Vợ Yêu Của Đại Ca Xã Hội Đen
Chương 76: Trầm luân
Tiễn Kỳ vừa nghe Thích Thiên nói như vậy lập tức uống hết ly rượu đó, nhưng rất nhanh cô đã cảm thấy không được bình thường, ở bên trong này là gì a, cả người giống như bị thiêu đốt vậy.
"Mẹ nó chứ như thế nào mà đã vào mùa đông rồi còn nóng như vậy, rượu này đủ vị, mạnh ghê thật, chỉ là uống thoải mái, cho tôi một ly nữa."
Sau khi Tiễn Kỳ uống xong một ly rượu này thì cảm thấy cả người đều phiêu rồi, nhưng cả người lại nóng như lửa, nhìn Thích Thiên trước mắt chỉ cảm thấy càng nhìn càng vừa mắt. Lúc đầu cô đã uống rất nhiều, bây giờ uống thêm một chén này vào thì đã thực sự say, lảo đảo đi đến đoạt lấy nửa bình rượu còn lại trong tay của Thích Thiên.
"Cô uống nhiều rồi, đừng uống nữa, tôi đưa cô trở về."
Thích Thiên cũng đã rất lạ, ném nửa bình rượu xuống nửa lôi nửa kéo mà mang Tiễn Kỳ đi.
Dọc theo đường đi này cả người của Tiễn Kỳ gần như dán vào Thích Thiên, như là du khách đang ở giữa sa mạc đột nhiên nhìn thấy một cái hồ nước, muốn nhảy vào tắm rửa.
"Anh cho tôi uống cái rượu gì thế, nóng quá."
Tiễn Kỳ vừa nói vừa ôm Thích Thiên cọ qua cọ lại, đồng thời còn không ngừng lôi kéo quần áo trên người mình.
'Ư........Ư.......Nóng quá!"
"Tôi đã nói là tôi bỏ thuốc mà, là chính cô muốn uống thôi."
Thích Thiên thanh âm khàn khàn nói, nhìn Tiễn Kỳ lộn xộn cọ tới cọ lui trên người anh cuối cùng không khống chế được chính mình, trong cơ thể của anh cũng có một ngọn lửa đang bốc cháy hừng hực, ngọn lửa này thiêu đốt cả hai người bọn họ.
"Ư.......Ư.... ...."
Thích Thiên và Văn Nhân Mạc giống nhau chưa tùng tiếp xúc qua phụ nữ, đây chính là lần đầu tiên. Tiễn Kỳ ngoại trừ Triển Thất là nữ giả nam ra thì cũng chưa từng có tiếp xúc với đàn ông, cho nên hai người bọn họ có thể suy nghĩ mà ở chung một chỗ.
Tiễn Kỳ chỉ cảm thấy dựa vào trên người của Thích Thiên tương đối dễ chịu, cho nên không ngừng chui vào trong lòng ngực của anh. Mà Thích Thiên chỉ có thể dựa vào bản năng mà không ngừng gặm cắn cô, sau khi tìm được nguồn lạnh cô cũng gặm cắn lại anh.
Không biết qua bao lâu Thích Thiên mới tìm được cớ, đưa lưỡi đi vào thăm dò trong miệng của cô, không ngừng mút.
Bởi vì Thích Thiên không có nắm giữ tốt độ mạnh yếu làm đau Tiễn Kỳ, làm hại cô trốn về phía sau, nhưng độ nóng trên cơ thể lại làm cho cô một lần nữa sát lại anh. Lúc này đây anh không để cho cô có cơ hội trốn đi, cạy mở hàm răng của cô rồi nhanh chóng xông vào chiếm lấy. Khi nếm thử được sự ngọt ngào của cô anh lại khó có thể kiềm lòng nổi, gắt gao chế trụ cô, một bàn tay ôm cô, một bàn tay duỗi vào trong quần áo của cô.
Quần áo của Tiễn Kỳ đã thoát bảy tám phần rồi, bây giờ bị Thích Thiên lôi kéo thì quần áo trên người cô cũng không còn, bây giờ trong lòng không còn xấu hổ gì nữa, chỉ cảm thấy rất lạnh dễ chịu như thế, ở trong thân thể giống như là có một đốm lửa vậy, càng muốn mát hơn.
Đối với đàn ông lần đầu tiên nhìn thấy phụ nữ không có mặc quần áo mà nói, thị giác bị kích thích còn có khát vọng trên cơ thể đều có thể để cho đàn ông biến thành dã thú.
Thích Thiên bình thường rất lịch sự nhã nhặn bây giờ cũng lộ ra thú tính, lập tức vác Tiễn Kỳ lên trên vai đi đến bên giường ném cô lên đó, đồng thời cũng cởi hết quần áo gò bó trên người trước đó đã bị cô lôi kéo chỉ còn phân nửa ra rồi lập tứ đè lên. (Lời của edit: Ta không biết gì đâu nha T.T)
Sau khi Thích Thiên mang Tiễn Kỳ đi thì Triển Thất cầm lấy nửa bình rượu kia lên ngửi thử đầu tiên là hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó là nghi ngờ. Bên trong bình rượu này vẫn còn lại mùi thuốc, người khác không ngửi thấy, nhưng có biết, đây chính là thuốc kích thích, Thích Thiên không giống như là loại người tiểu nhân ham mê rượu và gái đẹp nha, làm sao có thể làm ra loại chuyện như vậy.
