Võng Du Chi Làm Gay Thật Tuyệt
Chương 66: Anh ấy là anh tôi
Editor: Jung Tiểu Kú
Tịch Lạc Ninh xách máy vi tính qua phòng làm việc của Địch Vân. Mặc dù anh ta chẳng nói gì nhưng rõ rang ngay cả khóe mắt cũng rất vui sướng.
Theo chân bọn họ tám chuyện một lúc, rốt cuộc chuẩn bị lên đường đi cày chiến trường.
Ngày ngày cũng chỉ làm những chuyện này, khiến cho tất cả mọi người có chút mệt mỏi. Đám người trong bang lên mạng cũng ít đi khá nhiều. Tịch Lạc Ninh cũng có chút chán nhưng phải rời khỏi trò chơi này cũng không nỡ.
Tịch Lạc Ninh thấy vẻ mặt Địch Vân thành thành thật thật nhìn màn hình, cần cù chăm chỉ đánh quái, có chút không giải thích được đầu óc anh cấu tạo như thế nào.
“Chơi trò chơi mà còn nghiêm túc vậy hả?"
Địch Vân cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Cũng được."
Tịch Lạc Ninh vuốt cằm, lông mày nhướng cao, nói: “Bình thường sao không phát hiện anh có tính nhẫn nại tốt như vậy nhỉ?"
Địch Vân rốt cuộc ngẩng đầu nhìn anh, trong con ngươi sâu thẳm đầy xoắn xuýt, nhìn chằm chằm Tịch Lạc Ninh khoảng nửa phút, mới chậm rì rì mở miệng nói: “Cậu đừng dỗi."
Tịch Lạc Ninh hộc máu ba lít! Không nhịn được hỏi: “Anh rốt cuộc từ nơi nào nhìn thấy tôi giận dỗi chứ?"
Địch Vân vô cùng thản nhiên, “Bình thường cậu không muốn quá nhiều giờ ngại quá ít sao?"
Tịch Lạc Ninh khẽ nhếch môi, cuối cùng vẫn dời mắt về phía màn hình, hung hăn bắn tên vào đám quái, dùng cái này để phát tiết sự buồn bực trong lòng.
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Chị dâu, tự nhiên chị sao vậy?
[Tổ đội] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Sờ cằm Không chừng có người chọc cậu ta giận dỗi!
[Tổ đội] [Nhị Thủ Yên]: Vừa rồi đại thần đột nhiên ngừng lại.
[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Các người không lắm chuyện thì sẽ chết hả!
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Chẳng biết nữa, nhưng sẽ sống không bằng chết!
[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Vợ ơi, diệt Gái Shin cho anh đi
Địch Vân ở bên kia hỏi: “Tự nhiên cậu làm sao thế?"
Tịch Lạc Ninh hừ hừ, nói: “Địch Vân, anh cố ý đó hả?" Nói về tính nhẫn nại, tại sao anh ta có thể liên tưởng đến chuyện kia được? Anh cũng không phải đang nói về sự dẻo dai mà!
“Cái gì?"
Tịch Lạc Ninh thở dài thật dài nói: “Không có gì. Chỉ là không giải thích được đầu óc anh được cấu tạo kiểu gì thôi."
Địch Vân nhíu chặt lông mày, “Lạc Ninh, cậu thích có vấn đề à?" Luôn nghĩ đến cấu tạo của não bộ.
Tịch Lạc Ninh hít sâu hai cái, quyết định không cần nói chuyện với Địch Vân nữa. Thỉnh thoảng anh ta sẽ bị rút não, anh cũng không phải không biết.
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Em sai lầm rồi, chị dâu!
[Tổ đội] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Hình như vừa thấy xưng hô không được phép gọi
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Tiếu Tiếu, yếu ớt nhắc nhở cậu, cái đó … có thể bỏ qua được không!
[Tổ đội] [Nhị Thủ Yên]: Tui không thấy bất cứ thứ gì nha.
[Tổ đội] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Kéo giấy niêm phong, tui cũng không thấy bất cứ thứ gì.
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Thế nhưng, chị dâu với đại thần không động rồi.
[Tổ đội] [Nhị Thủ Yên]: Có lẽ bọn họ tự tổ thành đội, đến chỗ nào đó nghiêm túc giải quyết vấn đề ai là vợ ai là chồng rồi.
[Tổ đội] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Gái Shin, cưng tránh được một kiếp này rồi. Buổi sáng giẫm phải phưn chó hả?
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Đột nhiên cảm thấy Tiếu Tiếu rất không phúc hậu.
[Tổ đội] [Nhị Thủ Yên]: Tất cả mọi người trong bang đều có chút phúc hắc, cảm thấy sinh tồn được vô cùng khó khăn.
[Tổ đội] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Cậu xác định cậu không phải chưa thỏa mãn dục vọng nên mới sinh ra suy nghĩ trả thù xã hội như này?
[Tổ đội] [Nhị Thủ Yên]: Trời đất chứng giám!
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Lương tâm của trời đất, cùng mi có quan hệ gì sao? Tàn Thuốc?
[Tổ đội] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Lâu như vậy còn chưa tới. Xem ra bọn họ thật sự đi giải quyết vấn đề ai là vợ rồi.
[Tổ đội] [Nhị Thủ Yên]: Vì sao bây giờ mới chắc chắn chứ?
