Võng Du Chi Nguyên Bảo Sấm Giang Hồ
Chương 28: Khi chúng ta gặp tình yêu bất ngờ

Võng Du Chi Nguyên Bảo Sấm Giang Hồ

Chương 28: Khi chúng ta gặp tình yêu bất ngờ

Người cậu này này quả là tuyệt vời mà!

Nguyên Bảo trong lòng tán thưởng, nếu trong nhà hắn có đứa nhỏ như Đoàn Tử, phỏng chừng đã sớm đầu bạc phất phơ, chăm sóc mấy đứa nhỏ nghịch ngợm rất mệt, mẹ Như Ý đã có lần nói với hắn, bởi vì trong viện phúc lợi có không ít tiểu tử nghịch ngợm, suốt ngày chỉ thích gây sự, thường xuyên làm cho mẹ Như ý sứt đầu mẻ trán.

“Tiểu Nguyên Bảo, mấy vị đại hiệp này cũng là bằng hữu của ngươi sao? Oa Oa Ngư cùng Phi Thiên Ngư sao không đi cùng ngươi?" Đoàn Tử đang ăn cũng không quên phát huy công dụng lớn nhất của cái miệng.

“Bọn họ có việc bận!" Nguyên Bảo trả lời, giới thiệu Đoàn Đoàn với nhóm Trì Phong.

“Mấy vị đại hiệp thoạt nhìn đều thật là lợi hại, thật hâm mộ!" Đoàn Đoàn vừa cắn thịt vừa hàm hồ nói, “Anh Nam bọn họ đi thăng cấp đều không muốn mang ta theo, nói ta sẽ làm cho bọn hắn thêm phiền!"

Mọi người không nói gì, thầm nghĩ, đứa nhỏ này cũng thật đáng thương, ngây ngốc ở nhà không ai bồi, luyện cấp thì bị cho là phiền toái, muốn ra khỏi cửa cũng không có ai dẫn đi, khó trách hắn luôn lén trốn đi!

“Cậu ngươi khi nào thì đến?" Trì Phong hỏi Đoàn Tử.

“Chắc phải chờ thêm một lát, hắn nói đang có CASE quan trọng phải xử lý!" Đoàn Đoàn ngẫm lại trả lời.

“Vậy Đoàn Tử tạm thời đi theo chúng ta, đi đánh Chu Ưng!" Trì Phong vỗ vỗ bờ vai nhỏ của hắn, thầm nghĩ Đoàn Tử đại khái chắc vừa được mười sáu tuổi đi, so với Nguyên Bảo cũng không nhỏ hơn bao nhiêu, nhưng cảm giác lại hoàn toàn bất đồng, Nguyên Bảo thực trưởng thành, tính tình trầm ổn, còn đứa nhỏ này thì lại hoạt bát, có chút hấp tấp!

“Tạ ơn đại hiệp!" Đoàn Tử thực hưng phấn, khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ lên!

“…" Nguyên Bảo ở bên cạnh nhìn mà toát mồ hôi, chỉ mong Đoàn Tử đừng quá hưng phấn … là tốt rồi!

Sau đó, cứ như vậy, đợi đến lúc cậu của Đoàn Đoàn đuổi tới nơi, nhìn thấy Đoàn Tử đang thượng thoán hạ khiêu(nhảy lên nhảy xuống)hưng phấn đánh quái!

“Cậu!" Đoàn Tử vui vẻ hướng thân nhân của mình ra sức vẫy tay.

“Du Vân?!" Nguyên Bảo tức thì có chút ngây người, chỉ biết ngây ngốc nhìn thân ảnh thon dài quen thuộc kia, Du Vân chính là cậu của Đoàn Tử? Không thể nào?

