Vợ Yêu Con Cưng Của Tổng Tài
Chương 63
2163.
Cô là nhân viên của anh ta, không phải bạn gái của anh ta mà!
“Này, Dạ Trạch Hạo, anh buông tôi ra." Tô Lạc Lạc ra lệnh cho người đàn ông.
Chị Mai ở bên cạnh lập tức giật mình, phải biết rằng, tính cách của Dạ Trạch Hạo xưa nay cao ngạo lạnh lùng, bình thường không ai dám đắc tội với anh ta, càng đừng nói kêu ra cả họ lẫn tên của anh, lại còn mệnh lệnh nữa.
Dạ Trạch Hạo vẫn không buông.
Tô Lạc Lạc cứ vậy bị anh ta dẫn đi vào đại sảnh, nhân viên phụ trách lập tức ra đón tiếp anh, “Ngài Dạ, mời qua bên này."
Bên cạnh thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng bọn con gái che miệng nói, “Trời ạ! Đẹp trai quá."
“Không ngờ thật là cao quá, ể, anh ấy dẫn theo ai thế?"
Tô Lạc Lạc lẳng lặng dùng sức kéo tay ra một lúc, cuối cùng cũng rút tay ra khỏi tay của Dạ Trạch Hạo, cô quay đầu, nhìn thấy Long Dạ Tước cũng được nhân viên phụ trách nhiệt tình tiếp đãi, còn anh đang nói gì đó với người đang bắt tay với anh.
Khuôn mặt cao quí làm cho toàn bộ đàn ông xung quanh bị lép vế trở nên ảm đạm không nổi bật.
Chỉ sợ cả hiện trường, chỉ có Dạ Trạch Hạo có thể so sánh cao thấp với anh ta.
Nhìn thấy một nhóm nhân viên chính phủ đi đến, Tô Lạc Lạc tự giác lùi về sau, sau đó, cô phát hiện nhân viên chính phủ đối với Dạ Trạch Hạo vô cùng tôn kính, “Dạ thiếu gia, anh có thể đến đây, chúng tôi rất vinh dự."
“Khách khí rồi, có thể đến đây, tôi cũng vinh hạnh." Dạ Trạch Hạo mỉm cười nói.
Và lúc đó, Long Dạ Tước cũng hướng về phía này, những người mới nghênh đón xong Dạ Trạch Hạo quay đầu về hướng anh ấy, “Ngài Long, hoan nghênh hoan nghênh, mời qua bên này."
Long Dạ Tước rõ ràng biết Tô Lạc Lạc ở kế bên, nhưng ánh mắt anh lại dường như không quen biết cô vậy, một cái cũng không thèm nhìn.
Tô Lạc Lạc cũng im im tự hiểu, lúc như vậy, Long Dạ Tước là khách mời của chính phủ, sao có thể biểu hiện quen biết nhân vật tiểu tốt như cô chứ, như vậy còn đâu thể diện cho anh nữa?
Đương nhiên cô biết, Long Dạ Tước căn bản không coi cô ra gì.
Càng quái lạ là, rõ ràng đều là khách quí đến dự, Long Dạ Tước và Dạ Trạch Hạo hai người đứng cùng nhau, lại phát ra khí trường bài trừ nhau, giống như không hề muốn quan tâm đến đối phương.
Nhưng hai người này lại bỗng chốc trở thành tâm điểm của cả nơi này.
Tô Lạc Lạc lúc trước cảm thấy hai người có chút giống nhau, lúc này, cô nhìn từ phía sau lưng, Dạ Trạch Hạo Long Dạ Tước cách nhau nửa đốt ngón tay chiều cao, nhưng mà người đàn ông một mét tám ba là cao rồi.
“Gần đến giờ chúng tôi cắt băng khánh thành rồi, tiếp sau đây, mời hai vị theo tôi." Một người đàn ông có thân phận nói.
“Tôi có thể dẫn theo cô phục vụ nghi lễ của tôi theo chứ?" Dạ Trạch Hạo đột nhiên thỉnh cầu một tiếng.
“Được thôi."
Dạ Trạch Hạo xoay đầu nhìn Tô Lạc Lạc, “Theo tôi đến đây nào!"
Tô Lạc Lạc có chút giận, rõ ràng ở đây đã sắp xếp cô phục vụ nghi lễ rồi, tại sao cứ phải kéo cô vào? Tô Lạc Lạc chỉ còn biết cắn môi đi theo anh ta.
