Võng Du Chi Bạo Cùng Bị Bạo
Chương 48: Thỉnh quân nhập thất (thượng)
Úy Kiệt chú ý Tô Bắc Bằng đã lâu , cậu tựa hồ tâm tình phi thường tốt, không biết đã xảy ra chuyện gì , từ sáng đến trưa, không phải chỉ vì công việc yêu cầu cậu phải cười, mà nụ cười là xuất phát từ nội tâm.Cười đến thật sung sướng .
Những lúc khách đông, cậu làm việc chăm chỉ nên cũng không phân biệt được, nhưng là hiện tại, khách ít đi ,cậu lại như đi lạc vào cõi tiên, lâu lâu lại cười một cái rồi phải mất vài giây mới lấy lại tinh thần.
Tò mò nổi lên, Úy Kiệt nhịn không được hỏi : “ có chuyện gì tốt a, nói ra một chút, nhìn cậu đều vui cả ngày."
“A. . . . . . A?" Tô Bắc Bằng hoàn hồn, “Có sao?"
“cậu cứ cười âm hiểm như vậy, khách hàng không bị hù dọa chạy là may mắn rồi ." Úy Kiệt trêu ghẹo nói.
“ ách…" Tô Bác Bằng có điểm xấu hổ gãi gãi đầu, thật ra thì cũng không có chuyện gì,chính là nghĩ lại hôn lễ tối hôm qua, mỗi một hành động được chuẩn bị tỉ mỉ,bày trí đẹp đẽ,lại còn lời ngon tiếng ngọt, đều làm cho cậu lâng lâng.
“ uy, anh kia"
Đột nhiên, một giọng nói của tiểu nam hài xông vào lỗ tai Tô Bắc Bằng, lại còn mang theo vẽ ngạo mạng kiêu căng, khiến người ta khó chịu. Bất quá Tô Bắc Bằng vẫn là giương lên nụ cười,đối diện cậu bé có vẻ quen mắt này hỏi: “ làm sao vậy tiểu đệ đệ, có cái gì cần hỗ trợ sao?"
Không ngờ, tiểu nam hài lạnh lùng liếc cậu một cái:" ta không phải tiểu đệ đệ"
“…"
“ một cái bánh sinh nhật. “ Tiểu nam hài tìm được hình bánh kem, chọn lựa một lúc, rồi lại dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Tô Bắc Bằng:" mau chóng làm, buổi chiều 3 giờ đưa đến trường tiểu học. Năm 2 lớp 6."
Tô Bắc Bằng thật sự không hiểu từ đâu mà toàn thân tiểu quỷ này lại toát ra vẻ lạnh như băng.Nhưnglà ,vì công việc… vẫn là cười làm lành." Đã biết."
Tiểu nam hài lại nhìn Úy Kiệt đang đứng một bên,sau đó liền bỏ đi. Tô Bắc Bằng im lặng không biết phải nói gì. Đây là hài tử nhà ai a ?có điểm quen mắt , bất quá cũng không muốn biết.
“ cậu xem cửa hàng, tôi vào chuẩn bị."Úy Kiệt phân phó xong liền đi vào làm bánh.Lưu lại Tô Bắc Bằng tiếp tục thất thần. Nhìn thấy đơn đặt hàng Úy Kiệt nghi ngờ, hôm nay Lăng tiên sinh đã gọi điện thoại đến để đặt bánh cho con trai bảo bối của mình Lăng Tô, như thế nào cái này cũng y như vậy?
Úy Kiệt sau khi đóng gói bánh cẩn thận, liền giao cho Tô Bắc Bằng, cười cười xin lỗi nói,:" làm phiền cậu ,theo lời cậu nói, kiêm chức chạy việc."
“…" Tô Bắc Bằng bất đắc dĩ tiếp nhận, thật là biết hại người.Trường tiểu học cách đây khoảng 3km, đi tới đó không mệt chết người sao?.
“ ách, đưa cậu xe đạp, để ở đằng kia."Úy Kiệt chỉ chỉ một góc âm u trong tiệm, quả nhiên đặt một chiếc xe đạp vẫn còn mới bảy phần.Chẳng qua, thân xe màu phấn hồng,một cái giỏ xe xinh xắn….uy, đó là xe của nữ nhân?, bất quá…
“tôi sẽ không đi xe đạp…" Tô Bắc Bằng xấu hổ cuối đầu.thật đúng là khó mở miệng a.
“…."Úy Kiệt cũng không nói gì."Ngồi xe bus thôi."Rộng rãi lấy ra 2 tờ tiền đưa cho Tô Bắc Bằng.
Tô Bắc Bằng nhận tiền ão não chạy đi.
Đi vào trường tiểu học, sau khi tìm kiếm một hồi lâu vẫn không thấy nơi tiểu nam hài nói, không nghĩ tới trường tiểu học này lại lớn và xa hoa như vậy.Phỏng chừng cũng chỉ có những gia đình có tiền mới có thể đưa con mình vào học. Đi vào sáu ban, tiếng chuông tan học vừa vặn vang lên.Lúc này…
“suất ca ca!"
Âm thanh có vẻ quen thuộc truyền vào tai Tô Bắc Bằng.
“ hắn không suất!"
Lại một âm thanh quen thuộc…
Kinh ngạc hướng về hướng âm thanh phát ra…. Nghĩ tới!chính là đến giao bánh kem cho đứa nhỏ này. Là tiểu tử ngày đó đến cửa hàng bánh kem, tô tô.cùng một bộ dáng, hình như là… cùng Phương Tuyền có quan hệ.
Mới vừa rồi chính là nó nói mình không đánh yêu?Tiểu hài tử xấu xa, tuyệt không đáng yêu.
