Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn!
Chương 75: Cô ở cùng một chỗ với Thịnh Đường sao?
Beta: Stuki^^
Cùng với Trì Hoan, có rất nhiều người nhìn về phía người đàn ông đó.
Nguyên bản Thinh Đường vốn có khí chất thu hút sự chú ý của người khác, rất khó dùng một từ chính xác để hình dung, nhưng không nghi ngờ chút nào, vô luận là loại nào, đều không thể bỏ qua.
Bàn tay từ đầu đến cuối đặt trong quần tây đều không có rút ra, đôi chân thon dài đi thong thả không nhanh không chậm cứ như vậy đi tới.
Ước chừng còn một thước, anh ta dừng chân lại, nhấc lên mí mắt chống lại cô gái đang ở trên bậc thang mà còn cao hơn mấy phần, môi nở nụ cười nhỏ bé: " Bạch Tụng, tôi không thích cô, bất kể là mập hay là gầy."
Mắt cô ấy giống như thoáng cái liền ảm đạm xuống, nhưng lại không cam lòng, môi bị cắn đến trắng bệch: " Anh không phải nói, anh không thích phụ nữ quá béo sao?"
“Vậy chúc mừng cô, dùng thời gian ba năm chứng minh, tôi không thích cô, không phải là bởi vì cô mập! " Lời nói hơi dừng lại một chút, ánh mắt anh hơi híp, không đếm xỉa tới cười: " Huống chi, tôi không thích người quá béo nhưng phụ nữ không mập thì đầy đường, chẳng lẽ tôi đều phải thích?"
Thanh âm Thịnh Đường không cao lắm, ít nhất sẽ không để cho người cảm thấy cao, nhưng là không thấp, bởi vì cơ bản mọi người đều nghe rõ những lời anh nói.
Bạch Tụng nhìn anh, nước mắt liền rớt xuống: " Tôi bởi vì một câu nói của anh… Nỗ lực suốt ba năm, tôi… " ngay từ đầu cô ấy còn nói rõ ràng, càng nói càng bị nức nở bao phủ:" Tôi vì giảm cân… Biến thành người có bộ dáng anh thích… Thiếu chút nữa chết, anh đều không thấy được sao?"
Trì Hoan lẳng lặng nhìn cô gái đang rơi lệ kia, những giọt nước mắt giống như là nước mưa rơi trên mặt hồ, nhấc lên tầng tầng rung động.
Cô nghe được xung quanh không ít người đang nhỏ giọng bàn luận.
Đàn ông hoặc hâm mộ hoặc khẽ nguyền rủa.
Lấy thân thế Bạch Tụng, coi như là có mập một trăm tám mươi cân, ủy khuất xuống cũng muốn ăn.
Huống chi bộ dáng hôm nay của cô ấy, mặc dù không có nhiều gợi cảm phong tình vạn chủng đứng đầu mỹ nhân, nhưng là mũm mĩm khả ái, da thịt cũng tốt, tổng hợp chấm điểm đủ tám mươi Thình Đường không muốn, còn có nhiều đàn ông khác nguyện ý xếp hàng muốn.
Các cô gái lại có nhiều chút bất bình, cũng có không nói gì.
Bất bình là, ba năm cố gắng ba năm thống khổ, đổi lấy nghịch tập, nhưng người đàn ông này vẫn lạnh lùng, trước mặt mọi người cũng không cho cô gái chút mặt mũi nào.
Khinh thường là càng phụ trách, có ghen tị, cũng đầy chế giễu.
Duy chỉ có người trong cuộc thờ ơ không động lòng, thật giống như anh mới là người ngoài cuộc kia: " Thời gian ba năm, lại đi Quỷ Môn quan một vòng, chẳng lẽ còn không đủ cho cô thấy rõ ràng… Tôi không thích cô sao?"
Bạch Tụng ngẩn ngơ, vẫn là biết ý tứ của anh.
Nếu như anh có một chút thích mình, thậm chí phàm là có một chút không đành lòng, thấy mình ba năm này thống khổ giảm cân, anh đã sớm mở miệng ngăn cản mình.
Nhưng anh không có, một câu cũng không có, cho tới bây giờ cũng không có.
Thật sự cô vốn không nên đến hôm nay mới biết đáp án này.