Thân hình Long Dạ Tước đi phía trước cô, cao to lạnh lùng, thỉnh thoảng lộ ra khuôn mặt lạnh băng, trong đại sảnh, nhóm người vây kín, anh dùng khí chất cao quý của mình tạo ra một bức tường bất khả xâm phạm.
Lúc đi đến cửa lớn, ánh sáng mặt trời chiếu rọi lên người anh tạo thành một đường thẳng tắp, càng hiện rõ lên sự thâm thúy và nét anh tuấn của anh.
Lúc Tô Lạc Lạc nhìn trừng trừng Long Dạ Tước, lại không phát hiện, Dạ Trạch Hạo kế bên cô cũng lướt mắt mấy lần lên thân hình của anh ta, trong mắt chằng chịt một nỗi oán hận mãnh liệt.
Đều là con của người đàn ông đó, anh ta lại tôn quí vô thượng, còn anh, lại phải dựa vào bản lĩnh của mình để nhận được vinh quang.
Không công bằng.
Ở vị trí giữa Long Dạ Tước và Dạ Trạch Hạo là một nhân vật lớn trong chính phủ, Tô Lạc Lạc tiếp nhận cái mâm từ cô gái lễ nghi đưa qua cho cô, khăn màu đỏ, để trên đó một cây kéo.
Lúc này, nghe thấy tiếng nói của người dẫn chương trình rất vang, còn ở trước mặt, các phóng viên cầm trên tay máy chụp máy quay các loại, không ngừng bấm nút chụp, tiếng lách cách vang lên có thể thành một khúc giao hưởng rồi.
Đây là sự kiện lớn long trọng của toàn thành phố, sức ảnh hưởng đủ để thu hút quan tâm từ nhiều giới, ngay đến tin tức giải trí cũng muốn chen một chân vào tham dự, vì hôm nay xuất hiện hai người đàn ông mà bọn họ muốn ngắm nhìn nhất.
Một người là vua thế giới thương gia, một người là ngôi sao bự của ngành giải trí, đơn giản chỉ là một biểu cảm, một ánh mắt của bọn họ thôi cũng đủ cho bọn họ viết một bài rồi.
Tô Lạc Lạc đứng ở phía sau Dạ Trạch Hạo, nhưng ánh mắt của cô cứ rơi vào người của Long Dạ Tước.
Dù gì, đây là cha của con cô
Cái hàm kiêu ngạo tôn quí, khuôn mặt anh tuấn, không có một chút vết nhăn trên cái áo vest, người đàn ông này, đẹp đẽ như thế, đến mặt trời đều cũng tự nhiên mất đi màu sắc chói chang, toàn thân phát ra khí chất tôn quí bất phàm.
Rồi Tô Lạc Lạc nhìn lại Dạ Trạch Hạo, đến cái hàm cũng hoàn mỹ độc đáo mê người như vậy, hai người này, thật sự không phải hai anh em chứ!
Tô Lạc Lạc cảm thấy có thể để hai người họ nhận họ hàng.
Tiếng nói của người dẫn chương trình rất là vang, anh trước tiên long trọng nói lời chúc tốt đẹp, đúng mười hai giờ, anh mời tất cả quan khách cầm lấy cây kéo phía sau lưng, bắt đầu đúng giờ cắt ruy băng.
Tô Lạc Lạc trong lúc Dạ Trạch Hạo quay đầu, cầm mâm thật chặt để anh cầm được cây kéo, cùng lúc đó, Tô Lạc Lạc cảm nhận được luồng hơi nguy hiểm bổ đến cô, là Long Dạ Tước, khi anh quay người lấy kéo, ánh mắt lạnh lùng trừng cô một cái.
Trong lòng Tô Lạc Lạc thắt lại, có một loại cảm giác cây kéo của Long Dạ Tước không phải để cắt ruy băng, mà là cô vậy.
Chết tiệt, qui tắc của anh không phải do anh đặt sao?
Không được xen vào cuộc sống riêng tư của đối phương, cho là cô bây giờ xuất hiện ở nơi như vậy, mà còn là cùng Dạ Trạch Hạo xuất hiện, anh có ý kiến sao?
Cạch!
Tất cả mọi người đều rất quả đoán mà cắt ruy băng, vỗ tay như sấm.
Sau khi dừng lại một vài phút chụp chung, chỉ thấy Long Dạ Tước bỏ cây kéo xuống, thần thái sắc bén nhìn phớt cô một cái, bước đi, lúc Dạ Trạch Hạo nhìn cô, cô đang đứng thờ thẫn.