"Lão đại, đây là sao?"
"Sau này sẽ nói với em, tóm lại em phải tin tưởng Thích Thiên không phải là loại người tùy tiện làm ẩu, cậu ấy làm việc sẽ có chừng mực."
Nghe Văn Nhân Mạc nói như vậy Triển Thất chỉ biết cô nhất định là bỏ lỡ cái gì rồi, mà Văn Nhân Mạc biết nhưng lại không cho cô, xem ra cô cần phải nói chuyện thật tốt một chút quy củ với anh.
"Anh mang em đi ra ngoài một chút đi."
Văn Nhân Mạc nhìn Triển Thất cười xấu xa nhưng vẫn đi theo, cho dù anh không đi theo cũng không cản được cô, còn không bằng đi theo tốt hơn.
"Như vậy không tốt nha?"
"Sợ cái gì, cũng không phải là lần đầu tiên, lần trước anh không phải còn xem vô cùng thoải mái sao."
Bây giờ chỗ mà hai người bọn họ đang đứng chính là trên cái cây trước phòng của Tiễn Kỳ góc độ vừa vặn có thể nhìn thấy hết tất cả trong phòng. Lần trước hai người bọn họ cũng là ở trên thân cây này mà nhìn vào phòng đối diện của Bạch Quang và Lý đường chủ, không nghĩ tới đổi lại góc độ khác vẫn như cũ đầy vườn sắc xuân nha.
Triển Thất âm thầm nghĩ trong lòng "Về sau nhất định phải thường xuyên đến cái cây này ngồi một chút nha."
"Làm sao lại ngốc như vậy, cắn cái gì mà cắn, trực tiếp cởi quần áo không phải là xong rồi sao."
Khi nhìn đến Thích Thiên và Tiễn Kỳ đang cắn nhau Triển Thất hận không thể tiến lên dạy cho hai người đó nên làm như thế nào, Văn Nhân Mạc đầu đầy hắc tuyến lập tức kéo lại cô gái nhỏ đang nóng lòng muốn thử, nếu để cho Thích Thiên biết hai người bọn họ ngồi ở đây rình coi thì sau này còn làm người thế nào nha.
"Con nhóc này dáng người không tệ, lớn lên thật tốt, thật tiện nghi cho Thích Thiên rồi."
Khi nhìn đến Tiễn Kỳ bị cởi quần áo cô lại bắt đầu tán thưởng, như thể giống như là muốn hóa thân thành sói vậy.
"Không được nhìn."
Sau khiquần áo của Tiễn Kỳ bị cởi ra Văn Nhân Mạc cũng không có nhìn, trong mắt của anh chỉ có một người phụ nữ trước mắt này. Lúc nghe được Triển Thất nói dáng người của Tiễn Kỳ anh lập tức nghĩ đến Thích Thiên chẳng phải là cũng đã cởi quần áo sao, sau đó lập tức che mắt của cô lại.
Thất cũng không muốn so đo với anh, cô biết dưới tình huống như vậy mà nói với anh cũng như không , hơn nữa cô xem người lạ thì tạm được, còn người thân thiết này thì thật đúng là không có ý tốt. Không nhìn thì sẽ không nhìn, nhưng nghe một chút âm thanh để đánh giá nhận định một chút đang làm đến bước nào rồi thì được đi.
"Ư.......Tốt.... ... Thật thoải mái.... ....."
"A........Ân.... ..."
Không lâu sau đó ở bên trong liền truyền tới từng trận âm thanh làm cho người ta xấu hổ tim đập nhanh, Triển Thất thì không có việc gì, nhưng này lại khổ cho Văn Nhân Mạc. Vốn dĩ là anh đã cố gắng cực lực kiềm chế chính mình, bây giờthế nhưng có được, ôm người phụ nữ mà mình thương yêu trong lòng, nghe người anh em của mình đang ở trên người phụ nữ đây chính là cực hình lớn nhất trên đời.
"Nếu không thì để em giúp anh một chút."
Triển Thất ngồi ở trong lòng của Văn Nhân Mạc, đột nhiên có gì đó nhô lên một chút, có kinh nghiệm của hai lần trước cô lập tức biết được đó là cái gì. Nhìn sắc mặt của Văn Nhân Mạc biến thành màu đen cũng không dám cử động một chút Triển Thất cũng hiểu được có chút áy náy, cái này đối với anh mà nói có hơi độc ác nha.
"Không cần."
Sau khi Văn Nhân Mạc cắn răng nặng ra hai chữ này xong liền ôm Triển Thất đi trở về, nếu còn đợi ở bên trong này nữa mạch máu của anh sẽ bị nổ tung mất, bây giờ anh đột nhiên rất hâm mộ Thích Thiên a.
"Anh đi đâu vậy?"
Sau khi trở lại trong phòng thì Văn Nhân Mạc buông Triển Thất xuống rồi đi ra ngoài, Triển Thất biết anh muốn đi đâu, cho nên gọi anh lại. Bọn họ đã yêu nhau cũng không cần nhất định phải đợi cho đến đêm thành hôn, cô là một người hiện đại thì có gì không chấp nhận được.
"Em."
"Làm sao vậy, không muốn sao."
Triển Thất kéo Văn Nhân Mạc trở về, lập tức đẩy anh ngã lên giường sau đó liền ngồi lên.
"Em đây đây là đang chơi với lửa đó."
"Em muốn*** không được sao."
"Thật sự là có thể sao."
"Ngô...."
Mọi lời nói đều bị chặn lại, bây giờ hai người bọn họ ở trên phương diện hôn môi có thể nói là rất thành thạo. Lúc này đây là do Triển Thất chủ động, cô nói, cho dù là lần đầu tiên xô cũng muốn ở phía trên. Văn Nhân Mạc tùy ý để cô hôn lúc cô muốn rời khỏi thì mới bắt đầu đáp lại, bàn tay to nắm lấy lưng của cô, giữ cô đang nhiệt tình ở trên người anh quay lại.
Khi Triển Thất đã sắp không thở nổi nữa Văn Nhân Mạc mới rời khỏi môi của cô.
"Anh hỏi em một lần nữa, thật sự có thể chứ?"
Triển Thất rõ ràng cảm giác được khát vọng của anh, người đàn ông này vào lúc này còn có thể nghĩ tới cô có muốn hay không nữa chứ. Lập tức liền dùng hành động để nói cho anh biết đáp án.
"Xoạt...Xoạt..."
Một tay cầm lấy quần áo trên người của anh xé để lộ ra cơ thể hoàn mỹ của anh, mặc dù không phải là lần đầu tiên nhìn thấy vóc người của anh, nhưng mỗi một lần đều khiến cho Triển Thất ngạc nhiên, cái này thật sự là tạo hóa ban ơn nha.
"Đừng nhúc nhích, để cho em đến phục vụ anh."
Có loại kích thích như vậy Văn Nhân Mạc cũng không thể giả bộ nổi nữa, lập tức động thân muốn đem Triển Thất đặt ở dưới thân, nhưng lại bị Triển Thất đè xuống.
Nhìn Triển Thất đang ở trên người mình cười giống như yêu tinh thì tim và cơ thể đều đã tràn ngập khát vọng, chờ mong hành động kế tiếp của cô.
Áo của anh bị cô xé nát, sau đó cúi người xuống hôn lên môi của anh, chẳng qua chỉ là khẽ cắn cũng không kéo dài nụ hôn này têhm, sau đó từ trên cổ một đường hôn xuống phía dưới, khi đụng phải quần áo còn sót lại thì cẩn thận từng li từng tí dùng răng giúp hắn xởi đi quần.
Hơi thở ấm áp phun lên phía trên tiểu Văn Nhân Mạc làm cho Văn Nhân Mạc hít vào một ngụm khí lạnh, cả người cũng bắt đầu run run, con mẹ nó, loại cảm giác này thật kích thích.
Triển Thất cũng không có vội vã cởi xuống một món vật che chắn cuối cùng trên người anh, mà là không ngừng thổi hơi về phía anh.
"Muốn sao?"
"Ừ."
Lúc này còn giả bộ tiếp nữa thì chính là Tôn Tử, hai người cũng như vậy rồi còn có cái gì xấu hổ ngượng ngùng nữa, cho nên đã tự trả lời trong lòng, đồng thời càng muốn khát vọng nhiều hơn, cứ ở đây hành hạ như vậy nữa anh cũng thật muốn chết rồi.
"Cầu em."
"Em?"
Văn Nhân Mạc thật là hết chỗ nói rồi, cái này không phải là đàn ông nói với phụ nữ sao? Như thế nào hôm nay đều ngược lại? Đàn ông không phát uy thì thật sự xem anh là mèo bệnh sao, lập tức không còn quản Triển Thất đang muốn đùa cái gì nữa, chỉ biết là bây giờ anh muốn nắm giữ quyền chủ động.
Sức lực của anh lớn hơn so với Triển Thất, thoáng cái đè lên cô, cũng bắt chước cô nhẹ nhàng hôn lên môi của cô, sau đó một phen xé quân áo của cô để lộ ra cơ thể làm cho anh kích động không thôi.
"Em thật đẹp."
Bây giờ tóc của cô xõa ra, quần áo cũng cởi ra hết, là dáng vẻ của cô gái nhỏ, bây giờ bộ dáng khác xa so với bộ dáng tuấn lãng khi cô giả trai, mà là vẻ đẹp mềm mại, hơn nữa làm loại chuyện này lại khiến cho Văn Nhân Mạc mê muội.
Bàn tay to từ ở trên mặt của cô nhẹ nhàng trượt xuống cũng không có dừng lại, sau đó cởi ra hết số quần áo còn lài của cô. Triển Thất dứt khoát tùy ý anh muốn làm gì thì làm, mà anh cho dù là đang khó chịu cũng sẽ không nhẫn tâm tổn thương cô, giờ phút này anh rất dịu dàng.
Anh lại hôn cô lần nữa, sau đó dời xuống phía dưới một chút, cuối cùng dừng lại ở bên dưới xương quai xanh không ngừng hôn lên. Trong khoảng thời gian này dưới sự trợ giúp của anh nơi này đã trổ mã rất tốt, bây giờ anh hôn lên đã rất có cảm giác, sau đó tay của anh cũng không có rảnh rỗi, bắt lấy nụ hoa ở bên kia xoa nhẹ.
