Vợ Yêu Của Đại Ca Xã Hội Đen
Chương 70: Sờ qua thì làm sao?
“Mày làm người Bạch Bang phái tới?"
Văn Nhân Mạc và Triển Thất ngồi trên ghế, thẩm vấn tên tù binh nằm dưới đất, thật ra họ cũng biết tên này là từ đâu tới, làm vậy trước hết để hắn thả lỏng cảnh giác, mới lộ ra sơ hở.
“Hừ, Bạch Bang thì sao, nói cho các người biết các người không còn sống được mấy ngày nữa đâu."
Thấy hắn trả lời trực tiếp như vậy Văn Nhân Mạc và Triển Thất có chút ngoài ý muốn, theo lý thuyết, loại này phải kiểu dáng cao ngạo mặc kệ bị bức hay ép đều không nói mới đúng? Chẳng lẽ không phải người của Bạch Bang.
“Các ngươi nhanh chóng thả ta ra, tiểu gia ta trở về sẽ suy nghĩ lại mà buông tha các ngươi, nếu không."
“Nếu không thì sao?"
Triển Thất nhìn hắn nở nụ cười, người này không ai khác là con trai của người quen cũ tiền nhiệm bang chủ Bạch bang Bạch Hoàn, lúc ấy hắn phải chạy trốn mới đúng, làm sao lại xuất hiện ở Diễm bang, còn có khẩu khí lớn như vậy.
“Hừ, hiện tại Chu Tước môn quyết định để ta làm bang chủ Bạch bang, nếu các ngươi dám làm gì với ta, Chu tước môn biết được nhất định sẽ diệt Diễm bang."
Quyết định? Chu Tước môn đến cùng là giở trò gì, sao có thể để hắn tới Bạch bang làm bang chủ? Triển Thất nghi hoặc nghĩ, nhìn bộ dáng của hắn không phải cố ra vẻ mạnh miệng. Đến cùng đã xảy ra chuyện gì, Chu Tước môn thay đổi chiến lược? Nghe nói bang chủ kia là thân tín do người Chu Tước môn phái xuống, như vậy tuyệt đối sẽ không thay đổi bang chủ.
“Giải hắn xuống trước."
“Lần này Thạch đà chủ có công biểu hiện trước đây cũng rất tốt, hiện tại đi tiếp nhận vị trí của Triệu đường chủ đi, ngươi cũng đi xuống đi, an bài chuyện bên kia tốt một chút."
Triển Thất và Văn Nhân Mạc liếc nhìn nhau sau đó sai người dẫn tên kia đi trước.
“Lão đại, lần này anh thấy thế nào?"
“Anh hoài nghi chuyện này cùng chuyện Bạch Quang lần trước có liên quan, cho nên mới phái Bạch An Huy đi làm bang chủ, chúng ta cứ theo hướng này mà đi."
“Em cũng nghĩ vậy, bất quá Bạch Quang lần trước bị đưa vào kĩ viện không lâu sau thì nhiễm bênh đã chết rồi. Hắn chết rồi sau này sẽ không còn ai bán mạng vì hắn nữa, vậy tên kia cùng bọn họ có quan hệ gì đây?"
Bạch Quang bị Triển Thất bắt được ném hắn cho mười tên ăn mày chơi bảy ngày bảy đêm, sau đó lại đưa hắn ta tới kĩ viễn, nghe nói làm ăn cũng tốt lắm, Bạch Bang có rất nhiều người hận hắn ta, cho nên một bộ phận khách hàng đại bộ phận đều là người Bạch bang, có thể nghĩ, gặp người mình oán hận nên tìm mọi cách, muôn vàn tra tấn, nên không lâu sau cơ thể liền nhiễm bệnh nặng mà chết.
“Chuyện này đối với chúng ta cũng không phải là một tin tốt, em nghĩ thử xem, đảm nhiệm vị trí ở Bạch bang lâu như vậy cũng không phải là nhân vật đơn giản, thật vất vả mới lấy được vị trí bang chủ sao lại chấp nhận cứ như vậy mất đi, cho nên Bạch bang chắc chắn đang nội loạn."
“Cái đó, em có việc cần đi trước."
