Võng Du Chi Cư Tâm Bất Lương
Chương 47
Tựa như chịu kích thích quá lớn, Thường Tiếu chỉ nghe thấy Phùng Quý Hiên nói chuyện, nhưng vẫn ngơ ngác. Trên mặt đỏ như đổ máu, bây giờ đã không nói rõ được có thoải mái hay không, nhưng cảm giác hưng phấn và cảm giác quái dị tràn ngập đại não.
Tay Phùng Quý Hiên từ từ dời xuống, ở trên bụng cậu rồi di chuyển sang cánh mông,nhẹ nhàng vuốt ve, động tác càng lúc càng mạnh. Thường Tiếu hận không thể đạp hắn một cước, che mặt mình lại, không được tự nhiên uốn éo thắt lưng.
Khi cánh tay rời khỏi mông mình Thường Tiếu nhẹ nhàng thở ra, nhưng trong giây tiếp theo trong đầu “oanh" một tiếng, hạ thân yếu ớt bị đối phương bắt lấy, không đợi cậu kinh ngạc đã bắt đầu chậm rãi di chuyển lên xuống.
Thường Tiếu há miệng hô hấp, mắt trợn tròn nhìn nam nhân trên người mình. Phùng Quý Hiên thở ồ ồ, tràn đầy dục vọng. Một bên hồ lộng một bên hôn Thường Tiếu, cũng không xâm chiếm, giọng khàn khàn cười nói:“Em thấy sao? Thoải mái không?"
Thường Tiếu làm gì mà không biết xấu hổ đi gật đầu, nhắm chặt mắt nghiêng người sang nơi khác. Cảm giác từ hạ thân, khiến cậu không biết phải làm sao, trong cổ họng thỉnh thoảng phát ra đơn âm.
Phùng Quý Hiên cảm thấy bên dưới của mình cứng đến phát đau, nhưng vẫn cố chịu đựng, không ngừng hôn người dưới thân, như dùng cách này để giảm bớt căng thẳng cho cậu. Thường Tiếu nghiêng đầu, hắn lại dùng miệng ma sát qua lại sau gáy, nhẹ nhàng cắn cắn. Đè ép lại dục vọng muốn dùng sức làm cậu, lúc này phải khắc chế.
Thường Tiếu cảm giác càng ngày càng mãnh liệt, thắt lưng không ngừng run rẩy, cậu muốn Phùng Quý Hiên dừng tay, chỉ có thể lắc lắc đầu cầu xin. Bỗng nhiên chạm đến một thứ, thắt lưng tê rần, thân thể cậu căng cứng, trong đầu trống rỗng, đầu ngưỡng về phía sau, cổ cong lên một độ cong hoàn mỹ.
Phùng Quý Hiên cảm nhận được chất lỏng trên tay, dục vọng bị đè ép giống như bị đánh vỡ. Bây giờ hắn thật sự muốn cầm đôi chân thẳng tắp của người dưới thân lên, tách chúng nó ra, nhìn cánh mông bán mở, đem dục vọng đẩy vào.
Nhưng Phùng Quý Hiên vẫn còn lý trí, vươn tay ôm lấy Thường Tiếu, đối phương như đang thất thần, ánh mắt không hề có tiêu cự. Hắn đặt môi lên cánh hoa đang hé mở của người kia, đầu lưỡi vói vào lung tung dò xét, để giảm bớt chút áp lực cho cậu.
Thường Tiếu được thả ra, chờ đến khi thích ứng liền cảm thấy một vật cứng đặt ở mông mình. Cậu có chút không yên, cảm giác lần này không hề giống như những lần trước đó. Cảm nhận thân thể Phùng Quý Hiên dán vào người mình, tay người nọ dừng trên mông cậu, trái tim đập càng nhanh hơn.
Cậu nghĩ Phùng Quý Hiên sẽ tiếp tục, nhưng nam nhân ấy chỉ ôm cậu mấy phút, sau đó đứng lên mặc dục bào, cầm khăn tay lau sạch chất lỏng của Thường Tiếu, cầm cái chăn kéo lên đắp cho cậu.
Giọng của Phùng Quý Hiên khàn khàn, ho khan một tiếng, mới nói:“Anh phải vào nhà vệ sinh một lát, em mệt thì ngủ trước đi, lát nữa anh sẽ trở lại."
Thường Tiếu sửng sốt, thấy hắn thật sự muốn đi, theo bản năng bắt lấy cánh tay đối phương. Phùng Quý Hiên nhìn thấy cậu đỏ mặt còn có chút thẹn thùng và mất tự nhiên, không khỏi cười lên:" Tuy rằng anh rất muốn tiếp tục, nhưng anh đã hứa với học tỷ rồi. Nếu ăn em như vậy, ngày mai sẽ chết rất thảm."