“Đứng đó thẫn thờ gì!" Dạ Trạch Hạo hỏi.
“Chúng ta chút nữa về công ty phải không?" Tô Lạc Lạc hỏi thăm, là vì, cô không muốn nhìn thấy Long Dạ Tước.
“Có thể có ăn cơm, tôi xem xem có thể từ chối không." Dạ Trạch Hạo nói xong, nhìn thấy Long Dạ Tước và đơn vị tổ chức đang nói chuyện, anh đột nhiên nhếch miệng, kéo tay dẫn Tô Lạc Lạc qua đó.
“Này! Anh có thể nào đừng có mà cầm tay lung tung không, hôm nay có rất nhiều phóng viên, tôi không muốn trở thành đối tượng thị phi của anh."
Dạ Trạch Hạo nhìn một cái chị Mai ở kế bên, anh bèn cầm tay Tô Lạc Lạc qua đó, và ở phạm vi mắt của Long Dạ Tước có thể nhìn thấy được, Dạ Trạch Hạo biến đổi thành tư thế choàng vai đi.
Long Dạ Tước vốn dĩ cùng đơn vị tổ chức nhìn nhau, ánh mắt trầm xuống, rơi trên người một đôi nam nữ ôm nhau đi, đôi mắt đen như mực ánh lên tia phức tạp.
Nhưng rất rõ ràng, từ người anh phát tán ra một luồng khí phẫn nộ, đến đơn vị tổ chức nói chuyện cùng anh cũng cảm nhận được, lập tức cười có chút thận trọng lại.
Và chị Mai ở kế bên có chút kinh ngạc, không ngờ Long Dạ Tước quả nhiên có để tâm đến Tô Lạc Lạc.
Tô Lạc Lạc sắp tức chết rồi, Dạ Trạch Hạo tại sao cứ động tay động chân với cô? Ra khỏi đại sảnh, đến phía sau bãi đậu xe, cô không khách khí thoát khỏi anh, có một chút giận cảnh cáo nói, “Dạ Trạch Hạo, anh còn như vậy, tôi không làm nữa." Xem thêm...
Cô là nhân viên của anh ta, không phải bạn gái của anh ta mà!
“Này, Dạ Trạch Hạo, anh buông tôi ra." Tô Lạc Lạc ra lệnh cho người đàn ông.
Chị Mai ở bên cạnh lập tức giật mình, phải biết rằng, tính cách của Dạ Trạch Hạo xưa nay cao ngạo lạnh lùng, bình thường không ai dám đắc tội với anh ta, càng đừng nói kêu ra cả họ lẫn tên của anh, lại còn mệnh lệnh nữa.
Dạ Trạch Hạo vẫn không buông.
Tô Lạc Lạc cứ vậy bị anh ta dẫn đi vào đại sảnh, nhân viên phụ trách lập tức ra đón tiếp anh, “Ngài Dạ, mời qua bên này."
Bên cạnh thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng bọn con gái che miệng nói, “Trời ạ! Đẹp trai quá."
“Không ngờ thật là cao quá, ể, anh ấy dẫn theo ai thế?"
Tô Lạc Lạc lẳng lặng dùng sức kéo tay ra một lúc, cuối cùng cũng rút tay ra khỏi tay của Dạ Trạch Hạo, cô quay đầu, nhìn thấy Long Dạ Tước cũng được nhân viên phụ trách nhiệt tình tiếp đãi, còn anh đang nói gì đó với người đang bắt tay với anh.
Khuôn mặt cao quí làm cho toàn bộ đàn ông xung quanh bị lép vế trở nên ảm đạm không nổi bật.
Chỉ sợ cả hiện trường, chỉ có Dạ Trạch Hạo có thể so sánh cao thấp với anh ta.
Nhìn thấy một nhóm nhân viên chính phủ đi đến, Tô Lạc Lạc tự giác lùi về sau, sau đó, cô phát hiện nhân viên chính phủ đối với Dạ Trạch Hạo vô cùng tôn kính, “Dạ thiếu gia, anh có thể đến đây, chúng tôi rất vinh dự."
“Khách khí rồi, có thể đến đây, tôi cũng vinh hạnh." Dạ Trạch Hạo mỉm cười nói.
