Vợ Yêu Thịnh Thế Của Thiếu Tướng
Chương 74: Náo động phòng trong truyền thuyết
Một đại bang bọn họ đều muốn uống rượu, nhưng mà cũng không phải uống rất nhiều, bọn họ muốn giữ lại, nếu hiện tại sớm quá chén, màn kịch phía sau muốn tiến hành như thế nào? Cho nên nói, mấy anh em bọn họ đúng là quỷ.
“Ai ai, tôi nói anh em nghe, mấy người nói, Tư Mộ Thần nhiều năm như vậy, cậu ấy dễ dàng sao?"
“Đúng vậy, không dễ dàng." Một người khác đi theo ồn ào, nhưng Cảnh Tô nghe được lại sửng sốt.
“Các người càn rỡ, quấy rối cái gì?" Sắc mặt Tư Mộ Thần có chút ửng đỏ, có lẽ là do tác dụng của rượu đi. Nhưng mà Cảnh Tô nhìn như thế nào lại thấy giống như mặt bị đỏ?
“Ai, cậu khoan hãy nói. Mấy anh em muốn nhân dịp đêm tân hôn nói cho em dâu biết hào quang chói lọi của cậu." Người nọ ngẩng đầu lên, bắt đầu dài dòng. Nhưng mà Tư Mộ Thần tiến lên bắt lấy cánh tay người kia, nhưng yếu không địch lại mạnh. Mặc dù Tư Mộ Thần rất cường tráng, nhưng đây không phải là chiến trường, anh chỉ cố giữ bí mật bị đám anh em nắm giữ, sợ họ lộ ra bí mật nhỏ của anh.
“Em dâu, tôi nói em nghe. Bộ dáng trước đây của Mộ Thần không biết là có bao nhiêu phụ nữ, rất nhiều bé trai thích cậu ta đi chơi cùng mấy bé gái. Trước đây cậu ta vẫn chơi cùng bé gái....." Cảnh Tô nghe xong đầu đầy vạch đen, đơn giản là mấy vụ tai tiếng trước đây của Tư Mộ Thần, thật đúng là đầy đủ hiếm lạ. Như thế nào cô cũng không nghĩ ra được, một người đàn ông lại ở đó chơi đá cầu. Đây là trò chơi của mấy đứa bé trai mà?
“Em dâu, những thứ này đủ bạo đi?" Người kia dương dương tự đắc ý tiếp tục, nhưng mà tiểu binh Tư không biết lúc nào xông ra từ phía sau.
“Các người dám khi dễ ba con, còn không chịu buông tha?" Tư Tiểu Binh chống nạnh nhìn bọn họ, ánh mắt tràn đầy địch ý. Ba của bé, bé có thể khi dễ, mẹ bé có thể khi dễ, nhưng mà người khác làm sao có thể khi dễ chứ?
“Ai ui, cậu xem, cậu xem, Mộ Thần, con gái của cậu giống như thằng nhóc con, cha con các cậu trái lại vừa vặn tương phản."
Cảnh Tô nhìn cũng chỉ cười cười, vội vàng kéo nha đầu không hiểu chuyện tới, “Bảo bối, con đi chơi với ông nội đi có được không? Bên này mẹ cùng ba con còn có việc."
Tư Tiểu Binh nhìn mẹ cùng ba mình, sau đó nghĩ nghĩ vẫn là rời đi. Bởi vì bọn họ đều rất kỳ lạ, ai cũng đổ cái chất lỏng hồng hồng đỏ đỏ gì đó vào miệng. Bé nhớ rõ ba đã từng nói, đó là máu không thể uống, cho nên bọn họ đang uống máu, bọn họ là người xấu. Trở về nói với ba không cần đi chơi cùng những người đó, nếu không ba cũng thành người xấu đi uống máu, vậy không phải chính mình cũng cần phải biến thành người xấu luôn sao?
“Ai ai, tôi nói mấy người các người, kiềm chế một chút, thân thể Cảnh Tô không thoải mái, không thể uống rượu." Tư Mộ Thần dùng Tư Tiểu Binh lấy cớ ngăn chặn miệng bọn họ, nhưng mà......
“Được rồi, được rồi, đừng giả bộ trước mặt anh em, có phải em dâu đã mang thai hay không? Chúng tôi còn không biết sao? Uống rượu đi, hẳng là không bắt hai người muốn quá nhiều, đêm nay vẫn còn phải động phòng nha....."
Một ly tiếp một ly, một ngụm tiếp một ngụm, Cảnh Tô có phần choáng váng, nhưng Tư Mộ Thần vẫn còn rất thanh tỉnh.
“Đủ rồi." Tư Kiến Quốc mang theo bà của Cảnh Tô đi về phía này. Đối với trưởng bối, mấy người này vẫn có chừng mực, là con dâu tương lai của thị trưởng Tư, làm sao có thể không nhanh chóng thả người.
“Được rồi, bác trai, chúng con liền nhanh chóng cho bọn họ vào động phòng, bọn họ uống rượu, để chúng con dẫn bọn họ về phòng cho." Tư Kiến Quốc nhìn bọn họ, nghĩ cũng được.
“Mộ Thần nhà chúng tôi cùng Cảnh Tô liền giao cho các cậu." Tư Kiến Quốc rất yên tâm đối với những người này, cho nên sau khi bọn họ ăn uống no đủ, liền để bọn họ đưa Tư Mộ Thần trở về, mà Cảnh Tô say khướt cũng không biết là muốn đi đâu.
“Ai, tôi nói các cậu đỡ đến phòng liền rời khỏi đi."
“Đừng nha, hêịn tại chúng tôi muốn đi nháo động phòng."
“Được, được, liền cho các cậu đi. Về sau để tôi chỉnh chết các cậu." Tư Mộ Thần đơn giản mặc kệ, sau đó buông ra chơi đùa.
Đến chỗ Nguyệt Nha Tiểu Uyển. Tư Mộ Thần cùng Cảnh Tô vừa mới vào cửa, phòng khách của bọn họ đã bị chiếm lĩnh rồi.
“Sao lại thế này? Không phải nói, liền là mấy người các cậu sao?"
