Võng Du Chi Nguyên Bảo Sấm Giang Hồ
Chương 30: Mặt đối mặt (thượng)
Thời gian trong trò chơi: 9 giờ tối.
“Bảo Nhi, ngươi không đăng xuất để đi học sao?" Du Vân đưa cho Nguyên Bảo một ly sữa, còn hắn đang nằm thoải mái trên chiếc ghế êm ái, thưởng thức bầu trời đêm xinh đẹp. Nguyên Bảo phi thường thích thiết kế này, như vậy mỗi ngày đều có thể thưởng sao! Hắn đang suy nghĩ, có nên đem hai khối bất động sản kia xây thành như thế này, liệu có quá xa xỉ không?
Tiếp nhận ly sữa, uống ngay hai hớp, “Ta không đi học, cho nên không sao cả!" Không giống như Đoàn Đoàn vẫn đang là học sinh, vừa ăn xong cơm chiều, chưa tới bảy giờ đã bị đuổi logout !
Ngồi xuống bên cạnh Bảo Bảo, Du Vân có chút kinh ngạc, bởi vì Nguyên Bảo mới 19 tuổi, đang là tuổi đi học mà."Bảo Nhi không thích đến trường?" Hắn nhẹ nhàng lau đi vệt sữa dính bên môi Nguyên Bảo.
“Hoàn hảo a, từ khi vào trung học thì không đến trường nữa, lúc sau đều thông qua internet học xong trung học cùng đại học, cho nên có hay không đến trường cũng không sao cả!" Bảo Bảo giải thích.
Trong thời hiện đại có rất nhiều phương thức giáo dục để lựa chọn, có thể chọn đến trường học, cũng có thể tự thỉnh giáo sư chuyên môn dạy kèm ở nhà, đương nhiên phương pháp đó chỉ dành cho người có tiền; còn có một cách chính là thông qua internet, mà cách này yêu cầu người học phải có tính tự giác rất cao! Nguyên Bảo đã chọn học qua internet, đầu óc hắn coi như cũng thông minh, bình thường cũng không có sở thích gì, toàn bộ thời gian đều dùng để học tập, bởi vậy mới có thể chưa tới 19 tuổi liền học xong chương trình đại học.
“Nga? Nguyên lai Bảo Nhi là một tiểu thiên tài a!" Du Vân niết niết cái mũi nhỏ của Nguyên Bảo.
Hắn chính là đối với thành tích học tập của cháu trai nhà mình khá buồn rầu, tuy nói trong xã hội hiện tại đã không còn để ý đến thành tích học tập mà coi trọng năng lực cá nhân, thế nhưng mỗi lần nhìn phiếu điểm đầy những điểm số hồng sắc bắt mắt, Du Vân đều phi thường đau đầu! Chưa tính đến chuyện thi trượt, ít nhất cũng phải được chừng mấy chục điểm để không bị mất mặt, đằng này tiểu tử kia thành tích chỉ toàn ở hàng đơn vị, hắn cũng không biết Đoàn Đoàn mỗi ngày đến trường học làm những gì, chỉ để chơi sao?
“Cũng bình thường thôi!" Nguyên Bảo có chút ngượng ngùng khi được Du Vân khen ngợi."Đúng rồi, Du Vân cũng ngụ ở khu H phải không?" Hắn nhớ tới lần đó ở siêu thị thoáng nhìn thấy.
“A, Bảo Bảo làm sao biết?" Lần này Cận Du Vân không khỏi ngạc nhiên. Hắn còn chưa kịp nói cho Bảo Bảo địa chỉ cùng số điện thoại mà, tiểu gia hỏa này làm thế nào liền đoán được?
“Bởi vì lần trước trong siêu thị từng thoáng thấy ngươi!" Nguyên Bảo cười khẽ.
“Ai?" Du Vân hiện tại lại càng thêm hối hận cùng buồn bực, thở dài, hắn trước kia tựa hồ đã quá e dè, nếu hắn có thể dũng cảm tiến tới, không để ý tới nhiều như vậy, hắn sẽ không bỏ qua quá nhiều cơ hội được gặp lại Nguyên Bảo!
Nguyên Bảo nhìn biểu tình uể oải khó có được của Du Vân, cảm thấy thật mới mẻ, hắn vẫn cho rằng người nam nhân này cho dù trong bất kì thời điểm nào cũng đều vân đạm phong khinh. Nghĩ tới điều này, không khỏi có chút vui vẻ, liền bật cười.
“Có chuyện gì cao hứng mà lại một mình cười trộm, hử?" Niết niết gò má của hắn, cảm giác nộn nộn, như trái cây thượng đẳng, cầm lên rồi sẽ làm người ta bị nghiện.
“Đừng mà, đừng nhéo nữa, sẽ bị đỏ mất!" Nguyên Bảo bắt lấy bàn tay to lớn đang hoành hành trên mặt mình. Sau khi cùng nam nhân này ở chung, Bảo Bảo mới biết được, nguyên lại nam nhân này không hề có vẻ thanh phong minh nguyệt, khiêm nhiên hữu lễ như biểu hiện bề ngoài, mà căn bản là một đại thúc thích động thủ động cước! Cũng không biết có phải hắn chỉ như vậy khi ở với mình hay không, Bảo Bảo ở trong lòng nói thầm.
“Bảo Nhi, chúng ta hẹn một nơi để gặp mặt đi, hoặc là Bảo Nhi ghé nhà ta cũng được!" Du Vân nghiêm nghị nhìn Nguyên Bảo nói nhỏ, hắn muốn được nhìn thấy Bảo Bảo chân chính.
“… Hảo!" Nguyên Bảo nhẹ nhàng gật đầu, “Hẹn ở một nơi đi!" Tạm thời hắn còn chưa chuẩn bị tốt mà, hơn nữa hắn còn có bí mật chưa nói cho Du Vân.
“Như vậy trước tiên trao đổi số điện thoại!" Du Vân hôn lên mũi Bảo Bảo một cái, nhìn hai gò má hắn dần dần ửng đỏ, Bảo Bảo rất dễ thẹn thùng đỏ mặt!
“Ân!"
Thái Thản thành, thành đông.
Nguyên Bảo nhìn tiểu viện Sương Tâm Uyển trước mắt, khe khẽ thở dài, hắn cuối cùng cũng quay trở lại, trở lại nơi thuộc về mình cùng bằng hữu thân thiết. Càng nghĩ, Bảo Bảo vẫn chỉ cảm thấy mình đã sai lầm rồi, không nên không từ mà biệt, cho nên hắn phải trở về cùng mọi người giải thích, sau khi được mọi người tha thứ, mới tiếp tục lữ hành.
Hít sâu vài lần, vừa muốn mở đại môn ra, cánh cửa lại đột nhiên mở tung, nhất mạt thân ảnh cao gầy bước ra, là Phần Thiên đại ca! Nguyên Bảo lập tức ngây ngẩn cả người, a a, hắn còn chưa chuẩn bị tốt tinh thần mà!
“Cái kia, thực xin lỗi, Phần Thiên đại ca!" Nguyên Bảo lớn tiếng nói, cuối gập người thật sâu, “Phần Thiên đại ca đừng nóng giận, đánh ta mắng ta đều được, là ta không tốt!"
Đợi trong chốc lát, một chút động tĩnh cũng không có, vì thế Nguyên Bảo trong lòng bất an, hé mắt nhìn trộm Phần Thiên một cái, ngay sau đó bị gắt gao ôm lấy, bị giữ chặt trong lòng ngực thân thuộc mà rắn chắc, trên đầu nghe thấy Phần Thiên thở dài.
“Ngươi a, phá hư Bảo Bảo, thật sự là làm cho người ta tức giận mà! Vốn nghĩ muốn hung hăng đánh mông ngươi vài cái, chỉ là nhìn đến ngươi, lại không nỡ hạ thủ, thật là làm cho người ta vừa yêu vừa hận mà!" Phần Thiên dùng sức bẹo bẹo gương mặt Bảo Bảo, gặp Nguyên Bảo đau đến nhếch miệng, vì thế lại thương tiếc vân vê, xoa nhẹ.
“Vì sao lại không từ mà biệt? Chúng ta ở trong lòng ngươi không có trọng lượng nào sao? Ngươi muốn đi lữ hành mạo hiểm, chẳng lẽ chúng ta có thể trói chặt ngươi không cho ngươi đi sao? Ân? Có biết chúng ta buổi sáng hôm đó tỉnh lại, phát hiện ngươi chỉ để lại mấy dòng đó còn người thì không thấy đâu, lúc đó có tâm tình thế nào sao? Ân? Phá hư Bảo Bảo, ngươi thật không có lương tâm a!" Phần Thiên thở dài, “Bất quá, sau khi nhìn đến nhìn thấy tiểu viện này, muốn tức giận cũng không còn, kỳ thật chúng ta cũng hiểu được tâm tình của Bảo Bảo, cũng biết Bảo Bảo thích mọi người, quý trọng mọi người, cho nên chúng ta mỗi ngày đều thay phiên nhau đến trông coi nơi này, xem ngươi chừng nào có thể nghĩ thông suốt trở về!"
“Thực xin lỗi!" Nguyên Bảo chỉ có thể nói thật có lỗi, kích động lệ không ngừng rơi.
“Lời này phải hướng mọi người nói đi, bọn họ sẽ lập tức đến đông đủ!" Phần Thiên giúp Bảo Bảo lau nước mắt, nhìn hắn khóc ánh mắt đều đỏ cả lên, lại đau lòng đi hống hắn: “Ngoan Bảo Bảo, đừng khóc, ta đều tha thứ ngươi, vừa rồi cũng không có đánh mông ngươi đúng không? Bảo Bảo mắt khóc sưng đỏ hết cả, trông không đáng yêu, ngoan, đừng làm ngập lụt, trời cũng không hạn(hạn hán)!"
Nguyên Bảo bị chọc thiếu chút nữa nín khóc thành cười, “Ta không có đáng yêu! Mọi người như thế nào lại biết ta trở về?" Hắn cũng không thấy Phần Thiên liên hệ mọi người nha.
“Bất kể là ai tới nơi này, mật tần cũng sẽ tự động kích hoạt, như vậy một khi ngươi trở về, mọi người cũng liền biết!" Phần Thiên giải thích, “Cho nên Bảo Bảo ngoan chờ một chút, cũng không được khóc nữa nga!"
“Ân!" Bảo Bảo gật đầu, bị Phần Thiên kéo vào tiểu viện.
Quả nhiên chốc lát sau, mọi người liền lục tục xuất hiện, biểu tình mỗi người một kiểu, không ai giống ai, mặt đen có, mặt trắng có, mặt đỏ có, mặt vàng có, có thể sánh với diễn viên hí khúc(diễn viên kinh kịch), cơ hồ đều có thể diễn một vở tại chỗ!
Đoàn người đều lẳng lặng nhìn chằm chằm Nguyên Bảo, không ai nói chuyện, cũng không ai động đậy gì, cứ chăm chú nhìn làm Bảo Bảo toàn thân phát mao(sợ hãi).
“Thực xin lỗi, mọi người, là ta không đúng, thỉnh mọi người tha thứ ta đi!" Nguyên Bảo hướng mọi người cúi đầu thật sâu, cũng là muốn lên tiếng giải thích trước.
“Bảo Bảo, tiểu ngu ngốc a ——" Nguyên Bảo bị Phạm Thiên nâng dậy kéo vào trong lòng, “Sáu ngày, đã suốt sáu ngày rồi, Bảo Bảo mới nghĩ phải trở về, là sợ chúng ta đánh cái mông nhỏ của ngươi? Thật đúng là nên đánh ngươi một chút mới được, ai!" Phạm Thiên thở dài, “Bảo Bảo quyết định không từ mà biệt, là không tin tưởng chúng ta, hay vẫn không tin tưởng bản thân? Ân? Nếu không phải tin tưởng Bảo Bảo trong lòng còn có chúng ta, chúng ta chắc đều nghĩ Bảo Bảo thật sự muốn rời đi mà!"
“Thực xin lỗi!"
“Ân, chẳng lẽ Bảo Bảo là muốn COS Trần Thế Mỹ** sao?" Phạm Thiên cố ý nói.
(** Trần Thế Mỹ sau khi đỗ tân khoa trạng nguyên, kết hôn với công chúa, đã cho người ngầm sát hại vợ con ở nhà. Sau bị Bao Công xử tội chết.
“Trần Thế Mỹ phụ rẫy thê nhi" là một câu chuyện rất nổi tiếng trong lịch sử TQ, rất nhiều lần được dựng thành tuồng hát ở cả TQ & VN. Cái tên Trần Thế Mỹ về sau được hiểu như 1 điển hình cho những người “sang bỏ vợ". Án này là “hàng độc quyền" của Bao Công.)
“Không phải!" Nguyên Bảo phản bác, còn có, vì cái gì là Trần Thế Mỹ? Hắn cũng không phải phao thê khí tử(ruồng bỏ vợ con)!
“Bảo Bảo!" Ngạo Thiên lại đây đem Nguyên Bảo ủng vào trong ngực, gương mặt vốn đã băng sơn giờ phút này càng băng lãnh, một đôi băng nhãn liền khóa lên người Nguyên Bảo.
“Thực xin lỗi, Ngạo Thiên đại ca!" Nguyên Bảo nhỏ giọng giải thích. Trong mắt người khác Ngạo Thiên rất lãnh mạc, Nguyên Bảo lại không thấy sợ hãi, cho dù cảm thấy Ngạo Thiên khí tức băng lãnh(lạnh như băng), nhưng không hề tổn thương đến người khác, hơn nữa Nguyên Bảo luôn cảm thấy ấm áp kỳ lạ, hắn không nghĩ ra vì cái gì bản thân lại có cảm giác này!
“Không có lần sau!" thanh âm Ngạo Thiên băng lãnh làm cho người khó có thể nhận thấy sự thương tiếc cùng lo lắng, mấy ngày nay, tâm trạng hắn rất phức tạp, một mặt lo lắng cho tiểu đông tây này, một mặt lại giận hắn không từ mà biệt, tóm lại, tâm tình thực phức tạp, ngay cả luyện cấp cũng khốc liệt hơn bình thường rất nhiều, đại khái Phạm cùng Phần đều nhìn ra rõ ràng. Ai, đều là lo lắng Nguyên Bảo gặp chuyện thôi! Chỉ là lúc này, thật sự nhìn thấy Nguyên Bảo, lại luyến tiếc trừng phạt hắn, chỉ có thể nói được một câu như vậy.
“Ân, thực xin lỗi, về sau sẽ không như vậy nữa!"
Ngạo Thiên buông Nguyên Bảo ra, nhẹ nhàng lau đi nước mắt ở khóe mắt hắn; bản thân hắn không giỏi nói chuyện, cũng không giỏi biểu đạt, bởi vậy chỉ có thể ở trong lòng quan tâm Bảo Bảo, huống hồ… Ngạo Thiên thâm trầm nhìn Nguyên Bảo một cái, trong lòng nảy lên vô vàn lo lắng. Lúc sau mới để Nguyên Bảo cùng những người khác nói chuyện.
“Tiểu Nguyên Bảo ——" Oa Oa Ngư cùng Phi Thiên Ngư lúc này mới dám chạy tới, “Tiểu Nguyên Bảo ngươi cũng thật không suy nghĩ nha, thế nào lại trộm bỏ trốn, làm hại chúng ta mấy ngày nay cả không khí cũng không thể hít thở, cứ phải ở bên mấy vị Bang chủ đại nhân!!" Nhỏ giọng oán giận.
Bọn họ tuy rằng cũng giận Nguyên Bảo đi không từ giã, nhưng nhanh giận cũng nhanh hết giận, dù sao cũng không phải cả đời không qua lại với nhau, cho nên cũng không quá buồn bực. Bọn họ vốn đang nghĩ muốn ‘học tập theo gương’ Nguyên Bảo, chuồn êm đi tìm hắn, nhưng bị mấy vị kia hạ lệnh cưỡng chế, đành phải rầu rĩ từ bỏ ý định.
Kỳ thật lúc ấy thật khó khăn trôi qua, nhưng sau đó lại nghĩ đến tính cách của Nguyên Bảo, đại khái đoán ra hắn sẽ làm như vậy, huống hồ, Nguyên Bảo cũng không phải rời khỏi bang, từ nay không cùng mọi người lui tới, hắn chỉ là đi ra ngoài vui đùa một chút mà thôi, bất quá, vẫn cảm thấy có chút lấn cấn trong lòng. Vì thế đoàn người đồng loạt xông lên, đem Nguyên Bảo vây ở giữa, hảo hảo nựng nịu, trêu đùa hắn một chút.
