Vợ Yêu Kiêu Ngạo
Chương 74: Gặp phải ăn cướp
Vẻ mặt Bạch Thanh Dung tái nhợt, lấy túi của mình không ngừng đập vào cửa kính. Tốc độ chạy của xe càng lúc càng nhanh, trong xe lắc lư làm Bạch Thanh Dung lắc qua lắc lại.
Bạch Thanh Dung càng lắc mạnh hơn, lực đập cái túi vào cửa xe lại càng yếu. Bạch Thanh Dung vội vàng lấy điện thoại báo cảnh sát, báo cảnh sát là hy vọng duy nhất của cô ấy.
Nghiêng ngả cuối cùng cũng gọi được 110: “A lô, 110 à? Tôi đang bị cướp trên taxi." Chưa dứt lời thì tài xế đã phanh gấp xe, xe đột nhiên dừng lại.
Người Bạch Thanh Dung không vững ngửa ra điện thoại không cầm chắc, bị văng ra. Tài xế xuống xe mở cửa sau lôi Bạch Thanh Dung ra khỏi xe như lôi một con thỏ, túi nilon đen trong tay to quá.
Xoẹt một cái rách một mảng lớn, tiền giấy hồng hồng đều rơi rải rác hết ra ngoài. Nhìn từng xấp tiền giá trị lớn, mắt tên tài xế ánh lên.
Bạch Thanh Dung thấy thế thoát khỏi tên tài xế, nhặt những tờ tiền bị rơi ra. Bốp một tiếng phát ra, tên tài xế tát một cái trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô, khóe miệng cô chảy ra một chút máu đỏ.
“Con đàn bà thối, lại dám gọi cảnh sát. To gan ha!" Ánh mắt hung hăng trợn nhìn Bạch Thanh Dung, sau khi xác định Bạch Thanh Dung không thể uy hiếp mình. Mới ngồi xổm xuống nhặt từng xấp tiền bỏ vào túi rồi mang về xe của mình.
“Đó là tiền cứu mẹ tôi, tôi xin anh đừng như vậy." Bạch Thanh Dung đành phải khóc, hy vọng tên đàn ông này còn có lương tri còn ít lòng tốt buông tha cho cô lần này.
“Hừ, tiền tôi lấy rồi chuyện cũng làm rồi. Chỉ tiếc người đẹp như em thôi. Chắc mới hai mươi tuổi, đôi mắt to và cái lưỡi đó lập tức không thuộc về em nữa rồi." Tên tài xế taxi nói cợt.
Lời của tên đàn ông to lớn đó khiến lưng cô lạnh toát, đây là vì tiêu diệt nhân chứng sao. Cho nên muốn chọc mù mắt cô, cắt lưỡi cô, tim cô lạnh nửa chừng.
Hai mắt mù biến thành câm điếc, cái này so với giết còn khó chịu hơn, nếu như cô xảy ra chuyện thì mẹ cô ở bệnh viện phải làm thế nào. Mình không thể xảy ra chuyện, mình không thể xảy ra ngoài ý muốn, Bạch Thanh Dung nói thầm trong lòng.
Trong lòng đẩy mạnh một hơi nhấc chân chạy về phía quốc lộ, Bạch Thanh Dung bất chấp cảm giác đau ở khóe miệng và đầu cảm thấy choáng cứ chạy về phía quốc lộ, chạy như bay, cô chỉ có thể cảm nhận được tiếng gió vù vù bên tai.
Khi tên tài xế kịp phản ứng chuẩn bị đuổi theo Bạch Thanh Dung, lưng bị người dùng tay đấm một đấm. Đầu choáng váng: “Bà nó, thằng nào lại không có mắt như vậy." Tên đó giận dữ hét lên.
Vừa quay người chỉ thấy một người đàn ông mặc bộ vest đen, đôi mắt chứa sát khí nhìn hắn. Hình dáng của người đàn ông này yếu hơn nhiều so với hắn, chỉ là không biết tại sao khí thế của người này khiến lòng hắn có chút khiếp sợ.
