Vợ Yêu Kiêu Ngạo
Chương 84: Kinh nguyệt của em tới rồi

Vợ Yêu Kiêu Ngạo

Chương 84: Kinh nguyệt của em tới rồi

Bạch Thanh Dung như có điều suy nghĩ, cắn môi dưới, nhẹ giọng nói: “Chuyện gì?" Lâm Thành Phong nhìn động tác cắn môi vừa rồi của Bạch Thanh Dung, cơ thể không tự chủ được bắt đầu nóng lên, anh vẫn luôn có sự tự chủ kinh người, nhưng trước mặt Bạch Thanh Dung, một động tác tùy tiện của người phụ nữ này cũng có thể dấy lên phản ứng trong cơ thể anh, Lâm Thành Phong âm thầm phỏng đoán trong lòng, lẽ nào đây chính là nét quyến rũ của cô gái nhỏ nhà anh? Vậy nên đôi mắt gian tà của tên Hạ Dũng kia mới nhìn mãi cô gái nhỏ trong lòng anh.

“Em cam đoan, cả đời này em chỉ có thể có một người đàn ông duy nhất là anh." Vẻ mặt Lâm Thành Phong nghiêm túc nói.

Vẻ mặt nghiêm túc của anh trong mắt Bạch Thanh Dung lại là có chết cũng không đứng đắn, rõ ràng bọn họ đã nói có một tháng suy nghĩ, hơn nữa trước kia bên cạnh Lâm Thành Phong lại nhiều yến oanh như vậy, dựa vào đâu mà cả đời này cô chỉ có thể có một người đàn ông là anh?

“Lâm Thành Phong, anh là người theo chủ nghĩa đàn ông à? Dựa vào đâu mà bên cạnh anh nhiều phụ nữa như vậy mà tôi chỉ có thể có một?" Bạch Thanh Dung không nhượng bộ chút nào, nói.

Cô vốn muốn nói giữa nam và nữ nên bình đẳng, dù sao thì không phải cải cách mở cửa đã nhiều năm như vậy rồi hay sao? Nhưng nghe vào trong tai Lâm Thành Phong thì lại nhiều hơn mấy ý ghen tuông.

Lâm Thành Phong cúi đầu, cúi người khẽ cắn tai Bạch Thanh Dung, nhỏ giọng nói líu ríu: “Thanh Dung, thì ra em vẫn luôn để ý đến vấn đề này, anh bảo đảm sau này bên cạnh anh và trên giường của anh đều chỉ có một người phụ nữ là em thôi."

Bạch Thanh Dung chỉ cảm thấy một trận tê dại bên tai, cảm giác ngứa truyền khắp toàn thân cô sinh ra một loại phản ứng đầu gối, không biết sức lực ở đâu ra, cô đẩy Lâm Thành Phong ra: “Lâm Thành Phong, tôi chỉ nói anh đừng là người theo chủ nghĩa đàn ông thôi, ai để ý đến những chuyện hư hỏng kia của anh chứ?"

Lâm Thành Phong nhếch miệng lên, một đôi mắt kinh ngạc nhìn Bạch Thanh Dung: “Mặc kệ em có để ý hay không, đời này em chỉ có thể có một người đàn ông là anh."

“Lâm Thành Phong, không phải đã nói có thời gian một tháng hay sao?"

“Thời gian một tháng là để em quen với việc sống cùng anh, em quen sớm một chút, anh không muốn đợi quá lâu đâu." Lâm Thành Phong cởi từng cúc áo sơ mi của mình.

Bạch Thanh Dung thấy thế, lập tức ôm cứng lấy bả vai mình, kêu lên: “Lâm Thành Phong, anh không được xằng bậy. Anh đã nói sẽ không ép tôi."

Lâm Thành Phong chỉ đơn thuần muốn cởi quần áo đi tắm rồi đi ngủ, thấy Bạch Thanh Dung phản ứng lớn như vậy, lòng ham chơi nổi lên, nhịn không được muốn trêu chọc cô một chút. Anh vừa kéo quần áo của mình vừa ép tới gần Bạch Thanh Dung.