… …
Trận này bị vô tình cự tuyệt tỏ tình đối với toàn bộ dạ tiệc mà nói chỉ là một nhạc đệm, nhiều nhất về phía sau ở trà dư tửu hậu sẽ nhắc lại, toàn bộ dạ tiệc tiếng dương cầm vui mừng bao phủ xuống, tiếp tục tiến hành.
Trì Hoan xoay người, chuẩn bị tìm một chỗ ngồi xuống lại gửi tin nhắn kêu Ô Vương trước thời hạn tới đón mình, nhiệm vụ hôm nay đã hoàn thành, có thể trước thời hạn thối lui rồi.
Nhưng cô mới vừa xoay người, liền bất ngờ không kịp đề phòng chống lại một đôi mắt.
Trái tim Trì Hoan giật mình.
Là sâu tĩnh đen nhánh, thật giống như đã nhìn cô rất lâu, nhưng lại nhàn nhạt lẳng lặng.
Chân dài Mặc Thời Khiêm bước ra, hướng về phía cô đi tới.
Trì Hoan đứng tại chỗ, không nhúc nhích, cũng không có dời đi tầm mắt, nói không rõ là dạng tâm tình gì, khả năng cũng không có tâm tình đặc biệt gì, cũng chỉ là thấy hắn, sau đó nhìn hắn hướng chính mình đi tới.
Ước chừng còn có chừng ba thước, một bóng người lỗ mãng đột nhiên vội vội vàng vàng vọt tới, bắt lại cánh tay của hắn, thở gấp nói: " Mặc Thời Khiêm…"
Hắn dừng bước, cúi đầu, gương mặt đẹp trai rất đạm mạc: " Bỏ tay ra."
Là một phụ nữ trẻ tuổi, bị hắn nói như thế, thấy người trên mặt không chút nào gần gũi mà lại lạnh lùng, giống như là bị sợ, ngượng ngùng thu tay về, nhưng vẫn là mặt đầy nóng nảy, nhanh khóc hơn bình thường: " Mặc Thời Khiêm… Anh nhanh cứu Quý Vũ đi, cô ấy nói phải đi tìm cô gái lần trước cố gắng bắt cóc Du Nhiên, nhưng bây giờ tôi không tìm được cô ấy, cũng không gọi được điện thoại."
Mặc Thời Khiêm lãnh đạm, lông mày hơi nhíu lại: " Cô ta đi tìm Bạch Vân rồi hả?"
Ước chừng là bạn bè thân thiết, cũng sắp khóc đến nơi: " Tôi không biết người phụ nữ kia có phải kêu là Bạch Vân hay không, nhưng là tôi hỏi thăm những người xung quanh liền biết hai người cùng rời đi, đến bây giờ cũng sắp 40 phút… Tôi vẫn không gọi điện thoại được cho Tiểu Vũ, cô ấy rất ít khi không nghe điện thoại."
Mặc Thời Khiêm liếc nhìn cô gái kia một cái, yên lặng mấy giây, hắn thản nhiên nói " biết " nói xong, hắn ngước mắt nhìn Trì Hoan một cái, thân hình cao ngất liền đổi phương hướng: " Đi theo tôi. "
Ba chữ kia, là ném cho bạn của Quý Vũ.
Trì Hoan từ từ mỉm cười nhưng nét cười trên khuôn mặt đẹp ấy cũng không có gợn sóng rõ ràng.
Ít nhất, người bên cạnh đều không nhìn ra bất kỳ đầu mối nào.
Tiện tay bưng ly rượu, cô liền tìm một chỗ ngồi xuống, lấy điện thoại di động ra gửi cho Ô Vương cái tin nhắn ngắn, sau đó cúi đầu từ từ nếm đến vị thuần hương của rượu.
Không tới mấy phút, trước mắt đột nhiên đè xuống một bóng tối.
Trì Hoan theo bản năng ngẩng đầu lên, tầm mắt hơi ngẩn ra, ngay sau đó cong môi cười nhạt:" Bạch tiểu thư, có chuyện?"
Bạch Tụng hồng hồng vành mắt vẫn chưa hoàn toàn hết nhưng nói chuyện rất khách khí:"Có thể ngồi xuống sao?"
“Dĩ nhiên."
