Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác
Quyển 12 - Chương 195: Âm mưu
Em chỉ là lông mi ở dưới trông chừng cho anh
Tất cả cảm giác của anh là vui sướng hay là bi thương
Trong sự cô độc, em cầu nguyện cho anh
Ban ngày nhớ nhung, ban đêm rơi lệ
Trong gió lớn thoáng qua bóng hình
Hi vọng cầu xin nó mãi mãi đừng trở lại. . . . . .
☆☆☆☆☆☆☆☆
An Vũ Ân nhẹ nhàng xoay người, quay mặt về phía biển rộng lớn, lau đi giọt nước mắt trên khóe mi, tỏ ra vui vẻ nói: "Thiếu Đường, anh còn nhớ rõ khung cảnh lần đầu tiên anh đưa em đến bờ biển không? Đó là lần duy nhất em cảm thấy hạnh phúc!"
Nói xong, cô quay sang, con ngươi tràn đầy hạnh phúc nhìn Lăng Thiếu Đường đứng ở phía sau.
Lăng Thiếu Đường không nói gì, chỉ gật đầu.
"Anh còn nhớ rõ lần đấy anh nói gì với em không?" An Vũ Ân ngẩng đầu, nhẹ giọng hỏi.
Cơ thể cường tráng của Lăng Thiếu Đường ẩn đi vẻ cứng đờ, đáy mắt lưu lại hình ảnh An Vũ Ân xinh đẹp, anh mở miệng lần nữa nói: " Nhớ rõ!"
An Vũ Ân nghe thấy anh nói câu này thì vô cùng hạnh phúc, cô ta nhẹ nhàng cười, tiến lên trước, chầm chậm kéo bàn tay to của Lăng Thiếu Đường, nhìn thẳng vào ánh mắt của anh nói: "Ở bờ biển, anh từng nói với em ——"
"Vũ Ân, anh muốn em làm cô dâu của Lăng Thiếu Đường, từ nay về sau, anh sẽ là toàn bộ hạnh phúc của em!" Lăng Thiếu Đường lặp lại trôi chảy không sót một từ nào lời nói mà năm đó anh đã nói với cô ta, biểu cảm trên mặt cũng chăm chú.
An Vũ Ân chậm rãi nở nụ cười, giống như một đóa hoa đêm xinh đẹp, diễm lệ: " Thiếu Đường, anh nhớ rõ, thật sự anh nhớ rất rõ!" Trong lòng Lăng Thiếu Đường có chút không nỡ: "Đúng, những việc xảy ra trong quá khứ của chúng ta, anh đều nhớ rõ!"
Làm sao anh có thể quên tất cả những việc ấy, nói chính xác hơn anh đã ghi nhớ ở trong lòng, lúc đó An Vũ Ân mất đi người thân duy nhất, anh cảm thấy bất lực và thông cảm cho cô, vì thế anh đưa cô tới bờ biển, nói ra những lời kia.
"Thiếu Đường, cảm ơn anh vì vẫn còn nhớ rõ tất cả, nhưng bây giờ, ở bên cạnh anh lúc này là một người phụ nữ xinh đẹp, cô ấy sẽ là người tiến vào trong trái tim anh ——"
An Vũ Ân không nói được nữa, đôi mắt tràn ngập nước mắt ở dưới ánh trăng lại càng thêm xinh đẹp, duyên dáng và bi thảm.
"Vũ Ân, rất xin lỗi, là anh đã phụ em!" Trên khuôn mặt lạnh lùng
kiên định của Lăng Thiếu Đường hiện lên sự ngấm ngầm chịu đựng, dù sao đây đã từng là người phụ nữ mà anh yêu thương, ít nhất trong khoảng thời gian trước kia, ở trong tim của anh, cô cũng là người đặc biệt.
“Không, Thiếu Đường, không cần nói xin lỗi em, thực ra, em đã sớm biết kết quả sẽ như vậy, tại em vẫn cứ không cam tâm, đêm nay, em chỉ muốn ngắm anh, cũng không phải muốn quấy rầy cuộc sống của hai người, là em nên xin lỗi anh mới đúng…"
Giọng nói của An Vũ Ân nghẹn ngào, cô ta chầm chậm ngồi xuống bờ cát, bờ vai mềm mại run run trong vô vọng.