Tư Mộ Thần hết chỗ nói rồi, người nhiều như vậy, cũng không biết là do ai tìm tới, gần như là tất cả mấy người trẻ tuổi trong nhà đề tụ tập ở trong này hết rồi.
Một đám đánh bài, uống rượu, Tư Mộ Thần cùng Cảnh Tô đã bị đẩy tới trong phòng.
“Ai, Mộ Thần, thằng nhóc cường tráng cậu, mau tới đây. Tới, nằm sấp trên người cô dâu của cậu đi."
Tư Mộ Thần không thèm để ý, mặc dù là bà xã của mình, nhưng mà lại bị người khác nhìn xem, anh thật sự không thích.
“Lão tử không thèm để ý." Tư Mộ Thần quay đầu mặc kệ.
“Cậu không để ý cũng phải để ý, phòng khách nhiều người như vậy, cậu liền chờ chúng tôi nháo đi." Người nọ mở cửa, âm thanh ồn ào trong phòng khách truyền vào. Đầu Tư Mộ Thần đau đớn, muốn nháo như thế nào đây?
“Tôi làm, các cậu muốn chúng tôi làm gì?" tư Mộ Thần không nghỉ ngơi không có việc gì, nhưng mà nha đầu nhà anh thì sao đây? Cô đã mệt mỏi cả ngày, anh nhìn đôi chân bị mài đến rướm máu của cô mà đau lòng.
Tư Mộ Thần nghe bọn họ nói xong liền thật sự hối hận, ở trên giường lăn qua lăn lại, tuy là có mặc quần áo, nhưng mà bày ra mấy loại tư thế như vậy.......Anh càng xấu hồ, đỏ mặt. Mọi người nhìn thấy đã nghiền, nhưng mà đã đến nửa đêm nên ai cũng mệt, cho nên bọn họ muốn ra chiêu cuối cùng.
“Người anh em, bây giờ chúng tôi muốn ra chiêu càng thêm kích thích hahaha...., chơi xong chúng tôi liền rời khỏi.
“Được, được." Tư Mộ Thần đã mồ hôi đầm đìa rồi.
“Chui vào trong chăn."
Tư Mộ Thần cùng Cảnh Tô ngoan ngoãn chui vào trong chăn.
“Hiện tại bắt đầu, hai người liền cởi từng cái từng cái quần áo ném ra ngoài đi."
“Các cậu không cần quá phận." Ở trong chăn, Tư Mộ Thần buồn bực lên tiếng.
“Mộ Thần, cậu cởi hay không cởi?" Ở bên ngoài, bọn họ la hét, thật sự là không chịu nổi.
Sau đó, bọn họ ném từng cái quần áo ra ngoài, ngay cả đồ lót cũng không chừa lại cho hai người, sau đó liền nhanh chóng rời khỏi.
Trong phòng lập tức yên tĩnh, sự yên lặng này làm hai người cảm thấy có phần không quen, Cảnh Tô ló đầu ra ngoài.
“Tư Mộ Thần, anh nói, bọn họ đã đi rồi chưa?"
“Hẳn là đi rồi." Tư Mộ Thần rầu rĩ, giọng nói là lạ.
“Tô Tô, tay em đang để ở đâu thế?" Trong giọng nói Tư Mộ Thần mang theo vẻ không thể tin.
“Tư Mộ Thần, hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta." Cảnh Tô hờn dỗi, bò lên trên người Tư Mộ Thần.
Nhưng mà Tư Mộ Thần lại lật người cô xuống phía dưới, vừa định tiếp tục, Lục Phạm lại gọi điện thoại quấy rầy bọn họ.
“Lão đại, nếu anh còn có thể nhìn tin tức mà nói không có việc gì, tôi lập tức bay đi Syria, chị dâu mang theo Tiểu Tiểu Binh đào hôn rồi."
Tư Mộ Thần nhìn Cảnh Tô đang ở bên cạnh mình, trong lòng buồn cười. Xem ra nha đầu này muốn chạy trốn, khó trách đêm nay lại nhiệt tình như vậy, trước hết anh cứ để cho cô vùng vẩy vài ngày.
“Không có việc gì, cô ấy sẽ trở về. Tôn Ngộ Không cũng không thể nào trốn thoát bàn tay của Như Lai Phật Tổ." Tư Mộ Thần nói những lời này, Cảnh Tô cũng không để trong lòng, sau đó liền yên tâm đi ngủ, nhưng mà vừa mới bắt đầu ngủ, Tư Mộ Thần liền không buông tha cho cô.
Dù sao cũng là đêm động phòng, nội tâm đói khác cùng nhau thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Ở cổ đại, động phòng còn phải thổi tắt nến, nhưng mà ở hiện đại, có ánh đèn, mờ mờ ảo ảo càng có tình điệu.
“Tư Mộ Thần, không cần."
“Nha đầu, chúng ta chơi trò gian trá có được hay không?"
“Không cần, không cần." Cảnh Tô đối với loại chuyện này còn không có quen thuộc, sau đó, cô bắt đầu vùng vẫy, nhưng mà Tư Mộ Thần làm sao có thể đồng ý bỏ qua cơ hội này?
Không biết là Tư Mộ Thần lấy ra cái gì từ trong ngăn kéo, trói tay Cảnh Tô lại.
“Tư Mộ Thần, buông em ra."
“Nha đầu hư hỏng, không được chạy." Tư Mộ Thần nói xong liền để thân thể lõa lồ chạy ra ngoài. Đây là lần đầu tiên Cảnh Tô nhìn thấy toàn bộ thân thể của anh, tuy là cô không có nhìn qua thân thề của đàn ông, nhưng mà trực giác nói cho cô biết, dáng người Tư Mộ Thần rất là tốt.
“Tư Mộ Thần, anh muốn làm gì, nhanh quay trở lại." Tư Mộ Thần chỉ đáp lại một câu, “Lập tức."
Thật ra Tư Mộ Thần đang tìm hộ chiếu cùng chứng minh thư của Cảnh Tô, dùng lời nói của anh là “Cho em chạy, anh đều nắm trong tay căn cứ xác thực của em rồi."