Vì vậy cô ấy ngồi xuống, nhìn chằm chằm mặt của Trì Hoan, tỉ mỉ nhìn rất lâu, cuối cùng nói:" Trì tiểu thư, người thật so với trong màn ảnh xinh đẹp hơn, mặt thật là nhỏ."
Trì Hoan “…"
Cô mỉm cười:" Cám ơn."
Trì Hoan nổi danh trong giới này là mặt nhỏ như bàn tay, ngũ quan tinh xảo.
Bạch Tụng nhìn ánh mắt của cô, hít mũi một cái, rất trực tiếp mà hỏi: " Cô ở một chỗ cùng với Thịnh Đường sao?"
Trì Hoan hơi hơi nhướn mày, tay chống đỡ cái đầu, cũng rất trực tiếp trả lời: " Không có."
Bạch Tụng hồ nghi nhìn cô:" Có thật không?"
“Cô vì sao lại cho là anh ta ở chung với tôi? Cũng bởi vì hôm nay anh ta cùng với tôi nói mấy câu?"
Cô biết, Thịnh Đường … Mặc dù anh là bạn thân tốt nhất của Mặc Thời Khiêm, nhưng trước mắt mà nói bọn họ ngay cả quen thuộc cũng không có tính, từ trước nay cộng lại mà nói đều không nói nhiều như đêm nay.
Bạch Tụng lại nghiêm túc gật đầu một cái, nói: " Từ khi tôi biết anh ấy cho tới bây giờ cũng không thấy anh ấy kiên nhẫn cùng người phụ nữ nào nói chuyện. "
Trì Hoan “…"
Cô rhật ra thì rất muốn nói một câu… Thật không phải là gay sao?
Nhưng nghĩ lại, coi như là gay, cũng chính là thích nam nhân, không có nghĩa là nhất định ghét phụ nữ?
Nhưng cô như cũ chẳng qua là lắc đầu một cái: " Không có, tôi cùng anh ta không tính là quá quen, liền hôm nay nói nhiều một chút."
“Phải không…"
Bạch Tụng nhìn cô, dường như còn muốn nói điều gì, đột nhiên bị đánh gãy: " Đại tiểu thư…"
Cùng với Trì Hoan, có rất nhiều người nhìn về phía người đàn ông đó.
Nguyên bản Thinh Đường vốn có khí chất thu hút sự chú ý của người khác, rất khó dùng một từ chính xác để hình dung, nhưng không nghi ngờ chút nào, vô luận là loại nào, đều không thể bỏ qua.
Bàn tay từ đầu đến cuối đặt trong quần tây đều không có rút ra, đôi chân thon dài đi thong thả không nhanh không chậm cứ như vậy đi tới.
Ước chừng còn một thước, anh ta dừng chân lại, nhấc lên mí mắt chống lại cô gái đang ở trên bậc thang mà còn cao hơn mấy phần, môi nở nụ cười nhỏ bé: " Bạch Tụng, tôi không thích cô, bất kể là mập hay là gầy."
Mắt cô ấy giống như thoáng cái liền ảm đạm xuống, nhưng lại không cam lòng, môi bị cắn đến trắng bệch: " Anh không phải nói, anh không thích phụ nữ quá béo sao?"
“Vậy chúc mừng cô, dùng thời gian ba năm chứng minh, tôi không thích cô, không phải là bởi vì cô mập! " Lời nói hơi dừng lại một chút, ánh mắt anh hơi híp, không đếm xỉa tới cười: " Huống chi, tôi không thích người quá béo nhưng phụ nữ không mập thì đầy đường, chẳng lẽ tôi đều phải thích?"
Thanh âm Thịnh Đường không cao lắm, ít nhất sẽ không để cho người cảm thấy cao, nhưng là không thấp, bởi vì cơ bản mọi người đều nghe rõ những lời anh nói.
Bạch Tụng nhìn anh, nước mắt liền rớt xuống: " Tôi bởi vì một câu nói của anh… Nỗ lực suốt ba năm, tôi… " ngay từ đầu cô ấy còn nói rõ ràng, càng nói càng bị nức nở bao phủ:" Tôi vì giảm cân… Biến thành người có bộ dáng anh thích… Thiếu chút nữa chết, anh đều không thấy được sao?"
Trì Hoan lẳng lặng nhìn cô gái đang rơi lệ kia, những giọt nước mắt giống như là nước mưa rơi trên mặt hồ, nhấc lên tầng tầng rung động.
Cô nghe được xung quanh không ít người đang nhỏ giọng bàn luận.
Đàn ông hoặc hâm mộ hoặc khẽ nguyền rủa.
Lấy thân thế Bạch Tụng, coi như là có mập một trăm tám mươi cân, ủy khuất xuống cũng muốn ăn.
Huống chi bộ dáng hôm nay của cô ấy, mặc dù không có nhiều gợi cảm phong tình vạn chủng đứng đầu mỹ nhân, nhưng là mũm mĩm khả ái, da thịt cũng tốt, tổng hợp chấm điểm đủ tám mươi Thình Đường không muốn, còn có nhiều đàn ông khác nguyện ý xếp hàng muốn.
Các cô gái lại có nhiều chút bất bình, cũng có không nói gì.
Bất bình là, ba năm cố gắng ba năm thống khổ, đổi lấy nghịch tập, nhưng người đàn ông này vẫn lạnh lùng, trước mặt mọi người cũng không cho cô gái chút mặt mũi nào.
Khinh thường là càng phụ trách, có ghen tị, cũng đầy chế giễu.
Duy chỉ có người trong cuộc thờ ơ không động lòng, thật giống như anh mới là người ngoài cuộc kia: " Thời gian ba năm, lại đi Quỷ Môn quan một vòng, chẳng lẽ còn không đủ cho cô thấy rõ ràng… Tôi không thích cô sao?"
Bạch Tụng ngẩn ngơ, vẫn là biết ý tứ của anh.
Nếu như anh có một chút thích mình, thậm chí phàm là có một chút không đành lòng, thấy mình ba năm này thống khổ giảm cân, anh đã sớm mở miệng ngăn cản mình.
Nhưng anh không có, một câu cũng không có, cho tới bây giờ cũng không có.
Thật sự cô vốn không nên đến hôm nay mới biết đáp án này.
… …
Trận này bị vô tình cự tuyệt tỏ tình đối với toàn bộ dạ tiệc mà nói chỉ là một nhạc đệm, nhiều nhất về phía sau ở trà dư tửu hậu sẽ nhắc lại, toàn bộ dạ tiệc tiếng dương cầm vui mừng bao phủ xuống, tiếp tục tiến hành.
Trì Hoan xoay người, chuẩn bị tìm một chỗ ngồi xuống lại gửi tin nhắn kêu Ô Vương trước thời hạn tới đón mình, nhiệm vụ hôm nay đã hoàn thành, có thể trước thời hạn thối lui rồi.
Nhưng cô mới vừa xoay người, liền bất ngờ không kịp đề phòng chống lại một đôi mắt.
Trái tim Trì Hoan giật mình.
Là sâu tĩnh đen nhánh, thật giống như đã nhìn cô rất lâu, nhưng lại nhàn nhạt lẳng lặng.
Chân dài Mặc Thời Khiêm bước ra, hướng về phía cô đi tới.
Trì Hoan đứng tại chỗ, không nhúc nhích, cũng không có dời đi tầm mắt, nói không rõ là dạng tâm tình gì, khả năng cũng không có tâm tình đặc biệt gì, cũng chỉ là thấy hắn, sau đó nhìn hắn hướng chính mình đi tới.
Ước chừng còn có chừng ba thước, một bóng người lỗ mãng đột nhiên vội vội vàng vàng vọt tới, bắt lại cánh tay của hắn, thở gấp nói: " Mặc Thời Khiêm…"
Hắn dừng bước, cúi đầu, gương mặt đẹp trai rất đạm mạc: " Bỏ tay ra."
Là một phụ nữ trẻ tuổi, bị hắn nói như thế, thấy người trên mặt không chút nào gần gũi mà lại lạnh lùng, giống như là bị sợ, ngượng ngùng thu tay về, nhưng vẫn là mặt đầy nóng nảy, nhanh khóc hơn bình thường: " Mặc Thời Khiêm… Anh nhanh cứu Quý Vũ đi, cô ấy nói phải đi tìm cô gái lần trước cố gắng bắt cóc Du Nhiên, nhưng bây giờ tôi không tìm được cô ấy, cũng không gọi được điện thoại."
