Vợ Yêu Của Đại Ca Xã Hội Đen
Chương 107-3: Đại kết cục (3)

Vợ Yêu Của Đại Ca Xã Hội Đen

Chương 107-3: Đại kết cục (3)

Editor : hoada.

Bởi vì củi cháy hết mà xung quanh lửa đã dần dần trở nên yếu đi, những oán linh cũng cảm thấy vậy, cho nên chờ đợi lửa cháy hết thì phút chốc đã vọt vào hung hăng xé nát những người ở bên trong.

"Theo lời anh nói vừa rồi làm đi, anh dẫn những oán linh này đi nơi khác, em nghĩ biện pháp đưa mọi người chạy trốn."

"Không được, muốn chết thì cùng chết, chúng ta phải đi cùng nhau".

Triển Thất hiểu ý tứ của Văn Nhân Mạc, anh muốn dùng tính mạng của mình để đổi lấy mạng cô, sao cô có thể cho phép anh làm vậy được chứ, nhất định sẽ có biện pháp khác.

Thật ra thì còn có biện pháp khác để dừng trận pháp này lại, chỉ cần lúc này một người tự sát thì sẽ phá hủy hết những oán linh này, hơn nữa trong lòng có oán khí lớn hoặc là ràng buộc như vậy thì có thể ngưng kết thành linh hồn mới, những oán linh này sẽ bị giết chết một lần nữa, như vậy thì đã có thể phá giải trận pháp này.

Lục Hiên nhìn thấy ở đây cả Văn Nhân Mạc và Triển Thất đều vì đối phương mà suy nghĩ, quyết tâm không khác gì trong lễ đính hôn trước kia, anh lại gần bên người Văn Nhân Mạc, lúc này đang ở thời điểm nguy hiểm cũng không có ai phát hiện anh khác thường.

"Mạc, không cần."

Từng thời khắc Triển Thất đều chú ý đến Văn Nhân Mạc, ngay khi lửa bị dập tắt, những oán linh kia lập tức tấn công, thì Văn Nhân Mạc dùng đao đâm thẳng vào tim mình. Mặc dù Triển Thất vẫn luôn nhìn anh, nhưng Văn Nhân Mạc cũng luôn phòng bị cô, nên khi cô muốn lao đến ngăn cản đã không kịp rồi.

Mắt thấy đao của anh sẽ đâm vào tim, Lục Hiên vẫn đi theo phía sau đột nhiên chuyển động, cản ở phía trước người Văn Nhân Mạc và cây đao thuận thế cắm thẳng vào ngực Lục Hiên.

Mặc dù công phu Lục Hiên không cao như Văn Nhân Mạc nhưng cũng không kém nhiều lắm, hiện tại anh toàn lực xuất kích, hơn nữa tất cả tâm tư của Văn Nhân Mạc đều đặt trên người Triển Thất cho nên dễ dàng bị Lục Hiên ngăn lại.

"Lục Hiên…"

Triển Thất chứng kiến Lục Hiên đẩy Văn Nhân Mạc ra, trong nháy mắt lòng mừng như điên, nhưng kế tiếp lại thấy Lục Hiên cắm cây đao vào tim mình thì tâm cô như vỡ nát ra từng mảnh.

Trong nháy mắt, lửa bị dập tắt, Thác Bạt Dã dẫn đầu oán linh tấn công về phía mọi người, khi ông ta vừa đến đúng lúc thấy máu Lục Hiên phun khắp người anh, chuyện không thể tưởng tượng nổi xảy ra sau đó ddlqd khiến mọi người kinh hoảng, vốn là oán linh đã ngưng kết thành hình người thì lại bắt đầu tan rã ra, chầm chậm giống như vừa mới bắt đầu rồi hóa thành hư vô tan biến trong không khí.

"Tiểu Thất Thất."

Triển Thất không để ý tới biến hóa chung quanh, cả người như phát điên lên đi tới bên người Lục Hiên, ôm anh vào trong ngực.

Cô yêu Văn Nhân Mạc, trong phút chốc kia Lục Hiên hiểu ý tứ của cô, lúc bắt đầu gặp cô, anh không động tình, hơn nữa vì cô mặc một thân nam trang nên Lục Hiên vẫn luôn xem cô như một bằng hữu, mà cô cũng thật vui mừng vì có người anh em như Lục Hiên. Khi cô phát hiện anh có ý tứ khác với cô thì cô có ý tránh né không muốn gặp anh, nếu không sao ba năm này bằng vào thế lực của mình, mà cô không thể tìm được tung tích của anh chứ ? Đó là do cô không có dụng tâm mà thôi.

Mặc dù sau này khi ở bến Thượng Hải gặp lại, cô thật sự rất vui mừng, nhưng vẫn không nói với anh bí mật thân phận phụ nữ của mình. Bởi vì cô không biết phải làm sao để đối mặt với anh, không chỉ vậy trong lòng cũng sợ anh gây trở ngại cho hôn lễ của cô và Văn Nhân Mạc.

Nhưng mới vừa rồi khi thấy một màn Lục Hiên đâm đao vào tim mình kia, trong nháy mắt cô đã vô cùng hối hận, mặc dù không thể làm được người yêu nhưng anh vẫn là bằng hữu tốt, từ khi gặp nhau ở Ô Long, sau đó anh vô lại dây dưa, còn có mỗi lần khi cô gặp khó khăn thì vươn tay ra giúp đỡ. Trong tâm tưởng của cô, anh giống như người hùng trong các bộ phim vậy.

"Tiểu Thất Thất, gặp lại cô, biết cô vẫn quan tâm tôi thật là tốt. Biết không, từ lúc chúng ta quen biết đến bây giờ, vẫn luôn là tôi dây dưa cô, tôi vẫn cho là chỉ một mình tôi đơn phương mà thôi, nhưng mới vừa rồi vừa gặp lại, cô không quan tâm đến sống chết mà giống như tôi chạy tới kia trong nháy mắt tôi hiểu được, thật ra cô cũng rất quan tâm đến tôi. Tôi có suy nghĩ muốn thời gian vĩnh viễn dừng lại trong nháy mắt kia, như vậy, trong mắt của cô cũng chỉ có một mình tôi thôi."

"Lục Hiên, anh đừng nói nữa, hãy tin tưởng tôi, tôi nhất định sẽ cứu được anh."

"Khụ khụ, đừng, để cho tôi nói hết đã. Thật ra lần đó vừa gặp cô, tôi đã hoài nghi cô chính là đại tiểu thư Chu Tước môn rồi, nhưng khi tôi nghe nói cô và Văn Nhân Mạc thành hôn thì tôi tự lừa mình dối người nói với chính mình rằng đó không phải là cô, hơn nữa còn thật rất vui mừng, chỉ cần Văn Nhân Mạc đã kết hôn thì tôi có thể quang minh chính đại theo đuổi cô. Cho nên tôi mới điên cuồng tìm Lục Chấn Thiên khắp bến Thượng Hải, nhưng dù tìm thật lâu cũng không có tìm được, tôi nghĩ có lẽ vì Văn Nhân Mạc kết hôn nên nhất định cô rất đau lòng, có thể đã trở về quan ngoại rồi, cho nên mới lần nữa chạy đến quan ngoại tìm cô."

"Nhưng thời gian càng kéo lâu, lúc này tôi mới thừa nhận người kia nhất định là cô, mà tôi không muốn đối mặt với thực tế, cứ tiếp tục ở quan ngoại tìm kiếm cô khắp nơi, đi đến tất cả những nơi mà chúng ta từng đến, không ngờ lại để cho tôi gặp được Lý Hải. Tôi từ trong miệng anh ta biết được việc Lý cốc chủ rời núi đến bến Thượng Hải, cũng biết ông ta là nhằm vào cô, không nghĩ tới vẫn là không kịp ngăn cản tất cả mọi chuyện xảy ra. Cô không cần tự trách, đây cũng là chút lòng riêng của tôi, tôi muốn dùng cách này để vĩnh viễn ở lại trong lòng cô, chỉ hi vọng sau này trong lòng cô vẫn có một phần thuộc về tôi, sẽ luôn nhớ về tôi."

"Anh là tên khốn kiếp, tại sao có thể dùng cách tàn nhẫn như vậy để tôi nhớ anh chứ ? Anh không cần nói nữa, bây giờ tôi đưa anh trở về chữa thương, nếu anh dám chết, tôi bảo đảm sẽ quên anh không còn một mống, cho nên anh phải nhớ kĩ cho tôi… anh phải sống, sống thật khỏe mạnh, ngày ngày ddlqd xuất hiện ở trước mặt tôi, không phải anh từng nói sẽ phải nuôi tôi sao ? Còn phải mang tôi đi ăn tất cả mỹ thực trong thiên hạ nữa, không phải anh nói chỉ cần những gì tôi muốn anh đều có thể mang đến cho tôi sao ? Nếu anh chết rồi, sao có thể cho tôi những thứ này…"

Nằm trong ngực Triển Thất, Lục Hiên đã không còn hơi sức để nói chuyện nữa, Triển Thất ôm anh vừa khóc vừa kêu tên anh nhưng anh đều không có phản ứng.

"Trước hết ôm anh ấy đi vào, anh nhất định sẽ cứu được anh ấy."

Khi nghe được lời nhắc nhở của Văn Nhân Mạc, Triển Thất mới sực nhớ tới lúc này nên đi chữa thương cho anh, cho nên lập tức ôm anh chạy tới phòng giải phẫu. Sau khi tiếp quản Thanh Long bang, mọi người đã xây dựng một phòng giải phẫu, chính là phòng ngừa có người bị thương dùng để cấp cứu.

Hành động của Triển Thất đã làm cho người nằm trong ngực đột nhiên mở mắt, nhìn cô như vậy càng khiến anh đau lòng hơn, người phụ nữ anh yêu đã khóc vì anh, như thế đã đủ rồi, anh nhắm hai mắt lại, khóe miệng cũng lộ ra nụ cười hạnh phúc. Mặc dù cô vẫn không thể yêu anh, nhưng ít ra lúc này tất cả trong lòng cô đều là anh, vì anh mà đau lòng khóc nghẹn ngào, tất cả như vậy là đủ rồi.

"Lục Hiên."

Khi Triển Thất ôm Lục Hiên chạy đến phòng giải phẫu thì lại xảy ra biến cố, một bóng đen thoáng qua trước mắt cô, sau đó Lục Hiên cô ôm trong ngực đã không thấy tăm hơi.

"Triển Thất."

"Thất Thất."

Khi Lục Hiên bị cướp đi, còn Triển Thất thì hôn mê bất tỉnh, khi cô tỉnh lại thì đã là ba ngày sau.

"Lão đại, tình hình bây giờ thế nào ?"

"Trương đại soái, Triệu Lục gia đều trở thành con rối của Thanh Liên giáo, bọn họ thừa dịp mấy ngày nay chúng ta bị tổn thất mà nhanh chóng phát triển địa bàn, đã chiếm rất nhiều địa bàn của chúng ta rồi."

"Chuyện còn lại giao cho em đi, em đi đối phó với bọn họ."

Sau khi tỉnh lại, Triển Thất không đề cập tới chuyện của Lục Hiên, giống như là chuyện đó chưa từng xảy ra vậy, mà toàn tâm toàn ý vùi đầu vào tìm cách trả thù. Văn Nhân Mạc nhìn cô như vậy càng thêm đau lòng cho cô, anh biết, cô chỉ muốn trốn tránh không muốn đối mặt với hiện thực. Rất nhanh sau đó, cô đã tìm ra đối sách để phản kích, hơn nữa nhanh chóng chỉnh hợp lại tứ đại bang phái rồi cùng đứng lên chống lại Thanh Liên giáo.

