Vợ Yêu - Tổng Giám Đốc Phóng Ngựa Tới Đây
Chương 34: Tôi không hận anh
Không có phiền toái nào chứ? Sau khi nghe lời nói của Nhiếp Phong, Bạch Tuyết có cảm giác anh đang có mưu tính gì đó, có lẽ là lý do khó nói. Cô chắc chắn tuyệt đối anh không muốn tái hôn.
“Muốn tái hôn?" Bạch Tuyết bắt chước khuôn mặt bất cần của Nhiếp Phong, chau mày cười nói, "Nếu muốn, vậy tổng giám đốc Nhiếp cứ tự tìm người khác mà tái hôn hoặc làm mẹ ghẻ cho con trai của ngài. Van xin ngài đừng tuỳ tiện hy vọng vào một người phụ nữ như tôi đây."
Hừ! Anh ta xem cô là vắt mì sao? Mặc anh muốn vo tròn, khi dễ sao?
“Em đứng lại." Dáng người phong độ cùng giọng nói mang đậm khí chất dũng cảm, lớn tiếng gọi cô. Nhìn lại anh, toàn thân bao quanh một cỗ khí lạnh, khiến người đối diện không rét mà run.
Ai thèm nghe lời anh ta nói chứ. Bạch Tuyết lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gọicho Tư Hoài Dương.
“A, Tiểu Bạch, sao cậu không trả lời tin nhắn của tớ." Tư Hoài Dương vừa bắt điện thoại của Bạch Tuyết, lập trách mắng cô, “Hôm nay cậu đi làm, cũng mới vừa tan ca, cậu có muốn tớ đón cậu không?"
“Không cần đâu, tớ đi xe buýt được rồi." Bạch Tuyết khéo léo từ chối ý tốt của Tư Hoài Dương, “Tư Hoài Dương, cậu nói đúng, ở thành phố Z, có nhiều công ty thích hợp hơn ở đây, không nhất định là phải đi làm ở tập đoàn PLO này."
Bên kia Tư Hoài Dương cầm điện thoại trầm mặc mấy giây, giọng nói tràn đầy nghi ngờ, “Tiểu Bạch, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"
“Không có, chỉ là......" Bạch Tuyết đang tập trung nói chuyện với Tư Hoài Dương, trong phút chốc quên rằng mình đang đứng ở bãi đậu xe, xe cộ đi qua lại rất nhiều. Đột nhiên một hồi tiếng kèn xe vang lên liên tục kèm thêm tiếng thắng xe khẩn cấp vang lên, Bạch Tuyết còn chưa kịp nhìn sang, đã cảm thấy cổ áo bị người khác níu lấy, thân thể bị đẩy bật về phía sau.
“A!" Bạch Tuyết cảm thấy trời đất quay cuồng. Sau đó ngã xuống đất, hai cánh tay càm thấy đau nhói, điện thoại di động cũng bay ra ngoài.
Phía dưới người cô, đột nhiên có một giọng khác, kêu lên đau đớn. Bạch Tuyết chóng mặt lắc đầu, định thần nhìn lại thấy mình đang nằm trên người Nhiếp Phong, coi người ta là đệm thịt.
“Xin lỗi! Cô có sao không? Cô có muốn đi bệnh viện không?" Một giọng nói tràn đầy lo lắng từ trên đỉnh đầu vang lên.
Bạch Tuyết lật người ngồi dậy, nhấc hai cánh tay mình lên, thấy bàn tay đã bị trầy xước nhiều nơi. Sau đó, cô nhìn người đàn ông đang cúi xuống hỏi thăm mình, trong lúc nhất thời không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhiếp Phong chống thân thể ngồi dậy, tựa như anh đã rất đau, liên tục hít thở khí trời.
“Thật ngại quá, vừa rồi tôi đang nói chuyện điện thoại nên không thấy cô trước mặt. Thành thật xin lỗi cô." Người đàn ông mặc âu phục áy náy nói, “Lúc vừathấy cô thì tôi thắng không còn kịp nữa rồi."
Bạch Tuyết nhìn chiếc xe hơi màu đen đang dừng lại ở lối đi, cũng đoán biết được vừa mới xảy ra chuyện gì.
“Anh không cần lo lắng như vậy." Bạch Tuyết xoay người, chống tay ngồi dậy khỏi người Nhiếp Phong, trong mắt mờ mịt hơi nước. Lỗi cũng tại cô, lo nói chuyện điện thoại mà không chú ý xe phía trước phía sau. Nhiếp Phong bị thương cũng vì cứu cô.
Nhiếp Phong khoát tay, cảm thấy đau đến nỗi nói không ra lời.
“Tới bệnh viện đi, để tôi lái xe đưa hai người đến bệnh viện." Người đàn ông kia ngồi xuống đỡ Nhiếp Phong.
Nước mắt Bạch Tuyết rơi xuống, đẩy tay người đàn ông kia ra, ôm chặt lấy Nhiếp Phong, “Anh đau ở đâu? Anh có muốn gọi xe cứu thương hay không?"
Chắc là anh bị thương không nhẹ nên mới không thể cử động được như thế.
Người tài xế bất cẩn kia vội vàng lấy điện thoại di động ra muốn gọi 120.
“Không sao đâu." Giọng Nhiếp Phong có chút khàn khàn, “Không cần gọi...... xe cứu thương."
“Nhưng anh đang đau lắm mà." Bạch Tuyết nghẹn ngào nói, “Thật xin lỗi, đều là lỗi của tôi...... Taị tôi không chú ý nhìn đường nên anh mới bị như thế này."
Nhiếp Phong ngẩng đầu nhìn gương mặt ướt át bởi vì khóc của Bạch Tuyết, cười cười, “Em đang lo lắng cho anh sao? Anh nghĩ em sẽ hận anh chứ."
“Tôi không hận anh." Bạch Tuyết cúi đầu, nước mắt rơi trên bộ âu phục của Nhiếp Phong, giọng cô nhỏ dần giống như tiếng muỗi kêu.
“Muốn tái hôn?" Bạch Tuyết bắt chước khuôn mặt bất cần của Nhiếp Phong, chau mày cười nói, "Nếu muốn, vậy tổng giám đốc Nhiếp cứ tự tìm người khác mà tái hôn hoặc làm mẹ ghẻ cho con trai của ngài. Van xin ngài đừng tuỳ tiện hy vọng vào một người phụ nữ như tôi đây."
Hừ! Anh ta xem cô là vắt mì sao? Mặc anh muốn vo tròn, khi dễ sao?
“Em đứng lại." Dáng người phong độ cùng giọng nói mang đậm khí chất dũng cảm, lớn tiếng gọi cô. Nhìn lại anh, toàn thân bao quanh một cỗ khí lạnh, khiến người đối diện không rét mà run.
Ai thèm nghe lời anh ta nói chứ. Bạch Tuyết lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gọicho Tư Hoài Dương.
“A, Tiểu Bạch, sao cậu không trả lời tin nhắn của tớ." Tư Hoài Dương vừa bắt điện thoại của Bạch Tuyết, lập trách mắng cô, “Hôm nay cậu đi làm, cũng mới vừa tan ca, cậu có muốn tớ đón cậu không?"
“Không cần đâu, tớ đi xe buýt được rồi." Bạch Tuyết khéo léo từ chối ý tốt của Tư Hoài Dương, “Tư Hoài Dương, cậu nói đúng, ở thành phố Z, có nhiều công ty thích hợp hơn ở đây, không nhất định là phải đi làm ở tập đoàn PLO này."
Bên kia Tư Hoài Dương cầm điện thoại trầm mặc mấy giây, giọng nói tràn đầy nghi ngờ, “Tiểu Bạch, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"
“Không có, chỉ là......" Bạch Tuyết đang tập trung nói chuyện với Tư Hoài Dương, trong phút chốc quên rằng mình đang đứng ở bãi đậu xe, xe cộ đi qua lại rất nhiều. Đột nhiên một hồi tiếng kèn xe vang lên liên tục kèm thêm tiếng thắng xe khẩn cấp vang lên, Bạch Tuyết còn chưa kịp nhìn sang, đã cảm thấy cổ áo bị người khác níu lấy, thân thể bị đẩy bật về phía sau.
“A!" Bạch Tuyết cảm thấy trời đất quay cuồng. Sau đó ngã xuống đất, hai cánh tay càm thấy đau nhói, điện thoại di động cũng bay ra ngoài.
Phía dưới người cô, đột nhiên có một giọng khác, kêu lên đau đớn. Bạch Tuyết chóng mặt lắc đầu, định thần nhìn lại thấy mình đang nằm trên người Nhiếp Phong, coi người ta là đệm thịt.
“Xin lỗi! Cô có sao không? Cô có muốn đi bệnh viện không?" Một giọng nói tràn đầy lo lắng từ trên đỉnh đầu vang lên.
Bạch Tuyết lật người ngồi dậy, nhấc hai cánh tay mình lên, thấy bàn tay đã bị trầy xước nhiều nơi. Sau đó, cô nhìn người đàn ông đang cúi xuống hỏi thăm mình, trong lúc nhất thời không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhiếp Phong chống thân thể ngồi dậy, tựa như anh đã rất đau, liên tục hít thở khí trời.
“Thật ngại quá, vừa rồi tôi đang nói chuyện điện thoại nên không thấy cô trước mặt. Thành thật xin lỗi cô." Người đàn ông mặc âu phục áy náy nói, “Lúc vừathấy cô thì tôi thắng không còn kịp nữa rồi."
Bạch Tuyết nhìn chiếc xe hơi màu đen đang dừng lại ở lối đi, cũng đoán biết được vừa mới xảy ra chuyện gì.
“Anh không cần lo lắng như vậy." Bạch Tuyết xoay người, chống tay ngồi dậy khỏi người Nhiếp Phong, trong mắt mờ mịt hơi nước. Lỗi cũng tại cô, lo nói chuyện điện thoại mà không chú ý xe phía trước phía sau. Nhiếp Phong bị thương cũng vì cứu cô.
Nhiếp Phong khoát tay, cảm thấy đau đến nỗi nói không ra lời.
“Tới bệnh viện đi, để tôi lái xe đưa hai người đến bệnh viện." Người đàn ông kia ngồi xuống đỡ Nhiếp Phong.
Nước mắt Bạch Tuyết rơi xuống, đẩy tay người đàn ông kia ra, ôm chặt lấy Nhiếp Phong, “Anh đau ở đâu? Anh có muốn gọi xe cứu thương hay không?"
Chắc là anh bị thương không nhẹ nên mới không thể cử động được như thế.
Người tài xế bất cẩn kia vội vàng lấy điện thoại di động ra muốn gọi 120.
“Không sao đâu." Giọng Nhiếp Phong có chút khàn khàn, “Không cần gọi...... xe cứu thương."
“Nhưng anh đang đau lắm mà." Bạch Tuyết nghẹn ngào nói, “Thật xin lỗi, đều là lỗi của tôi...... Taị tôi không chú ý nhìn đường nên anh mới bị như thế này."
Nhiếp Phong ngẩng đầu nhìn gương mặt ướt át bởi vì khóc của Bạch Tuyết, cười cười, “Em đang lo lắng cho anh sao? Anh nghĩ em sẽ hận anh chứ."
“Tôi không hận anh." Bạch Tuyết cúi đầu, nước mắt rơi trên bộ âu phục của Nhiếp Phong, giọng cô nhỏ dần giống như tiếng muỗi kêu.
Tác giả :
Lăng Thanh Điểu