Vợ Yêu Của Đại Ca Xã Hội Đen
Chương 61: Đại toàn thắng
Thi đấu cận chiến là hai người đánh tay đôi với nhau, hiện tại đội ngũ dự thi là 13 người, như vậy là dư ra 1 người, cho nên rút thăm để chọn một người trực tiếp vào vòng trong. Không ngờ Triển Thất lại may mắn rút được thăm trực tiếp vào vòng trong, nên chỉ ngồi xem người khác so tài.
Lại trải qua một hồi quyết đấu, cuối cùng tiến vào trận chung kết là người của tứ đại bang phái cùng với Triển Thất, sau khi hai trận đấu cuối cùng kết thúc so sánh tỷ lệ thắng cuộc mới chọn ra người đứng nhất, thời điểm vào trận chung kết Triển Thất gặp phải Lôi Liệt. hơn nữa sở dĩ lần này cô tham gia thi đấu là bởi vì Lôi Liệt cũng tham gia, cô còn nhớ rõ tên khốn kia dám xem cô như hàng hoá để trao đổi.
“Anh yên tâm, tôi sẽ nhẹ tay, nhất định sẽ không làm anh bị thương."
Lôi Liệt nhìn Văn Nhân Mạc phía sau Triển Thất sau đó nhìn sang cô nói, anh ta không đem Triển Thất vào trong mắt, một là vóc dáng của cô ở nơi toàn người cao to lực lưỡng thật quá nhỏ bé, người đã có đầu óc thông minh như vậy nhất định không giỏi võ thuật.
Đối với ánh mắt khinh thường của Lôi Liệt trên mặt Triển Thất hoàn toàn không để ý, trong lòng lại âm thầm cười nói: “Tôi cũng sẽ không nương tay, nhất định đánh anh thành đầu heo."
Lục Hiên liếc nhìn Lôi Liệt không đem Triển Thất vào mắt trong lòng âm thầm mặc niệm, anh tuyệt đối không lo lắng cho Triển Thất. Hơn nữa giữa Triển Thất với Lôi Liệt cũng có chút thù oán, ha ha, lần này có cái để xem rồi, lập tức tuyên bố trận đấu bắt đầu.
“Đừng nói tôi khi dễ anh, tôi nhường anh ba chiêu thế nào."
Đến bây giờ Lôi Liệt vẫn chưa biết rõ tình huống, vẫn còn tự tin khoác loác.
“Đây chính là anh nói."
“Phanh."
Thời điểm Lôi Liệt vừa nói xong Triển Thất Trực tiếp đá một cước, một cước này dùng mười phần sức lực, lại thêm Lôi Liệt không có chuẩn bị nên bị Triển Thất đá nằm trên đất. Một cước này khiến người xem chết lặng. Đây là lão đại của một trong tứ đại bang phái sao, cứ như vậy bị đá ngã?
Lôi Liệt phủi đất trên người xuống, lau máu ở khoé miệng đứng dậy đi tới trước mặt Triển Thất. Một cước này khiến anh tỉnh ngộ, người ngoài sẽ nghĩ Triển Thất thừa dịp đá lén anh, nhưng chỉ có anh mới biết được sực lực thực sự của cú đá này, không ngờ cô cũng là một cao thủ võ thuật, xem ra phải vui đùa một phen rồi đây.
“Còn muốn kiên trì nhường tôi ba chiêu nữa không?"
Triển Thất nhìn cả người đầy đất của Lôi Liệt trêu tức hỏi.
“Đương nhiên, đại trượng phu nói lời phải giữ lời, động thủ đi."
Triển Thất cũng không có thù oán gì với Lôi Liệt, chẳng qua mấy lời nói ngày đó của anh ta làm cô khó chịu mà thôi, lần này chỉ là muốn đánh một trận xả giận. Cho dù không chiếm được tiện nghi ít nhất cũng có thể đánh anh ta răng rơi đầy đất, nên Triển Thất chỉ đánh tượng trưng hai cái, sau đó chính thức quyết đấu cùng anh ta.
Văn Nhân Mạc có nói với cô, đặc điểm bản lĩnh của Lôi Liệt đó là linh hoạt, tốc độ nhanh, khí lực không quá lớn. Mà đặc điểm của Triển Thất cũng là nhanh nhẹn, khí lực cô cũng lớn, cho nên muốn thắng cũng không quá khó khăn.
Dù sao Lôi Liệt cũng là lão đại thống lĩnh cả một bang phái, công phu tốt, tốc độ so với dự định của cô còn mau hơn, tốc độ của Triển Thất cũng coi là rất nhanh rồi, nhưng Lôi liệt vẫn hơn cô một bậc, cũng may sức mạnh Triển Thất cũng xuất sắc. Cứ như vậy, trải qua mấy trăm hiệp, song phương cũng không đánh được vào người đối thủ mấy quyền.Người dưới đài đều là người trong hắc đạo nên thấy rõ cách thức chiến đấu của hai người, người bình thường nhìn vào chỉ thấy bọn họ đang vung quyền nhanh đến hoa cả mắt.