“Anh ép buộc em cái gì?" Khóe miệng Lâm Thành Phong khẽ nhếch lên, ánh mắt sinh ra vài tia nghiền ngẫm. Lâm Thành Phong tiến thêm một bước thì Bạch Thanh Dung lại lùi một bước, nhìn Lâm Thành Phong còn nguy hiểm hơn cả sư tử, Bạch Thanh Dung thực sự có cảm giác kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay.

Khóe môi cô run rẩy, nói không rõ ràng: “Lần trước ở trong xe, anh đã ép buộc tôi. Tôi người lớn không thèm chấp trẻ con, không so đo với anh, hôm nay nếu anh dám xằng bậy, tôi sẽ, tôi sẽ…"

Lâm Thành Phong ép Bạch Thanh Dung vào góc tường, một tay chống lên tường, giam Bạch Thanh Dung vào trong lòng, hứng thú nhìn vật nhỏ trong lòng mình, vật nhỏ này lại vừa mới uy hiếp anh: “Vợ à, em vừa mới nói chồng em là trẻ con? Em gả cho anh, vậy em là gì?"

Nghe Lâm Thành Phong gọi mình là vợ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Thanh Dung vụt cái đỏ lên, vì sao lần nào người đàn ông đáng chết này cũng nói những lời khiến người ta mặt đỏ tới mang tai như vậy.

Thấy dáng vẻ đỏ mặt của Bạch Thanh Dung, Lâm Thành Phong càng nhiệt tình hơn: “Còn em nói lần trước anh ép buộc em ở trên xe, anh ép buộc gì em?"

Cảnh trong xe hôm đó loáng thoáng hiện ra trong đầu Bạch Thanh Dung, mặt cô lúc này không chỉ đỏ đến cổ, khuôn mặt nhỏ nhắn còn hơi nóng lên, cô nhẹ giọng mắng: “Lâm Thành Phong, đồ lưu manh nhà anh!"

“Vợ à, em thích dáng vẻ lưu manh của anh đến vậy sao?" Lâm Thành Phong cà lơ phất phơ nói, cúi đầu, khoảng cách giữa môi anh và môi Bạch Thanh Dung càng lúc càng gần.

Bạch Thanh Dung có thể cảm nhận được một cách rõ ràng hơi thở dịu dàng của Lâm Thành Phong, hơi thở nong nóng đó vẫn phả vào mặt Bạch Thanh Dung. Bạch Thanh Dung biết mình nói không lại Lâm Thành Phong, cụp mắt không nhìn anh cũng không nói chuyện với anh, có lẽ như vậy là an toàn nhất.

Một lúc lâu sau, Lâm Thành Phong thấy cô gái nhỏ trong ngực không có phản ứng gì, nghĩ cô gái nhỏ này cũng mệt cả ngày rồi, anh bèn không giày vò cô nữa, Lâm Thành Phong buông cô gái nhỏ trong ngực ra: “Chiều mai đi tham dự một buổi tiệc từ thiện với anh."

Thấy Lâm Thành Phong buông mình ra, Bạch Thanh Dung thở một hơi dài nhẹ nhõm trong lòng, vừa nghe chiều mai phải đi tham gia tiệc từ thiện với anh Bạch Thanh Dung đã nhớ tới chuyện đã hẹn với Hạ Dũng chiều nay dưới gốc cây ngô đồng, không phải cũng là chiều mai sao?

“Không được." Bạch Thanh Dung không chút suy nghĩ chỉ mở miệng từ chối Lâm Thành Phong, Lâm Thành Phong đưa lưng về phía Bạch Thanh Dung, Bạch Thanh Dung căn bản không nhìn thấy đôi lông mày đen của Lâm Thành Phong đã nhăn lại, dáng vẻ không vui.