''Ân.... ..."
Triển Thất có một chút cảm giác, giống như là uống mấy cân rượu cả người nóng ran, lúc này cả trái tim cũng say. Nhìn bộ dạng này của cô Văn Nhân Mạc cố ý nơi đang hôn khẽ cắn một chút, loại cảm giác này khiến cho Triển Thất bắt đầu run rẩy, không tự chủ được mà phát ra âm thanh.
Sau khi anh hôn khắp cả người của cô thì mới chịu ngừng lại, thâm tình nhìn cô: "Thất, từ nay về sau em cũng chỉ có thể là người của anh." Lập tức liền trở nên điên cuồng.
"Ân......"
Loại cảm giác này rất kỳ quái, làm cho nàng có chút sợ hãi đồng thời lại rất mong đợi, lúc này Văn Nhân Mạc cũng là hoàn toàn xa lạ, giống như là muốn đem cô nuốt vào trong bụng vậy. Văn Nhân Mạc một phen kéo một tầng trói buộc cuối cùng trên người hung hăng đặt ở trên người cô, sau đó không ngừng hôn lên môi cô.
Sau khi cảm giác được Triển Thất có phản ứng thì anh lại càng trở nên điên cuồng, một tay vẫn dừng lại ở trên mặt cô một bàn tay khác lại giống như hạ lưu, dừng lại ở nơi mà tiểu Văn Nhân Mạc sắp đến gần mới dừng lại rồi đè xuống.
"Ân.... ..... Ân.... ...."
Triển Thất đã không nhịn nổi, phản ứng của cô càng thêm kích thích đến Văn Nhân Mạc. Lúc này anh muốn nổ tung rồi, muốn trực tiếp đi vào, nhưng là đột nhiên nghĩ đến cô sẽ có thể rất đau cho nên chỉ có thể dịu dàng một chút.
Tất cả vẫn còn tiếp tục, Triển Thất từ từ cảm thấy trống rỗng, muốn lấp đầy cái gì đó vào,, cho nên mới bắt đầu tìm kiếm.
Cảm nhận được mong muốn của Triển Thất Văn Nhân Mạc cũng không hề do dự phối hợp với cô, nhưng mà đây cũng là lần đầu tiên của anh nha. Ở thời điểm quan trọng như vậy anh lại trở nên căng thẳng, thử hơn nữa ngày cũng không tìm được cửa vao (Khụ khụ cửa vào là gì mấy nàng tự YY ak), trên đầu cũng chảy mồ hôi như mưa rồi.
Triển Tâất cũng không nói, biết là anh giữ gìn nhưng là không thể giữ gìn như vậy đi, cuối cùng nhìn thấy anh muốn bùng nổ chỉ có thể giúp đỡ anh tìm kiếm một chút. Sau khi có Triển Thất trợ giúp Văn Nhân Mạc mới tìm được vị trí, sau đó anh giới thiệu cho cô làm quen với tiểu Văn Nhân Mạc vẫn luôn ngủ đông, để cho bọn họ hiểu rõ nhau.
"A ——"
Đột nhiên đi vào khiến cho Triển Thất không nhịn được kêu lên, lúc nãy rõ ràng nghe thấy được Tiễn Kỳ có vẻ rất thoải mái ma, vì sao đến lượt cô lại đau như vậy, cô không biết là, Tiễn Kỳ như vậy là do bị thuốc khống chế, nên hoàn toàn quên mất.
"Chịu đựng một chút, anh xem trong sách nói rất nhanh sẽ tốt lên."
Nhìn thấy Triển Thất đau như vậy Văn Nhân Mạc cũng không dám cử động ngùng lại an ủi cô.
"Lần sau chúng ta làm được được không." Thật con mẹ nó đau quá, Triển Thất cảm giác được cô giống như sắp bị bổ đôi ra vậy, tất cả mọi người nói lần thứ hai sẽ không đau nữa, cho nên lúc này đây có thể quên đi hay không a.
"Anh thật sự không nhịn được, em chịu đựng một chút nữa sẽ không đau mà." Bây giờ Triển Thất có nói cái gì cũng không có ích, Văn Nhân Mạc chỉ có thể làm hết sức thả nhẹ động tác rút ra đưa vào một chút mà bắt đầu luật động......
Loại cảm giác xiết chặt này làm cho Văn Nhân Mạc rất thoải mái, nhìn thấy Triển Thất ở dưới thân vô cùng đau đớn thì chỉ có thể tiếp tục dịu dàng hôn lên môi cô, hi vọng cô có thể thoãi mái với anh.
Từ từ Triển Thất cảm thấy đã đau đến chết lặng, đã không còn đau giống như lúc mới bắt đầu, ngược lại có một loại khoái cảm. Rất nhanh cô liền cảm giác được một sự tuyệt vời mà không thể nói nên nói, làm cho cô càng muốn nhiều hơn......
"Nhanh.... ....Nhanh lên một chút.... ..."
Lúc này nhìn thấy Triển Thất như vậy lông mày của Văn Nhân Mạc mới giãn ra, lập tức liền nghe theo lời của cô luật động nhanh hơn. Một hồi nhanh chóng qua đi hai người bọn họ cùng nhau đi đến Thiên đường.
"Mẹ nó chứ như thế nào mà đã vào mùa đông rồi còn nóng như vậy, rượu này đủ vị, mạnh ghê thật, chỉ là uống thoải mái, cho tôi một ly nữa."
Sau khi Tiễn Kỳ uống xong một ly rượu này thì cảm thấy cả người đều phiêu rồi, nhưng cả người lại nóng như lửa, nhìn Thích Thiên trước mắt chỉ cảm thấy càng nhìn càng vừa mắt. Lúc đầu cô đã uống rất nhiều, bây giờ uống thêm một chén này vào thì đã thực sự say, lảo đảo đi đến đoạt lấy nửa bình rượu còn lại trong tay của Thích Thiên.
"Cô uống nhiều rồi, đừng uống nữa, tôi đưa cô trở về."
Thích Thiên cũng đã rất lạ, ném nửa bình rượu xuống nửa lôi nửa kéo mà mang Tiễn Kỳ đi.
Dọc theo đường đi này cả người của Tiễn Kỳ gần như dán vào Thích Thiên, như là du khách đang ở giữa sa mạc đột nhiên nhìn thấy một cái hồ nước, muốn nhảy vào tắm rửa.
"Anh cho tôi uống cái rượu gì thế, nóng quá."
Tiễn Kỳ vừa nói vừa ôm Thích Thiên cọ qua cọ lại, đồng thời còn không ngừng lôi kéo quần áo trên người mình.
'Ư........Ư.......Nóng quá!"
"Tôi đã nói là tôi bỏ thuốc mà, là chính cô muốn uống thôi."
Thích Thiên thanh âm khàn khàn nói, nhìn Tiễn Kỳ lộn xộn cọ tới cọ lui trên người anh cuối cùng không khống chế được chính mình, trong cơ thể của anh cũng có một ngọn lửa đang bốc cháy hừng hực, ngọn lửa này thiêu đốt cả hai người bọn họ.
"Ư.......Ư.... ...."
Thích Thiên và Văn Nhân Mạc giống nhau chưa tùng tiếp xúc qua phụ nữ, đây chính là lần đầu tiên. Tiễn Kỳ ngoại trừ Triển Thất là nữ giả nam ra thì cũng chưa từng có tiếp xúc với đàn ông, cho nên hai người bọn họ có thể suy nghĩ mà ở chung một chỗ.
Tiễn Kỳ chỉ cảm thấy dựa vào trên người của Thích Thiên tương đối dễ chịu, cho nên không ngừng chui vào trong lòng ngực của anh. Mà Thích Thiên chỉ có thể dựa vào bản năng mà không ngừng gặm cắn cô, sau khi tìm được nguồn lạnh cô cũng gặm cắn lại anh.
Không biết qua bao lâu Thích Thiên mới tìm được cớ, đưa lưỡi đi vào thăm dò trong miệng của cô, không ngừng mút.
Bởi vì Thích Thiên không có nắm giữ tốt độ mạnh yếu làm đau Tiễn Kỳ, làm hại cô trốn về phía sau, nhưng độ nóng trên cơ thể lại làm cho cô một lần nữa sát lại anh. Lúc này đây anh không để cho cô có cơ hội trốn đi, cạy mở hàm răng của cô rồi nhanh chóng xông vào chiếm lấy. Khi nếm thử được sự ngọt ngào của cô anh lại khó có thể kiềm lòng nổi, gắt gao chế trụ cô, một bàn tay ôm cô, một bàn tay duỗi vào trong quần áo của cô.
Quần áo của Tiễn Kỳ đã thoát bảy tám phần rồi, bây giờ bị Thích Thiên lôi kéo thì quần áo trên người cô cũng không còn, bây giờ trong lòng không còn xấu hổ gì nữa, chỉ cảm thấy rất lạnh dễ chịu như thế, ở trong thân thể giống như là có một đốm lửa vậy, càng muốn mát hơn.
Đối với đàn ông lần đầu tiên nhìn thấy phụ nữ không có mặc quần áo mà nói, thị giác bị kích thích còn có khát vọng trên cơ thể đều có thể để cho đàn ông biến thành dã thú.
Thích Thiên bình thường rất lịch sự nhã nhặn bây giờ cũng lộ ra thú tính, lập tức vác Tiễn Kỳ lên trên vai đi đến bên giường ném cô lên đó, đồng thời cũng cởi hết quần áo gò bó trên người trước đó đã bị cô lôi kéo chỉ còn phân nửa ra rồi lập tứ đè lên. (Lời của edit: Ta không biết gì đâu nha T.T)
Sau khi Thích Thiên mang Tiễn Kỳ đi thì Triển Thất cầm lấy nửa bình rượu kia lên ngửi thử đầu tiên là hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó là nghi ngờ. Bên trong bình rượu này vẫn còn lại mùi thuốc, người khác không ngửi thấy, nhưng có biết, đây chính là thuốc kích thích, Thích Thiên không giống như là loại người tiểu nhân ham mê rượu và gái đẹp nha, làm sao có thể làm ra loại chuyện như vậy.
"Lão đại, đây là sao?"
