Võng Du Chi Tình Định Lỗ Trư Đề
Chương 8: Canh dơi thủy quả!
Trên đầu Trầm Mặc bốc lên cả đống sao nhỏ bay vòng vòng, lắc lắc đầu một cái, bình tĩnh nhìn xung quanh, phía trước là một cái sơn động, cửa động tối đen ngòm, cùng với tiếng gió thỉnh thoảng lại rít lên từng đợt, làm cho người ta rợn cả tóc gáy.
Trầm Mặc run rẩy.
Mở “hảo hữu" ra xem thử, tên Vũ Bạch vẫn đang phát sáng, nhưng khi hắn muốn cùng Vũ Bạch liên hệ, hệ thống lại báo y đang ở trong phó bản, không thể liên lạc với bên ngoài được.
*Phó bản: hay còn gọi “phụ bản", là một bản đồ riêng biệt, thường vào đó để làm nhiệm vụ hoặc đánh boss kiếm đồ, mỗi ngày được vào một số lần nhất định, là một trong các nhiệm vụ hàng ngày phải thực hiện.
Yên lặng đóng lại bảng điều khiển, đường ra duy nhất chỉ có cái sơn động tối đen này, hít thật sâu một hơi, dũng cảm bước đầu tiên, lạnh quá, động này tại sao lại lạnh đến vậy a.
Đưa tay không thấy được năm ngón, cũng không biết đã đi xa được bao nhiêu, trong lòngTrầm Mặc có chút sợ hãi.
“Chi."
Cái, cái gì…
Lạnh lạnh, mềm mềm, là vật sống.
Ô ô ô, cái gì ở cổ thế kia.
Thịt của hắn già lắm, dai lắm, không thể ăn đâu a.
Làm sao bây giờ, hắn thực muốn ngất quá, chỉ cần ngủ một giấc tỉnh lại là hắn đã ở địa phủ rồi. Chỉ là…
“A, đừng động nữa!" Trầm Mặc sợ tới cực điểm, ngược lại không thèm sợ nữa mà hét lớn.
“Xèo xèo." Thứ gì đó trên cổ bỗng dưng lại nghe lời không nhúc nhích.
Trầm Mặc ôm hy vọng mở túi trữ vật ra, a, Vũ Bạch có quăng vào đây một viên dạ minh châu a, Trầm Mặc kinh hỉ nương theo ánh sáng yếu ớt của viên ngọc mà tìm được mồi lửa để thắp sáng.
Nhanh tay quẳng ngay cái vật thể đang ngự trên cổ mình ra.
Nho nhỏ, đen đen, là một con dơi cánh dài.
Trầm Mặc bình tĩnh nhìn con dơi.
Con dơi không hiểu mà phát ra thanh âm: “Chi?"
Trầm Mặc “Hắc hắc" nở nụ cười.
Con dơi xòe cánh che mắt lại, hắn cười thật đáng sợ quá à.
“Đúng là không phụ công bị rơi vào cái xó khỉ ho cò gáy này."
“Chi?"
“Vừa vặn phải làm canh dơi thủy quả, vốn không biết phải tìm dơi ở chỗ nào, vậy mà bây giờ đã có một con dâng ngay tận cửa, bất quá không biết có phải dơi thủy quả không? Mặc kệ, có dơi là tốt rồi, ha ha."
“Chi!" Trong đôi mắt thật to của dơi nhỏ, đột nhiên có hai giọt nước mắt trong suốt tròn vo nhỏ xuống.
Trầm Mặc có chút mềm lòng .
“Chi chi!" Con dơi đáng thương hề hề nhìn Trầm Mặc, còn dùng cái đầu nho nhỏ cọ cọ vào ngón tay hắn.
Ô, làm sao bây giờ, hắn không hạ thủ được .
Hai mắt con dơi thật to, nước mắt lưng tròng nhìn Trầm Mặc, Trầm Mặc bỗng dưng lại cảm thấy áy náy, tại sao mình lại muốn đem con dơi này đi nấu canh chứ.
“Đừng khóc , không nấu ngươi nữa." Trầm Mặc dùng ngón tay cái sờ sờ cái đầu nho nhỏ của con dơi.
Con dơi lập tức ngừng khóc, ánh mắt nghi hoặc nhìn Trầm Mặc.
A, thật đáng yêu. Trầm Mặc quyết định sẽ đem con dơi mang theo bên mình, dưỡng làm sủng vật, dù sao nó cũng nho nhỏ không chiếm nhiều diện tích.
“Chi." Con dơi vươn một cái cánh chỉ về phía trước.
“Ý ngươi nói phía trước có đường ra?" Trầm Mặc đoán.
Con dơi thế nhưng lại gật đầu.
Nó nghe hiểu được tiếng người a, thật sự là một con dơi thật thông minh.
Trầm Mặc cứ đi về phía trước, đến khi xuất hiện hai lối rẽ, biết đi bên trái hay bên phải bây giờ, chẳng nhẽ tay trái với tay phải lại phải oẳn tù tì sao?
“Chi chi."
A, không phải còn có con dơi sao.
Trầm Mặc nói với con dơi, “Đi bên kia?"
Con dơi bay lên, lao thẳng vào trong một đường rẽ, sau đó không thấy nữa.
Nó, nó không phải là chạy rồi đi. Trầm Mặc trợn tròn mắt.
Chính là chốc lát sau, trong bóng đêm truyền đến tiếng con dơi “Chi chi".
Con dơi bay trở về, Trầm Mặc xòe bàn tay ra bắt được nó.
Con dơi đứng ở trên tay Trầm Mặc, bụng nhỏ tròn tròn cũng nhấp nhô lên xuống nhịp nhàng.
Trầm Mặc hứng thú lấy tay chọc chọc, con dơi bỗng toát lên màu phấn hồng rất khả nghi.
Thẹn thùng? Thật đáng yêu a.
Trầm Mặc lại tiếp tục chọc, con dơi híp mắt hưởng thụ .
Trầm Mặc buồn cười nhìn vật nhỏ trong tay, dùng sức kí lên cái trán con dơi một cái.
Con dơi bị đau ôm đầu, nước mắt lưng tròng phát ra tiếng “Chi chi" lên án hành vi của Trầm Mặc.
Trầm Mặc ngượng ngùng nở nụ cười.
Con dơi lại bay lên, vừa bay vừa quay đầu lại.
Trầm Mặc tỉnh ngộ đuổi theo sau.
Vòng vèo một hồi, con dơi đậu trên vai Trầm Mặc.
Trầm Mặc nhất nhất đi thẳng về phía trước, sau đó gặp một tảng đá rất lớn chặn đường.
Trầm Mặc muốn dùng lực nâng nó sang một bên, nhừng dùng hết sức bình sinh cũng nâng không nổi, còn vũ khí, chẳng lẽ lại lấy dao làm bếp ra chọc? Trầm Mặc bị ý nghĩ của chính mình dọa cho phát sợ. Khó chịu đá tảng đá kia một cước, kết quả tảng đá bỗng dưng lại ngã nhào xuống lăn về phía trước .
Trầm Mặc nhìn tảng đá lăn ra chỗ khác để lại con đường trước mặt, khóe miệng run rẩy , này, cái này cũng được a…
Bất quá, hắn đi ra , nhìn bầu trời trong xanh, rồi ngó con dơi sợ ánh sáng đang trốn vào trong cổ áo hắn, kỳ thật rơi vào sơn động cũng không quá xui xẻo.
Tác giả: Vì muốn biết canh dơi nó như thế nào, Ngư Tí quyết tâm lên mạng mò thử, kết quả bị dọa sợ gần chết, hóa ra canh dơi chính là lấy nguyên cả don dơi cho vào nấu canh a, xem hình ảnh trên mạng cảm thấy dã man kinh khủng. Cho nên dơi nhỏ đáng yêu chắc chắn sẽ không bị vào nồi, nhiệm vụ của đại thúc đương nhiên cũng không hoàn thành được, thế nhưng nhân vật chính luôn có lợi đó, đừng lo, *cười cười*.
Trầm Mặc run rẩy.
Mở “hảo hữu" ra xem thử, tên Vũ Bạch vẫn đang phát sáng, nhưng khi hắn muốn cùng Vũ Bạch liên hệ, hệ thống lại báo y đang ở trong phó bản, không thể liên lạc với bên ngoài được.
*Phó bản: hay còn gọi “phụ bản", là một bản đồ riêng biệt, thường vào đó để làm nhiệm vụ hoặc đánh boss kiếm đồ, mỗi ngày được vào một số lần nhất định, là một trong các nhiệm vụ hàng ngày phải thực hiện.
Yên lặng đóng lại bảng điều khiển, đường ra duy nhất chỉ có cái sơn động tối đen này, hít thật sâu một hơi, dũng cảm bước đầu tiên, lạnh quá, động này tại sao lại lạnh đến vậy a.
Đưa tay không thấy được năm ngón, cũng không biết đã đi xa được bao nhiêu, trong lòngTrầm Mặc có chút sợ hãi.
“Chi."
Cái, cái gì…
Lạnh lạnh, mềm mềm, là vật sống.
Ô ô ô, cái gì ở cổ thế kia.
Thịt của hắn già lắm, dai lắm, không thể ăn đâu a.
Làm sao bây giờ, hắn thực muốn ngất quá, chỉ cần ngủ một giấc tỉnh lại là hắn đã ở địa phủ rồi. Chỉ là…
“A, đừng động nữa!" Trầm Mặc sợ tới cực điểm, ngược lại không thèm sợ nữa mà hét lớn.
“Xèo xèo." Thứ gì đó trên cổ bỗng dưng lại nghe lời không nhúc nhích.
Trầm Mặc ôm hy vọng mở túi trữ vật ra, a, Vũ Bạch có quăng vào đây một viên dạ minh châu a, Trầm Mặc kinh hỉ nương theo ánh sáng yếu ớt của viên ngọc mà tìm được mồi lửa để thắp sáng.
Nhanh tay quẳng ngay cái vật thể đang ngự trên cổ mình ra.
Nho nhỏ, đen đen, là một con dơi cánh dài.
Trầm Mặc bình tĩnh nhìn con dơi.
Con dơi không hiểu mà phát ra thanh âm: “Chi?"
Trầm Mặc “Hắc hắc" nở nụ cười.
Con dơi xòe cánh che mắt lại, hắn cười thật đáng sợ quá à.
“Đúng là không phụ công bị rơi vào cái xó khỉ ho cò gáy này."
“Chi?"
“Vừa vặn phải làm canh dơi thủy quả, vốn không biết phải tìm dơi ở chỗ nào, vậy mà bây giờ đã có một con dâng ngay tận cửa, bất quá không biết có phải dơi thủy quả không? Mặc kệ, có dơi là tốt rồi, ha ha."
“Chi!" Trong đôi mắt thật to của dơi nhỏ, đột nhiên có hai giọt nước mắt trong suốt tròn vo nhỏ xuống.
Trầm Mặc có chút mềm lòng .
“Chi chi!" Con dơi đáng thương hề hề nhìn Trầm Mặc, còn dùng cái đầu nho nhỏ cọ cọ vào ngón tay hắn.
Ô, làm sao bây giờ, hắn không hạ thủ được .
Hai mắt con dơi thật to, nước mắt lưng tròng nhìn Trầm Mặc, Trầm Mặc bỗng dưng lại cảm thấy áy náy, tại sao mình lại muốn đem con dơi này đi nấu canh chứ.
“Đừng khóc , không nấu ngươi nữa." Trầm Mặc dùng ngón tay cái sờ sờ cái đầu nho nhỏ của con dơi.
Con dơi lập tức ngừng khóc, ánh mắt nghi hoặc nhìn Trầm Mặc.
A, thật đáng yêu. Trầm Mặc quyết định sẽ đem con dơi mang theo bên mình, dưỡng làm sủng vật, dù sao nó cũng nho nhỏ không chiếm nhiều diện tích.
“Chi." Con dơi vươn một cái cánh chỉ về phía trước.
“Ý ngươi nói phía trước có đường ra?" Trầm Mặc đoán.
Con dơi thế nhưng lại gật đầu.
Nó nghe hiểu được tiếng người a, thật sự là một con dơi thật thông minh.
Trầm Mặc cứ đi về phía trước, đến khi xuất hiện hai lối rẽ, biết đi bên trái hay bên phải bây giờ, chẳng nhẽ tay trái với tay phải lại phải oẳn tù tì sao?
“Chi chi."
A, không phải còn có con dơi sao.
Trầm Mặc nói với con dơi, “Đi bên kia?"
Con dơi bay lên, lao thẳng vào trong một đường rẽ, sau đó không thấy nữa.
Nó, nó không phải là chạy rồi đi. Trầm Mặc trợn tròn mắt.
Chính là chốc lát sau, trong bóng đêm truyền đến tiếng con dơi “Chi chi".
Con dơi bay trở về, Trầm Mặc xòe bàn tay ra bắt được nó.
Con dơi đứng ở trên tay Trầm Mặc, bụng nhỏ tròn tròn cũng nhấp nhô lên xuống nhịp nhàng.
Trầm Mặc hứng thú lấy tay chọc chọc, con dơi bỗng toát lên màu phấn hồng rất khả nghi.
Thẹn thùng? Thật đáng yêu a.
Trầm Mặc lại tiếp tục chọc, con dơi híp mắt hưởng thụ .
Trầm Mặc buồn cười nhìn vật nhỏ trong tay, dùng sức kí lên cái trán con dơi một cái.
Con dơi bị đau ôm đầu, nước mắt lưng tròng phát ra tiếng “Chi chi" lên án hành vi của Trầm Mặc.
Trầm Mặc ngượng ngùng nở nụ cười.
Con dơi lại bay lên, vừa bay vừa quay đầu lại.
Trầm Mặc tỉnh ngộ đuổi theo sau.
Vòng vèo một hồi, con dơi đậu trên vai Trầm Mặc.
Trầm Mặc nhất nhất đi thẳng về phía trước, sau đó gặp một tảng đá rất lớn chặn đường.
Trầm Mặc muốn dùng lực nâng nó sang một bên, nhừng dùng hết sức bình sinh cũng nâng không nổi, còn vũ khí, chẳng lẽ lại lấy dao làm bếp ra chọc? Trầm Mặc bị ý nghĩ của chính mình dọa cho phát sợ. Khó chịu đá tảng đá kia một cước, kết quả tảng đá bỗng dưng lại ngã nhào xuống lăn về phía trước .
Trầm Mặc nhìn tảng đá lăn ra chỗ khác để lại con đường trước mặt, khóe miệng run rẩy , này, cái này cũng được a…
Bất quá, hắn đi ra , nhìn bầu trời trong xanh, rồi ngó con dơi sợ ánh sáng đang trốn vào trong cổ áo hắn, kỳ thật rơi vào sơn động cũng không quá xui xẻo.
Tác giả: Vì muốn biết canh dơi nó như thế nào, Ngư Tí quyết tâm lên mạng mò thử, kết quả bị dọa sợ gần chết, hóa ra canh dơi chính là lấy nguyên cả don dơi cho vào nấu canh a, xem hình ảnh trên mạng cảm thấy dã man kinh khủng. Cho nên dơi nhỏ đáng yêu chắc chắn sẽ không bị vào nồi, nhiệm vụ của đại thúc đương nhiên cũng không hoàn thành được, thế nhưng nhân vật chính luôn có lợi đó, đừng lo, *cười cười*.
Tác giả :
Ngư Tí