“Vũ Ân…" Lăng Thiếu Đường nhìn thấy bộ dạng An Vũ Ân như vậy, trong lòng tự nhiên cũng thấy rất khó chịu, anh đi tới trước mặt cô ta, ngồi xuống, bàn tay to cứng đờ ôm lấy bờ vai cô ta, ý muốn an ủi cô ta.
“Thiếu Đường…" Hơi thở quen thuộc của Lăng Thiếu Đường khiến An Vũ Ân xúc động nhào vào trong ngực anh.
“Vũ Ân!" Lăng Thiếu Đường lập tức kéo thân thể cô ta ra khỏi ngực mình: “Đã khuya rồi, anh đưa em về, được không?"
Anh lại không có thói quen thân thiết với cô ta như vậy.
An Vũ Ân nhìn Lăng Thiếu Đường lạnh nhạt với mình, vừa định nói cái gì đó, khóe mắt nhanh chóng nhìn thấy một bóng hình cách đó không xa, bởi vì Lăng Thiếu Đường quay mặt ra biển rộng lớn, tất nhiên anh sẽ không thể nhìn thấy bóng dáng đó.
Lập tức, An Vũ Ân lau nước mắt, ngẩng đầu cố gắng tìm cách mỉm cười, vì vừa mới khóc nên giọng nói trở nên khàn khàn: “Thiếu Đường, có thể cho em cảm nhận hơi ấm từ lồng ngực của anh được không? Chỉ một lần thôi, một lần thôi là được rồi!"
Bộ dáng đau đớn đáng thương của cô ta khiến Lăng Thiếu Đường đau lòng một lúc, vì trong lòng còn áy náy với cô ta, cho nên đồng ý.
An Vũ Ân nằm ở trong ngực anh, hai tay ôm chặt gáy của Lăng Thiếu Đường, thân thể mềm mại dán vào phía trên ngực của anh: “Thiếu Đường, ôm chặt em được không, xin anh?"
Đôi mắt Lăng Thiếu Đường lướt qua một tia do dự, sau đó, từ từ vươn cánh tay, cứng ngắc ôm lấy thân thể của cô ta.
“Thiếu Đường, Thiếu Đường!" An Vũ Ân tham lam hưởng thụ hơi thở dễ chịu trên người Lăng Thiếu Đường, cô ta phát hiện bóng dáng đứng cách đó không xa đang cảm thấy kinh sợ không thôi, thì đôi mắt hiện lên một chút sảng khoái.
Kỳ Hinh!
Không sai, dựa vào trực giác của phụ nữ, cô ta chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra bóng dáng kia là Kỳ Hinh! Đúng là đại tiểu thư con nhà có giáo dục, chỉ dựa vào cô mà dám đấu với tôi à? Cô lấy gì để đấu với tôi?
Một lát sau, Lăng Thiếu Đường nhẹ nhàng đẩy An Vũ Ân ra: “Em ở đâu? Đêm đã khuya, anh đưa em về!"
Dù sao cô ta cũng là một cô gái, đã trễ thế này, anh cũng không yên lòng.
An Vũ Ân nghe lời gật đầu, giữ cánh tay Lăng Thiếu Đường đứng lên.
“Đi thôi, anh đi lấy xe!" Nói xong, Lăng Thiếu Đường bước về phía trước.
An Vũ Ân đi theo phía sau, nhìn bóng lưng cao lớn của Lăng Thiếu Đường!
“A…." Cô ta khẽ kêu một tiếng.
“Làm sao vậy?" Lăng Thiếu Đường đi phía trước quay đầu lại, nhìn khuôn mặt đau đớn của An Vũ Ân.
“Chân của em… đau quá!" An Vũ Ân đưa tay chỉ vào chỗ mắt cá chân, giọng nói mềm mại khiến người ta đau lòng.
Lăng Thiếu Đường hơi nhíu mày lại, anh dừng một chút, sau đó đi đến bên cạnh cô ta: “Đến đây, dựa vào cánh tay của anh, đi thử xem!" Ngay sau đó, anh vươn bàn tay to về phía cô ta.
