Võng Du Chi Hảo Thụ Sợ Sàm Lang
Chương 28: Nãi ngự dụng (vú em ngự dụng)
Đúng thế, cậu là vú em ngự dụng của trẫm, tác dụng của cậu lớn lắm đó!
Trải qua một ngày làm việc trong phòng bếp, Hiểu Ngu thành công kết thúc công việc vào lúc chín giờ tối và về tới nhà. Tính tính khoản thu chi ngày hôm qua, trong lòng sướng mê li. Việc làm ăn này tuy nhỏ nhưng thu nhập rất ổn định. Trừ đi khoản thuế và khoản tiền đầu vào, tiền trả cho bác Phùng, bản thân một tháng còn có thể lấy hơn khoảng năm ngàn. Mấu chốt là một tuần nhiều nhất chỉ cần mình hai ngày tới làm để bác Phùng nghỉ ngơi hai ngày, làm công việc mình yêu thích lại có lời như vậy chạy đi đâu tìm được? Thật là một cuộc sống không tồi!
Tắm rửa để tẩy hết một thân dầu mỡ, cậu khoác khăn tắm lớn về phòng ngủ. Chui vào ổ chăn, Tiểu Ngư lập tức đội mũ giáp lên, thế nhưng lông đợi cậu kịp đội lên đầu, tiếng chuông di động reo vang. Tiểu Ngư đành buông mũ giáp, lạch bạch chạy đi nghe điện thoại.
“Alo?"
Bên kia điện thoại là giọng Đậu Trình Hưng: “Lão tứ, mày tan tầm chưa?"
Hiểu Ngu xoa cái mũi trả lời: “Đương nhiên rồi, đã hơn mười một giờ. Mày trễ như vậy mới gọi điện thoại?"
Đậu Trình Hưng tạm dừng một chút, sau đó a a nói: “Không có gì, chỉ là hỏi mày một chút, cuối tuần này, Phùng Tiếu có tới hay không?"
Hiểu Ngu nhăn mũi, việc nhỏ này một người nói hai người nói, thật sự đủ nhàm chán. “Tao hỏi qua rồi, chị í nói có thể đến được, cũng có khả năng không đến được, không chắc chắn. Mày sao không tự gọi điện thoại đi? Đêm hôm khuya khoắc đi hỏi, sáng mai không thể hỏi chắc?"
Đậu Trình Hưng nói: “Tiểu tử mày ăn no không biết nỗi lo của người đói! Mày cùng bệ hạ ân ân ái ái, không quản tới đại ca mày theo đuổi vợ nhỏ không kịp đang đau khổ xót xa?! Mày cũng không phải không biết cô ấy không có ý gì với tao, tao nếu gọi điện thoại sẽ làm phiền cô ấy mất!"
Hiểu Ngu khe khẽ thở dài. Nói thật, đối với việc thành hay không thành giữa Phùng Tiếu cùng Đậu Trình Hưng, cậu thấy chẳng hề gì. Ai cũng là bạn tốt nhất của mình, tập hợp cùng một chỗ cũng không tồi, bất quá, cậu hi vọng nhất là bọn họ đều có thể tìm thấy hạnh phúc mỹ mãn. Cho nên cậu kiên nhẫn nhân cơ hội Phùng Tiếu đi cuối tuần nói rõ ràng với lão đại. “Này, nói thật, tao đã bảo mày rồi, Phùng Tiếu thích người lớn tuổi hơn chị ấy một chút. Mày trưởng thành chín chắn cỡ nào cũng không được đâu."
Đậu Trình Hưng cắn răng: “Cô ấy chưa kết hôn tao còn hi vọng! Mày đừng nghĩ có thể đả kích tao! ! !"
Hiểu Ngu nói: “Được rồi, được rồi, tao nào có đả kích mày, nhưng ai bảo mày là tao với Lân ân ân ái ái? Con mắt nào của mày nhìn thấy tụi tao ân ân ái ái?"
Khẩu khí Đậu Trình Hưng tràn ngập khinh bỉ: “Hai mắt tao, tụi tao ba người sáu con đều thấy! Bệ hạ còn cố ý khoe khoang mày hạ tuyến còn gửi đồ ăn dự trữ cho anh ta blah blah blah… thật sự là…"
Hiểu Ngu biện bạch: “Anh ấy vẫn luôn giúp tao, lại quan tâm tao như thế… Tao làm đồ ăn cho anh ta cũng là bình thường thôi! Cái này mà gọi là ân ân ái ái?"
Đậu Trình Hưng: “Như thế mà còn không gọi là ân ân ái ái? Chẳng lẽcùng một chỗ cắn miệng nhau mới gọi là ân ân ái ái? Người trẻ tuổi à, tư tưởng của cưng rất cực đoan!"
Hiểu Ngu cắn răng: “Mày mới cực đoan! Toàn bang hội tụi mày mới cực đoan! Tao mặc kệ, ngủ đây! ! !"
Nói xong cậu lập tức cúp điện thoại. Trái tim nảy mạnh “bịch bịch" vài cái, cảm giác này rất xa lạ. Nghĩ tới bộ dạng Kiều Lân nhận được đồ ăn dự trữ của mình cho anh, sau đó theo bọn lão đại khoe tùm lum, từ lòng bàn chân đến đỉnh đầu cậu đều run lên.
Quẳng điện thoại lên trên giá sách, cậu chui vào ổ chăn, hứng thú lên trò chơi biến mất không thấy tăm hơi. Dùng chăn che lại hai lỗ tai, thân thể cuộn tròn một cục, Hiểu Ngu bỗng nhiên cảm thấy… kiểu nằm này thật sự rất tốt nha!
Ngày hôm sau, khoảng chín giờ sáng, bạn học Ngư Tiểu Ngư xuất hiện trong phòng ngủ tại lãnh địa bang hội Cẩm Lân Đường. Cảm thụ chiếc giường mềm mại thoải mái một hồi, chuyện thứ nhất cậu làm chính là xem xét danh sách hảo hữu.
Kỳ thật hảo hữu của Tiểu Ngư trên danh sách thật sự rất ít. Trừ bỏ Đậu Trình Hưng, Bố Tầm và Tạ Giáp ba tên hảo huynh đệ, còn lại chính là Trẫm Tâm Thậm Hỉ, Hồng Điệp Tri Thu, Lưu hành gặp trở ngại. Những người khác… tha thứ Tiểu Ngư đồng học không thuộc dạng người gặp người mê. Hơn nữa Tiểu Cường đồng học ở trong danh sách là nhờ vào cậu ấy là khách hàng đầu tiên của Tiểu Ngư. Về phần những thành phần khác trong Cẩm Lân Đường, vì sao không thuộc hảo hữu của Tiểu Ngư, cũng giải thích thôi, bởi vì Tiểu Ngư thỉnh thoảng chỉ theo chân bọn họ tán dóc một hai câu, lâu lâu cũng chỉ nhòm một tí xem bang hội có người online hay không, kể ra cậu cũng chả quá quen thuộc với ai hết…
Nhìn bốn chữ Trẫm Tâm Thậm Hỉ là màu xám, Tiểu Ngư theo bản năng nhíu nhíu mày, tuy chỉ là biểu tình meo meo nào đó, nhưng thật ra đã chứng tỏ được vấn đề. Cậu thật sự hy vọng hoàng đế bệ hạ lúc này thượng tuyến. Lại nhìn tin tức hệ thống, phát hiện trừ bỏ thông cáo hoạt động Trung thu, hoàn toàn không có ai khác gửi tin nhắn cho mình, Tiểu Ngư bé nhỏ thở dài. Một ngày một đêm không thượng tuyến, không có ai nhắn lại cho mình. Hừ! Mệt bản thân còn tự tay làm bánh sủi cảo cho Tiểu Hỉ Tử, anh ta cư nhiên ngay cả một tiếng “ăn ngon" cũng không có. Đồ không nghĩa khí!
Nếu không hảo hữu nào thượng tuyến, Tiểu Ngư quyết định tiếp tục đi hỏi nhiệm vụ bên Đoạn lão nhân, phải đi Kim Thang trại một chuyến.
Thông qua truyền tống môn phái quay về bản đồ Thiệu Hoa lâu, Tiểu Ngư trực tiếp men theo đường rừng chạy về phía Kim Thang trại. Dọc theo đường đi, tiểu quái trong rừng rất nhiều, vừa lúc thuận tiện luyện kỹ năng một lúc. Tiểu Ngư biết phương thức dựa vào số lần sử dụng để thăng cấp bậc chiêu thức trong trò chơi, quan trọng nhất là tỷ lệ sử dụng, nói cách khác, người bị các đoàn đội kinh nghiệm dắt theo, mặc dù mãn cấp rất nhanh, nhưng nếu kỹ năng chiêu thức của người đó không tới 60%, uy lực kỹ năng cực kỳ thấp. Đừng nói là PK, ngay cả cường độ đánh quái cũng không thể bằng những người chưa mãn cấp, nhưng độ lợi hại của kỹ năng lại ứng theo cấp độ người sử dụng. Đây cũng là một trong những nguyên nhân Tiểu Ngư chán ghét thăng cấp tốc độ.
Đương nhiên, trên đường thăng cấp Tiểu Ngư bào đinh ra không ít thứ hữu dụng. Kinh nghiệm đã có chút kéo tới chính giữa. Dần dà, loại cảm giác không thoải mái không ai nhắn lại, không có hoàng đế bệ hạ trên tuyến đã bị đống tài liệu trong túi trữ vật nuốt sống.
Trên đường tới Kim Thang trại đi ngang qua một cái sơn đạo uốn lượn, sơn đạo này khiến Tiểu Ngư rất khó chịu, do có một loại quái chủ động, gọi là Viên Xà. Trông như cái chày cán bột, dài gần bằng cánh tay Tiểu Ngư. Lại nói tiếp, cũng không phải rất giật gân, mọi người đừng quên, Tiểu Ngư là một người sợ hãi sinh vật không chân và nhiều chân. Đối với việc trên đường lên núi Kim Thang quái sẽ đụng tới mấy con quái không chân, cậu dưới chân núi nhìn mấy cái hồng danh (tên đỏ, là quái chủ động tấn công người chơi), cắn răng đề cao sĩ khí hơn nửa ngày.
“Bất kì giá nào! ! ! Gia hôm nay cũng phải giết chết các ngươi làm canh rắn! ! !" Rống lên một tiếng cổ động tinh thần, khiến mấy người chơi phụ cận đang đánh quái hoặc đi ngang qua đều quay đầu nhìn cậu, tuy nhiên lúc này bạn học Tiểu Ngư hoàn toàn không để ý.
Tiểu Ngư một đường trảm xà có thể Bào đinh từ thân rắn, chiếm được không ít thịt rắn, da rắn, còn có chút mật rắn và nọc rắn. Tuy không biết cụ thể mấy thứ này rốt cuộc dùng để làm gì, nhưng thịt rắn Tiểu Ngư dự định làm canh rắn, cậu quyết định tự thưởng cho sự can đảm của bản thân. Da rắn, mật rắn và nọc rắn có thể bán được bao nhiêu tiền cậu không quan tâm mấy, chỉ lưu ý dòng chữ màu trắng trong túi trữ vật, biểu hiện số lượng tài liệu chồng lên gì đó.
Nhưng mặc dù như vậy, trong quá trình một bên trảm xà một bên tiêu diệt binh lính lâu la đi tuần sơn, một ít vật phẩm vô dụng rơi xuống rất nhanh lấp đầu ô trữ vật. Mà mỗi lần nhìn thấy cái gì đó tốt một chút rơi xuống, Tiểu Ngư đều phải cân nhắc hồi lâu nên ném cái gì, sau đó nhặt sơ sơ tiền đồng. Quá trình này bởi vì cậu “cẩn thận" tốn thời gian thật lâu, nhưng bản thân vẫn rất thỏa mãn. Chơi đùa nha, không phải là chơi đùa theo phong cách của bản thân sao, tuy người bình thường đều cảm thấy, phong cách này chẳng có chỗ nào đáng để ngó đến cả……
Nhìn cậu nhóc ngốc phía trước thay đổi một bộ y phục màu trắng, tâm tình Kiều Lân lập tức tốt lên nhiều lắm. Suy nghĩ buồn bực vừa rồi PM mật nửa ngày cũng không được để ý tới trong khoảnh khắc liền hóa thành hư không.
Hai bước bước tới đằng sau Tiểu Ngư, hoàng đế bệ hạ khe khẽ vỗ bả bai cậu ấy một cái: “Tiểu Ngư Nhi, hôm nay lên rất sớm nha!"
Đột nhiên nghe được giọng nói quen thuộc, Tiểu Ngư nháy mắt sửng sốt, nhưng cậu lập tức hồi thần trở về, quay đầu nhìn về phía Kiều Lân, sau đó bĩu môi: “Như thế nào, tôi không thể lên sáng sớm chắc?"
Phát giác Tiểu Ngư dường như có chút mất hứng, Kiều Lân tức khắc hỏi: “Sao? Bị ai khi dễ?"
Tiểu Ngư lấy ra một ít nước, đánh một hơi cạn sạch: “Tôi đang làm nhiệm vụ anh không thấy sao? Không rảnh rỗi lải nhải với anh đâu!"
Hoàng đế bệ hạ từ túi trữ vật lấy ra hai món đồ vật, chọn giao dịch với Tiểu Ngư. Tiểu Ngư có chút không rõ, nhưng hắn biết Kiều Lân khẳng định muốn đưa mình gì đó. Đột nhiên cảm thấy thái độ bản thân vừa rồi thật không tốt, nội tâm có phần xấu hổ, khuôn mặt be bé nóng bừng lên. Chấp nhận giao dịch, trong tay cậu lập tức hiện ra hai viên châu màu xanh biếc, thoạt nhìn rất giống phỉ thúy, khi Tiểu Ngư lướt xuống thuộc tính, mới biết rằng hai viên châu này đều là trữ tàng thạch tăng thêm không gian cất giữ ba mươi lăm ô. Thấy vậy, đôi mắt cậu lập tức trừng lớn. “Ba mươi lăm ô??? Nhiều như vậy??? ! ! ! ! Mắc lắm đó! ! ! !"
Kiều Lân cười nói: “Cậu luôn nhặt nhạnh mấy thứ phế phẩm màu xám, không có nhiều chỗ để dùng. Cái trữ tàng thạch ba mươi lăm ô này là chuẩn bị cho mãn cấp, là trữ tàng thạch duy nhất có thể hợp thành, giá cả không cao lắm. Lúc trước không phải đã giúp cậu đánh hắc xà tinh sao, bào đinh ra một căn xương ức, đó là tài liệu làm vũ khí cao cấp. Đem bán được chút tiền, liền mua cho cậu hai khối thạch này."
“Đó là quái anh đánh chết a, anh bán xong rồi để dành tiền thì tốt rồi… Việc này, không tốt cho lắm…" Nắm hai viên đá trong tay, Tiểu Ngư sâu sắc nghĩ, bản thân vừa rồi cảm thấy Tiểu Hỉ Tử không chút nghĩa khí là một chuyện hết sức nghiệp chướng. “Tôi lúc nãy… do tâm tình không tốt, không phải cố ý."
“Cái gì mà không tốt.Thứ nhất, tiền không phải quá đắt đỏ, thứ hai, nếu không phải cùng cậu làm nhiệm vụ, tôi không có khả năng đánh được hắc xà tinh, cho nên cậu đương nhiên phải được chia hoa hồng."
Nói xong bang chủ bệ hạ kéo cánh tay Tiểu Ngư, đem người đứng bên cạnh mình: “Tôi không có thói quen gửi tin nhắn cho người không ở tuyến, nhất là lời trong lòng, tôi nhất định sẽ nói trực tiếp với cậu." Dừng lại đây, Kiều Lân hơi cúi cúi đầu, đem môi tới sát lỗ tai Tiểu Ngư, “Cậu làm sủi cảo nhân cá và canh hoa hòe thật sự là tuyệt phẩm nhân gian. Tôi yêu muốn chết… khả năng nấu nướng của cậu."
Phương thức tạm dừng này khiến Tiểu Ngư lập tức cảm thấy máu huyết cả người đều vọt tới trên mặt. Toàn bộ suy nghĩ như nhảy cầu trượt dốc không phanh. “Thích ăn là…tốt, tốt rồi."
Chứng kiến sắc mặt Tiểu Ngư đỏ bừng, Kiều Lân nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười đạt được mục đích: “Cá nhỏ lười biếng, lần sau lên game, nếu tôi không có, nhất định phải phát tin nhắn nói cho tôi biết cậu đi đâu. Tôi không thể lúc nào cũng may mắn có thể lập tức tìm thấy cậu."
Tiểu Ngư hoàn toàn lâm vào trạng thái mê hoặc, không tự chủ gật gật đầu. “Nhớ, nhớ rồi…"
Cảm thán mị lực bản thân, khắp người hoàng đế bệ hạ toát ra vầng sáng kiêu ngạo muốn chết, vì thế thừa thắng xông lên, bàn tay niết niết khuôn mặt Tiểu Ngư, xúc cảm thật không tệ! Cũng không biết cảm giác trong hiện thực có giống nhau hay không, quả thật rất chờ mong! “Như vậy đi, cậu đã xem thông cáo hệ thống chưa? Ngày mai bắt đầu hoạt động Trung thu, tham dự hai phó bản nhỏ sẽ có cơ hội rơi xuống hai yêu bội. Sau khi kí tên có công năng triệu hồi, đến lúc đó hai người chúng ta có thể dễ dàng tìm thấy nhau."
“Woah? Đồ vật rơi xuống trong phó bản? Tôi có thể vào phó bản sao? Không phải nói ít nhất 55 cấp mới đi được phó bản mà?" Tiểu Ngư vừa mới cảm thấy khoảng cách giữa mình và Tiểu Hỉ Tử có chút “nguy hiểm", đã bị đề tài Kiều Lân gợi ra xóa đi.
Bang chủ bệ hạ trả lời: “Cậu cái con cá lười muốn chết này nhất định không đọc kỹ thông cáo hệ thống, phía trên viết là, hạn chế của hai phó bản nhỏ chỉ cần ngoạn gia ra khỏi tân thủ thôn đều có thể tham gia. Ngoài ra, trong hoạt động còn có một cái là phó bản mười người, chỉ cần 40 cấp là có thể đi vào. Tôi đã tìm người rồi, đến lúc đó dắt cậu theo, hẳn là sau khi chấm dứt hoạt động có thể lên khoảng cấp 60."
Vừa nghe thấy bản thân có thể đi phó bản, Tiểu Ngư thực kích động. Nhưng vừa liên tưởng mình chỉ là một tân thủ hoàn hoàn toàn toàn mới bước chân vào toàn tức võng du, muốn đi đánh phó bản, còn là phó bản mười người, nếu cùng tám người khác trừ Lân ra, cậu sợ mình liên lụy tới người khác. “Anh tìm ai vậy?"
Kiều Lân nói:“Tiểu Cường với Càn Khôn, Tiểu Thu sẽ mang hai người đến, Không Cho sờ và Giải Giáp Quy Điền cũng tới. Đều là người quen, đặc biệt vì cậu mà rủ."
Tiểu Ngư rất dễ dàng mà cảm động .“Được! Đến lúc đó tôi tuyệt đối sẽ không làm vướng bận! ! Nói gì cũng có thể có chút tác dụng!"
Bang chủ bệ hạ nở nụ cười:“Đúng thế, cậu là vú em ngự dụng của trẫm, tác dụng của cậu lớn lắm đó!" Thật sự, Kiều Lân đồng chí không có cố ý nhìn vào trong ngực của bạn học Tiểu Ngư, ai bảo cái áo mới đổi của Tiểu Ngư lại có cổ áo rộng như vậy chứ! Lực liên tưởng của hoàng đế bệ hạ cũng rất mạnh mẽ, có thể đem “vú em" liên hệ với hình ảnh trước mặt. Cho nên nhiệt huyết có phần nhộn nhạo bừng lên không phải là lỗi của anh, nhưng mà loại suy nghĩ này thật sự có tội a có tội!
Tác giả có lời muốn nói: [đen mặt] Bệ hạ không phải cố ý có suy nghĩ SESE này, không có biện pháp, có đôi khi, trang bị lộ ra cánh tay thật có thể làm cho người ta sản sinh ý nghĩ như y. ORZ, hoàng đế bệ hạ thiện lương……[Kỳ thật tui cũng không tin]
Chú thích:
Yêu bội:theo mình gặp thì có nhiều loại, có loại làm bằng phỉ thúy, ngọc như trong phim cổ trang, bây giờ thì chắc là hay làm bằng sợi sợi như hình dưới.
Trải qua một ngày làm việc trong phòng bếp, Hiểu Ngu thành công kết thúc công việc vào lúc chín giờ tối và về tới nhà. Tính tính khoản thu chi ngày hôm qua, trong lòng sướng mê li. Việc làm ăn này tuy nhỏ nhưng thu nhập rất ổn định. Trừ đi khoản thuế và khoản tiền đầu vào, tiền trả cho bác Phùng, bản thân một tháng còn có thể lấy hơn khoảng năm ngàn. Mấu chốt là một tuần nhiều nhất chỉ cần mình hai ngày tới làm để bác Phùng nghỉ ngơi hai ngày, làm công việc mình yêu thích lại có lời như vậy chạy đi đâu tìm được? Thật là một cuộc sống không tồi!
Tắm rửa để tẩy hết một thân dầu mỡ, cậu khoác khăn tắm lớn về phòng ngủ. Chui vào ổ chăn, Tiểu Ngư lập tức đội mũ giáp lên, thế nhưng lông đợi cậu kịp đội lên đầu, tiếng chuông di động reo vang. Tiểu Ngư đành buông mũ giáp, lạch bạch chạy đi nghe điện thoại.
“Alo?"
Bên kia điện thoại là giọng Đậu Trình Hưng: “Lão tứ, mày tan tầm chưa?"
Hiểu Ngu xoa cái mũi trả lời: “Đương nhiên rồi, đã hơn mười một giờ. Mày trễ như vậy mới gọi điện thoại?"
Đậu Trình Hưng tạm dừng một chút, sau đó a a nói: “Không có gì, chỉ là hỏi mày một chút, cuối tuần này, Phùng Tiếu có tới hay không?"
Hiểu Ngu nhăn mũi, việc nhỏ này một người nói hai người nói, thật sự đủ nhàm chán. “Tao hỏi qua rồi, chị í nói có thể đến được, cũng có khả năng không đến được, không chắc chắn. Mày sao không tự gọi điện thoại đi? Đêm hôm khuya khoắc đi hỏi, sáng mai không thể hỏi chắc?"
Đậu Trình Hưng nói: “Tiểu tử mày ăn no không biết nỗi lo của người đói! Mày cùng bệ hạ ân ân ái ái, không quản tới đại ca mày theo đuổi vợ nhỏ không kịp đang đau khổ xót xa?! Mày cũng không phải không biết cô ấy không có ý gì với tao, tao nếu gọi điện thoại sẽ làm phiền cô ấy mất!"
Hiểu Ngu khe khẽ thở dài. Nói thật, đối với việc thành hay không thành giữa Phùng Tiếu cùng Đậu Trình Hưng, cậu thấy chẳng hề gì. Ai cũng là bạn tốt nhất của mình, tập hợp cùng một chỗ cũng không tồi, bất quá, cậu hi vọng nhất là bọn họ đều có thể tìm thấy hạnh phúc mỹ mãn. Cho nên cậu kiên nhẫn nhân cơ hội Phùng Tiếu đi cuối tuần nói rõ ràng với lão đại. “Này, nói thật, tao đã bảo mày rồi, Phùng Tiếu thích người lớn tuổi hơn chị ấy một chút. Mày trưởng thành chín chắn cỡ nào cũng không được đâu."
Đậu Trình Hưng cắn răng: “Cô ấy chưa kết hôn tao còn hi vọng! Mày đừng nghĩ có thể đả kích tao! ! !"
Hiểu Ngu nói: “Được rồi, được rồi, tao nào có đả kích mày, nhưng ai bảo mày là tao với Lân ân ân ái ái? Con mắt nào của mày nhìn thấy tụi tao ân ân ái ái?"
Khẩu khí Đậu Trình Hưng tràn ngập khinh bỉ: “Hai mắt tao, tụi tao ba người sáu con đều thấy! Bệ hạ còn cố ý khoe khoang mày hạ tuyến còn gửi đồ ăn dự trữ cho anh ta blah blah blah… thật sự là…"
Hiểu Ngu biện bạch: “Anh ấy vẫn luôn giúp tao, lại quan tâm tao như thế… Tao làm đồ ăn cho anh ta cũng là bình thường thôi! Cái này mà gọi là ân ân ái ái?"
Đậu Trình Hưng: “Như thế mà còn không gọi là ân ân ái ái? Chẳng lẽcùng một chỗ cắn miệng nhau mới gọi là ân ân ái ái? Người trẻ tuổi à, tư tưởng của cưng rất cực đoan!"
Hiểu Ngu cắn răng: “Mày mới cực đoan! Toàn bang hội tụi mày mới cực đoan! Tao mặc kệ, ngủ đây! ! !"
Nói xong cậu lập tức cúp điện thoại. Trái tim nảy mạnh “bịch bịch" vài cái, cảm giác này rất xa lạ. Nghĩ tới bộ dạng Kiều Lân nhận được đồ ăn dự trữ của mình cho anh, sau đó theo bọn lão đại khoe tùm lum, từ lòng bàn chân đến đỉnh đầu cậu đều run lên.
Quẳng điện thoại lên trên giá sách, cậu chui vào ổ chăn, hứng thú lên trò chơi biến mất không thấy tăm hơi. Dùng chăn che lại hai lỗ tai, thân thể cuộn tròn một cục, Hiểu Ngu bỗng nhiên cảm thấy… kiểu nằm này thật sự rất tốt nha!
Ngày hôm sau, khoảng chín giờ sáng, bạn học Ngư Tiểu Ngư xuất hiện trong phòng ngủ tại lãnh địa bang hội Cẩm Lân Đường. Cảm thụ chiếc giường mềm mại thoải mái một hồi, chuyện thứ nhất cậu làm chính là xem xét danh sách hảo hữu.
Kỳ thật hảo hữu của Tiểu Ngư trên danh sách thật sự rất ít. Trừ bỏ Đậu Trình Hưng, Bố Tầm và Tạ Giáp ba tên hảo huynh đệ, còn lại chính là Trẫm Tâm Thậm Hỉ, Hồng Điệp Tri Thu, Lưu hành gặp trở ngại. Những người khác… tha thứ Tiểu Ngư đồng học không thuộc dạng người gặp người mê. Hơn nữa Tiểu Cường đồng học ở trong danh sách là nhờ vào cậu ấy là khách hàng đầu tiên của Tiểu Ngư. Về phần những thành phần khác trong Cẩm Lân Đường, vì sao không thuộc hảo hữu của Tiểu Ngư, cũng giải thích thôi, bởi vì Tiểu Ngư thỉnh thoảng chỉ theo chân bọn họ tán dóc một hai câu, lâu lâu cũng chỉ nhòm một tí xem bang hội có người online hay không, kể ra cậu cũng chả quá quen thuộc với ai hết…
Nhìn bốn chữ Trẫm Tâm Thậm Hỉ là màu xám, Tiểu Ngư theo bản năng nhíu nhíu mày, tuy chỉ là biểu tình meo meo nào đó, nhưng thật ra đã chứng tỏ được vấn đề. Cậu thật sự hy vọng hoàng đế bệ hạ lúc này thượng tuyến. Lại nhìn tin tức hệ thống, phát hiện trừ bỏ thông cáo hoạt động Trung thu, hoàn toàn không có ai khác gửi tin nhắn cho mình, Tiểu Ngư bé nhỏ thở dài. Một ngày một đêm không thượng tuyến, không có ai nhắn lại cho mình. Hừ! Mệt bản thân còn tự tay làm bánh sủi cảo cho Tiểu Hỉ Tử, anh ta cư nhiên ngay cả một tiếng “ăn ngon" cũng không có. Đồ không nghĩa khí!
Nếu không hảo hữu nào thượng tuyến, Tiểu Ngư quyết định tiếp tục đi hỏi nhiệm vụ bên Đoạn lão nhân, phải đi Kim Thang trại một chuyến.
Thông qua truyền tống môn phái quay về bản đồ Thiệu Hoa lâu, Tiểu Ngư trực tiếp men theo đường rừng chạy về phía Kim Thang trại. Dọc theo đường đi, tiểu quái trong rừng rất nhiều, vừa lúc thuận tiện luyện kỹ năng một lúc. Tiểu Ngư biết phương thức dựa vào số lần sử dụng để thăng cấp bậc chiêu thức trong trò chơi, quan trọng nhất là tỷ lệ sử dụng, nói cách khác, người bị các đoàn đội kinh nghiệm dắt theo, mặc dù mãn cấp rất nhanh, nhưng nếu kỹ năng chiêu thức của người đó không tới 60%, uy lực kỹ năng cực kỳ thấp. Đừng nói là PK, ngay cả cường độ đánh quái cũng không thể bằng những người chưa mãn cấp, nhưng độ lợi hại của kỹ năng lại ứng theo cấp độ người sử dụng. Đây cũng là một trong những nguyên nhân Tiểu Ngư chán ghét thăng cấp tốc độ.
Đương nhiên, trên đường thăng cấp Tiểu Ngư bào đinh ra không ít thứ hữu dụng. Kinh nghiệm đã có chút kéo tới chính giữa. Dần dà, loại cảm giác không thoải mái không ai nhắn lại, không có hoàng đế bệ hạ trên tuyến đã bị đống tài liệu trong túi trữ vật nuốt sống.
Trên đường tới Kim Thang trại đi ngang qua một cái sơn đạo uốn lượn, sơn đạo này khiến Tiểu Ngư rất khó chịu, do có một loại quái chủ động, gọi là Viên Xà. Trông như cái chày cán bột, dài gần bằng cánh tay Tiểu Ngư. Lại nói tiếp, cũng không phải rất giật gân, mọi người đừng quên, Tiểu Ngư là một người sợ hãi sinh vật không chân và nhiều chân. Đối với việc trên đường lên núi Kim Thang quái sẽ đụng tới mấy con quái không chân, cậu dưới chân núi nhìn mấy cái hồng danh (tên đỏ, là quái chủ động tấn công người chơi), cắn răng đề cao sĩ khí hơn nửa ngày.
“Bất kì giá nào! ! ! Gia hôm nay cũng phải giết chết các ngươi làm canh rắn! ! !" Rống lên một tiếng cổ động tinh thần, khiến mấy người chơi phụ cận đang đánh quái hoặc đi ngang qua đều quay đầu nhìn cậu, tuy nhiên lúc này bạn học Tiểu Ngư hoàn toàn không để ý.
Tiểu Ngư một đường trảm xà có thể Bào đinh từ thân rắn, chiếm được không ít thịt rắn, da rắn, còn có chút mật rắn và nọc rắn. Tuy không biết cụ thể mấy thứ này rốt cuộc dùng để làm gì, nhưng thịt rắn Tiểu Ngư dự định làm canh rắn, cậu quyết định tự thưởng cho sự can đảm của bản thân. Da rắn, mật rắn và nọc rắn có thể bán được bao nhiêu tiền cậu không quan tâm mấy, chỉ lưu ý dòng chữ màu trắng trong túi trữ vật, biểu hiện số lượng tài liệu chồng lên gì đó.
Nhưng mặc dù như vậy, trong quá trình một bên trảm xà một bên tiêu diệt binh lính lâu la đi tuần sơn, một ít vật phẩm vô dụng rơi xuống rất nhanh lấp đầu ô trữ vật. Mà mỗi lần nhìn thấy cái gì đó tốt một chút rơi xuống, Tiểu Ngư đều phải cân nhắc hồi lâu nên ném cái gì, sau đó nhặt sơ sơ tiền đồng. Quá trình này bởi vì cậu “cẩn thận" tốn thời gian thật lâu, nhưng bản thân vẫn rất thỏa mãn. Chơi đùa nha, không phải là chơi đùa theo phong cách của bản thân sao, tuy người bình thường đều cảm thấy, phong cách này chẳng có chỗ nào đáng để ngó đến cả……
Nhìn cậu nhóc ngốc phía trước thay đổi một bộ y phục màu trắng, tâm tình Kiều Lân lập tức tốt lên nhiều lắm. Suy nghĩ buồn bực vừa rồi PM mật nửa ngày cũng không được để ý tới trong khoảnh khắc liền hóa thành hư không.
Hai bước bước tới đằng sau Tiểu Ngư, hoàng đế bệ hạ khe khẽ vỗ bả bai cậu ấy một cái: “Tiểu Ngư Nhi, hôm nay lên rất sớm nha!"
Đột nhiên nghe được giọng nói quen thuộc, Tiểu Ngư nháy mắt sửng sốt, nhưng cậu lập tức hồi thần trở về, quay đầu nhìn về phía Kiều Lân, sau đó bĩu môi: “Như thế nào, tôi không thể lên sáng sớm chắc?"
Phát giác Tiểu Ngư dường như có chút mất hứng, Kiều Lân tức khắc hỏi: “Sao? Bị ai khi dễ?"
Tiểu Ngư lấy ra một ít nước, đánh một hơi cạn sạch: “Tôi đang làm nhiệm vụ anh không thấy sao? Không rảnh rỗi lải nhải với anh đâu!"
Hoàng đế bệ hạ từ túi trữ vật lấy ra hai món đồ vật, chọn giao dịch với Tiểu Ngư. Tiểu Ngư có chút không rõ, nhưng hắn biết Kiều Lân khẳng định muốn đưa mình gì đó. Đột nhiên cảm thấy thái độ bản thân vừa rồi thật không tốt, nội tâm có phần xấu hổ, khuôn mặt be bé nóng bừng lên. Chấp nhận giao dịch, trong tay cậu lập tức hiện ra hai viên châu màu xanh biếc, thoạt nhìn rất giống phỉ thúy, khi Tiểu Ngư lướt xuống thuộc tính, mới biết rằng hai viên châu này đều là trữ tàng thạch tăng thêm không gian cất giữ ba mươi lăm ô. Thấy vậy, đôi mắt cậu lập tức trừng lớn. “Ba mươi lăm ô??? Nhiều như vậy??? ! ! ! ! Mắc lắm đó! ! ! !"
Kiều Lân cười nói: “Cậu luôn nhặt nhạnh mấy thứ phế phẩm màu xám, không có nhiều chỗ để dùng. Cái trữ tàng thạch ba mươi lăm ô này là chuẩn bị cho mãn cấp, là trữ tàng thạch duy nhất có thể hợp thành, giá cả không cao lắm. Lúc trước không phải đã giúp cậu đánh hắc xà tinh sao, bào đinh ra một căn xương ức, đó là tài liệu làm vũ khí cao cấp. Đem bán được chút tiền, liền mua cho cậu hai khối thạch này."
“Đó là quái anh đánh chết a, anh bán xong rồi để dành tiền thì tốt rồi… Việc này, không tốt cho lắm…" Nắm hai viên đá trong tay, Tiểu Ngư sâu sắc nghĩ, bản thân vừa rồi cảm thấy Tiểu Hỉ Tử không chút nghĩa khí là một chuyện hết sức nghiệp chướng. “Tôi lúc nãy… do tâm tình không tốt, không phải cố ý."
“Cái gì mà không tốt.Thứ nhất, tiền không phải quá đắt đỏ, thứ hai, nếu không phải cùng cậu làm nhiệm vụ, tôi không có khả năng đánh được hắc xà tinh, cho nên cậu đương nhiên phải được chia hoa hồng."
Nói xong bang chủ bệ hạ kéo cánh tay Tiểu Ngư, đem người đứng bên cạnh mình: “Tôi không có thói quen gửi tin nhắn cho người không ở tuyến, nhất là lời trong lòng, tôi nhất định sẽ nói trực tiếp với cậu." Dừng lại đây, Kiều Lân hơi cúi cúi đầu, đem môi tới sát lỗ tai Tiểu Ngư, “Cậu làm sủi cảo nhân cá và canh hoa hòe thật sự là tuyệt phẩm nhân gian. Tôi yêu muốn chết… khả năng nấu nướng của cậu."
Phương thức tạm dừng này khiến Tiểu Ngư lập tức cảm thấy máu huyết cả người đều vọt tới trên mặt. Toàn bộ suy nghĩ như nhảy cầu trượt dốc không phanh. “Thích ăn là…tốt, tốt rồi."
Chứng kiến sắc mặt Tiểu Ngư đỏ bừng, Kiều Lân nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười đạt được mục đích: “Cá nhỏ lười biếng, lần sau lên game, nếu tôi không có, nhất định phải phát tin nhắn nói cho tôi biết cậu đi đâu. Tôi không thể lúc nào cũng may mắn có thể lập tức tìm thấy cậu."
Tiểu Ngư hoàn toàn lâm vào trạng thái mê hoặc, không tự chủ gật gật đầu. “Nhớ, nhớ rồi…"
Cảm thán mị lực bản thân, khắp người hoàng đế bệ hạ toát ra vầng sáng kiêu ngạo muốn chết, vì thế thừa thắng xông lên, bàn tay niết niết khuôn mặt Tiểu Ngư, xúc cảm thật không tệ! Cũng không biết cảm giác trong hiện thực có giống nhau hay không, quả thật rất chờ mong! “Như vậy đi, cậu đã xem thông cáo hệ thống chưa? Ngày mai bắt đầu hoạt động Trung thu, tham dự hai phó bản nhỏ sẽ có cơ hội rơi xuống hai yêu bội. Sau khi kí tên có công năng triệu hồi, đến lúc đó hai người chúng ta có thể dễ dàng tìm thấy nhau."
“Woah? Đồ vật rơi xuống trong phó bản? Tôi có thể vào phó bản sao? Không phải nói ít nhất 55 cấp mới đi được phó bản mà?" Tiểu Ngư vừa mới cảm thấy khoảng cách giữa mình và Tiểu Hỉ Tử có chút “nguy hiểm", đã bị đề tài Kiều Lân gợi ra xóa đi.
Bang chủ bệ hạ trả lời: “Cậu cái con cá lười muốn chết này nhất định không đọc kỹ thông cáo hệ thống, phía trên viết là, hạn chế của hai phó bản nhỏ chỉ cần ngoạn gia ra khỏi tân thủ thôn đều có thể tham gia. Ngoài ra, trong hoạt động còn có một cái là phó bản mười người, chỉ cần 40 cấp là có thể đi vào. Tôi đã tìm người rồi, đến lúc đó dắt cậu theo, hẳn là sau khi chấm dứt hoạt động có thể lên khoảng cấp 60."
Vừa nghe thấy bản thân có thể đi phó bản, Tiểu Ngư thực kích động. Nhưng vừa liên tưởng mình chỉ là một tân thủ hoàn hoàn toàn toàn mới bước chân vào toàn tức võng du, muốn đi đánh phó bản, còn là phó bản mười người, nếu cùng tám người khác trừ Lân ra, cậu sợ mình liên lụy tới người khác. “Anh tìm ai vậy?"
Kiều Lân nói:“Tiểu Cường với Càn Khôn, Tiểu Thu sẽ mang hai người đến, Không Cho sờ và Giải Giáp Quy Điền cũng tới. Đều là người quen, đặc biệt vì cậu mà rủ."
Tiểu Ngư rất dễ dàng mà cảm động .“Được! Đến lúc đó tôi tuyệt đối sẽ không làm vướng bận! ! Nói gì cũng có thể có chút tác dụng!"
Bang chủ bệ hạ nở nụ cười:“Đúng thế, cậu là vú em ngự dụng của trẫm, tác dụng của cậu lớn lắm đó!" Thật sự, Kiều Lân đồng chí không có cố ý nhìn vào trong ngực của bạn học Tiểu Ngư, ai bảo cái áo mới đổi của Tiểu Ngư lại có cổ áo rộng như vậy chứ! Lực liên tưởng của hoàng đế bệ hạ cũng rất mạnh mẽ, có thể đem “vú em" liên hệ với hình ảnh trước mặt. Cho nên nhiệt huyết có phần nhộn nhạo bừng lên không phải là lỗi của anh, nhưng mà loại suy nghĩ này thật sự có tội a có tội!
Tác giả có lời muốn nói: [đen mặt] Bệ hạ không phải cố ý có suy nghĩ SESE này, không có biện pháp, có đôi khi, trang bị lộ ra cánh tay thật có thể làm cho người ta sản sinh ý nghĩ như y. ORZ, hoàng đế bệ hạ thiện lương……[Kỳ thật tui cũng không tin]
Chú thích:
Yêu bội:theo mình gặp thì có nhiều loại, có loại làm bằng phỉ thúy, ngọc như trong phim cổ trang, bây giờ thì chắc là hay làm bằng sợi sợi như hình dưới.
Tác giả :
Huyền