Võng Du Chi Thần Ngữ Giả
Quyển 5 - Chương 16: Tiết 16
Editor: Toujifuu
Mấy bóng đen lướt qua từ không trung, mang theo tiếng gió rít nhào tới. Phía trước, phía sau, bên trái, bên phải xung quanh đều có, chúng ta rốt cuộc trong bất tri bất giác đã đi vào vòng vây của đàn quái.
Nhìn không thấy hành động của quái khiến cho chúng ta phi thường bị động, hiện tại chỉ có thể dựa vào thần niệm của Tiểu Bạch để giúp ta xác định mục tiêu. Tiểu Bạch trước tiên đã phóng ra thần niệm, khi bọn quái vật xuất hiện nó báo ra một chuỗi phương vị, ta căn cứ sự gợi ý của nó bắn ra vài nhánh tiễn. Nói thật loại bắn mù này thực sự quá khó, ta căn bản không ôm hy vọng lớn, chỉ là vô ý thức tiến hành công kích, không ngờ tới nghe thấy hai tiếng chim kêu đau, mới biết được hóa ra chúng ta gặp phải một đàn chim. Xung quanh truyền đến tiếng leng keng binh khí giao nhau, bọn họ cũng đều giao thủ cùng đàn chim, ta thậm chí nghe thấy Tiểu Hắc thấp giọng rít gào, khoảng chừng nó là vì bảo hộ Mê Lộ, động thủ rồi. (động trảo?)
Có Tiểu Hắc bảo hộ, sự an toàn của Mê Lộ tạm thời không cần lo lắng, việc cấp bách là thoát khỏi loại cục diện bị vây này như thế nào. Ở trong một vùng bóng tối, địch trong tối ta ngoài sáng là rất nguy hiểm, nhưng chúng ta lại không dám tùy tiện đốt đuốc sợ trở thành mục tiêu tập trung công kích, vậy cũng chỉ còn cách nghĩ biện pháp tìm nguồn sáng khác. Rút ra một nhánh Hỏa Diễm Tiễn, đây là phương pháp tốt nhất ta có thể nghĩ đến.
Ánh tiễn màu đỏ xẹt qua, trên đại thụ bên cạnh nổ lên một đoàn ánh lửa, oanh một tiếng đốm lửa tứ tán, rọi sáng phạm vi mấy thước. Trong nháy mắt đó ta thấy được hai bóng đen bị rọi sáng, diện mục thực hóa ra là Quạ Hàn sớm đã gặp phải trước đây. Quạ Hàn là sinh vật quần cư, lúc trước chúng ta gặp phải chính là một đàn chim loại nhỏ do mười con Quạ Hàn cấu thành. Cánh của chúng nó phi thường sắc bén, khi công kích dựa vào lông nhọn hai cánh đến đả thương người, phiền toái nhất chính là mấy con này biết bay, một kích không trúng sẽ bay cao lên, lượn một vòng lại đến. Phương pháp tiến công vô lại này khiến cho chúng nó trên cơ bản đứng vào thế bất bại. Ta cũng từng nghĩ qua bay lên trên trời đánh với chúng nó, thế nhưng ở nơi đây có thể bay chỉ có một mình ta (Tổ bốn người không nhắc tới chuyện phương diện này. Có lẽ là không biết.), để cho một mình ta đi đối phó một đàn, ta tự nhận không có kỹ thuật tốt như vậy. Chạy trốn thì còn may ra. Về sau, vẫn là Lucy phát hiện nhược điểm của mấy con chim, mới đánh hạ được bọn nó. Mà hiện tại chúng ta gặp phải, dựa vào thanh âm phán đoán thì không dưới hơn mười con... Nếu như chết ở chỗ này, coi như là vận khí của chúng ta không tốt đi.
Lão tổ tông nói rất hay a, “tránh chỗ mạnh đánh chỗ yếu", thấy hai con Quạ Hàn nhao nhao né tránh đốm lửa tuôn ra, ta quyết định kiên quyết quán triệt tư tưởng này. Có nhược điểm thì không nên bỏ qua. Trước mắt sống chết ta cũng không để ý đến tàng tư nữa, phân thân xuất hiện, Chiến Văn trên thân, trong túi tiễn toàn bộ thay bằng loại nhánh tiễn Hỏa Diễm Tiễn có ưu thế bẩm sinh đối với mấy con chim đáng chết đó, một bên dựa vào gợi ý của Tiểu Bạch né tránh lông chim sắc của đám Quạ Hàn, một bên cùng phân thân cùng phát sinh từng đạo ánh đỏ phản kích. Nhất thời ánh lửa nổi lên bốn phía, tốc độ bắn của hai “ta" là tương đối kinh người, phân thân gắng sức bức Quạ Hàn vây công ta qua một bên, ta thì chuyên tâm phóng lửa lên trên cành cây bên đường. Ta cũng từng nghĩ qua nếu như có thể hợp tác cùng Lucy, hiệu suất rõ ràng sẽ càng sáng hơn. Ma pháp sư, tuy rằng không phải chủ tu hệ hỏa, thế nhưng phóng hỏa cũng có thể nói là một phen lành nghề, chí ít mạnh hơn nhiều so với nửa giọng điệu thay đổi giữa chừng như ta đây. Thế nhưng tình hình trước mắt là người người đều thân mình còn lo chưa xong. Bị đàn Quạ Hàn xông đến chỉ có trời biết những người đó đã chạy đi đâu. Khiến cho ta chỉ có thể tự mình nỗ lực.
Phí không ít nhánh tiễn, ta rốt cục cũng châm lên được một tán cây trước khi bị mấy con chim tối như mực đó giết thành bạch quang. Ở trong đêm đen. Cây đại thụ bốc cháy lên đó thành “một khối Niết Bàn sau cùng" xua tan đàn quạ tốt nhất, ta triển khai thân pháp xông tới dưới tàng cây đứng trong ánh lửa, mới được xem như có thể thở một hơi. Cùng lúc đó, phân thân vẫn luôn luôn bảo hộ ta lại hao hết một giọt máu sau cùng, không tiếng động tiêu tan trong không khí. Ta cảm thấy toàn thân đều mềm nhũn, lượng máu vốn thiếu hơn phân nửa lần nữa rút đi, đây khoảng chừng chính là cái giá phải trả khi ta để cho phân thân “tiêu tán không bình thường" đi.
Thừa dịp một chút uy hiếp mang tính tạm thời của ánh lửa cháy lên đối với Quạ Hàn vẫn còn có tác dụng, ta một bên lấy ra vài viên bổ huyết đan từ trong bao nuốt vào, sau đó dùng nhánh tiễn viện trợ Tiểu Hắc, để cho nó bảo hộ Mê Lộ thối lui qua bên này. Một cây ánh lửa này trở thành đánh dấu, không đến nửa phút, nhóm đồng bạn của ta cũng đột phá trọng trọng trở ngại đi tới dưới tàng cây.
Lăng Thiên là liều mạng một thân đầy vết thương xông thẳng qua đây, anh ta vừa đến liền đứng ở trước người ta, vị trí mà khi mỗi lần chúng ta phối hợp đều đứng. Công kích trên tay ta không dám đứt đoạn, đành phải lên tiếng nhắc nhở:
“Uống thuốc trước đã."
Lăng Thiên cầm ra một nắm dược hoàn nhìn cũng không nhìn liền nhét vào trong miệng, tiếp tục vung Tru Thiên Phá Tà cùng bay đến gần chỗ Quạ Hàn xé giết. Ta dùng dư quang thấy trên người anh ta màu đỏ đỏ lam lam loạn thành một đống, trời biết ban nãy anh ta ăn cái gì, sẽ không xuất hiện việc trúng độc dược vật đấy chứ? (cười) Ừm, hiện tại ta còn có tâm tư nghĩ những chuyện này, có phải nói rõ cảm giác nguy cơ của ta còn chưa đủ hay không đây?
Lucy cùng Ger được Reo che chở qua, toàn thân người cao to Barbarian đều là vết thương, Ger dọc đường gia tăng đầu máu cho hắn, để bảo chứng hắn sẽ không ngã xuống nửa đường. Lucy thì phóng ra từng cái hỏa cầu, thanh lý ra một thông đạo. Sau khi hội hợp, có Lucy trợ giúp chúng ta cũng đón được Mê Lộ qua, chỉ có Carew còn chưa thấy bóng dáng —— Hắn vốn cách chúng ta hơi xa, lại là trạng thái tiềm hành, ai cũng không phát hiện hắn đã chạy tới nơi nào rồi, chỉ hy vọng không có việc gì.
“Có đếm rõ còn có bao nhiêu con Quạ Hàn không?"
Ger lo lắng đầy mặt, công kích của đàn quạ càng ngày càng mãnh liệt, chỉ một cây hỏa diễm thì lực uy hiếp đối với chúng nó vẫn còn xa mới đủ. Đặc biệt là sau khi chúng ta hội hợp, đàn quạ nguyên bản chia ra tập kích mọi người cũng sẽ tập hợp lại cùng nhau, thanh thế càng thêm lớn, mắt thấy càng ngày càng nhiều Quạ Hàn xâm nhập bên trong sóng nhiệt cây lửa.
“Đàn này có hai mươi bảy con."
Đây là chữ số ban nãy Tiểu Bạch báo cho ta, chắc sẽ không sai, nó thấy rõ ràng hơn nhiều so với chúng ta. Ger không hỏi ta làm sao mà biết được, hắn lựa chọn tin tưởng phán đoán của ta. Việc cấp bách nên quyết định là giết hay là trốn, Ger rất nhanh làm ra quyết định:
“Mọi người chuẩn bị, các chiến sĩ cấu thành vành đai phòng ngự, đừng để cho chim đen bay qua, pháp sư cùng cung tiễn thủ kích sát từng con, động tác phải nhanh!"
Ger dùng tốc độ nhanh nhất thêm cho Lăng Thiên cùng Reo các loại tăng thuộc tính như “Da Đá, Sức Sống", lại toàn lực bảo trì lượng máu của bọn họ. Có hai chiến sĩ bảo hộ, cộng thêm cây lửa phía sau chúng ta đúng là vẫn còn ngăn trở được cho chúng ta một phương hướng, khiến sự vây công của đàn quạ biến thành đón đánh chính diện, xem như là tốt hơn rất nhiều so với ban nãy. Ta cùng Lucy không nói hai lời bắt đầu tập trung hỏa lực oanh giết từng con Quạ Hàn.
Hỏa Diễm Tiễn nhanh chóng bắn ra, đâm vào trong cơ thể một con Quạ Hàn, theo sát ở phía sau chính là ba cây Ô Thiết Tiễn. Quạ Hàn bị Hỏa Diễm Tiễn phá phòng trúng Tam Liên Xạ than khóc một tiếng, quay đầu vừa định chạy, đã bị đại hỏa cầu đỏ tươi đánh trúng giữa lưng, thành một con hỏa điểu rớt trên mặt đất, giãy dụa hai cái liền chết. Đây là con Quạ Hàn thứ tư ta cùng Lucy giết chết, nếu như thật sự có thể vẫn luôn đánh tiếp như vậy, có lẽ chúng ta thực sự có lúc sẽ tiêu diệt hết từng con từng con trong đàn quạ. Bất quá hiện thực là Hỏa Diễm của ta chỉ có lác đác mấy cây, tiểu thư pháp sư cũng đã sớm thở hồng hộc mệt chịu không nổi. Nếu như đã không còn đại hỏa cầu cùng Hỏa Diễm Tiễn – hai loại lợi khí đối phó Quạ Hàn, muốn giết chết chúng nó căn bản là mơ giữa ban ngày.
Chẳng lẽ thực sự tuyệt vọng rồi? Ta dâng lên dự cảm diệt đoàn mà đã thật lâu không có cảm thụ được.
Mấy bóng đen lướt qua từ không trung, mang theo tiếng gió rít nhào tới. Phía trước, phía sau, bên trái, bên phải xung quanh đều có, chúng ta rốt cuộc trong bất tri bất giác đã đi vào vòng vây của đàn quái.
Nhìn không thấy hành động của quái khiến cho chúng ta phi thường bị động, hiện tại chỉ có thể dựa vào thần niệm của Tiểu Bạch để giúp ta xác định mục tiêu. Tiểu Bạch trước tiên đã phóng ra thần niệm, khi bọn quái vật xuất hiện nó báo ra một chuỗi phương vị, ta căn cứ sự gợi ý của nó bắn ra vài nhánh tiễn. Nói thật loại bắn mù này thực sự quá khó, ta căn bản không ôm hy vọng lớn, chỉ là vô ý thức tiến hành công kích, không ngờ tới nghe thấy hai tiếng chim kêu đau, mới biết được hóa ra chúng ta gặp phải một đàn chim. Xung quanh truyền đến tiếng leng keng binh khí giao nhau, bọn họ cũng đều giao thủ cùng đàn chim, ta thậm chí nghe thấy Tiểu Hắc thấp giọng rít gào, khoảng chừng nó là vì bảo hộ Mê Lộ, động thủ rồi. (động trảo?)
Có Tiểu Hắc bảo hộ, sự an toàn của Mê Lộ tạm thời không cần lo lắng, việc cấp bách là thoát khỏi loại cục diện bị vây này như thế nào. Ở trong một vùng bóng tối, địch trong tối ta ngoài sáng là rất nguy hiểm, nhưng chúng ta lại không dám tùy tiện đốt đuốc sợ trở thành mục tiêu tập trung công kích, vậy cũng chỉ còn cách nghĩ biện pháp tìm nguồn sáng khác. Rút ra một nhánh Hỏa Diễm Tiễn, đây là phương pháp tốt nhất ta có thể nghĩ đến.
Ánh tiễn màu đỏ xẹt qua, trên đại thụ bên cạnh nổ lên một đoàn ánh lửa, oanh một tiếng đốm lửa tứ tán, rọi sáng phạm vi mấy thước. Trong nháy mắt đó ta thấy được hai bóng đen bị rọi sáng, diện mục thực hóa ra là Quạ Hàn sớm đã gặp phải trước đây. Quạ Hàn là sinh vật quần cư, lúc trước chúng ta gặp phải chính là một đàn chim loại nhỏ do mười con Quạ Hàn cấu thành. Cánh của chúng nó phi thường sắc bén, khi công kích dựa vào lông nhọn hai cánh đến đả thương người, phiền toái nhất chính là mấy con này biết bay, một kích không trúng sẽ bay cao lên, lượn một vòng lại đến. Phương pháp tiến công vô lại này khiến cho chúng nó trên cơ bản đứng vào thế bất bại. Ta cũng từng nghĩ qua bay lên trên trời đánh với chúng nó, thế nhưng ở nơi đây có thể bay chỉ có một mình ta (Tổ bốn người không nhắc tới chuyện phương diện này. Có lẽ là không biết.), để cho một mình ta đi đối phó một đàn, ta tự nhận không có kỹ thuật tốt như vậy. Chạy trốn thì còn may ra. Về sau, vẫn là Lucy phát hiện nhược điểm của mấy con chim, mới đánh hạ được bọn nó. Mà hiện tại chúng ta gặp phải, dựa vào thanh âm phán đoán thì không dưới hơn mười con... Nếu như chết ở chỗ này, coi như là vận khí của chúng ta không tốt đi.
Lão tổ tông nói rất hay a, “tránh chỗ mạnh đánh chỗ yếu", thấy hai con Quạ Hàn nhao nhao né tránh đốm lửa tuôn ra, ta quyết định kiên quyết quán triệt tư tưởng này. Có nhược điểm thì không nên bỏ qua. Trước mắt sống chết ta cũng không để ý đến tàng tư nữa, phân thân xuất hiện, Chiến Văn trên thân, trong túi tiễn toàn bộ thay bằng loại nhánh tiễn Hỏa Diễm Tiễn có ưu thế bẩm sinh đối với mấy con chim đáng chết đó, một bên dựa vào gợi ý của Tiểu Bạch né tránh lông chim sắc của đám Quạ Hàn, một bên cùng phân thân cùng phát sinh từng đạo ánh đỏ phản kích. Nhất thời ánh lửa nổi lên bốn phía, tốc độ bắn của hai “ta" là tương đối kinh người, phân thân gắng sức bức Quạ Hàn vây công ta qua một bên, ta thì chuyên tâm phóng lửa lên trên cành cây bên đường. Ta cũng từng nghĩ qua nếu như có thể hợp tác cùng Lucy, hiệu suất rõ ràng sẽ càng sáng hơn. Ma pháp sư, tuy rằng không phải chủ tu hệ hỏa, thế nhưng phóng hỏa cũng có thể nói là một phen lành nghề, chí ít mạnh hơn nhiều so với nửa giọng điệu thay đổi giữa chừng như ta đây. Thế nhưng tình hình trước mắt là người người đều thân mình còn lo chưa xong. Bị đàn Quạ Hàn xông đến chỉ có trời biết những người đó đã chạy đi đâu. Khiến cho ta chỉ có thể tự mình nỗ lực.
Phí không ít nhánh tiễn, ta rốt cục cũng châm lên được một tán cây trước khi bị mấy con chim tối như mực đó giết thành bạch quang. Ở trong đêm đen. Cây đại thụ bốc cháy lên đó thành “một khối Niết Bàn sau cùng" xua tan đàn quạ tốt nhất, ta triển khai thân pháp xông tới dưới tàng cây đứng trong ánh lửa, mới được xem như có thể thở một hơi. Cùng lúc đó, phân thân vẫn luôn luôn bảo hộ ta lại hao hết một giọt máu sau cùng, không tiếng động tiêu tan trong không khí. Ta cảm thấy toàn thân đều mềm nhũn, lượng máu vốn thiếu hơn phân nửa lần nữa rút đi, đây khoảng chừng chính là cái giá phải trả khi ta để cho phân thân “tiêu tán không bình thường" đi.
Thừa dịp một chút uy hiếp mang tính tạm thời của ánh lửa cháy lên đối với Quạ Hàn vẫn còn có tác dụng, ta một bên lấy ra vài viên bổ huyết đan từ trong bao nuốt vào, sau đó dùng nhánh tiễn viện trợ Tiểu Hắc, để cho nó bảo hộ Mê Lộ thối lui qua bên này. Một cây ánh lửa này trở thành đánh dấu, không đến nửa phút, nhóm đồng bạn của ta cũng đột phá trọng trọng trở ngại đi tới dưới tàng cây.
Lăng Thiên là liều mạng một thân đầy vết thương xông thẳng qua đây, anh ta vừa đến liền đứng ở trước người ta, vị trí mà khi mỗi lần chúng ta phối hợp đều đứng. Công kích trên tay ta không dám đứt đoạn, đành phải lên tiếng nhắc nhở:
“Uống thuốc trước đã."
Lăng Thiên cầm ra một nắm dược hoàn nhìn cũng không nhìn liền nhét vào trong miệng, tiếp tục vung Tru Thiên Phá Tà cùng bay đến gần chỗ Quạ Hàn xé giết. Ta dùng dư quang thấy trên người anh ta màu đỏ đỏ lam lam loạn thành một đống, trời biết ban nãy anh ta ăn cái gì, sẽ không xuất hiện việc trúng độc dược vật đấy chứ? (cười) Ừm, hiện tại ta còn có tâm tư nghĩ những chuyện này, có phải nói rõ cảm giác nguy cơ của ta còn chưa đủ hay không đây?
Lucy cùng Ger được Reo che chở qua, toàn thân người cao to Barbarian đều là vết thương, Ger dọc đường gia tăng đầu máu cho hắn, để bảo chứng hắn sẽ không ngã xuống nửa đường. Lucy thì phóng ra từng cái hỏa cầu, thanh lý ra một thông đạo. Sau khi hội hợp, có Lucy trợ giúp chúng ta cũng đón được Mê Lộ qua, chỉ có Carew còn chưa thấy bóng dáng —— Hắn vốn cách chúng ta hơi xa, lại là trạng thái tiềm hành, ai cũng không phát hiện hắn đã chạy tới nơi nào rồi, chỉ hy vọng không có việc gì.
“Có đếm rõ còn có bao nhiêu con Quạ Hàn không?"
Ger lo lắng đầy mặt, công kích của đàn quạ càng ngày càng mãnh liệt, chỉ một cây hỏa diễm thì lực uy hiếp đối với chúng nó vẫn còn xa mới đủ. Đặc biệt là sau khi chúng ta hội hợp, đàn quạ nguyên bản chia ra tập kích mọi người cũng sẽ tập hợp lại cùng nhau, thanh thế càng thêm lớn, mắt thấy càng ngày càng nhiều Quạ Hàn xâm nhập bên trong sóng nhiệt cây lửa.
“Đàn này có hai mươi bảy con."
Đây là chữ số ban nãy Tiểu Bạch báo cho ta, chắc sẽ không sai, nó thấy rõ ràng hơn nhiều so với chúng ta. Ger không hỏi ta làm sao mà biết được, hắn lựa chọn tin tưởng phán đoán của ta. Việc cấp bách nên quyết định là giết hay là trốn, Ger rất nhanh làm ra quyết định:
“Mọi người chuẩn bị, các chiến sĩ cấu thành vành đai phòng ngự, đừng để cho chim đen bay qua, pháp sư cùng cung tiễn thủ kích sát từng con, động tác phải nhanh!"
Ger dùng tốc độ nhanh nhất thêm cho Lăng Thiên cùng Reo các loại tăng thuộc tính như “Da Đá, Sức Sống", lại toàn lực bảo trì lượng máu của bọn họ. Có hai chiến sĩ bảo hộ, cộng thêm cây lửa phía sau chúng ta đúng là vẫn còn ngăn trở được cho chúng ta một phương hướng, khiến sự vây công của đàn quạ biến thành đón đánh chính diện, xem như là tốt hơn rất nhiều so với ban nãy. Ta cùng Lucy không nói hai lời bắt đầu tập trung hỏa lực oanh giết từng con Quạ Hàn.
Hỏa Diễm Tiễn nhanh chóng bắn ra, đâm vào trong cơ thể một con Quạ Hàn, theo sát ở phía sau chính là ba cây Ô Thiết Tiễn. Quạ Hàn bị Hỏa Diễm Tiễn phá phòng trúng Tam Liên Xạ than khóc một tiếng, quay đầu vừa định chạy, đã bị đại hỏa cầu đỏ tươi đánh trúng giữa lưng, thành một con hỏa điểu rớt trên mặt đất, giãy dụa hai cái liền chết. Đây là con Quạ Hàn thứ tư ta cùng Lucy giết chết, nếu như thật sự có thể vẫn luôn đánh tiếp như vậy, có lẽ chúng ta thực sự có lúc sẽ tiêu diệt hết từng con từng con trong đàn quạ. Bất quá hiện thực là Hỏa Diễm của ta chỉ có lác đác mấy cây, tiểu thư pháp sư cũng đã sớm thở hồng hộc mệt chịu không nổi. Nếu như đã không còn đại hỏa cầu cùng Hỏa Diễm Tiễn – hai loại lợi khí đối phó Quạ Hàn, muốn giết chết chúng nó căn bản là mơ giữa ban ngày.
Chẳng lẽ thực sự tuyệt vọng rồi? Ta dâng lên dự cảm diệt đoàn mà đã thật lâu không có cảm thụ được.
Tác giả :
Thanh Ca