Kết quả là, toàn bộ tài sản của Cảnh Tô đều nằm trong tay của Tư Mộ Thần, mà cô thi vẫn còn ngây ngốc bị trói trong chăn.
Đèn được bật lên, điều hòa nhiệt độ trong phòng được bật lên cao, Cảnh Tô nhìn Tư Mộ Thần không biết anh đang muốn làm cái gì.
“Anh đã quay lại, mau cởi trói cho em." Cảnh Tô làm nũng, nhưng mà xem ra, Tư Mộ Thần cũng không giống như bị mắc câu.
“Nha đầu, em chờ một chút." Không biết lúc nào thì anh mang đến một chai rượu đỏ cùng mật ong.
“Tư Mộ Thần, anh lấy mật ong làm gì?"
“Đợi một chút em sẽ biết." Tư Mộ Thần rót rượu vào hai cái ly, sau đó tiến đến trên giường.
Anh bịch mắt cô lại. Cảnh Tô không biết tiếp tục làm sao bây giờ, lại càng không nắm chắc, liều mạng vặn vẹo thân mình. Sau đó, cô cảm giác chăn bị xốc lên, đây là lần đầu tiên ở dưới ánh đèn, thân thể Cảnh Tô bị xem hết, trong lòng cô cực kỳ khó chịu, cho nên cô bắt đầu giẫy giụa. Nhưng cô lại nghĩ, nếu cô động, càng lộ thêm nhiều, cho nên thân thể của cô lại trở nên cứng ngắc.
Tư Mộ Thần lấy mật ong từ từ thoa lên thân thể Cảnh Tô. Cảnh Tô chỉ cảm thấy làn da lành lạnh, nhất là vị trí chỗ ngực đi xuống.
“Tư Mộ Thần, anh đang làm gì?"
Tư Mộ Thần không nói tiếng nào, tiếp tục vẽ loạn, sau đó rốt cuộc cũng dừng lại.
Anh cởi bỏ bịch mắt của cô, sau đó nằm xuống cạnh cô, nhìn thân thể mê người của cô giờ phút này.
“Bởi vì em là điểm tâm của anh, hiện tại anh muốn ăn em vào trong bụng." Giọng nói táo bạo của Tư Mộ Thần nhẹ nhàng vang lên bên tai Cảnh Tô, cô chỉ cảm thấy lỗ tai mình nóng lên, không biết khi nào thì Tư Mộ Thần bắt đầu hôn môi cô.
Một đường đi xuống dưới, cổ, ngực, anh ăn mật ong trên người cô, ngọt đến bên miệng, lại đẹp đến trong lòng.
Dưới sự khiêu khích của anh, vị trí mẫn cảm của cô giống như là bị lửa đốt, sau đó cô nhanh chóng động tình, tại những nơi đầu lưỡi anh hạ xuống, cô liên tục thở gấp.
Cô không biết đầu lưỡi của anh lại mang đến khoái cảm không giống nhau đến cho thân thể của cô.
Ngay tại lúc tình cảm mãnh liệt, đầu óc cô đã choáng váng, tại thời điểm bản thân còn không kịp phản ứng, miệng nhỏ của cô liền bị lấp kính. Chất lỏng từng chút đi vào trong miệng cô, giống như cực kỳ khát, cô mở miệng nuốt vào.
Còn chưa uống đủ, giữa chất lỏng, hai đầu lưỡi quấn lấy nhau.
Tư Mộ Thần hoàn toàn phủ trên người Cảnh Tô, nâng đùi cô lên, vòng qua eo anh, kết hợp, vận động. Động tác của anh rất mãnh liệt, Cảnh Tô mệt mỏi, bị lăn qua lăn lại cả buổi tối.
Cô nghĩ tới ngày mai còn phải làm chuyện đại sự, nhưng mà hiện tại cô bị hành hạ đến hư rồi.
Làm sao bây giờ? Nghĩ đi nghĩ lại, Cảnh Tô liền ngủ thiếp đi.
Lúc trời tờ mờ sáng, Cảnh Tô liền rời giường, hai chân cô mềm nhũn, đi đến chiếc gương to trước tủ quần áo. Vẻ mặt Cảnh Tô đỏ ửng, Tư Mộ Thần để lại dấu hôn ngân lớn nhỏ không đồng đều trên thân thể cô, thậm chí trong bắp đùi cũng có dấu hôn. Cô nghĩ tối hôm qua Tư Mộ Thần làm những việc này trên thân thể cô, trong lòng liền ngượng ngùng.
Tư Mộ Thần biết cô rời giường để làm gì, nhưng mà anh lại nhẹ nhàng trở mình một cái, dọa Cảnh Tô sợ, vì thế cô liền mặc quần áo vội vàng đi ra ngoài. Cô chỉnh lý tốt liền bỏ chạy lấy người. Ở một bên, Tư Mộ Thần cười trộm, đây là cuộc chiến tâm lý.
“Mẹ, rốt cuộc người đến rồi." Cảnh Tô nhìn Tiểu Tiểu Binh mang theo bao lớn bao nhỏ như là muốn chạy trốn, cô liền cảm thấy buồn cười.
“Bảo bối, chúng ta đi mua vé máy bay." Cảnh Tô ôm lấy cô nhóc, gọi xe đi đến sân bay.
“Tiểu thư, tôi muốn mua vé máy bay."
“Được, tiểu thư, xin cô xuất trình giấy tờ chứng nhận."
Cảnh Tô tìm thật lâu trong túi của mình giấy tờ căn cứ, kỳ quái, vì sao thẻ căn cứ cùng hộ chiếu của cô đều không thấy nữa? Đột nhiên cô nghĩ tới tối hôm qua Tư Mộ Thần nhận được điện thoại, ngẫm lại hành vi của anh, cô liền tức giận.
“Bảo bối, chúng ta không thể đi được." Cảnh Tô nhỉn khuôn mặt nhỏ nhắn uể oải, cô không đành lòng, cô cũng muốn mang con gái bỏ trốn, cô cũng muốn cho Tư Mộ Thần nếm thử cảm giác chia cách cùng con gái 3 năm, để cho anh cũng nếm thử cảm giác cô đơn.
Tiểu Tiểu Binh không càng không cần phải nói, chỉnh lão ba của bé, bé cực kỳ vui vẻ.
Nhưng mà mẹ nói với bé, không thể đi, bé nháy mắt liền uể oải, tùy ý Cảnh Tô nắm tay bé đi ra cửa sân bay.
Tư Mộ Thần ở nhà vui vẻ xem báo, Cảnh Tô một bước đá văng cửa, thế tới ào ạt.
“Tư Mộ Thần, anh đi ra cho em." Cảnh Tô quăng vali trước cửa, Lục Phạm tưởng thành công, liền lập tức uể oải không phấn chấn, lão đại nhà bọn họ không hổ là quân cơ lão luyện nhất.
“Nha đầu, em trở lại rồi, sức lực thật là lớn nha." Tư Mộ thần nói làm cho Cảnh Tô nghĩ tới hành vi của anh tối hôm qua, không để ý Lục Phạm cùng Tiểu Tiểu Binh ở đây, cô liền tiến tới túm Tư Mộ Thần trở về phòng.
“Tư Mộ Thần, anh ngồi xuống cho em."
“Nha đầu, tức giận?"
“Anh là con hồ ly, trước kia anh nói Dung Thiểu Tước là hồ ly, em xem anh mới đúng, hừ, mệt chết em." Cảnh Tô nhìn Tư Mộ Thần vừa bực vừa hận.
“Hiện tại anh ngồi xuống cho em."
“Ừ, sau đó?"
“Lớn tiếng kêu lên cho em."
“Kêu?" Tư Mộ thần nghi hoặc, muốn anh nói cái gì?
“Nói là anh không dám, anh sai lầm rồi." Cảnh Tô ra chiêu này còn ác hơn.
“Tô Tô, em thật độc ác." Tư Mộ Thần lớn tiếng nói, sau đó ở trong phòng kêu lớn.
Ở ngoài cửa phòng, Lục Phạm đang uống nước liền bị sặc.
“Nha đầu, đủ chưa, đã bớt giận?" Tư Mộ Thần buồn cười ôm Cảnh Tô thật lâu, sau đó mặt mày hớn hở nhìn cô.
“Đủ rồi."
“Nha đầu, hôm nay là ngày lại mặt, ngày mai là đến tuần trăng mật rồi." Tư Mộ Thần nhìn Cảnh Tô cười. Cảnh Tô thì sửng sốt một phen, lại mặt?
Cô đột nhiên nhớ tới, hiện tại cô đã lập gia đình rồi, cô không còn độc thân, hiện tại cô đã là vợ của người ta, loại cảm giác này thật là kỳ diệu.
“Tư Mộ Thần, em mới phát hiện, thi ra bản thân đã kết hôn rồi."
Tư Mộ Thần thật là muốn té xỉu, giờ cô mới ý thức được mình đã kết hôn? Đúng là quỷ hồ đồ.
“Được rồi, nên đi ra ngoài, anh đã gọi điện thoại cho ba mẹ, nhanh lên thôi." Tư Mộ Thần mang quần áo đã sớm chuẩn bị tốt ra cho Cảnh Tô thay.
Anh vừa bước ra ngoài, ánh mắt Lục Phạm nhìn anh rầu rĩ, “Lão đại, anh kêu rất lớn."
“Ba, người thật dọa người." Tiểu Tiểu Binh vốn là cực kỳ buồn bực, hiện tại nhìn ba của bé thi càng thêm buồn bực.
Tư Mộ Thần vẫn rất bình tính, đi đến lấy tờ báo của mình, sau đó tiếp tục xem, giống như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
“Được rồi, đi thôi." Cảnh Tô cũng là cực kỳ bình tĩnh nhìn bọn họ một cái.
Lục Phạm nhìn đôi vợ chồng này, thật là có điểm hết chỗ nói, thì ra đây mới thật sự là vợ chồng, đây mới chân chính là tướng vợ chồng.
Một dạng lòng dạ đen tối, một dạng làm cho người ta bị giết ngay lập tức trong nháy mắt.
“Mẹ, thì ra con biết rõ, con vì sao lại đẹp như vậy."
Lục Phạm nghe một chút lời nói của bé, lại càng muốn té xỉu, cả gia đình này, quả nhiên không phải là người bình thường có thể hiểu được.
Ở trên xe, có lẽ là vui vẻ, Tiểu Tiểu Binh nhảy lên nhảy xuống, cực kỳ linh động.
Phía sau Cảnh Tô vịn cô bé, nếu là xe có quẹo cua hay gì đó, chỉ sợ đụng trúng bé.
Tư Mộ Thần cũng là bị loại không khí nào cuốn hút, nhưng mà có một số việc gọi là vui quá hóa buồn.
“Cảnh Tô, trong nhà đã xảy ra chuyện." Tư Mộ Thần biết Cảnh Thái Lam vẫn còn tồn tại vấn đề, nhưng mà hiện tại trong thời điểm quan trọng này, nếu là Đổng Sự Trưởng xảy ra chuyện, chính là sẽ tạo thành kết quả gì? Anh cũng không dám tưởng tượng tới, tới cùng là ai ở sau lưng cho một kích trí mạng này?
“Ông xã, là Cảnh Thái Lam xảy ra chuyện sao?" Cảm Tô thăm dò hỏi, bởi vì hiện tại cô cảm thấy chỉ có Cảnh Thái Lam xảy ra vấn đề.
“Nha đầu, nếu anh nói so với tình huống này càng thêm tệ thì sao?"
“Ý của anh là, không, em không tin." Cảnh Tô gần như là muốn khóc, vì cái gì lại trở thành thế nào?
Cô nhớ bác sĩ nói, độc của ông rõ ràng là độc mãn tính, làm sao có thể là cái dạng này?
“Mẹ, đừng khóc." Tiểu Tiểu Binh lau nước mắt cho Cảnh Tô, cô ôm con bé càng dùng thêm lực, mạnh mẽ làm cho bé thấy đau, nhưng mà Tiểu Tiểu Binh vẫn chịu đựng. Tư Mộ Thần nhìn mà lòng đau đớn, nhưng cũng cảm thấy vui mừng, người phụ nữ của anh quả nhiên rất kiên cường.