Sau một lúc đại sảnh chỉ còn lại hai người bọn họ Văn Nhân Mạc trực tiếp ôm Triển Thất vào lòng, bàn tay không thành thật luồn vào trong áo Triển Thất. Thản nhiên vừa nói chuyện vừa xoa nắn, sau tối hôm đó Triển Thất cố ý lảng tránh Văn Nhân Mạc, Văn Nhân Mạc cũng biết cô nghĩ gì, cho nên cũng không ép buộc cô. Chỉ là từ đêm hôm đó về sau anh không có khả năng bình tĩnh được, mỗi ngày đều nghĩ tới một khắc** kia, đã lâu rồi anh chưa được chạm vào người cô.
Anh không cầu mỗi ngày sẽ làm gì cô, chỉ cần mỗi ngày ôm một tí, sờ một chút, buổi tối cùng nhau ngủ là tốt rồi------ ngủ đơn thuần. Bây giờ vất vả lắm mới có cơ hội ở chung với nhau, sau có thể buông tha cô được, nhất định phải đem khoảng thời gian mong nhớ này đòi lại hết.
“Em đã nói mình cần đi rồi, mau lấy móng vuốt của anh ra."
Triển Thất thấy mình nói mà Văn Nhân Mạc một chút cũng không có phản ứng, giống như đang suy nghĩ, nhưng bàn tay to vẫn không ngừng sờ tới sờ lui.
“Ưm……Ưm…"
Triển Thất sốt ruột liền mở miệng mắng, định lôi cái tay thối của Văn Nhân Mạc ra ngoài, cô vừa động Văn Nhân Mạc liền phục hồi tinh thần, nhìn cô gái nhỏ không ngừng bị giày vò trong lòng, còn có cánh môi mê người kia liền cúi đầu hôn xuống. Hương vị của cô vẫn ngọt ngào như trước, hôn một lúc mới luyến tiếc buông ra.
Không khí trong phòng nóng lên, tiếng thở dốc không ngừng, một mảnh mờ ám.
Chờ anh hôn đủ mới buông cô ra, Triển Thất oán hận ở trong long anh thở hổn hển, tên này sao hô hấp lại tốt như vậy, chẳng lẽ không cần thở sao?
“Vô lại, Lão sắt quỷ."
Triển Thất mỗi lần ở trước mặt Văn Nhân Mạc đều trở nên ngây thơ, có lẽ chỉ có ở trước mặt anh, cô mới giống một người phụ nữ.
“ừ, anh nhớ ngày đó không phải anh chủ động nha, muốn nói sắc, người nào đó so với anh còn sắc hơn đó."
Văn Nhân Mạc vừa nói vẻ mặt Triển Thất liền 囧, thật vất vả mới quên đi chuyện tình đêm đó, ngày đó không biết có phải bị quỷ nhập hay không, sao mình lại làm ra chuyện đó, có điều nhớ tới chuyện đó, cô liền nghĩ ra cách phản kích lại.
“Lão đại, động tác ngày đó của anh trông rất thành thạo, không phải mỗi ngày buổi tối đều tự mình làm chứ."
Triển Thất cười vô cùng mờ ám,nhớ lần đó cô không thành thạo lắm anh ra tay giúp đỡ bây giờ nghĩ lại cô liền nở nụ cười xấu xa, lúc ấy không nghĩ nhiều, bây giờ suy nghĩ lại, nếu bình thường không làm, thì sao biết được.
“Đừng lộn xộn, nếu không anh liền ăn em."
Triển Thất ở trong lòng Văn Nhân Mạc nhích tới nhích lui, động tác làm tiểu Văn Nhân Mạc cứng lên, như muốn thoát khỏi trói buộc để cùng cô chào hỏi, không hề bị Văn Nhân Mạc khống chế. Anh cũng mượn có này để giảm bớt xấu hổ, anh cũng là đàn ông có được không, hơn hai mươi năm không chạm vào phụ nữ, làm sao lại không có nhu cầu sinh lí, thời điểm có nhu cầu đương nhiên là tự mình giải quyết.
Văn Nhân Mạc nói xong Triển Thát thật sự không động,hiện tại người đàn ông này quá nguy hiểm, không cẩn thận có thể ăn cô luôn. Nhưng bây giờ đang ở trong phòng họp, nói không chừng còn có người tới, hơn nữa bên ngoài cũng có người hợp tác, nếu có âm thanh gì truyền ra cũng không tốt.
“Vậy có thể lấy tay của anh ra không?"
Choáng nha không cho cô động, còn anh thì không nhàn rỗi.
“Như vậy có thể giúp của em lớn hơn."
