Võng Du Chi Sư Phó Biệt Náo (Sư Phụ Đừng Nháo)
Chương 74
Ninh Hòa suy nghĩ một đêm, những lời Bán Thanh Minh nói, thật sự là đề khó giải. Hắn cũng không hiểu nổi bản thân, nhưng Bán Thanh Minh có lẽ nói cũng không có sai, hắn kỳ thật vẫn để ý chuyện mẫu thân năm đó rời đi.
Có thể gọi là bóng ma thời thơ ấu.
Tuy rằng hắn nhiều năm đều một bộ không để ý, ngụy trang đến ngay cả chính mình đều quên chuyện như vậy, nhưng trên thực tế, hắn vẫn là để ý. Hắn hy vọng nhìn thấy cha mẹ, hắn không thích cái đệ đệ đoạt đi mẫu thân của hắn, nói đơn giản, hắn hiện tại thật giống như tính tình của một tiểu hài tử.
Cho nên mới nói với mẫu thân như thế, khiến cho nàng tức khí rời đi.
Nhưng hắn cảm thấy, nếu so sánh giữa hắn với mẫu thân, loại chuyện bỏ lại con càng nghiêm trọng hơn, cho nên, hắn vì cái gì mà phải tự kiểm điểm.
Sau khi có thể đưa ra một cái kết luận như vậy, Ninh Hòa mới an tâm đi vào giấc ngủ, cũng không có nghe được thanh âm Bán Thanh Minh rời đi lúc nửa đêm.
Hôm sau lúc rời khỏi giường phát hiện Bán Thanh Minh không giống như mọi khi chuẩn bị bữa sáng cho hắn.
Tuy đây không phải nhiệm vụ của Bán Thanh Minh, nhưng giống như đã thành thói quen, vô luận hắn dậy lúc nào đều sẽ có đồ ăn dự trữ hoặc bữa ăn chờ đợi hắn. Cho nên hôm nay như vậy, lại khiến Ninh Hòa có chút không thích ứng, lúc đi WC hắn có qua dò xét phòng của Bán Thanh Minh, nhìn thấy bên trong khá hỗn độn: Chăn không có gấp, bút ký trên bàn cũng không thấy đâu, Ninh Hòa lúc này mới phản ứng lại, hình như hành lý của đối phương cũng không thấy.
Đây là……ly khai?
[mẹ nótaz là taz mất kiên nhẫn lắm rùi nhá; Nguyệt: ta cũng giống nàng ah]
Cho nên, đây là lần thứ hai đi. Lần trước là trong trò chơi, lần này là trong hiện thực.
Bất quá lần này cũng hợp ý hắn, nguyên bản đã nghĩ mình lạnh nhạt để có thể làm cho hắn rời đi, hiện tại rốt cục được như nguyện. Kết cục này hắn đã sớm đoán trước, cho nên, không có chút cảm xúc, hắn chính là nhìn chiếc giường kia, sau đó yên lặng đóng cửa lại.
May mắn…… May mắn hắn vẫn kiên trì không có tha thứ, nếu mềm lòng quá sớm, như vậy chính mình khả năng không thể chịu nổi đả kích lần nữa.
Cho nên hiện tại, hắn không có khó chịu, thật sự không…
Dường như không có việc gì xảy ra, Ninh Hòa lại thượng trò chơi, ngày hôm qua Ninh Hòa trực tiếp lên giường, không có rời khỏi trò chơi, bất quá bởi vì thời gian dài không hề động, trò chơi đã muốn tự động ngăn kết nối, hiện tại một lần nữa đăng nhập, tốc độ nhưng thật ra tương đối mau. Mà hắn vừa lên tuyến đã bị Tinh Hận tổ đội, còn đưa ra một cái tọa độ, miệng còn hô: “Đại tỷ…đại tỷ mau tới, có chuyện trọng đại phát sinh."
Chuyện trọng đại? Lúc này còn có chuyện gì có thể trọng đại hơn chuyện của An Lạc cùng Chùy Tử. Ninh Hòa tuy rằng còn không có rõ ràng tình huống, nhưng trước tiên vẫn là chạy tới tọa độ kia.
Địa phương theo như Tinh Hận nói nằm ở ngoài thành – là một dã đồ cổ bảo di tích, danh như ý, cảnh quan nổi tiếng chính là một cái cổ bảo, tuy ban đêm có điểm âm trầm, cảm giác khủng bố, bất quá lúc ban ngày, vẫn là phong cảnh như họa. Địa phương này còn có tính khiêu chiến, chính là cổ bảo có thể leo lên, cũng chưa từng có ngoạn gia leo đến đỉnh cao nhất.
Ninh Hòa cũng từng thử qua, nhưng cũng là thất bại, cuối cùng mới lấy cái cơ “Không lãng phí sinh mệnh" ngượng ngùng ly khai, còn bị Thiên Nhai cười nhạo. Hôm nay lại đếnđịa phương này, thật có chút cảm khái.