An Vũ Ân nhìn bàn tay to đầy mạnh mẽ của Lăng Thiếu Đường: “Cảm ơn anh, Thiếu Đường!" Sau đó bàn tay nhỏ bé cầm lấy bàn tay to lớn của anh, thử bước đi hai bước, nhưng vì đau đớn mà mày nhíu lại thành nếp uốn.
“Đau lắm à?" Lăng Thiếu Đường nhẫn nại hỏi, khuôn mặt giống như điêu khắc hiện lên sự quan tâm nhàn nhạt.
An Vũ Ân ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt Lăng Thiếu Đường như biển sâu, gật đầu, tay nhỏ bé không ngừng xoa mắt cá chân, vẻ mặt rất đau khổ.
Lăng Thiếu Đường nâng cổ tay nhìn đồng hồ, trong ánh mắt hiện lên vẻ không kiên nhẫn, cứ theo tình huống này, không biết sẽ chậm trễ đến bao giờ, bởi vì anh nghĩ tới thói quen ngủ của Kỳ Hinh, cô bé này đã tạo thành thói quen ngủ ở trong ngực của anh, nếu tỉnh lại mà không thấy anh khẳng định sẽ không ngủ được.
Nghĩ đến đây, tim anh sẽ dâng trào cảm giác yêu thương.
Ngay sau đó, anh nhẹ nhàng kéo thân thể An Vũ Ân, nâng lên cao: “Sau khi trở về dùng nước nóng chườm một chút, nếu vẫn không khỏi thì nhớ phải đi gặp bác sĩ!"
Tiếng nói trầm thấp vang lên, mang theo sự điềm tĩnh làm cho lòng người phụ nữ nào đó kinh sợ.
Nói xong, anh ôm cô ta đi về phía ô tô.
An Vũ Ân nằm ở trong lòng anh dùng sức gật đầu, hai tay vòng qua cổ anh lại thông qua bờ vai của Lăng Thiếu Đường nhìn về phía bóng dáng đang đứng ở trong bóng tối kia.
Môi, đang tỏ ra ưu buồn đột nhiên nhếch lên.
Tất cả cảm giác của anh là vui sướng hay là bi thương
Trong sự cô độc, em cầu nguyện cho anh
Ban ngày nhớ nhung, ban đêm rơi lệ
Trong gió lớn thoáng qua bóng hình
Hi vọng cầu xin nó mãi mãi đừng trở lại. . . . . .
☆☆☆☆☆☆☆☆
An Vũ Ân nhẹ nhàng xoay người, quay mặt về phía biển rộng lớn, lau đi giọt nước mắt trên khóe mi, tỏ ra vui vẻ nói: "Thiếu Đường, anh còn nhớ rõ khung cảnh lần đầu tiên anh đưa em đến bờ biển không? Đó là lần duy nhất em cảm thấy hạnh phúc!"
Nói xong, cô quay sang, con ngươi tràn đầy hạnh phúc nhìn Lăng Thiếu Đường đứng ở phía sau.
Lăng Thiếu Đường không nói gì, chỉ gật đầu.
"Anh còn nhớ rõ lần đấy anh nói gì với em không?" An Vũ Ân ngẩng đầu, nhẹ giọng hỏi.
Cơ thể cường tráng của Lăng Thiếu Đường ẩn đi vẻ cứng đờ, đáy mắt lưu lại hình ảnh An Vũ Ân xinh đẹp, anh mở miệng lần nữa nói: " Nhớ rõ!"
An Vũ Ân nghe thấy anh nói câu này thì vô cùng hạnh phúc, cô ta nhẹ nhàng cười, tiến lên trước, chầm chậm kéo bàn tay to của Lăng Thiếu Đường, nhìn thẳng vào ánh mắt của anh nói: "Ở bờ biển, anh từng nói với em ——"
"Vũ Ân, anh muốn em làm cô dâu của Lăng Thiếu Đường, từ nay về sau, anh sẽ là toàn bộ hạnh phúc của em!" Lăng Thiếu Đường lặp lại trôi chảy không sót một từ nào lời nói mà năm đó anh đã nói với cô ta, biểu cảm trên mặt cũng chăm chú.