[Tổ đội] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: ^^ Nếu như bọn họ là lén nhìn vậy không phải là chết chắc rồi sao?
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: –||| Tiếu Tiếu, quả nhiên cưng là phúc hắc.
[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Sờ cằm tôi vừa rồi thấy gì đó?
[Tổ đội] [Nhị Thủ Yên]: Cái đó gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn!
[Tổ đội] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Chị dâu, gần đây bận rộn lắm hả?
[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Bận rộn lắm nhưng thời gian xử lí mấy người vẫn thừa thãi đó.
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: A di đà phật! Tiếu Tiếu tự mình cầu phúc đi nha!
[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: ^^ Tiếu Tiếu, tốt nhất cưng nên cầu nguyện tâm trạng gần đây của trẫm rất tốt đi
[Tổ đội] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Tui cảm thấy giỏi giang cũng không phải chuyện tốt gì cho cam
[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: ^^
Trầm Tiếu tất nhiên hiểu rõ ý tứ của Tịch Lạc Ninh. Nếu nói bụng dạ anh rất nhỏ nhen vậy cũng không đúng. Nhưng nếu bạn có năng lực, để anh biết sẽ khiến anh không vui, lại đúng lúc anh đang không vui vậy thì chắc chắn sẽ bị ghi nhớ rất kĩ. Nếu như tâm trạng anh tốt, chỉ cần không đụng vào điểm ranh giới của anh, Tịch Lạc Ninh tuyệt đối là người rất dễ nói chuyện.
Tổng kết lại là, Tịch Lạc Ninh là một người thất thường nhưng không đến nỗi khiến người khác chán ghét. Thỉnh thoảng còn rất đáng yêu đặc biệt là lúc anh không mở miệng.
Tịch Lạc Ninh cầm báo giải trí, ngồi trong phòng khách từ từ xem giết thời gian.
Đám người làm bận rộn thu dọn đồ đạc.
Vốn hôm nay không phải quay phim thì tất cả bọn hò đều phải đến trường quay, mấy tháng sau nữa, Địch Vân cùng Tịch Lạc Ninh chỉ sợ sẽ không ở một chỗ nhất định, nên đồ cần dọn dẹp là rất nhiều.
Buổi sáng tỉnh lại, Tịch Lạc Ninh mới nhớ tới quên hỏi kết quả Địch Vân đến tìm Địch Phong rồi. Nhưng khi nhìn thấy trong biệt thự đã sắp xếp xong việc Địch Vân quay phim thì chắc việc quay phim không có vấn đề gì cả. Địch Vân không chủ động nhắc tới, Tịch Lạc Ninh cũng không hỏi nhiều.
Sau khi thu dọn xong, Lưu Tuấn với Trình Tuyết Tùng liền tới nhà tìm người.
Lưu Tuấn là người đại diện của Tịch Lạc Ninh, tất nhiên muốn đi cùng anh rồi.
Tịch Lạc Ninh thấy đại boss họ Trình theo đuổi người đại diện nhà mình, rồi lại sắc bén liếc thấy dấu vết khả nghi trong áo sơ mi của Lưu Tuấn, mờ ám nói: “Sinh hoạt của mấy người thật quá kịch liệt đó nha. Có muốn tôi cho nghỉ vài ngày không? Chăm sóc cơ thể thật tốt?"
Mặt Lưu Tuấn lúc trắng lúc xanh, kể từ sau khi cùng Trình Tuyết Tùng, y chưa từng thành công phản công qua.
Trình Tuyết Tùng thấy người yêu nhà mình quá xâu hổ và giận dữ, không nhịn được nói: “Tịch Lạc Ninh, cậu đây là ghen tị ha." Bọn họ đều biết trước nay Tịch Lạc Ninh chỉ ở phía trên nhưng chắc chắn để anh ăn được Địch Vân thì chỉ sợ sẽ vô cùng khó khăn. Cho nên, bọn họ đều nhận định Tịch Lạc Ninh đã phải trải qua cuộc sống nước sôi lửa bỏng. Mà sự thật cũng không giống mọi người nghĩ lắm.
Tịch Lạc Ninh nhướng mày, nói: “Ghen tỵ? Các người có gì đáng để tôi ghen tị sao?"
Lưu Tuấn cũng đã hiểu rõ ý của Trình Tuyết Tùng, lúc này bật cười nói: “Chậc chậc, nhìn không ra nha. Tịch Lạc Ninh của chúng ta cũng có khi chưa thỏa mãn dục vọng nha." So với việc bản thân phải nằm dưới, Tịch Lạc Ninh chỉ có thể nhìn mà không thể ăn càng đáng thương hơn, trong lòng y bỗng nhiên thăng bằng rồi.
“Chưa thỏa mãn dục vọng?" Những lời này là từ miệng Địch Vân nói ra.
Trình Tuyết Tùng và Lưu Tuấn nháy mắt cứng đờ, bọn họ cùng Tịch Lạc Ninh còn có thể giỡn qua giỡn lại, nhưng bị Địch Vân nghe được thì có chút không ổn.
Ngay khi bọn họ còn đang ngẩn người, Địch Vân đã chạy đến trước mặt Tịch Lạc Ninh, sắc mặt vô cùng khó coi nói: “Cậu chưa thỏa mãn dục vọng à?"