Đồ đàn ông vô sỉ, Triển Thất thật sự muốn đập chết anh.
“Em yên tâm, chỉ cần em không muốn, anh vẫn sẽ chờ em. Anh biết bây giờ em vẫn còn nhỏ, hơn nữa bây giờ đang loạn thế, đợi em trưởng thành, anh cũng đủ năng lực mang lại cảm giác an toàn cho em sau đó em liền gả cho anh có được không?"
Những lời này Văn Nhân Mạc để trong lòng rất lâu rồi, bây giờ rốt cuộc nói ra. Nghe những lời này nói không cảm động là giả, cho dù ở hiện đại cũng nguười phụ nữ không dễ có cơ hội tìm được người đàn ông lí tưởng như vậy, huống chi cái thời đại thê thiếp thành đàn này.
“Thật ra không phải em không muốn, chỉ là chưa chuẩn bị tốt tâm lí, cho em chút thời gian được không?"
Triển Thất sau khi nói xong chủ động hôn lên môi anh, Văn Nhân Mạc biết Triển Thất có suy nghĩ khác người, vì anh có điều tra về cô biết cô còn có một vị hôn phu, hơn nữa hình như cô rất yêu hắn ta, bây giờ nghe cô nói như vậy cảm thấy vô cùng cao hứng. Cho nên để mặc cô kéo xuống triền miên hôn môi.
“Anh còn muốn."
Đều nói đàn ông vô lại, những lời này một chút cũng không sai, lùi một bước liền muốn được voi đòi tiên. Mới vừa rồi còn chính nghĩa nói tuyệt không ép buộc cô, giờ lại đi suy nghĩ làm chuyện đó rồi.
“Đây là ban ngày, hơn nữa bên ngoài nhiều người như vậy."
Thì ra tên đàn ông này trong quá trình hôn môi đã kéo tay cô cầm vào tiểu Văn Nhân Mạc, còn vô sỉ yêu cầu cô động. Bây giờ anh có thể không ăn cô, nhưng tạm giải quyết cho đỡ thèm vậy.
“Cũng không phải lần đầu tiên sợ cái gì, lần trước nhiều người ngoài nghe như vậy em cũng không để ý, làm một lần nữa thì có sao."
Văn Nhân Mạc cũng bắt đầu cò kè mặc cả với cô, nhớ thời điểm diễn trò cho bọn Long Mai nghe cô kêu rên vô cùng lớn.
Triển Thất bây giờ muốn cự tuyệt cũng không được, tên này dám cầm lấy tay cô rồi tự mình động, nhìn anh nhẫn nhịn cực khổ như vậy cũng mềm lòng giúp anh.
Người bên ngoài phòng họp chợt nghe thấy âm thanh quỷ dị, còn có tiếng rên trầm thấp của đàn ông. Người trong Diễm bang ngoại trừ Văn Nhân Mạc có người nào không hay đi bụi hoa, vừa nghe thấy âm thanh liền biết trong phòng đang làm gì. Trong lòng cũng đồng thời suy nghĩ, cho dù bang chủ người không suy nghĩ cẩn thận cũng không nên làm giữa ban ngày vậy chứ, làm cho một đám đàn ông hận không thể đi kiếm phụ nữ phát tiết.
Khi hai người từ trong phòng họp đi ra thì trời cũng đã tối, buổi chiều vốn có nhiều người tìm đến, nhưng vừa tới cửa đã nghe thấy âm thanh kia liền tự động quay trở về. Văn Nhân Mạc bị cô nói vô lại quyết định vô lại tới cùng, một lần lại một lần, cuối cùng Triển Thất mệt mỏi tới tay cũng nâng không lên được mới bị anh ôm trở về. Cô không khỏi suy nghĩ, nếu có ngày bị anh ăn thật, cô có thể xuống giường được hay không.
Sáng sớm hôm sau Văn Nhân Mạc tinh thần phơi phới giúp Triển Thất ăn cơm, bởi cánh tay cô thật không còn sức lực. Thích Thiên thấy Văn Nhân Mạc như vậy cũng không quá ngạc nhiên, bởi vì chiều hôm qua anh có nghe chuyện tình của bọn họ trong phòng họp, hơn nữa tối qua bọn họ cũng ngủ cùng phòng với nhau.
“Hôm nay tâm tình đại ca thật tốt, sao lại không thấy Tam đệ, chẵng lẽ ở cùng với Tiễn Kỳ, hai người đúng là trai tài gái sắc trời sinh một đôi nha."
Thấy anh như vậy liền không nhịn được trêu chọc hai câu, ai bảo hắn ta mấy ngày nay đều vác cái mặt âm trầm nửa đêm lôi kéo anh đi uống rượu. Thích Thiên rất trung thành với Văn Nhân Mạc cũng không ngại chuyện Văn Nhân Mạc với Triển Thất ở chung với nhau, tuy rằng hai người đần ông ở chung có hơi không chấp nhận được, nhưng chỉ cần đại ca có thể sống vui sướng hạnh phúc, chuyện gì cùng không quan trọng.
“Anh nói tôi cùng ai một chỗ, nói cho anh biết, nếu dám huỷ hoại thanh danh của lão nương tôi liền thiến anh."
Văn Nhân Mạc còn chưa trả lời Tiễn Kỳ đã cướp lời nói trước, cô tới đây tìm Triển Thất, không nghĩ tới lại nghe thấy tên mình.
“Chẵng lẽ không đúng sao? Tối hôm qua tôi còn nghe huynh đệ tôi nói cô bảo với bọn họ không phải Tam đệ tôi không lấy chồng, thế nào hôm nay lại phủi sạch quan hệ rồi."
Tiễn Kỳ biết Triển Thất là phụ nữ về sau liền cố ý ra ngoài truyền tin tức hai người sắp kết hôn, đây là cô cố ý, cô cũng không muốn như vậy buông tha Triển Thất, cô còn dùng bồ câu đưa thư kêu Long Mai trở về.
“Cho dù chúng tôi muốn kết hôn nhưng hiện tại còn chưa thực hiện, anh nói như vậy không phải là huỷ danh dự của tôi sao?"
Tuy rằng bình thường Tiễn Kỳ thích dùng vũ lực giải quyết vấn đề, nhưng không có nghĩa là cô không thể nói.
“Nha, thì ra Tiễn Kỳ cô nương cũng để ý danh dự."
“Đương nhiên, lỡ sau này Triển Thất cảm thấy tôi là phụ nữ tuỳ tiện thì làm sao bây giờ."
“Vậy nếu tôi nói cho Tam đệ người mà cô muốn gả bị người khác ôm qua, còn sờ qua thì thế nào?"
Văn Nhân Mạc và Triển Thất ngồi trên ghế, thẩm vấn tên tù binh nằm dưới đất, thật ra họ cũng biết tên này là từ đâu tới, làm vậy trước hết để hắn thả lỏng cảnh giác, mới lộ ra sơ hở.
“Hừ, Bạch Bang thì sao, nói cho các người biết các người không còn sống được mấy ngày nữa đâu."
Thấy hắn trả lời trực tiếp như vậy Văn Nhân Mạc và Triển Thất có chút ngoài ý muốn, theo lý thuyết, loại này phải kiểu dáng cao ngạo mặc kệ bị bức hay ép đều không nói mới đúng? Chẳng lẽ không phải người của Bạch Bang.
“Các ngươi nhanh chóng thả ta ra, tiểu gia ta trở về sẽ suy nghĩ lại mà buông tha các ngươi, nếu không."
“Nếu không thì sao?"
Triển Thất nhìn hắn nở nụ cười, người này không ai khác là con trai của người quen cũ tiền nhiệm bang chủ Bạch bang Bạch Hoàn, lúc ấy hắn phải chạy trốn mới đúng, làm sao lại xuất hiện ở Diễm bang, còn có khẩu khí lớn như vậy.
“Hừ, hiện tại Chu Tước môn quyết định để ta làm bang chủ Bạch bang, nếu các ngươi dám làm gì với ta, Chu tước môn biết được nhất định sẽ diệt Diễm bang."
Quyết định? Chu Tước môn đến cùng là giở trò gì, sao có thể để hắn tới Bạch bang làm bang chủ? Triển Thất nghi hoặc nghĩ, nhìn bộ dáng của hắn không phải cố ra vẻ mạnh miệng. Đến cùng đã xảy ra chuyện gì, Chu Tước môn thay đổi chiến lược? Nghe nói bang chủ kia là thân tín do người Chu Tước môn phái xuống, như vậy tuyệt đối sẽ không thay đổi bang chủ.
“Giải hắn xuống trước."
“Lần này Thạch đà chủ có công biểu hiện trước đây cũng rất tốt, hiện tại đi tiếp nhận vị trí của Triệu đường chủ đi, ngươi cũng đi xuống đi, an bài chuyện bên kia tốt một chút."