Mặc Thời Khiêm lãnh đạm, lông mày hơi nhíu lại: " Cô ta đi tìm Bạch Vân rồi hả?"
Ước chừng là bạn bè thân thiết, cũng sắp khóc đến nơi: " Tôi không biết người phụ nữ kia có phải kêu là Bạch Vân hay không, nhưng là tôi hỏi thăm những người xung quanh liền biết hai người cùng rời đi, đến bây giờ cũng sắp 40 phút… Tôi vẫn không gọi điện thoại được cho Tiểu Vũ, cô ấy rất ít khi không nghe điện thoại."
Mặc Thời Khiêm liếc nhìn cô gái kia một cái, yên lặng mấy giây, hắn thản nhiên nói " biết " nói xong, hắn ngước mắt nhìn Trì Hoan một cái, thân hình cao ngất liền đổi phương hướng: " Đi theo tôi. "
Ba chữ kia, là ném cho bạn của Quý Vũ.
Trì Hoan từ từ mỉm cười nhưng nét cười trên khuôn mặt đẹp ấy cũng không có gợn sóng rõ ràng.
Ít nhất, người bên cạnh đều không nhìn ra bất kỳ đầu mối nào.
Tiện tay bưng ly rượu, cô liền tìm một chỗ ngồi xuống, lấy điện thoại di động ra gửi cho Ô Vương cái tin nhắn ngắn, sau đó cúi đầu từ từ nếm đến vị thuần hương của rượu.
Không tới mấy phút, trước mắt đột nhiên đè xuống một bóng tối.
Trì Hoan theo bản năng ngẩng đầu lên, tầm mắt hơi ngẩn ra, ngay sau đó cong môi cười nhạt:" Bạch tiểu thư, có chuyện?"
Bạch Tụng hồng hồng vành mắt vẫn chưa hoàn toàn hết nhưng nói chuyện rất khách khí:"Có thể ngồi xuống sao?"
“Dĩ nhiên."
Vì vậy cô ấy ngồi xuống, nhìn chằm chằm mặt của Trì Hoan, tỉ mỉ nhìn rất lâu, cuối cùng nói:" Trì tiểu thư, người thật so với trong màn ảnh xinh đẹp hơn, mặt thật là nhỏ."
Trì Hoan “…"
Cô mỉm cười:" Cám ơn."
Trì Hoan nổi danh trong giới này là mặt nhỏ như bàn tay, ngũ quan tinh xảo.
Bạch Tụng nhìn ánh mắt của cô, hít mũi một cái, rất trực tiếp mà hỏi: " Cô ở một chỗ cùng với Thịnh Đường sao?"
Trì Hoan hơi hơi nhướn mày, tay chống đỡ cái đầu, cũng rất trực tiếp trả lời: " Không có."
Bạch Tụng hồ nghi nhìn cô:" Có thật không?"
“Cô vì sao lại cho là anh ta ở chung với tôi? Cũng bởi vì hôm nay anh ta cùng với tôi nói mấy câu?"
Cô biết, Thịnh Đường … Mặc dù anh là bạn thân tốt nhất của Mặc Thời Khiêm, nhưng trước mắt mà nói bọn họ ngay cả quen thuộc cũng không có tính, từ trước nay cộng lại mà nói đều không nói nhiều như đêm nay.
Bạch Tụng lại nghiêm túc gật đầu một cái, nói: " Từ khi tôi biết anh ấy cho tới bây giờ cũng không thấy anh ấy kiên nhẫn cùng người phụ nữ nào nói chuyện. "
Trì Hoan “…"
Cô rhật ra thì rất muốn nói một câu… Thật không phải là gay sao?
Nhưng nghĩ lại, coi như là gay, cũng chính là thích nam nhân, không có nghĩa là nhất định ghét phụ nữ?
Nhưng cô như cũ chẳng qua là lắc đầu một cái: " Không có, tôi cùng anh ta không tính là quá quen, liền hôm nay nói nhiều một chút."
“Phải không…"
Bạch Tụng nhìn cô, dường như còn muốn nói điều gì, đột nhiên bị đánh gãy: " Đại tiểu thư…"
Tác giả :
Thập Điểm Thính Phong