Võng Du Chi Tối Cường Tiểu Đội
Chương 43
Cuối cùng hai người một trái một phải đem bệnh nhân đang ngất xỉu đến phòng y tế … Tình thế hiện giờ không nên tranh cãi , cho nên La Tường đành chọn cách im lặng để xem tình hình thế nào rồi sau đó tính tiếp . Sau khi Vương Vũ Trạch được cho uống thuốc thì bây giờ đang được truyền nước biển , trong thời gian đó hai người mới có thể bình tĩnh ngồi xuống
Nhìn cậu nhóc ngồi bên cạnh giường bệnh nhìn chằm chằm mình như hổ rình mồi khiến cho Sở Tiêu Thiệu cảm thấy bất đắc dĩ ,không lẽ cậu ta sợ mình làm ra điều gì kỳ quái hay sao ? Chẳng lẽ nói tình địch lớn nhất không phải tên Lưu Niên thanh mai trúc mã kia mà là người này . Vừa nghĩ đến khả năng này hoàn toàn có thể , cho nên hắn cũng ngồi trừng mắt nhìn lại
Sau khi vô được nửa chai nước biển thì Vương Vũ Trạch tỉnh , Vừa mới mở mắt ra người đầu tiên cậu nhìn thấy chính là La Tường , tuy rằng mắt nó có hơi to nhưng mà làm ơn cái thằng điên này mày đừng có mà mở banh mắt trừng lớn như vậy , bộ không sợ rớt luôn cái tròng mắt ra hả . Nhìn theo tầm mắt mà La Tường theo dõi thì phát hiện ra khuôn mặt quen thuộc khiến cậu có chút bất ngờ , đây là đại sư huynh tình cờ gặp vài lần đây mà . Không nhìn thì tốt rồi , vừa nhìn thì lại giật nảy mình , bộ bây giờ đang lưu hành việc trừng xem mắt ai to hơn hay sao
“Khụ khụ khụ " – Đột nhiên ho khan một trận , Vương Vũ Trạch theo bản năng muốn nâng tay lên che miệng nhưng lại bị một bàn tay ấm áp cầm lấy
“Đừng nhúc nhích " – Sở Tiêu Thiệu vuốt ve mấy đầu ngón tay cậu, cố ý tránh đụng phải mu bàn tay đang ghim đầy kim tiêm – " Cẩn thận bị lệch kim “
“Anh …. " – Vừa định mở miệng nhưng lại rước về một trận ho khan " Khụ khụ khụ “
Sau lưng được người vỗ nhẹ vài cái , rốt cuộc cũng đã bớt ho – " Cám ơn , sư huynh sao anh lại ở đây ? “
Sở Tiêu Thiệu thu tay lại rồi cười nói " Dẫn cậu đến khám bệnh “
Đây không phải trọng điểm nha !! Tôi muốn biết vì sao anh biết tôi bệnh , vì sao anh lại mang tôi đến đây ? Còn có vì sao anh lại cùng La Tường mắt to trừng mắt nhỏ ? Vương Vũ Trạch hiểu được vị sư huynh này không có khả năng nói quá nhiều cho nên đành ngồi vươn mắt cầu thằng bạn giải thích
Con mie nó , rốt cuộc cũng nhớ đến tao rồi hả ??? La Tường ở một bênh đã sớm xù lông , cái thằng này vừa mới tỉnh lại đã cùng tên ‘nước dinh dưỡng’ kia nói chuyện vui vẻ . Tuy rằng rất đang bất bình nhưng mà nhìn thấy thằng bạn đang bị bệnh cho nên cậu cũng không so đo với nó
“Sư huynh thấy mày không đi học cho nên đến ký túc xá tìm mày , rồi sau đó lại thấy mày nằm thoi thóp trên giường nên định đem mày đến phòng y tế , vừa đúng lúc tao trở về phòng , thấy vậy cho nên cùng ảnh khiêng mày xuống đây. Mày có biết mày may mắn lắm không ,sốt cao như vậy nếu không kịp lúc uống thuốc vô nước biển thì mày đã toi rồi con à , bla bla " – La Tường nói một hơi dài xuyên suốt không ngừng nghỉ
Vương Vũ Trạch cảm thấy mình chỉ có thể nhìn được môi nó mấp máy mấp máy nhưng tai thì không nghe lọt được chữ nào , đầu óc thì cứ bưng bưng , thật chóng mặt
" Nếu không khỏe thì nằm xuống nghỉ một chút đi " – Sở Tiêu Thiệu nhìn thấy người kia vất vả lắm mới tỉnh , hiện giờ sắc mặt lại trắng bệt ra cho nên không nhịn được che lên mắt cậu
Đây là cái tình huống gì nha ? Cậu cảm giác được một bàn tay khô ráo ấm áp che kín lại đôi mắt mình , chúng ta khi nào thì trở nên thân thiết như vậy
“Ách… " – Vừa mở miệng muốn nói cái gì đó nhưng mà lại cảm thấy xấu hổ không nói nên lời cho nên chỉ đành ngoan ngoãn nghe theo – " Dạ “
[Ring ring ring]
Tiếng chuông điện thoại vang lên , ân La Tường mày có thể nào đổi cái chuộng điện thoại khác được hay không ?