Triển Thất và Văn Nhân Mạc liếc nhìn nhau sau đó sai người dẫn tên kia đi trước.
“Lão đại, lần này anh thấy thế nào?"
“Anh hoài nghi chuyện này cùng chuyện Bạch Quang lần trước có liên quan, cho nên mới phái Bạch An Huy đi làm bang chủ, chúng ta cứ theo hướng này mà đi."
“Em cũng nghĩ vậy, bất quá Bạch Quang lần trước bị đưa vào kĩ viện không lâu sau thì nhiễm bênh đã chết rồi. Hắn chết rồi sau này sẽ không còn ai bán mạng vì hắn nữa, vậy tên kia cùng bọn họ có quan hệ gì đây?"
Bạch Quang bị Triển Thất bắt được ném hắn cho mười tên ăn mày chơi bảy ngày bảy đêm, sau đó lại đưa hắn ta tới kĩ viễn, nghe nói làm ăn cũng tốt lắm, Bạch Bang có rất nhiều người hận hắn ta, cho nên một bộ phận khách hàng đại bộ phận đều là người Bạch bang, có thể nghĩ, gặp người mình oán hận nên tìm mọi cách, muôn vàn tra tấn, nên không lâu sau cơ thể liền nhiễm bệnh nặng mà chết.
“Chuyện này đối với chúng ta cũng không phải là một tin tốt, em nghĩ thử xem, đảm nhiệm vị trí ở Bạch bang lâu như vậy cũng không phải là nhân vật đơn giản, thật vất vả mới lấy được vị trí bang chủ sao lại chấp nhận cứ như vậy mất đi, cho nên Bạch bang chắc chắn đang nội loạn."
“Cái đó, em có việc cần đi trước."
Sau một lúc đại sảnh chỉ còn lại hai người bọn họ Văn Nhân Mạc trực tiếp ôm Triển Thất vào lòng, bàn tay không thành thật luồn vào trong áo Triển Thất. Thản nhiên vừa nói chuyện vừa xoa nắn, sau tối hôm đó Triển Thất cố ý lảng tránh Văn Nhân Mạc, Văn Nhân Mạc cũng biết cô nghĩ gì, cho nên cũng không ép buộc cô. Chỉ là từ đêm hôm đó về sau anh không có khả năng bình tĩnh được, mỗi ngày đều nghĩ tới một khắc** kia, đã lâu rồi anh chưa được chạm vào người cô.
Anh không cầu mỗi ngày sẽ làm gì cô, chỉ cần mỗi ngày ôm một tí, sờ một chút, buổi tối cùng nhau ngủ là tốt rồi------ ngủ đơn thuần. Bây giờ vất vả lắm mới có cơ hội ở chung với nhau, sau có thể buông tha cô được, nhất định phải đem khoảng thời gian mong nhớ này đòi lại hết.
“Em đã nói mình cần đi rồi, mau lấy móng vuốt của anh ra."
Triển Thất thấy mình nói mà Văn Nhân Mạc một chút cũng không có phản ứng, giống như đang suy nghĩ, nhưng bàn tay to vẫn không ngừng sờ tới sờ lui.
“Ưm……Ưm…"
Triển Thất sốt ruột liền mở miệng mắng, định lôi cái tay thối của Văn Nhân Mạc ra ngoài, cô vừa động Văn Nhân Mạc liền phục hồi tinh thần, nhìn cô gái nhỏ không ngừng bị giày vò trong lòng, còn có cánh môi mê người kia liền cúi đầu hôn xuống. Hương vị của cô vẫn ngọt ngào như trước, hôn một lúc mới luyến tiếc buông ra.
Không khí trong phòng nóng lên, tiếng thở dốc không ngừng, một mảnh mờ ám.
Chờ anh hôn đủ mới buông cô ra, Triển Thất oán hận ở trong long anh thở hổn hển, tên này sao hô hấp lại tốt như vậy, chẳng lẽ không cần thở sao?
“Vô lại, Lão sắt quỷ."
Triển Thất mỗi lần ở trước mặt Văn Nhân Mạc đều trở nên ngây thơ, có lẽ chỉ có ở trước mặt anh, cô mới giống một người phụ nữ.
“ừ, anh nhớ ngày đó không phải anh chủ động nha, muốn nói sắc, người nào đó so với anh còn sắc hơn đó."
Văn Nhân Mạc vừa nói vẻ mặt Triển Thất liền 囧, thật vất vả mới quên đi chuyện tình đêm đó, ngày đó không biết có phải bị quỷ nhập hay không, sao mình lại làm ra chuyện đó, có điều nhớ tới chuyện đó, cô liền nghĩ ra cách phản kích lại.
“Lão đại, động tác ngày đó của anh trông rất thành thạo, không phải mỗi ngày buổi tối đều tự mình làm chứ."
Triển Thất cười vô cùng mờ ám,nhớ lần đó cô không thành thạo lắm anh ra tay giúp đỡ bây giờ nghĩ lại cô liền nở nụ cười xấu xa, lúc ấy không nghĩ nhiều, bây giờ suy nghĩ lại, nếu bình thường không làm, thì sao biết được.
“Đừng lộn xộn, nếu không anh liền ăn em."
Triển Thất ở trong lòng Văn Nhân Mạc nhích tới nhích lui, động tác làm tiểu Văn Nhân Mạc cứng lên, như muốn thoát khỏi trói buộc để cùng cô chào hỏi, không hề bị Văn Nhân Mạc khống chế. Anh cũng mượn có này để giảm bớt xấu hổ, anh cũng là đàn ông có được không, hơn hai mươi năm không chạm vào phụ nữ, làm sao lại không có nhu cầu sinh lí, thời điểm có nhu cầu đương nhiên là tự mình giải quyết.
Văn Nhân Mạc nói xong Triển Thát thật sự không động,hiện tại người đàn ông này quá nguy hiểm, không cẩn thận có thể ăn cô luôn. Nhưng bây giờ đang ở trong phòng họp, nói không chừng còn có người tới, hơn nữa bên ngoài cũng có người hợp tác, nếu có âm thanh gì truyền ra cũng không tốt.
“Vậy có thể lấy tay của anh ra không?"
Choáng nha không cho cô động, còn anh thì không nhàn rỗi.
“Như vậy có thể giúp của em lớn hơn."
Đồ đàn ông vô sỉ, Triển Thất thật sự muốn đập chết anh.
“Em yên tâm, chỉ cần em không muốn, anh vẫn sẽ chờ em. Anh biết bây giờ em vẫn còn nhỏ, hơn nữa bây giờ đang loạn thế, đợi em trưởng thành, anh cũng đủ năng lực mang lại cảm giác an toàn cho em sau đó em liền gả cho anh có được không?"
Những lời này Văn Nhân Mạc để trong lòng rất lâu rồi, bây giờ rốt cuộc nói ra. Nghe những lời này nói không cảm động là giả, cho dù ở hiện đại cũng nguười phụ nữ không dễ có cơ hội tìm được người đàn ông lí tưởng như vậy, huống chi cái thời đại thê thiếp thành đàn này.
“Thật ra không phải em không muốn, chỉ là chưa chuẩn bị tốt tâm lí, cho em chút thời gian được không?"
Triển Thất sau khi nói xong chủ động hôn lên môi anh, Văn Nhân Mạc biết Triển Thất có suy nghĩ khác người, vì anh có điều tra về cô biết cô còn có một vị hôn phu, hơn nữa hình như cô rất yêu hắn ta, bây giờ nghe cô nói như vậy cảm thấy vô cùng cao hứng. Cho nên để mặc cô kéo xuống triền miên hôn môi.
“Anh còn muốn."
Đều nói đàn ông vô lại, những lời này một chút cũng không sai, lùi một bước liền muốn được voi đòi tiên. Mới vừa rồi còn chính nghĩa nói tuyệt không ép buộc cô, giờ lại đi suy nghĩ làm chuyện đó rồi.
“Đây là ban ngày, hơn nữa bên ngoài nhiều người như vậy."
Thì ra tên đàn ông này trong quá trình hôn môi đã kéo tay cô cầm vào tiểu Văn Nhân Mạc, còn vô sỉ yêu cầu cô động. Bây giờ anh có thể không ăn cô, nhưng tạm giải quyết cho đỡ thèm vậy.
“Cũng không phải lần đầu tiên sợ cái gì, lần trước nhiều người ngoài nghe như vậy em cũng không để ý, làm một lần nữa thì có sao."
Văn Nhân Mạc cũng bắt đầu cò kè mặc cả với cô, nhớ thời điểm diễn trò cho bọn Long Mai nghe cô kêu rên vô cùng lớn.
Triển Thất bây giờ muốn cự tuyệt cũng không được, tên này dám cầm lấy tay cô rồi tự mình động, nhìn anh nhẫn nhịn cực khổ như vậy cũng mềm lòng giúp anh.
Người bên ngoài phòng họp chợt nghe thấy âm thanh quỷ dị, còn có tiếng rên trầm thấp của đàn ông. Người trong Diễm bang ngoại trừ Văn Nhân Mạc có người nào không hay đi bụi hoa, vừa nghe thấy âm thanh liền biết trong phòng đang làm gì. Trong lòng cũng đồng thời suy nghĩ, cho dù bang chủ người không suy nghĩ cẩn thận cũng không nên làm giữa ban ngày vậy chứ, làm cho một đám đàn ông hận không thể đi kiếm phụ nữ phát tiết.
Khi hai người từ trong phòng họp đi ra thì trời cũng đã tối, buổi chiều vốn có nhiều người tìm đến, nhưng vừa tới cửa đã nghe thấy âm thanh kia liền tự động quay trở về. Văn Nhân Mạc bị cô nói vô lại quyết định vô lại tới cùng, một lần lại một lần, cuối cùng Triển Thất mệt mỏi tới tay cũng nâng không lên được mới bị anh ôm trở về. Cô không khỏi suy nghĩ, nếu có ngày bị anh ăn thật, cô có thể xuống giường được hay không.
Sáng sớm hôm sau Văn Nhân Mạc tinh thần phơi phới giúp Triển Thất ăn cơm, bởi cánh tay cô thật không còn sức lực. Thích Thiên thấy Văn Nhân Mạc như vậy cũng không quá ngạc nhiên, bởi vì chiều hôm qua anh có nghe chuyện tình của bọn họ trong phòng họp, hơn nữa tối qua bọn họ cũng ngủ cùng phòng với nhau.
“Hôm nay tâm tình đại ca thật tốt, sao lại không thấy Tam đệ, chẵng lẽ ở cùng với Tiễn Kỳ, hai người đúng là trai tài gái sắc trời sinh một đôi nha."
Thấy anh như vậy liền không nhịn được trêu chọc hai câu, ai bảo hắn ta mấy ngày nay đều vác cái mặt âm trầm nửa đêm lôi kéo anh đi uống rượu. Thích Thiên rất trung thành với Văn Nhân Mạc cũng không ngại chuyện Văn Nhân Mạc với Triển Thất ở chung với nhau, tuy rằng hai người đần ông ở chung có hơi không chấp nhận được, nhưng chỉ cần đại ca có thể sống vui sướng hạnh phúc, chuyện gì cùng không quan trọng.
“Anh nói tôi cùng ai một chỗ, nói cho anh biết, nếu dám huỷ hoại thanh danh của lão nương tôi liền thiến anh."
Văn Nhân Mạc còn chưa trả lời Tiễn Kỳ đã cướp lời nói trước, cô tới đây tìm Triển Thất, không nghĩ tới lại nghe thấy tên mình.
“Chẵng lẽ không đúng sao? Tối hôm qua tôi còn nghe huynh đệ tôi nói cô bảo với bọn họ không phải Tam đệ tôi không lấy chồng, thế nào hôm nay lại phủi sạch quan hệ rồi."
Tiễn Kỳ biết Triển Thất là phụ nữ về sau liền cố ý ra ngoài truyền tin tức hai người sắp kết hôn, đây là cô cố ý, cô cũng không muốn như vậy buông tha Triển Thất, cô còn dùng bồ câu đưa thư kêu Long Mai trở về.
“Cho dù chúng tôi muốn kết hôn nhưng hiện tại còn chưa thực hiện, anh nói như vậy không phải là huỷ danh dự của tôi sao?"
Tuy rằng bình thường Tiễn Kỳ thích dùng vũ lực giải quyết vấn đề, nhưng không có nghĩa là cô không thể nói.
“Nha, thì ra Tiễn Kỳ cô nương cũng để ý danh dự."
“Đương nhiên, lỡ sau này Triển Thất cảm thấy tôi là phụ nữ tuỳ tiện thì làm sao bây giờ."
“Vậy nếu tôi nói cho Tam đệ người mà cô muốn gả bị người khác ôm qua, còn sờ qua thì thế nào?"
Tác giả :
Mèo Lười Yêu Ngủ