Vợ Yêu Siêu Sao: Chồng Trước, Mời Tránh Ra
Chương 16: Bạn học cũ
Hiện tại anh ngoài trừ tiền đều không thể cho gì.
Đường Tịnh Minh không dám phản bác, lắc lư bộ âu phục đoan chính mà khó có dịp anh ta mặc vào, nói thầm: “Em cũng rất bận, em bị mẹ bắt đi coi mắt đã rất thảm rồi…Con mẹ nó!"
Anh ta bất ngờ kêu một tiếng, làm cho Thi Mị bị dọa.
Thời Lệnh Diễn cũng nhướng mày, nhìn anh ta.
Đường Tịnh Minh giống như đột nhiên nghĩ thông suốt, cười ha ha: “Đúng thế, sao em lại không nghĩ ra, mẹ em bắt em đi xem mắt, nhưng không có nói em nhất định phải đi một mình! Nếu như em dẫn theo ngu ngốc đi xem mắt, người kia nhất định sẽ không coi trọng em?"
Thi Mị: “…" thật ra anh ta không cần dẫn ngu ngốc theo, người ta cũng không nhất định để ý đến anh ta.
Đường Tịnh Minh bày ra bộ dạng mình rất thông minh, vỗ bả vai Thời Lệnh Diễn: “Cảm ơn anh đã cho em gợi ý, em đi đây!"
Thời Lệnh Diễn: “Cút!"
……
Tới chỗ hẹn, nhà gái đã chờ sốt ruột, cúi đầu không kiên nhẫn cầm di động, giống như đang gửi tin nhắn.
Cô ta ăn mặc rất xinh đẹp, mặc một chiếc váy hở vai màu đen, càng thêm quyến rũ yêu kiều.
Từ xa nhìn lại. Thi Mị cảm thấy người này vô cùng quen mắt!
Người phụ nữ này giống như cảm nhận được tầm mắt liền ngẩng đầu lên.
Lúc nhìn thấy Đường Tịnh Minh, trên mặt cô ta lập tức lộ ra nụ cười xán lạn, nhưng lúc nhìn thấy Thi Mị, ánh mắt ngưng lại, nụ cười có chút ngưng đọng.
Trong lúc nhất thời, Thi Mị không nghĩ ra đây là ai, nhưng chắc chắn có quen biết với thân thể này.
Đường Tịnh Minh lễ phép mỉm cười, cùng Thi Mị sóng vai đi vào, đứng ở trước mặt cô ta: “Để Tạ Phương Phương tiểu thư đợi lâu."
Tạ Phương Phương.
Thi Mị liền nhớ ra.
Hóa ra là cô ta!
Nụ cười trên mặt Tạ Phương Phương có chút xấu hổ, đứng dậy: “Chào Đường tiên sinh."
Sau đó ánh mắt rời đến trên người Thi Mị: “Thi Mị, đã lâu không gặp."
Đường Tịnh Minh có chút kinh ngạc: “Hai người quen nhau?"
“Dĩ nhiên là quen biết, chúng tôi là bạn thời đại học." Tạ Phương Phương khẽ cười: “Lúc học cấp ba, chúng tôi còn thi chung với nhau, cùng nhau làm thực tập sinh, nhưng mà đã lâu không gặp!" Cô ta nhìn Thi Mị với ánh mắt dò xét: “Không nghĩ tới, cô ấy thay đổi thật nhiều, trước kia cô ấy không mặc qua loại quần áo này."
Trên người Thi Mị mặc bộ đồ con thỏ, cộng với gương mặt tròn vo của cô, ánh mắt trong veo, mặc cho ai nhìn thấy đều sẽ không nhịn được mà nhìn thêm.
Trong lòng Tạ Phương Phương cảm thấy đố kỵ, ở lớp thực tập, Thi Mị chỉ bằng vào gương mặt kia đã mê mệt được thầy giáo, được thầy giáo coi là trọng điểm để bồi dưỡng, hiện tại lại dựa vào gương mặt này để qua lại với đối tượng hẹn hò của cô ta….Người phụ nữ này, thủ đoạn câu dẫn người khác, thật sự là càng ngày càng giỏi.
Đối diện với ánh mắt Tạ Phương Phương, Thi Mị trốn sau lưng Đường Tịnh Minh né tránh.
Đường Tịnh Minh giống như bao che cho con: “Thời gian trước cô ấy bị tai nạn xe cộ, cho nên có lẽ không nhớ ra cô!"
Tạ Phương Phương kinh ngạc, nhìn bộ dáng hai người đứng gần nhau như thế, trong lòng cô ta càng thêm đố kỵ, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười: “Sao có thể, tôi và Thi Mị đã quen biết lâu, đúng không, Thi Mị?"
Thi Mị chỉ nhô ra nửa cái đầu, mở to mắt nhìn cô ta, dáng vẻ đơn thuần vô hại.
Đường Tịnh Minh nói: “Em Thi, chào bạn học đi!"
Lúc này Thi Mị giống như mới có can đảm, đi ra khỏi sau lưng Đường Tịnh Minh, nhỏ giọng nói: “Chào dì!"
Đường Tịnh Minh không nhịn được mà bật cười.
Đường Tịnh Minh không dám phản bác, lắc lư bộ âu phục đoan chính mà khó có dịp anh ta mặc vào, nói thầm: “Em cũng rất bận, em bị mẹ bắt đi coi mắt đã rất thảm rồi…Con mẹ nó!"
Anh ta bất ngờ kêu một tiếng, làm cho Thi Mị bị dọa.
Thời Lệnh Diễn cũng nhướng mày, nhìn anh ta.
Đường Tịnh Minh giống như đột nhiên nghĩ thông suốt, cười ha ha: “Đúng thế, sao em lại không nghĩ ra, mẹ em bắt em đi xem mắt, nhưng không có nói em nhất định phải đi một mình! Nếu như em dẫn theo ngu ngốc đi xem mắt, người kia nhất định sẽ không coi trọng em?"
Thi Mị: “…" thật ra anh ta không cần dẫn ngu ngốc theo, người ta cũng không nhất định để ý đến anh ta.
Đường Tịnh Minh bày ra bộ dạng mình rất thông minh, vỗ bả vai Thời Lệnh Diễn: “Cảm ơn anh đã cho em gợi ý, em đi đây!"
Thời Lệnh Diễn: “Cút!"
……
Tới chỗ hẹn, nhà gái đã chờ sốt ruột, cúi đầu không kiên nhẫn cầm di động, giống như đang gửi tin nhắn.
Cô ta ăn mặc rất xinh đẹp, mặc một chiếc váy hở vai màu đen, càng thêm quyến rũ yêu kiều.
Từ xa nhìn lại. Thi Mị cảm thấy người này vô cùng quen mắt!
Người phụ nữ này giống như cảm nhận được tầm mắt liền ngẩng đầu lên.
Lúc nhìn thấy Đường Tịnh Minh, trên mặt cô ta lập tức lộ ra nụ cười xán lạn, nhưng lúc nhìn thấy Thi Mị, ánh mắt ngưng lại, nụ cười có chút ngưng đọng.
Trong lúc nhất thời, Thi Mị không nghĩ ra đây là ai, nhưng chắc chắn có quen biết với thân thể này.
Đường Tịnh Minh lễ phép mỉm cười, cùng Thi Mị sóng vai đi vào, đứng ở trước mặt cô ta: “Để Tạ Phương Phương tiểu thư đợi lâu."
Tạ Phương Phương.
Thi Mị liền nhớ ra.
Hóa ra là cô ta!
Nụ cười trên mặt Tạ Phương Phương có chút xấu hổ, đứng dậy: “Chào Đường tiên sinh."
Sau đó ánh mắt rời đến trên người Thi Mị: “Thi Mị, đã lâu không gặp."
Đường Tịnh Minh có chút kinh ngạc: “Hai người quen nhau?"
“Dĩ nhiên là quen biết, chúng tôi là bạn thời đại học." Tạ Phương Phương khẽ cười: “Lúc học cấp ba, chúng tôi còn thi chung với nhau, cùng nhau làm thực tập sinh, nhưng mà đã lâu không gặp!" Cô ta nhìn Thi Mị với ánh mắt dò xét: “Không nghĩ tới, cô ấy thay đổi thật nhiều, trước kia cô ấy không mặc qua loại quần áo này."
Trên người Thi Mị mặc bộ đồ con thỏ, cộng với gương mặt tròn vo của cô, ánh mắt trong veo, mặc cho ai nhìn thấy đều sẽ không nhịn được mà nhìn thêm.
Trong lòng Tạ Phương Phương cảm thấy đố kỵ, ở lớp thực tập, Thi Mị chỉ bằng vào gương mặt kia đã mê mệt được thầy giáo, được thầy giáo coi là trọng điểm để bồi dưỡng, hiện tại lại dựa vào gương mặt này để qua lại với đối tượng hẹn hò của cô ta….Người phụ nữ này, thủ đoạn câu dẫn người khác, thật sự là càng ngày càng giỏi.
Đối diện với ánh mắt Tạ Phương Phương, Thi Mị trốn sau lưng Đường Tịnh Minh né tránh.
Đường Tịnh Minh giống như bao che cho con: “Thời gian trước cô ấy bị tai nạn xe cộ, cho nên có lẽ không nhớ ra cô!"
Tạ Phương Phương kinh ngạc, nhìn bộ dáng hai người đứng gần nhau như thế, trong lòng cô ta càng thêm đố kỵ, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười: “Sao có thể, tôi và Thi Mị đã quen biết lâu, đúng không, Thi Mị?"
Thi Mị chỉ nhô ra nửa cái đầu, mở to mắt nhìn cô ta, dáng vẻ đơn thuần vô hại.
Đường Tịnh Minh nói: “Em Thi, chào bạn học đi!"
Lúc này Thi Mị giống như mới có can đảm, đi ra khỏi sau lưng Đường Tịnh Minh, nhỏ giọng nói: “Chào dì!"
Đường Tịnh Minh không nhịn được mà bật cười.
Tác giả :
Vạn Lí Lí