Xe chạy vào một lối rẽ, nhà họ Cảnh từ từ xuất hiện trước mắt bọn họ.
“Ai ai, tôi nói anh em nghe, mấy người nói, Tư Mộ Thần nhiều năm như vậy, cậu ấy dễ dàng sao?"
“Đúng vậy, không dễ dàng." Một người khác đi theo ồn ào, nhưng Cảnh Tô nghe được lại sửng sốt.
“Các người càn rỡ, quấy rối cái gì?" Sắc mặt Tư Mộ Thần có chút ửng đỏ, có lẽ là do tác dụng của rượu đi. Nhưng mà Cảnh Tô nhìn như thế nào lại thấy giống như mặt bị đỏ?
“Ai, cậu khoan hãy nói. Mấy anh em muốn nhân dịp đêm tân hôn nói cho em dâu biết hào quang chói lọi của cậu." Người nọ ngẩng đầu lên, bắt đầu dài dòng. Nhưng mà Tư Mộ Thần tiến lên bắt lấy cánh tay người kia, nhưng yếu không địch lại mạnh. Mặc dù Tư Mộ Thần rất cường tráng, nhưng đây không phải là chiến trường, anh chỉ cố giữ bí mật bị đám anh em nắm giữ, sợ họ lộ ra bí mật nhỏ của anh.
“Em dâu, tôi nói em nghe. Bộ dáng trước đây của Mộ Thần không biết là có bao nhiêu phụ nữ, rất nhiều bé trai thích cậu ta đi chơi cùng mấy bé gái. Trước đây cậu ta vẫn chơi cùng bé gái....." Cảnh Tô nghe xong đầu đầy vạch đen, đơn giản là mấy vụ tai tiếng trước đây của Tư Mộ Thần, thật đúng là đầy đủ hiếm lạ. Như thế nào cô cũng không nghĩ ra được, một người đàn ông lại ở đó chơi đá cầu. Đây là trò chơi của mấy đứa bé trai mà?
“Em dâu, những thứ này đủ bạo đi?" Người kia dương dương tự đắc ý tiếp tục, nhưng mà tiểu binh Tư không biết lúc nào xông ra từ phía sau.
“Các người dám khi dễ ba con, còn không chịu buông tha?" Tư Tiểu Binh chống nạnh nhìn bọn họ, ánh mắt tràn đầy địch ý. Ba của bé, bé có thể khi dễ, mẹ bé có thể khi dễ, nhưng mà người khác làm sao có thể khi dễ chứ?
“Ai ui, cậu xem, cậu xem, Mộ Thần, con gái của cậu giống như thằng nhóc con, cha con các cậu trái lại vừa vặn tương phản."
Cảnh Tô nhìn cũng chỉ cười cười, vội vàng kéo nha đầu không hiểu chuyện tới, “Bảo bối, con đi chơi với ông nội đi có được không? Bên này mẹ cùng ba con còn có việc."
Tư Tiểu Binh nhìn mẹ cùng ba mình, sau đó nghĩ nghĩ vẫn là rời đi. Bởi vì bọn họ đều rất kỳ lạ, ai cũng đổ cái chất lỏng hồng hồng đỏ đỏ gì đó vào miệng. Bé nhớ rõ ba đã từng nói, đó là máu không thể uống, cho nên bọn họ đang uống máu, bọn họ là người xấu. Trở về nói với ba không cần đi chơi cùng những người đó, nếu không ba cũng thành người xấu đi uống máu, vậy không phải chính mình cũng cần phải biến thành người xấu luôn sao?
“Ai ai, tôi nói mấy người các người, kiềm chế một chút, thân thể Cảnh Tô không thoải mái, không thể uống rượu." Tư Mộ Thần dùng Tư Tiểu Binh lấy cớ ngăn chặn miệng bọn họ, nhưng mà......
“Được rồi, được rồi, đừng giả bộ trước mặt anh em, có phải em dâu đã mang thai hay không? Chúng tôi còn không biết sao? Uống rượu đi, hẳng là không bắt hai người muốn quá nhiều, đêm nay vẫn còn phải động phòng nha....."
Một ly tiếp một ly, một ngụm tiếp một ngụm, Cảnh Tô có phần choáng váng, nhưng Tư Mộ Thần vẫn còn rất thanh tỉnh.
“Đủ rồi." Tư Kiến Quốc mang theo bà của Cảnh Tô đi về phía này. Đối với trưởng bối, mấy người này vẫn có chừng mực, là con dâu tương lai của thị trưởng Tư, làm sao có thể không nhanh chóng thả người.
“Được rồi, bác trai, chúng con liền nhanh chóng cho bọn họ vào động phòng, bọn họ uống rượu, để chúng con dẫn bọn họ về phòng cho." Tư Kiến Quốc nhìn bọn họ, nghĩ cũng được.
“Mộ Thần nhà chúng tôi cùng Cảnh Tô liền giao cho các cậu." Tư Kiến Quốc rất yên tâm đối với những người này, cho nên sau khi bọn họ ăn uống no đủ, liền để bọn họ đưa Tư Mộ Thần trở về, mà Cảnh Tô say khướt cũng không biết là muốn đi đâu.
“Ai, tôi nói các cậu đỡ đến phòng liền rời khỏi đi."
“Đừng nha, hêịn tại chúng tôi muốn đi nháo động phòng."
“Được, được, liền cho các cậu đi. Về sau để tôi chỉnh chết các cậu." Tư Mộ Thần đơn giản mặc kệ, sau đó buông ra chơi đùa.
Đến chỗ Nguyệt Nha Tiểu Uyển. Tư Mộ Thần cùng Cảnh Tô vừa mới vào cửa, phòng khách của bọn họ đã bị chiếm lĩnh rồi.
“Sao lại thế này? Không phải nói, liền là mấy người các cậu sao?"
Tư Mộ Thần hết chỗ nói rồi, người nhiều như vậy, cũng không biết là do ai tìm tới, gần như là tất cả mấy người trẻ tuổi trong nhà đề tụ tập ở trong này hết rồi.
Một đám đánh bài, uống rượu, Tư Mộ Thần cùng Cảnh Tô đã bị đẩy tới trong phòng.
“Ai, Mộ Thần, thằng nhóc cường tráng cậu, mau tới đây. Tới, nằm sấp trên người cô dâu của cậu đi."
Tư Mộ Thần không thèm để ý, mặc dù là bà xã của mình, nhưng mà lại bị người khác nhìn xem, anh thật sự không thích.
“Lão tử không thèm để ý." Tư Mộ Thần quay đầu mặc kệ.
“Cậu không để ý cũng phải để ý, phòng khách nhiều người như vậy, cậu liền chờ chúng tôi nháo đi." Người nọ mở cửa, âm thanh ồn ào trong phòng khách truyền vào. Đầu Tư Mộ Thần đau đớn, muốn nháo như thế nào đây?
“Tôi làm, các cậu muốn chúng tôi làm gì?" tư Mộ Thần không nghỉ ngơi không có việc gì, nhưng mà nha đầu nhà anh thì sao đây? Cô đã mệt mỏi cả ngày, anh nhìn đôi chân bị mài đến rướm máu của cô mà đau lòng.
Tư Mộ Thần nghe bọn họ nói xong liền thật sự hối hận, ở trên giường lăn qua lăn lại, tuy là có mặc quần áo, nhưng mà bày ra mấy loại tư thế như vậy.......Anh càng xấu hồ, đỏ mặt. Mọi người nhìn thấy đã nghiền, nhưng mà đã đến nửa đêm nên ai cũng mệt, cho nên bọn họ muốn ra chiêu cuối cùng.
“Người anh em, bây giờ chúng tôi muốn ra chiêu càng thêm kích thích hahaha...., chơi xong chúng tôi liền rời khỏi.
“Được, được." Tư Mộ Thần đã mồ hôi đầm đìa rồi.
“Chui vào trong chăn."
Tư Mộ Thần cùng Cảnh Tô ngoan ngoãn chui vào trong chăn.
“Hiện tại bắt đầu, hai người liền cởi từng cái từng cái quần áo ném ra ngoài đi."
“Các cậu không cần quá phận." Ở trong chăn, Tư Mộ Thần buồn bực lên tiếng.
“Mộ Thần, cậu cởi hay không cởi?" Ở bên ngoài, bọn họ la hét, thật sự là không chịu nổi.
Sau đó, bọn họ ném từng cái quần áo ra ngoài, ngay cả đồ lót cũng không chừa lại cho hai người, sau đó liền nhanh chóng rời khỏi.
Trong phòng lập tức yên tĩnh, sự yên lặng này làm hai người cảm thấy có phần không quen, Cảnh Tô ló đầu ra ngoài.
“Tư Mộ Thần, anh nói, bọn họ đã đi rồi chưa?"
“Hẳn là đi rồi." Tư Mộ Thần rầu rĩ, giọng nói là lạ.
“Tô Tô, tay em đang để ở đâu thế?" Trong giọng nói Tư Mộ Thần mang theo vẻ không thể tin.
“Tư Mộ Thần, hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta." Cảnh Tô hờn dỗi, bò lên trên người Tư Mộ Thần.
Nhưng mà Tư Mộ Thần lại lật người cô xuống phía dưới, vừa định tiếp tục, Lục Phạm lại gọi điện thoại quấy rầy bọn họ.
“Lão đại, nếu anh còn có thể nhìn tin tức mà nói không có việc gì, tôi lập tức bay đi Syria, chị dâu mang theo Tiểu Tiểu Binh đào hôn rồi."
Tư Mộ Thần nhìn Cảnh Tô đang ở bên cạnh mình, trong lòng buồn cười. Xem ra nha đầu này muốn chạy trốn, khó trách đêm nay lại nhiệt tình như vậy, trước hết anh cứ để cho cô vùng vẩy vài ngày.
“Không có việc gì, cô ấy sẽ trở về. Tôn Ngộ Không cũng không thể nào trốn thoát bàn tay của Như Lai Phật Tổ." Tư Mộ Thần nói những lời này, Cảnh Tô cũng không để trong lòng, sau đó liền yên tâm đi ngủ, nhưng mà vừa mới bắt đầu ngủ, Tư Mộ Thần liền không buông tha cho cô.
Dù sao cũng là đêm động phòng, nội tâm đói khác cùng nhau thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Ở cổ đại, động phòng còn phải thổi tắt nến, nhưng mà ở hiện đại, có ánh đèn, mờ mờ ảo ảo càng có tình điệu.
“Tư Mộ Thần, không cần."
“Nha đầu, chúng ta chơi trò gian trá có được hay không?"
“Không cần, không cần." Cảnh Tô đối với loại chuyện này còn không có quen thuộc, sau đó, cô bắt đầu vùng vẫy, nhưng mà Tư Mộ Thần làm sao có thể đồng ý bỏ qua cơ hội này?
Không biết là Tư Mộ Thần lấy ra cái gì từ trong ngăn kéo, trói tay Cảnh Tô lại.
“Tư Mộ Thần, buông em ra."
“Nha đầu hư hỏng, không được chạy." Tư Mộ Thần nói xong liền để thân thể lõa lồ chạy ra ngoài. Đây là lần đầu tiên Cảnh Tô nhìn thấy toàn bộ thân thể của anh, tuy là cô không có nhìn qua thân thề của đàn ông, nhưng mà trực giác nói cho cô biết, dáng người Tư Mộ Thần rất là tốt.
“Tư Mộ Thần, anh muốn làm gì, nhanh quay trở lại." Tư Mộ Thần chỉ đáp lại một câu, “Lập tức."
Thật ra Tư Mộ Thần đang tìm hộ chiếu cùng chứng minh thư của Cảnh Tô, dùng lời nói của anh là “Cho em chạy, anh đều nắm trong tay căn cứ xác thực của em rồi."
Kết quả là, toàn bộ tài sản của Cảnh Tô đều nằm trong tay của Tư Mộ Thần, mà cô thi vẫn còn ngây ngốc bị trói trong chăn.
