Võng Du Chi Sư Phụ Nhĩ Thú Ngã Ma
Chương 43
Sau khi Mộc Vũ mơ mơ màng màng theo sát Lâm Mặc Trạch vào phòng thì ngã xuống giường ngay cả động cũng không muốn động.
“Đến Mộc Vũ ~ uống trà giải rượu ~~" Lâm Mặc Trạch thấy bộ dạng uể oải của Mộc Vũ trong lòng ngứa ngứa, đi qua đem cậu ôm lên tựa vào người mình.
“Ân … Sư phụ, đầu choáng váng …" Mộc Vũ ngoan ngoãn uống một ngụm, chớp con mắt có hơi hơi phím hồng nhìn Lâm Mặc Trạch.
“Ngô …" Lâm Mặc Trạch hấp một ngụm lãnh khí, đây không phải câu dẫn sao …
“Sư phụ sao rồi?" Mộc Vũ thấy Lâm Mặc Trạch không nói chuyện, cọ cọ y.
“Đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích …" Lâm Mặc Trạch chỉ thấy cổ họng rất khô, có loại cảm giác muốn đem Mộc Vũ đẩy ngã, y hít sâu vào cùng lúc nói với chính mình, phải nhẫn phải nhẫn …
“Ân, em không động … em muốn ngủ …" Mộc Vũ nhu nhu con mắt, không mở ra được…
“Không nên không nên," Lâm Mặc Trạch nóng nảy, sao có thể để em ấy cứ như vậy mà đi ngủ, cái gì cũng đều chưa có làm mà, “nước nóng ở đây được lấy trực tiếp từ suối nước nóng, tới đây phải tắm mới ngủ, em đi tắm rồi hãy ngũ tiếp ~ vậy cũng sẽ thoải mái hơn ~"
“Ngô … được rồi." Mộc Vũ gật đầu, cứ như vậy đi ngủ thật là không thoải mái, vì vậy cậu đứng lên hướng về trong phòng tắm đi đến.
Bên kia Tiểu Mão đã bị Mạnh Nhiên áp tới trên giường, quần áo nửa cởi. Đột nhiên cậu giống như nhớ tới cái gì, đem Mạnh nhiên đẩy qua một bên muốn đứng lên.
“Em lại muốn làm gì!" Mạnh Nhiên không vui, lập tức xoay người nhào tới, đều đã đến bước này còn ngoạn không được tự nhiên cái gì…
“Uy! Mạnh Nhiên đừng nháo! Tôi đột nhiên nhớ tới 1 chuyện rất trọng yếu!!" Tiểu Mão dùng sức đem Mạnh Nhiên đang muốn hôn xuống bỏ qua một bên.
“Chuyện gì?" Mạnh Nhiên buồn bực, có chuyện gì so với chuyện này còn trọng yếu hơn …
“Rất trọng yếu a! Anh buông ra, tôi muốn đi qua phòng bên cạnh nhìn! Mặc bang chủ vừa nhìn chính là con lang lòng dạ đen tối nha, Mộc Vũ đều say như vậy không phải là dê vào miệng cọp sao!! Quá nguy hiểm!!" Tiểu Mão lại bắt đầu không ngừng giãy dụa, khiêu khích khiến dục vọng Mạnh Nhiên càng sâu, 1 tay dùng sức đem cậu ép trở về.
“Ai mà nhìn không ra 2 người kia tâm đầu ý hợp a, em đừng đi quấy rối a!! Chúng ta làm chính sự thôi! ~~"
“Không nên không nên, anh đương nhiên giúp bạn thân của anh … tôi mới không để ý các anh, tôi muốn đi cứu Mộc Vũ!!" Tiểu Mão không thể động đậy, tức giận đến hô to gọi nhỏ.
“Được rồi ~ lão bà ngoan ~~~" Mạnh Nhiên mới không để ý, lột hết quần áo Tiểu Mão, bắt đầu làm chính sự của hắn ~~
“Mạnh Nhiên … anh cái tên hỗn đản.. dưa hái xanh không ngọt a!!~~"
“Dưa hái xanh không phải ở trên giường chờ anh thượng sao!!"
“Anh đi chết …"
#¥%… … &8——
Lâm Mặc Trạch ở trên giường suy nghĩ tình cảnh trong phòng tắm, ý xấu trong bụng ào ào chảy ra…
Sau khi suy nghĩ cả buổi, y làm ra 1 cái quyết định, y đem quần áo cởi ra tiến lên gõ cửa phòng tắm.
“Mộc Vũ mở cửa!~"
“A …?" Mộc Vũ đang tắm thật thoải mái, nghe được lời nói của Lâm Mặc Trạch trong lòng cả kinh … sư phụ làm sao vậy …
“Khách sạn nói hồi nữa sẽ ngắt nước, anh còn chưa tắm mà ~~~ em mở cửa chúng ta cùng tắm!~" Lâm Mặc Trạch nói hoàn toàn là lời lẽ chính đáng, bộ dạng tâm vô tạp niệm.
“A … cùng … cùng nhau tắm …" Mộc Vũ bị dọa đến tỉnh rượu một nửa, cân nhắc nhìn cửa đang đóng mà không dám mở, nếu cùng tắm thì rất xấu hổ a … huống hồ huống hồ mình đối với sư phụ còn …
“Thế nào, em xấu hổ á?" Lâm Mặc Trạch hoàn toàn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của con thỏ nhỏ lúc này ở bên trong, “không có việc gì, đều là nam nhân ~~ anh hôm nay bận việc đến nỗi ra một thân mồ hôi mà ~~ mở cửa nhanh nha, anh đã cởi quần áo, hảo lạnh oa ~~"
Mộc Vũ có chút xoắn xuýt, nghĩ lại nghĩ sư phụ nói cũng không sai, đều là nam nhân.. cùng nhau tắm rất là bình thường bất quá … vì vậy cậu thấp thỏm đem cánh cửa mở ra…
Lâm Mặc Trạch lúc này đã thoát sạch sẽ cười mị mị đi đến, Mộc Vũ nhìn thấy quả thể Lâm Mặc Trạch sợ đến vội vàng quay lưng đi tới dưới vòi sen tiếp tục xả nước, nghĩ nhanh tắm cho xong rồi lập tức đào tẩu…
Mộc Vũ vừa quay người lại, lộ ra cái mông nhỏ trắng nõn Lâm Mặc Trạch thấy mà tâm ngứa, nội tâm vui vẻ không thôi. Y cũng vội vã đi lên dán lên Mộc Vũ, “Anh cũng muốn dội nước ~~ vừa rồi bên ngoài lạnh lắm ~~~"
Bên ngoài nào có lạnh … rõ ràng mở điều hòa lớn như vậy…
Phía sau cảm giác được khí tức của Lâm Mặc Trạch tới gần, thật sự xấu hổ muốn chết … làm sao bây giờ …
“Aizzz … Mộc Vũ." lâm Mặc Trạch đột nhiên thở dài.
“A? Làm sao vậy sư phụ!" Mộc Vũ nghe thấy Lâm Mặc Trạch thở dài, lập tức đem những lo lắng vớ vẩn vứt ra sau đầu.
“Mộc Vũ có nhớ rõ chuyện phải giúp anh không?" Lâm Mặc Trạch quyết tâm lần này phải bắt được con thỏ nhỏ này.
“A …chuyện gì?" Mộc Vũ xoay người lại.
“Chính là em phải giúp anh thử xem cảm giác anh đối với nam nhân …" Lâm Mặc Trạch thấy Mộc Vũ nhìn y, lập tức làm ra một bộ dạng rất thương tâm.
“Sư phụ đừng khổ sở … em nhớ, anh muốn làm thế nào …" Mộc Vũ nhìn thấy bộ dạng của Lâm Mặc Trạch, lập tức hóa thành nước…
“Nhưng có thể có chút làm khó em … thế nhưng, trừ em ra anh không biết còn có thể nói cùng ai …" Lâm Mặc Trạch tiếp tục bi thương.
“Không có quan hệ, sư phụ… giúp anh là em nguyện ý…" Mộc Vũ kiên định mà nói.
“Ân … chính là, Mộc Vũ em cũng biết cái loại sự tình nam nữ làm trong lúc đó đi … anh đã từng thử qua, thế nhưng.. anh đối với nữ nhân thực sự không được …" nội tâm Lâm Mặc Trạch bĩu môi, đây vốn cũng không phải nói dối …
“A…" mặt Mộc Vũ càng đỏ hơn, trực tiếp nghe loại chuyện này thực sự rất xấu hổ … hơn nữa, còn có chút ê ẩm.
“Em sẽ chê cười sư phụ sao?"
“Đương nhiên sẽ không! Sư phụ …!! Nữ nhân không được thì thử với nam nhân!!" Mộc Vũ đột nhiên tỉnh ngộ, hiện tại không phải lúc xấu hổ và ghen tị!
“Cho nên … em giúp anh được không ~" Lâm Mặc Trạch dùng ánh mắt cầu xin nhìn Mộc Vũ.
“Ân! Em nhất định giúp!! Thế nhưng … làm sao giúp?"
Lâm Mặc Trạch không nói chuyện, đột nhiên kéo tay Mộc Vũ đặt lên bộ vị tối mẫn cảm của mình …
Mộc Vũ cả kinh, có chút muốn lùi lại, thế nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt u sầu của Lâm Mặc Trạch vẫn là cảm thấy không thể khiến cho sư phụ thất vọng.
Lâm Mặc Trạch thấy Mộc Vũ không có phản kháng trong lòng cảm thấy vui vẻ, vội càng cầm tay Mộc Vỗ hoàn toàn nắm cái đó của mình.
“Mộc Vũ … em biết làm như thế nào đi?" thời điểm bị Mộc Vũ đụng tới, Lâm Mặc Trạch có điểm chịu không nổi … có chút khẩn trương…
“Em…" Mộc Vũ nắm gì đó trong tay, thấp thỏm bất an.. tuy rằng cậu lớn như vậy đối với mấy thứ này không có khả năng hoàn toàn không hiểu, thế nhưng cậu luôn giữ mình trong sạch … ít khi tiếp xúc đến những chuyện này….
“Ngoan, động động 1 tí …" Lâm Mặc Trạch lần nửa thở sâu…
“Ân …" Mộc Vũ bắt đầu động lên xuống, dù sao cũng là người mình thích … không sao không sao…
Động tác dè dặt lên xuống của Mộc Vũ cũng khiến Lâm Mặc Trạch rất kích động, đặc biệt ánh mắt nhìn cậu còn mang theo vô hạn khẩn trương, càng cảm thấy vô cùng thoải mái. Nước nóng từ vòi hoa sen không ngừng chảy xuống, ân.. bầu không khí hoàn mỹ.
“Sư phụ anh!!" Mộc Vũ đột nhiên vui vẻ hô lên một tiếng.
“Ân …" Lâm Mặc Trạch mở mắt nhìn cậu.
“Sư phụ nơi này của anh … có phản ứng …" Mộc Vũ kinh hỉ nhìn Lâm Mặc Trạch.
“Đồ đệ ngoan.. tiếp tục … tiếp tục …" ngực Lâm Mặc Trạch phập phồng, tựa hồ rất hưởng thụ.
Mộc Vũ cảm thụ được gì đó trong tay không ngừng trướng đại, trong lòng cũng chỉ có vui vẻ không có xấu hổ ngượng ngùng, nghe thấy tiếng thở dốc của Lâm Mặc Trạch, cậu chỉ có 1 cảm giác.. sư phụ cao hứng, sư phụ là có thể..!!