“Tại sao không được, em là vợ anh, em không đi với anh thì ai đi?" Lâm Thành Phong thản nhiên nói.

“Trước kia từ trước đến giờ anh đều không mang tôi đi, vì sao chiều mai lại muốn mang tôi đi. Hơn nữa tiệc từ thiện không phải đều bắt đầu vào buổi tối sao? Tại sao buổi chiều chúng ta đã đi rồi?" Bạch Thanh Dung nhìn bóng lưng Lâm Thành Phong, gằn từng chữ một.

Hạ Dũng nói có chuyện quan trọng nói với cô, hơn nữa cô đã đồng ý với Hạ Dũng rồi. Tiệc từ thiện cocktail gì đó mà Lâm Thành Phong nói này Bạch Thanh Dung không đi đâu, đều là các loại giao dịch của tầng lớp xã hội thượng lưu, vô cùng không thú vị.

“Nếu ngày mai có cổ đông cũ của tập đoàn Bạch Thị trước đây thì sao?" Lâm Thành Phong nhẹ nhàng tung ra những lời này, anh không tin Bạch Thanh Dung không có phản ứng.

Quả nhiên những lời này của Lâm Thành Phong như một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời trong lòng Bạch Thanh Dung, ký ức về chuyện trước kia ở nhà họ Bạch ập tới như thủy triều, nước Tắt mơ hồ trên khóe mắt.

Thấy người phía sau im lặng không có phản ứng gì, Lâm Thành Phong xoay người lại thấy Bạch Thanh Dung đẫm nước Tắt, dáng vẻ rất đáng thương.

“Sao lại khóc rồi." Lâm Thành Phong đau lòng kéo Bạch Thanh Dung vào lòng an ủi.

Bạch Thanh Dung không nói câu nào, chỉ lẳng lặng chảy nước Tắt, Lâm Thành Phong dịu dàng vỗ lưng Bạch Thanh Dung. Nếu biết một câu nói lơ đãng kia sẽ khiến Bạch Thanh Dung khóc, vừa rồi anh nhất định sẽ không nói ra.

“Lâm Thành Phong, anh đang điều tra chuyện nhà họ Bạch sao?" Bạch Thanh Dung lau nước Tắt, thì thào hỏi.

Lâm Thành Phong khẽ gật đầu, trong lòng Bạch Thanh Dung càng thêm nghi ngờ: “Lâm Thành Phong, tại sao anh lại muốn điều tra chuyện nhà họ Bạch?"

“Thanh Dung, bởi vì em đó. Bây giờ em là vợ anh, chỉ cần là chuyện của em, anh đều sẽ dể ý." Lâm Thành Phong hôn xuống cái trán sáng bóng của Bạch Thanh Dung, trầm giọng nói: “Hôm nay nghỉ ngơi đi, ngày mai đi với anh. Không được từ chối!"

Nói xong, Lâm Thành Phong đi vào phòng tắm, tiếng nước ào ào vang lên. Đương nhiên Bạch Thanh Dung biết mình không phản bác được những lời Lâm Thành Phong nói, cô quay người mở cửa xuống lầu, định thừa dịp Lâm Thành Phong tắm gọi điện thoại cho Hạ Dũng, nói với Hạ Dũng chiều mai cô không đi được.

Cầm lấy ống nghe, sau khi thông máy, điện thoại của Hạ Dũng vang lên vài tiếng rồi không có ai nhận, Bạch Thanh Dung lại gọi một lần nữa, sau khi điện thoại vang lên vài tiếng thì bị cắt đứt, lại gọi nữa thì là hàng loạt âm thanh báo bận.

Đầu bên kia điện thoại, Dương Nhạc Nhạc cầm điện thoại di động xóa hết các lưu trữ cuộc gọi, hôm nay cô ta vẫn luôn quấn quýt lấy Hạ Dũng chơi đùa ở nhà họ Hạ. Hạ Dũng vừa bị bà Hạ gọi đi nói chuyện của công ty thì điện thoại của Bạch Thanh Dung gọi tới.

Đây là một dãy số điện thoại bàn, Dương Nhạc Nhạc còn tưởng là việc công của Hạ Dũng, nhưng khi nhìn đến số đuôi toàn là 666, thông thường chỉ có nhà giàu mới có số điện thoại riêng như thế này, cảm giác của Dương Nhạc Nhạc chính là Bạch Thanh Dung, cô ta không nghe điện thoại, còn kéo số điện thoại này vào danh sách đen.

Do đó Bạch Thanh Dung gọi rất lâu cũng không gọi được, không thể làm gì khác hơn là bỏ qua, nghĩ đợi đến khi gặp mặt Hạ Dũng sẽ giải thích. Cô xoay người đi vào phòng ngủ, sau khi vào cửa, Lâm Thành Phong đã tắm rửa sạch sẽ mặc quần áo ngủ đứng bên cửa sổ hút thuốc.

Bạch Thanh Dung tự mình tắm rửa xong, thay quần áo ngủ đi ra, Lâm Thành Phong vẫn còn ở bên cửa sổ hút thuốc, gạt tàn trên bàn đầy tàn thuốc, không hề có ý muốn đi ngủ.

“Tôi ngủ trước, anh cũng đi ngủ sớm đi." Bạch Thanh Dung nói xong, vén một góc chăn lên rồi nằm vào trong giường lớn mềm mại, sự mệt nhọc cả một ngày tan đi từng cơn, cơn buồn ngủ ào ào kéo đến.

Bạch Thanh Dung nhắm mắt lại, thực ra cô vốn không ngủ. Cô còn đang nghĩ đến câu nói kia của Lâm Thành Phong, người đàn ông này thật sự giúp cô điều tra chuyện trước kia của nhà họ Bạch, nhưng chuyện đã qua lâu như vậy rồi còn có thể điều tra ra được manh mối gì?

Hồi lâu sau, Bạch Thanh Dung cảm thấy một bên giường khẽ lún xuống. Trong mũi truyền đến mùi đàn ông, cô biết Lâm Thành Phong cũng nằm một bên giường ngủ.

Cánh tay dài của Lâm Thành Phong duỗi ra kéo Bạch Thanh Dung vào trong lòng mình, tay kia đặt bên eo Bạch Thanh Dung, không tránh được hơi ngứa ngáy, ấn xuống eo Bạch Thanh Dung từng chút một. Bạch Thanh Dung nhắm chặt hai mắt, hoàn toàn không biết Lâm Thành Phong đây lại đang nổi điên gì.

Lâm Thành Phong nghe tiếng hít thở, biết cô gái nhỏ trong ngực còn chưa ngủ, ngón tay bên eo Bạch Thanh Dung di chuyển lên trên một chút, gãi đến mức Bạch Thanh Dung ngứa ngáy.

Cảm giác tê dại và ngứa ngáy truyền khắp người Bạch Thanh Dung, cô không có cách nào bình tĩnh giả bộ ngủ nữa. Cô phụt một cái mở mắt ra, bật cười: “Lâm Thành Phong, anh làm gì thế, mau bỏ tay ra."

Thấy người trong lòng không giả bộ được nữa, lực cánh tay bên hông Bạch Thanh Dung lại mạnh hơn một chút. Bạch Thanh Dung hoàn toàn không khống chế được bản thân mà cười lên, vẫn luôn cười rất lâu, nước Tắt cũng cười ra rồi, Bạch Thanh Dung cười đến đau cả bụng, mở miệng cầu khẩn nói: “Lâm Thành Phong, tôi không xong rồi, cười không động đậy được nữa, anh mau buông tôi ra."

Thấy cô gái nhỏ thực sự sắp không chống đỡ nổi nữa, Lâm Thành Phong mới dừng động tác trong tay lại, lại khôi phục thủ pháp mát xa hông cho Bạch Thanh Dung. Ấn cẩn thận từng chút một.