Và lúc đó, Long Dạ Tước cũng hướng về phía này, những người mới nghênh đón xong Dạ Trạch Hạo quay đầu về hướng anh ấy, “Ngài Long, hoan nghênh hoan nghênh, mời qua bên này."
Long Dạ Tước rõ ràng biết Tô Lạc Lạc ở kế bên, nhưng ánh mắt anh lại dường như không quen biết cô vậy, một cái cũng không thèm nhìn.
Tô Lạc Lạc cũng im im tự hiểu, lúc như vậy, Long Dạ Tước là khách mời của chính phủ, sao có thể biểu hiện quen biết nhân vật tiểu tốt như cô chứ, như vậy còn đâu thể diện cho anh nữa?
Đương nhiên cô biết, Long Dạ Tước căn bản không coi cô ra gì.
Càng quái lạ là, rõ ràng đều là khách quí đến dự, Long Dạ Tước và Dạ Trạch Hạo hai người đứng cùng nhau, lại phát ra khí trường bài trừ nhau, giống như không hề muốn quan tâm đến đối phương.
Nhưng hai người này lại bỗng chốc trở thành tâm điểm của cả nơi này.
Tô Lạc Lạc lúc trước cảm thấy hai người có chút giống nhau, lúc này, cô nhìn từ phía sau lưng, Dạ Trạch Hạo Long Dạ Tước cách nhau nửa đốt ngón tay chiều cao, nhưng mà người đàn ông một mét tám ba là cao rồi.
“Gần đến giờ chúng tôi cắt băng khánh thành rồi, tiếp sau đây, mời hai vị theo tôi." Một người đàn ông có thân phận nói.
“Tôi có thể dẫn theo cô phục vụ nghi lễ của tôi theo chứ?" Dạ Trạch Hạo đột nhiên thỉnh cầu một tiếng.
“Được thôi."
Dạ Trạch Hạo xoay đầu nhìn Tô Lạc Lạc, “Theo tôi đến đây nào!"
Tô Lạc Lạc có chút giận, rõ ràng ở đây đã sắp xếp cô phục vụ nghi lễ rồi, tại sao cứ phải kéo cô vào? Tô Lạc Lạc chỉ còn biết cắn môi đi theo anh ta.
Thân hình Long Dạ Tước đi phía trước cô, cao to lạnh lùng, thỉnh thoảng lộ ra khuôn mặt lạnh băng, trong đại sảnh, nhóm người vây kín, anh dùng khí chất cao quý của mình tạo ra một bức tường bất khả xâm phạm.
Lúc đi đến cửa lớn, ánh sáng mặt trời chiếu rọi lên người anh tạo thành một đường thẳng tắp, càng hiện rõ lên sự thâm thúy và nét anh tuấn của anh.
Lúc Tô Lạc Lạc nhìn trừng trừng Long Dạ Tước, lại không phát hiện, Dạ Trạch Hạo kế bên cô cũng lướt mắt mấy lần lên thân hình của anh ta, trong mắt chằng chịt một nỗi oán hận mãnh liệt.
Đều là con của người đàn ông đó, anh ta lại tôn quí vô thượng, còn anh, lại phải dựa vào bản lĩnh của mình để nhận được vinh quang.
Không công bằng.
Ở vị trí giữa Long Dạ Tước và Dạ Trạch Hạo là một nhân vật lớn trong chính phủ, Tô Lạc Lạc tiếp nhận cái mâm từ cô gái lễ nghi đưa qua cho cô, khăn màu đỏ, để trên đó một cây kéo.
Lúc này, nghe thấy tiếng nói của người dẫn chương trình rất vang, còn ở trước mặt, các phóng viên cầm trên tay máy chụp máy quay các loại, không ngừng bấm nút chụp, tiếng lách cách vang lên có thể thành một khúc giao hưởng rồi.
Đây là sự kiện lớn long trọng của toàn thành phố, sức ảnh hưởng đủ để thu hút quan tâm từ nhiều giới, ngay đến tin tức giải trí cũng muốn chen một chân vào tham dự, vì hôm nay xuất hiện hai người đàn ông mà bọn họ muốn ngắm nhìn nhất.
Một người là vua thế giới thương gia, một người là ngôi sao bự của ngành giải trí, đơn giản chỉ là một biểu cảm, một ánh mắt của bọn họ thôi cũng đủ cho bọn họ viết một bài rồi.
Tô Lạc Lạc đứng ở phía sau Dạ Trạch Hạo, nhưng ánh mắt của cô cứ rơi vào người của Long Dạ Tước.