Đèn được bật lên, điều hòa nhiệt độ trong phòng được bật lên cao, Cảnh Tô nhìn Tư Mộ Thần không biết anh đang muốn làm cái gì.
“Anh đã quay lại, mau cởi trói cho em." Cảnh Tô làm nũng, nhưng mà xem ra, Tư Mộ Thần cũng không giống như bị mắc câu.
“Nha đầu, em chờ một chút." Không biết lúc nào thì anh mang đến một chai rượu đỏ cùng mật ong.
“Tư Mộ Thần, anh lấy mật ong làm gì?"
“Đợi một chút em sẽ biết." Tư Mộ Thần rót rượu vào hai cái ly, sau đó tiến đến trên giường.
Anh bịch mắt cô lại. Cảnh Tô không biết tiếp tục làm sao bây giờ, lại càng không nắm chắc, liều mạng vặn vẹo thân mình. Sau đó, cô cảm giác chăn bị xốc lên, đây là lần đầu tiên ở dưới ánh đèn, thân thể Cảnh Tô bị xem hết, trong lòng cô cực kỳ khó chịu, cho nên cô bắt đầu giẫy giụa. Nhưng cô lại nghĩ, nếu cô động, càng lộ thêm nhiều, cho nên thân thể của cô lại trở nên cứng ngắc.
Tư Mộ Thần lấy mật ong từ từ thoa lên thân thể Cảnh Tô. Cảnh Tô chỉ cảm thấy làn da lành lạnh, nhất là vị trí chỗ ngực đi xuống.
“Tư Mộ Thần, anh đang làm gì?"
Tư Mộ Thần không nói tiếng nào, tiếp tục vẽ loạn, sau đó rốt cuộc cũng dừng lại.
Anh cởi bỏ bịch mắt của cô, sau đó nằm xuống cạnh cô, nhìn thân thể mê người của cô giờ phút này.
“Bởi vì em là điểm tâm của anh, hiện tại anh muốn ăn em vào trong bụng." Giọng nói táo bạo của Tư Mộ Thần nhẹ nhàng vang lên bên tai Cảnh Tô, cô chỉ cảm thấy lỗ tai mình nóng lên, không biết khi nào thì Tư Mộ Thần bắt đầu hôn môi cô.
Một đường đi xuống dưới, cổ, ngực, anh ăn mật ong trên người cô, ngọt đến bên miệng, lại đẹp đến trong lòng.
Dưới sự khiêu khích của anh, vị trí mẫn cảm của cô giống như là bị lửa đốt, sau đó cô nhanh chóng động tình, tại những nơi đầu lưỡi anh hạ xuống, cô liên tục thở gấp.
Cô không biết đầu lưỡi của anh lại mang đến khoái cảm không giống nhau đến cho thân thể của cô.
Ngay tại lúc tình cảm mãnh liệt, đầu óc cô đã choáng váng, tại thời điểm bản thân còn không kịp phản ứng, miệng nhỏ của cô liền bị lấp kính. Chất lỏng từng chút đi vào trong miệng cô, giống như cực kỳ khát, cô mở miệng nuốt vào.
Còn chưa uống đủ, giữa chất lỏng, hai đầu lưỡi quấn lấy nhau.
Tư Mộ Thần hoàn toàn phủ trên người Cảnh Tô, nâng đùi cô lên, vòng qua eo anh, kết hợp, vận động. Động tác của anh rất mãnh liệt, Cảnh Tô mệt mỏi, bị lăn qua lăn lại cả buổi tối.
Cô nghĩ tới ngày mai còn phải làm chuyện đại sự, nhưng mà hiện tại cô bị hành hạ đến hư rồi.
Làm sao bây giờ? Nghĩ đi nghĩ lại, Cảnh Tô liền ngủ thiếp đi.
Lúc trời tờ mờ sáng, Cảnh Tô liền rời giường, hai chân cô mềm nhũn, đi đến chiếc gương to trước tủ quần áo. Vẻ mặt Cảnh Tô đỏ ửng, Tư Mộ Thần để lại dấu hôn ngân lớn nhỏ không đồng đều trên thân thể cô, thậm chí trong bắp đùi cũng có dấu hôn. Cô nghĩ tối hôm qua Tư Mộ Thần làm những việc này trên thân thể cô, trong lòng liền ngượng ngùng.
Tư Mộ Thần biết cô rời giường để làm gì, nhưng mà anh lại nhẹ nhàng trở mình một cái, dọa Cảnh Tô sợ, vì thế cô liền mặc quần áo vội vàng đi ra ngoài. Cô chỉnh lý tốt liền bỏ chạy lấy người. Ở một bên, Tư Mộ Thần cười trộm, đây là cuộc chiến tâm lý.
“Mẹ, rốt cuộc người đến rồi." Cảnh Tô nhìn Tiểu Tiểu Binh mang theo bao lớn bao nhỏ như là muốn chạy trốn, cô liền cảm thấy buồn cười.
“Bảo bối, chúng ta đi mua vé máy bay." Cảnh Tô ôm lấy cô nhóc, gọi xe đi đến sân bay.
“Tiểu thư, tôi muốn mua vé máy bay."
“Được, tiểu thư, xin cô xuất trình giấy tờ chứng nhận."
Cảnh Tô tìm thật lâu trong túi của mình giấy tờ căn cứ, kỳ quái, vì sao thẻ căn cứ cùng hộ chiếu của cô đều không thấy nữa? Đột nhiên cô nghĩ tới tối hôm qua Tư Mộ Thần nhận được điện thoại, ngẫm lại hành vi của anh, cô liền tức giận.
“Bảo bối, chúng ta không thể đi được." Cảnh Tô nhỉn khuôn mặt nhỏ nhắn uể oải, cô không đành lòng, cô cũng muốn mang con gái bỏ trốn, cô cũng muốn cho Tư Mộ Thần nếm thử cảm giác chia cách cùng con gái 3 năm, để cho anh cũng nếm thử cảm giác cô đơn.
Tiểu Tiểu Binh không càng không cần phải nói, chỉnh lão ba của bé, bé cực kỳ vui vẻ.
Nhưng mà mẹ nói với bé, không thể đi, bé nháy mắt liền uể oải, tùy ý Cảnh Tô nắm tay bé đi ra cửa sân bay.