Lại trôi qua mấy trăm hiệp, thể lực song phương bắt đầu giảm xuống, dù sao Triển Thất cũng là phụ nữ, hơn nữa cơ thể còn chưa trưởng thành gây trở ngại đến thể lực, nếu muốn thắng Lôi Liệt nhất định phải nghĩ biện pháp.
Triển Thất học được rất nhiều loại võ thuật, Thái Cực Quyền Taekwondo, Tuyệt Quyền Đạo, Không Thủ Đạo các loại, lúc này liền phát huy được lợi thế. Lúc thì cô sử dụng Thái Cực mượn lực chống lực, lúc thì dùng Không Thủ Đạo, đánh vài hiệp lại đổi chiêu khác. Cứ như vậy, Lôi liệt nhanh chóng bị Triển Thất làm cho rối loạn, nhìn không ra động tác của Triển Thất, bắt đầu bị động. Rốt cuộc, sau hơn trăm hiệp nữa trôi qua Triển Thất cũng bắt được một tia sơ hở của Lôi Liệt, nhằm thời cơ dùng hết sức lực đánh ra một chiêu.
“Oanh."
Một quyền này Triển Thất dùng toàn bộ sức lực, lại thêm quán tính, khiến Lôi Liệt bay xuống lôi đài.
Còn chưa hết, tiếp đó, Triển Thất nhảy xuống lôi đài hành hung một Lôi Liệt một trận, khiến đám người xem phía dưới ngây cả người.
Cuối cùng Triển Thất đánh mệt mới dừng lại, sau còn đá Lôi Liệt một cái,cười thầm rồi đi về phía Văn Nhân Mạc, trong lòng kêu gào nghĩ: “ Cho anh khinh thường lão nương, lần này rốt cuộc sảng khoái, ha ha ha."
Triển Thất đánh một trận sảng khoái, bất quá trừ bỏ một quyền kia còn lại tất cả đều không dùng sức, bọn họ còn đang quan hệ hợp tác, không nên đánh anh ta tới nỗi không đứng dậy được.
“Hiệp này Nhị bang chủ Diễm bang Triển Thất thắng."
Thấy Triển Thất rời đi Lục Hiên hưng phấn công bố kết quả, nhìn Lôi Liệt trên mặt đất chật vật không chịu nổi trong lòng vui sướng như nở hoa, rốt cuộc cũng có người thảm hơn anh, anh vẫn còn nhớ lần đầu gặp Triển Thất lúc đó cũng bị hành hung một trận.
Rất nhanh một nhóm người Bạch Hổ môn đã chạy ra đỡ Lôi Liệt dậy còn ầm ĩ đòi tìm Triển Thất báo thù, nhưng đều bị Lôi Liệt cản lại. Anh cũng không biết mình chỗ nào đắc tội Triển Thất, nhưng trải qua trận đấu vừa rồi cách nhìn của anh về Triển Thất hoàn toàn thay đổi. Từ nhỏ anh đã được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay, vì là con trai của Môn chủ Bạch Hổ môn, cho nên ai thấy anh cũng a dua nịnh nọt, lớn lên trực tiếp cai quản Bạch Hổ môn có thể nói là một đường thuận buồm xuôi gió.
Cho tới bây giờ lần đầu tiên anh bị người đánh, cho nên trong lòng có chút vui vẻ. Nếu Triển Thất biết được suy nghĩ trong lòng của Lôi Liệt nhất định sẽ đạp anh ta thêm hai cái, hàng này quá tiện rồi.
Một ngày sau khi trận đấu kết thúc, Diễm bang trở thành một đám hắc mã, thi đấu cá nhân toàn bộ đều vô địch, tổng cộng được mười lăm phần. Đứng thứ hai là Chu Tước môn, Chu Tước môn có hai người đứng thứ hai dành được sáu phần. Thanh Phong trại có một người đứng thứ hai dành được ba phần, còn lại Bạch Hổ môn, Huyền Vũ môn cùng Thanh Long bang đều có một người đứng thứ ba dành được một phần.
“Tốt lắm, hôm nay đến đây thôi, ngày mai chúng ta tiến hành thi đấu đoàn thể."
Công bố xong kết quả Lục Hiên lập tức chạy lại chỗ Triển Thất vuốt mông ngựa, lại cầm một đống đồ cổ quái nào đó đưa cho Triển Thất, các bang phái nhìn thần tài thường ngày hay áp bức bọn họ giờ lại chân chó như vậy khoé miệng đều run rẩy một trận, hôm nay đúng là bị coi thường không ít.
“Trận đấu ngày mai các người nên cẩn thận, Chu Tước môn bây giờ có sáu phần, bọn họ nếu muốn thắng như đã nói nhất định sẽ uy hiếp các người. Như vậy chỉ cần thi đấu đoàn thể bọn họ đạt được quán quân sẽ nhiều hơn các người một phần."
Về tới Diểm bang Lục Hiên liền nhắc nhở Triển Thất.
Chuyện này Triển Thất và Văn Nhân Mạc cũng từng nghĩ tới, nhưng nếu muốn loại bỏ bọn họ, Chu Tước môn chưa có năng lực đó. Nhưng nhất định phải cẩn thận, Chu Tước môn giỏi nhất là đâm sau lưng.
Bởi vì ngày mai sẽ thi đấu nên mọi người đều nghỉ ngơi sớm, Triển Thất đánh với Lôi Liệt gần nửa ngày xương cốt đều rã rời, nằm lên giường Văn Nhân Mạc lập tức tiến tới mát xa thả lỏng cơ bắp khiến cô ngủ luôn. Đợi Triển Thất ngủ say Văn Nhân Mạc mới ôm cô vào trong ngực cùng nhau ngủ.
Ngày hôm sau Triển Thất bị Văn Nhân Mạc đánh thức, dạo gần đây cô cảm thấy cơ thể thật mệt mỏi, thể lực cũng giảm xuống, cho nên ngủ rất nhiều, cô và Văn Nhân Mạc cũng thử kiểm tra đều không có bệnh tật gì, chắc gần đây sự việc quá nhiều dẫn đến mệt mỏi thôi.
Thu thập xong mọi thứ rồi đi về phía sân đấu ngày hôm qua, lần này tiến hành thi đấu đoàn thể. Trong sân đã dựng lên một lôi đài lớn, chứa đủ cả trăm người. Hiện tại dự thi có mười ba đội ngũ, từng đội có thể phái ra mười người, những người này đứng trên lôi đài có vẻ nhàn rỗi.
Mười ba đội lên đài lập tức có người đứng lên cỗ vũ, lần đấu này do Triển Thất dẫn đầu còn có đám người Thích Thiên, Đại Ngưu phụ trợ.
Sau khi Lục Hiên tuyên bố trận đấu bắt đầu liền đánh nhau, Chu tước môn nhân số đã nhiều lần này còn thêm huyền Vũ môn trợ thủ, gần như nửa sân đều là người của bọn họ.
Chu Tước môn giống như bàn bạc từ trước, vừa bắt đầu liền nhắm bên Triển Thất đánh. Lần so tài này các bang phái đều đưa ra người giỏi nhất, bản lĩnh không nhỏ, đánh một lần nhiều người như vậy cũng hơi quá sức.
Bên Diễm bang công phu cao nhất là ba người Triển Thất, Thích thiên Đại Ngưu. Chu Tước Môn đối với bọn họ đều hiểu rõ hết sức, đều đã điều tra qua, cho nên vừa lên đã dồn bọn họ vào góc riêng. Ba người bọn cô bị ép dần trở nên bị động, rất nhanh đã có người bị đánh xuống lôi đài.
“Triển Thất cẩn thận."
Thời điểm Triển Thất phân tâm để lộ sơ hở cho đối thủ, lập tức vài người hướng cô đánh tới, Văn Nhân Mạc theo dõi trận đấu mà tâm đều thắt lại, sớm biết như vậy để anh thi cho rồi.
Thấy mấy người kia sắp đánh đến Triển Thất, đúng lúc này một đạo bóng dáng xuất hiện, miễn cưỡng thay Triển Thất chống đỡ một kích kia. Chờ nguy hiểm qua đi quay đầu lại mới biết người cứu cô là Lôi Liệt, không nghĩ tới anh ta lại giúp cô, nhìn dáng vẻ của anh ta không giống như vì quan hệ hợp tác, bất quá bây giờ không có thời gian để suy nghĩ chuyện này.
Văn Nhân Mạc thấy Lôi Liệt cứu Triển Thất tâm cũng nhéo một trận, cũng không biết nên hình dung cô thế nào, lại trêu chọc thêm một người đàn ông nữa.
Có Lôi Liệt hỗ trợ bên Triển Thất dần chiếm ưu thế, hơn nữa Tiễn Kỳ cũng thoát khỏi Tiễn bang chạy sang hỗ trợ bọn họ. Mà người của Long Hổ môn bên Chu Tước môn, bọn họ cũng chỉ giả vờ đánh hai cái, rất nhay đã thay đổi thế trận.
Vừa rồi Triển Thất thiếu chút nữa bị thương, điều này cũng kích thích mọi người trong Diễm bang, tất cả đều liều mạng xông lên. Không ngừng có người bị đánh xuống lôi đài, những người bị đánh xuống đều là người của Chu Tước môn. Người trên lôi đài ít dần, hiện tại chỉ còn không tới một nửa.