Tịch Lạc Ninh nghĩ đến lí luận vô địch về tính nhẫn nại cùng không được tự nhiên của Địch Vân, khóe miệng giật một cái, lập tức kéo anh ta về phía mình, ôm ngang hông Địch Vân, nhẹ nhàng nói: “Vợ yêu, đừng nghe bọn họ nói linh tinh."
“Thật không phải chưa thỏa mãn dục vọng à?"
Tịch Lạc Ninh gằn từng chữ: “Thực sự không có!" Hiện tại tốt rồi. Ngày kia đã bắt đầu quay phim rồi, bọn họ còn kịch liệt như vậy, nhất định sẽ chết trên giường đó.
Địch Vân nhíu nhíu mày nói: “Không cho phép gọi tôi là vợ."
Tịch Lạc Ninh cười cười, trong lòng thầm nghĩ cấu tạo của đại não Địch Vân, tối qua anh ta cũng không phản đối anh gọi anh ta là vợ, hôm nay mới phản đối sao?
…
Tay Tịch Lạc Ninh còn đặt trên lưng Địch Vân, cảnh tượng này, cộng thêm câu chuyện quỷ dị mà Trình Tuyết Tùng nói với Lưu Tuấn đã làm mọi người nghĩ Tịch Lạc Ninh thật sự ăn được Địch Vân rồi. Ánh mắt Địch Vân nhìn Tịch Lạc Ninh lập tức thay đổi.
Mà Khương Tá vừa đi qua thấy một màn này, đột nhiên bị trượt chân, thiếu chút nữa ngã sấp xuống đất. Tịch Lạc Ninh với Địch Vân người nào trên người nào dưới, hắn biết rõ nhất. Không nghĩ tới, Tịch Lạc Ninh vì mặt mũi lại không tiếc giả vờ dịu dàng. Hắn nhìn ánh mắt của boss nhà mình không khỏi có chút đồng tình.
Địch Vân tất nhiên cũng không đần. Tại sao không biết mình bị gài bẫy chứ? Ánh mắt Khương Tá nhìn về phía Địch Vân từ đồng tình chuyển thành nghi ngờ, dần dần chuyển thành kinh hãi. Boss nhà mình đây là cố ý sao? Mặt ngoài thì phối hợp với Tịch Lạc Ninh, để anh giữ được chút mặt mũi, sau lưng thì âm thầm ăn sạch sẽ người ta. Tịch Lạc Ninh đành phải chịu ngậm bồ hòn làm ngọt mà không nghĩ đến cách phản công nữa… Cái này âm hiểm đến nhường nào chứ? Chẳng lẽ Địch Vân còn có tiềm chất tự nhiên vậy sao?
“Ầm!"
Lần này Khương Tá thật sự ngã sấp xuống đất.
Chương Tiết từ sau buổi họp báo đã chạy thẳng đến trường quay rồi.
Tịch Lạc Ninh lúc đến đó, Chương Tiết đang vội đến không thở ra hơi. Tịch Lạc Ninh lại chỉ đến đó rồi đi lại xem xét, sau đó định cùng Địch Vân trở về biệt thự bọn họ đang ở tạm. Như vậy càng làm Chương Tiết bận rộn đến độ không còn thời gian dùng cơm nữa.
Trình Tuyết Tùng thấy Chương Tiết mệt mỏi nhưng không dám nói gì, chỉ như một chú chó xù Nhật Bản, nên cảm thấy bất bình thay hắn ta nói: “Tịch Lạc Ninh, cậu là nhà sản xuất phim, nhưng phất tay cái rồi bỏ đi không phải quá thảnh thơi rồi sao? Từ việc mua bản quyền, tuyên truyền đến tuyển diễn viên … cậu rốt cuộc đã làm được gì nào?"
Tịch Lạc Ninh nhún nhún vai nói: “Chuyện bản quyền là ai bàn bạc được chứ? Tuyên truyền dựa vào ai chứ? Tuyển diễn viên? Nam thứ là người nào tìm được chứ?" Mặc dù anh không tự thân vận động làm tất cả những việc này, nhưng anh chẳng phái Văn Hữu với Lưu Tuấn đến giúp đỡ Chương Tiết rồi sao? Hơn nữa, anh xuất tiền, xuất người, còn muốn tự thân vận động nữa sao? Thật sự coi anh là Tôn Ngộ Không có bảy hai phép thần thông sao?
Trình Tuyết Tùng âm thầm im lặng, cảm thấy Tịch Lạc Ninh già mồm át lẽ phải, lại cảm thấy Chương Tiết mệt mỏi như vậy cũng là việc nên làm.
Tịch Lạc Ninh quả thật làm rất ít, nhưng phần lớn quyết định đều làm rất được. Hơn nữa có Tịch Lạc Ninh gia nhập, từ vấn đề bản quyền đến chuyện tuyên truyền, “Thần Thám" quả thật biến thành tiêu điểm của ngành giải trí. Bây giờ lại có Địch Vân gia nhập liên minh, tuyên truyền đã làm trước giờ của bộ phim này đều cảm thấy mặc cảm trước anh. Bộ phim này tuyệt đối đỏ chót, địa vị của Chương Tiết trong ngành giải trí cũng sẽ lên như diều gặp gió. Cứ như thế, thật sự Chương Tiết là người được lợi.
Đỏ chót: mức độ vô cùng vô cùng nổi tiếng
Tịch Lạc Ninh thấy Trình Tuyết Tùng không phản đối, lại nói: “Anh đưa Lưu Tuấn qua đi, chắc chắn Chương Tiết sẽ rất thoải mái đó."
Trình Tuyết Tùng ẩn ý cười cười, nhưng cuối cùng vẫn chẳng nói thêm lời nào nữa.
Tịch Lạc Ninh khinh bỉ nhìn gã.
Móc mỉa nhau một lúc, Văn Hữu cùng Khương Tá đã đến rồi.
Khương Tá trực tiếp đi dặn dò mọi người làm việc, chuẩn bị bữa tối các kiểu.
Văn Hữu lại đứng bên cạnh chờ Tịch Lạc Ninh dặn dò. Gần đây anh luôn ở nhà Địch Vân, có việc gì đều gọi điện dặn dò, khá lâu rồi y không ở bên cạnh anh như vậy. Giờ lại đứng bên cạnh như này có chút là lạ.
“Tôi bảo anh đón người đâu?" Tịch Lạc Ninh nói.
“Ngài Hứa có chút việc riêng cần làm, nói chút sẽ tự mình đến đây." Văn Hữu kính cẩn đáp.
Tịch Lạc Ninh thấy rõ Văn Hữu gầy đi trông thấy, biết trong thời gian này đã để y làm khá nhiều việc, nên để y lui xuống nghỉ ngơi trước đi.
Lưu Tuấn thế nhưng lại hỏi: “Ngài Hứa?" Y nhớ rõ trong tổ kịch không có người nào họ Hứa. Mà cho dù có cũng không cần Tịch Lạc Ninh tự mình sai người đ đón chứ.
Tịch Lạc Ninh sâu sa khó lường cười cười.
Lưu Tuấn với Trình Tuyết Tùng liếc mắt nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương sự lo lắng. Chuyện lần trước của Địch Vân, Tịch Lạc Ninh giả vờ thần bí, khiến bọn họ đã có bóng ma.
Tịch Lạc Ninh ở nhà Địch Vân, phóng viên chỉ dám ngồi chồm hổm chờ ở xa xa, không dám tùy tiện đến gần. Tịch Lạc Ninh cùng Địch Vân lại ngồi xổm trong nhà không thèm ra ngoài. Phóng viên muốn tin tức cũng đều phải moi từ chỗ mấy người bên cạnh bọn họ. Có thể nghĩ bọn họ cuối cùng cũng sẽ bị phóng viên quấy rối.
May mắn duy nhất của Trình Tuyết Tùng chính là người nhà họ Địch hình như không phản đối việc anh ta đóng phim. Mặc dù gã đã chuẩn bị rất kĩ, nhưng chuyện gì cũng không xảy ra thì vẫn thấy vui vẻ hơn.
… Sau đó gã ngẩng đầu liền thấy Địch Phong, đi theo đằng sau còn có mấy vệ sĩ nữa, hùng hùng hổ hổ xông tới.
Tịch Lạc Ninh tất nhiên cũng nhìn thấy, nói thầm với Địch Vân: “Anh của anh thật sự như âm hồn không tan."
Địch Vân cau mày nói: “Anh ấy là anh trai tôi."
“…" Tịch Lạc Ninh trầm mặc. Đừng nhìn Địch Phong bị bệnh cuồng em trai, với người khác thoạt nhìn có vẻ không được bình thường nhưng với Địch Vân thì lại rất tốt. Bởi vậy Địch Vân vô cùng tôn kính Địch Phong, vô cùng bảo vệ Địch Phong.
Tịch Lạc Ninh còn nhớ rõ lúc đầu Địch Phong phản đối việc anh với Địch Vân ở cùng một chỗ, anh khi đó nóng nảy, bị Địch Phong phản đối, trong lòng vô cùng giận dữ. Nói với Địch Vân về Địch Phong anh không nhịn được châm chọc Địch Phong mấy câu. Chỉ vì mấy câu đó mà Địch Vân cãi nhau với anh nửa tháng. Nửa tháng sau nữa thì không để ý đến anh.
Tịch Lạc Ninh cùng Địch Vân thường xuyên cãi nhau, cãi dữ như vậy lại là lần đầu tiên. Tịch Lạc Ninh nhớ vô cùng rõ ràng, sau đó Địch Vân chỉ nói qua một câu như thế này: Anh ấy là anh tôi.
Từ đó về sau, Tịch Lạc Ninh biết rõ Địch Vân rất bảo vệ Địch Phong.
Tịch Lạc Ninh bất đắc dĩ nghĩ, chẳng biết Địch Phong hôm nay lại đến đây làm chi! Mà Địch Phong vừa mới cùng Trình Tuyết Tùng tiến hành trao đổi “thân thiết", bây giờ đang nhìn về phía Địch Vân với Tịch Lạc Ninh.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Beta truyện thật sự ghét lắm!
Chỉ mới có một chút H cũng đã bị JJ làm khó dễ. Huhu. Lần sau không thèm viết nữa không thèm viết nữa không thèm viết nữa …
Vốn còn muốn viết Tịch Lạc Ninh phản công, còn cả một chút SM gì đó nữa cơ () thế nhưng tất cả đã trở thành mây bay rồi
Tịch Lạc Ninh xách máy vi tính qua phòng làm việc của Địch Vân. Mặc dù anh ta chẳng nói gì nhưng rõ rang ngay cả khóe mắt cũng rất vui sướng.
Theo chân bọn họ tám chuyện một lúc, rốt cuộc chuẩn bị lên đường đi cày chiến trường.
Ngày ngày cũng chỉ làm những chuyện này, khiến cho tất cả mọi người có chút mệt mỏi. Đám người trong bang lên mạng cũng ít đi khá nhiều. Tịch Lạc Ninh cũng có chút chán nhưng phải rời khỏi trò chơi này cũng không nỡ.
Tịch Lạc Ninh thấy vẻ mặt Địch Vân thành thành thật thật nhìn màn hình, cần cù chăm chỉ đánh quái, có chút không giải thích được đầu óc anh cấu tạo như thế nào.
“Chơi trò chơi mà còn nghiêm túc vậy hả?"
Địch Vân cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Cũng được."
Tịch Lạc Ninh vuốt cằm, lông mày nhướng cao, nói: “Bình thường sao không phát hiện anh có tính nhẫn nại tốt như vậy nhỉ?"
Địch Vân rốt cuộc ngẩng đầu nhìn anh, trong con ngươi sâu thẳm đầy xoắn xuýt, nhìn chằm chằm Tịch Lạc Ninh khoảng nửa phút, mới chậm rì rì mở miệng nói: “Cậu đừng dỗi."
Tịch Lạc Ninh hộc máu ba lít! Không nhịn được hỏi: “Anh rốt cuộc từ nơi nào nhìn thấy tôi giận dỗi chứ?"
Địch Vân vô cùng thản nhiên, “Bình thường cậu không muốn quá nhiều giờ ngại quá ít sao?"
Tịch Lạc Ninh khẽ nhếch môi, cuối cùng vẫn dời mắt về phía màn hình, hung hăn bắn tên vào đám quái, dùng cái này để phát tiết sự buồn bực trong lòng.
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Chị dâu, tự nhiên chị sao vậy?
[Tổ đội] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Sờ cằm Không chừng có người chọc cậu ta giận dỗi!
[Tổ đội] [Nhị Thủ Yên]: Vừa rồi đại thần đột nhiên ngừng lại.
[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Các người không lắm chuyện thì sẽ chết hả!
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Chẳng biết nữa, nhưng sẽ sống không bằng chết!
[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Vợ ơi, diệt Gái Shin cho anh đi
Địch Vân ở bên kia hỏi: “Tự nhiên cậu làm sao thế?"
Tịch Lạc Ninh hừ hừ, nói: “Địch Vân, anh cố ý đó hả?" Nói về tính nhẫn nại, tại sao anh ta có thể liên tưởng đến chuyện kia được? Anh cũng không phải đang nói về sự dẻo dai mà!
“Cái gì?"
Tịch Lạc Ninh thở dài thật dài nói: “Không có gì. Chỉ là không giải thích được đầu óc anh được cấu tạo kiểu gì thôi."
Địch Vân nhíu chặt lông mày, “Lạc Ninh, cậu thích có vấn đề à?" Luôn nghĩ đến cấu tạo của não bộ.
Tịch Lạc Ninh hít sâu hai cái, quyết định không cần nói chuyện với Địch Vân nữa. Thỉnh thoảng anh ta sẽ bị rút não, anh cũng không phải không biết.
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Em sai lầm rồi, chị dâu!
[Tổ đội] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Hình như vừa thấy xưng hô không được phép gọi
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Tiếu Tiếu, yếu ớt nhắc nhở cậu, cái đó … có thể bỏ qua được không!
[Tổ đội] [Nhị Thủ Yên]: Tui không thấy bất cứ thứ gì nha.
[Tổ đội] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Kéo giấy niêm phong, tui cũng không thấy bất cứ thứ gì.
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Thế nhưng, chị dâu với đại thần không động rồi.
[Tổ đội] [Nhị Thủ Yên]: Có lẽ bọn họ tự tổ thành đội, đến chỗ nào đó nghiêm túc giải quyết vấn đề ai là vợ ai là chồng rồi.
[Tổ đội] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Gái Shin, cưng tránh được một kiếp này rồi. Buổi sáng giẫm phải phưn chó hả?
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Đột nhiên cảm thấy Tiếu Tiếu rất không phúc hậu.
[Tổ đội] [Nhị Thủ Yên]: Tất cả mọi người trong bang đều có chút phúc hắc, cảm thấy sinh tồn được vô cùng khó khăn.
[Tổ đội] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Cậu xác định cậu không phải chưa thỏa mãn dục vọng nên mới sinh ra suy nghĩ trả thù xã hội như này?
[Tổ đội] [Nhị Thủ Yên]: Trời đất chứng giám!
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Lương tâm của trời đất, cùng mi có quan hệ gì sao? Tàn Thuốc?
[Tổ đội] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Lâu như vậy còn chưa tới. Xem ra bọn họ thật sự đi giải quyết vấn đề ai là vợ rồi.
[Tổ đội] [Nhị Thủ Yên]: Vì sao bây giờ mới chắc chắn chứ?
[Tổ đội] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: ^^ Nếu như bọn họ là lén nhìn vậy không phải là chết chắc rồi sao?
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: –||| Tiếu Tiếu, quả nhiên cưng là phúc hắc.
[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Sờ cằm tôi vừa rồi thấy gì đó?
[Tổ đội] [Nhị Thủ Yên]: Cái đó gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn!
[Tổ đội] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Chị dâu, gần đây bận rộn lắm hả?
[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Bận rộn lắm nhưng thời gian xử lí mấy người vẫn thừa thãi đó.
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: A di đà phật! Tiếu Tiếu tự mình cầu phúc đi nha!
[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: ^^ Tiếu Tiếu, tốt nhất cưng nên cầu nguyện tâm trạng gần đây của trẫm rất tốt đi
[Tổ đội] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Tui cảm thấy giỏi giang cũng không phải chuyện tốt gì cho cam
[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: ^^
Trầm Tiếu tất nhiên hiểu rõ ý tứ của Tịch Lạc Ninh. Nếu nói bụng dạ anh rất nhỏ nhen vậy cũng không đúng. Nhưng nếu bạn có năng lực, để anh biết sẽ khiến anh không vui, lại đúng lúc anh đang không vui vậy thì chắc chắn sẽ bị ghi nhớ rất kĩ. Nếu như tâm trạng anh tốt, chỉ cần không đụng vào điểm ranh giới của anh, Tịch Lạc Ninh tuyệt đối là người rất dễ nói chuyện.
Tổng kết lại là, Tịch Lạc Ninh là một người thất thường nhưng không đến nỗi khiến người khác chán ghét. Thỉnh thoảng còn rất đáng yêu đặc biệt là lúc anh không mở miệng.
Tịch Lạc Ninh cầm báo giải trí, ngồi trong phòng khách từ từ xem giết thời gian.
Đám người làm bận rộn thu dọn đồ đạc.
Vốn hôm nay không phải quay phim thì tất cả bọn hò đều phải đến trường quay, mấy tháng sau nữa, Địch Vân cùng Tịch Lạc Ninh chỉ sợ sẽ không ở một chỗ nhất định, nên đồ cần dọn dẹp là rất nhiều.
Buổi sáng tỉnh lại, Tịch Lạc Ninh mới nhớ tới quên hỏi kết quả Địch Vân đến tìm Địch Phong rồi. Nhưng khi nhìn thấy trong biệt thự đã sắp xếp xong việc Địch Vân quay phim thì chắc việc quay phim không có vấn đề gì cả. Địch Vân không chủ động nhắc tới, Tịch Lạc Ninh cũng không hỏi nhiều.
Sau khi thu dọn xong, Lưu Tuấn với Trình Tuyết Tùng liền tới nhà tìm người.
Lưu Tuấn là người đại diện của Tịch Lạc Ninh, tất nhiên muốn đi cùng anh rồi.
Tịch Lạc Ninh thấy đại boss họ Trình theo đuổi người đại diện nhà mình, rồi lại sắc bén liếc thấy dấu vết khả nghi trong áo sơ mi của Lưu Tuấn, mờ ám nói: “Sinh hoạt của mấy người thật quá kịch liệt đó nha. Có muốn tôi cho nghỉ vài ngày không? Chăm sóc cơ thể thật tốt?"
Mặt Lưu Tuấn lúc trắng lúc xanh, kể từ sau khi cùng Trình Tuyết Tùng, y chưa từng thành công phản công qua.
Trình Tuyết Tùng thấy người yêu nhà mình quá xâu hổ và giận dữ, không nhịn được nói: “Tịch Lạc Ninh, cậu đây là ghen tị ha." Bọn họ đều biết trước nay Tịch Lạc Ninh chỉ ở phía trên nhưng chắc chắn để anh ăn được Địch Vân thì chỉ sợ sẽ vô cùng khó khăn. Cho nên, bọn họ đều nhận định Tịch Lạc Ninh đã phải trải qua cuộc sống nước sôi lửa bỏng. Mà sự thật cũng không giống mọi người nghĩ lắm.
Tịch Lạc Ninh nhướng mày, nói: “Ghen tỵ? Các người có gì đáng để tôi ghen tị sao?"
Lưu Tuấn cũng đã hiểu rõ ý của Trình Tuyết Tùng, lúc này bật cười nói: “Chậc chậc, nhìn không ra nha. Tịch Lạc Ninh của chúng ta cũng có khi chưa thỏa mãn dục vọng nha." So với việc bản thân phải nằm dưới, Tịch Lạc Ninh chỉ có thể nhìn mà không thể ăn càng đáng thương hơn, trong lòng y bỗng nhiên thăng bằng rồi.
“Chưa thỏa mãn dục vọng?" Những lời này là từ miệng Địch Vân nói ra.
Trình Tuyết Tùng và Lưu Tuấn nháy mắt cứng đờ, bọn họ cùng Tịch Lạc Ninh còn có thể giỡn qua giỡn lại, nhưng bị Địch Vân nghe được thì có chút không ổn.
Ngay khi bọn họ còn đang ngẩn người, Địch Vân đã chạy đến trước mặt Tịch Lạc Ninh, sắc mặt vô cùng khó coi nói: “Cậu chưa thỏa mãn dục vọng à?"