“Alo “
“Ừ , ở phòng y tế “
“Không phải , là bạn cùng phòng của em “
“Hả?"
“Ừ được rồi , anh đứng ở cửa chờ em đi “
“Tao đi trước " – La Tường nói chuyện điện thoại xong , nhìn thằng bạn đang nằm trên giường chợp mắt nghỉ ngơi rồi lại nhìn vị sư huynh khả nghi kia đang nắm lấy tay Vương Vũ Trạch – " Sư huynh phiền anh chăm sóc nó giùm em “
“Ừ " – Biến nhanh đi , vị sư huynh nào đó nói thầm trong lòng
“Em sẽ trở lại " – Lúc đi ra còn không quên bồi thêm một câu …
“Ừ" – Rốt cuộc lại nhận được một lời đáp lãnh đạm
Con mie nó , lúc nãy nói chuyện với Vũ Trạch thì ôn nhu , sao nhảy qua nói chuyện với mình thì lại lạnh lùng rồi , quả nhiên tên này có vấn đề . Mình hẳn là nên đi sớm về sớm ,La Tường ở trong lòng hạ quyết tâm rồi sau đó vội vã rời đi
“Ngủ không được … " – Một lát sau người nào đó ủy khuất nói
“Nhắm mắt “
“Nga … " – Nghĩ nghĩ một hồi , người nào đó lại nói " Không bằng chúng ta tâm sự một chút “
Sở Tiêu Thiệu bất đắc dĩ đồng ý – “Ừ"
“Sư huynh ~ anh muốn nói về cái gì ? “
“Ách " – Hắn suy nghĩ nửa ngày , rốt cuộc trả về 3 chữ " Tôi không biết “
“Ha hả , em có biết một người . Người đó rất giống anh , cũng không thích nói chuyện . Em nói cái gì hắn cũng ‘ừ’ , rất đáng yêu “
“Thật không " – Kỳ thật đáng yêu chính là em đó , gương mặt búp bê giọng nói dễ nghe
“Đêm qua chính là bởi vì cùng hắn nói chuyện điện thoại cho nên mới bị cảm “
“Ừ " – Sở đại sư huynh bắt đầu lo lắng , suy nghĩ xem sau này có nên đổi giờ gọi thành ban ngày không
“Hiện tại nhớ đến … " – Người nằm trên giường nhúc nhích một chút , chỉnh lại vạt áo " Giọng của hắn trong điện thoại rất giống với giọng của anh “
“Ừ " – Sở Tiêu Thiệu tuy mặt ngoài bình tĩnh trả lời nhưng trong lòng lại đang gợn sóng
“Anh có biết , khi nhắm mắt lại thì thính giác vô cùng mẫn cảm không ? Bây giờ em nằm đây , nghe thấy chữ ‘ừ’ của anh thật sự rất giống người đó “
“Ách … “
“Anh như thế nào không trả lời ‘ừ’ nữa hả …….. tiểu Tra Tra ? " – Vương Vũ Trạch mở mắt ra nhìn đại sư huynh mỉm cười
“Em phát hiện ? “
“Em cũng không phải ngu ngốc " – Cậu đô đô miệng nói – " Nào có người nào vô duyên vô cớ đối người khác tốt như vậy , vừa tặng nước dinh dưỡng vừa mang em đến phòng y tế , em cũng không tin cái gọi là nhất kiến chung tình . Với lại tại sao anh lại biết em thích uống nước dinh dưỡng có mùi ô mai , kia cũng quá trùng hợp đi , hôm trước em vừa mới nói xong thì hôm sau lại nhận được . Bây giờ ngẫm lại không biết có phải anh làm vậy là cố tình để em phát hiện ra hay không “
“Không phải … " – Sở Tiêu Thiệu cẩn thận nhìn sắc mặt đối phương không giống như đang tức giận
“Vậy anh cũng quá ngốc rồi " – Vương Vũ Trạch cười hì hì vươn cánh tay còn lại điểm nhẹ lên trán người kia – " Nếu đã muốn giữ bí mật thì không nên tiếp xúc nhiều với em như vậy , tinh ý một chút liền nhận ra được "
“Anh nhịn không được " – Nhịn không được muốn tới nhìn em , nhịn không được muốn nói chuyện với em , nhịn không được lo lắng cho em
“Ừ " – Gật gật đầu – " Em cũng biết mị lực của mình rất mạnh mà “
“… Em không tức giận ? “
“Không có , nếu đổi lại là em phát hiện ra thân phận của anh trước thì cũng sẽ không manh động , dù gì thì cũng phải quan sát trước một thời gian . Vạn nhất người thật của anh không giống như em tưởng tượng thì thật là thất vọng nha “
“……"
Nhìn đối phương một bộ dạng không nói gì khiến Vương Vũ Trạch hưng trí tăng vọt – " Anh nhất định là quan sát em lâu rồi . Thế nào ? Có phải là thật vừa lòng không ? Nhất định là siêu cấp vừa lòng rồi , bằng không sao lại đối tốt với em như vậy , hahahahaa “
“Vậy em đối với anh thế nào ? " – Sở sư huynh vẻ mặt bất đắc dĩ , tuy biết người này mồm miệng luôn xấu xa nhưng tận mắt cảm nhận qua thì thật là có chút ngoài ý muốn
“Yên tâm , nếu em đối với anh không vừa lòng thì em đã giả bộ như không phát hiện ra rồi sau đó đá anh đi . Còn như bây giờ thì nói lên một việc , em đối với anh – tiểu Tra là thật tâm “
Lúc trước luôn có cảm giác lo lắng nhưng hiện tại nghe được người trong lòng nói như thế khiến Sở sư huynh thở phào nhẹ nhõm – " Ừ . không phải trước kia em hay kêu anh là sư huynh sao ? “
“Hắc hắc hắc , lúc trước anh là sư huynh cho nên phải tỏ ra kính trọng nhưng bây giờ biết anh là ai rồi thì kêu tiểu Tra cho thân mật , anh không cảm thấy vậy sao ? “
" Không cảm thấy “
“Aigo , xưng hô thôi mà , dù sao cũng là 1 câu , không cần phải rắc rồi quá “
Vào lúc hai người đang trong thời kỳ mặn nồng thì tên phá đám La Tường đã trở về
" Trạch Trạch , mày thấy đỡ chưa ? “- La Tường mang theo một gói đồ to vào phòng y tế , nhìn thấy hai người đang ngồi bên kia nói chuyện gì đó , gương mặt của Vương Vũ Trạch còn bừng bừng vui vẻ
“Tường Tường ~ " – Bạn học Vương Vũ Trạch cao hứng vẫy vẫy tay " Mày lại đây tao giới thiệu Sở sư huynh lần nữa cho mày “
“Giới thiệu lần nữa ? " – Thằng này lại làm trò gì nữa đây
“Ừ ừ , rất trùng hợp nha , anh ấy là người tao thích trong trò chơi !! Ông đây rốt cuộc cũng có bạn trai rồi " – Vương Vũ Trạch một bên giới thiệu một bên cười sáng lạng
“… " – Sở sư huynh ngồi một bên kích thích quá , nhất thời không thể nói
La Tường mặt đần ra một giây đồng hồ rồi lại khiếp sợ la lên " Con mie nó , tại sao đàn ông bây giờ lại thích cua trai trên mạng tới vậy hả ?????"
Tác giả :
Ẩn Nặc Lan San