Người cuối cùng của Chu Tước môn còn sót lại cũng bị đánh rớt khỏi lôi đài trong sân chỉ còn lại ba đội ngũ, nhiều nhất là Bạch Hổ môn còn chín người, thứ hai là Thanh Long bang còn bảy người, đứng thứ ba là Diễm bang, trải qua một hồi công kích chỉ còn lại năm người.
“Kết quả thi đấu đoàn thể Bạch Hổ môn đứng nhất dành được mười phần, Thanh Long môn đứng thứ hai dành được tám phần, Diễm bang đứng thứ ba dành được năm phần. Cộng thêm kết quả của ngày đầu, ba đội đứng nhất đó là, Diễm bang đứng thứ nhất với hai mươi phần, Bạch Hổ môn đứng thứ hai được mười một phần, Thanh Long bang đứng thứ ba được tám phần."
Diễm bang thể hiện tài năng đạt được quán quân khiến mọi người mở rộng tầm mắt, nhưng sự thật trước mắt không thể phủ nhận. Có điều tức giận nhất chắc là Chu Tước môn và Huyền Vũ môn, ngay cả ba vị trí đầu cũng không dành được.
Diễm bang lần này chiếm được hai mươi danh ngạch tiến vào bảo tàng, vốn Bạch Hổ môn mua mất năm danh ngạch, nhưng bị Triển Thất thắng cược đòi lại, nên vẫn còn hai mươi danh ngạch. Bạch Hổ môn có mười lăm danh ngạch, cộng thêm năm danh ngạch của Tiễn bang cũng là hai mươi danh ngạch. Thanh Long bang đứng thứ ba được mười danh ngạch, cộng thêm Xích Viêm và Dã Lang bang giúp vào được thêm năm danh ngạch tổng lại cũng được hai mươi người. Huyền Vũ môn không có thắng lợi, chỉ có năm danh ngạch, bọn họ hợp tác với Phi Ưng trại được thêm mười danh ngạch nữa. Chu Tước môn quan hệ tương đối rộng, cộng thêm Long Hổ môn, Bạch bang, Liệt Hoả góp vào cũng đủ hai mươi danh ngạch. Thanh Phong trại cùng Lục Hiên đều là năm danh ngạch.
Tứ đại bang phái lần này trừ Huyền Vũ môn đều được hai mươi danh ngạch, xem ra tiến vào bảo tàng nhất định sẽ trả qua một hồi chém giết
Bảo tàng còn một ngày mới có thể mở ra, một ngày này các bang phái đều chuẩn bị đầy đủ vật tư, bởi vì sau ba ngày bảo tàng mới mở cửa lại một lần nữa cho người bên trong đi ra.
“Nhị bang chủ, lần này chúng ta chiến thắng tất cả đều nhờ công lao của anh, ly này Đại Ngưu tôi kính anh, trước đây là tôi không hiểu chuyện, mong anh bỏ qua cho."
Vật tư chuẩn đi bảo tàng đều đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ việc đợi đến lúc đi bảo khố, một ngày này cũng không có sự tình gì lớn là thời gian tốt để nghỉ ngơi hồi sức. Vì để mọi người thả lỏng, nên tổ chức một lễ chúc mừng nhỏ, thời điểm uống được một nửa Đại Ngưu lảo đảo đến cho Triễn Thất kính rượu tạ lỗi. Trong khoảng thời gian ở mỏ quặng anh đã suy nghĩ rất nhiều, cũng học được rất nhiều, người cũng thành thục hơn, cũng bởi vì như vậy, Văn Nhân Mạc mới gọi anh về.
Triển Thất cũng không có ghi hận đối với Đại Ngưu, cho nên uống vài ly sau này hai người đều trở thành bằng hữu.
Sau khi kết thúc trận đấu trở về Triển Thất cũng cảm giác được bụng không thoải mái, sau khi uống vài ly rượu cảm giác khó chịu càng mãnh liệt, Văn Nhân Mạc đã nhận ra sự khác thường của Triển Thất từ sớm, sắc mặt cô trắng nhợt không chút máu, nhưng kiểm tra cẩn thẩn mấy lần cũng không phát hiện ra bệnh gì.
“Lão đại mang tôi về trước."
Ngay lúc Văn Nhân Mạc đang cau mày tìm nguyên nhân thì Triển Thất đi đến bên cạnh anh nói nhỏ, thời điểm cẩm tay cô Văn Nhân Mạc liền giật mình, cơ thể cô có tính hàn, tay chân lạnh hơn người thường, nhưng không có lạnh băng như hôm nay, hơn nữa nhìn cô có vẻ như đang cố nhịn đau, trán phủ đầy tầng mồ hôi lạnh.
Lúc này cũng có rất nhiều người nhận thấy Triển Thất có điểm bất thường, đều vậy quanh lại.
“Thất Thất, sao tay anh lại lạnh như vậy."
“Văn Nhân Mạc, tiểu Thất đây là bị bệnh gì."
“Chủ tử, anh không thoải mái chỗ nào."
Lại trải qua một hồi quyết đấu, cuối cùng tiến vào trận chung kết là người của tứ đại bang phái cùng với Triển Thất, sau khi hai trận đấu cuối cùng kết thúc so sánh tỷ lệ thắng cuộc mới chọn ra người đứng nhất, thời điểm vào trận chung kết Triển Thất gặp phải Lôi Liệt. hơn nữa sở dĩ lần này cô tham gia thi đấu là bởi vì Lôi Liệt cũng tham gia, cô còn nhớ rõ tên khốn kia dám xem cô như hàng hoá để trao đổi.
“Anh yên tâm, tôi sẽ nhẹ tay, nhất định sẽ không làm anh bị thương."
Lôi Liệt nhìn Văn Nhân Mạc phía sau Triển Thất sau đó nhìn sang cô nói, anh ta không đem Triển Thất vào trong mắt, một là vóc dáng của cô ở nơi toàn người cao to lực lưỡng thật quá nhỏ bé, người đã có đầu óc thông minh như vậy nhất định không giỏi võ thuật.
Đối với ánh mắt khinh thường của Lôi Liệt trên mặt Triển Thất hoàn toàn không để ý, trong lòng lại âm thầm cười nói: “Tôi cũng sẽ không nương tay, nhất định đánh anh thành đầu heo."
Lục Hiên liếc nhìn Lôi Liệt không đem Triển Thất vào mắt trong lòng âm thầm mặc niệm, anh tuyệt đối không lo lắng cho Triển Thất. Hơn nữa giữa Triển Thất với Lôi Liệt cũng có chút thù oán, ha ha, lần này có cái để xem rồi, lập tức tuyên bố trận đấu bắt đầu.
“Đừng nói tôi khi dễ anh, tôi nhường anh ba chiêu thế nào."
Đến bây giờ Lôi Liệt vẫn chưa biết rõ tình huống, vẫn còn tự tin khoác loác.
“Đây chính là anh nói."
“Phanh."
Thời điểm Lôi Liệt vừa nói xong Triển Thất Trực tiếp đá một cước, một cước này dùng mười phần sức lực, lại thêm Lôi Liệt không có chuẩn bị nên bị Triển Thất đá nằm trên đất. Một cước này khiến người xem chết lặng. Đây là lão đại của một trong tứ đại bang phái sao, cứ như vậy bị đá ngã?
Lôi Liệt phủi đất trên người xuống, lau máu ở khoé miệng đứng dậy đi tới trước mặt Triển Thất. Một cước này khiến anh tỉnh ngộ, người ngoài sẽ nghĩ Triển Thất thừa dịp đá lén anh, nhưng chỉ có anh mới biết được sực lực thực sự của cú đá này, không ngờ cô cũng là một cao thủ võ thuật, xem ra phải vui đùa một phen rồi đây.
“Còn muốn kiên trì nhường tôi ba chiêu nữa không?"
Triển Thất nhìn cả người đầy đất của Lôi Liệt trêu tức hỏi.
“Đương nhiên, đại trượng phu nói lời phải giữ lời, động thủ đi."
Triển Thất cũng không có thù oán gì với Lôi Liệt, chẳng qua mấy lời nói ngày đó của anh ta làm cô khó chịu mà thôi, lần này chỉ là muốn đánh một trận xả giận. Cho dù không chiếm được tiện nghi ít nhất cũng có thể đánh anh ta răng rơi đầy đất, nên Triển Thất chỉ đánh tượng trưng hai cái, sau đó chính thức quyết đấu cùng anh ta.
Văn Nhân Mạc có nói với cô, đặc điểm bản lĩnh của Lôi Liệt đó là linh hoạt, tốc độ nhanh, khí lực không quá lớn. Mà đặc điểm của Triển Thất cũng là nhanh nhẹn, khí lực cô cũng lớn, cho nên muốn thắng cũng không quá khó khăn.
Dù sao Lôi Liệt cũng là lão đại thống lĩnh cả một bang phái, công phu tốt, tốc độ so với dự định của cô còn mau hơn, tốc độ của Triển Thất cũng coi là rất nhanh rồi, nhưng Lôi liệt vẫn hơn cô một bậc, cũng may sức mạnh Triển Thất cũng xuất sắc. Cứ như vậy, trải qua mấy trăm hiệp, song phương cũng không đánh được vào người đối thủ mấy quyền.Người dưới đài đều là người trong hắc đạo nên thấy rõ cách thức chiến đấu của hai người, người bình thường nhìn vào chỉ thấy bọn họ đang vung quyền nhanh đến hoa cả mắt.
Lại trôi qua mấy trăm hiệp, thể lực song phương bắt đầu giảm xuống, dù sao Triển Thất cũng là phụ nữ, hơn nữa cơ thể còn chưa trưởng thành gây trở ngại đến thể lực, nếu muốn thắng Lôi Liệt nhất định phải nghĩ biện pháp.
Triển Thất học được rất nhiều loại võ thuật, Thái Cực Quyền Taekwondo, Tuyệt Quyền Đạo, Không Thủ Đạo các loại, lúc này liền phát huy được lợi thế. Lúc thì cô sử dụng Thái Cực mượn lực chống lực, lúc thì dùng Không Thủ Đạo, đánh vài hiệp lại đổi chiêu khác. Cứ như vậy, Lôi liệt nhanh chóng bị Triển Thất làm cho rối loạn, nhìn không ra động tác của Triển Thất, bắt đầu bị động. Rốt cuộc, sau hơn trăm hiệp nữa trôi qua Triển Thất cũng bắt được một tia sơ hở của Lôi Liệt, nhằm thời cơ dùng hết sức lực đánh ra một chiêu.
“Oanh."
Một quyền này Triển Thất dùng toàn bộ sức lực, lại thêm quán tính, khiến Lôi Liệt bay xuống lôi đài.
Còn chưa hết, tiếp đó, Triển Thất nhảy xuống lôi đài hành hung một Lôi Liệt một trận, khiến đám người xem phía dưới ngây cả người.
Cuối cùng Triển Thất đánh mệt mới dừng lại, sau còn đá Lôi Liệt một cái,cười thầm rồi đi về phía Văn Nhân Mạc, trong lòng kêu gào nghĩ: “ Cho anh khinh thường lão nương, lần này rốt cuộc sảng khoái, ha ha ha."
Triển Thất đánh một trận sảng khoái, bất quá trừ bỏ một quyền kia còn lại tất cả đều không dùng sức, bọn họ còn đang quan hệ hợp tác, không nên đánh anh ta tới nỗi không đứng dậy được.
“Hiệp này Nhị bang chủ Diễm bang Triển Thất thắng."
Thấy Triển Thất rời đi Lục Hiên hưng phấn công bố kết quả, nhìn Lôi Liệt trên mặt đất chật vật không chịu nổi trong lòng vui sướng như nở hoa, rốt cuộc cũng có người thảm hơn anh, anh vẫn còn nhớ lần đầu gặp Triển Thất lúc đó cũng bị hành hung một trận.
Rất nhanh một nhóm người Bạch Hổ môn đã chạy ra đỡ Lôi Liệt dậy còn ầm ĩ đòi tìm Triển Thất báo thù, nhưng đều bị Lôi Liệt cản lại. Anh cũng không biết mình chỗ nào đắc tội Triển Thất, nhưng trải qua trận đấu vừa rồi cách nhìn của anh về Triển Thất hoàn toàn thay đổi. Từ nhỏ anh đã được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay, vì là con trai của Môn chủ Bạch Hổ môn, cho nên ai thấy anh cũng a dua nịnh nọt, lớn lên trực tiếp cai quản Bạch Hổ môn có thể nói là một đường thuận buồm xuôi gió.
Cho tới bây giờ lần đầu tiên anh bị người đánh, cho nên trong lòng có chút vui vẻ. Nếu Triển Thất biết được suy nghĩ trong lòng của Lôi Liệt nhất định sẽ đạp anh ta thêm hai cái, hàng này quá tiện rồi.
Một ngày sau khi trận đấu kết thúc, Diễm bang trở thành một đám hắc mã, thi đấu cá nhân toàn bộ đều vô địch, tổng cộng được mười lăm phần. Đứng thứ hai là Chu Tước môn, Chu Tước môn có hai người đứng thứ hai dành được sáu phần. Thanh Phong trại có một người đứng thứ hai dành được ba phần, còn lại Bạch Hổ môn, Huyền Vũ môn cùng Thanh Long bang đều có một người đứng thứ ba dành được một phần.
“Tốt lắm, hôm nay đến đây thôi, ngày mai chúng ta tiến hành thi đấu đoàn thể."
Công bố xong kết quả Lục Hiên lập tức chạy lại chỗ Triển Thất vuốt mông ngựa, lại cầm một đống đồ cổ quái nào đó đưa cho Triển Thất, các bang phái nhìn thần tài thường ngày hay áp bức bọn họ giờ lại chân chó như vậy khoé miệng đều run rẩy một trận, hôm nay đúng là bị coi thường không ít.
“Trận đấu ngày mai các người nên cẩn thận, Chu Tước môn bây giờ có sáu phần, bọn họ nếu muốn thắng như đã nói nhất định sẽ uy hiếp các người. Như vậy chỉ cần thi đấu đoàn thể bọn họ đạt được quán quân sẽ nhiều hơn các người một phần."
Về tới Diểm bang Lục Hiên liền nhắc nhở Triển Thất.
Chuyện này Triển Thất và Văn Nhân Mạc cũng từng nghĩ tới, nhưng nếu muốn loại bỏ bọn họ, Chu Tước môn chưa có năng lực đó. Nhưng nhất định phải cẩn thận, Chu Tước môn giỏi nhất là đâm sau lưng.
Bởi vì ngày mai sẽ thi đấu nên mọi người đều nghỉ ngơi sớm, Triển Thất đánh với Lôi Liệt gần nửa ngày xương cốt đều rã rời, nằm lên giường Văn Nhân Mạc lập tức tiến tới mát xa thả lỏng cơ bắp khiến cô ngủ luôn. Đợi Triển Thất ngủ say Văn Nhân Mạc mới ôm cô vào trong ngực cùng nhau ngủ.
Ngày hôm sau Triển Thất bị Văn Nhân Mạc đánh thức, dạo gần đây cô cảm thấy cơ thể thật mệt mỏi, thể lực cũng giảm xuống, cho nên ngủ rất nhiều, cô và Văn Nhân Mạc cũng thử kiểm tra đều không có bệnh tật gì, chắc gần đây sự việc quá nhiều dẫn đến mệt mỏi thôi.
Thu thập xong mọi thứ rồi đi về phía sân đấu ngày hôm qua, lần này tiến hành thi đấu đoàn thể. Trong sân đã dựng lên một lôi đài lớn, chứa đủ cả trăm người. Hiện tại dự thi có mười ba đội ngũ, từng đội có thể phái ra mười người, những người này đứng trên lôi đài có vẻ nhàn rỗi.
Mười ba đội lên đài lập tức có người đứng lên cỗ vũ, lần đấu này do Triển Thất dẫn đầu còn có đám người Thích Thiên, Đại Ngưu phụ trợ.
Sau khi Lục Hiên tuyên bố trận đấu bắt đầu liền đánh nhau, Chu tước môn nhân số đã nhiều lần này còn thêm huyền Vũ môn trợ thủ, gần như nửa sân đều là người của bọn họ.
Chu Tước môn giống như bàn bạc từ trước, vừa bắt đầu liền nhắm bên Triển Thất đánh. Lần so tài này các bang phái đều đưa ra người giỏi nhất, bản lĩnh không nhỏ, đánh một lần nhiều người như vậy cũng hơi quá sức.
Bên Diễm bang công phu cao nhất là ba người Triển Thất, Thích thiên Đại Ngưu. Chu Tước Môn đối với bọn họ đều hiểu rõ hết sức, đều đã điều tra qua, cho nên vừa lên đã dồn bọn họ vào góc riêng. Ba người bọn cô bị ép dần trở nên bị động, rất nhanh đã có người bị đánh xuống lôi đài.
“Triển Thất cẩn thận."
Thời điểm Triển Thất phân tâm để lộ sơ hở cho đối thủ, lập tức vài người hướng cô đánh tới, Văn Nhân Mạc theo dõi trận đấu mà tâm đều thắt lại, sớm biết như vậy để anh thi cho rồi.
Thấy mấy người kia sắp đánh đến Triển Thất, đúng lúc này một đạo bóng dáng xuất hiện, miễn cưỡng thay Triển Thất chống đỡ một kích kia. Chờ nguy hiểm qua đi quay đầu lại mới biết người cứu cô là Lôi Liệt, không nghĩ tới anh ta lại giúp cô, nhìn dáng vẻ của anh ta không giống như vì quan hệ hợp tác, bất quá bây giờ không có thời gian để suy nghĩ chuyện này.
Văn Nhân Mạc thấy Lôi Liệt cứu Triển Thất tâm cũng nhéo một trận, cũng không biết nên hình dung cô thế nào, lại trêu chọc thêm một người đàn ông nữa.
Có Lôi Liệt hỗ trợ bên Triển Thất dần chiếm ưu thế, hơn nữa Tiễn Kỳ cũng thoát khỏi Tiễn bang chạy sang hỗ trợ bọn họ. Mà người của Long Hổ môn bên Chu Tước môn, bọn họ cũng chỉ giả vờ đánh hai cái, rất nhay đã thay đổi thế trận.
Vừa rồi Triển Thất thiếu chút nữa bị thương, điều này cũng kích thích mọi người trong Diễm bang, tất cả đều liều mạng xông lên. Không ngừng có người bị đánh xuống lôi đài, những người bị đánh xuống đều là người của Chu Tước môn. Người trên lôi đài ít dần, hiện tại chỉ còn không tới một nửa.
Người cuối cùng của Chu Tước môn còn sót lại cũng bị đánh rớt khỏi lôi đài trong sân chỉ còn lại ba đội ngũ, nhiều nhất là Bạch Hổ môn còn chín người, thứ hai là Thanh Long bang còn bảy người, đứng thứ ba là Diễm bang, trải qua một hồi công kích chỉ còn lại năm người.
“Kết quả thi đấu đoàn thể Bạch Hổ môn đứng nhất dành được mười phần, Thanh Long môn đứng thứ hai dành được tám phần, Diễm bang đứng thứ ba dành được năm phần. Cộng thêm kết quả của ngày đầu, ba đội đứng nhất đó là, Diễm bang đứng thứ nhất với hai mươi phần, Bạch Hổ môn đứng thứ hai được mười một phần, Thanh Long bang đứng thứ ba được tám phần."
Diễm bang thể hiện tài năng đạt được quán quân khiến mọi người mở rộng tầm mắt, nhưng sự thật trước mắt không thể phủ nhận. Có điều tức giận nhất chắc là Chu Tước môn và Huyền Vũ môn, ngay cả ba vị trí đầu cũng không dành được.
Diễm bang lần này chiếm được hai mươi danh ngạch tiến vào bảo tàng, vốn Bạch Hổ môn mua mất năm danh ngạch, nhưng bị Triển Thất thắng cược đòi lại, nên vẫn còn hai mươi danh ngạch. Bạch Hổ môn có mười lăm danh ngạch, cộng thêm năm danh ngạch của Tiễn bang cũng là hai mươi danh ngạch. Thanh Long bang đứng thứ ba được mười danh ngạch, cộng thêm Xích Viêm và Dã Lang bang giúp vào được thêm năm danh ngạch tổng lại cũng được hai mươi người. Huyền Vũ môn không có thắng lợi, chỉ có năm danh ngạch, bọn họ hợp tác với Phi Ưng trại được thêm mười danh ngạch nữa. Chu Tước môn quan hệ tương đối rộng, cộng thêm Long Hổ môn, Bạch bang, Liệt Hoả góp vào cũng đủ hai mươi danh ngạch. Thanh Phong trại cùng Lục Hiên đều là năm danh ngạch.
Tứ đại bang phái lần này trừ Huyền Vũ môn đều được hai mươi danh ngạch, xem ra tiến vào bảo tàng nhất định sẽ trả qua một hồi chém giết
Bảo tàng còn một ngày mới có thể mở ra, một ngày này các bang phái đều chuẩn bị đầy đủ vật tư, bởi vì sau ba ngày bảo tàng mới mở cửa lại một lần nữa cho người bên trong đi ra.
“Nhị bang chủ, lần này chúng ta chiến thắng tất cả đều nhờ công lao của anh, ly này Đại Ngưu tôi kính anh, trước đây là tôi không hiểu chuyện, mong anh bỏ qua cho."
Vật tư chuẩn đi bảo tàng đều đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ việc đợi đến lúc đi bảo khố, một ngày này cũng không có sự tình gì lớn là thời gian tốt để nghỉ ngơi hồi sức. Vì để mọi người thả lỏng, nên tổ chức một lễ chúc mừng nhỏ, thời điểm uống được một nửa Đại Ngưu lảo đảo đến cho Triễn Thất kính rượu tạ lỗi. Trong khoảng thời gian ở mỏ quặng anh đã suy nghĩ rất nhiều, cũng học được rất nhiều, người cũng thành thục hơn, cũng bởi vì như vậy, Văn Nhân Mạc mới gọi anh về.
Triển Thất cũng không có ghi hận đối với Đại Ngưu, cho nên uống vài ly sau này hai người đều trở thành bằng hữu.
Sau khi kết thúc trận đấu trở về Triển Thất cũng cảm giác được bụng không thoải mái, sau khi uống vài ly rượu cảm giác khó chịu càng mãnh liệt, Văn Nhân Mạc đã nhận ra sự khác thường của Triển Thất từ sớm, sắc mặt cô trắng nhợt không chút máu, nhưng kiểm tra cẩn thẩn mấy lần cũng không phát hiện ra bệnh gì.
“Lão đại mang tôi về trước."
Ngay lúc Văn Nhân Mạc đang cau mày tìm nguyên nhân thì Triển Thất đi đến bên cạnh anh nói nhỏ, thời điểm cẩm tay cô Văn Nhân Mạc liền giật mình, cơ thể cô có tính hàn, tay chân lạnh hơn người thường, nhưng không có lạnh băng như hôm nay, hơn nữa nhìn cô có vẻ như đang cố nhịn đau, trán phủ đầy tầng mồ hôi lạnh.
Lúc này cũng có rất nhiều người nhận thấy Triển Thất có điểm bất thường, đều vậy quanh lại.
“Thất Thất, sao tay anh lại lạnh như vậy."
“Văn Nhân Mạc, tiểu Thất đây là bị bệnh gì."
“Chủ tử, anh không thoải mái chỗ nào."
Tác giả :
Mèo Lười Yêu Ngủ