Tư Mộ Thần ở nhà vui vẻ xem báo, Cảnh Tô một bước đá văng cửa, thế tới ào ạt.
“Tư Mộ Thần, anh đi ra cho em." Cảnh Tô quăng vali trước cửa, Lục Phạm tưởng thành công, liền lập tức uể oải không phấn chấn, lão đại nhà bọn họ không hổ là quân cơ lão luyện nhất.
“Nha đầu, em trở lại rồi, sức lực thật là lớn nha." Tư Mộ thần nói làm cho Cảnh Tô nghĩ tới hành vi của anh tối hôm qua, không để ý Lục Phạm cùng Tiểu Tiểu Binh ở đây, cô liền tiến tới túm Tư Mộ Thần trở về phòng.
“Tư Mộ Thần, anh ngồi xuống cho em."
“Nha đầu, tức giận?"
“Anh là con hồ ly, trước kia anh nói Dung Thiểu Tước là hồ ly, em xem anh mới đúng, hừ, mệt chết em." Cảnh Tô nhìn Tư Mộ Thần vừa bực vừa hận.
“Hiện tại anh ngồi xuống cho em."
“Ừ, sau đó?"
“Lớn tiếng kêu lên cho em."
“Kêu?" Tư Mộ thần nghi hoặc, muốn anh nói cái gì?
“Nói là anh không dám, anh sai lầm rồi." Cảnh Tô ra chiêu này còn ác hơn.
“Tô Tô, em thật độc ác." Tư Mộ Thần lớn tiếng nói, sau đó ở trong phòng kêu lớn.
Ở ngoài cửa phòng, Lục Phạm đang uống nước liền bị sặc.
“Nha đầu, đủ chưa, đã bớt giận?" Tư Mộ Thần buồn cười ôm Cảnh Tô thật lâu, sau đó mặt mày hớn hở nhìn cô.
“Đủ rồi."
“Nha đầu, hôm nay là ngày lại mặt, ngày mai là đến tuần trăng mật rồi." Tư Mộ Thần nhìn Cảnh Tô cười. Cảnh Tô thì sửng sốt một phen, lại mặt?
Cô đột nhiên nhớ tới, hiện tại cô đã lập gia đình rồi, cô không còn độc thân, hiện tại cô đã là vợ của người ta, loại cảm giác này thật là kỳ diệu.
“Tư Mộ Thần, em mới phát hiện, thi ra bản thân đã kết hôn rồi."
Tư Mộ Thần thật là muốn té xỉu, giờ cô mới ý thức được mình đã kết hôn? Đúng là quỷ hồ đồ.
“Được rồi, nên đi ra ngoài, anh đã gọi điện thoại cho ba mẹ, nhanh lên thôi." Tư Mộ Thần mang quần áo đã sớm chuẩn bị tốt ra cho Cảnh Tô thay.
Anh vừa bước ra ngoài, ánh mắt Lục Phạm nhìn anh rầu rĩ, “Lão đại, anh kêu rất lớn."
“Ba, người thật dọa người." Tiểu Tiểu Binh vốn là cực kỳ buồn bực, hiện tại nhìn ba của bé thi càng thêm buồn bực.
Tư Mộ Thần vẫn rất bình tính, đi đến lấy tờ báo của mình, sau đó tiếp tục xem, giống như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
“Được rồi, đi thôi." Cảnh Tô cũng là cực kỳ bình tĩnh nhìn bọn họ một cái.
Lục Phạm nhìn đôi vợ chồng này, thật là có điểm hết chỗ nói, thì ra đây mới thật sự là vợ chồng, đây mới chân chính là tướng vợ chồng.
Một dạng lòng dạ đen tối, một dạng làm cho người ta bị giết ngay lập tức trong nháy mắt.
“Mẹ, thì ra con biết rõ, con vì sao lại đẹp như vậy."
Lục Phạm nghe một chút lời nói của bé, lại càng muốn té xỉu, cả gia đình này, quả nhiên không phải là người bình thường có thể hiểu được.
Ở trên xe, có lẽ là vui vẻ, Tiểu Tiểu Binh nhảy lên nhảy xuống, cực kỳ linh động.
Phía sau Cảnh Tô vịn cô bé, nếu là xe có quẹo cua hay gì đó, chỉ sợ đụng trúng bé.
Tư Mộ Thần cũng là bị loại không khí nào cuốn hút, nhưng mà có một số việc gọi là vui quá hóa buồn.
“Cảnh Tô, trong nhà đã xảy ra chuyện." Tư Mộ Thần biết Cảnh Thái Lam vẫn còn tồn tại vấn đề, nhưng mà hiện tại trong thời điểm quan trọng này, nếu là Đổng Sự Trưởng xảy ra chuyện, chính là sẽ tạo thành kết quả gì? Anh cũng không dám tưởng tượng tới, tới cùng là ai ở sau lưng cho một kích trí mạng này?
“Ông xã, là Cảnh Thái Lam xảy ra chuyện sao?" Cảm Tô thăm dò hỏi, bởi vì hiện tại cô cảm thấy chỉ có Cảnh Thái Lam xảy ra vấn đề.
“Nha đầu, nếu anh nói so với tình huống này càng thêm tệ thì sao?"
“Ý của anh là, không, em không tin." Cảnh Tô gần như là muốn khóc, vì cái gì lại trở thành thế nào?
Cô nhớ bác sĩ nói, độc của ông rõ ràng là độc mãn tính, làm sao có thể là cái dạng này?
“Mẹ, đừng khóc." Tiểu Tiểu Binh lau nước mắt cho Cảnh Tô, cô ôm con bé càng dùng thêm lực, mạnh mẽ làm cho bé thấy đau, nhưng mà Tiểu Tiểu Binh vẫn chịu đựng. Tư Mộ Thần nhìn mà lòng đau đớn, nhưng cũng cảm thấy vui mừng, người phụ nữ của anh quả nhiên rất kiên cường.
Xe chạy vào một lối rẽ, nhà họ Cảnh từ từ xuất hiện trước mắt bọn họ.
Tác giả :
Nguyên Cảnh Chi