“Mày, mày là ai?" Tên tài xế to cao lấy dũng khí run cầm cập dám nói câu này, nhìn ánh mắt của người đàn ông mặc đồ đen sức mạnh đã thấp hơn một cái đầu.
Người đàn ông mặc đồ đen mặt tối lại nhìn tên tài xế trầm giọng nói: “Tao là ông nội mày." Nói xong lại đạp vào bụng tên tài xế, gọn nhẹ, xong xuôi quay về.
Người đàn ông chỉnh lại bộ vest, phủi nhẹ bụi trên tay áo lạnh lùng nói: “Cũng không nhìn cô gái vừa rồi thân phận như nào, dám dựa vào cái gì mà ra tay với cô ấy."
Tên tài xế kêu khóc hãi hùng dưới đất: “Anh à, tôi có mắt mà không thấy thái sơn. Số tiền đó tôi không cần nữa, tôi sai rồi, tôi biết sai rồi. Anh tha cho tôi. Đại nhân không chấp tiểu nhân."
Người đàn ông lạnh lùng hừ một tiếng: “Dựa vào mày, còn làm bẩn tay tao." Người đàn ông đồ đen lấy điện thoại vuốt vuốt trên màn hình rồi lạnh lùng nhìn tên tài xế một cái.
Lấy điện thoại của Bạch Thanh Dung vừa bị văng ra xe, xách cái túi nilon đen đầy nhân dân tệ vất vào đám cỏ.
Sau khi Cường lên xe, đặt túi nilon đen kế bên ghế lái nói: “Cậu chủ, tiền đã lấy lại rồi. Người tôi cũng gọi báo cảnh sát rồi."
Lâm Thành Phong nhắm hai mắt lạnh lùng nói một câu: “Thông báo trưởng phòng sở cảnh sát, chăm sóc tốt hắn ta."
Cường hiểu ý Lâm Thành Phong gật đầu, chỉ cần vào ngục giam phạm nhân, trong đó đều là nhân vật hung ác, đủ để nhắm hắn ta rồi.
Ngón tay đẹp của Lâm Thành Phong gõ nhịp trên đùi, mau mà anh chưa quay về thành phố X để Cường theo dõi từ xa nhất cử nhất động của Bạch Thanh Dung.
Người con gái này đúng là khiến người ta không bớt lo, hôm nay nếu không phải may mắn anh ta chưa đi, người con gái này chắc chắn gặp trắc trở rồi, xem ra người con gái này nhất định khiến anh luôn luôn để tâm mới được.
Lâm Thành Phong nhìn túi nilon đen kế bên ghế lái, trong lòng vừa tức vừa vui. Tức giận là vì người con gái ấy lại dám giấu anh mua nhà ở thành phố Y, anh không biết gì, vui mừng là vì anh tìm thấy cô rồi, có cách khiến Bạch Thanh Dung ở lại bên cạnh mình, trong lòng thầm nói: “Thanh Dung, tôi nhất định sẽ khiến em tự nguyện ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi."
Bạch Thanh Dung chạy không ngừng trên quốc lộ, chạy mãi chạy mãi cô cũng không nhớ mình chạy được bao xa, chỉ thấy bắp chân mình dần dần mềm ra, mãi đến khi chạy gần tới một khu trạm xăng mới dừng chân.
Bởi vì chạy quá lâu, đột nhiên dừng lại chân cô mềm nhũn ra ngồi thụp xuống đất bên cạnh trạm xăng thở hổn hển không ngừng. Nhìn phía sau không có ai tới, trong lòng an tâm hơn, nhưng cảm giác đau khổ tràn đầy lồng ngực.
Không ngừng tự trách chính mình: Bạch Thanh Dung à Bạch Thanh Dung mày thật không có tiền đồ, không dễ mới kiếm được tiền nói mất là mất rồi. Đều tự trách bản thân sơ suất tùy tiện lên taxi, tiền không có, không những không cứu được mẹ mà một năm sau phải trả cho anh Báo bảy trăm triệu.
Bạch Thanh Dung càng nghĩ càng giận, hình như từ sau khi rời khỏi nhà họ Lâm, vận rủi vẫn không dừng, tuy lúc trước khi ở nhà họ Lâm cũng không dễ sống nhưng chí ít cũng không thảm như này.
Trước mắt Bạch Thanh Dung xuất hiện bóng dáng của Lâm Thành Phong, tuy người đàn ông đó không tốt cho lắm nhưng ít ra có tiền. Có thể mượn tiến của anh ta không đến mức đi vay nặng lãi rồi gặp tên tài xế taxi cướp giật.
Nghĩ đến Lâm Thành Phong, Bạch Thanh Dung lập tức nghĩ đến Hạ Dũng. Trước đây cô vẫn không muốn phiền phức đến Hạ Dũng, nhưng bây giờ cô thực sự bị ép gấp quá rồi, mẹ vẫn đang đợi cô ở bệnh viện mang tiền về cứu mạng, bệnh viện sẽ không quan tâm việc có phải mày gặp cướp giật hay không.
Bạch Thanh Dung vội vã sờ điện thoại trên người, sờ tất cả túi trên người đều không thấy điện thoại. Cô mới nhớ ra lúc gọi báo cảnh sát thì bị văng đi, cô tức giận thở dài: “Ông trời muốn diệt mày, đời trước mày nhất định là Từ Hi thái hậu cho nên đời này vận rủi không ngừng."
Ông trời như cố ý, trên trời bắt đầu ngùn ngụt mây đen, không khí cũng ẩm ướt thêm vài phần. Mưa ào ào từ trên không lả tả rơi xuống, như hạt mưa lớn tí tách rơi xuống mặt đất tạo ra bọt nước.
Trong lòng Bạch Thanh Dung vốn dĩ đã đủ nặng trĩu rồi, trời còn mưa to như vậy. Trong lòng đau xót hét ầm lên: “Ông trời, sao ông lại đối xử với tôi như vậy."
Bạch Thanh Dung cũng không tìm chỗ trú mưa, mưa như thác lũ cọ rửa thân thể mỏng manh. Trên mặt là nước Tắt hay nước Tưa cũng không rõ, lòng cô còn nặng nề hơn thời tiết bây giờ.
Trong lòng căm uất và tự trách cùng với nước Tưa trút xuống, cô của hiện tại trắng tay, vừa mới thế chấp nhà vay nặng lãi thì bị tài xế taxi cướp đi.
Vốn là cái tuổi đẹp đẽ nhất của người con gái tròn đôi mươi, Bạch Thanh Dung đã sớm vác trên lưng quá nhiều chuyện. Sự tủi thân và không cam lòng đều trút ra lúc này, Bạch Thanh Dung ngồi dưới đất gào khóc trong mưa, trước đây cô đau lòng buồn bã đều khóc không thành tiếng.
Lần này cô không chịu được nữa, ở chỗ trạm xăng không người, gào khóc dưới mưa như thác lũ.
Trong chỗ ngồi của một chiếc Rolls-Royce Phantom bạc xa xa, Lâm Thành Phong đau xót nhìn dáng vẻ khổ sở của Bạch Thanh Dung.
Anh quen người con gái này lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thấy cô ấy khóc đau lòng như vậy, bất lực và lo lắng bao quanh Bạch Thanh Dung.
“Cậu chủ, cô Bạch ở bên đó. “ Cường thấy bộ dạng đau khổ của Bạch Thanh Dung, trong lòng cũng rất buồn khổ. Tuy không gần Bạch Thanh Dung, nhưng tính cách hiền lành của Bạch Thanh Dung không giống với những cô gái giàu có già mồm khiến Cường rất có thiện cảm với cô.
Ánh mắt Lâm Thành Phong vẫn không rời khỏi người Bạch Thanh Dung, nghe thấy Cường hỏi dò xét ý mình. Lâm Thành Phong cắn răng lạnh lùng nói: “Tôi biết." Cũng không trả lời gì thêm.
Nghe câu trả lời này, Cường cũng có chút sửng sốt, thấy ý của chủ tịch không muốn cậu ta lái xe qua đó. Nhưng Bạch Thanh Dung đang đối diện nghiêng năm trăm mét, trời mưa to như vậy ướt thêm sẽ sinh bệnh mất.
Cường lo lắng Lâm Thành Phong, bản thân lại không biết làm sao, anh chỉ muốn làm cho người con gái kia khắc sâu sự tuyệt vọng và đau khổ ngày hôm nay. Cho Bạch Thanh Dung hiểu rằng rời xa anh là chuyện tàn nhẫn và đau khổ.
Nếu như một trận mưa, một trận cướp có thể làm dịu mối quan hệ giữa anh và cô thì cho dù là Bạch Thanh Dung bị cảm, tim anh đau vạn lần vậy cũng đáng, chỉ cần quá trình cuối cùng người con gái có thể trở về bên cạnh anh, có tàn khốc anh cũng chịu.
Một trận mưa lớn, một chiếc xe, một người con gái nức nở dưới đất.
Càng mưa càng lớn, nhiệt độ cơ thể Bạch Thanh Dung càng ngày càng thấp, tiếng khóc cũng càng yếu dần. Nước Tắt đã khóc đến tình trạng không chảy ra được, Bạch Thanh Dung cảm giác đầu càng ngày càng nặng, tầm nhìn trước mắt cũng càng ngày càng mờ nhạt.
Trước lúc ngất đi nghe thấy tiếng phanh xe và tiếng bước chân, sau đó trước mắt rơi vào một mảng tăm tối.
Cường đỡ Bạch Thanh Dung dậy, sờ trán sáng bóng của cô xem xét hơi thở: “Cậu chủ, cô Bạch sốt ngất đi rồi."
Lâm Thành Phong chán ghét nhìn tay trái Cường đỡ Bạch Thanh Dung, bực bội nói: “Buông cô ấy ra." Cường lúc này mới ý thức được tình thế cấp bách khi nãy, đã quên mất chủ tịch là người chủ có tật cưỡng ép và sự chiếm hữu nghiêm trọng.
Cậu ta vừa đỡ cô Bạch như vậy, còn sờ trán và xem hơi thở của cô ấy. Nhưng cậu ta là vì chủ tịch của mình mà làm tất cả chuyện này, nhưng chủ tịch không tỏ vẻ cảm kích.
Cường vội vàng chuyển Bạch Thanh Dung qua trong lòng Lâm Thành Phong lo lắng nói: “Cậu chủ, mưa to quá. Chúng ta lên xe đã." Lâm Thành Phong gật đầu đồng ý bế Bạch Tach Du quay về xe.
Vừa nãy chỉ là đi ra một lúc, bộ vest thủ công cao cấp của Lâm Thành Phong bị nước Tưa làm ướt hết, cả đầu bị ướt mưa nhỏ giọt xuống.
“Đến khách sạn Hilton." Nghe thấy lệnh của Lâm Thành Phong, Cường chân tay nhanh lẹ cho xe chạy như bay về phía khách sạn Hilton, Lâm Thân Phong ôm Bạch Thanh Dung toàn thân ướt nhẹp, trong ánh mắt đong đầy sự đau thương cưng chiều.
Nhìn đôi môi tái nhợt và khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của cô, trong lòng thầm oán trách cô: Đúng là người con gái ngốc nghếch, gặp phải chút chuyện như vậy đã không thương tiếc bản thân như vậy, nếu hôm nay anh không theo cô còn không biết người con gái này bị ai nhặt đi.
Dám ngất ở trạm xăng ngoại thành, to gan quá rồi. Đợi lát nữa cô tỉnh sẽ xử lí cô, người con gái này mới nhớ lâu được.
Rất nhanh đã đến khách sạn Hilton, Lâm Thành Phong ôm cô như ôm báu vật trân quý nhất thiên hạ đi vào phòng cho tổng thống của Hilton.
Cởi bỏ bộ quần áo bị ướt cho Bạch Thanh Dung thay áo choàng tắm, sau khi nhẹ nhàng đặt cô lên cái giường mềm mại, chuẩn bị cởi bỏ bộ vest bị ướt đi gội đầu.
Bị Bạch Thanh Dung nắm chặt tay, Bạch Thanh Dung trong cơn hôn mê nói không rõ: “Đừng đi, đừng bỏ rơi em Lâm Thành Phong."
Bạch Thanh Dung càng lắc mạnh hơn, lực đập cái túi vào cửa xe lại càng yếu. Bạch Thanh Dung vội vàng lấy điện thoại báo cảnh sát, báo cảnh sát là hy vọng duy nhất của cô ấy.
Nghiêng ngả cuối cùng cũng gọi được 110: “A lô, 110 à? Tôi đang bị cướp trên taxi." Chưa dứt lời thì tài xế đã phanh gấp xe, xe đột nhiên dừng lại.
Người Bạch Thanh Dung không vững ngửa ra điện thoại không cầm chắc, bị văng ra. Tài xế xuống xe mở cửa sau lôi Bạch Thanh Dung ra khỏi xe như lôi một con thỏ, túi nilon đen trong tay to quá.
Xoẹt một cái rách một mảng lớn, tiền giấy hồng hồng đều rơi rải rác hết ra ngoài. Nhìn từng xấp tiền giá trị lớn, mắt tên tài xế ánh lên.
Bạch Thanh Dung thấy thế thoát khỏi tên tài xế, nhặt những tờ tiền bị rơi ra. Bốp một tiếng phát ra, tên tài xế tát một cái trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô, khóe miệng cô chảy ra một chút máu đỏ.
“Con đàn bà thối, lại dám gọi cảnh sát. To gan ha!" Ánh mắt hung hăng trợn nhìn Bạch Thanh Dung, sau khi xác định Bạch Thanh Dung không thể uy hiếp mình. Mới ngồi xổm xuống nhặt từng xấp tiền bỏ vào túi rồi mang về xe của mình.
“Đó là tiền cứu mẹ tôi, tôi xin anh đừng như vậy." Bạch Thanh Dung đành phải khóc, hy vọng tên đàn ông này còn có lương tri còn ít lòng tốt buông tha cho cô lần này.
“Hừ, tiền tôi lấy rồi chuyện cũng làm rồi. Chỉ tiếc người đẹp như em thôi. Chắc mới hai mươi tuổi, đôi mắt to và cái lưỡi đó lập tức không thuộc về em nữa rồi." Tên tài xế taxi nói cợt.
Lời của tên đàn ông to lớn đó khiến lưng cô lạnh toát, đây là vì tiêu diệt nhân chứng sao. Cho nên muốn chọc mù mắt cô, cắt lưỡi cô, tim cô lạnh nửa chừng.
Hai mắt mù biến thành câm điếc, cái này so với giết còn khó chịu hơn, nếu như cô xảy ra chuyện thì mẹ cô ở bệnh viện phải làm thế nào. Mình không thể xảy ra chuyện, mình không thể xảy ra ngoài ý muốn, Bạch Thanh Dung nói thầm trong lòng.
Trong lòng đẩy mạnh một hơi nhấc chân chạy về phía quốc lộ, Bạch Thanh Dung bất chấp cảm giác đau ở khóe miệng và đầu cảm thấy choáng cứ chạy về phía quốc lộ, chạy như bay, cô chỉ có thể cảm nhận được tiếng gió vù vù bên tai.
Khi tên tài xế kịp phản ứng chuẩn bị đuổi theo Bạch Thanh Dung, lưng bị người dùng tay đấm một đấm. Đầu choáng váng: “Bà nó, thằng nào lại không có mắt như vậy." Tên đó giận dữ hét lên.
Vừa quay người chỉ thấy một người đàn ông mặc bộ vest đen, đôi mắt chứa sát khí nhìn hắn. Hình dáng của người đàn ông này yếu hơn nhiều so với hắn, chỉ là không biết tại sao khí thế của người này khiến lòng hắn có chút khiếp sợ.
“Mày, mày là ai?" Tên tài xế to cao lấy dũng khí run cầm cập dám nói câu này, nhìn ánh mắt của người đàn ông mặc đồ đen sức mạnh đã thấp hơn một cái đầu.
Người đàn ông mặc đồ đen mặt tối lại nhìn tên tài xế trầm giọng nói: “Tao là ông nội mày." Nói xong lại đạp vào bụng tên tài xế, gọn nhẹ, xong xuôi quay về.
Người đàn ông chỉnh lại bộ vest, phủi nhẹ bụi trên tay áo lạnh lùng nói: “Cũng không nhìn cô gái vừa rồi thân phận như nào, dám dựa vào cái gì mà ra tay với cô ấy."
Tên tài xế kêu khóc hãi hùng dưới đất: “Anh à, tôi có mắt mà không thấy thái sơn. Số tiền đó tôi không cần nữa, tôi sai rồi, tôi biết sai rồi. Anh tha cho tôi. Đại nhân không chấp tiểu nhân."
Người đàn ông lạnh lùng hừ một tiếng: “Dựa vào mày, còn làm bẩn tay tao." Người đàn ông đồ đen lấy điện thoại vuốt vuốt trên màn hình rồi lạnh lùng nhìn tên tài xế một cái.
Lấy điện thoại của Bạch Thanh Dung vừa bị văng ra xe, xách cái túi nilon đen đầy nhân dân tệ vất vào đám cỏ.
Sau khi Cường lên xe, đặt túi nilon đen kế bên ghế lái nói: “Cậu chủ, tiền đã lấy lại rồi. Người tôi cũng gọi báo cảnh sát rồi."
Lâm Thành Phong nhắm hai mắt lạnh lùng nói một câu: “Thông báo trưởng phòng sở cảnh sát, chăm sóc tốt hắn ta."
Cường hiểu ý Lâm Thành Phong gật đầu, chỉ cần vào ngục giam phạm nhân, trong đó đều là nhân vật hung ác, đủ để nhắm hắn ta rồi.
Ngón tay đẹp của Lâm Thành Phong gõ nhịp trên đùi, mau mà anh chưa quay về thành phố X để Cường theo dõi từ xa nhất cử nhất động của Bạch Thanh Dung.
Người con gái này đúng là khiến người ta không bớt lo, hôm nay nếu không phải may mắn anh ta chưa đi, người con gái này chắc chắn gặp trắc trở rồi, xem ra người con gái này nhất định khiến anh luôn luôn để tâm mới được.
Lâm Thành Phong nhìn túi nilon đen kế bên ghế lái, trong lòng vừa tức vừa vui. Tức giận là vì người con gái ấy lại dám giấu anh mua nhà ở thành phố Y, anh không biết gì, vui mừng là vì anh tìm thấy cô rồi, có cách khiến Bạch Thanh Dung ở lại bên cạnh mình, trong lòng thầm nói: “Thanh Dung, tôi nhất định sẽ khiến em tự nguyện ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi."
Bạch Thanh Dung chạy không ngừng trên quốc lộ, chạy mãi chạy mãi cô cũng không nhớ mình chạy được bao xa, chỉ thấy bắp chân mình dần dần mềm ra, mãi đến khi chạy gần tới một khu trạm xăng mới dừng chân.
Bởi vì chạy quá lâu, đột nhiên dừng lại chân cô mềm nhũn ra ngồi thụp xuống đất bên cạnh trạm xăng thở hổn hển không ngừng. Nhìn phía sau không có ai tới, trong lòng an tâm hơn, nhưng cảm giác đau khổ tràn đầy lồng ngực.
Không ngừng tự trách chính mình: Bạch Thanh Dung à Bạch Thanh Dung mày thật không có tiền đồ, không dễ mới kiếm được tiền nói mất là mất rồi. Đều tự trách bản thân sơ suất tùy tiện lên taxi, tiền không có, không những không cứu được mẹ mà một năm sau phải trả cho anh Báo bảy trăm triệu.
Bạch Thanh Dung càng nghĩ càng giận, hình như từ sau khi rời khỏi nhà họ Lâm, vận rủi vẫn không dừng, tuy lúc trước khi ở nhà họ Lâm cũng không dễ sống nhưng chí ít cũng không thảm như này.
Trước mắt Bạch Thanh Dung xuất hiện bóng dáng của Lâm Thành Phong, tuy người đàn ông đó không tốt cho lắm nhưng ít ra có tiền. Có thể mượn tiến của anh ta không đến mức đi vay nặng lãi rồi gặp tên tài xế taxi cướp giật.
Nghĩ đến Lâm Thành Phong, Bạch Thanh Dung lập tức nghĩ đến Hạ Dũng. Trước đây cô vẫn không muốn phiền phức đến Hạ Dũng, nhưng bây giờ cô thực sự bị ép gấp quá rồi, mẹ vẫn đang đợi cô ở bệnh viện mang tiền về cứu mạng, bệnh viện sẽ không quan tâm việc có phải mày gặp cướp giật hay không.
Bạch Thanh Dung vội vã sờ điện thoại trên người, sờ tất cả túi trên người đều không thấy điện thoại. Cô mới nhớ ra lúc gọi báo cảnh sát thì bị văng đi, cô tức giận thở dài: “Ông trời muốn diệt mày, đời trước mày nhất định là Từ Hi thái hậu cho nên đời này vận rủi không ngừng."
Ông trời như cố ý, trên trời bắt đầu ngùn ngụt mây đen, không khí cũng ẩm ướt thêm vài phần. Mưa ào ào từ trên không lả tả rơi xuống, như hạt mưa lớn tí tách rơi xuống mặt đất tạo ra bọt nước.
Trong lòng Bạch Thanh Dung vốn dĩ đã đủ nặng trĩu rồi, trời còn mưa to như vậy. Trong lòng đau xót hét ầm lên: “Ông trời, sao ông lại đối xử với tôi như vậy."
Bạch Thanh Dung cũng không tìm chỗ trú mưa, mưa như thác lũ cọ rửa thân thể mỏng manh. Trên mặt là nước Tắt hay nước Tưa cũng không rõ, lòng cô còn nặng nề hơn thời tiết bây giờ.
Trong lòng căm uất và tự trách cùng với nước Tưa trút xuống, cô của hiện tại trắng tay, vừa mới thế chấp nhà vay nặng lãi thì bị tài xế taxi cướp đi.
Vốn là cái tuổi đẹp đẽ nhất của người con gái tròn đôi mươi, Bạch Thanh Dung đã sớm vác trên lưng quá nhiều chuyện. Sự tủi thân và không cam lòng đều trút ra lúc này, Bạch Thanh Dung ngồi dưới đất gào khóc trong mưa, trước đây cô đau lòng buồn bã đều khóc không thành tiếng.
Lần này cô không chịu được nữa, ở chỗ trạm xăng không người, gào khóc dưới mưa như thác lũ.
Trong chỗ ngồi của một chiếc Rolls-Royce Phantom bạc xa xa, Lâm Thành Phong đau xót nhìn dáng vẻ khổ sở của Bạch Thanh Dung.
Anh quen người con gái này lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thấy cô ấy khóc đau lòng như vậy, bất lực và lo lắng bao quanh Bạch Thanh Dung.
“Cậu chủ, cô Bạch ở bên đó. “ Cường thấy bộ dạng đau khổ của Bạch Thanh Dung, trong lòng cũng rất buồn khổ. Tuy không gần Bạch Thanh Dung, nhưng tính cách hiền lành của Bạch Thanh Dung không giống với những cô gái giàu có già mồm khiến Cường rất có thiện cảm với cô.
Ánh mắt Lâm Thành Phong vẫn không rời khỏi người Bạch Thanh Dung, nghe thấy Cường hỏi dò xét ý mình. Lâm Thành Phong cắn răng lạnh lùng nói: “Tôi biết." Cũng không trả lời gì thêm.
Nghe câu trả lời này, Cường cũng có chút sửng sốt, thấy ý của chủ tịch không muốn cậu ta lái xe qua đó. Nhưng Bạch Thanh Dung đang đối diện nghiêng năm trăm mét, trời mưa to như vậy ướt thêm sẽ sinh bệnh mất.
Cường lo lắng Lâm Thành Phong, bản thân lại không biết làm sao, anh chỉ muốn làm cho người con gái kia khắc sâu sự tuyệt vọng và đau khổ ngày hôm nay. Cho Bạch Thanh Dung hiểu rằng rời xa anh là chuyện tàn nhẫn và đau khổ.
Nếu như một trận mưa, một trận cướp có thể làm dịu mối quan hệ giữa anh và cô thì cho dù là Bạch Thanh Dung bị cảm, tim anh đau vạn lần vậy cũng đáng, chỉ cần quá trình cuối cùng người con gái có thể trở về bên cạnh anh, có tàn khốc anh cũng chịu.
Một trận mưa lớn, một chiếc xe, một người con gái nức nở dưới đất.
Càng mưa càng lớn, nhiệt độ cơ thể Bạch Thanh Dung càng ngày càng thấp, tiếng khóc cũng càng yếu dần. Nước Tắt đã khóc đến tình trạng không chảy ra được, Bạch Thanh Dung cảm giác đầu càng ngày càng nặng, tầm nhìn trước mắt cũng càng ngày càng mờ nhạt.
Trước lúc ngất đi nghe thấy tiếng phanh xe và tiếng bước chân, sau đó trước mắt rơi vào một mảng tăm tối.
Cường đỡ Bạch Thanh Dung dậy, sờ trán sáng bóng của cô xem xét hơi thở: “Cậu chủ, cô Bạch sốt ngất đi rồi."
Lâm Thành Phong chán ghét nhìn tay trái Cường đỡ Bạch Thanh Dung, bực bội nói: “Buông cô ấy ra." Cường lúc này mới ý thức được tình thế cấp bách khi nãy, đã quên mất chủ tịch là người chủ có tật cưỡng ép và sự chiếm hữu nghiêm trọng.
Cậu ta vừa đỡ cô Bạch như vậy, còn sờ trán và xem hơi thở của cô ấy. Nhưng cậu ta là vì chủ tịch của mình mà làm tất cả chuyện này, nhưng chủ tịch không tỏ vẻ cảm kích.
Cường vội vàng chuyển Bạch Thanh Dung qua trong lòng Lâm Thành Phong lo lắng nói: “Cậu chủ, mưa to quá. Chúng ta lên xe đã." Lâm Thành Phong gật đầu đồng ý bế Bạch Tach Du quay về xe.
Vừa nãy chỉ là đi ra một lúc, bộ vest thủ công cao cấp của Lâm Thành Phong bị nước Tưa làm ướt hết, cả đầu bị ướt mưa nhỏ giọt xuống.
“Đến khách sạn Hilton." Nghe thấy lệnh của Lâm Thành Phong, Cường chân tay nhanh lẹ cho xe chạy như bay về phía khách sạn Hilton, Lâm Thân Phong ôm Bạch Thanh Dung toàn thân ướt nhẹp, trong ánh mắt đong đầy sự đau thương cưng chiều.
Nhìn đôi môi tái nhợt và khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của cô, trong lòng thầm oán trách cô: Đúng là người con gái ngốc nghếch, gặp phải chút chuyện như vậy đã không thương tiếc bản thân như vậy, nếu hôm nay anh không theo cô còn không biết người con gái này bị ai nhặt đi.
Dám ngất ở trạm xăng ngoại thành, to gan quá rồi. Đợi lát nữa cô tỉnh sẽ xử lí cô, người con gái này mới nhớ lâu được.
Rất nhanh đã đến khách sạn Hilton, Lâm Thành Phong ôm cô như ôm báu vật trân quý nhất thiên hạ đi vào phòng cho tổng thống của Hilton.
Cởi bỏ bộ quần áo bị ướt cho Bạch Thanh Dung thay áo choàng tắm, sau khi nhẹ nhàng đặt cô lên cái giường mềm mại, chuẩn bị cởi bỏ bộ vest bị ướt đi gội đầu.
Bị Bạch Thanh Dung nắm chặt tay, Bạch Thanh Dung trong cơn hôn mê nói không rõ: “Đừng đi, đừng bỏ rơi em Lâm Thành Phong."
Tác giả :
Vân Bán Huyết