Thế lực của Thanh Liên giáo càng ngày càng lớn, càng có nhiều người gia nhập vào, vừa lúc đó đột nhiên truyền tới một tin tức mới, đó chính là Thanh Liên giáo lợi dụng truyền giáo để cường thưởng phụ nữ, hơn nữa còn vô tình tàn nhẫn cưỡng gian các cô gái rồi giết chết họ không chút thương tiếc.

Vốn là khi tin tức này được truyền đi thì trong dân chúng không có ai tin hết, nhưng sau khi trên báo chí ùn ùn in những bức ảnh hình của các cô gái bị thứ đồ truyền giáo kia lăng nhục thì mọi người mới tin tưởng chuyện này.

Sau đó nữa, theo tin tức Chu Tước môn truyền ra ngoài thì ra thánh nữ Thanh Liên giáo Nam Cung Như Mộng thật ra là một kĩ nữ không hơn không kém, hơn nữa còn có rất nhiều hình ảnh dâm loạn bị truyền đi, còn có rất nhiều đàn ông làm chứng thánh nữ bắt đàn ông ngủ cùng, như vậy làm cho Thanh Liên giáo đối mặt với nguy cơ lớn nhất chưa từng có.

Thì ra vì tất cả mọi người Thanh Liên giáo Thánh giáo, xưng giáo chủ của bọn hắn là thánh chủ, báy giờ tất cả đổi lại đều gọi là dâm giáo. Mà giáo đồ của Thanh Liên giáo giống như loại người chuột chạy qua đường bị người kêu đánh, ngay cả những người trước kia từng gia nhập Thanh Liên giáo bây giờ đều bị mọi người truy đánh khắp nơi.

Dưới sự âm thầm thôi thúc của Triển Thất và Văn Nhân Mạc, cả bến Thượng Hải cũng tham dự vào đả kích hoạt động của Thanh Liên giáo, đây chính là cơ hội để tiêu diệt Thanh Liên giáo càng nhanh càng tốt.

Cuối cùng sau hơn mười ngày chịu đả kích, Trương đại soái, Triệu Lục gia đều bị dân chúng bắt được bị thiêu cháy, toàn bộ Thanh Liên giáo trên đảo chân chính đều bị biến mất sạch sẽ.

Văn Nhân Mạc biết, mặc dù bề ngoài bọn họ bị tổn thương nặng thật ra thì không có ảnh hưởng nhiều đến gốc rễ. Những kẻ bị giết chết kia vốn là con rối sau khi gia nhập, cho nên nếu không tiêu diệt tận gốc thì rất nhanh chúng sẽ phát triển trở lại như cũ.

"Tốt lắm, chúng ta đã thành công rồi, Thanh Liên giáo đã bị tiêu diệt rồi."

"Uh, tôi biết, cho nên hôm nay tôi muốn triệu tập mọi người đến đây là muốn cùng đi tìm bảo tàng, ngày ước định quyết chiến đã sắp đến rồi, nếu không đi nữa thì sẽ không kịp mất."

"Bà xã, dừng lại được không, Lục Hiên đã không còn nữa, nếu em vẫn muốn đi thì uổng một phen tâm ý của anh ấy."

"Đừng nói với em, anh có phải cũng giống như bọn họ, đều hi vọng Lục Hiên chết. Em nói cho anh biết, anh ấy vẫn chưa chết, anh ấy không có chết. Em muốn đi tìm bảo tàng, sau đó đánh bại những người kia, như vậy thì anh ấy sẽ trở lại nên không được ngăn cản em."

"Thất Thất, đối mặt với thực tế đi, em đây là muốn chưa báo thù được cho anh ấy thì cả người đều suy nhược đến sụp đổ mất. Như vậy thì không phải là sự hy sinh của anh ấy trở thành vô ích sao ?"

"Văn Nhân Mạc, làm sao anh có thể vô tình như vậy, anh ấy là vì em nên mới chết… sao em có thể thờ ơ được. Có phải anh không muốn cho em quên anh ấy, làm sao anh có thể ích kỉ như vậy… "

Văn Nhân Mạc hung hăng giam cầm Triển Thất ở trong ngực mình, mặc cho cô miệng mắng to, quyền đấm cước đá. Lục Hiên chết là một đả kích lớn đối với cô, vì vậy mà cô chôn toàn bộ cảm xúc ở trong lòng, nhưng nếu cô cứ tiếp tục như vậy cũng vô dụng, cho nên để cho cô phát tiết ra ngoài thì sau đó sẽ tốt hơn.

Không biết qua bao lâu, hơi sức của Triển Thất càng lúc càng nhỏ, giọng nói cũng càng ngày càng nhỏ hơn, cuối cùng ngã xuống ngực anh ngủ.

Trong khoảng thời gian này, cô đều không ngủ không nghỉ tìm cách đối phó Thanh Liên giáo, ăn uống cũng rất ít, cơ thể đã sớm chịu đến cực hạn, cô chống đỡ tất cả bằng nỗi hận trong lòng, hiện tại sau khi phát tiết ra ngoài thì thân thể cũng không gánh nổi nữa nên mới ngủ say như vậy.

Nhìn người trong lòng trên khuôn mặt tràn đầy nước mắt mà lòng Văn Nhân Mạc bi thương, nhẹ nhàng hôn lên vệt nước mắt trên mặt cô rồi đặt cô lên giường để cô có thể nghỉ ngơi thật tốt.

Lần này Triển Thất không có ngủ lâu như trước, trời vừa tối đã tỉnh lại, thấy Văn Nhân Mạc ôm cô ngủ mà trong lòng không khỏi đau. ddlqd Trong khoảng thời gian này cô khổ sở bao nhiêu thì anh cũng khó chịu đến bấy nhiêu, đã mấy ngày cô không ngủ thì mấy ngày anh cũng không ngủ, lúc sáng cô náo loạn một trận, nhìn vết thương xanh tím trên người anh, còn có vết cắn trên vai thì cô cẩn thận ngồi dậy đi lấy cái hòm thuốc bôi thuốc cho anh.

"Em đã tỉnh rồi."

"Ừ."

"Lão đại, thật xin lỗi, em đã không phải…"

"Không cần nói, anh hiểu mà."

"Lão đại, em thật sự hận mình, đều là bởi vì em mà anh ấy chết, em không thể tha thứ cho mình."

"Nha đầu ngốc, em không những phải sống mà còn phải sống thật tốt mới không phụ lòng anh ta, nếu không chẳng phải sự hi sinh của anh ấy là vô ích sao ? Chỉ khi em sống thật tốt thì anh ấy mới có thể ra đi yên tâm được."



Sau khi được Văn Nhân Mạc thức tỉnh, cuối cùng Triển Thất đi ra khỏi bóng ma của cái chết của Lục Hiên, đúng như anh ấy đã nói, trong lòng cô vĩnh viễn sẽ có một vị trí của anh ấy, anh ấy vĩnh viễn sống trong lòng cô.

Sau ba ngày mọi người nghỉ ngơi dưỡng sức, chuyện ở bến Thượng Hải đều đã an bài tốt rồi thì tất cả mọi người quyết định lên đường tìm bảo tàng, chỉ để lại một số người giữ ổn định thế cục ở bến Thượng Hải, phần còn lại Triển Thất và Văn Nhân Mạc đều mang theo đến quan ngoại bắt đầu tìm bảo tàng.

Trên bảo đồ chỉ dẫn thì bảo tàng Thành Phi Ưng Sơn ở quan ngoại, nhớ ngày đó Phi Ưng trại phí hết tâm tư để hợp tác với Chu Tước môn để tranh đoạt bảo tàng, không ngờ bảo tàng bọn họ tìm kiếm nằm dưới chân bọn họ, thật châm chọc làm sao.

Sau bảy tám ngày thì đoàn người mới trở lại quan ngoại một lần nữa, bây giờ Phi Ưng trại đã không còn tồn tại nữa, hiện tại cả quan ngoài đều thuộc về Triển Thất và Văn Nhân Mạc, cho nên suốt dọc đường đi đều rất thuận lợi.

Bởi vì trên bảo đồ, vị trí của bảo tàng chỉ dẫn rất rõ ràng, hơn nữa nhờ trực giác của Nam Cung Ngọc mà rất dễ dàng tìm được đường vào của bảo tàng, nhưng đến khi tìm ra vị trí cửa bảo tàng thì có chút khó khăn, vì căn bản không có ổ khóa để đút chìa khóa vào.

"Mẹ kiếp ! Đây cũng không phải là đợi 10 hay 100 năm mới mở ra chứ."

"Sẽ không đâu, chúng ta cùng tìm đi, nhất định sẽ tìm được cách khác để mở cửa."

Mọi người hao tốn nửa ngày cũng không tìm được cửa chính, Triển Thất thật nghi ngờ không phải Triển Phách Thiên biến thái kia quy định thời gian để bảo tàng mở ra không.

"Chủ tử, nếu không thì dùng máu của cô thử một chút thử ?"

"Ý của anh là gì ?"

Mới vừa rồi đã cẩn thận tìm đi tìm lại mấy lần, hơn nữa, trên bảo đồ chỉ đúng là nơi này, tuy nhiên không tìm được cách mở cửa cho nên Tần Khải Thiên mới đưa ra đề nghị vậy. Nhớ lời tổ tiên truyền có nói qua để mở ra cửa bảo tàng thì nhất định phải là truyền nhân của Triển Phách Thiên mới làm được nên mới đưa ra đề nghị trên.

Hết cách rồi, cũng chỉ có thể chữa ngựa chết thành ngựa sống mà thôi, Triển Thất trích một chút máu nhỏ lên trên đất và vách núi, quả nhiên chuyện thần kì đã xảy ra, vốn là trên vách núi không có gì lại đột nhiên xuất hiện một cánh cửa, ngay chính giữa cửa chính có bốn lỗ nhỏ, Triển Thất lấy bốn khối ngọc bội trong tay bỏ vào bốn cái lỗ nhỏ, phịch một tiếng, cửa mở ra.

Vì phòng ngừa có các loại cơ quan nên khi mọi người đi vào rất cẩn thận, Nam Cung Ngọc lại lần nữa đi trước dẫn đường, khi tất cả mọi người cùng nhau đi vào thì cửa tự động đóng lại.

Triển Thất thật muốn chửi tục, không biết ai lại có thể thiết kế ra được cơ quan như vậy, so với kĩ thuật hiện đại còn trâu bò hơn, quả nhiên người cổ đại thông minh hơn người hiện đại.

Tuy nhiên Triển Phách Thiên không có biến thái như Triển Thất nghĩ, nếu cửa thiết kế cần người truyền nhân mới có thể mở được, như vậy thì bên trong cũng không cần thiết có các loại cơ quan để đối phó với truyền nhân của mình.

Dọc theo đường đi quá mức thuận lợi làm cho mấy người có chút không thích ứng được, khi vào đến tận cùng bên trong thì thấy vàng bạc châu báu chất thành núi, không chỉ vậy còn thấy rất nhiều các loại vũ khí thì ai cũng ngớ ngẩn nhìn như không tin vào mắt mình.

"Mẹ kiếp ! Ai đánh tôi một cái đi, tôi có nằm mơ cũng không mơ thấy nhiều tiền như vậy !"

Bảo tàng chính là ở vị trí trung tâm của Phi Ưng trại nhưng xem ra không có người nào của Phi Ưng sơn trại phát hiện ra. Ở quan ngoại, Phi Ưng sơn trại nằm trên đỉnh núi cao nhất, hơn nữa, ở trong động này vàng bạc chất đầy, trên đất còn chất đầy ngọc bảo, xung quanh động, dạ minh châu chiếu sáng trưng, nếu là buổi tối thì minh châu ở đây cũng đủ chiếu sáng bừng cả ngọn núi khiến cho người khác không mở mắt ra được. Tất cả mọi thứ ở đây làm sao cũng khiến người ta cảm thấy không chân thật.

