Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về
Chương 430
Chương 430: Vô ích
Âm Nguyệt thật sự không thể khiến việc thăng chức của Vũ Vân Hân xảy ra chuyện gì.
“Cầm lại đi!"
Đột nhiên, một cốc trà sữa bay thẳng đến chỗ Âm Nguyệt đang đứng, trà sữa bỏng vung vãi khắp nơi, văng vào gấu quần của cô ta.
“Nói cho Vũ Vân Hân, đừng làm mấy chuyện vô ích!" Vũ Thư Anh chỉ vào Âm Nguyệt, hét lớn: “Cút!"
Tiếng hét vang vọng khắp cả văn phòng.
Ngoài cửa, Vũ Vân Hân vừa lúc đi ngang qua nhìn thấy được khung cảnh trong phòng.
Âm Nguyệt hèn mọn cong lưng quỳ xuống sàn nhà, nhặt từng mảnh của bình trà sữa lên, cầm chổi lau nhà lau sạch sẽ.
“Ai cho cô ta vào đây? Tập đoàn Mục Lâm làm sao lại có một nữ nhân không đứng đắn ở đây chứ! Đây chẳng phải là Vũ Vân Hân sao?" Vũ Thư Anh ngạo nghễ đi tới, tóm lấy cổ áo của Âm Nguyệt: “Biến!"
“Thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Là tôi tự mình trà trộn vào tập đoàn, không liên quan đến chị Vũ Vân Hân!"
Đã đến mức này mà cô ta còn nói chuyện giúp Vũ Vân Hân.
“Cô chính là chó của cô ta sao?" Vũ Thư Anh trào phúng nói, khinh thường cười khẽ: “Nếu cô thực sự là chó của Vũ Vân Hân, như vậy so với những con chó khác còn thấp hèn hơn"
Lời của cô ta vừa phát ra khiến cho tất cả đồng nghiệp đều ồn ào.
Quyền uy của Vũ Thư Anh ở công ty thật sự vẫn rất có trọng lực, dù thế nào thì cô ta cũng đã làm lâu năm, mọi người cũng phải xem sắc mặt của cô ta vài phần.
“Thật sự xin lỗi! Tôi sẽ đi ngay!" Đến một câu Âm Nguyệt cũng không dám phản kháng mà chỉ dám khúm núm cúi đầu xuống đất, sợ hãi nói lời tạm biệt rồi lập tức xoay người đi ra khỏi văn phòng.
Vũ Vân Hân lạnh lùng nhìn cô ta!
Ánh mắt sâu như đáy kia thật sự không nhìn ra bất cứ mục đích nào. Lý trí nói cho cô biết không thể xúc động.
Siết chặt bàn tay đến mức trắng bệch, cô thật sự hận không thể mắng mỏ Vũ Thư Anh một chút, địch trong tối mà ta trong sáng, là do cô quá khinh địch rồi!
" Chị Vũ, em chỉ muốn giúp chị giữ gìn mối quan hệ của chị với các đồng nghiệp thôi, cho nên em mới cố tình chạy vào, khiến cho chị khó xử, thật xin lỗi!"
“Đi ra ngoài đi!" Vũ Vân Hân nghiến răng nghiến lợi đi ra khỏi khu vực của tập đoàn.
“Vâng" Âm Nguyệt mất mát cúi đầu, nén giận đi vào thang máy.
Bóng dáng kia tựa như một nút thắt chưa có lời giải trong lòng cô, vì sao cô ấy phải giúp cô chứ?
Chẳng lẽ chỉ vì cô muốn làm chị em tốt với cô ấy?
Nếu là trước kia, Vũ Vân Hân khẳng định sẽ cảm đông, chỉ là hiện tại…
Cô chẳng những không động lòng mà còn cảm thấy mọi chuyện rất phức tạp.
Cô bình tính đứng một mình thật lâu.
Cặp mắt vô hồn kia luôn nhìn chằm chăm vào chỗ của cửa thang máy…
“Chị Vũ, chuyện vừa nãy thế nào rồi ạ?"
Vũ Thư Anh nhận cuộc gọi, trả lời: “Với tính cách của loại ngốc nghếch kia, chắc chắn là quan tâm rồi"
“Có phải em vẫn sẽ được thực tập không ạ?"
Vũ Thư Anh cười lạnh, cơ hội để làm thực tập sinh của tập đoàn Mục Lâm là vô cùng hiếm, năng lực của Âm Nguyệt như thế nào, là loại người gì mà dám tự tin có thể làm trong tập đoàn chứ?
“Làm sao được, cô còn chưa đủ tư cách đâu! Nhưng nếu cô và Vũ Vân Hân trở thành chị em thân thiết thì có thể xem xét lại, như thế nào?
“Chị đang trêu đùa tôi sao?" Âm Nguyệt cũng không phải là bóng đèn cạn dầu.
Vũ Thư Anh cười khẽ, giọng điệu thay đổi, lừa gạt nói: “Đây chẳng phải là cơ hội ngàn năm có một à! Cô nghĩ kỹ xem, nếu cô kết hợp với tôi để đuổi Vũ Vân Hân đi, cô cũng sẽ dễ dàng có nhiều cơ hội thăng tiến hơn sao!"
Bọn họ liền thỏa thuận thành công. Chỉ cần Âm Nguyệt có thể đá Vũ Vân Hân ra khỏi tập đoàn, cô ta liền sẽ nhận được mười tỷ năm trăm triệu.
Nhưng mục đích của Âm Nguyệt không phải là Vũ Vân Hân mà là Mục Lâm Kiên.
Mười tỷ rưỡi đối với Mục Lâm Kiên mà nói thì chỉ là một số tiền vô cùng nhỏ nên nếu bắt được trái tim của Mục Lâm Kiên thì chẳng khác nào có núi vàng núi bạc.
“Vậy khi nào cô đưa cho tôi video ghi lúc Mục Lâm Kiên đánh chết Võ Hào Kiệt?"
Mỗi câu do hai người phụ nữ này nói đều mang lợi ích riêng, không ai nhường ai.
“Cộp cộp cộp…’ Âm thanh của giày cao gót lưu loát phía sau Âm Nguyệt phát ra.