Lại lộng 1 hồi lâu, cuối cùng nghe thấy 1 tiếng gầm nhẹ của Lâm Mặc Trạch … gì dó trong tay mình phóng ra dịch thể …
“Sư phụ …" Mộc Vũ ngẩng đầu, trong ánh mắt đều là ánh sáng, “sư phụ anh xem, anh phải tin tưởng bản thân."
Lâm Mặc Trạch có chút ngẩn ngờ, y thẳng tắp nhìn chằm chằm Mộc Vũ. Hài tử này thật sự đơn thuần giống như tờ giấy trắng, khiến cho người ta vô hạn sản sinh ra xung động muốn đưa cậu đi tô màu, muốn nhìn trong ánh mắt đơn thuần kia … bộ dạng nhiễm thượng dục vọng. Vươn tay đem Mộc Vũ đẩy vào tường trước người mình, Lâm Mặc Trạch hung hăng hôn xuống bờ môi khẽ nhếch của Mộc Vũ.
Đây quả thực chính là đang ép mình phạm tội.
Ngay lúc đó, cánh cửa lại bị đập bang bang, bên ngoài hình như là tiếng kêu của Ân Diệp và Phong Xuy.
Lâm Mặc Trạch chán nản vô cùng, hết lần này đến lần khác lại có người đến quấy rối, y tiếp tục hôn Mộc Vũ, vươn đầu lưỡi khiêu mở khớp hàm của cậu, muốn dẫn đi lực chú ý của cậu…
Chỉ là y không có thành công, Mộc Vũ đã nghe được tiếng kêu ở ngoài cửa, khẩn trương 1 cái thì cắn phải đầu lưỡi của Lâm Mặc Trạch.
“Ư…" Lâm Mặc Trạch đau đến mức phải đem đầu lưỡi thu về.
“Sư phụ xin lỗi!!! Thế nhưng … ngoài cửa có người kêu chúng ta … em … em tắm xong rồi em đi mở cửa …" Mộc Vũ trong hỗn loạn tỉnh lại, cậu đẩy Lâm mặc Trạch ra, mượn khăn lông và quần áo chạy ra ngoài.
Lâm Mặc Trạch nghiến răng nghiến lợi, hồi nữa nhất định phải đem 2 người bọn họ cấp chém = =
Chờ đến khi y tẩy hảo tắm hảo đổi lại quần áo đã chuẩn bị tốt trước đó đi ra ngoài, Mộc Vũ, Ân Diệp, Lâm Ngưng và Phong Xuy đã vây ở bên giường đùa giỡn. Chỉ là khuôn mặt Mộc Vũ vẫn hồng hồng, thoạt nhìn rất ngon miệng, Lâm Mặc Trạch nuốt nuốt nước miếng.
“Ca! Mau đến xem ~ trong tập san này có thật nhiều đồng nghiệp đam mỹ chơi Thiên Long!!! Hảo JQ ~~~" Lâm Ngưng thấy Lâm Mặc Trạch đi ra, vội bắt chuyện.
Mẹ nó … Lão tử vừa rồi cũng đang JQ đồng nghiệp Thiên Long …
Thấy Lâm Mặc Trạch đen mặt, Ân Diệp Phong Xuy nhìn nhau cười.
Lâm Mặc Trạch đi qua mở máy tính, định đăng nhập trò chơi, thế nhưng không nghĩ tới chính là, vừa lên tuyến không bao lâu, acc của y đã bị người đá ra.
“Tôi kháo! Thủ vài ngày, rốt cuộc cũng cho tôi công vào!!" biểu ca Đông Hưng ở bên kia đập bàn, hưng phấn không thôi.
“Ca!! Thật tốt quá!!!!" Đông Tinh thiếu chút nữa ngủ quên, thoáng cái tỉnh táo tinh thần, “đem acc của anh ta hủy cho em!!!"
“Đến Mộc Vũ ~ uống trà giải rượu ~~" Lâm Mặc Trạch thấy bộ dạng uể oải của Mộc Vũ trong lòng ngứa ngứa, đi qua đem cậu ôm lên tựa vào người mình.
“Ân … Sư phụ, đầu choáng váng …" Mộc Vũ ngoan ngoãn uống một ngụm, chớp con mắt có hơi hơi phím hồng nhìn Lâm Mặc Trạch.
“Ngô …" Lâm Mặc Trạch hấp một ngụm lãnh khí, đây không phải câu dẫn sao …
“Sư phụ sao rồi?" Mộc Vũ thấy Lâm Mặc Trạch không nói chuyện, cọ cọ y.
“Đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích …" Lâm Mặc Trạch chỉ thấy cổ họng rất khô, có loại cảm giác muốn đem Mộc Vũ đẩy ngã, y hít sâu vào cùng lúc nói với chính mình, phải nhẫn phải nhẫn …
“Ân, em không động … em muốn ngủ …" Mộc Vũ nhu nhu con mắt, không mở ra được…
“Không nên không nên," Lâm Mặc Trạch nóng nảy, sao có thể để em ấy cứ như vậy mà đi ngủ, cái gì cũng đều chưa có làm mà, “nước nóng ở đây được lấy trực tiếp từ suối nước nóng, tới đây phải tắm mới ngủ, em đi tắm rồi hãy ngũ tiếp ~ vậy cũng sẽ thoải mái hơn ~"
“Ngô … được rồi." Mộc Vũ gật đầu, cứ như vậy đi ngủ thật là không thoải mái, vì vậy cậu đứng lên hướng về trong phòng tắm đi đến.
Bên kia Tiểu Mão đã bị Mạnh Nhiên áp tới trên giường, quần áo nửa cởi. Đột nhiên cậu giống như nhớ tới cái gì, đem Mạnh nhiên đẩy qua một bên muốn đứng lên.
“Em lại muốn làm gì!" Mạnh Nhiên không vui, lập tức xoay người nhào tới, đều đã đến bước này còn ngoạn không được tự nhiên cái gì…
“Uy! Mạnh Nhiên đừng nháo! Tôi đột nhiên nhớ tới 1 chuyện rất trọng yếu!!" Tiểu Mão dùng sức đem Mạnh Nhiên đang muốn hôn xuống bỏ qua một bên.
“Chuyện gì?" Mạnh Nhiên buồn bực, có chuyện gì so với chuyện này còn trọng yếu hơn …
“Rất trọng yếu a! Anh buông ra, tôi muốn đi qua phòng bên cạnh nhìn! Mặc bang chủ vừa nhìn chính là con lang lòng dạ đen tối nha, Mộc Vũ đều say như vậy không phải là dê vào miệng cọp sao!! Quá nguy hiểm!!" Tiểu Mão lại bắt đầu không ngừng giãy dụa, khiêu khích khiến dục vọng Mạnh Nhiên càng sâu, 1 tay dùng sức đem cậu ép trở về.
“Ai mà nhìn không ra 2 người kia tâm đầu ý hợp a, em đừng đi quấy rối a!! Chúng ta làm chính sự thôi! ~~"
“Không nên không nên, anh đương nhiên giúp bạn thân của anh … tôi mới không để ý các anh, tôi muốn đi cứu Mộc Vũ!!" Tiểu Mão không thể động đậy, tức giận đến hô to gọi nhỏ.
“Được rồi ~ lão bà ngoan ~~~" Mạnh Nhiên mới không để ý, lột hết quần áo Tiểu Mão, bắt đầu làm chính sự của hắn ~~
“Mạnh Nhiên … anh cái tên hỗn đản.. dưa hái xanh không ngọt a!!~~"
“Dưa hái xanh không phải ở trên giường chờ anh thượng sao!!"
“Anh đi chết …"
#¥%… … &8——
Lâm Mặc Trạch ở trên giường suy nghĩ tình cảnh trong phòng tắm, ý xấu trong bụng ào ào chảy ra…
Sau khi suy nghĩ cả buổi, y làm ra 1 cái quyết định, y đem quần áo cởi ra tiến lên gõ cửa phòng tắm.
“Mộc Vũ mở cửa!~"
“A …?" Mộc Vũ đang tắm thật thoải mái, nghe được lời nói của Lâm Mặc Trạch trong lòng cả kinh … sư phụ làm sao vậy …
“Khách sạn nói hồi nữa sẽ ngắt nước, anh còn chưa tắm mà ~~~ em mở cửa chúng ta cùng tắm!~" Lâm Mặc Trạch nói hoàn toàn là lời lẽ chính đáng, bộ dạng tâm vô tạp niệm.
“A … cùng … cùng nhau tắm …" Mộc Vũ bị dọa đến tỉnh rượu một nửa, cân nhắc nhìn cửa đang đóng mà không dám mở, nếu cùng tắm thì rất xấu hổ a … huống hồ huống hồ mình đối với sư phụ còn …
“Thế nào, em xấu hổ á?" Lâm Mặc Trạch hoàn toàn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của con thỏ nhỏ lúc này ở bên trong, “không có việc gì, đều là nam nhân ~~ anh hôm nay bận việc đến nỗi ra một thân mồ hôi mà ~~ mở cửa nhanh nha, anh đã cởi quần áo, hảo lạnh oa ~~"
Mộc Vũ có chút xoắn xuýt, nghĩ lại nghĩ sư phụ nói cũng không sai, đều là nam nhân.. cùng nhau tắm rất là bình thường bất quá … vì vậy cậu thấp thỏm đem cánh cửa mở ra…
Lâm Mặc Trạch lúc này đã thoát sạch sẽ cười mị mị đi đến, Mộc Vũ nhìn thấy quả thể Lâm Mặc Trạch sợ đến vội vàng quay lưng đi tới dưới vòi sen tiếp tục xả nước, nghĩ nhanh tắm cho xong rồi lập tức đào tẩu…
Mộc Vũ vừa quay người lại, lộ ra cái mông nhỏ trắng nõn Lâm Mặc Trạch thấy mà tâm ngứa, nội tâm vui vẻ không thôi. Y cũng vội vã đi lên dán lên Mộc Vũ, “Anh cũng muốn dội nước ~~ vừa rồi bên ngoài lạnh lắm ~~~"
Bên ngoài nào có lạnh … rõ ràng mở điều hòa lớn như vậy…
Phía sau cảm giác được khí tức của Lâm Mặc Trạch tới gần, thật sự xấu hổ muốn chết … làm sao bây giờ …
“Aizzz … Mộc Vũ." lâm Mặc Trạch đột nhiên thở dài.
“A? Làm sao vậy sư phụ!" Mộc Vũ nghe thấy Lâm Mặc Trạch thở dài, lập tức đem những lo lắng vớ vẩn vứt ra sau đầu.
“Mộc Vũ có nhớ rõ chuyện phải giúp anh không?" Lâm Mặc Trạch quyết tâm lần này phải bắt được con thỏ nhỏ này.
“A …chuyện gì?" Mộc Vũ xoay người lại.
“Chính là em phải giúp anh thử xem cảm giác anh đối với nam nhân …" Lâm Mặc Trạch thấy Mộc Vũ nhìn y, lập tức làm ra một bộ dạng rất thương tâm.
“Sư phụ đừng khổ sở … em nhớ, anh muốn làm thế nào …" Mộc Vũ nhìn thấy bộ dạng của Lâm Mặc Trạch, lập tức hóa thành nước…
“Nhưng có thể có chút làm khó em … thế nhưng, trừ em ra anh không biết còn có thể nói cùng ai …" Lâm Mặc Trạch tiếp tục bi thương.
“Không có quan hệ, sư phụ… giúp anh là em nguyện ý…" Mộc Vũ kiên định mà nói.
“Ân … chính là, Mộc Vũ em cũng biết cái loại sự tình nam nữ làm trong lúc đó đi … anh đã từng thử qua, thế nhưng.. anh đối với nữ nhân thực sự không được …" nội tâm Lâm Mặc Trạch bĩu môi, đây vốn cũng không phải nói dối …
“A…" mặt Mộc Vũ càng đỏ hơn, trực tiếp nghe loại chuyện này thực sự rất xấu hổ … hơn nữa, còn có chút ê ẩm.
“Em sẽ chê cười sư phụ sao?"
“Đương nhiên sẽ không! Sư phụ …!! Nữ nhân không được thì thử với nam nhân!!" Mộc Vũ đột nhiên tỉnh ngộ, hiện tại không phải lúc xấu hổ và ghen tị!
“Cho nên … em giúp anh được không ~" Lâm Mặc Trạch dùng ánh mắt cầu xin nhìn Mộc Vũ.
“Ân! Em nhất định giúp!! Thế nhưng … làm sao giúp?"
Lâm Mặc Trạch không nói chuyện, đột nhiên kéo tay Mộc Vũ đặt lên bộ vị tối mẫn cảm của mình …
Mộc Vũ cả kinh, có chút muốn lùi lại, thế nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt u sầu của Lâm Mặc Trạch vẫn là cảm thấy không thể khiến cho sư phụ thất vọng.
Lâm Mặc Trạch thấy Mộc Vũ không có phản kháng trong lòng cảm thấy vui vẻ, vội càng cầm tay Mộc Vỗ hoàn toàn nắm cái đó của mình.
“Mộc Vũ … em biết làm như thế nào đi?" thời điểm bị Mộc Vũ đụng tới, Lâm Mặc Trạch có điểm chịu không nổi … có chút khẩn trương…
“Em…" Mộc Vũ nắm gì đó trong tay, thấp thỏm bất an.. tuy rằng cậu lớn như vậy đối với mấy thứ này không có khả năng hoàn toàn không hiểu, thế nhưng cậu luôn giữ mình trong sạch … ít khi tiếp xúc đến những chuyện này….
“Ngoan, động động 1 tí …" Lâm Mặc Trạch lần nửa thở sâu…
“Ân …" Mộc Vũ bắt đầu động lên xuống, dù sao cũng là người mình thích … không sao không sao…
Động tác dè dặt lên xuống của Mộc Vũ cũng khiến Lâm Mặc Trạch rất kích động, đặc biệt ánh mắt nhìn cậu còn mang theo vô hạn khẩn trương, càng cảm thấy vô cùng thoải mái. Nước nóng từ vòi hoa sen không ngừng chảy xuống, ân.. bầu không khí hoàn mỹ.
“Sư phụ anh!!" Mộc Vũ đột nhiên vui vẻ hô lên một tiếng.
“Ân …" Lâm Mặc Trạch mở mắt nhìn cậu.
“Sư phụ nơi này của anh … có phản ứng …" Mộc Vũ kinh hỉ nhìn Lâm Mặc Trạch.
“Đồ đệ ngoan.. tiếp tục … tiếp tục …" ngực Lâm Mặc Trạch phập phồng, tựa hồ rất hưởng thụ.
Mộc Vũ cảm thụ được gì đó trong tay không ngừng trướng đại, trong lòng cũng chỉ có vui vẻ không có xấu hổ ngượng ngùng, nghe thấy tiếng thở dốc của Lâm Mặc Trạch, cậu chỉ có 1 cảm giác.. sư phụ cao hứng, sư phụ là có thể..!!
Lại lộng 1 hồi lâu, cuối cùng nghe thấy 1 tiếng gầm nhẹ của Lâm Mặc Trạch … gì dó trong tay mình phóng ra dịch thể …
“Sư phụ …" Mộc Vũ ngẩng đầu, trong ánh mắt đều là ánh sáng, “sư phụ anh xem, anh phải tin tưởng bản thân."
Lâm Mặc Trạch có chút ngẩn ngờ, y thẳng tắp nhìn chằm chằm Mộc Vũ. Hài tử này thật sự đơn thuần giống như tờ giấy trắng, khiến cho người ta vô hạn sản sinh ra xung động muốn đưa cậu đi tô màu, muốn nhìn trong ánh mắt đơn thuần kia … bộ dạng nhiễm thượng dục vọng. Vươn tay đem Mộc Vũ đẩy vào tường trước người mình, Lâm Mặc Trạch hung hăng hôn xuống bờ môi khẽ nhếch của Mộc Vũ.
Đây quả thực chính là đang ép mình phạm tội.
Ngay lúc đó, cánh cửa lại bị đập bang bang, bên ngoài hình như là tiếng kêu của Ân Diệp và Phong Xuy.
Lâm Mặc Trạch chán nản vô cùng, hết lần này đến lần khác lại có người đến quấy rối, y tiếp tục hôn Mộc Vũ, vươn đầu lưỡi khiêu mở khớp hàm của cậu, muốn dẫn đi lực chú ý của cậu…
Chỉ là y không có thành công, Mộc Vũ đã nghe được tiếng kêu ở ngoài cửa, khẩn trương 1 cái thì cắn phải đầu lưỡi của Lâm Mặc Trạch.
“Ư…" Lâm Mặc Trạch đau đến mức phải đem đầu lưỡi thu về.
“Sư phụ xin lỗi!!! Thế nhưng … ngoài cửa có người kêu chúng ta … em … em tắm xong rồi em đi mở cửa …" Mộc Vũ trong hỗn loạn tỉnh lại, cậu đẩy Lâm mặc Trạch ra, mượn khăn lông và quần áo chạy ra ngoài.
Lâm Mặc Trạch nghiến răng nghiến lợi, hồi nữa nhất định phải đem 2 người bọn họ cấp chém = =
Chờ đến khi y tẩy hảo tắm hảo đổi lại quần áo đã chuẩn bị tốt trước đó đi ra ngoài, Mộc Vũ, Ân Diệp, Lâm Ngưng và Phong Xuy đã vây ở bên giường đùa giỡn. Chỉ là khuôn mặt Mộc Vũ vẫn hồng hồng, thoạt nhìn rất ngon miệng, Lâm Mặc Trạch nuốt nuốt nước miếng.
“Ca! Mau đến xem ~ trong tập san này có thật nhiều đồng nghiệp đam mỹ chơi Thiên Long!!! Hảo JQ ~~~" Lâm Ngưng thấy Lâm Mặc Trạch đi ra, vội bắt chuyện.
Mẹ nó … Lão tử vừa rồi cũng đang JQ đồng nghiệp Thiên Long …
Thấy Lâm Mặc Trạch đen mặt, Ân Diệp Phong Xuy nhìn nhau cười.
Lâm Mặc Trạch đi qua mở máy tính, định đăng nhập trò chơi, thế nhưng không nghĩ tới chính là, vừa lên tuyến không bao lâu, acc của y đã bị người đá ra.
“Tôi kháo! Thủ vài ngày, rốt cuộc cũng cho tôi công vào!!" biểu ca Đông Hưng ở bên kia đập bàn, hưng phấn không thôi.
“Ca!! Thật tốt quá!!!!" Đông Tinh thiếu chút nữa ngủ quên, thoáng cái tỉnh táo tinh thần, “đem acc của anh ta hủy cho em!!!"
Tác giả :
Lưu Ly Đại Tiên Tiên