"Sau này sẽ nói với em, tóm lại em phải tin tưởng Thích Thiên không phải là loại người tùy tiện làm ẩu, cậu ấy làm việc sẽ có chừng mực."
Nghe Văn Nhân Mạc nói như vậy Triển Thất chỉ biết cô nhất định là bỏ lỡ cái gì rồi, mà Văn Nhân Mạc biết nhưng lại không cho cô, xem ra cô cần phải nói chuyện thật tốt một chút quy củ với anh.
"Anh mang em đi ra ngoài một chút đi."
Văn Nhân Mạc nhìn Triển Thất cười xấu xa nhưng vẫn đi theo, cho dù anh không đi theo cũng không cản được cô, còn không bằng đi theo tốt hơn.
"Như vậy không tốt nha?"
"Sợ cái gì, cũng không phải là lần đầu tiên, lần trước anh không phải còn xem vô cùng thoải mái sao."
Bây giờ chỗ mà hai người bọn họ đang đứng chính là trên cái cây trước phòng của Tiễn Kỳ góc độ vừa vặn có thể nhìn thấy hết tất cả trong phòng. Lần trước hai người bọn họ cũng là ở trên thân cây này mà nhìn vào phòng đối diện của Bạch Quang và Lý đường chủ, không nghĩ tới đổi lại góc độ khác vẫn như cũ đầy vườn sắc xuân nha.
Triển Thất âm thầm nghĩ trong lòng "Về sau nhất định phải thường xuyên đến cái cây này ngồi một chút nha."
"Làm sao lại ngốc như vậy, cắn cái gì mà cắn, trực tiếp cởi quần áo không phải là xong rồi sao."
Khi nhìn đến Thích Thiên và Tiễn Kỳ đang cắn nhau Triển Thất hận không thể tiến lên dạy cho hai người đó nên làm như thế nào, Văn Nhân Mạc đầu đầy hắc tuyến lập tức kéo lại cô gái nhỏ đang nóng lòng muốn thử, nếu để cho Thích Thiên biết hai người bọn họ ngồi ở đây rình coi thì sau này còn làm người thế nào nha.
"Con nhóc này dáng người không tệ, lớn lên thật tốt, thật tiện nghi cho Thích Thiên rồi."
Khi nhìn đến Tiễn Kỳ bị cởi quần áo cô lại bắt đầu tán thưởng, như thể giống như là muốn hóa thân thành sói vậy.
"Không được nhìn."
Sau khiquần áo của Tiễn Kỳ bị cởi ra Văn Nhân Mạc cũng không có nhìn, trong mắt của anh chỉ có một người phụ nữ trước mắt này. Lúc nghe được Triển Thất nói dáng người của Tiễn Kỳ anh lập tức nghĩ đến Thích Thiên chẳng phải là cũng đã cởi quần áo sao, sau đó lập tức che mắt của cô lại.
Thất cũng không muốn so đo với anh, cô biết dưới tình huống như vậy mà nói với anh cũng như không , hơn nữa cô xem người lạ thì tạm được, còn người thân thiết này thì thật đúng là không có ý tốt. Không nhìn thì sẽ không nhìn, nhưng nghe một chút âm thanh để đánh giá nhận định một chút đang làm đến bước nào rồi thì được đi.
"Ư.......Tốt.... ... Thật thoải mái.... ....."
"A........Ân.... ..."
Không lâu sau đó ở bên trong liền truyền tới từng trận âm thanh làm cho người ta xấu hổ tim đập nhanh, Triển Thất thì không có việc gì, nhưng này lại khổ cho Văn Nhân Mạc. Vốn dĩ là anh đã cố gắng cực lực kiềm chế chính mình, bây giờthế nhưng có được, ôm người phụ nữ mà mình thương yêu trong lòng, nghe người anh em của mình đang ở trên người phụ nữ đây chính là cực hình lớn nhất trên đời.
"Nếu không thì để em giúp anh một chút."
Triển Thất ngồi ở trong lòng của Văn Nhân Mạc, đột nhiên có gì đó nhô lên một chút, có kinh nghiệm của hai lần trước cô lập tức biết được đó là cái gì. Nhìn sắc mặt của Văn Nhân Mạc biến thành màu đen cũng không dám cử động một chút Triển Thất cũng hiểu được có chút áy náy, cái này đối với anh mà nói có hơi độc ác nha.
"Không cần."
Sau khi Văn Nhân Mạc cắn răng nặng ra hai chữ này xong liền ôm Triển Thất đi trở về, nếu còn đợi ở bên trong này nữa mạch máu của anh sẽ bị nổ tung mất, bây giờ anh đột nhiên rất hâm mộ Thích Thiên a.
"Anh đi đâu vậy?"
Sau khi trở lại trong phòng thì Văn Nhân Mạc buông Triển Thất xuống rồi đi ra ngoài, Triển Thất biết anh muốn đi đâu, cho nên gọi anh lại. Bọn họ đã yêu nhau cũng không cần nhất định phải đợi cho đến đêm thành hôn, cô là một người hiện đại thì có gì không chấp nhận được.
"Em."
"Làm sao vậy, không muốn sao."
Triển Thất kéo Văn Nhân Mạc trở về, lập tức đẩy anh ngã lên giường sau đó liền ngồi lên.
"Em đây đây là đang chơi với lửa đó."
"Em muốn*** không được sao."
"Thật sự là có thể sao."
"Ngô...."
Mọi lời nói đều bị chặn lại, bây giờ hai người bọn họ ở trên phương diện hôn môi có thể nói là rất thành thạo. Lúc này đây là do Triển Thất chủ động, cô nói, cho dù là lần đầu tiên xô cũng muốn ở phía trên. Văn Nhân Mạc tùy ý để cô hôn lúc cô muốn rời khỏi thì mới bắt đầu đáp lại, bàn tay to nắm lấy lưng của cô, giữ cô đang nhiệt tình ở trên người anh quay lại.
Khi Triển Thất đã sắp không thở nổi nữa Văn Nhân Mạc mới rời khỏi môi của cô.
"Anh hỏi em một lần nữa, thật sự có thể chứ?"
Triển Thất rõ ràng cảm giác được khát vọng của anh, người đàn ông này vào lúc này còn có thể nghĩ tới cô có muốn hay không nữa chứ. Lập tức liền dùng hành động để nói cho anh biết đáp án.
"Xoạt...Xoạt..."
Một tay cầm lấy quần áo trên người của anh xé để lộ ra cơ thể hoàn mỹ của anh, mặc dù không phải là lần đầu tiên nhìn thấy vóc người của anh, nhưng mỗi một lần đều khiến cho Triển Thất ngạc nhiên, cái này thật sự là tạo hóa ban ơn nha.
"Đừng nhúc nhích, để cho em đến phục vụ anh."
Có loại kích thích như vậy Văn Nhân Mạc cũng không thể giả bộ nổi nữa, lập tức động thân muốn đem Triển Thất đặt ở dưới thân, nhưng lại bị Triển Thất đè xuống.
Nhìn Triển Thất đang ở trên người mình cười giống như yêu tinh thì tim và cơ thể đều đã tràn ngập khát vọng, chờ mong hành động kế tiếp của cô.
Áo của anh bị cô xé nát, sau đó cúi người xuống hôn lên môi của anh, chẳng qua chỉ là khẽ cắn cũng không kéo dài nụ hôn này têhm, sau đó từ trên cổ một đường hôn xuống phía dưới, khi đụng phải quần áo còn sót lại thì cẩn thận từng li từng tí dùng răng giúp hắn xởi đi quần.
Hơi thở ấm áp phun lên phía trên tiểu Văn Nhân Mạc làm cho Văn Nhân Mạc hít vào một ngụm khí lạnh, cả người cũng bắt đầu run run, con mẹ nó, loại cảm giác này thật kích thích.
Triển Thất cũng không có vội vã cởi xuống một món vật che chắn cuối cùng trên người anh, mà là không ngừng thổi hơi về phía anh.
"Muốn sao?"
"Ừ."
Lúc này còn giả bộ tiếp nữa thì chính là Tôn Tử, hai người cũng như vậy rồi còn có cái gì xấu hổ ngượng ngùng nữa, cho nên đã tự trả lời trong lòng, đồng thời càng muốn khát vọng nhiều hơn, cứ ở đây hành hạ như vậy nữa anh cũng thật muốn chết rồi.
"Cầu em."
"Em?"
Văn Nhân Mạc thật là hết chỗ nói rồi, cái này không phải là đàn ông nói với phụ nữ sao? Như thế nào hôm nay đều ngược lại? Đàn ông không phát uy thì thật sự xem anh là mèo bệnh sao, lập tức không còn quản Triển Thất đang muốn đùa cái gì nữa, chỉ biết là bây giờ anh muốn nắm giữ quyền chủ động.
Sức lực của anh lớn hơn so với Triển Thất, thoáng cái đè lên cô, cũng bắt chước cô nhẹ nhàng hôn lên môi của cô, sau đó một phen xé quân áo của cô để lộ ra cơ thể làm cho anh kích động không thôi.
"Em thật đẹp."
Bây giờ tóc của cô xõa ra, quần áo cũng cởi ra hết, là dáng vẻ của cô gái nhỏ, bây giờ bộ dáng khác xa so với bộ dáng tuấn lãng khi cô giả trai, mà là vẻ đẹp mềm mại, hơn nữa làm loại chuyện này lại khiến cho Văn Nhân Mạc mê muội.
Bàn tay to từ ở trên mặt của cô nhẹ nhàng trượt xuống cũng không có dừng lại, sau đó cởi ra hết số quần áo còn lài của cô. Triển Thất dứt khoát tùy ý anh muốn làm gì thì làm, mà anh cho dù là đang khó chịu cũng sẽ không nhẫn tâm tổn thương cô, giờ phút này anh rất dịu dàng.
Anh lại hôn cô lần nữa, sau đó dời xuống phía dưới một chút, cuối cùng dừng lại ở bên dưới xương quai xanh không ngừng hôn lên. Trong khoảng thời gian này dưới sự trợ giúp của anh nơi này đã trổ mã rất tốt, bây giờ anh hôn lên đã rất có cảm giác, sau đó tay của anh cũng không có rảnh rỗi, bắt lấy nụ hoa ở bên kia xoa nhẹ.
''Ân.... ..."
Triển Thất có một chút cảm giác, giống như là uống mấy cân rượu cả người nóng ran, lúc này cả trái tim cũng say. Nhìn bộ dạng này của cô Văn Nhân Mạc cố ý nơi đang hôn khẽ cắn một chút, loại cảm giác này khiến cho Triển Thất bắt đầu run rẩy, không tự chủ được mà phát ra âm thanh.
Sau khi anh hôn khắp cả người của cô thì mới chịu ngừng lại, thâm tình nhìn cô: "Thất, từ nay về sau em cũng chỉ có thể là người của anh." Lập tức liền trở nên điên cuồng.
"Ân......"
Loại cảm giác này rất kỳ quái, làm cho nàng có chút sợ hãi đồng thời lại rất mong đợi, lúc này Văn Nhân Mạc cũng là hoàn toàn xa lạ, giống như là muốn đem cô nuốt vào trong bụng vậy. Văn Nhân Mạc một phen kéo một tầng trói buộc cuối cùng trên người hung hăng đặt ở trên người cô, sau đó không ngừng hôn lên môi cô.
Sau khi cảm giác được Triển Thất có phản ứng thì anh lại càng trở nên điên cuồng, một tay vẫn dừng lại ở trên mặt cô một bàn tay khác lại giống như hạ lưu, dừng lại ở nơi mà tiểu Văn Nhân Mạc sắp đến gần mới dừng lại rồi đè xuống.
"Ân.... ..... Ân.... ...."
Triển Thất đã không nhịn nổi, phản ứng của cô càng thêm kích thích đến Văn Nhân Mạc. Lúc này anh muốn nổ tung rồi, muốn trực tiếp đi vào, nhưng là đột nhiên nghĩ đến cô sẽ có thể rất đau cho nên chỉ có thể dịu dàng một chút.
Tất cả vẫn còn tiếp tục, Triển Thất từ từ cảm thấy trống rỗng, muốn lấp đầy cái gì đó vào,, cho nên mới bắt đầu tìm kiếm.
Cảm nhận được mong muốn của Triển Thất Văn Nhân Mạc cũng không hề do dự phối hợp với cô, nhưng mà đây cũng là lần đầu tiên của anh nha. Ở thời điểm quan trọng như vậy anh lại trở nên căng thẳng, thử hơn nữa ngày cũng không tìm được cửa vao (Khụ khụ cửa vào là gì mấy nàng tự YY ak), trên đầu cũng chảy mồ hôi như mưa rồi.
Triển Tâất cũng không nói, biết là anh giữ gìn nhưng là không thể giữ gìn như vậy đi, cuối cùng nhìn thấy anh muốn bùng nổ chỉ có thể giúp đỡ anh tìm kiếm một chút. Sau khi có Triển Thất trợ giúp Văn Nhân Mạc mới tìm được vị trí, sau đó anh giới thiệu cho cô làm quen với tiểu Văn Nhân Mạc vẫn luôn ngủ đông, để cho bọn họ hiểu rõ nhau.
"A ——"
Đột nhiên đi vào khiến cho Triển Thất không nhịn được kêu lên, lúc nãy rõ ràng nghe thấy được Tiễn Kỳ có vẻ rất thoải mái ma, vì sao đến lượt cô lại đau như vậy, cô không biết là, Tiễn Kỳ như vậy là do bị thuốc khống chế, nên hoàn toàn quên mất.
"Chịu đựng một chút, anh xem trong sách nói rất nhanh sẽ tốt lên."
Nhìn thấy Triển Thất đau như vậy Văn Nhân Mạc cũng không dám cử động ngùng lại an ủi cô.
"Lần sau chúng ta làm được được không." Thật con mẹ nó đau quá, Triển Thất cảm giác được cô giống như sắp bị bổ đôi ra vậy, tất cả mọi người nói lần thứ hai sẽ không đau nữa, cho nên lúc này đây có thể quên đi hay không a.
"Anh thật sự không nhịn được, em chịu đựng một chút nữa sẽ không đau mà." Bây giờ Triển Thất có nói cái gì cũng không có ích, Văn Nhân Mạc chỉ có thể làm hết sức thả nhẹ động tác rút ra đưa vào một chút mà bắt đầu luật động......
Loại cảm giác xiết chặt này làm cho Văn Nhân Mạc rất thoải mái, nhìn thấy Triển Thất ở dưới thân vô cùng đau đớn thì chỉ có thể tiếp tục dịu dàng hôn lên môi cô, hi vọng cô có thể thoãi mái với anh.
Từ từ Triển Thất cảm thấy đã đau đến chết lặng, đã không còn đau giống như lúc mới bắt đầu, ngược lại có một loại khoái cảm. Rất nhanh cô liền cảm giác được một sự tuyệt vời mà không thể nói nên nói, làm cho cô càng muốn nhiều hơn......
"Nhanh.... ....Nhanh lên một chút.... ..."
Lúc này nhìn thấy Triển Thất như vậy lông mày của Văn Nhân Mạc mới giãn ra, lập tức liền nghe theo lời của cô luật động nhanh hơn. Một hồi nhanh chóng qua đi hai người bọn họ cùng nhau đi đến Thiên đường.
Tác giả :
Mèo Lười Yêu Ngủ