“ suất!" Tô Tô phẫn nộ trừng mắt nhìn Phương Dục , một lần nữa tươi cười hướng Tô Bắc Bằng,"oa…. Bánh kem thật lớn!" nước miếng đều chảy ra .
“ nguyên lai là Tô Tô a". Tô Bắc Bằng cuối xuống điểm nhẹ lên mũi Tô Tô.
“Tô ngu ngốc!là ta đặt bánh kem, sinh nhật vui vẻ". Phương Dục kéo tay Tô Bắc Bằng đoạt lấy bánh kem , mạnh mẽ đưa tới trước mặt Tô Tô.
“ hừ, ta mới không hiếm lạ.!" Tô Tô nghiên mặt qua một bên," ngươi cả ngày đều đối nghịch với ta.Mới không cần bánh ngọt của ngươi."Dù sao lát nữa baba cũng mang bánh đến.
Bị cự tuyệt, Phương Dục cũng sinh khí, hừ lạnh một tiếng, cầm bánh ngọt, mất mác rời đi.“ nhĩ hảo." Dương lão sư từ phòng học đi ra, hướng Tô Bắc Bằng cười chào hỏi.
“ nhỉ hảo, lão sư."Tô Bắc Bằng tôn kính hướng lão sư chào hỏi.
“ Tô Tô, bạn học Phương là thích ngươi nên mới tặng bánh sinh nhật nha, ngươi như thế nào lại nói chuyện như vậy với hắn.Dương tỷ tỷ không phải hay nói, cùng nhau học phải đoàn kết vui vẽ, như vậy mới có thể lớn lên khỏe mạnh, học tập thật tốt a.Chính là ngươi xem, thân là lớp phó lại là nam tử hán ,sao có thể nhỏ mọn như vậy, là nam tử hán phải rộng lượng." Dương lão sư kiên nhẫn giảng giải ,khuyên răn, Lăng tô cùng Phương Dục này vẫn làm cho nàng thật đau đầu, lúc vui vẻ, đồ ăn ngươi một miếng ta một miếng,kẹo que, ngươi liếm một chút ta liếm một chút, lúc không vui,tay đấm chân đá, ngươi dám đánh ta ta liền đụng ngươi.Thường xuyên đem “ sáu ban" làm cho lộn xộn.
“nhưng, chính là hắn mắng ta" bị Dương tỷ tỷ nói có điểm ngượng ngùng, Tô Tô xấu hổ cúi đầu, miệng lại vẫn còn cứng rắn.
“ ngươi không biết, đánh là thương, mắng là yêu sao?"Tô Bắc Bằng vừa nói ra…phản ứng lại, tựa hồ mình nói sai rồi, nháy mắt…囧…..
Dương lão sư ẩn nhẫn cười, nhìn Tô Bắc Bằng. Nghĩ muốn tiếp tục khuyên Tô Tô, kết quả người ta liền bởi vì Tô Bắc Bằng nói như vậy, chạy nhanh lại chỗ ngồi của Phương Dục.
“ ta không giận ngươi, đem bánh kem đưa cho ta đi ~"
Ai biết, Phương Dục tiểu gia hỏa này lại vì tự ái, phát cáu," không cho!, cho ngươi cũng khôngcó mẹ cùng ngươi ăn, không có mẹ cùng ngươi mừng sinh nhật!. ngươi là tiểu hài tử không có mẹ!." nhất thời buộc miệng, mới nói ra Phương Dục liền hối hận, bất quá cũng đã nói rồi không thể thu lại được.
Vết thương trong lòng vô tình bị xé mở, Tô Tô nháy mắt đỏ hốc mắt, nước mắt ngập tràn, mắt thấy sẽ khóc.
Tô Bắc Bằng thấy thế, cảm thấy không ổn, vội ôm Tô Tô vào ngực,"ngoan, không có việc gì, không có việc gì. ngươi còn có baba thương yêu."
“Phương Dục!"Dương lão sư cũng sinh khí,"Dương tỷ tỷ bình thường dạy ngươi như thế nào?tuy Tô Tô sai, nhưng đã hướng ngươi xin lỗi, ngươi như thế nào có thể đả kích hắn như vậy? vạch trần vết thương của Tô Tô, ngươi vui vẻ sao?"
" ta…" Phương Dục hổ thẹn cúi đầu, căn môi không nói.
Chung quanh các học sinh vốn thấy chuyện ngạc nhiên vội đến xem, kết quả nhìn đến Dương tỷ tỷ tức giận như vậy, lại trốn ra rất xa.
Tô Bắc Bằng không dự đoán được Tô Tô lại có khí lực lớn như vậy, giãy ra khỏi vòng ôm, còn đẫy ngã Phương Dục, một bàn tay tát trên mặt Phương Dục,"Phương Dục, ta ghét ngươi!" những lời này vừa nói ra, nước mắt Tô Tô tựa như nước suối trào ra mãnh liệt.Một cái tát còn không thể hả giận, lại hướng mặt bên còn lại của Phương Dục đánh xuống .
Mông ngã rất đau, mặt cũng nóng rát đau nhức mất cảm giác, nhưng Phương Dục không dám đánh lại, cũng không muốn đánh.
“Tô Tô" Dương tỷ tỷ lại tức giận la lên một tiếng.Tô Tô lại đạp Phương Dục một cước, xoay người chạy đi.
Tô Bắc Bằng thấy thế đuổi theo, “Tô Tô, Tô Tô." thật là làm khó tiểu hài tử a!
" ba ba ~…" Tô Tô nhìn thấy ba ba mang theo bánh ngọt đến,liềnôm hắn khóc rống.
Tô Bắc Bằng yên tâm.Này là trường học, người đến người đi, lỡ đụng phải té bị thương, lại phiền phức.
" làm sao vậy bảo bối?" nhìn thấy con mình khóc thương tâm như vậy, Lăng Quân Diệu rất đau lòng. Ngay cả Tô Bắc Bằng ngay trước mắt cũng không phát hiện." ai khi dễ con?"