Trong lòng Triển Thất thầm cảm thán, ban đầu nếu không phải ở Tùng Thành thu thập Phi Ưng trại thì khi bọn họ đến Mạc Thành sẽ dùng đại pháo oanh tạc, nếu như vậy thì có lẽ đã thấy vàng bạc bay đầy trời rồi. Hiện tại cô mới hiểu ý nghĩa của câu nói kia, chỉ cần ai có được bảo tàng là có thể thống nhất được hắc đạo. Tiền bạc nhiều như vậy có thể chiêu binh mãi mã nhiều vô số kể, đừng nói là hắc đạo, chính là để thống nhất thiên hạ cũng ddlqd không thành vấn đề.

"Mọi người ở lại đây, tôi vào bên trong xem xét một chút."

Khi cô vào đến nơi này thì trong lòng cảm thấy có một lực lượng nào đó dẫn dắt, cho nên cô tính toán vào bên trong xem thử một chút. Mọi người vì không yên lòng cô nên cũng tiếp tục đi theo vào bên trong.

Lại đi một đoạn nữa thì thấy xuất hiện một cánh cửa khác, cánh cửa này nhìn thì có vẻ tầm thường nhưng kỳ lạ là chỉ có Triển Thất mới nhìn ra được cánh cửa này, ngay cả người có dị năng như Nam Cung Ngọc cũng không nhìn ra.

"Cẩn thận chút."

"Yên tâm, em tin tưởng Triển Phách Thiên không đến nỗi để cho hậu nhân của mình tới chịu chết."

Một mình Triển Thất đi vào gian phòng kia, khi cô vừa vượt qua cánh cửa thì máu trong cơ thể sôi trào lên, gian phòng này chỉ là một gian phòng bình thường không lớn không nhỏ, bên trong có đặt một cái bàn, một cái ghế, trên bàn có một bức thư, không biết là dùng biện pháp gì mà trong phòng này một chút bụi cũng không có, mà bức thư này một chút cũng không bị tổn hại.

"Đứa bé của ta, ta không biết phải gọi con như thế nào, có lẽ ta là ông cố của con hoặc cũng từng là ông cố rồi, nhưng mặc kệ xưng hô như thế nào thì con cũng là một đứa bé. Đứa bé, chắc hẳn con tới đây bởi do ta đưa tới trận náo động kia nên sau này mới có ước định Trường Sinh, đây tất cả đều là sai lầm của ta, ta hi vọng con có thể có khả năng là người bình thường. Con có biết vì sao ta muốn phong ấn chặt dị năng trong cơ thể con sao ? Bởi vị dị năng của con tương quan với dị năng của những người trên đảo, dị năng của con bị phong ấn lại như vậy thì nhiều nhất bọn họ cũng chỉ có thể phát huy ra một phần dị năng, nhưng nếu không phong ấn dị năng của con thì nhất định bọn họ không cần đợi ước định một trăm năm mà có thể sớm đi tới Trung Nguyên gây ra tại họa không lường được."

"Những người đó khi phụ thân ta còn sống đã có dã tâm rất lớn, nếu để cho bọn họ phát huy toàn bộ dị năng thì thiên hạ này lập tức sẽ rối loạn. Cho nên bây giờ con phải suy nghĩ cho thật kỹ, nếu con chân chính có được dị năng này một lần nữa thì con có chắc chắn có thể đánh bại bọn họ không ? Nếu là không thì con ngàn vạn lần không được mở ra…"

Triển Thất xem bức thư một lần lại một lần, trên bức thư có ghi lại nội dung nguyên nhân có ước định trăm năm đại khái nói một lần nữa, không khác lắm so với những gì Tần Khải Thiên nói cho cô biết. Còn có một vài lời quan tâm cô, ngoài ra còn cho biết làm thế nào để mở ra dị năng trong cơ thể.

Triển Thất ghi nhớ lại tất cả rồi mới nhìn đến tờ giấy cuối cùng, trên tờ cuối cùng lại là chỉ cách làm thế nào để giải trừ dị năng của tất cả mọi người trên đảo.

"Mẹ kiếp ! Nếu có thể giải trừ dị năng của những người đó tại sao không giải trừ sớm một chút, mà để đến bây giờ, như vậy làm sao những người kia có dã tâm được chứ."

Trong lòng nhịn không được mắng to lên, nhưng mắng thì mắng, cô vẫn phải tiếp nhận thực tế. Bây giờ, cô căn bản chưa có tiếp xúc bất kì người nào trên hòn đảo kia, cũng không biết sau khi có dị năng thì sẽ có lực lượng gì, có thể đánh thắng những người trên đảo đó không thì cô cũng không chắc.

Từ sự kiện Thanh Liên giáo thì không khó nhìn ra dã tâm của những người đó, nếu quả thật không thể đánh bại bọn họ và cũng không thể giải trừ dị năng của bọn họ thì thế giới này có lẽ sắp rối loạn đến nơi rồi.

Sau một khắc đồng hồ suy nghĩ thì Triển Thất quyết định giải trừ phong ấn của mình, suy nghĩ nhiều hay nhìn trước ngó sau như vậy căn bản không phải là cá tính của cô, cô tin tưởng cô nhất định có thể tiêu diệt được đám người kia.

Phương pháp giải trừ phong ấn cũng không phải khó khăn, nhưng phải cần chút thời gian, vì phòng ngừa mấy người bên ngoài thấy cô lâu không đi ra sẽ lo lắng nên trước hết cô ra ngoài nói với bọn họ một chút, sau đó trở lại mật thất làm theo những gì chỉ dẫn trong bức thư để giải trừ phong ấn trong cơ thể.

Không biết đã trải qua bao lâu, Triển Thất có cảm giác giống như tỉnh lại sau giấc ngủ dài, thân thể cũng không có biến hóa gì, chỉ có thay đổi duy nhất là cái bớt màu đen trên cánh tay đã biến mất.

"Ni Mã, đây tột cùng là dị năng gì, vì sao một chút lão nương cũng không cảm giác được ?"

Cô vẫn ngồi yên trên ghế, tức quá theo quán tính vỗ một cái xuống bàn, sau đó cô kinh ngạc phát hiện chỉ là tùy tiện vỗ một cái cũng làm cái bàn đá vỡ tan tành.

Sau khi phát hiện việc này, cô vội vã vọt ra khỏi mật thất đi tới đống vàng bạc đã quý trước mặt tiện tay nhặt lên một khối vàng sau đó nhẹ nhàng bóp một cái thì lập tức khối vàng biến thành một cái bánh vàng. Trong trí nhớ dường như cô còn thấy trong số châu báu có kim cương, vì vậy cô tìm một viên kim cương như cái trứng cút, cô nắm tay lại thì viên đá kim cương trứ danh cứng nhất lập tức biến thành một đống bột.

Nhìn thấy đống bột trong tay Triển Thất cũng ngẩn người ra, như thế này có thể so với diễn trên ti vi còn mơ hồ hơn nhiều, không ngờ chuyện ly kỳ như vậy thế nhưng xảy ra trên người cô.

Không riêng gì cô ngẩn người như không tin vào mắt mình mà mấy người Văn Nhân Mạc cũng ngốc trệ ra, ở bên ngoài bọn họ đợi suốt cả một ngày, mặc dù Triển Thất đã nói trước khi cô mở phong ấn cần một chút thời gian, nhưng không biết sẽ kéo dài như vậy. Khi mọi người đang nghĩ muốn đi hỏi một chút thì thấy Triển Thất vọt ra ngoài như điên, sau đó cầm một khối vàng lên rồi lập tức bóp dẹp nó, sau đó cầm một khối bảo thạch trực tiếp bóp nát nó thành bột thì không khỏi kinh ngạc sửng sốt.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại