Vợ Yêu Của Đại Ca Xã Hội Đen
Chương 33: Quen biết nhau
"Anh làm gì thế? Mau đứng dậy đi."
Triển Thất bị hành động đột ngột của Tây Môn Vũ dọa sợ, cô không hiểu sao đột nhiên hắn lại thề thốt như thế.
"Chủ tử, sau này cái mạng của Tây Môn Vũ tôi sẽ thuộc về cô."
Sau khi Tây Môn Vũ thề liền bị Triển Thất kéo dậy, cung kính đứng bên cạnh Triển Thất.
"Tây Môn Vũ, tôi đã nói rồi, chúng ta là bạn, cho nên tôi mới ra tay giúp anh, không cần anh trả ơn, tôi hi vọng sau này chúng ta vẫn giữ quan hệ bạn bè."
"Tôi không phải vì chủ tử cứu tôi một mạng nên mới làm thế, chờ đến thời cơ thích hợp tôi sẽ giải thích cho chủ tử. Đây là ngọc bội tôi trộm được ở Long Hổ Môn, giờ nó đã thuộc về chủ tử."
Tây Môn Vũ lấy miếng ngọc bội Chu Tước từ trong người ra, cung kính đặt lên tay Triển Thất.
"Sau này anh cứ lấy thân phận Diêm Xuyên ở bên cạnh tôi đi."
Triển Thất khuyên mấy lần cũng không thay đổi được suy nghĩ của Tây Môn Vũ, cuối cùng không miễn cưỡng hắn nữa, chỉ có thể để hắn đi theo bên cạnh, nhưng cô lại không hề xem hắn như tùy tùng.
"Chủ tử, kế tiếp cô định làm gì, trả miếng ngọc bội này cho Long Hổ Môn sao? Nếu trả lại cho Long Hổ Môn thì họ sẽ giao cho Chu Tước Môn."
"Không cần gọi tôi là chủ tử, cứ gọi tôi là Triển Thất được rồi, miếng ngọc bội này dĩ nhiên phải trả lại cho Long Hổ Môn, chúng ta không thể để cho Long Hổ Môn chịu thương tổn, nhưng chờ sau khi miếng ngọc bội này đến tay Chu Tước Môn rồi, hừ."
Diêm Xuyên vừa nghĩ đã hiểu được ý đồ của Triển Thất, cô muốn giao ngọc bội cho Long Hổ Môn, để Long Hổ Môn đi giao, sau đó chờ miếng ngọc bội tới được tay của Chu Tước Môn thì đoạt lại, vậy thì sẽ không liên quan gì đến Long Hổ Môn.
Cuối cùng Diêm Xuyên đồng ý với Triển Thất, lúc không có người thì gọi cô là chủ tử, lúc có người thì gọi theo những người của Diễm bang, Nhị bang chủ.
Còn một chuyện nữa là, bên Triển Thất điều tra được tin tức Diêm Xuyên đang ở núi Phi Ưng là giả, do người của Chu Tước Môn là Phi Ưng trại cố ý thả ra. Hơn nữa, sự xuất hiện của vị đường chủ Triệu kia và tên em vợ của hắn cũng rất kỳ quái, cho nên sau khi hai người nghỉ ngơi xong liền chạy thẳng tới Long Hổ Môn.
"Long Môn chủ, tôi đem ngọc bội đến cho ông đây."
Triển Thất vừa đi đến Long Hổ Môn liền vào thẳng vấn đề, giao ngọc bội cho ông.
"Ngọc bội, Triển huynh đệ tìm được rồi."
Long Môn chủ cầm lấy ngọc bội tra xét cẩn thận khắp một lượt, quả nhiên là miếng ngọc bội bị mất của ông, sau đó ông kéo Triển Thất vào trong mật thất.
"Lão phu muốn hỏi Triển huynh đệ một chuyện, không biết cậu có quen biết Môn chủ Lâm - Lâm Khiếu hay không?"
"Ông ấy chính là cha nuôi của tôi."
Triển Thất vừa nghe đã biết Long Môn chủ đang muốn xác định thân phận của cô. Sớm muộn gì ông ta cũng sẽ biết, nên cô trực tiếp nói luôn cho ông.
"Cậu thật sự là người mà lão môn chủ nhắc tới?"
"Nói ra rất dài, chuyện là thế này..."
Người Lâm Khiếu nhắc tới với Long Môn chủ chính là con gái nuôi Triển Thất của ông, lần đầu tiên ông nhìn thấy Triển Thất, nghe cô báo tên họ thì đã hơi chút hoài nghi với người này, cho nên lúc Chu Tước Môn nói muốn Triển Thất đền mạng mới che chở cho cô, không ngờ lại là cô thật.
"Khốn khiếp, sao Lão môn chủ lại có thể sinh ra một thằng con bất hiếu như vậy!"
Long Môn chủ nghe Triển Thất kể xong câu chuyện thì tức giận mắng to.
"Cháu gái, miếng ngọc bội đó nhất định không thể giao cho Chu Tước Môn, nếu để cho Lâm Phong lấy được tất cả ngọc bội, hắn sẽ an vị trên cái ghế môn chủ của Chu Tước Môn. Cháu yên tâm đi, cho dù chú có phải liều cái mạng già này, cũng sẽ giúp cháu giữ gìn miếng ngọc bội đó."
Lâm Khiếu có ân cứu mạng với Long Môn chủ, cho nên Long Hổ Môn từ lâu đã quay về Chu Tước Môn. Nhưng Lâm Khiếu sợ có một ngày Lâm Phong sẽ gây bất lợi cho Triển Thất, cho nên mới kêu ông vẫn giữ nguyên như trước, đợi đến thời điểm mấu chốt sẽ có tác dụng bất ngờ. Ông và Lâm Khiếu là anh em sống chết có nhau, cho nên Triển Thất gọi ông là chú.
"Không, miếng ngọc bội đó chú nên cầm đi giao cho Chu Tước Môn, đến lúc đó..."
Triển Thất trình bày kế hoạch của cô cho Long Môn chủ nghe một lần.
"Được, cứ nghe theo cháu gái đi."
Chuyện ngọc bội đã được giải quyết, cũng tìm được người mà người anh em của mình đã phó thác cho mình, lại còn xuất sắc đến vậy, tảng đá lớn trong lòng Long Môn chủ đã được dỡ xuống. Gánh nặng không còn, bệnh của ông cũng tốt lên hơn nửa, cả người thay đổi giống như một người khác. Hiện giờ mọi chuyện ông đều nghe theo Triển Thất, Triển Thất nói gì ông chỉ cần làm theo là được.
"Chú, lần trước người của Chu Tước Môn tìm đến, cháu cảm thấy hình như họ có nắm được điểm yếu của chú, có phải vì Long Mai không?"
"Vẫn bị cháu nhìn ra, thật ra thì lúc còn bé Mai Nhi đã bị trúng độc, là anh Lâm tìm người cứu nó, nhưng mỗi năm nó đều phải uống một viên thuốc giải. Đây cũng là nguyên nhân chú đưa nó ra nước ngoài, hi vọng sau khi ra nước ngoài rồi có thể tìm được cách trị tận gốc căn bệnh của nó, không ngờ vẫn không chữa được. Thuốc giải lúc trước cũng đã uống hết, bây giờ không biết tại sao thuốc giải bí truyền ấy lại rơi vào tay Lâm Phong, hắn uy hiếp chú nếu không giao ngọc bội Chu Tước ra thì hắn cũng không đưa thuốc giải, vậy thì Mai Nhi sẽ không sống qua được năm nay."
"Chú yên tâm đi, bệnh của chị cháu nhất định sẽ nghĩ cách chữa khỏi, sau khi cháu hoàn thành xong chuyện của mình, cứ để chị ấy theo cháu đến Bạch Thành."
Thì ra là Long Mai trúng độc, khó trách cô lại cảm thấy thân thể cô ấy rất suy yếu, cô rất để tâm chuyện này, cô tin mình nhất định có thể giải hết chất độc giúp Long Mai.
"Chái gái không ở lại Long Hổ Môn sao? Sau này Long Hổ Môn sẽ giao cho cháu, chú nhất định sẽ toàn lực giúp cháu giành lại cái ghế môn chủ Chu Tước Môn."
Long Môn chủ vừa nghe Triển Thất muốn rời khỏi liền nóng nảy.
"Hiện giờ chúng ta thua kém Lâm Phong quá nhiều, cho nên bây giờ cháu vẫn chưa thể tiết lộ thân phận của mình được, chú cứ âm thầm giúp cháu thì tốt hơn, hơn nữa cháu đã hứa với anh ấy, sẽ giúp anh ấy đạt thành tâm nguyện của mình."
"Anh ấy? Thất Thất của chúng ta có người yêu rồi sao, lúc nào thì giới thiệu cho chú xem thử."
Long Môn chủ nghe Triển Thất trả lời xong thì hài hước hỏi, người có thể khiến cô đế ý đến vậy, nhất định không đơn giản. Lúc trước ông cũng từng nghe chuyện của Văn Nhân Mạc, nhưng lại chưa từng gặp mặt, giờ đã ngày càng hiếu kỳ rồi.
"Chúng cháu chỉ là quan hệ hợp tác, không phải là loại quan hệ như chú nghĩ đâu. Lần này cháu đến Mạc Thành thật ra thì còn có một mục đích khác, không biết chú có từng nghe nói đến chuyện mật đạo của Phi Ưng trại chưa."
Nghe Long Môn chủ nói, trong lòng Triển Thất thầm oán: "Có phải người lớn tuổi một chút thì đều thích ghép loạn uyên ương hay không? Cô và Văn Nhân Mạc? Đánh chết cô cũng không tin có thể có chuyện đó xảy ra."
Triển Thất không biết, câu trả lời có chút giấu đầu hở đuôi của cô lại càng khiến cho Long Môn chủ hiểu lầm.
"Muốn biết mật đạo của Phi Ưng trại sao, cháu đã tìm đúng người rồi. Nhớ lúc còn trẻ, trong lúc vô tình chú đã chui vào một cái mật đạo, không ngờ nó lại thông với Phi Ưng trại. Sau khi ra ngoài chú liền bí mật vẽ ra, muốn tấn công Phi Ưng trại, nhưng có điều mật đạo này quá nhỏ, không thích hợp để nhiều người tiến vào, nếu bị phát hiện mà rút lui không kịp sẽ dẫn đến toàn quân bị diệt. Cho nên bản vẽ này cũng bị chú ném qua một bên, lát nữa sẽ kêu người tìm cho cháu."
Không ngờ Long Môn chủ lại có bản đồ mật đạo của Phi Ưng trại, hơn nữa còn tự mình đi thử, điều này khiến cho Triển Thất hưng phấn không thôi.
"Phi Ưng trại, cứ chờ đấy cho bà."
Triển Thất bị hành động đột ngột của Tây Môn Vũ dọa sợ, cô không hiểu sao đột nhiên hắn lại thề thốt như thế.
"Chủ tử, sau này cái mạng của Tây Môn Vũ tôi sẽ thuộc về cô."
Sau khi Tây Môn Vũ thề liền bị Triển Thất kéo dậy, cung kính đứng bên cạnh Triển Thất.
"Tây Môn Vũ, tôi đã nói rồi, chúng ta là bạn, cho nên tôi mới ra tay giúp anh, không cần anh trả ơn, tôi hi vọng sau này chúng ta vẫn giữ quan hệ bạn bè."
"Tôi không phải vì chủ tử cứu tôi một mạng nên mới làm thế, chờ đến thời cơ thích hợp tôi sẽ giải thích cho chủ tử. Đây là ngọc bội tôi trộm được ở Long Hổ Môn, giờ nó đã thuộc về chủ tử."
Tây Môn Vũ lấy miếng ngọc bội Chu Tước từ trong người ra, cung kính đặt lên tay Triển Thất.
"Sau này anh cứ lấy thân phận Diêm Xuyên ở bên cạnh tôi đi."
Triển Thất khuyên mấy lần cũng không thay đổi được suy nghĩ của Tây Môn Vũ, cuối cùng không miễn cưỡng hắn nữa, chỉ có thể để hắn đi theo bên cạnh, nhưng cô lại không hề xem hắn như tùy tùng.
"Chủ tử, kế tiếp cô định làm gì, trả miếng ngọc bội này cho Long Hổ Môn sao? Nếu trả lại cho Long Hổ Môn thì họ sẽ giao cho Chu Tước Môn."
"Không cần gọi tôi là chủ tử, cứ gọi tôi là Triển Thất được rồi, miếng ngọc bội này dĩ nhiên phải trả lại cho Long Hổ Môn, chúng ta không thể để cho Long Hổ Môn chịu thương tổn, nhưng chờ sau khi miếng ngọc bội này đến tay Chu Tước Môn rồi, hừ."
Diêm Xuyên vừa nghĩ đã hiểu được ý đồ của Triển Thất, cô muốn giao ngọc bội cho Long Hổ Môn, để Long Hổ Môn đi giao, sau đó chờ miếng ngọc bội tới được tay của Chu Tước Môn thì đoạt lại, vậy thì sẽ không liên quan gì đến Long Hổ Môn.
Cuối cùng Diêm Xuyên đồng ý với Triển Thất, lúc không có người thì gọi cô là chủ tử, lúc có người thì gọi theo những người của Diễm bang, Nhị bang chủ.
Còn một chuyện nữa là, bên Triển Thất điều tra được tin tức Diêm Xuyên đang ở núi Phi Ưng là giả, do người của Chu Tước Môn là Phi Ưng trại cố ý thả ra. Hơn nữa, sự xuất hiện của vị đường chủ Triệu kia và tên em vợ của hắn cũng rất kỳ quái, cho nên sau khi hai người nghỉ ngơi xong liền chạy thẳng tới Long Hổ Môn.
"Long Môn chủ, tôi đem ngọc bội đến cho ông đây."
Triển Thất vừa đi đến Long Hổ Môn liền vào thẳng vấn đề, giao ngọc bội cho ông.
"Ngọc bội, Triển huynh đệ tìm được rồi."
Long Môn chủ cầm lấy ngọc bội tra xét cẩn thận khắp một lượt, quả nhiên là miếng ngọc bội bị mất của ông, sau đó ông kéo Triển Thất vào trong mật thất.
"Lão phu muốn hỏi Triển huynh đệ một chuyện, không biết cậu có quen biết Môn chủ Lâm - Lâm Khiếu hay không?"
"Ông ấy chính là cha nuôi của tôi."
Triển Thất vừa nghe đã biết Long Môn chủ đang muốn xác định thân phận của cô. Sớm muộn gì ông ta cũng sẽ biết, nên cô trực tiếp nói luôn cho ông.
"Cậu thật sự là người mà lão môn chủ nhắc tới?"
"Nói ra rất dài, chuyện là thế này..."
Người Lâm Khiếu nhắc tới với Long Môn chủ chính là con gái nuôi Triển Thất của ông, lần đầu tiên ông nhìn thấy Triển Thất, nghe cô báo tên họ thì đã hơi chút hoài nghi với người này, cho nên lúc Chu Tước Môn nói muốn Triển Thất đền mạng mới che chở cho cô, không ngờ lại là cô thật.
"Khốn khiếp, sao Lão môn chủ lại có thể sinh ra một thằng con bất hiếu như vậy!"
Long Môn chủ nghe Triển Thất kể xong câu chuyện thì tức giận mắng to.
"Cháu gái, miếng ngọc bội đó nhất định không thể giao cho Chu Tước Môn, nếu để cho Lâm Phong lấy được tất cả ngọc bội, hắn sẽ an vị trên cái ghế môn chủ của Chu Tước Môn. Cháu yên tâm đi, cho dù chú có phải liều cái mạng già này, cũng sẽ giúp cháu giữ gìn miếng ngọc bội đó."
Lâm Khiếu có ân cứu mạng với Long Môn chủ, cho nên Long Hổ Môn từ lâu đã quay về Chu Tước Môn. Nhưng Lâm Khiếu sợ có một ngày Lâm Phong sẽ gây bất lợi cho Triển Thất, cho nên mới kêu ông vẫn giữ nguyên như trước, đợi đến thời điểm mấu chốt sẽ có tác dụng bất ngờ. Ông và Lâm Khiếu là anh em sống chết có nhau, cho nên Triển Thất gọi ông là chú.
"Không, miếng ngọc bội đó chú nên cầm đi giao cho Chu Tước Môn, đến lúc đó..."
Triển Thất trình bày kế hoạch của cô cho Long Môn chủ nghe một lần.
"Được, cứ nghe theo cháu gái đi."
Chuyện ngọc bội đã được giải quyết, cũng tìm được người mà người anh em của mình đã phó thác cho mình, lại còn xuất sắc đến vậy, tảng đá lớn trong lòng Long Môn chủ đã được dỡ xuống. Gánh nặng không còn, bệnh của ông cũng tốt lên hơn nửa, cả người thay đổi giống như một người khác. Hiện giờ mọi chuyện ông đều nghe theo Triển Thất, Triển Thất nói gì ông chỉ cần làm theo là được.
"Chú, lần trước người của Chu Tước Môn tìm đến, cháu cảm thấy hình như họ có nắm được điểm yếu của chú, có phải vì Long Mai không?"
"Vẫn bị cháu nhìn ra, thật ra thì lúc còn bé Mai Nhi đã bị trúng độc, là anh Lâm tìm người cứu nó, nhưng mỗi năm nó đều phải uống một viên thuốc giải. Đây cũng là nguyên nhân chú đưa nó ra nước ngoài, hi vọng sau khi ra nước ngoài rồi có thể tìm được cách trị tận gốc căn bệnh của nó, không ngờ vẫn không chữa được. Thuốc giải lúc trước cũng đã uống hết, bây giờ không biết tại sao thuốc giải bí truyền ấy lại rơi vào tay Lâm Phong, hắn uy hiếp chú nếu không giao ngọc bội Chu Tước ra thì hắn cũng không đưa thuốc giải, vậy thì Mai Nhi sẽ không sống qua được năm nay."
"Chú yên tâm đi, bệnh của chị cháu nhất định sẽ nghĩ cách chữa khỏi, sau khi cháu hoàn thành xong chuyện của mình, cứ để chị ấy theo cháu đến Bạch Thành."
Thì ra là Long Mai trúng độc, khó trách cô lại cảm thấy thân thể cô ấy rất suy yếu, cô rất để tâm chuyện này, cô tin mình nhất định có thể giải hết chất độc giúp Long Mai.
"Chái gái không ở lại Long Hổ Môn sao? Sau này Long Hổ Môn sẽ giao cho cháu, chú nhất định sẽ toàn lực giúp cháu giành lại cái ghế môn chủ Chu Tước Môn."
Long Môn chủ vừa nghe Triển Thất muốn rời khỏi liền nóng nảy.
"Hiện giờ chúng ta thua kém Lâm Phong quá nhiều, cho nên bây giờ cháu vẫn chưa thể tiết lộ thân phận của mình được, chú cứ âm thầm giúp cháu thì tốt hơn, hơn nữa cháu đã hứa với anh ấy, sẽ giúp anh ấy đạt thành tâm nguyện của mình."
"Anh ấy? Thất Thất của chúng ta có người yêu rồi sao, lúc nào thì giới thiệu cho chú xem thử."
Long Môn chủ nghe Triển Thất trả lời xong thì hài hước hỏi, người có thể khiến cô đế ý đến vậy, nhất định không đơn giản. Lúc trước ông cũng từng nghe chuyện của Văn Nhân Mạc, nhưng lại chưa từng gặp mặt, giờ đã ngày càng hiếu kỳ rồi.
"Chúng cháu chỉ là quan hệ hợp tác, không phải là loại quan hệ như chú nghĩ đâu. Lần này cháu đến Mạc Thành thật ra thì còn có một mục đích khác, không biết chú có từng nghe nói đến chuyện mật đạo của Phi Ưng trại chưa."
Nghe Long Môn chủ nói, trong lòng Triển Thất thầm oán: "Có phải người lớn tuổi một chút thì đều thích ghép loạn uyên ương hay không? Cô và Văn Nhân Mạc? Đánh chết cô cũng không tin có thể có chuyện đó xảy ra."
Triển Thất không biết, câu trả lời có chút giấu đầu hở đuôi của cô lại càng khiến cho Long Môn chủ hiểu lầm.
"Muốn biết mật đạo của Phi Ưng trại sao, cháu đã tìm đúng người rồi. Nhớ lúc còn trẻ, trong lúc vô tình chú đã chui vào một cái mật đạo, không ngờ nó lại thông với Phi Ưng trại. Sau khi ra ngoài chú liền bí mật vẽ ra, muốn tấn công Phi Ưng trại, nhưng có điều mật đạo này quá nhỏ, không thích hợp để nhiều người tiến vào, nếu bị phát hiện mà rút lui không kịp sẽ dẫn đến toàn quân bị diệt. Cho nên bản vẽ này cũng bị chú ném qua một bên, lát nữa sẽ kêu người tìm cho cháu."
Không ngờ Long Môn chủ lại có bản đồ mật đạo của Phi Ưng trại, hơn nữa còn tự mình đi thử, điều này khiến cho Triển Thất hưng phấn không thôi.
"Phi Ưng trại, cứ chờ đấy cho bà."
Tác giả :
Mèo Lười Yêu Ngủ