“ô….ô." Tô Tô dùng sức lắc đầu, không nói.Bởi vì cậu sợ ba ba hỏi nguyên nhân…. cậu không muốn nói chính mình không có mẹ…
" ngoan, không khóc không khóc. Khóc, lớn lên sẽ không đẹp.Nam tử hán đại trượng phu, đổ máu không rơi lệ a."Lăng Quân Diệu thay cậu bé lau nước mắt, hết sức khuyên giải an ủi.
" anh … anh…." Tô Tônắm chặt tay,mạnh mẽ khống chế mình không khóc. Tô Bắc Bằng xem cậu nhẫn như vậy vất vả, khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ lên.Đi tới, " Tô Tô, hôm nay là sinh nhật ngươi, phải vui vẻ lên a".Tô Bắc Bằng ôn nhu vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nói," sinh nhật vui vẻ ~"
" ân !" Tô Tô gật gật đầu, muốn cười nhưng lại cười không nổi.
không nghĩ tới sẽ gặp Tô Bắc Bằng, Lăng Quân Diệu có chút kinh ngạc. Vừa mới đi tiệm bánh ngọt không thấy cậu.Lộ ra nụ cười tự xem là đẹp, Lăng Quân Diệu kéo cậu lại," nếu đến đây, liền cùng nhau giúp nó mừng sinh nhật đi."
Tô Bắc Bằng ngẫm lại, hôm nay nhiệm vụ cũng là vậy , đến lúc đó rời đi, không ngại. Liền gật gật đầu," hảo". Một nhà ba người…. ách, ba người tiếp tục hướng " sáu ban" đi đến. Còn chưa vào cửa, Dương lão sư liền ôm Phương Dục đầy vết thương buồn thiu đi ra. Cho dù Phương Dục bị thương, Tô Tô vẫn là dùng ánh mắt phẫn hận trừng hắn.
Dương lão sư hướng Lăng Quan Diệu gật gật đầu chào hỏi."Lăng tiên sinh."
“ Phương Dục con như thế nào bị thương?" nhìn đến em họ Phương Tuyền khuôn mặt bị thương, Lăng Quân Diệu có chút kinh ngạc.
" là Tô Tô nó…"
" là con tự ngã, Lăng thúc thúc."
Dương lão sư vừa định nói ra nguyên nhân, lại bị Phương Dục giành trước.Tô Tô hoảng sợ nhìn hắn.
Lăng Quân Diệu khuôn mặt đen lại, đem Tô Tô trong lòng buông xuống, nghiêm khắc hỏi,:" có phải hay không là con đánh bạn?"
" con … con…." bị cha rống, hai tròng mắt Tô Tô lại nhanh chóng ngập nước. Tô Bắc Bằng đưa tay ôm lấy cậu, có chút không vui nhìn Lăng Quân Diệu," hung dữ như vậy làm chi? nó vẫn chỉ là tiểu hài tử." Tuy rằng cậu chỉ là người ngoài, cha dạy con, cậu thật sự không có quyền đi quản. Nhưng thật sự không đành lòng nhìn Tô Tô thương tâm như vậy, tâm hồn non nớt vừa mới bị thương tâm một lần, lúc này lại bị cha mắng, không khóc mới là lạ.
" là do ta tự mình ngã! không liên quan đến Tô Tô." Phương Dục cực lực giúp Tô Tô giải vây," Tô Tô chờ ta đi một látsẽ trở lại." Trở về hát " chúc mừng sinh nhật " cho ngươi.
Tình cảnh như vậy, nhưng lại làm cho Dương lão sư cảm thấy vui mừng.Có lẻ,tiểu hài tử lớn lên là như vậy. Chậm rãi đi đến, liền bối rối vì đối phương suy nghĩ."Vậy ngươi đi vào trước đi, bọn nhỏ đều đang chờ."
Thấy Tô Bắc Bằng đau lòng như vậy vì con trai mình, làm tâm tình Lăng Quân Diệu nhảy nhót một trận, tất nhiên là không hề truy cứu nữa.
Nhìn đến chỗ ngồi Tô Tô đã sớm có một chiếc bánh sinh nhật thật to, Lăng Quân Diệu kinh ngạc, có chút mê hoắc. Chẳng lẽ lão sư tặng?Đem hai cái bánh ngọt mở ra, Tô Bắc Bằng nhìn đến lời Phương Dục viết trên bánh liền 囧 ….
" Tô Tô, sinh nhật vui vẻ. về sau mỗi lần sinh nhật của ngươi, ta đều cùng ngươi trãi qua."
uy! bọn họ là đứa nhỏ mà? là tiểu nam sinh mà? dựa vào…. như thế nào lại giống như tình yêu cuồng nhiệt của thiếu nam thiếu nữ? khởi đầu tình cảm cũng tới rất mãnh liệt đi? không thể trách Tô Bắc Bằng nhớ đến " cơ tình " ( tình nam nam ) ở phương diện này, game thiên long bang chân trời góc biển nhiều hủ nữ như vậy ,cả ngày chịu công kích , nghĩ không muốn bị cuốn hút cũng khó.
Nhất là…. những lời này thật sự rất là TMD mập mờ.
Liền ngay cả Lăng Quân Diệu nhìn đều kinh ngạc vô cùng.Tuyệtđối là không có khả năng là Dương lão sư tặng. Chẳng lẽ là đứa con này quyến rũ ai?
" hôm nay lại có bánh ngọt ăn. Tô Tô sinh nhật vui vẻ a~"
" lớp phó ~ sinh nhật vui vẻ! lát nữa cho ta một khối lớn bánh ngọt đi !"
" sinh nhật vui vẻ Tô Tô ~ ta đói bụng a~"
……
Các học sinh đều đến chúc mừng, đem Lăng Quân Diệu bọn họ gắt gao vâyquanh.Khuônmặt nhỏ nhắn của Tô Tô dần dân tươi cười trở lại, nhưng cũng không dám nhìn lại ba ba.
Đợi một hồi lâu,Phương Dục cùng Dương lão sư rốt cuộc cũng từ phòng y tế trở lại. Lăng Quân Diệu châm ngọn nến đồng thời các bạn học cùng nhau hát lên " chúc mừng sinh nhật “, Phương Dục ngay từ đầu là nho nhỏ cẩn thận hát, có điều, sau đó lại khá lớn mật một chút, đi đến bên cạnh Tô Bắc Bằng, nhìn Tô Tô, lớn tiếng hát lên.
Tô Bắc Bằng đương nhiên cũng hát vang dội hát lên.
Hát xong, cậu buông Tô Tô, để cho cậu thổi nến. Ngọn nến tắt, tất cả mọi người vui vẻ vỗ tay, cùng nhau hô một tiếng."Tô Tô , sinh nhật vui vẻ!" có bánh ngọt ăn!
Tô Bắc Bằng cảm giác ống quần của mình căng thẳng, nghi hoặc cúi đầu, nguyên lai là Tô Tô gắt gao cầm lấy. Có điểm lo lắng, nơi này lại không có cái gì đáng sợ a , như thế nào tiểu tử kia thân mình lại phát run như vậy?
Lăng tiên sinh khoảng cách chính mình càng ngày càng gần, Tô Tô đã bắt đầu càng dựa sát vào càng gấp, Tô Bắc Bằng đã hiểu. Nguyên lai là sợ hãi khí thế của cha!
" Lăngtiên sinh, giúp đứa nhỏ cắt bánh ngọt đi."
Dương lão sư mĩm cười nói.Vì thế hai người, mỗi người một cái, cắt bánh ngọt.
Hai cái bánh thật to, phân lượng đặc biệt đủ, phỏng chừng nhóm tiểu nam hài này ăn xong thì khỏi phải ăn cơm chiều nữa.
Tô Tô chọn khối lớn nhất, vui vẻ cười đưa cho Tô Bắc Bằng," ca ca , cho ngươi."
" cám ơn Tô Tô." Tô Bắc Bằng tiếp nhận, chú ý tới Phương Dục lại dùng ánh mắt lạnh như băng phóng đao hướng đến trên người mình. Được rồi, cậu thật sự không nghĩ dùng suy nghĩ tà ác để đoán, chính là chính là…. này thật sự là không có gian tình sao?nhóc con đều đố kị, hâm mộ, phẫn hận cậu…. Phương Dục, ngươi tiểu quỷ này sẽ không thật sự yêu thích Tô Tô đi?
Tuy rằng Tô Tô còn giận Phương Dục , chính là vẫn chọn khối khá lớn đưa cho hắn. Nếu hắn vừa mới không phải thay cậu giải vây, ba ba chắc chắn sẽ đánh tiểu thí thí của cậu.
Lăng Quân Diệu xiên một khối bánh ngọt, đưa lên miệng , ánh mặt lại vẫn một mực dõi theo Tô Bắc Bằng. Xem ra cậu rất thương Tô Tô, mà Tô Tô cũng dính cậu, đây không phải ý nghĩa là….anh đã không còn băn khoăn nữa. Nhẹ cười, lúc này, thật sự cậu sẽ trốn không thoát.
Nhìn đến ba ba lộ ra chút nham hiểm, còn có đắc ý tươi cười, Tô Tô chú ý lòng lại run lên.
Ăn xong bánh ngọt, các học sinh chơi trò chơi một chút thì tới thời gian tan học. Đều thu thập xong sách giáo khoa,đeo túi xách, hướng nhau nói lời tạm biệt. Tô Bắc Bằng biết Tô Tô vẫn còn sợ ba ba cậu, vì thế ôm hắn, đi theo Lăng Quân Diệu ra cửa trường.KhiLăng Quân Diệu đem xe tới, Tô Bắc Bằng buông Tô Tô ra, nhưng cậu lại nắm chặt chính mình không buông, này làm Tô Bắc Bằng có chút không biết làm thế nào.
" nếu là không chê, theo chúng ta về ăn bữa cơm đi. Ta thấy Tô Tô rất thích cậu ."Lăng Quân Diệu rèn sắt khi còn nóng.
" a? không cần không cần!"
“Đi thôi suất ca ca ~, baba nấu ăn ngon lắm nha." Tô Tô cũng không muốn hắn rời đi," ca ca không muốn cùng Tô Tô ăn mừng sinh nhật sao?"Thấy Tô Bắc Bằng không động đậy, liền xuất ra đòn sát thủ – ủy khuất mở miệng, ngay lập tức mắt tựa hồ lại ngập nước.
“….." uy…. Không phải vừa rồi mới mừng sinh nhật với nó sao?
“được rồi." Tô Bắc Bằng thỏa hiệp, ôm Tô Tô ngồi vào ghế phụ. Sau đó, tâm lý ganh tị lại bắt đầu nổi lên – xe cao cấp như vậy có rèm che, cũng không sợ đâm chết người !!!.Từ khi ba ba không còn cung cấp cho cậu kinh phí học, đã lâu rồi cậu không ngồi chiếc xe xa hoa xinh đẹp như vầy.
Nghĩ nghĩ vẫn là gọi điện thoại cho ông chủ," ông chủ ngượng ngùng a, không nói với ngươi một tiếng đã tự ý rời khỏi công việc !Hôm nay thời gian tính đến ba giờ đi."
“ ta còn nghĩ ngươi là bị người bắt cóc."
“ …." Tô Bắc Bằng ấm ức cúp điện thoại.
Cậu không thấy được ,mới vừa rồi khi cậu đang gọi điện thoại,hai cha con bên kia trao đổi ánh mắt.Tô Bắc Bằng a, trúng kế rồi.
Những lúc khách đông, cậu làm việc chăm chỉ nên cũng không phân biệt được, nhưng là hiện tại, khách ít đi ,cậu lại như đi lạc vào cõi tiên, lâu lâu lại cười một cái rồi phải mất vài giây mới lấy lại tinh thần.
Tò mò nổi lên, Úy Kiệt nhịn không được hỏi : “ có chuyện gì tốt a, nói ra một chút, nhìn cậu đều vui cả ngày."
“A. . . . . . A?" Tô Bắc Bằng hoàn hồn, “Có sao?"
“cậu cứ cười âm hiểm như vậy, khách hàng không bị hù dọa chạy là may mắn rồi ." Úy Kiệt trêu ghẹo nói.
“ ách…" Tô Bác Bằng có điểm xấu hổ gãi gãi đầu, thật ra thì cũng không có chuyện gì,chính là nghĩ lại hôn lễ tối hôm qua, mỗi một hành động được chuẩn bị tỉ mỉ,bày trí đẹp đẽ,lại còn lời ngon tiếng ngọt, đều làm cho cậu lâng lâng.
“ uy, anh kia"
Đột nhiên, một giọng nói của tiểu nam hài xông vào lỗ tai Tô Bắc Bằng, lại còn mang theo vẽ ngạo mạng kiêu căng, khiến người ta khó chịu. Bất quá Tô Bắc Bằng vẫn là giương lên nụ cười,đối diện cậu bé có vẻ quen mắt này hỏi: “ làm sao vậy tiểu đệ đệ, có cái gì cần hỗ trợ sao?"
Không ngờ, tiểu nam hài lạnh lùng liếc cậu một cái:" ta không phải tiểu đệ đệ"
“…"
“ một cái bánh sinh nhật. “ Tiểu nam hài tìm được hình bánh kem, chọn lựa một lúc, rồi lại dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Tô Bắc Bằng:" mau chóng làm, buổi chiều 3 giờ đưa đến trường tiểu học. Năm 2 lớp 6."
Tô Bắc Bằng thật sự không hiểu từ đâu mà toàn thân tiểu quỷ này lại toát ra vẻ lạnh như băng.Nhưnglà ,vì công việc… vẫn là cười làm lành." Đã biết."
Tiểu nam hài lại nhìn Úy Kiệt đang đứng một bên,sau đó liền bỏ đi. Tô Bắc Bằng im lặng không biết phải nói gì. Đây là hài tử nhà ai a ?có điểm quen mắt , bất quá cũng không muốn biết.
“ cậu xem cửa hàng, tôi vào chuẩn bị."Úy Kiệt phân phó xong liền đi vào làm bánh.Lưu lại Tô Bắc Bằng tiếp tục thất thần. Nhìn thấy đơn đặt hàng Úy Kiệt nghi ngờ, hôm nay Lăng tiên sinh đã gọi điện thoại đến để đặt bánh cho con trai bảo bối của mình Lăng Tô, như thế nào cái này cũng y như vậy?
Úy Kiệt sau khi đóng gói bánh cẩn thận, liền giao cho Tô Bắc Bằng, cười cười xin lỗi nói,:" làm phiền cậu ,theo lời cậu nói, kiêm chức chạy việc."
“…" Tô Bắc Bằng bất đắc dĩ tiếp nhận, thật là biết hại người.Trường tiểu học cách đây khoảng 3km, đi tới đó không mệt chết người sao?.
“ ách, đưa cậu xe đạp, để ở đằng kia."Úy Kiệt chỉ chỉ một góc âm u trong tiệm, quả nhiên đặt một chiếc xe đạp vẫn còn mới bảy phần.Chẳng qua, thân xe màu phấn hồng,một cái giỏ xe xinh xắn….uy, đó là xe của nữ nhân?, bất quá…
“tôi sẽ không đi xe đạp…" Tô Bắc Bằng xấu hổ cuối đầu.thật đúng là khó mở miệng a.
“…."Úy Kiệt cũng không nói gì."Ngồi xe bus thôi."Rộng rãi lấy ra 2 tờ tiền đưa cho Tô Bắc Bằng.
Tô Bắc Bằng nhận tiền ão não chạy đi.
Đi vào trường tiểu học, sau khi tìm kiếm một hồi lâu vẫn không thấy nơi tiểu nam hài nói, không nghĩ tới trường tiểu học này lại lớn và xa hoa như vậy.Phỏng chừng cũng chỉ có những gia đình có tiền mới có thể đưa con mình vào học. Đi vào sáu ban, tiếng chuông tan học vừa vặn vang lên.Lúc này…
“suất ca ca!"
Âm thanh có vẻ quen thuộc truyền vào tai Tô Bắc Bằng.
“ hắn không suất!"
Lại một âm thanh quen thuộc…
Kinh ngạc hướng về hướng âm thanh phát ra…. Nghĩ tới!chính là đến giao bánh kem cho đứa nhỏ này. Là tiểu tử ngày đó đến cửa hàng bánh kem, tô tô.cùng một bộ dáng, hình như là… cùng Phương Tuyền có quan hệ.
Mới vừa rồi chính là nó nói mình không đánh yêu?Tiểu hài tử xấu xa, tuyệt không đáng yêu.
“ suất!" Tô Tô phẫn nộ trừng mắt nhìn Phương Dục , một lần nữa tươi cười hướng Tô Bắc Bằng,"oa…. Bánh kem thật lớn!" nước miếng đều chảy ra .
“ nguyên lai là Tô Tô a". Tô Bắc Bằng cuối xuống điểm nhẹ lên mũi Tô Tô.
“Tô ngu ngốc!là ta đặt bánh kem, sinh nhật vui vẻ". Phương Dục kéo tay Tô Bắc Bằng đoạt lấy bánh kem , mạnh mẽ đưa tới trước mặt Tô Tô.
“ hừ, ta mới không hiếm lạ.!" Tô Tô nghiên mặt qua một bên," ngươi cả ngày đều đối nghịch với ta.Mới không cần bánh ngọt của ngươi."Dù sao lát nữa baba cũng mang bánh đến.
Bị cự tuyệt, Phương Dục cũng sinh khí, hừ lạnh một tiếng, cầm bánh ngọt, mất mác rời đi.“ nhĩ hảo." Dương lão sư từ phòng học đi ra, hướng Tô Bắc Bằng cười chào hỏi.
“ nhỉ hảo, lão sư."Tô Bắc Bằng tôn kính hướng lão sư chào hỏi.
“ Tô Tô, bạn học Phương là thích ngươi nên mới tặng bánh sinh nhật nha, ngươi như thế nào lại nói chuyện như vậy với hắn.Dương tỷ tỷ không phải hay nói, cùng nhau học phải đoàn kết vui vẽ, như vậy mới có thể lớn lên khỏe mạnh, học tập thật tốt a.Chính là ngươi xem, thân là lớp phó lại là nam tử hán ,sao có thể nhỏ mọn như vậy, là nam tử hán phải rộng lượng." Dương lão sư kiên nhẫn giảng giải ,khuyên răn, Lăng tô cùng Phương Dục này vẫn làm cho nàng thật đau đầu, lúc vui vẻ, đồ ăn ngươi một miếng ta một miếng,kẹo que, ngươi liếm một chút ta liếm một chút, lúc không vui,tay đấm chân đá, ngươi dám đánh ta ta liền đụng ngươi.Thường xuyên đem “ sáu ban" làm cho lộn xộn.
“nhưng, chính là hắn mắng ta" bị Dương tỷ tỷ nói có điểm ngượng ngùng, Tô Tô xấu hổ cúi đầu, miệng lại vẫn còn cứng rắn.
“ ngươi không biết, đánh là thương, mắng là yêu sao?"Tô Bắc Bằng vừa nói ra…phản ứng lại, tựa hồ mình nói sai rồi, nháy mắt…囧…..
Dương lão sư ẩn nhẫn cười, nhìn Tô Bắc Bằng. Nghĩ muốn tiếp tục khuyên Tô Tô, kết quả người ta liền bởi vì Tô Bắc Bằng nói như vậy, chạy nhanh lại chỗ ngồi của Phương Dục.
“ ta không giận ngươi, đem bánh kem đưa cho ta đi ~"
Ai biết, Phương Dục tiểu gia hỏa này lại vì tự ái, phát cáu," không cho!, cho ngươi cũng khôngcó mẹ cùng ngươi ăn, không có mẹ cùng ngươi mừng sinh nhật!. ngươi là tiểu hài tử không có mẹ!." nhất thời buộc miệng, mới nói ra Phương Dục liền hối hận, bất quá cũng đã nói rồi không thể thu lại được.
Vết thương trong lòng vô tình bị xé mở, Tô Tô nháy mắt đỏ hốc mắt, nước mắt ngập tràn, mắt thấy sẽ khóc.
Tô Bắc Bằng thấy thế, cảm thấy không ổn, vội ôm Tô Tô vào ngực,"ngoan, không có việc gì, không có việc gì. ngươi còn có baba thương yêu."
“Phương Dục!"Dương lão sư cũng sinh khí,"Dương tỷ tỷ bình thường dạy ngươi như thế nào?tuy Tô Tô sai, nhưng đã hướng ngươi xin lỗi, ngươi như thế nào có thể đả kích hắn như vậy? vạch trần vết thương của Tô Tô, ngươi vui vẻ sao?"
" ta…" Phương Dục hổ thẹn cúi đầu, căn môi không nói.
Chung quanh các học sinh vốn thấy chuyện ngạc nhiên vội đến xem, kết quả nhìn đến Dương tỷ tỷ tức giận như vậy, lại trốn ra rất xa.
Tô Bắc Bằng không dự đoán được Tô Tô lại có khí lực lớn như vậy, giãy ra khỏi vòng ôm, còn đẫy ngã Phương Dục, một bàn tay tát trên mặt Phương Dục,"Phương Dục, ta ghét ngươi!" những lời này vừa nói ra, nước mắt Tô Tô tựa như nước suối trào ra mãnh liệt.Một cái tát còn không thể hả giận, lại hướng mặt bên còn lại của Phương Dục đánh xuống .
Mông ngã rất đau, mặt cũng nóng rát đau nhức mất cảm giác, nhưng Phương Dục không dám đánh lại, cũng không muốn đánh.
“Tô Tô" Dương tỷ tỷ lại tức giận la lên một tiếng.Tô Tô lại đạp Phương Dục một cước, xoay người chạy đi.
Tô Bắc Bằng thấy thế đuổi theo, “Tô Tô, Tô Tô." thật là làm khó tiểu hài tử a!
" ba ba ~…" Tô Tô nhìn thấy ba ba mang theo bánh ngọt đến,liềnôm hắn khóc rống.
Tô Bắc Bằng yên tâm.Này là trường học, người đến người đi, lỡ đụng phải té bị thương, lại phiền phức.
" làm sao vậy bảo bối?" nhìn thấy con mình khóc thương tâm như vậy, Lăng Quân Diệu rất đau lòng. Ngay cả Tô Bắc Bằng ngay trước mắt cũng không phát hiện." ai khi dễ con?"
“ô….ô." Tô Tô dùng sức lắc đầu, không nói.Bởi vì cậu sợ ba ba hỏi nguyên nhân…. cậu không muốn nói chính mình không có mẹ…
" ngoan, không khóc không khóc. Khóc, lớn lên sẽ không đẹp.Nam tử hán đại trượng phu, đổ máu không rơi lệ a."Lăng Quân Diệu thay cậu bé lau nước mắt, hết sức khuyên giải an ủi.
" anh … anh…." Tô Tônắm chặt tay,mạnh mẽ khống chế mình không khóc. Tô Bắc Bằng xem cậu nhẫn như vậy vất vả, khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ lên.Đi tới, " Tô Tô, hôm nay là sinh nhật ngươi, phải vui vẻ lên a".Tô Bắc Bằng ôn nhu vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nói," sinh nhật vui vẻ ~"
" ân !" Tô Tô gật gật đầu, muốn cười nhưng lại cười không nổi.
không nghĩ tới sẽ gặp Tô Bắc Bằng, Lăng Quân Diệu có chút kinh ngạc. Vừa mới đi tiệm bánh ngọt không thấy cậu.Lộ ra nụ cười tự xem là đẹp, Lăng Quân Diệu kéo cậu lại," nếu đến đây, liền cùng nhau giúp nó mừng sinh nhật đi."
Tô Bắc Bằng ngẫm lại, hôm nay nhiệm vụ cũng là vậy , đến lúc đó rời đi, không ngại. Liền gật gật đầu," hảo". Một nhà ba người…. ách, ba người tiếp tục hướng " sáu ban" đi đến. Còn chưa vào cửa, Dương lão sư liền ôm Phương Dục đầy vết thương buồn thiu đi ra. Cho dù Phương Dục bị thương, Tô Tô vẫn là dùng ánh mắt phẫn hận trừng hắn.
Dương lão sư hướng Lăng Quan Diệu gật gật đầu chào hỏi."Lăng tiên sinh."
“ Phương Dục con như thế nào bị thương?" nhìn đến em họ Phương Tuyền khuôn mặt bị thương, Lăng Quân Diệu có chút kinh ngạc.
" là Tô Tô nó…"
" là con tự ngã, Lăng thúc thúc."
Dương lão sư vừa định nói ra nguyên nhân, lại bị Phương Dục giành trước.Tô Tô hoảng sợ nhìn hắn.
Lăng Quân Diệu khuôn mặt đen lại, đem Tô Tô trong lòng buông xuống, nghiêm khắc hỏi,:" có phải hay không là con đánh bạn?"
" con … con…." bị cha rống, hai tròng mắt Tô Tô lại nhanh chóng ngập nước. Tô Bắc Bằng đưa tay ôm lấy cậu, có chút không vui nhìn Lăng Quân Diệu," hung dữ như vậy làm chi? nó vẫn chỉ là tiểu hài tử." Tuy rằng cậu chỉ là người ngoài, cha dạy con, cậu thật sự không có quyền đi quản. Nhưng thật sự không đành lòng nhìn Tô Tô thương tâm như vậy, tâm hồn non nớt vừa mới bị thương tâm một lần, lúc này lại bị cha mắng, không khóc mới là lạ.
" là do ta tự mình ngã! không liên quan đến Tô Tô." Phương Dục cực lực giúp Tô Tô giải vây," Tô Tô chờ ta đi một látsẽ trở lại." Trở về hát " chúc mừng sinh nhật " cho ngươi.
Tình cảnh như vậy, nhưng lại làm cho Dương lão sư cảm thấy vui mừng.Có lẻ,tiểu hài tử lớn lên là như vậy. Chậm rãi đi đến, liền bối rối vì đối phương suy nghĩ."Vậy ngươi đi vào trước đi, bọn nhỏ đều đang chờ."
Thấy Tô Bắc Bằng đau lòng như vậy vì con trai mình, làm tâm tình Lăng Quân Diệu nhảy nhót một trận, tất nhiên là không hề truy cứu nữa.
Nhìn đến chỗ ngồi Tô Tô đã sớm có một chiếc bánh sinh nhật thật to, Lăng Quân Diệu kinh ngạc, có chút mê hoắc. Chẳng lẽ lão sư tặng?Đem hai cái bánh ngọt mở ra, Tô Bắc Bằng nhìn đến lời Phương Dục viết trên bánh liền 囧 ….
" Tô Tô, sinh nhật vui vẻ. về sau mỗi lần sinh nhật của ngươi, ta đều cùng ngươi trãi qua."
uy! bọn họ là đứa nhỏ mà? là tiểu nam sinh mà? dựa vào…. như thế nào lại giống như tình yêu cuồng nhiệt của thiếu nam thiếu nữ? khởi đầu tình cảm cũng tới rất mãnh liệt đi? không thể trách Tô Bắc Bằng nhớ đến " cơ tình " ( tình nam nam ) ở phương diện này, game thiên long bang chân trời góc biển nhiều hủ nữ như vậy ,cả ngày chịu công kích , nghĩ không muốn bị cuốn hút cũng khó.
Nhất là…. những lời này thật sự rất là TMD mập mờ.
Liền ngay cả Lăng Quân Diệu nhìn đều kinh ngạc vô cùng.Tuyệtđối là không có khả năng là Dương lão sư tặng. Chẳng lẽ là đứa con này quyến rũ ai?
" hôm nay lại có bánh ngọt ăn. Tô Tô sinh nhật vui vẻ a~"
" lớp phó ~ sinh nhật vui vẻ! lát nữa cho ta một khối lớn bánh ngọt đi !"
" sinh nhật vui vẻ Tô Tô ~ ta đói bụng a~"
……
Các học sinh đều đến chúc mừng, đem Lăng Quân Diệu bọn họ gắt gao vâyquanh.Khuônmặt nhỏ nhắn của Tô Tô dần dân tươi cười trở lại, nhưng cũng không dám nhìn lại ba ba.
Đợi một hồi lâu,Phương Dục cùng Dương lão sư rốt cuộc cũng từ phòng y tế trở lại. Lăng Quân Diệu châm ngọn nến đồng thời các bạn học cùng nhau hát lên " chúc mừng sinh nhật “, Phương Dục ngay từ đầu là nho nhỏ cẩn thận hát, có điều, sau đó lại khá lớn mật một chút, đi đến bên cạnh Tô Bắc Bằng, nhìn Tô Tô, lớn tiếng hát lên.
Tô Bắc Bằng đương nhiên cũng hát vang dội hát lên.
Hát xong, cậu buông Tô Tô, để cho cậu thổi nến. Ngọn nến tắt, tất cả mọi người vui vẻ vỗ tay, cùng nhau hô một tiếng."Tô Tô , sinh nhật vui vẻ!" có bánh ngọt ăn!
Tô Bắc Bằng cảm giác ống quần của mình căng thẳng, nghi hoặc cúi đầu, nguyên lai là Tô Tô gắt gao cầm lấy. Có điểm lo lắng, nơi này lại không có cái gì đáng sợ a , như thế nào tiểu tử kia thân mình lại phát run như vậy?
Lăng tiên sinh khoảng cách chính mình càng ngày càng gần, Tô Tô đã bắt đầu càng dựa sát vào càng gấp, Tô Bắc Bằng đã hiểu. Nguyên lai là sợ hãi khí thế của cha!
" Lăngtiên sinh, giúp đứa nhỏ cắt bánh ngọt đi."
Dương lão sư mĩm cười nói.Vì thế hai người, mỗi người một cái, cắt bánh ngọt.
Hai cái bánh thật to, phân lượng đặc biệt đủ, phỏng chừng nhóm tiểu nam hài này ăn xong thì khỏi phải ăn cơm chiều nữa.
Tô Tô chọn khối lớn nhất, vui vẻ cười đưa cho Tô Bắc Bằng," ca ca , cho ngươi."
" cám ơn Tô Tô." Tô Bắc Bằng tiếp nhận, chú ý tới Phương Dục lại dùng ánh mắt lạnh như băng phóng đao hướng đến trên người mình. Được rồi, cậu thật sự không nghĩ dùng suy nghĩ tà ác để đoán, chính là chính là…. này thật sự là không có gian tình sao?nhóc con đều đố kị, hâm mộ, phẫn hận cậu…. Phương Dục, ngươi tiểu quỷ này sẽ không thật sự yêu thích Tô Tô đi?
Tuy rằng Tô Tô còn giận Phương Dục , chính là vẫn chọn khối khá lớn đưa cho hắn. Nếu hắn vừa mới không phải thay cậu giải vây, ba ba chắc chắn sẽ đánh tiểu thí thí của cậu.
Lăng Quân Diệu xiên một khối bánh ngọt, đưa lên miệng , ánh mặt lại vẫn một mực dõi theo Tô Bắc Bằng. Xem ra cậu rất thương Tô Tô, mà Tô Tô cũng dính cậu, đây không phải ý nghĩa là….anh đã không còn băn khoăn nữa. Nhẹ cười, lúc này, thật sự cậu sẽ trốn không thoát.
Nhìn đến ba ba lộ ra chút nham hiểm, còn có đắc ý tươi cười, Tô Tô chú ý lòng lại run lên.
Ăn xong bánh ngọt, các học sinh chơi trò chơi một chút thì tới thời gian tan học. Đều thu thập xong sách giáo khoa,đeo túi xách, hướng nhau nói lời tạm biệt. Tô Bắc Bằng biết Tô Tô vẫn còn sợ ba ba cậu, vì thế ôm hắn, đi theo Lăng Quân Diệu ra cửa trường.KhiLăng Quân Diệu đem xe tới, Tô Bắc Bằng buông Tô Tô ra, nhưng cậu lại nắm chặt chính mình không buông, này làm Tô Bắc Bằng có chút không biết làm thế nào.
" nếu là không chê, theo chúng ta về ăn bữa cơm đi. Ta thấy Tô Tô rất thích cậu ."Lăng Quân Diệu rèn sắt khi còn nóng.
" a? không cần không cần!"
“Đi thôi suất ca ca ~, baba nấu ăn ngon lắm nha." Tô Tô cũng không muốn hắn rời đi," ca ca không muốn cùng Tô Tô ăn mừng sinh nhật sao?"Thấy Tô Bắc Bằng không động đậy, liền xuất ra đòn sát thủ – ủy khuất mở miệng, ngay lập tức mắt tựa hồ lại ngập nước.
“….." uy…. Không phải vừa rồi mới mừng sinh nhật với nó sao?
“được rồi." Tô Bắc Bằng thỏa hiệp, ôm Tô Tô ngồi vào ghế phụ. Sau đó, tâm lý ganh tị lại bắt đầu nổi lên – xe cao cấp như vậy có rèm che, cũng không sợ đâm chết người !!!.Từ khi ba ba không còn cung cấp cho cậu kinh phí học, đã lâu rồi cậu không ngồi chiếc xe xa hoa xinh đẹp như vầy.
Nghĩ nghĩ vẫn là gọi điện thoại cho ông chủ," ông chủ ngượng ngùng a, không nói với ngươi một tiếng đã tự ý rời khỏi công việc !Hôm nay thời gian tính đến ba giờ đi."
“ ta còn nghĩ ngươi là bị người bắt cóc."
“ …." Tô Bắc Bằng ấm ức cúp điện thoại.
Cậu không thấy được ,mới vừa rồi khi cậu đang gọi điện thoại,hai cha con bên kia trao đổi ánh mắt.Tô Bắc Bằng a, trúng kế rồi.
Tác giả :
Túy Trần