Võng Du Chi Gia Hữu Quai Sủng
Chương 14
Cô bé thoạt nhìn thất vọng cực kỳ, dĩ nhiên chủ nghĩa của thân sĩ là tuyệt đối không thể để cho thục nữ thất vọng.
Mà điều kiện tiên quyết là song phương là loài người, đối với một NPC cũng không cần phải nho nhã lễ độ như vậy.
“Ngài thật phải đi về sao?" Cô bé khổ sở cực kỳ, khiến cho cặp mắt màu vàng kia mờ đi, “Nơi này không phải là rất đẹp sao, hoa viên cùng yến hội của ta. . ."
“Đúng là rất đẹp." An Nặc ôn nhu nói.
“Ít nhất ngài hẳn là nán lại hoa viên của ta một lát," Cô bé nói, nhấc váy lên, ngón tay chỉ con nhện đang chạy tới kia, “Ta nuôi rất nhiều sủng vật, bọn nó đã thật lâu không nhìn thấy khách nhân."
“Bọn nó không phải là sủng vật," An Nặc tiếp tục dùng một thanh âm nhu hòa nói, “Thật cao hứng gặp được cô, buổi tối này bởi vì có cô xuất hiện mà trở nên càng thêm xinh đẹp."
Hắn vừa nói vừa hướng bậc thang chạy đi, nhưng cô bé lại bỗng nhiên kéo tay của hắn: “Ngài nên lưu lại, yến hội của ta thật rất thú vị."
“Lời nói của cô bé uyển chuyển cực kỳ, nhưng động tác hiển nhiên tuyệt không khách khí, cô bắt được cánh tay An Nặc một chút cũng không có tư thế muốn buông .
Tử La Lan ngẩn người, ngón tay trắng nõn mà mềm mại, ở trên ống tay áo màu đen của An Nặc, tưa như một mảnh cánh hoa mềm mại, nhưng An Nặc bị cô kéo lại không cách nào nhúc nhích.
“. . . Không phải là NPC. . ." Tử Roland lẩm bẩm nói. Cậu vừa dứt lời liền thấy phía sau cô bé thoát ra sợi tơ màu bạc, cùng bộ dáng cô bây giờ cực kỳ không tương xứng.
Những sợi tơ ở trong bóng tối tản mát ra ánh sáng nhu hòa, thoạt nhìn một chút ác ý cũng không có, nhưng là trên thực tế, là một bộ tư thế chuẩn bị bao vây bọn họ .
An Nặc một tay rút ra vũ khí chặt đứt một đám tơ vướng víu.
“Chém tay cô ta, An Nặc!" Tử La Lan kêu lên, “Cô bé đó không phải là NPC, mà là BOSS!"
Tử La Lan vừa dứt lời, Trầm Tịch Chi Nhận của An Nặc một nhát cắt qua cổ tay cô bé.
An Nặc giơ tay vung lên, cổ tay rời đi thân thể cô bé bị quăng ra ngoài.
Máu rơi trên y phục của An Nặc, nhanh chóng bị vải hấp thu, trong hoàn cảnh này ai còn có thể chú ý đến hình thức.
“Cái này giống như mạo hiểm ở thế giới khác, chỗ nào giống trò chơi chứ!" Tử La Lan kêu to , cậu thấy ngay mặt cắt của cổ tay cô bé, bên trong có xương cùng cốt tủy, có thể thấy da thịt bị cắt ra, rất giống một bản vẽ giải phẫu cổ tay. Máu nhanh chóng nhiễm đỏ tay áo trắng tinh, dính đến vết thương phía trên cũng trở thành màu đỏ như máu, đậm nhạt bất đồng.
Cô bé có chút kinh ngạc, những sợi tơ màu bạc cũng ngừng lại: “A, Thâm Uyên Chi Nhận…Ta đã thật lâu không thấy nó."
“Ngươi biết cây đao này?" An Nặc hỏi.
“Mẹ của ta đã từng nói cho ta, nó thoạt nhìn không có lực lượng công kích gì đúng không?" Cô bé cười lên, ngây thơ cùng chút trẻ con, cô nhẹ nhàng vươn một cái tay khác, sợi tơ màu bạc từ đầu ngón tay của cô tỏa ra. Những tơ bạc kia động tác nhanh chóng mà kỳ dị, bọn nó nhằm phía cái tay bị đứt của cô, sau đó một phen bao lấy nó.
Chờ lúc Tử La Lan phục hồi tinh thần lại, đoạn tay đứt kia đã ở trên tay cô bé.
“Thật xin lỗi, mới vừa nói rất nhiều lời ngu ngốc… về yến hội cùng hoa viên vân vân," cô bé ánh mắt màu vàng xinh đẹp xuất hiện nhàn nhạt trào phúng “Hệ thống đặt ra ta phải nói như vậy, có lẽ có thể hù đến người chơi khác, ta nghĩ sợ rằng chỉ làm cho ngài tạo thành quấy nhiễu không đáng."
Cô vừa nói vừa đem cổ tay bị đứt đặt vào trên vết thương của mình. Nơi bị cắt đó đã được cầm máu, chỉ độ ra xương dày đặc. Miệng vết thương xuất hiện rất nhiều chỉ bạc, có rất nhiều đám hợp tại một khối mới có thể bị người phát hiện. Sau đó An Nặc cùng Tử La Lan nhìn thấy những chỉ bạc kia tựa hồ vũ động như có sinh mạng, sau đó đâm vào cổ tay bị đứt, chỉ một chút thời gian, tay bị đứt kia đã nối liền với phía trên, nhìn không ra một chút vết thương kỳ quái, hoàn mỹ tựa như thời gian đều quay trở lại.
“Ngài có Thâm Uyên Chi Nhận, vậy ngài là người đáng được tôn kính," cô bé nhẹ nhàng nói, mặc dù cô mấy phút đồng hồ trước cô bé bị thương, nhưng lúc này thoạt nhìn có chút . . . Quỷ dị.
“Cám ơn khích lệ ." An Nặc nhẹ nhàng khom người.
Cô bé nhấc váy lên đáp lễ: “Ta nói. . . ta nên giới thiệu lại ban thân đúng chứ?"
Cô bé cũng không đợi bọn họ trả lời, lại nói tiếp, không biết có phải hay không tất cả BOSS đều thích cùng người chơi trao đổi như vậy, dù sao cô bé này thoạt nhìn cũng là rất nguyện ý nói chuyện, không biết có phải hay không cùng hệ thống có quan hệ.
“Ta tên là La Lạp. Ngài có thể trực tiếp gọi ta, người xem, trò chơi đặt ra chỗ này thật đơn giản, bọn họ cũng không nguyện ý cho ta theo họ, làm cho ta giống như đứa nhỏ không ai muốn…" Cô bé bỗng nhiên ngưng câu chuyện, hiển nhiên cô cảm thấy mình nói chuyện có chút lệch khỏi chủ đề, “Nhiệm vụ của ta, là ngăn cản bất kỳ người nào muốn rời khỏi nơi này."
“Thí luyện chi cầu?" An Nặc nói, “Tất cả mọi người muốn thông qua phải qua cửa ải của cô sao?"
“Đúng vậy, dĩ nhiên, ta cũng không phải là không có cách nào chiến thắng, bởi vì có người thành công qua." La Lạp cười cười, nụ cười của cô rất trong sánh, cùng cái chỗ này không hợp nhau, “Đó là một vị anh tuấn tiên sinh có mái tóc màu đỏ sậm, hắn và ngài nho nhã lễ độ giống nhau."
“Ta đoán hắn nhất định rất lợi hại." An Nặc nói, sau đó đem thanh đao màu đen kia để ở ngang ngực.
“Không sai, nhưng là ta bảo đảm không hề có người có khả năng ra nữa." La Lạp ôn nhu nói, “Cái chỗ này rất nhàm chán đúng không."
“Nhưng ngươi cũng không nên lôi kéo chúng ta, chúng ta cảm thấy vẫn là thế giới phía trên tương đối thú vị." Tử La Lan kêu lên.
“A, một con sủng vật có thể nói. . ." La Lạp cười lên, “Rất ít thấy nha, ngươi tên là gì?"
“La Lan." An Nặc nhẹ nhàng nói.
“La Lan? A, thế nhưng giống tên đại nhân của chúng ta." La Lạp có chút kinh ngạc nói, “Ngài thật đúng là biết đặt tên mà, bất quá thoạt nhìn đôi mắt của nó tựa hồ rất giống đó."
“Cám ơn." An Nặc nói.
Tử La Lan rất bất an, cậu dĩ nhiên biết “đại nhân" trong miệng La Lạp chỉ đúng là cậu, bất quá thoạt nhìn La Lạp cũng không có phát hiện cái gì dị thường, cho nên —— ta nên giữ vững trầm mặc, không phải sao?
La Lạp lộ ra một nụ cười trong sáng, sau đó chỉ bạc chung quanh cô bắt đầu vọt tới bọn họ. Không biết người thiết kế có phải hay không điều chỉnh chỉ bạc chuyển động mô phỏng theo cử động của loài rắn , chính là quanh co khúc khuỷu phóng tới .
Bọn chúng thoáng cái liền quấn quanh cổ tay An Nặc, mặc dù thoạt nhìn tinh tế giống như thủy tinh, nhưng là lực lượng lại làm cho An Nặc nhớ lại cái loại xích sắt thô to cỡ lớn nhốt phạm nhân .
“Ta nghĩ ngài khẳng định không muốn bị sủng vật của ta xé xác ăn, cho nên chúng ta cứ kết thúc đi." Cô bé nghiêm túc nói, “theo phản ứng của người chơi, ở thí luyện chi cầu trải nghiệm bị nhện xé xác ăn làm cho bọn họ cả đời cũng thống hận trò chơi internet mô phỏng rất thật này."
“Ta tin tưởng đó là thật." An Nặc nói, liền vung Trầm Tịch Chi Nhận chém đoạn chỉ bạc kia. Đó cũng không phải đao gì có thể cắt đứt kim loại.
Tử La Lan khẩn trương đứng ở đó, nhện chung quanh tụ ngày càng nhiều, những sủng vật của La Lạp thoạt nhìn không có chủ nhân ra lệnh hiển nhiên cũng sẽ không tiến đến đây, nhưng là bọn chúng cũng không có chút ý tứ muốn rời đi.
Tơ nhện rất nhỏ trong bóng tối phản xạ ra sắc thái quỷ dị. Tử La Lan không rõ lắm rốt cuộc có bao nhiêu con nhện, cậu cũng có thể nghe dưới chân bọn họ có tiếng chân nhện xẹt qua nền đá.
Này thật là hành hạ thần kinh người .
Nếu như lúc này có thể dùng Tuyết . . .
Kỹ năng đặc thù không có cách nào vận dụng, mặc dù Tử La Lan rất tin tưởng vào kiếm thuật không tệ của An Nặc, tốt độ cũng so với người bình thường nhanh hơn, nhưng ….Muốn một người rời đi lúc này thât sự là quá khó khăn rồi, hơn nữa còn có một BOSS.
Người rơi xuống thí luyện chi cầu nhất định là tân thủ, thật khó tin tưởng, trước kia Kiêu Ngạo lại làm thế nào rời đi được chỗ này —— hiển nhiên nguyên nhân cũng là bởi vì Tạp Thác Nhĩ mới đến nơi này —— nhưng hắn vẫn ra ngoài được, ngay cả La Lạp cũng cảm thấy hắn “rất tốt."
Mà thời gian cũng không dư dả cho bọn họ như vậy.
Chỉ cần thời gian vừa đến, cho dù không có bị nhện ăn , An Nặc cũng sẽ mất đi tư cách.
Muốn có tư cách để vào nhất định phải ba tháng sau , hắn có lẽ không tìm được muội muội của mình. Mà gây ra hết thảy lại là mình, chỉ vì một cái vui đùa nho nhỏ của mình.
Là cậu đem An Nặc đẩy tới nơi này, mà An Nặc lại tuyệt không biết, cái người làm hắn không thấy được muội muội chính là sủng vật bên cạnh —— hắn mới vừa rồi còn cứu nó.
Tử La Lan khổ sở cực kỳ, đây là điều cực ít xuất hiện trong đời cậu.
Thứ cậu không cần rất nhiều , cho nên đối với cậu mà nói, sự tình có thể làm cho cậu khổ sở cũng rất ít, nhưng có lúc, một chút trùng hợp luôn là không cách nào tránh khỏi.
Cậu không nghĩ ra phương pháp đền bù, cậu hiện tại một chút lực lượng cũng không có, không cách nào trợ giúp An Nặc rời đi , thành công thông qua thí luyện chi cầu.
***************************************************
“Cô từng nghe nói về cây đao này sao?" An Nặc đột nhiên hỏi.
La Lạp đối diện cười , nụ cười kia vẫn ngây thơ cùng trẻ con như vậy, nhưng Tử La Lan đáy lòng lại chán ghét.
“Đúng vậy, tiên sinh, " La Lạp nói, “Cây đao này tên là Thâm Uyên Chi Nhận, mặc dù ta không biết nó rốt cuộc tại sao lại có tên như vậy —— bất quá ta cảm thấy nó cùng ta và nơi này rất xứng, ta chỉ biết nó không tính là vũ khí, bởi vì nó một chút lực công kích cũng không có, chính xác mà nói, có lẽ chỉ là một đồ trang sức, thật lãng phí bề ngoài xinh đẹp của nó."
“Ta biết nguyên nhân nó gọi ‘Thâm Uyên Chi Nhận’, An Nặc bỗng nhiên nói, thanh âm êm dịu, “Phàm là vực thẳm, là biến mất hết thảy mọi tồn tại, không có ai biết trong vực thẳm có cái gì, đó mới chính là vực thẳm."
“A, học thức của ngài thực làm người ta cảm phục," La Lạp nói, “Giải thích tựa hồ rất có đạo lý."
“Cám ơn, " An Nặc khiêm tốn nói, thật giống như bọn họ thật đang thảo luận một loại vấn đề học thuật." Thâm Uyên Chi Nhận hiển nhiên không có lực công kích gì, nó chẳng qua là đem ngoại hình bám vào ở trên vũ khí khác, khiến chúng nó thoạt nhìn tương đối xinh đẹp mà thôi."
“Thoạt nhìn tựa hồ là như vậy, nhưng là tin đồn thật giống như nó có một loại cách dùng khác," La Lạp nghiêm túc nói, hơn nữa nhìn Trầm Tịch Chi Nhận An Nặc cầm ở trong tay, “Ta không biết rõ nó có một loại cách dùng khác, ngài biết không?"
“Ta vừa rồi mới phát hiện," An Nặc ôn nhu nói,"Trầm Tịch Chi Nhận là một loải chuyển hoán thần binh."
“Ta biết chuyển hoán thần binh," La Lạp lập tức nói, “Nó có thể chuyển đổi một chút thuộc tính hoặc là kỹ năng, rất nhiều đạo tặc thích nó, bởi vì bọn họ có kỹ xảo ngụy trang. Đem một chút thuộc tính chuyển đổi thành một loại thuộc tính khác, tỷ như phong thuộc tính chuyển đổi thành thủy, vì thích hợp tình huống chiến đấu ngay lúc đó. Tựa như Nhân giới chuyển đổi lực lượng điển hình, tỷ như chất dẫn điện, loại đồ vật này lợi dụng hiệu ứng điện, đem cơ giới ứng lực lượng chuyển đổi thành lượng điện, dù sao trong trò chơi đặt ra cũng là thành lập ở trên cơ sở thực tế mặc dù có lúc. . .luôn luôn có chút ít không đáng tin."
“Đúng vậy, nhưng Trầm Tịch Chi Nhận không chỉ như thế." An Nặc thanh âm rất nhẹ nhàng,giống như là bọn họ đang ở trong hoa viên uống trà, sau đó thảo luận về dáng vẻ của một đóa hoa hồng, “Nó chuyển đổi lực lượng."
“Nó chuyển đổi lực lượng của ngài sao?" La Lạp tò mò hỏi.
Tử La lan lại ngây ngẩn cả người, cậu có chút hiểu được ý của An Nặc, nếu như chuyển đổi lực lượng. . .
Tử La Lan đánh cuộc La Lạp cảm thấy An Nặc chẳng qua chỉ là tân thủ xuất sắc một chút mà thôi, có lẽ hắn thoạt nhìn nho nhã lễ độ, có thân thủ nhanh nhẹn, nhưng là tuyệt đối không phải là những người chơi cấp cao làm cho người ta sợ hãi.
Cho dù là một người chơi từng trải, An Nặc cấp thấp như vậy —— thậm chí còn chưa có chuyển chức, cũng sẽ không có uy hiếp quá lớn.
Nhưng nếu như " chuyển đổi thần binh" … kết quả có lẽ sẽ giống nhau.
“Cô hẳn là lần trước thời điểm làm Kiêu Ngạo chạy thoát đã được dạy dỗ, trên thực tế, cô vẫn là phạm vào sai lầm đồng dạng." Tử La Lan nhẹ nhàng nói.
“Có ý gì?" La Lạp quay đầu nhìn về phía Tử La lan.
“Cô hẳn là có nhiều kiến thức phong phú, mặc dù trong hoàn cảnh hiện tại thoạt nhìn có chút khó khăn, nhưng cũng không thể khinh thị," Tử La Lan nói, “Bởi vì hậu quả có chút nghiêm trọng ."
“Cái gì. . ." La Lạp thoạt nhìn có chút bị Tử La Lan chọc giận, nhưng Tử La Lan thật không biết BOSS dưới tiếng nói công kích, cũng sẽ tức giận.
“Hiển nhiên là thỏ của ta nói đúng." An Nặc nhẹ nhàng nói.
“Ta không phải là thỏ!" Tử La Lan ở trên bả vai của hắn la to.
Bất quá cũng sẽ không ai để ý đến ý kiến của cậu, bởi vì ở tình huống bây giờ , cho dù nó không phải là một con thỏ đối cả cục diện đều không ảnh hưởng gì.
Bởi vì An Nặc đã dùng Trầm Tịch Chi Nhận đem tơ bạc trên tay chặt đứt.
La Lạp rất kinh ngạc nhìn, trong đôi mắt màu vàng tràn đầy mê mang, bởi vì tơ bạc của cô cũng sẽ không bị đao chặt đứt, cho dù đó là thần binh, hoặc đó là chuyển đổi thần binh.
Tơ bạc vô lực từ không trung rủ xuống, thật giống như sợi tóc vô lực của lão nhân, ngay cả mới vừa rồi mềm mại sáng bóng cũng biến mất.
Bọn nó cuối cùng giống như bị đốt trụi, hơi hơi co rút, sắc đen nhuộm ến đoạn cuối cùng của nó.
La Lạp vẻ mặt thật sự kinh ngạc, BOSS thật là cái vẻ mặt gì cũng lộ ra, Tử La Lan nghĩ tới.
Chuyển đổi thần binh đối An Nặc là rất hữu dụng , so với hệ công kích của thần binh dùng tốt hơn nhiều. Nó có thể chuyển đổi lực lượng, tỷ như phong thuộc tính chuyển thành thủy thuộc tính và vân vân.
An Nặc là đặc biệt, Trầm Tịch Chi Nhận cũng là đặc biệt, có lẽ cây đao này đến tay người chơi khác cũng không có chỗ dùng, nhưng nếu như là An Nặc . . .
Nó có thể thành công chuyển đổi kỹ năng “Tuyết".
Cho dù cái chỗ này cấm sử dụng kỹ năng đặc thù, nhưng là không chút nào ảnh hưởng sự thật nó tồn tại hơn nữa có thể bị chuyển đổi.
Kỹ năng tuyết thuộc về lực lượng hệ thần thánh, mặc dù không biết kỹ năng đặt ra là hình thức như thế nào, có lẽ bởi vì tuyết màu sắc hoặc là nhiệt độ —— đều rất rõ ràng, hiện tại có một phương pháp phát huy càng không sai.
Trầm Tịch Chi Nhận chuyển đổi kỹ năng “tuyết",làm cho lực lượng An Nặc trở thành thuộc tính hệ thần thánh, cho nên Trầm Tịch Chi Nhận không còn là một thanh đao tính trang sức, mà là có lực lượng thuộc về hệ thần thánh. Dĩ nhiên, là kỹ năng trong trò chơi độc nhất vô nhị, kỹ năng tuyết có năng lực cường đại, chuyển đổi sau tự nhiên mạnh hơn, mà lực lượng hệ thần thánh, luôn đối với hệ hắc ám có hiệu quả.
Cho nên đoạn tơ bạc kia thoạt nhìn tựa như một đống tơ vô dụng, hoàn toàn không còn bóng loáng trơn trượt như đồng bạn nó.
La Lạp có lẽ hiểu cái gì đó, dù gì cô cũng loại bỏ nhiều người chơi như vậy.
Đoạn tơ bạc kia đã bị cô chặt đứt, hai bên con nhện của cô, xông lên rất nhanh, bọn nó rốt cuộc có đất dụng võ.
Con nhện kia dĩ nhiên không chỉ có là đầu nhện bình thường, trò chơi thiết kế quái vật luôn là ở bắt nguồn từ thực tế, mà cao hơn thực tế. Cao đến một con nhện có thể khoảng 1m5 trở lên.
Chân trước quả thực tựa như lưỡi hái, bọn nó không có nhả tơ, có lẽ dưới loại tình huống này, bọn nó căn bản không cần học tập kỹ xảo kết lưới, hoặc là nữ chủ nhân của bọn nó không quá vui lòng khi hoa viên của cô hiện đầy mạng nhện.
Con nhện giơ chân giống như lưỡi hái hướng An Nặc chém tới, An Nặc giơ lên Trầm Tịch Chi Nhận màu đen, lưỡi đao sắc bén thẳng tắp cắt vào chân trước kia. Sau đó chân trước kia bay ra ngoài, Tử La Lan thậm chí còn nghe được nơi miệng vết thương của nó phát ra thanh âm " chi chi" —— hai loại lực lượng đối địch tại một khối vốn sẽ không bình an vô sự.
An Nặc nắm chuôi kiếm, chuôi kiếm màu đen lộ ra tại ngón tay trắng nõn của hắn, Tử La Lan bám thật chặt vào y phục của An Nặc.
Cậu tuyệt không hi vọng An Nặc dừng lại ở chỗ này, mặc dù mấy ngày trước cậu còn hy vọng An Nặc không nên chơi cái trò chơi này, bởi vì cậu muốn trở thành Thiên Sứ.
Nhưng là bây giờ cậu chỉ hy vọng An Nặc tiếp tục chơi trò chơi này, một chút cũng không để ý cậu chính là một con thỏ.
An Nặc là một người biết nắm trọng điểm, làm lực lượng của tuyết thành thực chất, hưn nữa bám vào trên lưỡi đao, như vậy lực lượng lưỡi đao trở nên không thể tưởng tượng nổi, ngay cả trong không khí cũng tràn đầy lực lượng hệ thần thánh.
Chỉ là một ít động tác, những con nhện ở phía sau La Lạp bắt đầu lùi bước, bọn họ cũng không phải là chân chính sợ, đây là một loại bản năng, tựa như ánh mặt trời có thể hòa tan khối băng, mà con chuột không thích ánh mặt trời.
“Ngài có lực lương rất mạnh." La Lạp nhẹ nhàng nói,trong thời gian ngắn, cô đã đem tơ bạc biến thành một thanh kiếm.
Ngân kiếm dài nhỏ nhưng phát ra một loại tia sáng quỷ dị. Ở trên chuôi kiếm có vô số chỉ bạc tinh tế thẳng tắp đâm vào trong tay mềm mại của cô.
Cô từ một cô bé biến thành một chiến sĩ hệ chiến đấu.
Bất quá căn cứ vào cái trò chơi này thuộc tính quyết định hết thảy, Tử La Lan cảm thấy cô bé này cho dù cầm lấy thanh kiếm thoạt nhìn không tệ kia, cùng An Nặc so sánh cơ hội thắng được cũng sẽ không lớn.
Nếu như nói tuyết là lực lượng hệ thần thánh, như vậy chuyển đổi thần binh đem bộ phận thuần túy nhất băng lãnh nhất lực lượng thần thánh chuyển dời đến chính trên người nó.
Trên thân kiếm tân thủ những tổn tương kia trở nên không quan trọng gì, không đáng giá nhắc tới. Bao trùm thanh trầm mặc chi kiếm, là đến từ lực lượng của tuyết, mặc dù nơi này không cho phép sử dụng kỹ năng đặc thù, nhưng là chuyển đổi lực lượng không thể bị nơi này hạn chế điều kiện.
Cô bé bây giờ nhìn lại tràn đầy một loại lạnh như băng làm người ta sợ hãi, tuyệt không khả ái, có lẽ ngay cả NPC cũng có bản lãnh khả ái cùng đáng sợ trong lúc đó tiến hành chuyển đổi?
Cô cầm lấy kiếm, đằng đằng sát khí, cô muốn cũng không phải là thắng lợi, mà là thời gian, chỉ cần An Nặc ở đây, cô chính là người thắng.
Mà điều kiện tiên quyết là song phương là loài người, đối với một NPC cũng không cần phải nho nhã lễ độ như vậy.
“Ngài thật phải đi về sao?" Cô bé khổ sở cực kỳ, khiến cho cặp mắt màu vàng kia mờ đi, “Nơi này không phải là rất đẹp sao, hoa viên cùng yến hội của ta. . ."
“Đúng là rất đẹp." An Nặc ôn nhu nói.
“Ít nhất ngài hẳn là nán lại hoa viên của ta một lát," Cô bé nói, nhấc váy lên, ngón tay chỉ con nhện đang chạy tới kia, “Ta nuôi rất nhiều sủng vật, bọn nó đã thật lâu không nhìn thấy khách nhân."
“Bọn nó không phải là sủng vật," An Nặc tiếp tục dùng một thanh âm nhu hòa nói, “Thật cao hứng gặp được cô, buổi tối này bởi vì có cô xuất hiện mà trở nên càng thêm xinh đẹp."
Hắn vừa nói vừa hướng bậc thang chạy đi, nhưng cô bé lại bỗng nhiên kéo tay của hắn: “Ngài nên lưu lại, yến hội của ta thật rất thú vị."
“Lời nói của cô bé uyển chuyển cực kỳ, nhưng động tác hiển nhiên tuyệt không khách khí, cô bắt được cánh tay An Nặc một chút cũng không có tư thế muốn buông .
Tử La Lan ngẩn người, ngón tay trắng nõn mà mềm mại, ở trên ống tay áo màu đen của An Nặc, tưa như một mảnh cánh hoa mềm mại, nhưng An Nặc bị cô kéo lại không cách nào nhúc nhích.
“. . . Không phải là NPC. . ." Tử Roland lẩm bẩm nói. Cậu vừa dứt lời liền thấy phía sau cô bé thoát ra sợi tơ màu bạc, cùng bộ dáng cô bây giờ cực kỳ không tương xứng.
Những sợi tơ ở trong bóng tối tản mát ra ánh sáng nhu hòa, thoạt nhìn một chút ác ý cũng không có, nhưng là trên thực tế, là một bộ tư thế chuẩn bị bao vây bọn họ .
An Nặc một tay rút ra vũ khí chặt đứt một đám tơ vướng víu.
“Chém tay cô ta, An Nặc!" Tử La Lan kêu lên, “Cô bé đó không phải là NPC, mà là BOSS!"
Tử La Lan vừa dứt lời, Trầm Tịch Chi Nhận của An Nặc một nhát cắt qua cổ tay cô bé.
An Nặc giơ tay vung lên, cổ tay rời đi thân thể cô bé bị quăng ra ngoài.
Máu rơi trên y phục của An Nặc, nhanh chóng bị vải hấp thu, trong hoàn cảnh này ai còn có thể chú ý đến hình thức.
“Cái này giống như mạo hiểm ở thế giới khác, chỗ nào giống trò chơi chứ!" Tử La Lan kêu to , cậu thấy ngay mặt cắt của cổ tay cô bé, bên trong có xương cùng cốt tủy, có thể thấy da thịt bị cắt ra, rất giống một bản vẽ giải phẫu cổ tay. Máu nhanh chóng nhiễm đỏ tay áo trắng tinh, dính đến vết thương phía trên cũng trở thành màu đỏ như máu, đậm nhạt bất đồng.
Cô bé có chút kinh ngạc, những sợi tơ màu bạc cũng ngừng lại: “A, Thâm Uyên Chi Nhận…Ta đã thật lâu không thấy nó."
“Ngươi biết cây đao này?" An Nặc hỏi.
“Mẹ của ta đã từng nói cho ta, nó thoạt nhìn không có lực lượng công kích gì đúng không?" Cô bé cười lên, ngây thơ cùng chút trẻ con, cô nhẹ nhàng vươn một cái tay khác, sợi tơ màu bạc từ đầu ngón tay của cô tỏa ra. Những tơ bạc kia động tác nhanh chóng mà kỳ dị, bọn nó nhằm phía cái tay bị đứt của cô, sau đó một phen bao lấy nó.
Chờ lúc Tử La Lan phục hồi tinh thần lại, đoạn tay đứt kia đã ở trên tay cô bé.
“Thật xin lỗi, mới vừa nói rất nhiều lời ngu ngốc… về yến hội cùng hoa viên vân vân," cô bé ánh mắt màu vàng xinh đẹp xuất hiện nhàn nhạt trào phúng “Hệ thống đặt ra ta phải nói như vậy, có lẽ có thể hù đến người chơi khác, ta nghĩ sợ rằng chỉ làm cho ngài tạo thành quấy nhiễu không đáng."
Cô vừa nói vừa đem cổ tay bị đứt đặt vào trên vết thương của mình. Nơi bị cắt đó đã được cầm máu, chỉ độ ra xương dày đặc. Miệng vết thương xuất hiện rất nhiều chỉ bạc, có rất nhiều đám hợp tại một khối mới có thể bị người phát hiện. Sau đó An Nặc cùng Tử La Lan nhìn thấy những chỉ bạc kia tựa hồ vũ động như có sinh mạng, sau đó đâm vào cổ tay bị đứt, chỉ một chút thời gian, tay bị đứt kia đã nối liền với phía trên, nhìn không ra một chút vết thương kỳ quái, hoàn mỹ tựa như thời gian đều quay trở lại.
“Ngài có Thâm Uyên Chi Nhận, vậy ngài là người đáng được tôn kính," cô bé nhẹ nhàng nói, mặc dù cô mấy phút đồng hồ trước cô bé bị thương, nhưng lúc này thoạt nhìn có chút . . . Quỷ dị.
“Cám ơn khích lệ ." An Nặc nhẹ nhàng khom người.
Cô bé nhấc váy lên đáp lễ: “Ta nói. . . ta nên giới thiệu lại ban thân đúng chứ?"
Cô bé cũng không đợi bọn họ trả lời, lại nói tiếp, không biết có phải hay không tất cả BOSS đều thích cùng người chơi trao đổi như vậy, dù sao cô bé này thoạt nhìn cũng là rất nguyện ý nói chuyện, không biết có phải hay không cùng hệ thống có quan hệ.
“Ta tên là La Lạp. Ngài có thể trực tiếp gọi ta, người xem, trò chơi đặt ra chỗ này thật đơn giản, bọn họ cũng không nguyện ý cho ta theo họ, làm cho ta giống như đứa nhỏ không ai muốn…" Cô bé bỗng nhiên ngưng câu chuyện, hiển nhiên cô cảm thấy mình nói chuyện có chút lệch khỏi chủ đề, “Nhiệm vụ của ta, là ngăn cản bất kỳ người nào muốn rời khỏi nơi này."
“Thí luyện chi cầu?" An Nặc nói, “Tất cả mọi người muốn thông qua phải qua cửa ải của cô sao?"
“Đúng vậy, dĩ nhiên, ta cũng không phải là không có cách nào chiến thắng, bởi vì có người thành công qua." La Lạp cười cười, nụ cười của cô rất trong sánh, cùng cái chỗ này không hợp nhau, “Đó là một vị anh tuấn tiên sinh có mái tóc màu đỏ sậm, hắn và ngài nho nhã lễ độ giống nhau."
“Ta đoán hắn nhất định rất lợi hại." An Nặc nói, sau đó đem thanh đao màu đen kia để ở ngang ngực.
“Không sai, nhưng là ta bảo đảm không hề có người có khả năng ra nữa." La Lạp ôn nhu nói, “Cái chỗ này rất nhàm chán đúng không."
“Nhưng ngươi cũng không nên lôi kéo chúng ta, chúng ta cảm thấy vẫn là thế giới phía trên tương đối thú vị." Tử La Lan kêu lên.
“A, một con sủng vật có thể nói. . ." La Lạp cười lên, “Rất ít thấy nha, ngươi tên là gì?"
“La Lan." An Nặc nhẹ nhàng nói.
“La Lan? A, thế nhưng giống tên đại nhân của chúng ta." La Lạp có chút kinh ngạc nói, “Ngài thật đúng là biết đặt tên mà, bất quá thoạt nhìn đôi mắt của nó tựa hồ rất giống đó."
“Cám ơn." An Nặc nói.
Tử La Lan rất bất an, cậu dĩ nhiên biết “đại nhân" trong miệng La Lạp chỉ đúng là cậu, bất quá thoạt nhìn La Lạp cũng không có phát hiện cái gì dị thường, cho nên —— ta nên giữ vững trầm mặc, không phải sao?
La Lạp lộ ra một nụ cười trong sáng, sau đó chỉ bạc chung quanh cô bắt đầu vọt tới bọn họ. Không biết người thiết kế có phải hay không điều chỉnh chỉ bạc chuyển động mô phỏng theo cử động của loài rắn , chính là quanh co khúc khuỷu phóng tới .
Bọn chúng thoáng cái liền quấn quanh cổ tay An Nặc, mặc dù thoạt nhìn tinh tế giống như thủy tinh, nhưng là lực lượng lại làm cho An Nặc nhớ lại cái loại xích sắt thô to cỡ lớn nhốt phạm nhân .
“Ta nghĩ ngài khẳng định không muốn bị sủng vật của ta xé xác ăn, cho nên chúng ta cứ kết thúc đi." Cô bé nghiêm túc nói, “theo phản ứng của người chơi, ở thí luyện chi cầu trải nghiệm bị nhện xé xác ăn làm cho bọn họ cả đời cũng thống hận trò chơi internet mô phỏng rất thật này."
“Ta tin tưởng đó là thật." An Nặc nói, liền vung Trầm Tịch Chi Nhận chém đoạn chỉ bạc kia. Đó cũng không phải đao gì có thể cắt đứt kim loại.
Tử La Lan khẩn trương đứng ở đó, nhện chung quanh tụ ngày càng nhiều, những sủng vật của La Lạp thoạt nhìn không có chủ nhân ra lệnh hiển nhiên cũng sẽ không tiến đến đây, nhưng là bọn chúng cũng không có chút ý tứ muốn rời đi.
Tơ nhện rất nhỏ trong bóng tối phản xạ ra sắc thái quỷ dị. Tử La Lan không rõ lắm rốt cuộc có bao nhiêu con nhện, cậu cũng có thể nghe dưới chân bọn họ có tiếng chân nhện xẹt qua nền đá.
Này thật là hành hạ thần kinh người .
Nếu như lúc này có thể dùng Tuyết . . .
Kỹ năng đặc thù không có cách nào vận dụng, mặc dù Tử La Lan rất tin tưởng vào kiếm thuật không tệ của An Nặc, tốt độ cũng so với người bình thường nhanh hơn, nhưng ….Muốn một người rời đi lúc này thât sự là quá khó khăn rồi, hơn nữa còn có một BOSS.
Người rơi xuống thí luyện chi cầu nhất định là tân thủ, thật khó tin tưởng, trước kia Kiêu Ngạo lại làm thế nào rời đi được chỗ này —— hiển nhiên nguyên nhân cũng là bởi vì Tạp Thác Nhĩ mới đến nơi này —— nhưng hắn vẫn ra ngoài được, ngay cả La Lạp cũng cảm thấy hắn “rất tốt."
Mà thời gian cũng không dư dả cho bọn họ như vậy.
Chỉ cần thời gian vừa đến, cho dù không có bị nhện ăn , An Nặc cũng sẽ mất đi tư cách.
Muốn có tư cách để vào nhất định phải ba tháng sau , hắn có lẽ không tìm được muội muội của mình. Mà gây ra hết thảy lại là mình, chỉ vì một cái vui đùa nho nhỏ của mình.
Là cậu đem An Nặc đẩy tới nơi này, mà An Nặc lại tuyệt không biết, cái người làm hắn không thấy được muội muội chính là sủng vật bên cạnh —— hắn mới vừa rồi còn cứu nó.
Tử La Lan khổ sở cực kỳ, đây là điều cực ít xuất hiện trong đời cậu.
Thứ cậu không cần rất nhiều , cho nên đối với cậu mà nói, sự tình có thể làm cho cậu khổ sở cũng rất ít, nhưng có lúc, một chút trùng hợp luôn là không cách nào tránh khỏi.
Cậu không nghĩ ra phương pháp đền bù, cậu hiện tại một chút lực lượng cũng không có, không cách nào trợ giúp An Nặc rời đi , thành công thông qua thí luyện chi cầu.
***************************************************
“Cô từng nghe nói về cây đao này sao?" An Nặc đột nhiên hỏi.
La Lạp đối diện cười , nụ cười kia vẫn ngây thơ cùng trẻ con như vậy, nhưng Tử La Lan đáy lòng lại chán ghét.
“Đúng vậy, tiên sinh, " La Lạp nói, “Cây đao này tên là Thâm Uyên Chi Nhận, mặc dù ta không biết nó rốt cuộc tại sao lại có tên như vậy —— bất quá ta cảm thấy nó cùng ta và nơi này rất xứng, ta chỉ biết nó không tính là vũ khí, bởi vì nó một chút lực công kích cũng không có, chính xác mà nói, có lẽ chỉ là một đồ trang sức, thật lãng phí bề ngoài xinh đẹp của nó."
“Ta biết nguyên nhân nó gọi ‘Thâm Uyên Chi Nhận’, An Nặc bỗng nhiên nói, thanh âm êm dịu, “Phàm là vực thẳm, là biến mất hết thảy mọi tồn tại, không có ai biết trong vực thẳm có cái gì, đó mới chính là vực thẳm."
“A, học thức của ngài thực làm người ta cảm phục," La Lạp nói, “Giải thích tựa hồ rất có đạo lý."
“Cám ơn, " An Nặc khiêm tốn nói, thật giống như bọn họ thật đang thảo luận một loại vấn đề học thuật." Thâm Uyên Chi Nhận hiển nhiên không có lực công kích gì, nó chẳng qua là đem ngoại hình bám vào ở trên vũ khí khác, khiến chúng nó thoạt nhìn tương đối xinh đẹp mà thôi."
“Thoạt nhìn tựa hồ là như vậy, nhưng là tin đồn thật giống như nó có một loại cách dùng khác," La Lạp nghiêm túc nói, hơn nữa nhìn Trầm Tịch Chi Nhận An Nặc cầm ở trong tay, “Ta không biết rõ nó có một loại cách dùng khác, ngài biết không?"
“Ta vừa rồi mới phát hiện," An Nặc ôn nhu nói,"Trầm Tịch Chi Nhận là một loải chuyển hoán thần binh."
“Ta biết chuyển hoán thần binh," La Lạp lập tức nói, “Nó có thể chuyển đổi một chút thuộc tính hoặc là kỹ năng, rất nhiều đạo tặc thích nó, bởi vì bọn họ có kỹ xảo ngụy trang. Đem một chút thuộc tính chuyển đổi thành một loại thuộc tính khác, tỷ như phong thuộc tính chuyển đổi thành thủy, vì thích hợp tình huống chiến đấu ngay lúc đó. Tựa như Nhân giới chuyển đổi lực lượng điển hình, tỷ như chất dẫn điện, loại đồ vật này lợi dụng hiệu ứng điện, đem cơ giới ứng lực lượng chuyển đổi thành lượng điện, dù sao trong trò chơi đặt ra cũng là thành lập ở trên cơ sở thực tế mặc dù có lúc. . .luôn luôn có chút ít không đáng tin."
“Đúng vậy, nhưng Trầm Tịch Chi Nhận không chỉ như thế." An Nặc thanh âm rất nhẹ nhàng,giống như là bọn họ đang ở trong hoa viên uống trà, sau đó thảo luận về dáng vẻ của một đóa hoa hồng, “Nó chuyển đổi lực lượng."
“Nó chuyển đổi lực lượng của ngài sao?" La Lạp tò mò hỏi.
Tử La lan lại ngây ngẩn cả người, cậu có chút hiểu được ý của An Nặc, nếu như chuyển đổi lực lượng. . .
Tử La Lan đánh cuộc La Lạp cảm thấy An Nặc chẳng qua chỉ là tân thủ xuất sắc một chút mà thôi, có lẽ hắn thoạt nhìn nho nhã lễ độ, có thân thủ nhanh nhẹn, nhưng là tuyệt đối không phải là những người chơi cấp cao làm cho người ta sợ hãi.
Cho dù là một người chơi từng trải, An Nặc cấp thấp như vậy —— thậm chí còn chưa có chuyển chức, cũng sẽ không có uy hiếp quá lớn.
Nhưng nếu như " chuyển đổi thần binh" … kết quả có lẽ sẽ giống nhau.
“Cô hẳn là lần trước thời điểm làm Kiêu Ngạo chạy thoát đã được dạy dỗ, trên thực tế, cô vẫn là phạm vào sai lầm đồng dạng." Tử La Lan nhẹ nhàng nói.
“Có ý gì?" La Lạp quay đầu nhìn về phía Tử La lan.
“Cô hẳn là có nhiều kiến thức phong phú, mặc dù trong hoàn cảnh hiện tại thoạt nhìn có chút khó khăn, nhưng cũng không thể khinh thị," Tử La Lan nói, “Bởi vì hậu quả có chút nghiêm trọng ."
“Cái gì. . ." La Lạp thoạt nhìn có chút bị Tử La Lan chọc giận, nhưng Tử La Lan thật không biết BOSS dưới tiếng nói công kích, cũng sẽ tức giận.
“Hiển nhiên là thỏ của ta nói đúng." An Nặc nhẹ nhàng nói.
“Ta không phải là thỏ!" Tử La Lan ở trên bả vai của hắn la to.
Bất quá cũng sẽ không ai để ý đến ý kiến của cậu, bởi vì ở tình huống bây giờ , cho dù nó không phải là một con thỏ đối cả cục diện đều không ảnh hưởng gì.
Bởi vì An Nặc đã dùng Trầm Tịch Chi Nhận đem tơ bạc trên tay chặt đứt.
La Lạp rất kinh ngạc nhìn, trong đôi mắt màu vàng tràn đầy mê mang, bởi vì tơ bạc của cô cũng sẽ không bị đao chặt đứt, cho dù đó là thần binh, hoặc đó là chuyển đổi thần binh.
Tơ bạc vô lực từ không trung rủ xuống, thật giống như sợi tóc vô lực của lão nhân, ngay cả mới vừa rồi mềm mại sáng bóng cũng biến mất.
Bọn nó cuối cùng giống như bị đốt trụi, hơi hơi co rút, sắc đen nhuộm ến đoạn cuối cùng của nó.
La Lạp vẻ mặt thật sự kinh ngạc, BOSS thật là cái vẻ mặt gì cũng lộ ra, Tử La Lan nghĩ tới.
Chuyển đổi thần binh đối An Nặc là rất hữu dụng , so với hệ công kích của thần binh dùng tốt hơn nhiều. Nó có thể chuyển đổi lực lượng, tỷ như phong thuộc tính chuyển thành thủy thuộc tính và vân vân.
An Nặc là đặc biệt, Trầm Tịch Chi Nhận cũng là đặc biệt, có lẽ cây đao này đến tay người chơi khác cũng không có chỗ dùng, nhưng nếu như là An Nặc . . .
Nó có thể thành công chuyển đổi kỹ năng “Tuyết".
Cho dù cái chỗ này cấm sử dụng kỹ năng đặc thù, nhưng là không chút nào ảnh hưởng sự thật nó tồn tại hơn nữa có thể bị chuyển đổi.
Kỹ năng tuyết thuộc về lực lượng hệ thần thánh, mặc dù không biết kỹ năng đặt ra là hình thức như thế nào, có lẽ bởi vì tuyết màu sắc hoặc là nhiệt độ —— đều rất rõ ràng, hiện tại có một phương pháp phát huy càng không sai.
Trầm Tịch Chi Nhận chuyển đổi kỹ năng “tuyết",làm cho lực lượng An Nặc trở thành thuộc tính hệ thần thánh, cho nên Trầm Tịch Chi Nhận không còn là một thanh đao tính trang sức, mà là có lực lượng thuộc về hệ thần thánh. Dĩ nhiên, là kỹ năng trong trò chơi độc nhất vô nhị, kỹ năng tuyết có năng lực cường đại, chuyển đổi sau tự nhiên mạnh hơn, mà lực lượng hệ thần thánh, luôn đối với hệ hắc ám có hiệu quả.
Cho nên đoạn tơ bạc kia thoạt nhìn tựa như một đống tơ vô dụng, hoàn toàn không còn bóng loáng trơn trượt như đồng bạn nó.
La Lạp có lẽ hiểu cái gì đó, dù gì cô cũng loại bỏ nhiều người chơi như vậy.
Đoạn tơ bạc kia đã bị cô chặt đứt, hai bên con nhện của cô, xông lên rất nhanh, bọn nó rốt cuộc có đất dụng võ.
Con nhện kia dĩ nhiên không chỉ có là đầu nhện bình thường, trò chơi thiết kế quái vật luôn là ở bắt nguồn từ thực tế, mà cao hơn thực tế. Cao đến một con nhện có thể khoảng 1m5 trở lên.
Chân trước quả thực tựa như lưỡi hái, bọn nó không có nhả tơ, có lẽ dưới loại tình huống này, bọn nó căn bản không cần học tập kỹ xảo kết lưới, hoặc là nữ chủ nhân của bọn nó không quá vui lòng khi hoa viên của cô hiện đầy mạng nhện.
Con nhện giơ chân giống như lưỡi hái hướng An Nặc chém tới, An Nặc giơ lên Trầm Tịch Chi Nhận màu đen, lưỡi đao sắc bén thẳng tắp cắt vào chân trước kia. Sau đó chân trước kia bay ra ngoài, Tử La Lan thậm chí còn nghe được nơi miệng vết thương của nó phát ra thanh âm " chi chi" —— hai loại lực lượng đối địch tại một khối vốn sẽ không bình an vô sự.
An Nặc nắm chuôi kiếm, chuôi kiếm màu đen lộ ra tại ngón tay trắng nõn của hắn, Tử La Lan bám thật chặt vào y phục của An Nặc.
Cậu tuyệt không hi vọng An Nặc dừng lại ở chỗ này, mặc dù mấy ngày trước cậu còn hy vọng An Nặc không nên chơi cái trò chơi này, bởi vì cậu muốn trở thành Thiên Sứ.
Nhưng là bây giờ cậu chỉ hy vọng An Nặc tiếp tục chơi trò chơi này, một chút cũng không để ý cậu chính là một con thỏ.
An Nặc là một người biết nắm trọng điểm, làm lực lượng của tuyết thành thực chất, hưn nữa bám vào trên lưỡi đao, như vậy lực lượng lưỡi đao trở nên không thể tưởng tượng nổi, ngay cả trong không khí cũng tràn đầy lực lượng hệ thần thánh.
Chỉ là một ít động tác, những con nhện ở phía sau La Lạp bắt đầu lùi bước, bọn họ cũng không phải là chân chính sợ, đây là một loại bản năng, tựa như ánh mặt trời có thể hòa tan khối băng, mà con chuột không thích ánh mặt trời.
“Ngài có lực lương rất mạnh." La Lạp nhẹ nhàng nói,trong thời gian ngắn, cô đã đem tơ bạc biến thành một thanh kiếm.
Ngân kiếm dài nhỏ nhưng phát ra một loại tia sáng quỷ dị. Ở trên chuôi kiếm có vô số chỉ bạc tinh tế thẳng tắp đâm vào trong tay mềm mại của cô.
Cô từ một cô bé biến thành một chiến sĩ hệ chiến đấu.
Bất quá căn cứ vào cái trò chơi này thuộc tính quyết định hết thảy, Tử La Lan cảm thấy cô bé này cho dù cầm lấy thanh kiếm thoạt nhìn không tệ kia, cùng An Nặc so sánh cơ hội thắng được cũng sẽ không lớn.
Nếu như nói tuyết là lực lượng hệ thần thánh, như vậy chuyển đổi thần binh đem bộ phận thuần túy nhất băng lãnh nhất lực lượng thần thánh chuyển dời đến chính trên người nó.
Trên thân kiếm tân thủ những tổn tương kia trở nên không quan trọng gì, không đáng giá nhắc tới. Bao trùm thanh trầm mặc chi kiếm, là đến từ lực lượng của tuyết, mặc dù nơi này không cho phép sử dụng kỹ năng đặc thù, nhưng là chuyển đổi lực lượng không thể bị nơi này hạn chế điều kiện.
Cô bé bây giờ nhìn lại tràn đầy một loại lạnh như băng làm người ta sợ hãi, tuyệt không khả ái, có lẽ ngay cả NPC cũng có bản lãnh khả ái cùng đáng sợ trong lúc đó tiến hành chuyển đổi?
Cô cầm lấy kiếm, đằng đằng sát khí, cô muốn cũng không phải là thắng lợi, mà là thời gian, chỉ cần An Nặc ở đây, cô chính là người thắng.
Tác giả :
Nhu の Thiên Vũ