Bảo Bảo đáng thương bị biến thành cục bột, hết bị vân vê, lại bị xoa nắn, chờ mọi người chơi đã tay, tóc đã loạn thành cái ổ quạ, quần áo cũng bị vò cho nhăn nhúm hết cả, bộ dáng vô cùng đáng thương, bất quá Bảo Bảo vẫn rất vui vẻ, bởi vì mọi người đã tha thứ cho hắn.
“Đến, Bảo Bảo, đắp đi, đều hồng như mông hầu tử rồi!" Phạm Thiên đem Nguyên Bảo kéo vào trong lòng, dùng khăn lạnh đắp mặt cho hắn. Thầm nghĩ đám người này thật không khách khí, có thể hạ thủ liền dùng hết sức.
Nguyên Bảo cũng thấy mặt hơi nóng, chắc chắn là đang rất đỏ, nhưng nếu dùng cái kia “Cái gì cái gì" hình dung thật đúng là không tốt nghe.(Thanh: Ý em không muốn bị ví như mông khỉ)
“Bảo Bảo, có phải vì chúng ta không liên hệ với ngươi, làm cho ngươi hoang mang, nên cho rằng chúng ta thực tức giận?" Phạm Thiên nhẹ nhàng hỏi, lại đổi một cái khăn ướt.
Nguyên Bảo gật đầu, hắn thật không hiểu lắm.
“Bởi vì chúng ta nhất trí rằng nên cho ngươi chịu chút trừng phạt, đồng thời cũng muốn ngươi hiểu được, kết giao bằng hữu, phải học biết tin tưởng, tin tưởng bằng hữu, đồng thời cũng phải tin tưởng chính mình! Trong hiện thực, Bảo Bảo hẳn có rất ít bằng hữu phải không? Mỗi lần mọi người cùng nhau hồ nháo, chúng ta đều thấy Bảo Bảo đứng ở bên cạnh nhìn xem, Bảo Bảo nhất định không biết lúc đó trong mắt ngươi biểu lộ điều gì đâu !" Phạm Thiên đưa tay đặt lên má Nguyên Bảo, nhẹ nhàng vỗ về, “Bảo Bảo lúc đó thực là làm cho người ta đau lòng a, rõ ràng còn là một đứa nhỏ, ánh mắt lại tang thương cô tịch! Chúng ta cũng không biết quá khứ của Bảo Bảo, nhưng sau này chúng ta sẽ không bỏ qua đâu, cho nên, Bảo Bảo về sau nên học tin tưởng mọi người đi! Ta, Ngạo, Phần, Oa Oa, Nhất Tiếu bọn họ, đều đã là bằng hữu cả đời của ngươi!" Phạm Thiên ôn nhu sờ tóc Nguyên Bảo. Tuy rằng thời gian ở chung không dài, nhưng có những bằng hữu, từ lần đầu tiên ánh mắt tương gian thì đã định tương giao cả đời!
Nguyên Bảo hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn mọi người, mỗi người biểu tình đều mang theo ý cười lại thực ôn nhu, “Cám ơn, cám ơn mọi người!" Từng giọt, từng giọt cứ thi nhau lăn xuống, Nguyên Bảo đã không còn biết phải nói gì, chỉ có khóc. Kỳ thật, hắn không phải người hay khóc, nhưng mọi người đã làm cho hắn nhịn không được, nước mắt cứ trào ra!
“Tốt lắm tốt lắm, Tiểu Bảo Bảo, đừng khóc nữa, ngươi khóc làm ta lại đau lòng!" Phần Thiên ôm lấy Nguyên Bảo, nhẹ nhàng hủy diệt nước mắt trên mặt hắn.
“Ân!" Nguyên Bảo nghẹn ngào, sau khi thả lỏng tâm tình, liền theo thói quen từ đai lưng lấy ra thực vật đã làm trong mấy ngày nay, thút thít nói: “Mọi người có muốn ăn không? Mấy cái này là ta dùng nguyên liệu thu thập trong mấy ngày qua làm ra!"
“Muốn ——" cả đám người ùa lên, cơ hồ trong nháy mắt liền thu dọn sạch sẽ không còn chút gì, Phần Thiên bởi vì còn ôm Nguyên Bảo, chậm mất một bước, lấy được không nhiều, vì thế ai oán nhìn Nguyên Bảo, trông đáng thương, khóe miệng rũ xuống, “Bảo Bảo —— “
“Thực xin lỗi!" Nguyên Bảo lại vội vàng cống hiến ra phần cuối cùng mới làm cho hắn thỏa mãn.
“Bảo Bảo, có chuyện muốn nói cho ngươi, " Phạm Thiên vừa ăn vừa nói, “Kỳ thật mọi người quyết định họp offline, cùng nhau vui vẻ một phen; mặc dù có những người sớm đã gặp qua, nhưng tất cả mọi người cùng tụ hội vẫn là lần đầu tiên! Chương trình cũng đã định xong rồi, chỉ chờ ngươi trở về rồi xác định cụ thể ngày giờ, thế nào, Bảo Bảo, tham gia chứ?"
Nguyên Bảo kinh ngạc, cùng mọi người chân chính gặp mặt sao? Hẳn là rất vui vẻ đi! Ngẫm lại, thậm chí có chút chờ mong, vì thế gật đầu, nở nụ cười, “Ta nhất định sẽ đi!"
“Nga da ——" Oa Oa Ngư cùng Phi Thiên Ngư cùng đánh một chưởng(high-five), đụng eo, xoay ba vòng, tạo hình một cái ấm trà làm mọi người cười nghiêng ngả.
Mọi người tất cả đều bị bọn họ làm cho phải cười, giờ phút này, trong cái sân nhỏ này, đang tràn ngập hạnh phúc!
“Bảo Nhi, ngươi không đăng xuất để đi học sao?" Du Vân đưa cho Nguyên Bảo một ly sữa, còn hắn đang nằm thoải mái trên chiếc ghế êm ái, thưởng thức bầu trời đêm xinh đẹp. Nguyên Bảo phi thường thích thiết kế này, như vậy mỗi ngày đều có thể thưởng sao! Hắn đang suy nghĩ, có nên đem hai khối bất động sản kia xây thành như thế này, liệu có quá xa xỉ không?
Tiếp nhận ly sữa, uống ngay hai hớp, “Ta không đi học, cho nên không sao cả!" Không giống như Đoàn Đoàn vẫn đang là học sinh, vừa ăn xong cơm chiều, chưa tới bảy giờ đã bị đuổi logout !
Ngồi xuống bên cạnh Bảo Bảo, Du Vân có chút kinh ngạc, bởi vì Nguyên Bảo mới 19 tuổi, đang là tuổi đi học mà."Bảo Nhi không thích đến trường?" Hắn nhẹ nhàng lau đi vệt sữa dính bên môi Nguyên Bảo.
“Hoàn hảo a, từ khi vào trung học thì không đến trường nữa, lúc sau đều thông qua internet học xong trung học cùng đại học, cho nên có hay không đến trường cũng không sao cả!" Bảo Bảo giải thích.
Trong thời hiện đại có rất nhiều phương thức giáo dục để lựa chọn, có thể chọn đến trường học, cũng có thể tự thỉnh giáo sư chuyên môn dạy kèm ở nhà, đương nhiên phương pháp đó chỉ dành cho người có tiền; còn có một cách chính là thông qua internet, mà cách này yêu cầu người học phải có tính tự giác rất cao! Nguyên Bảo đã chọn học qua internet, đầu óc hắn coi như cũng thông minh, bình thường cũng không có sở thích gì, toàn bộ thời gian đều dùng để học tập, bởi vậy mới có thể chưa tới 19 tuổi liền học xong chương trình đại học.
“Nga? Nguyên lai Bảo Nhi là một tiểu thiên tài a!" Du Vân niết niết cái mũi nhỏ của Nguyên Bảo.
Hắn chính là đối với thành tích học tập của cháu trai nhà mình khá buồn rầu, tuy nói trong xã hội hiện tại đã không còn để ý đến thành tích học tập mà coi trọng năng lực cá nhân, thế nhưng mỗi lần nhìn phiếu điểm đầy những điểm số hồng sắc bắt mắt, Du Vân đều phi thường đau đầu! Chưa tính đến chuyện thi trượt, ít nhất cũng phải được chừng mấy chục điểm để không bị mất mặt, đằng này tiểu tử kia thành tích chỉ toàn ở hàng đơn vị, hắn cũng không biết Đoàn Đoàn mỗi ngày đến trường học làm những gì, chỉ để chơi sao?
“Cũng bình thường thôi!" Nguyên Bảo có chút ngượng ngùng khi được Du Vân khen ngợi."Đúng rồi, Du Vân cũng ngụ ở khu H phải không?" Hắn nhớ tới lần đó ở siêu thị thoáng nhìn thấy.
“A, Bảo Bảo làm sao biết?" Lần này Cận Du Vân không khỏi ngạc nhiên. Hắn còn chưa kịp nói cho Bảo Bảo địa chỉ cùng số điện thoại mà, tiểu gia hỏa này làm thế nào liền đoán được?
“Bởi vì lần trước trong siêu thị từng thoáng thấy ngươi!" Nguyên Bảo cười khẽ.
“Ai?" Du Vân hiện tại lại càng thêm hối hận cùng buồn bực, thở dài, hắn trước kia tựa hồ đã quá e dè, nếu hắn có thể dũng cảm tiến tới, không để ý tới nhiều như vậy, hắn sẽ không bỏ qua quá nhiều cơ hội được gặp lại Nguyên Bảo!
Nguyên Bảo nhìn biểu tình uể oải khó có được của Du Vân, cảm thấy thật mới mẻ, hắn vẫn cho rằng người nam nhân này cho dù trong bất kì thời điểm nào cũng đều vân đạm phong khinh. Nghĩ tới điều này, không khỏi có chút vui vẻ, liền bật cười.
“Có chuyện gì cao hứng mà lại một mình cười trộm, hử?" Niết niết gò má của hắn, cảm giác nộn nộn, như trái cây thượng đẳng, cầm lên rồi sẽ làm người ta bị nghiện.
“Đừng mà, đừng nhéo nữa, sẽ bị đỏ mất!" Nguyên Bảo bắt lấy bàn tay to lớn đang hoành hành trên mặt mình. Sau khi cùng nam nhân này ở chung, Bảo Bảo mới biết được, nguyên lại nam nhân này không hề có vẻ thanh phong minh nguyệt, khiêm nhiên hữu lễ như biểu hiện bề ngoài, mà căn bản là một đại thúc thích động thủ động cước! Cũng không biết có phải hắn chỉ như vậy khi ở với mình hay không, Bảo Bảo ở trong lòng nói thầm.
“Bảo Nhi, chúng ta hẹn một nơi để gặp mặt đi, hoặc là Bảo Nhi ghé nhà ta cũng được!" Du Vân nghiêm nghị nhìn Nguyên Bảo nói nhỏ, hắn muốn được nhìn thấy Bảo Bảo chân chính.
“… Hảo!" Nguyên Bảo nhẹ nhàng gật đầu, “Hẹn ở một nơi đi!" Tạm thời hắn còn chưa chuẩn bị tốt mà, hơn nữa hắn còn có bí mật chưa nói cho Du Vân.
“Như vậy trước tiên trao đổi số điện thoại!" Du Vân hôn lên mũi Bảo Bảo một cái, nhìn hai gò má hắn dần dần ửng đỏ, Bảo Bảo rất dễ thẹn thùng đỏ mặt!
“Ân!"
Thái Thản thành, thành đông.
Nguyên Bảo nhìn tiểu viện Sương Tâm Uyển trước mắt, khe khẽ thở dài, hắn cuối cùng cũng quay trở lại, trở lại nơi thuộc về mình cùng bằng hữu thân thiết. Càng nghĩ, Bảo Bảo vẫn chỉ cảm thấy mình đã sai lầm rồi, không nên không từ mà biệt, cho nên hắn phải trở về cùng mọi người giải thích, sau khi được mọi người tha thứ, mới tiếp tục lữ hành.
Hít sâu vài lần, vừa muốn mở đại môn ra, cánh cửa lại đột nhiên mở tung, nhất mạt thân ảnh cao gầy bước ra, là Phần Thiên đại ca! Nguyên Bảo lập tức ngây ngẩn cả người, a a, hắn còn chưa chuẩn bị tốt tinh thần mà!
“Cái kia, thực xin lỗi, Phần Thiên đại ca!" Nguyên Bảo lớn tiếng nói, cuối gập người thật sâu, “Phần Thiên đại ca đừng nóng giận, đánh ta mắng ta đều được, là ta không tốt!"
Đợi trong chốc lát, một chút động tĩnh cũng không có, vì thế Nguyên Bảo trong lòng bất an, hé mắt nhìn trộm Phần Thiên một cái, ngay sau đó bị gắt gao ôm lấy, bị giữ chặt trong lòng ngực thân thuộc mà rắn chắc, trên đầu nghe thấy Phần Thiên thở dài.
“Ngươi a, phá hư Bảo Bảo, thật sự là làm cho người ta tức giận mà! Vốn nghĩ muốn hung hăng đánh mông ngươi vài cái, chỉ là nhìn đến ngươi, lại không nỡ hạ thủ, thật là làm cho người ta vừa yêu vừa hận mà!" Phần Thiên dùng sức bẹo bẹo gương mặt Bảo Bảo, gặp Nguyên Bảo đau đến nhếch miệng, vì thế lại thương tiếc vân vê, xoa nhẹ.
“Vì sao lại không từ mà biệt? Chúng ta ở trong lòng ngươi không có trọng lượng nào sao? Ngươi muốn đi lữ hành mạo hiểm, chẳng lẽ chúng ta có thể trói chặt ngươi không cho ngươi đi sao? Ân? Có biết chúng ta buổi sáng hôm đó tỉnh lại, phát hiện ngươi chỉ để lại mấy dòng đó còn người thì không thấy đâu, lúc đó có tâm tình thế nào sao? Ân? Phá hư Bảo Bảo, ngươi thật không có lương tâm a!" Phần Thiên thở dài, “Bất quá, sau khi nhìn đến nhìn thấy tiểu viện này, muốn tức giận cũng không còn, kỳ thật chúng ta cũng hiểu được tâm tình của Bảo Bảo, cũng biết Bảo Bảo thích mọi người, quý trọng mọi người, cho nên chúng ta mỗi ngày đều thay phiên nhau đến trông coi nơi này, xem ngươi chừng nào có thể nghĩ thông suốt trở về!"
“Thực xin lỗi!" Nguyên Bảo chỉ có thể nói thật có lỗi, kích động lệ không ngừng rơi.
“Lời này phải hướng mọi người nói đi, bọn họ sẽ lập tức đến đông đủ!" Phần Thiên giúp Bảo Bảo lau nước mắt, nhìn hắn khóc ánh mắt đều đỏ cả lên, lại đau lòng đi hống hắn: “Ngoan Bảo Bảo, đừng khóc, ta đều tha thứ ngươi, vừa rồi cũng không có đánh mông ngươi đúng không? Bảo Bảo mắt khóc sưng đỏ hết cả, trông không đáng yêu, ngoan, đừng làm ngập lụt, trời cũng không hạn(hạn hán)!"
Nguyên Bảo bị chọc thiếu chút nữa nín khóc thành cười, “Ta không có đáng yêu! Mọi người như thế nào lại biết ta trở về?" Hắn cũng không thấy Phần Thiên liên hệ mọi người nha.
“Bất kể là ai tới nơi này, mật tần cũng sẽ tự động kích hoạt, như vậy một khi ngươi trở về, mọi người cũng liền biết!" Phần Thiên giải thích, “Cho nên Bảo Bảo ngoan chờ một chút, cũng không được khóc nữa nga!"
“Ân!" Bảo Bảo gật đầu, bị Phần Thiên kéo vào tiểu viện.
Quả nhiên chốc lát sau, mọi người liền lục tục xuất hiện, biểu tình mỗi người một kiểu, không ai giống ai, mặt đen có, mặt trắng có, mặt đỏ có, mặt vàng có, có thể sánh với diễn viên hí khúc(diễn viên kinh kịch), cơ hồ đều có thể diễn một vở tại chỗ!
Đoàn người đều lẳng lặng nhìn chằm chằm Nguyên Bảo, không ai nói chuyện, cũng không ai động đậy gì, cứ chăm chú nhìn làm Bảo Bảo toàn thân phát mao(sợ hãi).
“Thực xin lỗi, mọi người, là ta không đúng, thỉnh mọi người tha thứ ta đi!" Nguyên Bảo hướng mọi người cúi đầu thật sâu, cũng là muốn lên tiếng giải thích trước.
“Bảo Bảo, tiểu ngu ngốc a ——" Nguyên Bảo bị Phạm Thiên nâng dậy kéo vào trong lòng, “Sáu ngày, đã suốt sáu ngày rồi, Bảo Bảo mới nghĩ phải trở về, là sợ chúng ta đánh cái mông nhỏ của ngươi? Thật đúng là nên đánh ngươi một chút mới được, ai!" Phạm Thiên thở dài, “Bảo Bảo quyết định không từ mà biệt, là không tin tưởng chúng ta, hay vẫn không tin tưởng bản thân? Ân? Nếu không phải tin tưởng Bảo Bảo trong lòng còn có chúng ta, chúng ta chắc đều nghĩ Bảo Bảo thật sự muốn rời đi mà!"
“Thực xin lỗi!"
“Ân, chẳng lẽ Bảo Bảo là muốn COS Trần Thế Mỹ** sao?" Phạm Thiên cố ý nói.
(** Trần Thế Mỹ sau khi đỗ tân khoa trạng nguyên, kết hôn với công chúa, đã cho người ngầm sát hại vợ con ở nhà. Sau bị Bao Công xử tội chết.
“Trần Thế Mỹ phụ rẫy thê nhi" là một câu chuyện rất nổi tiếng trong lịch sử TQ, rất nhiều lần được dựng thành tuồng hát ở cả TQ & VN. Cái tên Trần Thế Mỹ về sau được hiểu như 1 điển hình cho những người “sang bỏ vợ". Án này là “hàng độc quyền" của Bao Công.)
“Không phải!" Nguyên Bảo phản bác, còn có, vì cái gì là Trần Thế Mỹ? Hắn cũng không phải phao thê khí tử(ruồng bỏ vợ con)!
“Bảo Bảo!" Ngạo Thiên lại đây đem Nguyên Bảo ủng vào trong ngực, gương mặt vốn đã băng sơn giờ phút này càng băng lãnh, một đôi băng nhãn liền khóa lên người Nguyên Bảo.
“Thực xin lỗi, Ngạo Thiên đại ca!" Nguyên Bảo nhỏ giọng giải thích. Trong mắt người khác Ngạo Thiên rất lãnh mạc, Nguyên Bảo lại không thấy sợ hãi, cho dù cảm thấy Ngạo Thiên khí tức băng lãnh(lạnh như băng), nhưng không hề tổn thương đến người khác, hơn nữa Nguyên Bảo luôn cảm thấy ấm áp kỳ lạ, hắn không nghĩ ra vì cái gì bản thân lại có cảm giác này!
“Không có lần sau!" thanh âm Ngạo Thiên băng lãnh làm cho người khó có thể nhận thấy sự thương tiếc cùng lo lắng, mấy ngày nay, tâm trạng hắn rất phức tạp, một mặt lo lắng cho tiểu đông tây này, một mặt lại giận hắn không từ mà biệt, tóm lại, tâm tình thực phức tạp, ngay cả luyện cấp cũng khốc liệt hơn bình thường rất nhiều, đại khái Phạm cùng Phần đều nhìn ra rõ ràng. Ai, đều là lo lắng Nguyên Bảo gặp chuyện thôi! Chỉ là lúc này, thật sự nhìn thấy Nguyên Bảo, lại luyến tiếc trừng phạt hắn, chỉ có thể nói được một câu như vậy.
“Ân, thực xin lỗi, về sau sẽ không như vậy nữa!"
Ngạo Thiên buông Nguyên Bảo ra, nhẹ nhàng lau đi nước mắt ở khóe mắt hắn; bản thân hắn không giỏi nói chuyện, cũng không giỏi biểu đạt, bởi vậy chỉ có thể ở trong lòng quan tâm Bảo Bảo, huống hồ… Ngạo Thiên thâm trầm nhìn Nguyên Bảo một cái, trong lòng nảy lên vô vàn lo lắng. Lúc sau mới để Nguyên Bảo cùng những người khác nói chuyện.
“Tiểu Nguyên Bảo ——" Oa Oa Ngư cùng Phi Thiên Ngư lúc này mới dám chạy tới, “Tiểu Nguyên Bảo ngươi cũng thật không suy nghĩ nha, thế nào lại trộm bỏ trốn, làm hại chúng ta mấy ngày nay cả không khí cũng không thể hít thở, cứ phải ở bên mấy vị Bang chủ đại nhân!!" Nhỏ giọng oán giận.
Bọn họ tuy rằng cũng giận Nguyên Bảo đi không từ giã, nhưng nhanh giận cũng nhanh hết giận, dù sao cũng không phải cả đời không qua lại với nhau, cho nên cũng không quá buồn bực. Bọn họ vốn đang nghĩ muốn ‘học tập theo gương’ Nguyên Bảo, chuồn êm đi tìm hắn, nhưng bị mấy vị kia hạ lệnh cưỡng chế, đành phải rầu rĩ từ bỏ ý định.
Kỳ thật lúc ấy thật khó khăn trôi qua, nhưng sau đó lại nghĩ đến tính cách của Nguyên Bảo, đại khái đoán ra hắn sẽ làm như vậy, huống hồ, Nguyên Bảo cũng không phải rời khỏi bang, từ nay không cùng mọi người lui tới, hắn chỉ là đi ra ngoài vui đùa một chút mà thôi, bất quá, vẫn cảm thấy có chút lấn cấn trong lòng. Vì thế đoàn người đồng loạt xông lên, đem Nguyên Bảo vây ở giữa, hảo hảo nựng nịu, trêu đùa hắn một chút.
Bảo Bảo đáng thương bị biến thành cục bột, hết bị vân vê, lại bị xoa nắn, chờ mọi người chơi đã tay, tóc đã loạn thành cái ổ quạ, quần áo cũng bị vò cho nhăn nhúm hết cả, bộ dáng vô cùng đáng thương, bất quá Bảo Bảo vẫn rất vui vẻ, bởi vì mọi người đã tha thứ cho hắn.
“Đến, Bảo Bảo, đắp đi, đều hồng như mông hầu tử rồi!" Phạm Thiên đem Nguyên Bảo kéo vào trong lòng, dùng khăn lạnh đắp mặt cho hắn. Thầm nghĩ đám người này thật không khách khí, có thể hạ thủ liền dùng hết sức.
Nguyên Bảo cũng thấy mặt hơi nóng, chắc chắn là đang rất đỏ, nhưng nếu dùng cái kia “Cái gì cái gì" hình dung thật đúng là không tốt nghe.(Thanh: Ý em không muốn bị ví như mông khỉ)
“Bảo Bảo, có phải vì chúng ta không liên hệ với ngươi, làm cho ngươi hoang mang, nên cho rằng chúng ta thực tức giận?" Phạm Thiên nhẹ nhàng hỏi, lại đổi một cái khăn ướt.
Nguyên Bảo gật đầu, hắn thật không hiểu lắm.
“Bởi vì chúng ta nhất trí rằng nên cho ngươi chịu chút trừng phạt, đồng thời cũng muốn ngươi hiểu được, kết giao bằng hữu, phải học biết tin tưởng, tin tưởng bằng hữu, đồng thời cũng phải tin tưởng chính mình! Trong hiện thực, Bảo Bảo hẳn có rất ít bằng hữu phải không? Mỗi lần mọi người cùng nhau hồ nháo, chúng ta đều thấy Bảo Bảo đứng ở bên cạnh nhìn xem, Bảo Bảo nhất định không biết lúc đó trong mắt ngươi biểu lộ điều gì đâu !" Phạm Thiên đưa tay đặt lên má Nguyên Bảo, nhẹ nhàng vỗ về, “Bảo Bảo lúc đó thực là làm cho người ta đau lòng a, rõ ràng còn là một đứa nhỏ, ánh mắt lại tang thương cô tịch! Chúng ta cũng không biết quá khứ của Bảo Bảo, nhưng sau này chúng ta sẽ không bỏ qua đâu, cho nên, Bảo Bảo về sau nên học tin tưởng mọi người đi! Ta, Ngạo, Phần, Oa Oa, Nhất Tiếu bọn họ, đều đã là bằng hữu cả đời của ngươi!" Phạm Thiên ôn nhu sờ tóc Nguyên Bảo. Tuy rằng thời gian ở chung không dài, nhưng có những bằng hữu, từ lần đầu tiên ánh mắt tương gian thì đã định tương giao cả đời!
Nguyên Bảo hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn mọi người, mỗi người biểu tình đều mang theo ý cười lại thực ôn nhu, “Cám ơn, cám ơn mọi người!" Từng giọt, từng giọt cứ thi nhau lăn xuống, Nguyên Bảo đã không còn biết phải nói gì, chỉ có khóc. Kỳ thật, hắn không phải người hay khóc, nhưng mọi người đã làm cho hắn nhịn không được, nước mắt cứ trào ra!
“Tốt lắm tốt lắm, Tiểu Bảo Bảo, đừng khóc nữa, ngươi khóc làm ta lại đau lòng!" Phần Thiên ôm lấy Nguyên Bảo, nhẹ nhàng hủy diệt nước mắt trên mặt hắn.
“Ân!" Nguyên Bảo nghẹn ngào, sau khi thả lỏng tâm tình, liền theo thói quen từ đai lưng lấy ra thực vật đã làm trong mấy ngày nay, thút thít nói: “Mọi người có muốn ăn không? Mấy cái này là ta dùng nguyên liệu thu thập trong mấy ngày qua làm ra!"
“Muốn ——" cả đám người ùa lên, cơ hồ trong nháy mắt liền thu dọn sạch sẽ không còn chút gì, Phần Thiên bởi vì còn ôm Nguyên Bảo, chậm mất một bước, lấy được không nhiều, vì thế ai oán nhìn Nguyên Bảo, trông đáng thương, khóe miệng rũ xuống, “Bảo Bảo —— “
“Thực xin lỗi!" Nguyên Bảo lại vội vàng cống hiến ra phần cuối cùng mới làm cho hắn thỏa mãn.
“Bảo Bảo, có chuyện muốn nói cho ngươi, " Phạm Thiên vừa ăn vừa nói, “Kỳ thật mọi người quyết định họp offline, cùng nhau vui vẻ một phen; mặc dù có những người sớm đã gặp qua, nhưng tất cả mọi người cùng tụ hội vẫn là lần đầu tiên! Chương trình cũng đã định xong rồi, chỉ chờ ngươi trở về rồi xác định cụ thể ngày giờ, thế nào, Bảo Bảo, tham gia chứ?"
Nguyên Bảo kinh ngạc, cùng mọi người chân chính gặp mặt sao? Hẳn là rất vui vẻ đi! Ngẫm lại, thậm chí có chút chờ mong, vì thế gật đầu, nở nụ cười, “Ta nhất định sẽ đi!"
“Nga da ——" Oa Oa Ngư cùng Phi Thiên Ngư cùng đánh một chưởng(high-five), đụng eo, xoay ba vòng, tạo hình một cái ấm trà làm mọi người cười nghiêng ngả.
Mọi người tất cả đều bị bọn họ làm cho phải cười, giờ phút này, trong cái sân nhỏ này, đang tràn ngập hạnh phúc!
Tác giả :
Vân Liễu