Dù gì, đây là cha của con cô
Cái hàm kiêu ngạo tôn quí, khuôn mặt anh tuấn, không có một chút vết nhăn trên cái áo vest, người đàn ông này, đẹp đẽ như thế, đến mặt trời đều cũng tự nhiên mất đi màu sắc chói chang, toàn thân phát ra khí chất tôn quí bất phàm.
Rồi Tô Lạc Lạc nhìn lại Dạ Trạch Hạo, đến cái hàm cũng hoàn mỹ độc đáo mê người như vậy, hai người này, thật sự không phải hai anh em chứ!
Tô Lạc Lạc cảm thấy có thể để hai người họ nhận họ hàng.
Tiếng nói của người dẫn chương trình rất là vang, anh trước tiên long trọng nói lời chúc tốt đẹp, đúng mười hai giờ, anh mời tất cả quan khách cầm lấy cây kéo phía sau lưng, bắt đầu đúng giờ cắt ruy băng.
Tô Lạc Lạc trong lúc Dạ Trạch Hạo quay đầu, cầm mâm thật chặt để anh cầm được cây kéo, cùng lúc đó, Tô Lạc Lạc cảm nhận được luồng hơi nguy hiểm bổ đến cô, là Long Dạ Tước, khi anh quay người lấy kéo, ánh mắt lạnh lùng trừng cô một cái.
Trong lòng Tô Lạc Lạc thắt lại, có một loại cảm giác cây kéo của Long Dạ Tước không phải để cắt ruy băng, mà là cô vậy.
Chết tiệt, qui tắc của anh không phải do anh đặt sao?
Không được xen vào cuộc sống riêng tư của đối phương, cho là cô bây giờ xuất hiện ở nơi như vậy, mà còn là cùng Dạ Trạch Hạo xuất hiện, anh có ý kiến sao?
Cạch!
Tất cả mọi người đều rất quả đoán mà cắt ruy băng, vỗ tay như sấm.
Sau khi dừng lại một vài phút chụp chung, chỉ thấy Long Dạ Tước bỏ cây kéo xuống, thần thái sắc bén nhìn phớt cô một cái, bước đi, lúc Dạ Trạch Hạo nhìn cô, cô đang đứng thờ thẫn.
“Đứng đó thẫn thờ gì!" Dạ Trạch Hạo hỏi.
“Chúng ta chút nữa về công ty phải không?" Tô Lạc Lạc hỏi thăm, là vì, cô không muốn nhìn thấy Long Dạ Tước.
“Có thể có ăn cơm, tôi xem xem có thể từ chối không." Dạ Trạch Hạo nói xong, nhìn thấy Long Dạ Tước và đơn vị tổ chức đang nói chuyện, anh đột nhiên nhếch miệng, kéo tay dẫn Tô Lạc Lạc qua đó.
“Này! Anh có thể nào đừng có mà cầm tay lung tung không, hôm nay có rất nhiều phóng viên, tôi không muốn trở thành đối tượng thị phi của anh."
Dạ Trạch Hạo nhìn một cái chị Mai ở kế bên, anh bèn cầm tay Tô Lạc Lạc qua đó, và ở phạm vi mắt của Long Dạ Tước có thể nhìn thấy được, Dạ Trạch Hạo biến đổi thành tư thế choàng vai đi.
Long Dạ Tước vốn dĩ cùng đơn vị tổ chức nhìn nhau, ánh mắt trầm xuống, rơi trên người một đôi nam nữ ôm nhau đi, đôi mắt đen như mực ánh lên tia phức tạp.
Nhưng rất rõ ràng, từ người anh phát tán ra một luồng khí phẫn nộ, đến đơn vị tổ chức nói chuyện cùng anh cũng cảm nhận được, lập tức cười có chút thận trọng lại.
Và chị Mai ở kế bên có chút kinh ngạc, không ngờ Long Dạ Tước quả nhiên có để tâm đến Tô Lạc Lạc.
Tô Lạc Lạc sắp tức chết rồi, Dạ Trạch Hạo tại sao cứ động tay động chân với cô? Ra khỏi đại sảnh, đến phía sau bãi đậu xe, cô không khách khí thoát khỏi anh, có một chút giận cảnh cáo nói, “Dạ Trạch Hạo, anh còn như vậy, tôi không làm nữa." Xem thêm...
Tác giả :
Thượng Quan Nhiêu