Tịch Lạc Ninh nghĩ đến lí luận vô địch về tính nhẫn nại cùng không được tự nhiên của Địch Vân, khóe miệng giật một cái, lập tức kéo anh ta về phía mình, ôm ngang hông Địch Vân, nhẹ nhàng nói: “Vợ yêu, đừng nghe bọn họ nói linh tinh."
“Thật không phải chưa thỏa mãn dục vọng à?"
Tịch Lạc Ninh gằn từng chữ: “Thực sự không có!" Hiện tại tốt rồi. Ngày kia đã bắt đầu quay phim rồi, bọn họ còn kịch liệt như vậy, nhất định sẽ chết trên giường đó.
Địch Vân nhíu nhíu mày nói: “Không cho phép gọi tôi là vợ."
Tịch Lạc Ninh cười cười, trong lòng thầm nghĩ cấu tạo của đại não Địch Vân, tối qua anh ta cũng không phản đối anh gọi anh ta là vợ, hôm nay mới phản đối sao?
…
Tay Tịch Lạc Ninh còn đặt trên lưng Địch Vân, cảnh tượng này, cộng thêm câu chuyện quỷ dị mà Trình Tuyết Tùng nói với Lưu Tuấn đã làm mọi người nghĩ Tịch Lạc Ninh thật sự ăn được Địch Vân rồi. Ánh mắt Địch Vân nhìn Tịch Lạc Ninh lập tức thay đổi.
Mà Khương Tá vừa đi qua thấy một màn này, đột nhiên bị trượt chân, thiếu chút nữa ngã sấp xuống đất. Tịch Lạc Ninh với Địch Vân người nào trên người nào dưới, hắn biết rõ nhất. Không nghĩ tới, Tịch Lạc Ninh vì mặt mũi lại không tiếc giả vờ dịu dàng. Hắn nhìn ánh mắt của boss nhà mình không khỏi có chút đồng tình.
Địch Vân tất nhiên cũng không đần. Tại sao không biết mình bị gài bẫy chứ? Ánh mắt Khương Tá nhìn về phía Địch Vân từ đồng tình chuyển thành nghi ngờ, dần dần chuyển thành kinh hãi. Boss nhà mình đây là cố ý sao? Mặt ngoài thì phối hợp với Tịch Lạc Ninh, để anh giữ được chút mặt mũi, sau lưng thì âm thầm ăn sạch sẽ người ta. Tịch Lạc Ninh đành phải chịu ngậm bồ hòn làm ngọt mà không nghĩ đến cách phản công nữa… Cái này âm hiểm đến nhường nào chứ? Chẳng lẽ Địch Vân còn có tiềm chất tự nhiên vậy sao?
“Ầm!"
Lần này Khương Tá thật sự ngã sấp xuống đất.
Chương Tiết từ sau buổi họp báo đã chạy thẳng đến trường quay rồi.
Tịch Lạc Ninh lúc đến đó, Chương Tiết đang vội đến không thở ra hơi. Tịch Lạc Ninh lại chỉ đến đó rồi đi lại xem xét, sau đó định cùng Địch Vân trở về biệt thự bọn họ đang ở tạm. Như vậy càng làm Chương Tiết bận rộn đến độ không còn thời gian dùng cơm nữa.
Trình Tuyết Tùng thấy Chương Tiết mệt mỏi nhưng không dám nói gì, chỉ như một chú chó xù Nhật Bản, nên cảm thấy bất bình thay hắn ta nói: “Tịch Lạc Ninh, cậu là nhà sản xuất phim, nhưng phất tay cái rồi bỏ đi không phải quá thảnh thơi rồi sao? Từ việc mua bản quyền, tuyên truyền đến tuyển diễn viên … cậu rốt cuộc đã làm được gì nào?"
Tịch Lạc Ninh nhún nhún vai nói: “Chuyện bản quyền là ai bàn bạc được chứ? Tuyên truyền dựa vào ai chứ? Tuyển diễn viên? Nam thứ là người nào tìm được chứ?" Mặc dù anh không tự thân vận động làm tất cả những việc này, nhưng anh chẳng phái Văn Hữu với Lưu Tuấn đến giúp đỡ Chương Tiết rồi sao? Hơn nữa, anh xuất tiền, xuất người, còn muốn tự thân vận động nữa sao? Thật sự coi anh là Tôn Ngộ Không có bảy hai phép thần thông sao?
Trình Tuyết Tùng âm thầm im lặng, cảm thấy Tịch Lạc Ninh già mồm át lẽ phải, lại cảm thấy Chương Tiết mệt mỏi như vậy cũng là việc nên làm.
Tịch Lạc Ninh quả thật làm rất ít, nhưng phần lớn quyết định đều làm rất được. Hơn nữa có Tịch Lạc Ninh gia nhập, từ vấn đề bản quyền đến chuyện tuyên truyền, “Thần Thám" quả thật biến thành tiêu điểm của ngành giải trí. Bây giờ lại có Địch Vân gia nhập liên minh, tuyên truyền đã làm trước giờ của bộ phim này đều cảm thấy mặc cảm trước anh. Bộ phim này tuyệt đối đỏ chót, địa vị của Chương Tiết trong ngành giải trí cũng sẽ lên như diều gặp gió. Cứ như thế, thật sự Chương Tiết là người được lợi.
Đỏ chót: mức độ vô cùng vô cùng nổi tiếng
Tịch Lạc Ninh thấy Trình Tuyết Tùng không phản đối, lại nói: “Anh đưa Lưu Tuấn qua đi, chắc chắn Chương Tiết sẽ rất thoải mái đó."
Trình Tuyết Tùng ẩn ý cười cười, nhưng cuối cùng vẫn chẳng nói thêm lời nào nữa.
Tịch Lạc Ninh khinh bỉ nhìn gã.
Móc mỉa nhau một lúc, Văn Hữu cùng Khương Tá đã đến rồi.
Khương Tá trực tiếp đi dặn dò mọi người làm việc, chuẩn bị bữa tối các kiểu.
Văn Hữu lại đứng bên cạnh chờ Tịch Lạc Ninh dặn dò. Gần đây anh luôn ở nhà Địch Vân, có việc gì đều gọi điện dặn dò, khá lâu rồi y không ở bên cạnh anh như vậy. Giờ lại đứng bên cạnh như này có chút là lạ.
“Tôi bảo anh đón người đâu?" Tịch Lạc Ninh nói.
“Ngài Hứa có chút việc riêng cần làm, nói chút sẽ tự mình đến đây." Văn Hữu kính cẩn đáp.
Tịch Lạc Ninh thấy rõ Văn Hữu gầy đi trông thấy, biết trong thời gian này đã để y làm khá nhiều việc, nên để y lui xuống nghỉ ngơi trước đi.
Lưu Tuấn thế nhưng lại hỏi: “Ngài Hứa?" Y nhớ rõ trong tổ kịch không có người nào họ Hứa. Mà cho dù có cũng không cần Tịch Lạc Ninh tự mình sai người đ đón chứ.
Tịch Lạc Ninh sâu sa khó lường cười cười.
Lưu Tuấn với Trình Tuyết Tùng liếc mắt nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương sự lo lắng. Chuyện lần trước của Địch Vân, Tịch Lạc Ninh giả vờ thần bí, khiến bọn họ đã có bóng ma.
Tịch Lạc Ninh ở nhà Địch Vân, phóng viên chỉ dám ngồi chồm hổm chờ ở xa xa, không dám tùy tiện đến gần. Tịch Lạc Ninh cùng Địch Vân lại ngồi xổm trong nhà không thèm ra ngoài. Phóng viên muốn tin tức cũng đều phải moi từ chỗ mấy người bên cạnh bọn họ. Có thể nghĩ bọn họ cuối cùng cũng sẽ bị phóng viên quấy rối.
May mắn duy nhất của Trình Tuyết Tùng chính là người nhà họ Địch hình như không phản đối việc anh ta đóng phim. Mặc dù gã đã chuẩn bị rất kĩ, nhưng chuyện gì cũng không xảy ra thì vẫn thấy vui vẻ hơn.
… Sau đó gã ngẩng đầu liền thấy Địch Phong, đi theo đằng sau còn có mấy vệ sĩ nữa, hùng hùng hổ hổ xông tới.
Tịch Lạc Ninh tất nhiên cũng nhìn thấy, nói thầm với Địch Vân: “Anh của anh thật sự như âm hồn không tan."
Địch Vân cau mày nói: “Anh ấy là anh trai tôi."
“…" Tịch Lạc Ninh trầm mặc. Đừng nhìn Địch Phong bị bệnh cuồng em trai, với người khác thoạt nhìn có vẻ không được bình thường nhưng với Địch Vân thì lại rất tốt. Bởi vậy Địch Vân vô cùng tôn kính Địch Phong, vô cùng bảo vệ Địch Phong.
Tịch Lạc Ninh còn nhớ rõ lúc đầu Địch Phong phản đối việc anh với Địch Vân ở cùng một chỗ, anh khi đó nóng nảy, bị Địch Phong phản đối, trong lòng vô cùng giận dữ. Nói với Địch Vân về Địch Phong anh không nhịn được châm chọc Địch Phong mấy câu. Chỉ vì mấy câu đó mà Địch Vân cãi nhau với anh nửa tháng. Nửa tháng sau nữa thì không để ý đến anh.
Tịch Lạc Ninh cùng Địch Vân thường xuyên cãi nhau, cãi dữ như vậy lại là lần đầu tiên. Tịch Lạc Ninh nhớ vô cùng rõ ràng, sau đó Địch Vân chỉ nói qua một câu như thế này: Anh ấy là anh tôi.
Từ đó về sau, Tịch Lạc Ninh biết rõ Địch Vân rất bảo vệ Địch Phong.
Tịch Lạc Ninh bất đắc dĩ nghĩ, chẳng biết Địch Phong hôm nay lại đến đây làm chi! Mà Địch Phong vừa mới cùng Trình Tuyết Tùng tiến hành trao đổi “thân thiết", bây giờ đang nhìn về phía Địch Vân với Tịch Lạc Ninh.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Beta truyện thật sự ghét lắm!
Chỉ mới có một chút H cũng đã bị JJ làm khó dễ. Huhu. Lần sau không thèm viết nữa không thèm viết nữa không thèm viết nữa …
Vốn còn muốn viết Tịch Lạc Ninh phản công, còn cả một chút SM gì đó nữa cơ () thế nhưng tất cả đã trở thành mây bay rồi
Tác giả :
Băng Hạ Tuyết