Vợ Yêu Được Cưng Chiều Đến Tận Trời Của Chủ Tịch Mộ
Chương 113: Tiện thực hiện quy tắc ngầm
Thi thử xong, mấy ngày nữa là tới buổi thi năng khiếu ở Học viện Âm nhạc Đế Đô của Kỷ Trình và Lạc Thiên Thiên rồi.
Vì Kỷ Trình vẫn không tự tin nên ngày nào cũng khóc lóc đòi Cố Vi Vi tới buổi thi năng khiếu để cổ vũ tinh thần mình.
Cố Vi Vi phụ đạo dương cầm cho hai người bọn họ thi vào Học viện Âm nhạc xong thì cũng đến lượt bản thân cô chuẩn bị thi năng khiếu ở Học viện Điện ảnh Đế Đô.
Liên tiếp hai, ba vòng sơ khảo diễn ra ròng rã những một tuần, Cố Vi Vi nghỉ ngơi được một ngày thì Kiều Lâm, người lần trước đem hợp đồng của Văn Hóa Thời Ức tới ký kết với cô gọi đến.
"Mộ Vi Vi, mười giờ trưa mai tổ chức thử vai."
"Được, ngày mai tôi sẽ đến đúng giờ."
"Tuy Đường Thiếu Kỳ không nằm trong tuyến nhân vật chính nhưng dù sao thì đây cũng là tác phẩm do đạo diễn nổi tiếng bấm máy, người tới tham gia thử vai cũng không hề ít. Có thể giành được vai diễn này hay không thì còn phải xem bản lĩnh của cô đến đâu."
"Tôi nhất định sẽ giành được vai diễn này." Cố Vi Vi khẳng định. Nghe thái độ của Kiều Lâm thì có vẻ như anh ta không hề biết chuyện cô từng sống ở Phó gia.
"Tôi đã gửi địa chỉ cho cô rồi, ngày mai đừng đến muộn đấy." Kiều Lâm thông báo xong liền cúp máy.
Cố Vi Vi bỏ điện thoại sang một bên, sau đó liền tìm cuốn tiểu thuyết mà cô đã mua từ trước ra đọc.
là cuốn tiểu thuyết võ hiệp kinh điển của Trung Quốc, thực ra Cố Vi Vi đã mua sách về từ trước nhưng gần đây cô bận rộn thi cử, vẫn chưa có thời gian đọc qua.
Bây giờ đành phải lâm trận mới nghiên cứu, nước tới chân mới nhảy mà thôi.
Cuốn tiểu thuyết này quả thực rất có sức lôi cuốn người đọc, Cố Vi Vi đến cả ăn cơm tối mà cũng không cam lòng đặt sách xuống.
"Ăn xong rồi đọc tiếp." Phó Hàn Tranh trầm giọng nhắc nhở cô.
"Ngày mai tôi phải tham gia thử vai cho bộ phim chuyển thể từ cuốn tiểu thuyết này rồi, lỡ không được chọn thì phải làm sao đây." Cố Vi Vi vừa nói vừa lật một trang sách.
Phó Thời Khâm nghe vậy, trực tiếp nói.
"Nếu cô không được chọn thì chúng ta liền đánh cho Phó lão tam một trận là được, để cậu ta chừa cái tội có chút chuyện vặt mà cũng làm không xong."
Cố Vi Vi lườm hắn một cái, "Tôi muốn dựa vào thực lực, liên quan gì đến Tam thiếu chứ?"
Phó Hàn Tranh im lặng lột vỏ hai con tôm rồi đặt vào trong bát của Cô Vi Vi.
"Ăn cơm đi đã."
Phó Thời Khâm ghen tị nhìn Cố Vi Vi rồi lại nhìn sang Phó Hàn Tranh.
"Cô cứ bỏ sách qua một bên đi, chỉ cần ôm chân anh trai tôi một lát là được rồi, như vậy ngày mai đừng nói là vai nữ phụ, kể cả cô có muốn diễn vai nữ chính cũng không thành vấn đề."
Cô ấy còn muốn thực lực gì nữa cơ chứ, chẳng phải anh trai hắn chính là thực lực to lớn nhất của cô ấy rồi hay sao.
Phó Hàn Tranh nghe xong, như có như không mà liếc sang Cố Vi Vi, như thể đang chờ hành động gì đó của cô vậy.
"Tôi không muốn bị người ta nói là dùng quy tắc ngầm để giành vai."
"Dù sao thì Phó lão tam nâng đỡ cô cũng là tiện cho anh trai tôi thực hiện quy tắc ngầm còn gì." Phó Thời Khâm không cẩn thận lỡ miệng nói ra suy nghĩ thật của mình.
Phó lão tam bỏ lại công ty chạy tới giới giải trí, thế nên mấy năm nay mới không bị Phó Hàn Tranh sờ đến, chuyện ký hợp đồng với Cố Vi Vi chẳng qua là để nịnh nọt Phó Hàn Tranh mà thôi.
Tâm địa gian xảo của cậu ta, Phó Thời Khâm hắn còn không rõ chắc.
Cố Vi Vi đóng sách lại, "Nhị thiếu, đang ăn cơm mà anh cũng không thể khép miệng lại một chút được sao?"
"Tôi đang có lòng tốt nhắc nhở cô còn gì, bày đặt không cần nhờ vả anh trai tôi, cô có bị ngốc không thế?" Phó Thời Khâm còn không chịu dừng lại.
"Tôi có thực lực, tại sao lại phải nhờ vả người khác chứ?"
"Ngoại trừ gương mặt ra, cô còn có cái gọi là thực lực sao?" Phó Thời Khâm nhíu mày tỏ vẻ không tin.
"Anh…." Cố Vi Vi không cãi được hắn, liền quay đầu sang nhìn Phó Hàn Tranh, "Anh có thể quản giáo em trai mình một chút được không vậy?"
Phó Hàn Tranh không khỏi buồn cười mà nhếch môi, nhìn Phó Thời Khâm đang ngồi đối diện, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo.
"Cậu, tới phòng bếp đi."
"Em còn chưa ăn cơm xong mà." Phó Thời Khâm kháng nghị.
"Thế thì cầm theo bát đi." Phó Hàn Tranh không nhân nhượng.
Phó Thời Khâm bị ánh mắt của Phó Hàn Tranh uy hiếp, vô cùng oan ức mà gắp thêm mấy miếng thức ăn rồi cầm bát đi vào bếp.
Rõ ràng là hắn đang giúp Phó Hàn Tranh cơ mà, tại sao lại phải chịu bị đối xử như vậy chứ.
Vì Kỷ Trình vẫn không tự tin nên ngày nào cũng khóc lóc đòi Cố Vi Vi tới buổi thi năng khiếu để cổ vũ tinh thần mình.
Cố Vi Vi phụ đạo dương cầm cho hai người bọn họ thi vào Học viện Âm nhạc xong thì cũng đến lượt bản thân cô chuẩn bị thi năng khiếu ở Học viện Điện ảnh Đế Đô.
Liên tiếp hai, ba vòng sơ khảo diễn ra ròng rã những một tuần, Cố Vi Vi nghỉ ngơi được một ngày thì Kiều Lâm, người lần trước đem hợp đồng của Văn Hóa Thời Ức tới ký kết với cô gọi đến.
"Mộ Vi Vi, mười giờ trưa mai tổ chức thử vai."
"Được, ngày mai tôi sẽ đến đúng giờ."
"Tuy Đường Thiếu Kỳ không nằm trong tuyến nhân vật chính nhưng dù sao thì đây cũng là tác phẩm do đạo diễn nổi tiếng bấm máy, người tới tham gia thử vai cũng không hề ít. Có thể giành được vai diễn này hay không thì còn phải xem bản lĩnh của cô đến đâu."
"Tôi nhất định sẽ giành được vai diễn này." Cố Vi Vi khẳng định. Nghe thái độ của Kiều Lâm thì có vẻ như anh ta không hề biết chuyện cô từng sống ở Phó gia.
"Tôi đã gửi địa chỉ cho cô rồi, ngày mai đừng đến muộn đấy." Kiều Lâm thông báo xong liền cúp máy.
Cố Vi Vi bỏ điện thoại sang một bên, sau đó liền tìm cuốn tiểu thuyết mà cô đã mua từ trước ra đọc.
là cuốn tiểu thuyết võ hiệp kinh điển của Trung Quốc, thực ra Cố Vi Vi đã mua sách về từ trước nhưng gần đây cô bận rộn thi cử, vẫn chưa có thời gian đọc qua.
Bây giờ đành phải lâm trận mới nghiên cứu, nước tới chân mới nhảy mà thôi.
Cuốn tiểu thuyết này quả thực rất có sức lôi cuốn người đọc, Cố Vi Vi đến cả ăn cơm tối mà cũng không cam lòng đặt sách xuống.
"Ăn xong rồi đọc tiếp." Phó Hàn Tranh trầm giọng nhắc nhở cô.
"Ngày mai tôi phải tham gia thử vai cho bộ phim chuyển thể từ cuốn tiểu thuyết này rồi, lỡ không được chọn thì phải làm sao đây." Cố Vi Vi vừa nói vừa lật một trang sách.
Phó Thời Khâm nghe vậy, trực tiếp nói.
"Nếu cô không được chọn thì chúng ta liền đánh cho Phó lão tam một trận là được, để cậu ta chừa cái tội có chút chuyện vặt mà cũng làm không xong."
Cố Vi Vi lườm hắn một cái, "Tôi muốn dựa vào thực lực, liên quan gì đến Tam thiếu chứ?"
Phó Hàn Tranh im lặng lột vỏ hai con tôm rồi đặt vào trong bát của Cô Vi Vi.
"Ăn cơm đi đã."
Phó Thời Khâm ghen tị nhìn Cố Vi Vi rồi lại nhìn sang Phó Hàn Tranh.
"Cô cứ bỏ sách qua một bên đi, chỉ cần ôm chân anh trai tôi một lát là được rồi, như vậy ngày mai đừng nói là vai nữ phụ, kể cả cô có muốn diễn vai nữ chính cũng không thành vấn đề."
Cô ấy còn muốn thực lực gì nữa cơ chứ, chẳng phải anh trai hắn chính là thực lực to lớn nhất của cô ấy rồi hay sao.
Phó Hàn Tranh nghe xong, như có như không mà liếc sang Cố Vi Vi, như thể đang chờ hành động gì đó của cô vậy.
"Tôi không muốn bị người ta nói là dùng quy tắc ngầm để giành vai."
"Dù sao thì Phó lão tam nâng đỡ cô cũng là tiện cho anh trai tôi thực hiện quy tắc ngầm còn gì." Phó Thời Khâm không cẩn thận lỡ miệng nói ra suy nghĩ thật của mình.
Phó lão tam bỏ lại công ty chạy tới giới giải trí, thế nên mấy năm nay mới không bị Phó Hàn Tranh sờ đến, chuyện ký hợp đồng với Cố Vi Vi chẳng qua là để nịnh nọt Phó Hàn Tranh mà thôi.
Tâm địa gian xảo của cậu ta, Phó Thời Khâm hắn còn không rõ chắc.
Cố Vi Vi đóng sách lại, "Nhị thiếu, đang ăn cơm mà anh cũng không thể khép miệng lại một chút được sao?"
"Tôi đang có lòng tốt nhắc nhở cô còn gì, bày đặt không cần nhờ vả anh trai tôi, cô có bị ngốc không thế?" Phó Thời Khâm còn không chịu dừng lại.
"Tôi có thực lực, tại sao lại phải nhờ vả người khác chứ?"
"Ngoại trừ gương mặt ra, cô còn có cái gọi là thực lực sao?" Phó Thời Khâm nhíu mày tỏ vẻ không tin.
"Anh…." Cố Vi Vi không cãi được hắn, liền quay đầu sang nhìn Phó Hàn Tranh, "Anh có thể quản giáo em trai mình một chút được không vậy?"
Phó Hàn Tranh không khỏi buồn cười mà nhếch môi, nhìn Phó Thời Khâm đang ngồi đối diện, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo.
"Cậu, tới phòng bếp đi."
"Em còn chưa ăn cơm xong mà." Phó Thời Khâm kháng nghị.
"Thế thì cầm theo bát đi." Phó Hàn Tranh không nhân nhượng.
Phó Thời Khâm bị ánh mắt của Phó Hàn Tranh uy hiếp, vô cùng oan ức mà gắp thêm mấy miếng thức ăn rồi cầm bát đi vào bếp.
Rõ ràng là hắn đang giúp Phó Hàn Tranh cơ mà, tại sao lại phải chịu bị đối xử như vậy chứ.
Tác giả :
Bắc Xuyên Vân Thượng Cầm