An Vũ Ân chậm rãi nở nụ cười, giống như một đóa hoa đêm xinh đẹp, diễm lệ: " Thiếu Đường, anh nhớ rõ, thật sự anh nhớ rất rõ!" Trong lòng Lăng Thiếu Đường có chút không nỡ: "Đúng, những việc xảy ra trong quá khứ của chúng ta, anh đều nhớ rõ!"
Làm sao anh có thể quên tất cả những việc ấy, nói chính xác hơn anh đã ghi nhớ ở trong lòng, lúc đó An Vũ Ân mất đi người thân duy nhất, anh cảm thấy bất lực và thông cảm cho cô, vì thế anh đưa cô tới bờ biển, nói ra những lời kia.
"Thiếu Đường, cảm ơn anh vì vẫn còn nhớ rõ tất cả, nhưng bây giờ, ở bên cạnh anh lúc này là một người phụ nữ xinh đẹp, cô ấy sẽ là người tiến vào trong trái tim anh ——"
An Vũ Ân không nói được nữa, đôi mắt tràn ngập nước mắt ở dưới ánh trăng lại càng thêm xinh đẹp, duyên dáng và bi thảm.
"Vũ Ân, rất xin lỗi, là anh đã phụ em!" Trên khuôn mặt lạnh lùng
kiên định của Lăng Thiếu Đường hiện lên sự ngấm ngầm chịu đựng, dù sao đây đã từng là người phụ nữ mà anh yêu thương, ít nhất trong khoảng thời gian trước kia, ở trong tim của anh, cô cũng là người đặc biệt.
“Không, Thiếu Đường, không cần nói xin lỗi em, thực ra, em đã sớm biết kết quả sẽ như vậy, tại em vẫn cứ không cam tâm, đêm nay, em chỉ muốn ngắm anh, cũng không phải muốn quấy rầy cuộc sống của hai người, là em nên xin lỗi anh mới đúng…"
Giọng nói của An Vũ Ân nghẹn ngào, cô ta chầm chậm ngồi xuống bờ cát, bờ vai mềm mại run run trong vô vọng.
“Vũ Ân…" Lăng Thiếu Đường nhìn thấy bộ dạng An Vũ Ân như vậy, trong lòng tự nhiên cũng thấy rất khó chịu, anh đi tới trước mặt cô ta, ngồi xuống, bàn tay to cứng đờ ôm lấy bờ vai cô ta, ý muốn an ủi cô ta.
“Thiếu Đường…" Hơi thở quen thuộc của Lăng Thiếu Đường khiến An Vũ Ân xúc động nhào vào trong ngực anh.
“Vũ Ân!" Lăng Thiếu Đường lập tức kéo thân thể cô ta ra khỏi ngực mình: “Đã khuya rồi, anh đưa em về, được không?"
Anh lại không có thói quen thân thiết với cô ta như vậy.
An Vũ Ân nhìn Lăng Thiếu Đường lạnh nhạt với mình, vừa định nói cái gì đó, khóe mắt nhanh chóng nhìn thấy một bóng hình cách đó không xa, bởi vì Lăng Thiếu Đường quay mặt ra biển rộng lớn, tất nhiên anh sẽ không thể nhìn thấy bóng dáng đó.
Lập tức, An Vũ Ân lau nước mắt, ngẩng đầu cố gắng tìm cách mỉm cười, vì vừa mới khóc nên giọng nói trở nên khàn khàn: “Thiếu Đường, có thể cho em cảm nhận hơi ấm từ lồng ngực của anh được không? Chỉ một lần thôi, một lần thôi là được rồi!"
Bộ dáng đau đớn đáng thương của cô ta khiến Lăng Thiếu Đường đau lòng một lúc, vì trong lòng còn áy náy với cô ta, cho nên đồng ý.
An Vũ Ân nằm ở trong ngực anh, hai tay ôm chặt gáy của Lăng Thiếu Đường, thân thể mềm mại dán vào phía trên ngực của anh: “Thiếu Đường, ôm chặt em được không, xin anh?"
Đôi mắt Lăng Thiếu Đường lướt qua một tia do dự, sau đó, từ từ vươn cánh tay, cứng ngắc ôm lấy thân thể của cô ta.
“Thiếu Đường, Thiếu Đường!" An Vũ Ân tham lam hưởng thụ hơi thở dễ chịu trên người Lăng Thiếu Đường, cô ta phát hiện bóng dáng đứng cách đó không xa đang cảm thấy kinh sợ không thôi, thì đôi mắt hiện lên một chút sảng khoái.
Kỳ Hinh!
Không sai, dựa vào trực giác của phụ nữ, cô ta chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra bóng dáng kia là Kỳ Hinh! Đúng là đại tiểu thư con nhà có giáo dục, chỉ dựa vào cô mà dám đấu với tôi à? Cô lấy gì để đấu với tôi?
Một lát sau, Lăng Thiếu Đường nhẹ nhàng đẩy An Vũ Ân ra: “Em ở đâu? Đêm đã khuya, anh đưa em về!"
Dù sao cô ta cũng là một cô gái, đã trễ thế này, anh cũng không yên lòng.
An Vũ Ân nghe lời gật đầu, giữ cánh tay Lăng Thiếu Đường đứng lên.
“Đi thôi, anh đi lấy xe!" Nói xong, Lăng Thiếu Đường bước về phía trước.
An Vũ Ân đi theo phía sau, nhìn bóng lưng cao lớn của Lăng Thiếu Đường!
“A…." Cô ta khẽ kêu một tiếng.
“Làm sao vậy?" Lăng Thiếu Đường đi phía trước quay đầu lại, nhìn khuôn mặt đau đớn của An Vũ Ân.
“Chân của em… đau quá!" An Vũ Ân đưa tay chỉ vào chỗ mắt cá chân, giọng nói mềm mại khiến người ta đau lòng.
Lăng Thiếu Đường hơi nhíu mày lại, anh dừng một chút, sau đó đi đến bên cạnh cô ta: “Đến đây, dựa vào cánh tay của anh, đi thử xem!" Ngay sau đó, anh vươn bàn tay to về phía cô ta.
An Vũ Ân nhìn bàn tay to đầy mạnh mẽ của Lăng Thiếu Đường: “Cảm ơn anh, Thiếu Đường!" Sau đó bàn tay nhỏ bé cầm lấy bàn tay to lớn của anh, thử bước đi hai bước, nhưng vì đau đớn mà mày nhíu lại thành nếp uốn.
“Đau lắm à?" Lăng Thiếu Đường nhẫn nại hỏi, khuôn mặt giống như điêu khắc hiện lên sự quan tâm nhàn nhạt.
An Vũ Ân ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt Lăng Thiếu Đường như biển sâu, gật đầu, tay nhỏ bé không ngừng xoa mắt cá chân, vẻ mặt rất đau khổ.
Lăng Thiếu Đường nâng cổ tay nhìn đồng hồ, trong ánh mắt hiện lên vẻ không kiên nhẫn, cứ theo tình huống này, không biết sẽ chậm trễ đến bao giờ, bởi vì anh nghĩ tới thói quen ngủ của Kỳ Hinh, cô bé này đã tạo thành thói quen ngủ ở trong ngực của anh, nếu tỉnh lại mà không thấy anh khẳng định sẽ không ngủ được.
Nghĩ đến đây, tim anh sẽ dâng trào cảm giác yêu thương.
Ngay sau đó, anh nhẹ nhàng kéo thân thể An Vũ Ân, nâng lên cao: “Sau khi trở về dùng nước nóng chườm một chút, nếu vẫn không khỏi thì nhớ phải đi gặp bác sĩ!"
Tiếng nói trầm thấp vang lên, mang theo sự điềm tĩnh làm cho lòng người phụ nữ nào đó kinh sợ.
Nói xong, anh ôm cô ta đi về phía ô tô.
An Vũ Ân nằm ở trong lòng anh dùng sức gật đầu, hai tay vòng qua cổ anh lại thông qua bờ vai của Lăng Thiếu Đường nhìn về phía bóng dáng đang đứng ở trong bóng tối kia.
Môi, đang tỏ ra ưu buồn đột nhiên nhếch lên.
Tác giả :
Ân Tầm