Thường Tiếu không biết trong lòng mình thấy thế nào, cũng ngượng ngùng buông tay hắn ra. Phùng Quý Hiên cúi người hôn trán cậu, sau đó giúp cậu tắt đèn ngủ, đi vào phòng tắm.
Nhịp tim Thường Tiếu vẫn chưa bình phục, có thể nghe thấy cả tiếng hít thở của mình.
Đèn trong phòng tắm mở, ánh sáng mơ hồ xuyên thấu qua tấm kính mờ ảo. Cậu bình tĩnh lại, nghiêng người nằm trên giường. Vừa thả lỏng cả ngày mệt mỏi đánh úp lại, mơ mơ hồ hồ có chút buồn ngủ.
Thường Tiếu xác thực rất mệt, nhưng không biết vì sao lại ngủ không ngon giấc, cậu có thể nghe thấy tiếng nước “ào ào" trong phòng tắm. Trái tim đập càng lúc càng nhanh, mi mắt nặng trịch bao quanh toàn là bóng đêm, không biết vì cài gì lại nhớ đến đêm giang sinh nhiều năm trước……
Khói, lửa, còn có cánh cửa sổ ấy.
Thường Tiếu sợ tới mức giật mình, ngồi thẳng dậy. Trước mặt vẫn là bóng đêm, nhất thời không thích ứng được. Trong lòng thoáng run rẩy, liền cảm giác có người cầm tay mình. Cậu giống như bị điện giật hất mạnh tay người ấy ra, yết hầu nức nở một tiếng.
“Làm sao vậy Tiếu Tiếu?" Phùng Quý Hiên mới từ phòng tằm đi ra, phải dùng tay giải quyết vấn đề còn phải dùng nước lạnh tắm rửa, vừa muốn nằm xuống thì phát hiện người bên cạnh đột nhiên ngồi dậy.
Tay bị hất qua, hắn nhanh chóng ôm lấy an ủi cậu:“Em gặp ác mộng sao? Đừng sợ."
Thường Tiếu hô hấp dồn dập, tim đập nhanh đến khó chịu, nửa ngày mới nhớ đến mình đang ở nhà Phùng Quý Hiên. Trong lòng từng trận từng trận đau nhói, cũng gắt gao ôm lấy đối phương.
Phùng Quý Hiên vỗ vỗ lưng cậu, do dự một chút nhưng vẫn nói:“Tiếu Tiếu, chuyện của em chị em có nói qua một chút với anh." Hắn dừng một chút,“ Em còn nhớ tên đồ đệ trong trò chơi không? Tiểu loli Thiên Sách ấy. Cậu ta là bạn học của em, anh cũng đã tìm cậu ấy hỏi."
Thường Tiếu mở to hai mắt nhìn hắn, thân thể có chút run rẩy. Phùng Quý Hiên cảm thấy đau lòng, càng dùng sức ôm cậu, trên vai một mảnh ẩm ướt.
Phùng Quý Hiên không nghĩ Thường Tiếu sẽ khóc, mỗi lần nhìn thấy Thường Tiếu đều là cười,“Xin lỗi, anh chỉ nghĩ……" Hắn nhất thời im lặng, cũng không biết an ủi người khác,“Anh ở đây, đừng sợ, có anh ở đây."
Thường Tiếu giống như đang phát tiết, khóc nửa ngày, cuối cùng thoáng hơn một chút, mới chậm rãi dừng lại. Phùng Quý Hiên ngồi cùng cậu đến nửa đêm, mở toàn bộ đèn lên.
Thật vất vả Thường Tiếu mới bình tĩnh trở lại, có chút xấu hổ, lúc trước cậu thường xuyên gặp ác mộng, nhưng lúc ấy cũng không khóc như vậy. Vừa rồi có Phùng Quý Hiên an ủi, ngược lại cảm thấy trong lòng không thoải mái muốn trút ra hết.
Phùng Quý Hiên ôm cậu nằm xuống, cũng không tắt đèn “Anh ở bên cạnh nhìn em, chờ em ngủ mới thôi. Nếu tối có giật mình cũng phải gọi anh dậy. Về sau đêm giáng sinh anh sẽ ở cùng em."
Trong lòng Thường Tiếu cảm thấy kiên định, vươn tay lấy di động để trên đầu giường, bằt đầu đánh chữ. Phùng Quý Hiên cũng không nhìn lén, chờ cậu đánh xong mới xem.
Trong lòng hắn vẫn có chút để ý, có lẽ Thường Tiếu muốn nói chuyện đó với hắn. Tuy rằng từng suy đoán rất nhiều, nhưng nhìn từng dòng chữ trên di động vẫn cảm thấy sợ hãi. Nói là sợ hãi cũng không chính xác, chỉ cảm thấy lưng có chút run rẩy.
Thường Tiếu lúc ấy theo Từ Lâm và người bạn khác cùng nhau đi chơi giáng sinh. Nơi ấy là biệt thự của Lâm gia, cách khá xa thành phố, cho nên tối cũng ở lại. Tối hôm đó bọn họ chơi game xong liền đi ngủ, ngủ rất trễ.
Thường Tiếu bây giờ đã không nhớ rõ làm sao phát hiện hỏa hoạn, chỉ nhớ khi đó khắp nơi toàn là khói, mắt không nhìn rõ cổ họng lại đau. Từ Lâm dẫn theo hai người bọn họ, chạy tới ban công tầng ba. Nhưng khói quá nhiều, vừa đi đã không thấy ai.
Cậu và người bạn kia hoảng loạn, tìm không thấy Từ Lâm, đành phải dựa theo trí nhớ đi kím. Đáng tiếc bọn họ đi nhầm, bị nhốt trong căn phòng không ra được. Cũng may chỗ đó cửa sổ.
Thường Tiếu vừa muốn tiến lên bò qua tường, nhưng cửa sổ khá cao, cậu có chút lao lực, hơn nữa bị cậu đã bắt đầu mơ mơ màng màng, cánh tay căn bản không dùng lực được. Cậu cảm giác có người cầm tay cậu, lúc này cậu mới từ cửa sổ leo lên.
Thường Tiếu cảm thấy không khí sạch sẽ đi vào phổi, thậm chí không kịp hô hấp liền vươn tay bắt lấy cánh tay dưới cửa sổ. Chỉ là cậu không nắm được gì cả, trống trơn. Trong nháy mắt, một con người cao to như cậu biến mất.
Toàn thân cậu đều lạnh lẽo, dựa vào cửa sổ gọi to tên người bạn ấy, nhưng không có ai đáp lại. Cậu muốn xuống dưới tìm lần nữa, nhưng lại do dự, chỉ trong chốc lát, khói đã dày đặc. Cậu hô to vài tiếng, khỏi xâm nhập khiến cậu choáng váng, cuối cùng ngã xuống cạnh cửa sổ hôn mê.
Khi Thường Tiếu tỉnh lại đã ở bệnh viện, Thường Thu thấy cậu tỉnh lại khóc đến tê tâm liệt phế. Hắn giật mình nhớ lại, bỗng nhiên cả người lạnh toát, run run dùng giọng nói khàn khàn hỏi chị hai bạn cậu đâu.
Vào thời điểm ấy cậu mới biết bạn mình đã chết, bên dưới cánh cửa sổ ấy. Thường Tiếu toàn thân run rẩy, đầu óc ong ong, yết hầu bị khói làm cho đau đớn, một khắc đó tại sao cậu lại do dự? Cậu không phải là người mà.
Cảm giác đôi tay người kia bắt lấy tay cậu vẫn còn rất rõ ràng……
Phùng Quý Hiên không thể nào hiểu được cảm giác này, từ lúc sinh ra đến nay hắn chưa bao giờ đối mặt với sinh tử, người trong nhà ai cũng khỏe mạnh, không có cơ hội để an ủi cũng không biết phải nói như thế nào.
“Đừng sợ đừng sợ." Phùng Quý Hiên lật người ôm lấy cậu, hôn mắt hôn mũi cuối cùng dừng lại trên môi, đây là cách an ủi của hắn.
Thường Tiếu cũng xoay người ôm hắn, mắt có chút đau, đáp lại nụ hôn của đối phương.
Đầu lưỡi hai người quấn lấy nhau, Phùng Quý Hiên lập tức hưng phấn, nhưng cảm thấy Thường Tiếu vẫn còn đang thương tâm sợ hãi, mà hắn như vậy không tốt lắm.
Thường Tiếu cũng cảm nhận được biến hóa từ hạ thân của hắn, thân thể cứng lại, có chút chần chờ vươn tay cầm lấy thứ nóng bỏng ấy. Phùng Quý Hiên hiển nhiên không nghĩ cậu sẽ làm vậy, hô hấp liền không ổn định .
“Tiếu Tiếu……"
Thường Tiếu không bị hắn đẩy ra, ngược lại hai tay đều nắm lấy, sau đó bắt đầu hoạt động.
Hai người bọn họ vốn chỉ mặc dục vào, bị chà đạp như vậy sớm đã thoát ra, lý trí Phùng Quý Hiên cũng giống như quần áo trở nên rời rạc, như bị chuốc say, mượn rượu để hung hăng giữ lấy cậu.
Phùng Quý Hiên bắt lấy cổ tay Thường Tiếu, đặt tay cậu lên đầu, đầu sức hôn lên bờ môi cậu, không ôn nhu như vừa rồi, dẫn theo một chút xâm lược.
Thường Tiếu thấy hắn ngăn cản động tác của mình, bắt đầu tranh đấu. Nhưng khí lực không bằng Phùng Quý Hiên, hơn nữa cánh tay bị giữ chặt không dùng được bao nhiêu sức. Vì thế không từ bỏ ý định nâng chân ma sát hạ thể đối phương.
Phùng Quý Hiên càng cắn càng dùng sức, một đường trượt xuống, ngậm lấy điểm hồng lộ ra trên ngực cậu, khi nó sưng lên mới bằng lòng rời khỏi, thanh âm khàn khàn, cắn cắn vành tai Thường Tiếu nói:“Đừng nóng vội đừng nóng vội, anh sẽ thương em mà."
Cả mặt Thường Tiếu đỏ bừng, ngượng ngùng nghiêng đầu giả chết.
Phùng Quý Hiên cười nhẹ một tiếng, lúc nặng lúc nhẹ nhu niết cánh mông của cậu “Ngày mai thế nào học tỷ cũng lột da anh."
Hắn nói xong tách hai chân Thường Tiếu ra, lót cái gối dưới eo cậu. Thường Tiếu mất tự nhiên muốn khép chân lại, nhưng lại bị người kéo cổ chân ra. Chiếc gối dưới eo cũng không thoải mái, hạ thân trắng trợn lõa lồ trước mặt đối phương.
Đầu tiên Phùng Quý Hiên không xâm nhập, chỉ ma sát qua lại trên mông cậu, khiến cả người Thường Tiếu ngứa ngáy. Sau đó mới tách mông cậu ra, một ngón tay chen vào mật huyệt. Không có trơn tề, huyệt mật khô ráo, Thường Tiếu cảm thấy không thoải mái, tuy rằng không phải đau, nhưng rất kỳ quái.
Phùng Quý Hiên đẩy ngón tay vào, nhưng chỉ được một lóng. Hắn cảm thấy môi khô lưỡi chát, ngón tay bị bao lấy, nhục bích mềm mềm, hơn nữa lại rất nóng, khiến thần kinh của hắn như đứt ra từng đoạn.
Hắn rút tay lấy trơn tề. Thường Tiếu khẩn trương đến quên cả hô hấp, cảm giác ngón tay Phùng Quý Hiên lại tiến vào, còn dẫn theo một chất lỏng lạnh băng. Có bôi trơn, đương nhiên thuận lợi hơn trước. Cả ngón ra ra vào vào rất nhẹ nhàng.
Thường Tiếu cắn môi, hắn có thể nghe được tiếng hít thở ồ ồ của Phùng Quý Hiên, không khỏi nắm chặt cánh tay đối phương. Phía sau đã tăng lên ba ngón, ra vào càng lúc càng nhanh, khiến eo cậu bị nâng lên. Tiếng nước *** mỹ kích thích thần kinh hai người, khiến bọn họ càng thêm hưng phấn.
“Anh muốn đi vào."
Phùng Quý Hiên rút tay ra, thấp giọng nói bên tai Thường Tiếu. Thường Tiếu cảm thấy lỗ tai mình nóng lên, cậu không dám gật đầu, cũng sẽ không lắc đầu, ôm cổ đối phương xem như đáp lại. Liền cảm thấy có vật gì đó để sau huyệt khẩu của cậu, nóng đến cậu run run.
Thường Tiếu cắn răng, rên rỉ một tiếng, phía sau bị lấp đầy, trướng đến phát đau, không khỏi ôm chặt lấy Phùng Quý Hiên, há miệng hô hấp.
Phùng Quý Hiên tạm thời không động, hôn lên bờ môi cậu, an ủi gọi tên cậu, chờ đến khi hô hấp Thường Tiếu vững vàng mới chậm rãi lùi ra bên ngoài.
Thường Tiếu thích ứng rất lâu, mặc dù có bôi trơn, ra vào sẽ không đau, nhưng cảm giác trướng trướng này vẫn không thể thích ứng được, nửa ngày mới thấy khá hơn một ít.
Phùng Quý Hiên vừa mới bắt đầu còn chậm rãi, sau vài cái liền bằt đầu không khống chế mình được, càng ngày càng dùng sức xâm nhập, càng đẩy càng nhanh.
Người dưới thân tận lực đón nhận, nhưng chạm đến một điểm nào đó, thân thể đột nhiên run lên, cả người mềm nhũng, tiếng rên rĩ không thể nhịn được. Cậu kinh ngạc mở to hai mắt, thấy đôi mắt mang theo dục vọng và tiếu ý của Phùng Quý Hiên .
“Tiếu Tiếu……" Phùng Quý Hiên cũng cảm giác được biến hóa của người dưới thân, dùng sức bắt lấy eo cậu, một bên gọi tên cậu một bên hung hăng sáp nhập.
Thường Tiếu run run, dường như muốn chạy trốn, uốn éo thắt lưng muốn trốn tránh càng làm cho Phùng Quý Hiên cảm thấy hưng phấn. Không lâu Thường Tiếu thấy trước mắt trắng toát, bắn ra. Khi cậu phát tiết, vật cứng chôn trong thân thể không hề có dấu hiệu mềm xuống.
Võng du chi cư tâm bất lương –
Tay Phùng Quý Hiên từ từ dời xuống, ở trên bụng cậu rồi di chuyển sang cánh mông,nhẹ nhàng vuốt ve, động tác càng lúc càng mạnh. Thường Tiếu hận không thể đạp hắn một cước, che mặt mình lại, không được tự nhiên uốn éo thắt lưng.
Khi cánh tay rời khỏi mông mình Thường Tiếu nhẹ nhàng thở ra, nhưng trong giây tiếp theo trong đầu “oanh" một tiếng, hạ thân yếu ớt bị đối phương bắt lấy, không đợi cậu kinh ngạc đã bắt đầu chậm rãi di chuyển lên xuống.
Thường Tiếu há miệng hô hấp, mắt trợn tròn nhìn nam nhân trên người mình. Phùng Quý Hiên thở ồ ồ, tràn đầy dục vọng. Một bên hồ lộng một bên hôn Thường Tiếu, cũng không xâm chiếm, giọng khàn khàn cười nói:“Em thấy sao? Thoải mái không?"
Thường Tiếu làm gì mà không biết xấu hổ đi gật đầu, nhắm chặt mắt nghiêng người sang nơi khác. Cảm giác từ hạ thân, khiến cậu không biết phải làm sao, trong cổ họng thỉnh thoảng phát ra đơn âm.
Phùng Quý Hiên cảm thấy bên dưới của mình cứng đến phát đau, nhưng vẫn cố chịu đựng, không ngừng hôn người dưới thân, như dùng cách này để giảm bớt căng thẳng cho cậu. Thường Tiếu nghiêng đầu, hắn lại dùng miệng ma sát qua lại sau gáy, nhẹ nhàng cắn cắn. Đè ép lại dục vọng muốn dùng sức làm cậu, lúc này phải khắc chế.
Thường Tiếu cảm giác càng ngày càng mãnh liệt, thắt lưng không ngừng run rẩy, cậu muốn Phùng Quý Hiên dừng tay, chỉ có thể lắc lắc đầu cầu xin. Bỗng nhiên chạm đến một thứ, thắt lưng tê rần, thân thể cậu căng cứng, trong đầu trống rỗng, đầu ngưỡng về phía sau, cổ cong lên một độ cong hoàn mỹ.
Phùng Quý Hiên cảm nhận được chất lỏng trên tay, dục vọng bị đè ép giống như bị đánh vỡ. Bây giờ hắn thật sự muốn cầm đôi chân thẳng tắp của người dưới thân lên, tách chúng nó ra, nhìn cánh mông bán mở, đem dục vọng đẩy vào.
Nhưng Phùng Quý Hiên vẫn còn lý trí, vươn tay ôm lấy Thường Tiếu, đối phương như đang thất thần, ánh mắt không hề có tiêu cự. Hắn đặt môi lên cánh hoa đang hé mở của người kia, đầu lưỡi vói vào lung tung dò xét, để giảm bớt chút áp lực cho cậu.
Thường Tiếu được thả ra, chờ đến khi thích ứng liền cảm thấy một vật cứng đặt ở mông mình. Cậu có chút không yên, cảm giác lần này không hề giống như những lần trước đó. Cảm nhận thân thể Phùng Quý Hiên dán vào người mình, tay người nọ dừng trên mông cậu, trái tim đập càng nhanh hơn.
Cậu nghĩ Phùng Quý Hiên sẽ tiếp tục, nhưng nam nhân ấy chỉ ôm cậu mấy phút, sau đó đứng lên mặc dục bào, cầm khăn tay lau sạch chất lỏng của Thường Tiếu, cầm cái chăn kéo lên đắp cho cậu.
Giọng của Phùng Quý Hiên khàn khàn, ho khan một tiếng, mới nói:“Anh phải vào nhà vệ sinh một lát, em mệt thì ngủ trước đi, lát nữa anh sẽ trở lại."
Thường Tiếu sửng sốt, thấy hắn thật sự muốn đi, theo bản năng bắt lấy cánh tay đối phương. Phùng Quý Hiên nhìn thấy cậu đỏ mặt còn có chút thẹn thùng và mất tự nhiên, không khỏi cười lên:" Tuy rằng anh rất muốn tiếp tục, nhưng anh đã hứa với học tỷ rồi. Nếu ăn em như vậy, ngày mai sẽ chết rất thảm."
Thường Tiếu không biết trong lòng mình thấy thế nào, cũng ngượng ngùng buông tay hắn ra. Phùng Quý Hiên cúi người hôn trán cậu, sau đó giúp cậu tắt đèn ngủ, đi vào phòng tắm.
Nhịp tim Thường Tiếu vẫn chưa bình phục, có thể nghe thấy cả tiếng hít thở của mình.
Đèn trong phòng tắm mở, ánh sáng mơ hồ xuyên thấu qua tấm kính mờ ảo. Cậu bình tĩnh lại, nghiêng người nằm trên giường. Vừa thả lỏng cả ngày mệt mỏi đánh úp lại, mơ mơ hồ hồ có chút buồn ngủ.
Thường Tiếu xác thực rất mệt, nhưng không biết vì sao lại ngủ không ngon giấc, cậu có thể nghe thấy tiếng nước “ào ào" trong phòng tắm. Trái tim đập càng lúc càng nhanh, mi mắt nặng trịch bao quanh toàn là bóng đêm, không biết vì cài gì lại nhớ đến đêm giang sinh nhiều năm trước……
Khói, lửa, còn có cánh cửa sổ ấy.
Thường Tiếu sợ tới mức giật mình, ngồi thẳng dậy. Trước mặt vẫn là bóng đêm, nhất thời không thích ứng được. Trong lòng thoáng run rẩy, liền cảm giác có người cầm tay mình. Cậu giống như bị điện giật hất mạnh tay người ấy ra, yết hầu nức nở một tiếng.
“Làm sao vậy Tiếu Tiếu?" Phùng Quý Hiên mới từ phòng tằm đi ra, phải dùng tay giải quyết vấn đề còn phải dùng nước lạnh tắm rửa, vừa muốn nằm xuống thì phát hiện người bên cạnh đột nhiên ngồi dậy.
Tay bị hất qua, hắn nhanh chóng ôm lấy an ủi cậu:“Em gặp ác mộng sao? Đừng sợ."
Thường Tiếu hô hấp dồn dập, tim đập nhanh đến khó chịu, nửa ngày mới nhớ đến mình đang ở nhà Phùng Quý Hiên. Trong lòng từng trận từng trận đau nhói, cũng gắt gao ôm lấy đối phương.
Phùng Quý Hiên vỗ vỗ lưng cậu, do dự một chút nhưng vẫn nói:“Tiếu Tiếu, chuyện của em chị em có nói qua một chút với anh." Hắn dừng một chút,“ Em còn nhớ tên đồ đệ trong trò chơi không? Tiểu loli Thiên Sách ấy. Cậu ta là bạn học của em, anh cũng đã tìm cậu ấy hỏi."
Thường Tiếu mở to hai mắt nhìn hắn, thân thể có chút run rẩy. Phùng Quý Hiên cảm thấy đau lòng, càng dùng sức ôm cậu, trên vai một mảnh ẩm ướt.
Phùng Quý Hiên không nghĩ Thường Tiếu sẽ khóc, mỗi lần nhìn thấy Thường Tiếu đều là cười,“Xin lỗi, anh chỉ nghĩ……" Hắn nhất thời im lặng, cũng không biết an ủi người khác,“Anh ở đây, đừng sợ, có anh ở đây."
Thường Tiếu giống như đang phát tiết, khóc nửa ngày, cuối cùng thoáng hơn một chút, mới chậm rãi dừng lại. Phùng Quý Hiên ngồi cùng cậu đến nửa đêm, mở toàn bộ đèn lên.
Thật vất vả Thường Tiếu mới bình tĩnh trở lại, có chút xấu hổ, lúc trước cậu thường xuyên gặp ác mộng, nhưng lúc ấy cũng không khóc như vậy. Vừa rồi có Phùng Quý Hiên an ủi, ngược lại cảm thấy trong lòng không thoải mái muốn trút ra hết.
Phùng Quý Hiên ôm cậu nằm xuống, cũng không tắt đèn “Anh ở bên cạnh nhìn em, chờ em ngủ mới thôi. Nếu tối có giật mình cũng phải gọi anh dậy. Về sau đêm giáng sinh anh sẽ ở cùng em."
Trong lòng Thường Tiếu cảm thấy kiên định, vươn tay lấy di động để trên đầu giường, bằt đầu đánh chữ. Phùng Quý Hiên cũng không nhìn lén, chờ cậu đánh xong mới xem.
Trong lòng hắn vẫn có chút để ý, có lẽ Thường Tiếu muốn nói chuyện đó với hắn. Tuy rằng từng suy đoán rất nhiều, nhưng nhìn từng dòng chữ trên di động vẫn cảm thấy sợ hãi. Nói là sợ hãi cũng không chính xác, chỉ cảm thấy lưng có chút run rẩy.
Thường Tiếu lúc ấy theo Từ Lâm và người bạn khác cùng nhau đi chơi giáng sinh. Nơi ấy là biệt thự của Lâm gia, cách khá xa thành phố, cho nên tối cũng ở lại. Tối hôm đó bọn họ chơi game xong liền đi ngủ, ngủ rất trễ.
Thường Tiếu bây giờ đã không nhớ rõ làm sao phát hiện hỏa hoạn, chỉ nhớ khi đó khắp nơi toàn là khói, mắt không nhìn rõ cổ họng lại đau. Từ Lâm dẫn theo hai người bọn họ, chạy tới ban công tầng ba. Nhưng khói quá nhiều, vừa đi đã không thấy ai.
Cậu và người bạn kia hoảng loạn, tìm không thấy Từ Lâm, đành phải dựa theo trí nhớ đi kím. Đáng tiếc bọn họ đi nhầm, bị nhốt trong căn phòng không ra được. Cũng may chỗ đó cửa sổ.
Thường Tiếu vừa muốn tiến lên bò qua tường, nhưng cửa sổ khá cao, cậu có chút lao lực, hơn nữa bị cậu đã bắt đầu mơ mơ màng màng, cánh tay căn bản không dùng lực được. Cậu cảm giác có người cầm tay cậu, lúc này cậu mới từ cửa sổ leo lên.
Thường Tiếu cảm thấy không khí sạch sẽ đi vào phổi, thậm chí không kịp hô hấp liền vươn tay bắt lấy cánh tay dưới cửa sổ. Chỉ là cậu không nắm được gì cả, trống trơn. Trong nháy mắt, một con người cao to như cậu biến mất.
Toàn thân cậu đều lạnh lẽo, dựa vào cửa sổ gọi to tên người bạn ấy, nhưng không có ai đáp lại. Cậu muốn xuống dưới tìm lần nữa, nhưng lại do dự, chỉ trong chốc lát, khói đã dày đặc. Cậu hô to vài tiếng, khỏi xâm nhập khiến cậu choáng váng, cuối cùng ngã xuống cạnh cửa sổ hôn mê.
Khi Thường Tiếu tỉnh lại đã ở bệnh viện, Thường Thu thấy cậu tỉnh lại khóc đến tê tâm liệt phế. Hắn giật mình nhớ lại, bỗng nhiên cả người lạnh toát, run run dùng giọng nói khàn khàn hỏi chị hai bạn cậu đâu.
Vào thời điểm ấy cậu mới biết bạn mình đã chết, bên dưới cánh cửa sổ ấy. Thường Tiếu toàn thân run rẩy, đầu óc ong ong, yết hầu bị khói làm cho đau đớn, một khắc đó tại sao cậu lại do dự? Cậu không phải là người mà.
Cảm giác đôi tay người kia bắt lấy tay cậu vẫn còn rất rõ ràng……
Phùng Quý Hiên không thể nào hiểu được cảm giác này, từ lúc sinh ra đến nay hắn chưa bao giờ đối mặt với sinh tử, người trong nhà ai cũng khỏe mạnh, không có cơ hội để an ủi cũng không biết phải nói như thế nào.
“Đừng sợ đừng sợ." Phùng Quý Hiên lật người ôm lấy cậu, hôn mắt hôn mũi cuối cùng dừng lại trên môi, đây là cách an ủi của hắn.
Thường Tiếu cũng xoay người ôm hắn, mắt có chút đau, đáp lại nụ hôn của đối phương.
Đầu lưỡi hai người quấn lấy nhau, Phùng Quý Hiên lập tức hưng phấn, nhưng cảm thấy Thường Tiếu vẫn còn đang thương tâm sợ hãi, mà hắn như vậy không tốt lắm.
Thường Tiếu cũng cảm nhận được biến hóa từ hạ thân của hắn, thân thể cứng lại, có chút chần chờ vươn tay cầm lấy thứ nóng bỏng ấy. Phùng Quý Hiên hiển nhiên không nghĩ cậu sẽ làm vậy, hô hấp liền không ổn định .
“Tiếu Tiếu……"
Thường Tiếu không bị hắn đẩy ra, ngược lại hai tay đều nắm lấy, sau đó bắt đầu hoạt động.
Hai người bọn họ vốn chỉ mặc dục vào, bị chà đạp như vậy sớm đã thoát ra, lý trí Phùng Quý Hiên cũng giống như quần áo trở nên rời rạc, như bị chuốc say, mượn rượu để hung hăng giữ lấy cậu.
Phùng Quý Hiên bắt lấy cổ tay Thường Tiếu, đặt tay cậu lên đầu, đầu sức hôn lên bờ môi cậu, không ôn nhu như vừa rồi, dẫn theo một chút xâm lược.
Thường Tiếu thấy hắn ngăn cản động tác của mình, bắt đầu tranh đấu. Nhưng khí lực không bằng Phùng Quý Hiên, hơn nữa cánh tay bị giữ chặt không dùng được bao nhiêu sức. Vì thế không từ bỏ ý định nâng chân ma sát hạ thể đối phương.
Phùng Quý Hiên càng cắn càng dùng sức, một đường trượt xuống, ngậm lấy điểm hồng lộ ra trên ngực cậu, khi nó sưng lên mới bằng lòng rời khỏi, thanh âm khàn khàn, cắn cắn vành tai Thường Tiếu nói:“Đừng nóng vội đừng nóng vội, anh sẽ thương em mà."
Cả mặt Thường Tiếu đỏ bừng, ngượng ngùng nghiêng đầu giả chết.
Phùng Quý Hiên cười nhẹ một tiếng, lúc nặng lúc nhẹ nhu niết cánh mông của cậu “Ngày mai thế nào học tỷ cũng lột da anh."
Hắn nói xong tách hai chân Thường Tiếu ra, lót cái gối dưới eo cậu. Thường Tiếu mất tự nhiên muốn khép chân lại, nhưng lại bị người kéo cổ chân ra. Chiếc gối dưới eo cũng không thoải mái, hạ thân trắng trợn lõa lồ trước mặt đối phương.
Đầu tiên Phùng Quý Hiên không xâm nhập, chỉ ma sát qua lại trên mông cậu, khiến cả người Thường Tiếu ngứa ngáy. Sau đó mới tách mông cậu ra, một ngón tay chen vào mật huyệt. Không có trơn tề, huyệt mật khô ráo, Thường Tiếu cảm thấy không thoải mái, tuy rằng không phải đau, nhưng rất kỳ quái.
Phùng Quý Hiên đẩy ngón tay vào, nhưng chỉ được một lóng. Hắn cảm thấy môi khô lưỡi chát, ngón tay bị bao lấy, nhục bích mềm mềm, hơn nữa lại rất nóng, khiến thần kinh của hắn như đứt ra từng đoạn.
Hắn rút tay lấy trơn tề. Thường Tiếu khẩn trương đến quên cả hô hấp, cảm giác ngón tay Phùng Quý Hiên lại tiến vào, còn dẫn theo một chất lỏng lạnh băng. Có bôi trơn, đương nhiên thuận lợi hơn trước. Cả ngón ra ra vào vào rất nhẹ nhàng.
Thường Tiếu cắn môi, hắn có thể nghe được tiếng hít thở ồ ồ của Phùng Quý Hiên, không khỏi nắm chặt cánh tay đối phương. Phía sau đã tăng lên ba ngón, ra vào càng lúc càng nhanh, khiến eo cậu bị nâng lên. Tiếng nước *** mỹ kích thích thần kinh hai người, khiến bọn họ càng thêm hưng phấn.
“Anh muốn đi vào."
Phùng Quý Hiên rút tay ra, thấp giọng nói bên tai Thường Tiếu. Thường Tiếu cảm thấy lỗ tai mình nóng lên, cậu không dám gật đầu, cũng sẽ không lắc đầu, ôm cổ đối phương xem như đáp lại. Liền cảm thấy có vật gì đó để sau huyệt khẩu của cậu, nóng đến cậu run run.
Thường Tiếu cắn răng, rên rỉ một tiếng, phía sau bị lấp đầy, trướng đến phát đau, không khỏi ôm chặt lấy Phùng Quý Hiên, há miệng hô hấp.
Phùng Quý Hiên tạm thời không động, hôn lên bờ môi cậu, an ủi gọi tên cậu, chờ đến khi hô hấp Thường Tiếu vững vàng mới chậm rãi lùi ra bên ngoài.
Thường Tiếu thích ứng rất lâu, mặc dù có bôi trơn, ra vào sẽ không đau, nhưng cảm giác trướng trướng này vẫn không thể thích ứng được, nửa ngày mới thấy khá hơn một ít.
Phùng Quý Hiên vừa mới bắt đầu còn chậm rãi, sau vài cái liền bằt đầu không khống chế mình được, càng ngày càng dùng sức xâm nhập, càng đẩy càng nhanh.
Người dưới thân tận lực đón nhận, nhưng chạm đến một điểm nào đó, thân thể đột nhiên run lên, cả người mềm nhũng, tiếng rên rĩ không thể nhịn được. Cậu kinh ngạc mở to hai mắt, thấy đôi mắt mang theo dục vọng và tiếu ý của Phùng Quý Hiên .
“Tiếu Tiếu……" Phùng Quý Hiên cũng cảm giác được biến hóa của người dưới thân, dùng sức bắt lấy eo cậu, một bên gọi tên cậu một bên hung hăng sáp nhập.
Thường Tiếu run run, dường như muốn chạy trốn, uốn éo thắt lưng muốn trốn tránh càng làm cho Phùng Quý Hiên cảm thấy hưng phấn. Không lâu Thường Tiếu thấy trước mắt trắng toát, bắn ra. Khi cậu phát tiết, vật cứng chôn trong thân thể không hề có dấu hiệu mềm xuống.
Võng du chi cư tâm bất lương –
Tác giả :
Vân Quá Thị Phi