Lúc tới nơi, Ninh Hòa phát hiện xung quanh đã vây đến mấy trăm ngoạn gia, người quen người không, bất quá đều chủ yếu là người bên Không Đảo cùng Thiên Thu Nguyệt, Ninh Hòa nhìn mọi người đều đang ở trạng thái hòa bình, nếu không đã nghĩ đây lại là bang chiến.
Sau tìm được vị trí của Tinh Hận, Ninh Hòa cũng giống mọi người chuyển tầm mắt lên phía trên, xác định bóng dáng của Tiểu An Tử đang nhích tới nhích lui. Chỗ càng cao, nhân vật càng dễ rơi xuống, mỗi hoạt động của Tiểu An Tử đều khiến cho mọi người trong lòng run sợ, sợ hắn không qua được mà ngã xuống. Mà nếu ngã từ độ cao đấy, chết là cái chắc.
“Tiểu An Tử đây là thế nào?" Ninh Hòa hỏi.
Tinh Hận cùng An Lạc thân hơn một ít, hơn nữa hắn hiện giờ cũng quái quái, có thể vì biết nội tình nên nhìn trong chốc lát mới khụ khụ thanh thanh cổ họng, nói: “Ngày hôm qua cầu hôn, ngươi có nhìn đến đi."
“Thấy được, cho nên đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
“Không nghĩ tới đi, cái người tên Chùy Tử của Không Đảo lại chính là Nhã Hà!" Giọng điệu của Tinh Hận khiến Ninh Hòa giật mình, cảm thấy chút lành lạnh.
“Thật sự là không nghĩ tới a, ngày hôm qua Tiểu An Tử khó được login, liền kéo chúng ta đi bản sao, kết quả vừa mới đến cửa bản sao liền gặp gỡ người bên Không Đảo, sau đó bọn họ có người không cẩn thận nói lộ ra, liền công bố thân phận thật của Chùy Tử. Sau đó là những chuyện ngươi đã thấy."
Ninh Hòa gật đầu, hôm qua Quân Lâm cũng đã nói với hắn cộng với tận mắt nhìn được An Lạc cầu hôn thất bại, nhưng mấy chuyện đó cùng hôm nay có liên quan sao? Chẳng lẽ Tiểu An Tử vì hôm qua bị làm nhục nên hôm nay mới đi phát tiết.
“Tiểu An Tử trước kia thích Nhã Hà ta còn nghĩ đấy chỉ là võng luyến bình thường, Nhã Hà san hào, hắn cũng có thể khôi phục, kết quả, hắn cư nhiên còn thật sự! Đáng sợ, thật sự đáng sợ."
“Có cái gì đáng sợ."
“Ngươi không biết a, Tiểu An Tử tên này, bình thường nhìn một bộ cà lơ phất phơ, nhưng thật sự thì hắn…thực đáng sợ."
“Là sao?"
“Trước đây hắn có một lần thật sự muốn thi vào một trường, sau đợt thi thử thì điểm của hắn không có khả quan. Nếu không nhờ tận mắt thấy hắn thường xuyên học thâu đêm, ta thực hoài nghi số điểm đấy của hắn là do tiền."
“……Quả nhiên thực đáng sợ. Bất quá hiện tại rốt cuộc là sao?" Tinh Hận cả nửa ngày đều không nói đến chủ đề chính, Ninh Hòa nhịn không được thúc giục.
Tinh Hận tự hỏi một chút, cuối cùng nhảy tới trọng điểm, nói: “Cho nên khi hắn vẫn bám theo Chùy Tử cầu hôn, Chùy Tử nói nếu hắn có thể leo được lên đỉnh cao nhất sẽ chấp nhận lời cầu hôn kia."
Sát, hảo cẩu huyết. Ninh Hòa nhịn không được cảm khái, bất quá bởi vì từ trước đến nay đều không ai có thể làm được việc đó, cho nên Chùy Tử có lẽ là muốn dùng loại phương pháp này để bắt hắn buông tha. Chính là Tiểu An Tử thật sự ở trong này trèo lên.
“Hắn ở trong này đã bao lâu."
“Từ lúc đêm qua bị cự tuyệt xong, lúc ta logout hắn đã ở trong này, lúc ta login hắn vẫn còn ở nơi này."
“Cũng không biết nhân vật của hắn còn bao nhiêu thời gian tệ?"
“Tối thiểu là 20p nữa."
Ninh Hòa kinh ngạc, Tinh Hận nói ra đáp án chắc chắn như vậy, là có năng lực biết trướcsao, bất quá điều đấy là không tưởng đi, sau Tinh Hận mới giải thích: “Thời gian tệ của Tiểu An Tử không nhiều lắm, ta vừa rồi hỏi qua, nếu hắn không ngã xuống thì còn có thể kiên trì 20 phút nữa."
“Các ngươi sao không giao dịch thời gian tệ cho hắn?"
“Có muốn cũng không được a." Tinh Hận có chút bất đắc dĩ, ngay Mị Nguyệt Tinh Thần ở bên cạnh cũng nhịn không được cảm khái: “Thật không nghĩ tới Tiểu An Tử lại khí phách như vậy, hắn hiện tại thật là không thành công liền xả thân, thành công thì có mỹ nhân, thất bại liền trực tiếp san hào rời khỏi, chậc chậc, hiện tại a,nam nhân tốt đều đã có bạn trai, muội tử chúng ta phải làm sao a."()
“A a a a a a a!" Tinh Hận đột nhiên hô đứng lên, mấy người bên cạnh cũng cùng đứng lên.
Ninh Hòa một lần điều chỉnh lại thị giác, phát hiện vốn cách đỉnh không còn bao xa, An Lạc lúc này lại từ phía trên té xuống.
Đây không phải game offline có thể sử dụng SL (second life) đại pháp, thật giống như “củi kiếm 3 năm thiêu 1 giờ." Cũng may thời điểm An Lạc ngã xuống đã có người cho hắn một cái hồi phục thuật, mà hắn ở thời điểm rơi xuống liền bật lên phía trước, cuối cùng chạm đất, cho nên chỉ bị khấu trừ đi chút ít giá trị sinh mệnh.
Chính là, Ninh Hòa nhìn đến An Lạc ngẩng đầu xong cũng không có thêm động tác nào.
Hắn hiện đang tự hỏi phương pháp để tiếp tục…hay là…đã muốn buông tha.
“Tiểu An Tử, coi như hết đi." Trong bang hội có người đối hắn hô to, thời gian còn lại đã không còn nhiều lắm, bọn họ không nghĩ trơ mắt nhìn bang chủ cứ như vậy bị san hào, bởi vì bang chủ san hào, bang hội cũng sẽ tự động giải tán. Nhưng là vấn đề bang hội giải tán chỉ là chuyện nhỏ, mắt thấy bằng hữu như vậy rời đi, đây mới là điều bọn họ không muốn nhìn đến.
Tuy rằng người này tính tình có nhiều lúc không tốt, còn gặp sắc vong nghĩa, nhưng là huynh đệ, chuyện này không quá đáng quan tâm.
Một người hô, tiếp đó là người thứ 2 thứ 3…thứ n cùng phụ họa.
An Lạc nhìn lại hai bên bằng hữu, ánh mắt quét một chút, giống như đang tìm ai đó, lại giống như trước mắt đang nhìn người quen thuộc.
“Cuối cùng thử lại một lần, thua liền từ bỏ đi." Ninh Hòa nói. Hắn cùng An Lạc xem như đồng bệnh tương lân, đều thích một người mà kết quả người kia lại vô thanh vô tức bỏ chạy, chuyện tình khổ bức như vậy thật sự gặp không nhiều. Hắn kiên trì chờ đợi một năm, không ngắn nhưng cũng không dài, tuy rằng hắn rất muốn nói An Lạc không cần buông tha, nhưng kiên trì có bao nhiêu mệt mỏi, hắn đã quá rõ ràng.
Chi bằng cấp chính mình một cơ hội cuối, để sau này có nhớ lại cũng không hối hận.
An Lạc gật gật đầu, một lần nữa lại đi theo lộ tuyến lên cổ bảo. Lần này Ninh Hòa không có xem động tác của An Lạc, cũng là quan sát đám người, quả nhiên bên trong có Chùy Tử, chính là hắn cố ý chồng tên dưới những người khác, không nhìn kỹ thật đúng là nhìn không ra.
Cho nên, Chùy Tử kỳ thật cũng để ý An Lạc có thể hay không leo đến đỉnh đi.
“Nếu để ý như vậy, vì cái gì không thể cho điều kiện đơn giản hơn." Ninh Hòa tư tín nói.
Chùy Tử trả lời chỉ có bốn chữ: “Mặc cho số phận."
Ninh Hòa cũng biết nhiều lời vô ích, Chùy Tử là dạng một khi đã quyết thì ai nói gì cũng vô tác dụng.
Nhưng thiên mệnh hình như không có ưu ái với An Lạc. Lúc gần tới đỉnh do khống chế không tốt, lại đi vào một địa phương không có điểm đỡ ở chân, sau vài lần thử thất bại, cũng không thể đạt được độ cao như lần trước, khiến hắn có chút nhụt trí. Giá trị sinh mệnh rơi rớt một đống, mà cũng quá cao nên mục sư cũng không thể giúp hắn đánh cái hồi phục thuật, hắn chỉ có thể đứng tại chỗ chậm chạm khôi phục.
Trong nháy mắt, hắn như thấy được Chùy Tử, nhưng vì là trò chơi, hắn không thể xác định hiện tại liệu 2 người có phải đang bốn mắt nhìn nhau hay không, tuy là vậy cũng đủ khiến hắn cảm khái vạn phần.
Hắn đứng lên, thân thể hướng Chùy Tử ở dưới hô lớn: “Ta sẽ không buông tha! Ta biết ngươi ở dưới đang nhìn, đã nhiều năm ta không có thích một người đếnnhư vậy, ta mặc kệ ngươi là ai, ta mặc kệ ngươi là nam là nữ, ta chỉ biết thật lâu thật lâu về trước, thời điểm ta không có thân phận cũng không có địa vị, cũng không có gặp được các bang nhân huynh đệ này. Ta thích ngươi, cho nên, ta sẽ không buông tha."(Nguyệt: oa, đến chỗ này ta mới thích An Lạc nè, hảo công nha ; Myn: hô hô ~ lúc đầu t cũng đâu có thik ảnh)
Nói xong, hắn lại lần chuẩn bị tiếp tục. Ninh Hòa nhìn một chút thời gian, nếu vừa rồi Tinh Hận không có tính sai, hiện tại An Lạc còn lại 3phút.
Chính là 3phút trọng yếu, đối với địa phương đã thất bại vô số lần, xác suất thật sự rất là nhỏ, xem ra An Lạc đã muốn làm tốt tinh thần xả thân.
“Còn có hai phút." Tinh Hận đều có chút lo lắng, nhịn không được hô to lên: “Tiểu An Tử, ngươi trước xuống dưới đi, chúng ta giao dịch điểm thời gian xong, ngươi có thể tiếp tục, ngươi như vậy…… Ngươi như vậy…… Ngươi như vậy sẽ bị san hào!"
“Tiểu An Tử! Trước xuống dưới đi!"
“Tiểu An Tử! Đừng cố chấp như vậy."
“……" Phía dưới tiếng la liên tiếp nhưng An Lạc vẫn ngoảnh mặt làm ngơ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nhưng An Lạc vẫn là không leo tới đỉnh, Mị Nguyệt Tinh Thần trong thanh âm mang théo tiếng khóc nức nở, “Làm sao bây giờ a, còn…còn lại một phút đồng hồ, cũng chỉ còn lại một phút đồng hồ. Giao dịch thời gian tệ còn phải mất đến một phút, hắn như vậy sẽ không kịp."
Mà trên thực tế, ngay cả một phút đồng hồ cũng đều không có đến nơi, bóng người trên đỉnh kia liền tiêu thất.
An Lạc cuối cùng vẫn là thất bại, thua ở thời điểm trên người thời gian tệ toàn bộ tiêu hao, nếu ngày hôm qua không có mua cái loa quý danh kia, có lẽ sẽ không như thế này, nhưng hiện tại, kết quả cũng coi như đã có.
Hệ thống liền thông báo: Bang hội [Thiên Thu Nguyệt] giải tán.
Tất cả thành viên đều sửng sốt, bọn họ đều không ai nói chuyện, bọn họ chưa từng gặp qua trường hợp bằng hữu quen biết đã lâu đột nhiên biến mất. Tuy rằng không phải tử vong trong hiện thực, nhưng đối với họ mà nói, chuyện này cũng rất là tàn nhẫn. Tuy trong trò chơi bọn họ giết người vô số nhưng cũng không có ai đuổi cùng giết tận đến mức phải san hào. An Lạc quả thật là trường hợp đầu tiên.
“Ta…… Ta nhất định là chưa có tỉnh ngủ, ta muốn đi ngủ một hồi." Tinh Hận nói xong liền nhanh chóng rời khỏi trò chơi, hắn là không thể công nhận chuyện này là thực, mà người khác đều lâm vào trường kỳ trầm mặc.
Bọn họ không có lời nào để nói.
Chuyện đã có hồi kết, đám đông dần giải tán, cuối cùng còn lại cũng chỉ có một mình Chùy Tử. Hắn thủy chung ngồi một chỗ, ngẩng đầu lên, thật lâu…thật lâu.
Tuy rằng An Lạc bị san hào là vì chính hắn cố chấp, nhưng nguyên nhân cũng là bởi Chùy Tử, Ninh Hòa nhịn không được, vọt tới trước mặt, nói: “Hắn đi rồi, hiện tại ngươi vừa lòng chưa."
Một câu mang theo tràn ngập tức giận, có lẽ người khác không rõ hắn vì cái gì kích động như vậy. An Lạc bất quá chỉ là bằng hữu bình thường, cũng không thể tính là huynh đệ, nhưng là Ninh Hòa nhớ tới ngày hắn bị luân bạch, bất đắc dĩ phải rời khỏi trò chơi.
Nếu ở trong tình thế đó, ai sẽ cam lòng rời đi.
Ninh Hòa kỳ thật có nghĩ đến kỳ tích An Lạc thành công leo đến đỉnh, hắn cũng đã nghĩ đến trường hợp An Lạc chịu thỏa hiệp, ít nhất chịu nhận một chút thời gian tệ, sau đó tái tiếp tục, lại hoặc là, Chùy Tử thay đổi ý tứ mà đáp ứng thỉnh cầu của đối phương.
Nhưng những cái đó đều không có phát sinh, thế giới này vẫn là rất tàn nhẫn.
Việc đã đến nước này, còn có thể như thế nào.
Chùy Tử ngồi dưới đất không nói được một lời, Ninh Hòa quở trách hắn vài câu, cũng không có phản ứng. Nhưng Ninh Hòa cũng đã quên, Chùy Tử làm sao không thích An Lạc, hắn chọn điều kiện khó như vậy cũng là để An Lạc lui bước. Kết cục như thế kia, hắn cũng không dễ chịu gì.
Ninh Hòa cũng không còn nói được gì, đứng lên ly khai cổ bảo di tích.
Nghe nói, có người nhìn thấy Chùy Tử ngồi ở đó suốt cả một tuần cũng không từng rời đi.
Sớm biết có hôm nay, sao lúc trước còn làm.
Có thể gọi là bóng ma thời thơ ấu.
Tuy rằng hắn nhiều năm đều một bộ không để ý, ngụy trang đến ngay cả chính mình đều quên chuyện như vậy, nhưng trên thực tế, hắn vẫn là để ý. Hắn hy vọng nhìn thấy cha mẹ, hắn không thích cái đệ đệ đoạt đi mẫu thân của hắn, nói đơn giản, hắn hiện tại thật giống như tính tình của một tiểu hài tử.
Cho nên mới nói với mẫu thân như thế, khiến cho nàng tức khí rời đi.
Nhưng hắn cảm thấy, nếu so sánh giữa hắn với mẫu thân, loại chuyện bỏ lại con càng nghiêm trọng hơn, cho nên, hắn vì cái gì mà phải tự kiểm điểm.
Sau khi có thể đưa ra một cái kết luận như vậy, Ninh Hòa mới an tâm đi vào giấc ngủ, cũng không có nghe được thanh âm Bán Thanh Minh rời đi lúc nửa đêm.
Hôm sau lúc rời khỏi giường phát hiện Bán Thanh Minh không giống như mọi khi chuẩn bị bữa sáng cho hắn.
Tuy đây không phải nhiệm vụ của Bán Thanh Minh, nhưng giống như đã thành thói quen, vô luận hắn dậy lúc nào đều sẽ có đồ ăn dự trữ hoặc bữa ăn chờ đợi hắn. Cho nên hôm nay như vậy, lại khiến Ninh Hòa có chút không thích ứng, lúc đi WC hắn có qua dò xét phòng của Bán Thanh Minh, nhìn thấy bên trong khá hỗn độn: Chăn không có gấp, bút ký trên bàn cũng không thấy đâu, Ninh Hòa lúc này mới phản ứng lại, hình như hành lý của đối phương cũng không thấy.
Đây là……ly khai?
[mẹ nótaz là taz mất kiên nhẫn lắm rùi nhá; Nguyệt: ta cũng giống nàng ah]
Cho nên, đây là lần thứ hai đi. Lần trước là trong trò chơi, lần này là trong hiện thực.
Bất quá lần này cũng hợp ý hắn, nguyên bản đã nghĩ mình lạnh nhạt để có thể làm cho hắn rời đi, hiện tại rốt cục được như nguyện. Kết cục này hắn đã sớm đoán trước, cho nên, không có chút cảm xúc, hắn chính là nhìn chiếc giường kia, sau đó yên lặng đóng cửa lại.
May mắn…… May mắn hắn vẫn kiên trì không có tha thứ, nếu mềm lòng quá sớm, như vậy chính mình khả năng không thể chịu nổi đả kích lần nữa.
Cho nên hiện tại, hắn không có khó chịu, thật sự không…
Dường như không có việc gì xảy ra, Ninh Hòa lại thượng trò chơi, ngày hôm qua Ninh Hòa trực tiếp lên giường, không có rời khỏi trò chơi, bất quá bởi vì thời gian dài không hề động, trò chơi đã muốn tự động ngăn kết nối, hiện tại một lần nữa đăng nhập, tốc độ nhưng thật ra tương đối mau. Mà hắn vừa lên tuyến đã bị Tinh Hận tổ đội, còn đưa ra một cái tọa độ, miệng còn hô: “Đại tỷ…đại tỷ mau tới, có chuyện trọng đại phát sinh."
Chuyện trọng đại? Lúc này còn có chuyện gì có thể trọng đại hơn chuyện của An Lạc cùng Chùy Tử. Ninh Hòa tuy rằng còn không có rõ ràng tình huống, nhưng trước tiên vẫn là chạy tới tọa độ kia.
Địa phương theo như Tinh Hận nói nằm ở ngoài thành – là một dã đồ cổ bảo di tích, danh như ý, cảnh quan nổi tiếng chính là một cái cổ bảo, tuy ban đêm có điểm âm trầm, cảm giác khủng bố, bất quá lúc ban ngày, vẫn là phong cảnh như họa. Địa phương này còn có tính khiêu chiến, chính là cổ bảo có thể leo lên, cũng chưa từng có ngoạn gia leo đến đỉnh cao nhất.
Ninh Hòa cũng từng thử qua, nhưng cũng là thất bại, cuối cùng mới lấy cái cơ “Không lãng phí sinh mệnh" ngượng ngùng ly khai, còn bị Thiên Nhai cười nhạo. Hôm nay lại đếnđịa phương này, thật có chút cảm khái.
Lúc tới nơi, Ninh Hòa phát hiện xung quanh đã vây đến mấy trăm ngoạn gia, người quen người không, bất quá đều chủ yếu là người bên Không Đảo cùng Thiên Thu Nguyệt, Ninh Hòa nhìn mọi người đều đang ở trạng thái hòa bình, nếu không đã nghĩ đây lại là bang chiến.
Sau tìm được vị trí của Tinh Hận, Ninh Hòa cũng giống mọi người chuyển tầm mắt lên phía trên, xác định bóng dáng của Tiểu An Tử đang nhích tới nhích lui. Chỗ càng cao, nhân vật càng dễ rơi xuống, mỗi hoạt động của Tiểu An Tử đều khiến cho mọi người trong lòng run sợ, sợ hắn không qua được mà ngã xuống. Mà nếu ngã từ độ cao đấy, chết là cái chắc.
“Tiểu An Tử đây là thế nào?" Ninh Hòa hỏi.
Tinh Hận cùng An Lạc thân hơn một ít, hơn nữa hắn hiện giờ cũng quái quái, có thể vì biết nội tình nên nhìn trong chốc lát mới khụ khụ thanh thanh cổ họng, nói: “Ngày hôm qua cầu hôn, ngươi có nhìn đến đi."
“Thấy được, cho nên đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
“Không nghĩ tới đi, cái người tên Chùy Tử của Không Đảo lại chính là Nhã Hà!" Giọng điệu của Tinh Hận khiến Ninh Hòa giật mình, cảm thấy chút lành lạnh.
“Thật sự là không nghĩ tới a, ngày hôm qua Tiểu An Tử khó được login, liền kéo chúng ta đi bản sao, kết quả vừa mới đến cửa bản sao liền gặp gỡ người bên Không Đảo, sau đó bọn họ có người không cẩn thận nói lộ ra, liền công bố thân phận thật của Chùy Tử. Sau đó là những chuyện ngươi đã thấy."
Ninh Hòa gật đầu, hôm qua Quân Lâm cũng đã nói với hắn cộng với tận mắt nhìn được An Lạc cầu hôn thất bại, nhưng mấy chuyện đó cùng hôm nay có liên quan sao? Chẳng lẽ Tiểu An Tử vì hôm qua bị làm nhục nên hôm nay mới đi phát tiết.
“Tiểu An Tử trước kia thích Nhã Hà ta còn nghĩ đấy chỉ là võng luyến bình thường, Nhã Hà san hào, hắn cũng có thể khôi phục, kết quả, hắn cư nhiên còn thật sự! Đáng sợ, thật sự đáng sợ."
“Có cái gì đáng sợ."
“Ngươi không biết a, Tiểu An Tử tên này, bình thường nhìn một bộ cà lơ phất phơ, nhưng thật sự thì hắn…thực đáng sợ."
“Là sao?"
“Trước đây hắn có một lần thật sự muốn thi vào một trường, sau đợt thi thử thì điểm của hắn không có khả quan. Nếu không nhờ tận mắt thấy hắn thường xuyên học thâu đêm, ta thực hoài nghi số điểm đấy của hắn là do tiền."
“……Quả nhiên thực đáng sợ. Bất quá hiện tại rốt cuộc là sao?" Tinh Hận cả nửa ngày đều không nói đến chủ đề chính, Ninh Hòa nhịn không được thúc giục.
Tinh Hận tự hỏi một chút, cuối cùng nhảy tới trọng điểm, nói: “Cho nên khi hắn vẫn bám theo Chùy Tử cầu hôn, Chùy Tử nói nếu hắn có thể leo được lên đỉnh cao nhất sẽ chấp nhận lời cầu hôn kia."
Sát, hảo cẩu huyết. Ninh Hòa nhịn không được cảm khái, bất quá bởi vì từ trước đến nay đều không ai có thể làm được việc đó, cho nên Chùy Tử có lẽ là muốn dùng loại phương pháp này để bắt hắn buông tha. Chính là Tiểu An Tử thật sự ở trong này trèo lên.
“Hắn ở trong này đã bao lâu."
“Từ lúc đêm qua bị cự tuyệt xong, lúc ta logout hắn đã ở trong này, lúc ta login hắn vẫn còn ở nơi này."
“Cũng không biết nhân vật của hắn còn bao nhiêu thời gian tệ?"
“Tối thiểu là 20p nữa."
Ninh Hòa kinh ngạc, Tinh Hận nói ra đáp án chắc chắn như vậy, là có năng lực biết trướcsao, bất quá điều đấy là không tưởng đi, sau Tinh Hận mới giải thích: “Thời gian tệ của Tiểu An Tử không nhiều lắm, ta vừa rồi hỏi qua, nếu hắn không ngã xuống thì còn có thể kiên trì 20 phút nữa."
“Các ngươi sao không giao dịch thời gian tệ cho hắn?"
“Có muốn cũng không được a." Tinh Hận có chút bất đắc dĩ, ngay Mị Nguyệt Tinh Thần ở bên cạnh cũng nhịn không được cảm khái: “Thật không nghĩ tới Tiểu An Tử lại khí phách như vậy, hắn hiện tại thật là không thành công liền xả thân, thành công thì có mỹ nhân, thất bại liền trực tiếp san hào rời khỏi, chậc chậc, hiện tại a,nam nhân tốt đều đã có bạn trai, muội tử chúng ta phải làm sao a."()
“A a a a a a a!" Tinh Hận đột nhiên hô đứng lên, mấy người bên cạnh cũng cùng đứng lên.
Ninh Hòa một lần điều chỉnh lại thị giác, phát hiện vốn cách đỉnh không còn bao xa, An Lạc lúc này lại từ phía trên té xuống.
Đây không phải game offline có thể sử dụng SL (second life) đại pháp, thật giống như “củi kiếm 3 năm thiêu 1 giờ." Cũng may thời điểm An Lạc ngã xuống đã có người cho hắn một cái hồi phục thuật, mà hắn ở thời điểm rơi xuống liền bật lên phía trước, cuối cùng chạm đất, cho nên chỉ bị khấu trừ đi chút ít giá trị sinh mệnh.
Chính là, Ninh Hòa nhìn đến An Lạc ngẩng đầu xong cũng không có thêm động tác nào.
Hắn hiện đang tự hỏi phương pháp để tiếp tục…hay là…đã muốn buông tha.
“Tiểu An Tử, coi như hết đi." Trong bang hội có người đối hắn hô to, thời gian còn lại đã không còn nhiều lắm, bọn họ không nghĩ trơ mắt nhìn bang chủ cứ như vậy bị san hào, bởi vì bang chủ san hào, bang hội cũng sẽ tự động giải tán. Nhưng là vấn đề bang hội giải tán chỉ là chuyện nhỏ, mắt thấy bằng hữu như vậy rời đi, đây mới là điều bọn họ không muốn nhìn đến.
Tuy rằng người này tính tình có nhiều lúc không tốt, còn gặp sắc vong nghĩa, nhưng là huynh đệ, chuyện này không quá đáng quan tâm.
Một người hô, tiếp đó là người thứ 2 thứ 3…thứ n cùng phụ họa.
An Lạc nhìn lại hai bên bằng hữu, ánh mắt quét một chút, giống như đang tìm ai đó, lại giống như trước mắt đang nhìn người quen thuộc.
“Cuối cùng thử lại một lần, thua liền từ bỏ đi." Ninh Hòa nói. Hắn cùng An Lạc xem như đồng bệnh tương lân, đều thích một người mà kết quả người kia lại vô thanh vô tức bỏ chạy, chuyện tình khổ bức như vậy thật sự gặp không nhiều. Hắn kiên trì chờ đợi một năm, không ngắn nhưng cũng không dài, tuy rằng hắn rất muốn nói An Lạc không cần buông tha, nhưng kiên trì có bao nhiêu mệt mỏi, hắn đã quá rõ ràng.
Chi bằng cấp chính mình một cơ hội cuối, để sau này có nhớ lại cũng không hối hận.
An Lạc gật gật đầu, một lần nữa lại đi theo lộ tuyến lên cổ bảo. Lần này Ninh Hòa không có xem động tác của An Lạc, cũng là quan sát đám người, quả nhiên bên trong có Chùy Tử, chính là hắn cố ý chồng tên dưới những người khác, không nhìn kỹ thật đúng là nhìn không ra.
Cho nên, Chùy Tử kỳ thật cũng để ý An Lạc có thể hay không leo đến đỉnh đi.
“Nếu để ý như vậy, vì cái gì không thể cho điều kiện đơn giản hơn." Ninh Hòa tư tín nói.
Chùy Tử trả lời chỉ có bốn chữ: “Mặc cho số phận."
Ninh Hòa cũng biết nhiều lời vô ích, Chùy Tử là dạng một khi đã quyết thì ai nói gì cũng vô tác dụng.
Nhưng thiên mệnh hình như không có ưu ái với An Lạc. Lúc gần tới đỉnh do khống chế không tốt, lại đi vào một địa phương không có điểm đỡ ở chân, sau vài lần thử thất bại, cũng không thể đạt được độ cao như lần trước, khiến hắn có chút nhụt trí. Giá trị sinh mệnh rơi rớt một đống, mà cũng quá cao nên mục sư cũng không thể giúp hắn đánh cái hồi phục thuật, hắn chỉ có thể đứng tại chỗ chậm chạm khôi phục.
Trong nháy mắt, hắn như thấy được Chùy Tử, nhưng vì là trò chơi, hắn không thể xác định hiện tại liệu 2 người có phải đang bốn mắt nhìn nhau hay không, tuy là vậy cũng đủ khiến hắn cảm khái vạn phần.
Hắn đứng lên, thân thể hướng Chùy Tử ở dưới hô lớn: “Ta sẽ không buông tha! Ta biết ngươi ở dưới đang nhìn, đã nhiều năm ta không có thích một người đếnnhư vậy, ta mặc kệ ngươi là ai, ta mặc kệ ngươi là nam là nữ, ta chỉ biết thật lâu thật lâu về trước, thời điểm ta không có thân phận cũng không có địa vị, cũng không có gặp được các bang nhân huynh đệ này. Ta thích ngươi, cho nên, ta sẽ không buông tha."(Nguyệt: oa, đến chỗ này ta mới thích An Lạc nè, hảo công nha ; Myn: hô hô ~ lúc đầu t cũng đâu có thik ảnh)
Nói xong, hắn lại lần chuẩn bị tiếp tục. Ninh Hòa nhìn một chút thời gian, nếu vừa rồi Tinh Hận không có tính sai, hiện tại An Lạc còn lại 3phút.
Chính là 3phút trọng yếu, đối với địa phương đã thất bại vô số lần, xác suất thật sự rất là nhỏ, xem ra An Lạc đã muốn làm tốt tinh thần xả thân.
“Còn có hai phút." Tinh Hận đều có chút lo lắng, nhịn không được hô to lên: “Tiểu An Tử, ngươi trước xuống dưới đi, chúng ta giao dịch điểm thời gian xong, ngươi có thể tiếp tục, ngươi như vậy…… Ngươi như vậy…… Ngươi như vậy sẽ bị san hào!"
“Tiểu An Tử! Trước xuống dưới đi!"
“Tiểu An Tử! Đừng cố chấp như vậy."
“……" Phía dưới tiếng la liên tiếp nhưng An Lạc vẫn ngoảnh mặt làm ngơ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nhưng An Lạc vẫn là không leo tới đỉnh, Mị Nguyệt Tinh Thần trong thanh âm mang théo tiếng khóc nức nở, “Làm sao bây giờ a, còn…còn lại một phút đồng hồ, cũng chỉ còn lại một phút đồng hồ. Giao dịch thời gian tệ còn phải mất đến một phút, hắn như vậy sẽ không kịp."
Mà trên thực tế, ngay cả một phút đồng hồ cũng đều không có đến nơi, bóng người trên đỉnh kia liền tiêu thất.
An Lạc cuối cùng vẫn là thất bại, thua ở thời điểm trên người thời gian tệ toàn bộ tiêu hao, nếu ngày hôm qua không có mua cái loa quý danh kia, có lẽ sẽ không như thế này, nhưng hiện tại, kết quả cũng coi như đã có.
Hệ thống liền thông báo: Bang hội [Thiên Thu Nguyệt] giải tán.
Tất cả thành viên đều sửng sốt, bọn họ đều không ai nói chuyện, bọn họ chưa từng gặp qua trường hợp bằng hữu quen biết đã lâu đột nhiên biến mất. Tuy rằng không phải tử vong trong hiện thực, nhưng đối với họ mà nói, chuyện này cũng rất là tàn nhẫn. Tuy trong trò chơi bọn họ giết người vô số nhưng cũng không có ai đuổi cùng giết tận đến mức phải san hào. An Lạc quả thật là trường hợp đầu tiên.
“Ta…… Ta nhất định là chưa có tỉnh ngủ, ta muốn đi ngủ một hồi." Tinh Hận nói xong liền nhanh chóng rời khỏi trò chơi, hắn là không thể công nhận chuyện này là thực, mà người khác đều lâm vào trường kỳ trầm mặc.
Bọn họ không có lời nào để nói.
Chuyện đã có hồi kết, đám đông dần giải tán, cuối cùng còn lại cũng chỉ có một mình Chùy Tử. Hắn thủy chung ngồi một chỗ, ngẩng đầu lên, thật lâu…thật lâu.
Tuy rằng An Lạc bị san hào là vì chính hắn cố chấp, nhưng nguyên nhân cũng là bởi Chùy Tử, Ninh Hòa nhịn không được, vọt tới trước mặt, nói: “Hắn đi rồi, hiện tại ngươi vừa lòng chưa."
Một câu mang theo tràn ngập tức giận, có lẽ người khác không rõ hắn vì cái gì kích động như vậy. An Lạc bất quá chỉ là bằng hữu bình thường, cũng không thể tính là huynh đệ, nhưng là Ninh Hòa nhớ tới ngày hắn bị luân bạch, bất đắc dĩ phải rời khỏi trò chơi.
Nếu ở trong tình thế đó, ai sẽ cam lòng rời đi.
Ninh Hòa kỳ thật có nghĩ đến kỳ tích An Lạc thành công leo đến đỉnh, hắn cũng đã nghĩ đến trường hợp An Lạc chịu thỏa hiệp, ít nhất chịu nhận một chút thời gian tệ, sau đó tái tiếp tục, lại hoặc là, Chùy Tử thay đổi ý tứ mà đáp ứng thỉnh cầu của đối phương.
Nhưng những cái đó đều không có phát sinh, thế giới này vẫn là rất tàn nhẫn.
Việc đã đến nước này, còn có thể như thế nào.
Chùy Tử ngồi dưới đất không nói được một lời, Ninh Hòa quở trách hắn vài câu, cũng không có phản ứng. Nhưng Ninh Hòa cũng đã quên, Chùy Tử làm sao không thích An Lạc, hắn chọn điều kiện khó như vậy cũng là để An Lạc lui bước. Kết cục như thế kia, hắn cũng không dễ chịu gì.
Ninh Hòa cũng không còn nói được gì, đứng lên ly khai cổ bảo di tích.
Nghe nói, có người nhìn thấy Chùy Tử ngồi ở đó suốt cả một tuần cũng không từng rời đi.
Sớm biết có hôm nay, sao lúc trước còn làm.
Tác giả :
Vô Danh Tiểu Thậ