“Tiểu gia hỏa?" Du Vân hiển nhiên cũng phi thường kinh ngạc, kinh ngạc đến đã độ chẳng còn để ý tới tiểu quỷ nhà mình nữa, hai mắt hắn khóa chặt lên thân ảnh nhỏ nhắn của Nguyên Bảo. Hắn không thể ngờ đến đón cháu trai, lại có thể gặp người tiểu gia hỏa hắn vẫn tưởng niệm, đây là trời cũng giúp hắn a! Hắn đã tự lập ra giao ước với bản thân, vì thế hắn không thể lùi bước! Nghĩ tới đây, Du Vân nhẹ nhàng nở mỉm cười, là nụ cười phát ra từ tận đáy lòng, chỉ một khắc thôi, trông hắn càng ôn nhu, tiêu sái hơn.

“Chúng ta lại gặp mặt rồi, tiểu gia hỏa!" Du Vân đến gần Nguyên Bảo, nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt nộn nộn đang có chút hồng của Nguyên Bảo.

“Ân!" Nguyên Bảo gật đầu, “Ta cũng không nghĩ tới Du Vân chính là cậu của Đoàn Tử!" Hắn là thật sự bất ngờ, bởi vì hai cậu cháu này căn bản không có điểm gì giống nhau.

“Cậu, ngươi nhận thức Tiểu Nguyên Bảo?" Đoàn Đoàn cũng thực kinh ngạc, không thể tưởng được mọi người thế nhưng đều là người quen!

Du Vân gật đầu, hai mắt nhẹ nhàng đảo qua Đoàn Đoàn, vừa bị nhìn đến Đoàn Đoàn liền co người rụt cổ, xem ra là tự biết mình sai, hơn nữa cũng có phần kính sợ Du Vân."Trở về nói sau!" Hắn tạm thời tha cho cháu trai, bởi vì bây giờ có chuyện trọng yếu phải làm.

“Tiểu bất điểm, Đoàn Tử, vị này là ——" Bọn người Trì Phong tạm thời cũng đã đánh xong Chu Ưng, xích lại gần, phát hiện Nguyên Bảo ngoài ý muốn cũng nhận thức cậu của Đoàn Đoàn, xem ra bọn họ là người quen cũ.

“Các ngươi hảo, ta là cậu của Đoàn Đoàn, Du Du Phù Vân, vừa rồi Đoàn Đoàn cho các ngươi thiêm phiền toái , thật có lỗi!" Du Vân đạm mạc lịch sự nói.

“A, không có gì, không cần khách khí! Nhĩ hảo, ta là Trì Phong!" Trì Phong làm đại biểu lên tiếng, thầm nghĩ, cậu của Đoàn Tử quả nhiên không giống hắn, cảm giác thực đúng với tên a.

Mọi người lại cùng nhau giới thiệu qua lại, sau đó, Du Vân chuyển hướng Nguyên Bảo.

“Tiểu gia hỏa, ngươi hiện tại có làm gì không? Ta có lời muốn nói cùng ngươi!" Hắn tới gần Nguyên Bảo, nhẹ nhàng nói, cơ hồ không để cho bất luận kẻ nào nghe được.

Không biết như thế nào, Nguyên Bảo đột nhiên cảm thấy tim mình bắt đầu không thể khống chế, gia tốc kinh hoàng, mỗi lần Du Vân tiếp cận, hắn tựa hồ luôn thực khẩn trương, nhưng lại không thấy chán ghét cảm giác này. Khuôn mặt nhỏ nhắn lần nữa đỏ ửng, nhẹ nhàng gật đầu, “Ta cũng phải trở về Khảm Bối Lạp!" Ngụ ý, chính là muốn đi cùng Du Vân.

Cận Du Vân nhẹ nhàng nở nụ cười, lại khẽ vuốt gò má Nguyên Bảo một chút, xúc cảm thật sự phi thường tốt, “Cùng đi đi!" Hắn cúi đầu nói.

“Cậu, Tiểu Nguyên Bảo…" Đoàn Tử ở bên cạnh, mở to hai mắt, nhìn qua lại đánh giá hai người, như là đã nhìn ra cái gì.

“Trì Phong đại ca, mọi người, ta muốn trở về Khảm Bối Lạp trước, hai ngày qua được ở cùng mọi người thật sự rất vui vẻ, cám ơn mọi người!" Nguyên Bảo hướng đoàn người khom người nói cảm ơn.

“Ai, tiểu bất điểm là muốn đi sao?" Đông Qua không nỡ để hắn rời đi, khóe miệng rũ xuống.

Xa Thần cũng đem lông mày của mình nhăn nhăn lại, xếp thành hình chữ bát, “Tiểu bất điểm, ta sẽ nhớ…sẽ rất nhớ ngươi, đặc biệt là mấy món ăn ngươi làm!" Cuối cùng, còn không quên bổ sung một câu, phỏng chừng đó mới là tiếng lòng chân thật của hắn!

“Về sau mọi người có cái gì hảo ngoạn đừng quên gọi ta nga, đúng rồi, ta ở Thái Thản cùng Khảm Bối Lạp đều có chỗ ở, đây là địa chỉ, về sau còn có thể đến đó tìm ta, bất quá phần lớn thời gian ta có thể cũng không ở đó!" Nguyên Bảo đưa mẩu giấy có ghi địa chỉ hai khối bất động sản, cái này là do hắn đã chuẩn bị trước.

Trì Phong tiếp nhận, thở dài: “Tiểu bất điểm, xem ra ngươi quả là người có tiền nga, chậc chậc, có tới hai địa chỉ, đây là bao nhiêu tiền a, ngươi đổi tiền để mua sao?" Trừ những lúc cần thiết, bình thường người chơi sẽ không đổi tiền thật lấy tiền trong trò chơi, bằng không sẽ làm mất đi ý nghĩa của trò chơi!

“Hắc hắc, không thể tưởng được tiểu bất điểm còn là một tiểu địa chủ, về sau chúng ta nhất định sẽ tới xem thử!" Đông Qua vỗ vỗ vai Nguyên Bảo, cười nói.

“Đúng vậy, nhất định, còn phải nháo cô dâu trêu chọc chú rễ nữa!" Trúc Can xen vào nói, kết quả bởi vì không nghiêm túc mà bị Bảo Bảo liếc mắt một cái, còn bị cả đám người ai náy tấu cho mấy quyền, ngồi xổm một bên kêu ai ai.

“Đừng nghe Trúc Can nói hưu nói vượn, sau này còn gặp lại, tiểu bất điểm!" Trì Phong cười cười, thâm ý liếc Du Vân một cái.

“Cẩn thận chiếu cố chính mình!" Trọng Kiếm thần sắc có chút phức tạp, nhìn thoáng qua Du Vân, sau đó cúi đầu dặn Nguyên Bảo. Hắn tự cảm nhận được Nguyên Bảo và Du Vân có quan hệ không bình thường, chỉ là vừa rồi không dám lên tiếng hỏi, chỉ đành âm thầm nguyền rủa mình vô dụng, lá gan quá nhỏ, ngay cả dũng khí thổ lộ tâm tình với Nguyên Bảo cũng không có!

“Như vậy, mọi người, tái kiến!" Nguyên Bảo thu hồi Mặc Mặc, hướng mọi người vẫy tay, sau đó cùng Du Vân và Đoàn Tử trở về Khảm Bối Lạp thành.

Khảm Bối Lạp thành.

“Tiểu gia hỏa, ta đến bên kia ngồi một chút đi!" Du Vân nhìn Nguyên Bảo nói.

“Đi thôi, đi thôi, Tiểu Nguyên Bảo, ngươi đã cứu ta hai lần ta còn chưa tạ ơn ngươi mà, lần này để ta chủ trì, ta mời ngươi một bữa thật ngon!" Đoàn Đoàn ở bên hoan hỷ lên tiếng.

Du Vân nhìn cháu trai nhà mình liếc mắt một cái, nguyên lai lần trước hắn gặp nạn cũng là do tiểu gia hỏa cứu, đứa nhỏ này còn giữ kín không chịu nói, hôm nay chẳng phải đều tự mình làm bại lộ sao? !

Nguyên Bảo nhìn sang Du Vân, lại nhìn một vẻ mặt đầy mong chờ của Đoàn Tử, sau đó gật đầu, “Vậy xin làm phiền !" Hắn cũng muốn quan sát sinh hoạt thường ngày trong trò chơi của Du Vân.

“Hoan nghênh, đi thôi!" Du Vân nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Nguyên Bảo, không dấu vết tách hắn khỏi Đoàn Tử, thẳng hướng nơi ở của mình mà đi.

Nếu người khác nhìn vào, thật giống cảnh một người lớn đang dẫn hai tiểu hài tử về nhà, ha hả!

Tùy Huyễn Các.

Nguyên Bảo từng nghe qua tên này, ngày ấy là nghe từ miệng Anh Nam, nguyên lai là tên một tòa kiến trúc. Bảo Bảo đánh giá phong cách kiến trúc hậu cận đại pha chút huyễn huyễn trước mắt, thầm nghĩ, không biết ai là tác giả của tòa kiến trúc này, thật rất có sức tưởng tượng, làm cho người ta phải không ngừng nhìn ngắm!

Tòa kiến trúc cao năm tầng, hình dáng không có chút qui tắc nào, như là một con đại bàng đang giương cánh bay lên, lại có nét giống một cây đại thụ đang mạnh mẽ sinh trưởng, thoạt nhìn có vẻ lộn xộn, không chút qui tắc nhưng lại hài hòa một cách kì lạ, có thể ở tại nơi này hẳn cũng là một loại hưởng thụ! Bất quá một tòa đại kiến trúc mang phong cách tây phương hiện đại mà lại có cái tên phương đông thực cổ điển, quả thực là rất đặc biệt!

“Mời vào!" Du Vân mở đại môn, mỉm cười nhìn Nguyên Bảo, “Chào mừng đã đến Tùy Huyễn Các!"

Nguyên Bảo cười cười, đi vào đại sảnh, bên trong so với tưởng tượng của hắn còn mỹ lệ, rộng rãi vạn phần.

“Mau tới, Tiểu Nguyên Bảo, ta ngụ ở lầu ba nga!" Đoàn Tử nắm chặt tay Nguyên Bảo, muốn đem hắn đi thăm địa bàn của mình.

Đáng tiếc, đã bị người nào đó thành công chặn lại."Đoàn Đoàn, ngươi đi báo cho Tu Văn, nói hắn chuẩn bị một bữa tối cấp S! Còn có, mau đi trình diện với Cẩn Nam!" Du Vân giao việc cho tiểu hồ ly Đoàn Tử.

“… Hảo a!" Đoàn Đoàn không cam lòng bặm bặm cái miệng nhỏ nhắn, hướng Nguyên Bảo vẫy vẫy tay, chỉ ba bước đã chạy đến sau một cánh cửa thủy tinh ở bên phải đại sảnh.

“Chờ đến bữa tối ta sẽ giới thiệu tiểu gia hỏa với vài người huynh đệ, bây giờ, chúng ta tâm sự một chút!" Du Vân cầm tay Nguyên Bảo, “Đến, đi bên này lên lầu, ta ngụ ở tầng cao nhất!"

Nguyên Bảo chỉ đành để hắn mang đi, rời khỏi đại sảnh trơn bóng sáng ngời, đi vào thang máy, sau khi đến tầng cao nhất bước vào một cánh cửa ở bên trái. Bên trong được trang trí rất đơn giản tạo cảm giác thoải mái, gia cụ cũng không nhiều lắm, không gian rộng rãi, hơn nữa do đại bộ phần trần nhà được lợp bằng kính trong suốt nên chỉ cần liếc mắt một cái là như đang ở ngoài trời, dù là ban ngày hay ban đêm, đều có thể tiếp cận gần gũi với bầu trời bên ngoài! Rất được, Nguyên Bảo thực thích căn phòng này!

“Ngồi đi, uống trà lài nhé?" Du Vân hỏi.

“Ân!" Nguyên Bảo gật đầu, ngồi xuống ghế sô-pha, theo thói quen liền ôm chầm lấy một cái gối dựa thật lớn.