“Sau này ngủ cùng anh không được pháp giả vờ ngủ, biết chưa?" Lâm Thành Phong khàn giọng nặng nề nói, Bạch Thanh Dung không khỏi chậc lưỡi, thì ra vừa mới rồi là anh trừng phạt cô giả vờ ngủ, vì vậy gãi cô ngứa khiến cô bị lộ ra, đúng là người đàn ông đen tối.

Bạch Thanh Dung vẫn bị Lâm Thành Phong giam vào trong lòng, gật đầu như gà con mổ thóc: “Sao anh biết tôi đang giả vờ ngủ?"

“Bởi vì em là vợ anh." Nghe Lâm Thành Phong lại bắt đầu không đứng đắn trêu chọc mình, Bạch Thanh Dung liếc mắt trong lòng Lâm Thành Phong, thật sự không biết nói thế nào với người đàn ông này mới được, có điều tay Lâm Thành Phong vẫn luôn mát xa hông cho cô.

Đối với cái này, Bạch Thanh Dung lại cảm thấy rất tò mò, Lâm Thành Phong này ấn cái quỷ gì, cô không khỏi không cảm thấy khó chịu nữa, ngược lại phần hông có cảm giác vô cùng thả lỏng, vô cùng thoải mái.

“Lâm Thành Phong, tay anh đang làm gì thế?" Bạch Thanh Dung khẽ hỏi.

“Mát xa đấy."

“Tôi biết, tại sao anh lại phải mát xa cho tôi, hơn nữa tư thế này rất quái lạ." Bạch Thanh Dung nằm trong lòng Lâm Thành Phong, một tay Lâm Thành Phong ôm lấy Bạch Thanh Dung, tay kia lại vận động bên hông Bạch Thanh Dung, quả thật hơi lạ.

“Em không biết kinh nguyệt của em sắp tới sao?" Lâm Thành Phong hờ hững nói, Bạch Thanh Dung lại một lần nữa bị lời của Lâm Thành Phong làm rung động đến mức không còn buồn ngủ nữa, tuy phụ nữ không xa lạ gì đối với từ kinh nguyệt này, nhưng nghe được từ này từ trong miệng Lâm Thành Phong, quả thật Bạch Thanh Dung sợ chết khiếp. Bạn có thể tưởng tượng được cảnh một chủ tịch lạnh lùng lại dịu dàng nói với bạn: “Em không biết kinh nguyệt của em sắp tới sao?" không?

Câu nói kia của Lâm Thành Phong như giọng ma lởn vởn quanh tai, bồi hồi thật lâu bên tai Bạch Thanh Dung không tan đi. Khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nóng lên, đầu càng rúc vào trong lòng Lâm Thành Phong, không cần nhìn cô cũng biết lúc này mặt mình nhất định rất đỏ, may mà Lâm Thành Phong không nhìn thấy.

“Sao anh biết? Hơn nữa cái này thì có liên quan gì đến kinh nguyệt của tôi?" Bạch Thanh Dung khẽ nói líu ríu. Lâm Thành Phong nghiêng người tắt đèn phòng ngủ, nhẹ nhàng vỗ lưng Bạch Thanh Dung: “Anh nói rồi, em là vợ anh, có gì không biết thì anh hỏi Cúc. Thấy em bình thường sắc mặt tái nhợt, bác sĩ nói là máu đọng ở thời kỳ đầu, phải mát xa hông nhiều để khơi thông."

Lâm Thành Phong nắm cằm Bạch Thanh Dung, tìm được môi Bạch Thanh Dung trong bóng đêm, đặt xuống một nụ hôn sâu đậm: “Ngủ đi." Nói xong, anh vùi đầu vào trong tóc Bạch Thanh Dung, nhắm mắt chìm vào mộng đẹp.

Lâm Thành Phong đã ngủ rồi, nhưng những lời này của anh lại khiến Bạch Thanh Dung hoàn toàn không ngủ được.
Tác giả : Vân Bán Huyết
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại