Võng Du Chi Hảo Thụ Sợ Sàm Lang
Chương 97: Ngựa sẽ khóc đó
Quả là một đóa hoa kỳ dị nở rộ trên chiến trường!
Hứa Tân cực kỳ hiểu tính tình Khâu Phong. Cho nên gã hoàn toàn có thể thừa nhận toàn bộ giận dữ cùng đủ loại quở trách của Khâu Phong. Ngoài ra, gã còn nghĩ, nếu như không có những tiếng mắng hằn đầy nỗi chán ghét, đấy mới nghĩa là Khâu Phong thật sự không còn cảm tình gì với gã. Không yêu thì làm sao có hận? Gã hiện giờ xác thật có tiền hơn trước kia, tiền đồ cũng sáng lạn hơn. Trưởng phòng kế hoạch của một công ty quốc tế, ra ngoài giả quyết việc công cũng được người khác gọi một tiếng “Hứa tổng", so với một gã thiết kế sư nho nhỏ cùng công ty với Khâu Phong thời trước quả thật là một trời một vực. “Tiểu Thu, giữa chúng ta sao có thể lấy tiền bạc mà so sánh? Khi ấy anh làm như thế, đơn giản là muốn tương lai chúng ta càng thêm tốt đẹp. Em đã từng nói, nam tử hán đại trượng phu, sự nghiệp thành công mới là đạo lý vững vàng."
Khâu Phong đã bắt đầu nhịn không được. Thật phiền phức, hắn hoàn toàn không muốn nói gì thêm với tên ti tiện này nữa. Nhưng nếu hắn quay người bước đi, đối phương sẽ cảm thấy hắn ở phe yếu thế, lại còn cực kỳ khiếp nhược. “Anh muốn nói vậy cũng đúng. Đàn ông mà, có tiền có quyền là được. Trộm bồn cầu với trộm kim cương tuy chẳng khác gì về mặt bản chất lắm, nhưng mặt hậu quả thì không giống nhau. Một cái thì nhiều lắm bị phun hai phát, một cái thì lãnh ít nhất mười lăm năm tù."
“Tiểu Phong! Anh thấy chúng ta hẳn nên tìm một nơi an tĩnh để nói chuyện." Dù trong lúc hai người yêu nhau như keo như sơn, nhưng Khâu Phong thỉnh thoảng cũng nói vài lời rất độc. Tuy phần lớn thời gian đều rất quan tâm chăm sóc, không giống như người yêu của những người khác hay gây chuyện bám người, nhưng khi chọc em ấy tức giận, em ấy còn dám đánh nhau với gã, huống chi là mắng vài câu khó nghe. Dẫu gã đã từng có quan hệ mờ ám với nữ phó tổng cấp trên cùng công ty, nhưng bọn họ đơn giản chỉ là đùa chơi một chút mà thôi. Về phần thú vui tìm thấy ở nightclub đứng bên cạnh thì có thể tùy tay vứt bỏ. Để tay lên ngực tự vấn lòng mà nói, người gã thích nhất chỉ có một mình Khâu Phong. Nó không liên quan gì tới tướng mạo và thói quen, nó chính là một đoạn tình mà gã thật tâm nhất dụng tâm nhất. Tuy đường vãn hồi cơ hồ là số không, nhưng hôm nay chạm mặt, gã vẫn là muốn thử xem.
Khâu Phong thật nhức đầu. Vài năm yêu nhau sống chung, Hứa Tân vừa nháy một cái hắn đã biết tên này có ý gì. Chưa nói hắn là một người thích sạch sẽ, tuyệt không dễ dàng tha thứ chuyện có người yêu bên ngoài. Coi như hắn là một người mềm lòng có thể dễ dàng tha thứ bạn trai quay đầu là bờ đi, nhưng quay đầu hai năm, chỉ sợ mẹ nó quay xương cổ thành bột rồi! “Anh muốn tìm chỗ nào đó để nói chuyện? Được. Bên kia có một dãy rừng đào, tối như bưng cũng không khiến người khác chú ý tới, thế nào?" Dứt lời, hắn âm thầm nắm chặt nắm đấm. Nhịn hai năm, thế nào cũng phải đánh vài cái, cái tính giả vờ của tên ti tiện này dự là không thể hoàn thủ được. Nói xong hắn đưa đậu hủ viên cho Tiểu Ngư, sau đó cười cười. “Em về ăn trước đi. Anh nói chuyện với gã xong xuôi xong sẽ về."
Tiểu Ngư bần thần cầm túi đựng đậu hủ viên, thần sắc đầy vẻ lo lắng." Khâu đại ca, anh đừng đi được không? Bên kia chẳng có ai." Lỡ tên khốn này động thủ với Khâu đại ca thì làm sao bây giờ? Cho dù không phải đánh nhau, nhưng bị sờ một chút hôn một chút ôm một chút cũng đều rất ghê đó! Cậu không tin Khâu Phong cố ý mời người này tới rừng đào là vì “lửa tình bốc cháy" đâu.
Khâu Phong cười: “Không sao đâu. Không có ai mới tốt. Con nít đừng có đoán mò, nhanh về đi. Lát nữa anh mua thiệt nhiều đồ ngon cho." Nói xong cười với Hứa Tân. “Nghĩ xong chưa? Có đi không? Không đi thì tôi với em trai đi về."
Hứa Tân bị hành động ‘mời yêu’ của Khâu Phong mà phát mộng. Gã hiểu Khâu Phong, cho dù trong lòng còn có gã cũng sẽ không dễ dàng chấp nhận như thế. Chẳng lẽ nhìn thấy gã dẫn theo một người, nhất thời ghen tuông, nên mới có đôi chút khác thường? Gã cũng không phải không nghĩ tới chuyện Khâu Phong có lẽ là muốn tìm một nơi không người đánh mình. Nhưng từ khi hai người quen biết nhau đến nay, Khâu Phong chưa hề hơn gã về mặt thể lực và sức mãnh. Gã cho rằng, dù muốn đánh gã, lấy cá tính không ăn thiệt của Khâu Phong kia cũng phải chọn một nơi thật đông người. Tóm lại, trong đầu chớp bật vài suy nghĩ, bộ dáng đều không quá đáng tin. Nói thế nào đi nữa gã cũng không chịu thiệt được. Nhỡ Khâu Phong thật mong muốn quay về với gã thì tốt, vậy thì về sau quả thật là hai tay giang sơn cùng mỹ nhân rồi.
Ngay lúc Hiểu Ngu muốn gọi điện thoại xin giúp đỡ thì Trình Đại Hổ và Kiều Lân đang bước tới gần cậu. Kiều Lân lước một cái liền trông thấy cậu thiếu niên Hứa Tân dẫn theo vào ban trưa kia, ánh mắt không tốt hừ một tiếng. Sau đó k1o Tiểu Ngư qua: “Em đứng đây chờ tụi anh." Nói xong đánh mắt với Trình Đại Hổ, hai người cơn tức đầy thân vội chạy về phía rừng đào.
Hiểu Ngu nhìn bóng dáng Kiều Lân và Trình Đại Hổ, trong đầu toàn là dấu chấm hỏi. “Bọn họ sao tới nhanh thế, còn biết Khâu đại ca tới rừng đào bên kia?"
Cậu thiếu niên Hứa Tân dẫn theo run run khóe miệng. “Cậu bấm số xong rồi, vẫn chưa cúp máy!" Thằng nhóc này quá đần đi chứ! Có điều mình hình như giống mấy cái tin đồn nổi nổi hay diễn ra trong nightclub thì phải!
Hiểu Ngu không không ngờ mình lại lỡ miệng nói ra suy nghĩ trong đầu, nhất thời thật 囧,khi nhìn về phía thiếu niên kia, không thích liền chuyển thành xấu hổ. “Cậu với cái khốn… người kia, là…"
Thiếu niên vội vàng xua tay: “Cậu suy nghĩ nhiều rồi. Tôi với gã là được bạn bè giới thiệu cho, hôm qua mới quen nhau ở night club. Lúc đầu thấy bộ dáng gã cũng được, cũng khá có tiền, cho nên hôm nay cùng gã tới làng du lịch chơi hai ngày. Không có quan hệ gì khác. Ây dà, tôi nói này, đại mỹ nhân vừa rồi, nghe ý thì là người trước của gã?"
Hiểu Ngu vẫn có chút cảnh giác: “Cậu hỏi làm gì?"
Thiếu niên xua tay: “Ai da, cậu đừng căng thẳng thế. Tôi là tò mò thôi. Cậu nói xem, tôi vất vả lắm mới được đi chơi, còn đụng phải một người thoạt nhìn chẳng biết bản chất là thế nào. Tôi cũng là người bị hại mà, chung quy cũng phải có chút quyền hiểu rõ tình hình chứ? Cậu không thấy tôi rất đáng thương sao? Tôi bị lừa đấy!" Nói xong cậu ta còn bày ra vẻ mặt tủi thân.
Hiểu Ngu nào đã gặp qua loại đối thủ “rành đời" thường lăn lộn bên ngoài. Nghe cậu ta nói thế, cũng thấy rất có đạo lý. Chưa kể cậu còn muốn chỉ thẳng cái ác tính của tên khốn nọ, để người đồng bạn này biết cũng tốt. Vì thế cậu liền tóm tắt đơn giản những chuyện Hứa Tân đã từng làm với Khâu Phong. Càng nói cậu càng tức, lại nghĩ tới Khâu đại ca bị tên khốn đó tổn thương tình cảm lâu như thế mà vẫn chưa có dũng khí chấp nhận người mới hoàn toàn, tên khốn kia vậy mà lại thường xuyên (hoang tưởng ra) tới night club tìm bé trai phóng đãng, thật là quá mức không công bằng!
Thiếu niên nghe xong hai mắt sáng rực. “Không ngờ tên này thiếu đạo đức như vậy! Hai người mới đi qua vừa rồi là ai vậy? Tới giúp đỡ cứu người sao?" Nhưng cậu ta cảm thấy hẳn là “đánh người" mới đúng.
Hiểu Ngu thành thật trả lời: “À. Một người là bạn trai hiện giờ của Khâu đại ca, một người là bạn trai… của tôi." Thật ra đây là lần đầu tiên cậu chính miệng nói ra quan hệ giữa mình với Kiều Lân. Cảm giác… cũng không tệ lắm!
Thiếu niên sờ sờ cái cằm bóng loáng: “Vậy chúng ta chạy đi xem đi. Nếu không tai nạn chết người!" Tư liệu sống mới ơi! Linh cảm mới ơi! Đều là những thứ ngộ không thể cầu đấy! Lần đi này quả là sáng kiến hay!
Rừng đào bên kia hai người chưa kịp nói hơn hai câu, Trình Đại Hổ và Kiều Lân đã hùng hổ bước tới.
Có Trình Đại Hổ ở đây, Kiều Lân tự nhiên phải lui xuống tuyến hai. Nhưng có thể may mắn tham gia vào hành động tẩn thằng khốn này, anh vẫn rất vừa lòng. Dù sao hôm nay là để tiêu trừ khúc mắc của Tiểu Thu, cũng là để Trình Đại Hổ có thể mở ra điệu bộ ‘bảo vệ vợ’, anh liền cảm thấy mình có thể vì anh em nối khố mà vọt lên tuyến đầu bỏ mình hi sinh. Hết thảy vì hạnh phúc cả đời anh em làm trọng!
Khâu Phong trông thấy Trình Đại Hổ và Kiều Lân cũng không hề ngạc nhiên. Mặt khác cũng là biết Tiểu Ngư nhất định sẽ thông báo cho hai người họ biết, cho nên mới dẫn Hứa Tân tới một nơi không người. Vẫn là câu nói cũ, hắn không muốn để tên khốn này ảnh hưởng tới thể diện của Trình Đại Hổ. “Đại Hổ, hai người sao tới nhanh như vậy?"
Kiều Lân cười lạnh liếc sang Hứa Tân, nương theo ánh đèn xa xa, tên này ngoại trừ thần tình sửng sốt thì lại vô cùng cảnh giác! “Hiểu Ngư vẫn mở điện thoại mà. Sao, thằng này muốn nối lại tình xưa với chú?"
Hứa Tân trừng mắt nhìn Kiều Lân: “Họ Kiều kia, đây là chuyện giữa tao với Tiểu Thu, quan hệ gì tới mày?! Em ấy là bạn thuở nhỏ của mày, chứ không phải con, mày để ý làm gì!"
Kiều Lân nhún vai: “Chuyện tình cảm thì tao không xen vào. Nhưng tao tức dùm anh em, giận thay nó. Có điều hôm nay có thể có người để ý được. Đại Hổ, thằng này muốn lừa bịp vợ anh, anh không định tỏ thái độ chút sao?"
Khâu Phong cực kỳ khinh bỉ trừng mắt liếc Kiều Lân một cái. Nói thật, hắn không muốn Kiều Lân và Trình Đại Hổ đánh nhau với Hứa Tân. Vì vậy hắn đã định tự mình ra tay. Trước đó hắn đã dự doán thời gian mình và Hứa Tân tới đây sau khi Tiểu Ngư gọi điện nói cho hai người họ. Chờ bọn họ tới đây hắn cũng đã đập được một tí. Đến lúc đó bọn họ nhất định sẽ sợ mình giận điên lên rồi lôi mình đi. Kết quả lại không như dự đoán, điện thoại bé khờ kia vẫn đang mở! Hỏng bét hết cả, điện thoại không cần tiền cũng không thể lãng phí năng lượng mặt trời chứ! “Đại Hổ, đây là chỗ của bạn anh."
Trình Đại Hổ cười vỗ vỗ bả vai Khâu Phong: “Không sao. Vừa rồi anh đã chào hỏi với cậu ấy. Thủ hạ anh chuẩn rồi, nhiều lắm là bị thương ngoài da thôi. Vì dạng người này mà rước lấy phiền phức thì không đáng." Nói xong chẳng đợi kẻ nào phản ứng, hai bước đã đi tới gần Hứa Tân, đánh tới một quyền.
Nếu chỉ có một mình Trình Đại Hổ động thủ, Hứa Tân có lẽ sẽ không đến mức thảm như vậy. Nhưng ông chủ Kiều lấy can ngăn làm danh, đi tới giẫm vài đạp xong, Hứa Tân liền biến dạng. Quần áo rách nát, mặt đã sớm sưng to, khóe miệng máu ứ đọng một mảng, răng hàm trong gãy hết hai cái. Trên người đã trúng không biết bao nhiêu là dấu chân. Song Hứa Tân vẫn còn có thể thấy rõ tên bạn trai mới của Khâu Phong toàn dùng nắm tay mà đấm. (Bệ hạ thật V5 – -b)
Người đánh và người xem đánh đều có chuẩn mực. Nhìn không sai biệt lắm, tên này đã không còn lực chống đỡ nữa, bọn họ bị Khâu Phong ngăn cản liền ngừng tay.
Hứa Tân phun bọt máu trong miệng ra. Gắng gượng đứng dậy, nhìn sang Khâu Phong hoàn toàn không có chút xì lo lắng, trầm giọng bảo: “Tiểu Phong, không ngờ em lại hận anh đến như thế. Anh thật xin lỗi em, nhưng có câu một ngày chồng vợ trăm năm ân nghĩa…"
Khâu Phong cười lạnh, lập tức ngắt lời gã: “Cho nên thù anh gạt tôi sâu tựa biển! Nói thật, hôm nay nếu anh hôm nay chỉ lướt qua tôi, tôi nhiều lắm là nhổ hai cái, chửi anh chó má. Nhưng anh còn xem tôi là thằng ngu mà đùa giỡn! Anh cũng đánh giá anh quá cao rồi. Lúc tôi yêu anh thì anh là Ngọc Hoàng đại đế, lúc tôi hận anh thì anh là cái rắm! Có lẽ Khâu Phong tôi trong lòng anh yêu anh yêu đến chết, dù bị anh khinh rẻ bị anh giẫm nát trong bùn rồi xô hai chân còn có thể tươi cười đón chào anh. Cơ mà xin lỗi, anh hoang tưởng quá độ rồi! Lúc anh lén lút sau lưng tôi, sao anh không nghĩ tới ngày này. Khi anh cướp đoạt tranh gốc và ý tưởng của tôi, anh nên biết anh với tôi mà nói chỉ là cái rắm!"
Trình Đại Hổ nhìn Khâu Phong tuy nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nhưng thân thể vẫn tức giận đến run người, y vội vàng gạt hai tay xuống, sau đó mới ôm người vào lòng. “Vợ em đừng tức giận."
Kiều Lân khoanh tay cười lạnh: “Lại còn hạ thấp phẩm cách."
Đang nghe Khâu Phong nói một tràng, Hứa Tân chẳng những biết mình sai hoàn toàn rồi, nhưng trong lòng lại bốc lên cơn tức giận. Gã không thể làm gì Khâu Phong, gã cũng biết mình đánh không lại Trình Đại Hổ và Kiều Lân. Nhưng vừa thấy người yêu gã vốn gã nói gì cũng tin giờ đây lại trong lòng người khác, bị người khác gọi là vợ, tâm tình gã liền tan nát. “Em đã nói như thế. Vậy chúng ta cầu về cầu đường về đường. Anh phản bội em một lần, em cũng bảo người khác đánh anh một trận, hai bên không thiếu nợ gì nhau. Em yên tâm, anh về sau tuyệt sẽ không có ý nghĩ gì với em nữa. Anh vẫn hiểu cái gì là ngựa tốt không ăn cỏ ở phía sau."
Gã vừa dứt lời, chợt nghe thấy có một người chậc chậc cảm thán: “Anh đừng nói thế, ngựa sẽ khóc đấy."
Giọng Hiểu Ngu khó hiểu: “Nghĩa là sao?"
Giọng nói kia giải thích: “Ngựa nó sẽ cảm thấy quần thể của nó bị vấy bẩn đó!"
Bốn người đứng giữa “thị phi" lúc này mới phát hiện bọn họ đang đứng ngoài quan sát. Quay đầu nhìn về hướng giọng nói phát ra, người nói chuyện chính là Vu Hiểu Ngu và cậu thiếu niên mà Hứa Tân mang từ night club tới.
Nếu người ngoài nói những lời này thì thôi, cố tình lại là cái người mình dẫn đến đi châm chọc gã. Hứa Tân càng tức giận: “Cậu là cái thứ gì vậy! Ở đây có chuyện của cậu sao!"
Thiếu niên duỗi eo: “May là tôi không có chuyện gì, ngày mai tôi sẽ đi cúng thần bái phật một phen. Tối hôm qua coi như là tôi bị chó… À không, chó cũng sẽ khóc đó. Tóm lại tôi coi như là bị cắn một phát. Hên là không có gút mắc gì với anh, tôi đã lâu không gặp được loại cặn bã như anh rồi. Má, đại mỹ nhân xinh đẹp như thế từng quyết một lòng mới anh, anh cư nhiên lại đi giang chân phản bội như thế. Anh đóng phim hả! Kịch bản rẻ tiền lắm biết không! Trừng gì mà trừng? Tôi thích nói gì thì nói đấy đấy! Anh tưởng anh là gì! Tôi nói gì là chuyện của anh chắc!"
Hiểu Ngu bị phong thái “hiên ngang lẫm liệt" của vị thiếu niên bên cạnh làm cho cảm động. “Cậu nói giỏi quá! Tôi giận đến đau tim mà chẳng biết chửi gì mới tốt!"
Ông chủ Kiều giật giật khóe miệng, vội bước tới bên cạnh bà xã mình: “Tim đau luôn à? Chồng em xoa bóp cho nhé?"
Hiểu Ngu đỏ bừng mặt: “Anh cút ngay!"
Thiếu niên như gặp được chuyện thú vị, vẻ mặt đầy thích thú: “Tôi nói này anh bạn, bạn trai của cậu quá phong tao đi! Tình cảnh này mà còn có tâm tư đùa cậu, quả là một đóa hoa quái lạ nở rộ trên chiến trường!"
Hiểu Ngu đầu đầy hắc tuyến. Nở rộ trên chiến trường, lại còn đóa hoa quái lạ!!!! Kiều Lân nhà tôi nhiều lắm chỉ là đồ gian thương lưu manh, đẳng cấp không bình thường của đại ca cậu quá cao đi!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Có ai ngờ miệng độc nhất chính là người tên khốn đó dắt tới không?
Ha ha ha ha ha ha.
Tui nghĩ, so đo quá mức nhiều lời vô nghĩa với người như thế rất lãng phí thể lực… Chẳng qua là thiếu đánh hay là muốn đánh thôi. Tiết kiệm chút nước miếng cũng rất cần thiết.
Hứa Tân cực kỳ hiểu tính tình Khâu Phong. Cho nên gã hoàn toàn có thể thừa nhận toàn bộ giận dữ cùng đủ loại quở trách của Khâu Phong. Ngoài ra, gã còn nghĩ, nếu như không có những tiếng mắng hằn đầy nỗi chán ghét, đấy mới nghĩa là Khâu Phong thật sự không còn cảm tình gì với gã. Không yêu thì làm sao có hận? Gã hiện giờ xác thật có tiền hơn trước kia, tiền đồ cũng sáng lạn hơn. Trưởng phòng kế hoạch của một công ty quốc tế, ra ngoài giả quyết việc công cũng được người khác gọi một tiếng “Hứa tổng", so với một gã thiết kế sư nho nhỏ cùng công ty với Khâu Phong thời trước quả thật là một trời một vực. “Tiểu Thu, giữa chúng ta sao có thể lấy tiền bạc mà so sánh? Khi ấy anh làm như thế, đơn giản là muốn tương lai chúng ta càng thêm tốt đẹp. Em đã từng nói, nam tử hán đại trượng phu, sự nghiệp thành công mới là đạo lý vững vàng."
Khâu Phong đã bắt đầu nhịn không được. Thật phiền phức, hắn hoàn toàn không muốn nói gì thêm với tên ti tiện này nữa. Nhưng nếu hắn quay người bước đi, đối phương sẽ cảm thấy hắn ở phe yếu thế, lại còn cực kỳ khiếp nhược. “Anh muốn nói vậy cũng đúng. Đàn ông mà, có tiền có quyền là được. Trộm bồn cầu với trộm kim cương tuy chẳng khác gì về mặt bản chất lắm, nhưng mặt hậu quả thì không giống nhau. Một cái thì nhiều lắm bị phun hai phát, một cái thì lãnh ít nhất mười lăm năm tù."
“Tiểu Phong! Anh thấy chúng ta hẳn nên tìm một nơi an tĩnh để nói chuyện." Dù trong lúc hai người yêu nhau như keo như sơn, nhưng Khâu Phong thỉnh thoảng cũng nói vài lời rất độc. Tuy phần lớn thời gian đều rất quan tâm chăm sóc, không giống như người yêu của những người khác hay gây chuyện bám người, nhưng khi chọc em ấy tức giận, em ấy còn dám đánh nhau với gã, huống chi là mắng vài câu khó nghe. Dẫu gã đã từng có quan hệ mờ ám với nữ phó tổng cấp trên cùng công ty, nhưng bọn họ đơn giản chỉ là đùa chơi một chút mà thôi. Về phần thú vui tìm thấy ở nightclub đứng bên cạnh thì có thể tùy tay vứt bỏ. Để tay lên ngực tự vấn lòng mà nói, người gã thích nhất chỉ có một mình Khâu Phong. Nó không liên quan gì tới tướng mạo và thói quen, nó chính là một đoạn tình mà gã thật tâm nhất dụng tâm nhất. Tuy đường vãn hồi cơ hồ là số không, nhưng hôm nay chạm mặt, gã vẫn là muốn thử xem.
Khâu Phong thật nhức đầu. Vài năm yêu nhau sống chung, Hứa Tân vừa nháy một cái hắn đã biết tên này có ý gì. Chưa nói hắn là một người thích sạch sẽ, tuyệt không dễ dàng tha thứ chuyện có người yêu bên ngoài. Coi như hắn là một người mềm lòng có thể dễ dàng tha thứ bạn trai quay đầu là bờ đi, nhưng quay đầu hai năm, chỉ sợ mẹ nó quay xương cổ thành bột rồi! “Anh muốn tìm chỗ nào đó để nói chuyện? Được. Bên kia có một dãy rừng đào, tối như bưng cũng không khiến người khác chú ý tới, thế nào?" Dứt lời, hắn âm thầm nắm chặt nắm đấm. Nhịn hai năm, thế nào cũng phải đánh vài cái, cái tính giả vờ của tên ti tiện này dự là không thể hoàn thủ được. Nói xong hắn đưa đậu hủ viên cho Tiểu Ngư, sau đó cười cười. “Em về ăn trước đi. Anh nói chuyện với gã xong xuôi xong sẽ về."
Tiểu Ngư bần thần cầm túi đựng đậu hủ viên, thần sắc đầy vẻ lo lắng." Khâu đại ca, anh đừng đi được không? Bên kia chẳng có ai." Lỡ tên khốn này động thủ với Khâu đại ca thì làm sao bây giờ? Cho dù không phải đánh nhau, nhưng bị sờ một chút hôn một chút ôm một chút cũng đều rất ghê đó! Cậu không tin Khâu Phong cố ý mời người này tới rừng đào là vì “lửa tình bốc cháy" đâu.
Khâu Phong cười: “Không sao đâu. Không có ai mới tốt. Con nít đừng có đoán mò, nhanh về đi. Lát nữa anh mua thiệt nhiều đồ ngon cho." Nói xong cười với Hứa Tân. “Nghĩ xong chưa? Có đi không? Không đi thì tôi với em trai đi về."
Hứa Tân bị hành động ‘mời yêu’ của Khâu Phong mà phát mộng. Gã hiểu Khâu Phong, cho dù trong lòng còn có gã cũng sẽ không dễ dàng chấp nhận như thế. Chẳng lẽ nhìn thấy gã dẫn theo một người, nhất thời ghen tuông, nên mới có đôi chút khác thường? Gã cũng không phải không nghĩ tới chuyện Khâu Phong có lẽ là muốn tìm một nơi không người đánh mình. Nhưng từ khi hai người quen biết nhau đến nay, Khâu Phong chưa hề hơn gã về mặt thể lực và sức mãnh. Gã cho rằng, dù muốn đánh gã, lấy cá tính không ăn thiệt của Khâu Phong kia cũng phải chọn một nơi thật đông người. Tóm lại, trong đầu chớp bật vài suy nghĩ, bộ dáng đều không quá đáng tin. Nói thế nào đi nữa gã cũng không chịu thiệt được. Nhỡ Khâu Phong thật mong muốn quay về với gã thì tốt, vậy thì về sau quả thật là hai tay giang sơn cùng mỹ nhân rồi.
Ngay lúc Hiểu Ngu muốn gọi điện thoại xin giúp đỡ thì Trình Đại Hổ và Kiều Lân đang bước tới gần cậu. Kiều Lân lước một cái liền trông thấy cậu thiếu niên Hứa Tân dẫn theo vào ban trưa kia, ánh mắt không tốt hừ một tiếng. Sau đó k1o Tiểu Ngư qua: “Em đứng đây chờ tụi anh." Nói xong đánh mắt với Trình Đại Hổ, hai người cơn tức đầy thân vội chạy về phía rừng đào.
Hiểu Ngu nhìn bóng dáng Kiều Lân và Trình Đại Hổ, trong đầu toàn là dấu chấm hỏi. “Bọn họ sao tới nhanh thế, còn biết Khâu đại ca tới rừng đào bên kia?"
Cậu thiếu niên Hứa Tân dẫn theo run run khóe miệng. “Cậu bấm số xong rồi, vẫn chưa cúp máy!" Thằng nhóc này quá đần đi chứ! Có điều mình hình như giống mấy cái tin đồn nổi nổi hay diễn ra trong nightclub thì phải!
Hiểu Ngu không không ngờ mình lại lỡ miệng nói ra suy nghĩ trong đầu, nhất thời thật 囧,khi nhìn về phía thiếu niên kia, không thích liền chuyển thành xấu hổ. “Cậu với cái khốn… người kia, là…"
Thiếu niên vội vàng xua tay: “Cậu suy nghĩ nhiều rồi. Tôi với gã là được bạn bè giới thiệu cho, hôm qua mới quen nhau ở night club. Lúc đầu thấy bộ dáng gã cũng được, cũng khá có tiền, cho nên hôm nay cùng gã tới làng du lịch chơi hai ngày. Không có quan hệ gì khác. Ây dà, tôi nói này, đại mỹ nhân vừa rồi, nghe ý thì là người trước của gã?"
Hiểu Ngu vẫn có chút cảnh giác: “Cậu hỏi làm gì?"
Thiếu niên xua tay: “Ai da, cậu đừng căng thẳng thế. Tôi là tò mò thôi. Cậu nói xem, tôi vất vả lắm mới được đi chơi, còn đụng phải một người thoạt nhìn chẳng biết bản chất là thế nào. Tôi cũng là người bị hại mà, chung quy cũng phải có chút quyền hiểu rõ tình hình chứ? Cậu không thấy tôi rất đáng thương sao? Tôi bị lừa đấy!" Nói xong cậu ta còn bày ra vẻ mặt tủi thân.
Hiểu Ngu nào đã gặp qua loại đối thủ “rành đời" thường lăn lộn bên ngoài. Nghe cậu ta nói thế, cũng thấy rất có đạo lý. Chưa kể cậu còn muốn chỉ thẳng cái ác tính của tên khốn nọ, để người đồng bạn này biết cũng tốt. Vì thế cậu liền tóm tắt đơn giản những chuyện Hứa Tân đã từng làm với Khâu Phong. Càng nói cậu càng tức, lại nghĩ tới Khâu đại ca bị tên khốn đó tổn thương tình cảm lâu như thế mà vẫn chưa có dũng khí chấp nhận người mới hoàn toàn, tên khốn kia vậy mà lại thường xuyên (hoang tưởng ra) tới night club tìm bé trai phóng đãng, thật là quá mức không công bằng!
Thiếu niên nghe xong hai mắt sáng rực. “Không ngờ tên này thiếu đạo đức như vậy! Hai người mới đi qua vừa rồi là ai vậy? Tới giúp đỡ cứu người sao?" Nhưng cậu ta cảm thấy hẳn là “đánh người" mới đúng.
Hiểu Ngu thành thật trả lời: “À. Một người là bạn trai hiện giờ của Khâu đại ca, một người là bạn trai… của tôi." Thật ra đây là lần đầu tiên cậu chính miệng nói ra quan hệ giữa mình với Kiều Lân. Cảm giác… cũng không tệ lắm!
Thiếu niên sờ sờ cái cằm bóng loáng: “Vậy chúng ta chạy đi xem đi. Nếu không tai nạn chết người!" Tư liệu sống mới ơi! Linh cảm mới ơi! Đều là những thứ ngộ không thể cầu đấy! Lần đi này quả là sáng kiến hay!
Rừng đào bên kia hai người chưa kịp nói hơn hai câu, Trình Đại Hổ và Kiều Lân đã hùng hổ bước tới.
Có Trình Đại Hổ ở đây, Kiều Lân tự nhiên phải lui xuống tuyến hai. Nhưng có thể may mắn tham gia vào hành động tẩn thằng khốn này, anh vẫn rất vừa lòng. Dù sao hôm nay là để tiêu trừ khúc mắc của Tiểu Thu, cũng là để Trình Đại Hổ có thể mở ra điệu bộ ‘bảo vệ vợ’, anh liền cảm thấy mình có thể vì anh em nối khố mà vọt lên tuyến đầu bỏ mình hi sinh. Hết thảy vì hạnh phúc cả đời anh em làm trọng!
Khâu Phong trông thấy Trình Đại Hổ và Kiều Lân cũng không hề ngạc nhiên. Mặt khác cũng là biết Tiểu Ngư nhất định sẽ thông báo cho hai người họ biết, cho nên mới dẫn Hứa Tân tới một nơi không người. Vẫn là câu nói cũ, hắn không muốn để tên khốn này ảnh hưởng tới thể diện của Trình Đại Hổ. “Đại Hổ, hai người sao tới nhanh như vậy?"
Kiều Lân cười lạnh liếc sang Hứa Tân, nương theo ánh đèn xa xa, tên này ngoại trừ thần tình sửng sốt thì lại vô cùng cảnh giác! “Hiểu Ngư vẫn mở điện thoại mà. Sao, thằng này muốn nối lại tình xưa với chú?"
Hứa Tân trừng mắt nhìn Kiều Lân: “Họ Kiều kia, đây là chuyện giữa tao với Tiểu Thu, quan hệ gì tới mày?! Em ấy là bạn thuở nhỏ của mày, chứ không phải con, mày để ý làm gì!"
Kiều Lân nhún vai: “Chuyện tình cảm thì tao không xen vào. Nhưng tao tức dùm anh em, giận thay nó. Có điều hôm nay có thể có người để ý được. Đại Hổ, thằng này muốn lừa bịp vợ anh, anh không định tỏ thái độ chút sao?"
Khâu Phong cực kỳ khinh bỉ trừng mắt liếc Kiều Lân một cái. Nói thật, hắn không muốn Kiều Lân và Trình Đại Hổ đánh nhau với Hứa Tân. Vì vậy hắn đã định tự mình ra tay. Trước đó hắn đã dự doán thời gian mình và Hứa Tân tới đây sau khi Tiểu Ngư gọi điện nói cho hai người họ. Chờ bọn họ tới đây hắn cũng đã đập được một tí. Đến lúc đó bọn họ nhất định sẽ sợ mình giận điên lên rồi lôi mình đi. Kết quả lại không như dự đoán, điện thoại bé khờ kia vẫn đang mở! Hỏng bét hết cả, điện thoại không cần tiền cũng không thể lãng phí năng lượng mặt trời chứ! “Đại Hổ, đây là chỗ của bạn anh."
Trình Đại Hổ cười vỗ vỗ bả vai Khâu Phong: “Không sao. Vừa rồi anh đã chào hỏi với cậu ấy. Thủ hạ anh chuẩn rồi, nhiều lắm là bị thương ngoài da thôi. Vì dạng người này mà rước lấy phiền phức thì không đáng." Nói xong chẳng đợi kẻ nào phản ứng, hai bước đã đi tới gần Hứa Tân, đánh tới một quyền.
Nếu chỉ có một mình Trình Đại Hổ động thủ, Hứa Tân có lẽ sẽ không đến mức thảm như vậy. Nhưng ông chủ Kiều lấy can ngăn làm danh, đi tới giẫm vài đạp xong, Hứa Tân liền biến dạng. Quần áo rách nát, mặt đã sớm sưng to, khóe miệng máu ứ đọng một mảng, răng hàm trong gãy hết hai cái. Trên người đã trúng không biết bao nhiêu là dấu chân. Song Hứa Tân vẫn còn có thể thấy rõ tên bạn trai mới của Khâu Phong toàn dùng nắm tay mà đấm. (Bệ hạ thật V5 – -b)
Người đánh và người xem đánh đều có chuẩn mực. Nhìn không sai biệt lắm, tên này đã không còn lực chống đỡ nữa, bọn họ bị Khâu Phong ngăn cản liền ngừng tay.
Hứa Tân phun bọt máu trong miệng ra. Gắng gượng đứng dậy, nhìn sang Khâu Phong hoàn toàn không có chút xì lo lắng, trầm giọng bảo: “Tiểu Phong, không ngờ em lại hận anh đến như thế. Anh thật xin lỗi em, nhưng có câu một ngày chồng vợ trăm năm ân nghĩa…"
Khâu Phong cười lạnh, lập tức ngắt lời gã: “Cho nên thù anh gạt tôi sâu tựa biển! Nói thật, hôm nay nếu anh hôm nay chỉ lướt qua tôi, tôi nhiều lắm là nhổ hai cái, chửi anh chó má. Nhưng anh còn xem tôi là thằng ngu mà đùa giỡn! Anh cũng đánh giá anh quá cao rồi. Lúc tôi yêu anh thì anh là Ngọc Hoàng đại đế, lúc tôi hận anh thì anh là cái rắm! Có lẽ Khâu Phong tôi trong lòng anh yêu anh yêu đến chết, dù bị anh khinh rẻ bị anh giẫm nát trong bùn rồi xô hai chân còn có thể tươi cười đón chào anh. Cơ mà xin lỗi, anh hoang tưởng quá độ rồi! Lúc anh lén lút sau lưng tôi, sao anh không nghĩ tới ngày này. Khi anh cướp đoạt tranh gốc và ý tưởng của tôi, anh nên biết anh với tôi mà nói chỉ là cái rắm!"
Trình Đại Hổ nhìn Khâu Phong tuy nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nhưng thân thể vẫn tức giận đến run người, y vội vàng gạt hai tay xuống, sau đó mới ôm người vào lòng. “Vợ em đừng tức giận."
Kiều Lân khoanh tay cười lạnh: “Lại còn hạ thấp phẩm cách."
Đang nghe Khâu Phong nói một tràng, Hứa Tân chẳng những biết mình sai hoàn toàn rồi, nhưng trong lòng lại bốc lên cơn tức giận. Gã không thể làm gì Khâu Phong, gã cũng biết mình đánh không lại Trình Đại Hổ và Kiều Lân. Nhưng vừa thấy người yêu gã vốn gã nói gì cũng tin giờ đây lại trong lòng người khác, bị người khác gọi là vợ, tâm tình gã liền tan nát. “Em đã nói như thế. Vậy chúng ta cầu về cầu đường về đường. Anh phản bội em một lần, em cũng bảo người khác đánh anh một trận, hai bên không thiếu nợ gì nhau. Em yên tâm, anh về sau tuyệt sẽ không có ý nghĩ gì với em nữa. Anh vẫn hiểu cái gì là ngựa tốt không ăn cỏ ở phía sau."
Gã vừa dứt lời, chợt nghe thấy có một người chậc chậc cảm thán: “Anh đừng nói thế, ngựa sẽ khóc đấy."
Giọng Hiểu Ngu khó hiểu: “Nghĩa là sao?"
Giọng nói kia giải thích: “Ngựa nó sẽ cảm thấy quần thể của nó bị vấy bẩn đó!"
Bốn người đứng giữa “thị phi" lúc này mới phát hiện bọn họ đang đứng ngoài quan sát. Quay đầu nhìn về hướng giọng nói phát ra, người nói chuyện chính là Vu Hiểu Ngu và cậu thiếu niên mà Hứa Tân mang từ night club tới.
Nếu người ngoài nói những lời này thì thôi, cố tình lại là cái người mình dẫn đến đi châm chọc gã. Hứa Tân càng tức giận: “Cậu là cái thứ gì vậy! Ở đây có chuyện của cậu sao!"
Thiếu niên duỗi eo: “May là tôi không có chuyện gì, ngày mai tôi sẽ đi cúng thần bái phật một phen. Tối hôm qua coi như là tôi bị chó… À không, chó cũng sẽ khóc đó. Tóm lại tôi coi như là bị cắn một phát. Hên là không có gút mắc gì với anh, tôi đã lâu không gặp được loại cặn bã như anh rồi. Má, đại mỹ nhân xinh đẹp như thế từng quyết một lòng mới anh, anh cư nhiên lại đi giang chân phản bội như thế. Anh đóng phim hả! Kịch bản rẻ tiền lắm biết không! Trừng gì mà trừng? Tôi thích nói gì thì nói đấy đấy! Anh tưởng anh là gì! Tôi nói gì là chuyện của anh chắc!"
Hiểu Ngu bị phong thái “hiên ngang lẫm liệt" của vị thiếu niên bên cạnh làm cho cảm động. “Cậu nói giỏi quá! Tôi giận đến đau tim mà chẳng biết chửi gì mới tốt!"
Ông chủ Kiều giật giật khóe miệng, vội bước tới bên cạnh bà xã mình: “Tim đau luôn à? Chồng em xoa bóp cho nhé?"
Hiểu Ngu đỏ bừng mặt: “Anh cút ngay!"
Thiếu niên như gặp được chuyện thú vị, vẻ mặt đầy thích thú: “Tôi nói này anh bạn, bạn trai của cậu quá phong tao đi! Tình cảnh này mà còn có tâm tư đùa cậu, quả là một đóa hoa quái lạ nở rộ trên chiến trường!"
Hiểu Ngu đầu đầy hắc tuyến. Nở rộ trên chiến trường, lại còn đóa hoa quái lạ!!!! Kiều Lân nhà tôi nhiều lắm chỉ là đồ gian thương lưu manh, đẳng cấp không bình thường của đại ca cậu quá cao đi!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Có ai ngờ miệng độc nhất chính là người tên khốn đó dắt tới không?
Ha ha ha ha ha ha.
Tui nghĩ, so đo quá mức nhiều lời vô nghĩa với người như thế rất lãng phí thể lực… Chẳng qua là thiếu đánh hay là muốn đánh thôi. Tiết kiệm chút nước miếng cũng rất cần thiết.
Tác giả :
Huyền