Du Vân đem một vốc trà lài ngâm trong nước, sau đó ngồi xuống bên cạnh Nguyên Bảo.

“Tiểu gia hỏa, ngươi…" Hắn lên tiếng trước, rồi lại không muốn nói.

“?" Nguyên Bảo đầy thắc mắc nhìn nam nhân trước mắt, hắn chưa từng nhìn thấy Du Vân lộ ra dáng vẻ do dự như vậy lần nào.

Cận Du Vân đột nhiên ngả về phía sau, tựa lưng vào sô-pha, vuốt mặt, tự giễu bản thân, nguyên lai hắn cũng có lúc khẩn trương như vậy a, “Tiểu gia hỏa, ta sẽ nói thẳng!" Hắn nhìn thẳng vào Nguyên Bảo, “Trong hiện thực tiểu gia hỏa có thích ai không? Ta không nói thân nhân hay bằng hữu, là tình nhân!"

Oanh! Nguyên Bảo nhất thời đỏ bửng mặt! Bởi vì những lời này của Du Vân, làm cho hắn hiểu ra, nguyên lai cảm giác đặc biệt hắn dành cho Du Vân từ trước tới nay chính là cái này! Đúng vậy, thì ra là thích a, hắn vừa hiểu ra bản thân mình chính là thích Du Vân! Cảm giác thích là như vậy sao?

Cận Du Vân nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyên Bảo hồng hồng, không biết nên có kết luận gì! Bao nhiêu tự tin lúc này đều biến thành hư ảo, cho nên hắn chỉ có thể chờ đợi Nguyên Bảo cho hắn đáp án.

Nguyên Bảo tuy rằng đỏ mặt, nhưng là vẫn nhẹ giọng nói: “Ta không hiểu lắm cái gì là thích, như thế nào là tình nhân, nhưng ta biết ở trong lòng ta Du Vân rất đặc biệt, không giống với Phạm Thiên đại ca, Oa Oa Ngư, Trì Phong đại ca bọn họ, cũng không giống cảm giác với mẹ Như Ý, thầy thuốc Lai Đức, cho nên ta nghĩ là ta thích Du Vân…"

“Như vậy như vậy đủ rồi!" Du Vân ôm lấy thân thể gầy nhỏ của Nguyên Bảo, hai người mặt đối mặt, khoảng cách phi thường gần, hắn nhìn thẳng vào đôi mắt to của Nguyên Bảo ôn nhu nói: “Ta cũng thực thích Bảo Nhi, ngay từ lúc ở bên hồ nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của ngươi! Bảo nhi, có muốn nếm thử ái tình không? Nếu muốn, ngươi có nguyện ý cho ta, Cận Du Vân, có cơ hội cùng ngươi nếm thử ái tình không?" Hắn muốn biết suy nghĩ của Bảo Bảo.

Nguyên Bảo sau khi bị Du Vân ôm vào lòng, đã cảm thấy toàn thân như đang bị thiêu cháy, trong tư thế kề cận gần sát bên Du Vân, có thể nhìn thấy thân ảnh của mình trong ánh mắt hắn! Nghe được Du Vân nói thích hắn, Nguyên Bảo phi thường vui vẻ, cảm giác vui sướng tràn ngập trong tim. Nếm thử ái tình sao? Nếu là Du Vân, hắn nguyện ý nếm thử loại tình cảm đặc biệt này! Bởi vì Du Vân cho hắn cảm giác mà không người nào khác làm được, giống như đã quen từ rất lâu, giờ đây trong biển người mênh mông có thể gặp lại!

“Ngươi nguyện ý không, Bảo nhi?" Du Vân không được trả lời, lại nhẹ nhàng hỏi lần nữa.

“Ân!" Nguyên Bảo gật đầu, nét ửng đỏ trên mặt thủy chung không hề lui xuống.

“Cám ơn Bảo nhi!" Du Vân hôn lên trán Nguyên Bảo một chút, “Còn nữa, ta đã khá lớn tuổi, Bảo nhi có để ý không?"

“A, Du Vân đã rất lớn tuổi sao?" Bảo Bảo thực kinh ngạc, “Du Vân năm nay đã ba mươi tuổi chưa?" Hắn vẫn cảm thấy theo vẻ bề ngoài Du Vân sẽ không thể vượt quá ba mươi tuổi.

“Ta đã ba mươi tám tuổi rồi!" Du Vân cười khẽ, “Bảo nhi hẳn là chưa đầy mười tám tuổi?" Thấy Nguyên Bảo trừng lớn đôi mắt to tròn vo, trông phi thường đáng yêu.

Nguyên Bảo quả thực không thể tin nổi, niên kỉ của Du Vân lại lớn gấp đôi mình, “Ta mười chín rồi!" Hắn cường điệu nhấn mạnh rằng mình đã đến tuổi trường thành! Bất quá, hắn như thế nào cũng nhìn không ra Du Vân đã gần bốn mươi a, theo bộ dạng hắn hiện tại nói hắn hai mươi lăm, hai mươi sáu cũng không ai thấy bất thường!

“Bảo nhi quả nhiên còn rất nhỏ mà, liệu ta có bị cho là trâu già gặm cỏ non không nhỉ!" Du Vân nhẹ nhàng đan tay vào mái tóc mềm mại của Nguyên Bảo, niên kỉ bọn bọ cách biệt nhau quá lớn mà.

“Sẽ không a!" Nguyên Bảo phản bác, “Bởi vì Du Vân trông thực tuổi trẻ mà!" Hắn chưa từng cảm thấy nam nhân này có vẻ gì là giống đại thúc cả, hơn nữa trong tình yêu còn quan tâm đến chênh lệch tuổi tác sao? Hắn không hiểu.

Có lẽ là do hai người đã thổ lộ tình cảm rõ ràng, cũng có lẽ là Bảo Bảo đã dần quen được Du Vân ôm ấp, Bảo Bảo hiện tại đã không còn khẩn trương như vừa rồi, thân thể cũng thả lỏng dần, tựa vào trong ngực Du Vân, nghe tiếng tim đập trầm ổn của hắn, cảm giác thực thoải mái thực an tâm, vì thế lại có điểm tham luyến loại cảm giác này!(Phong: mê trai quá, giống ta ghê=)))

“Ha hả, Bảo Nhi quả nhiên thực đáng yêu mà!" Du Vân dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu Nguyên Bảo, ôm thân hình nhỏ bé này trong lòng cũng thực vừa vặn, thực thích hợp.

“Du Vân trước kia luôn gọi ta là tiểu gia hỏa mà…" Nguyên Bảo nói thầm, “Hơn nữa Du Vân luôn nói ta đáng yêu, mục tiêu của ta là muốn được khen thật đẹp trai cơ!" Là nam tử hán, ai lại muốn bị khen “Thật đáng yêu" chứ?

“Trước kia gọi ngươi tiểu gia hỏa là ta lấy thân phận trưởng bối xưng hô, do Bảo nhi cùng Đoàn Đoàn tuổi tác không sai biệt lắm; nhưng là về sau chúng ta trở thành người yêu rồi, cứ gọi tiểu gia hỏa thì không thích hợp, hơn nữa gọi Bảo Nhi nghe rất êm tai a!" Du Vân cầm lấy tay Nguyên Bảo đặt vào trong tay của mình.

Thì ra là như vậy! Nguyên Bảo không có gì để nói, so với đủ loại tên gọi người khác dùng gọi hắn, “Bảo nhi" coi như cũng rất dễ nghe rồi, ít nhất nếu so với “Tiểu gia hỏa" thì tốt hơn rất nhiều!

Buổi chiều yên tĩnh, hai người lẳng lặng tận hưởng không khí này; ngoài trời xanh ngắt, mây lững lờ trôi, tình yêu của bọn họ cũng bắt đầu nảy nở; kỳ thật, từ lúc bọn họ bất ngờ gặp gỡ lần đầu tiên, thì mầm mống ái tình đã nảy nở rồi!
Tác giả : Vân Liễu
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại