Vợ Yêu Con Cưng Của Tổng Tài
Chương 229
21229.
Đơn phu nhân luôn nắm lại tay của Tô Lạc Lạc, cũng không chịu buông ra, bà cứ như vậy nhìn vào đứa con gái út của mình, trong ánh mắt toàn là áy náy và tự trách, năm đó sao bà có thể cứ nghĩ là đứa con gái đó đã không được cứu chứ?
Vậy sau đó làm sao mà sống sót được chứ, cô chỉ là trẻ sơ sinh, rốt cuộc là đắc tội với ai vậy chứ? Đơn phu nhân nhớ mại mại khi sinh đứa con thứ hai, chỉ có hơn bốn cân, nhỏ bé đến nổi bà cũng thấy đau lòng muốn chết, khi nghe được không có hơi thở, cả con người bà cũng suy sụp.
Hiện nay, bà đúng là không dám tin vào đứa con gái thì không bị tổn thương tí nào, đã trưởng thành đứng trước mặt bà, bà đúng là quá kích động rồi đó, quá kích động đó.
Đơn Doanh thấy ba mẹ luôn nhìn vào Tô Lạc Lạc, cô đột nhiên có chút tức giận cầm lên cái túi xách trên ghế sofa, “Ba, mẹ, con về trước."
Trong khẩu khí rõ ràng là giận dữ mà, Tô Lạc Lạc nhìn vào dáng quay lưng của Đơn Doanh, trái tim níu chặt lại, cô biết, sự trở lại của cô, tuyệt đối sẽ ảnh hưởng đến Đơn Doanh.
Đơn phu nhân phát hiện ánh mắt của cô lo lắng nhìn vào Đơn Doanh, bà vội an ủi nói, “Lạc Lạc, đừng lo lắng, chị con có thể chỉ là nhất thời chưa chấp nhận được con, sau này chúng ta sẽ cùng cô ta sống hoà thuận với nhau."
“Ba, mẹ... Xin lỗi..." Tô Lạc Lạc xin lỗi, bởi vì cô sớm đã biết được chân tướng, nhưng đến hiện nay mới chịu nói ra.
“Con ngốc qúa đi, người nên xin lỗi là ba mẹ mới đúng, năm xưa do ba mẹ quá sơ ý, không phát hiện con vẫn còn sống." Đơn chí Hoà nhìn vào con gái, cũng không nhịn được chảy rơi nước mắt.
“Đúng đó, con làm sao mà sống được vậy chứ, ba mẹ đúng là rất hối hận không đi nhìn thêm con một lần." “Không thể trách mẹ được, sau khi mẹ con sinh con, đột nhiên xuất huyết nhiều, ở lại trong bệnh viện hơn nữa tháng mới khỏe, mà lúc đó con là được ý tá bồng đi, ba biết trong mỗi bệnh viện, đều có một nơi để giữ lại những đứa trẻ đã qua đời, ba đúng là không nghĩ đến con vẫn còn sống đó." Đơn Chí Hoà nắm lại nấm đấm, vô cùng tự trách.
Tô Lạc Lạc đại khái có thể nghĩ đến, vì sao mẹ lại tìm được bản thân rồi, có thể năm đó đứa con mà mẹ sinh ra cũng mới qua đời, cho nên, mẹ tận tay đưa đến phòng trẻ sơ sinh đó, sau đó, mới tìm thấy bản thân năm đó vẫn còn hơi thở.
Có thể khi cô sinh ra không có hơi thở, nhưng sau đó đã đột nhiên hồi phục lại sức sống.
“Con không có trách ba mẹ, con biết ba mẹ là người tốt, nếu như ba mẹ biết được, chắc chắn sẽ không bỏ rơi con." Tô Lạc Lạc đỏ lên khoé mắt cười lên.
“Được rồi, con ơi, con quay về thì tốt rồi, ba mẹ sau này tuyệt đối không để con chịu khổ nữa đâu." Đơn Chí Hoà nhìn vào Tô Lạc Lạc, trong ánh mắt tràn đầy tình yêu thương của cha.
Nước mắt của Tô Lạc Lạc một lần nữa tràn ra, từ nhỏ đến lớn, cô chưa hề cảm nhận được một chút ít tình yêu thương từ ba, chỉ có lạnh lùng vô tình, nhưng hiện nay, cuối cùng cô cảm nhận được, ánh mắt dịu dàng mà hiền từ của ba, khiến cô cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp.
“Bác trai Đơn, bác gái Đơn, đêm nay Lạc Lạc cũng mệt rồi, con dẫn cô ta về trước, ngày mai con sẽ dẫn cô ta đến nhà họ Đơn gặp mặt với hai bác." Long Dạ Tước thấy trời đã tối rồi, dù sau đã nhìn nhận rồi, sau này thời gian vẫn còn dài, không gấp gáp giây phút này.
Đơn phu nhân lau đi nước mắt, đột nhiên bà hiểu rồi, “Hèn chi con nói sợi dây truyền ngọc trai đó của mẹ đối với con mà nói, ý nghĩa lớn như vậy, thì ra ý nghĩa quả nhiên ở đây, cực cho con quá."
Tô Lạc Lạc gật đầu, “Đúng vậy, bởi vì đó là của mẹ, cho nên, con rất thích."
“Mẹ nên tặng đó cho con."
“Không, bác gái, đây cũng là con cống hiến vì từ thiện." Long Dạ Tước mở lời.
“Cám ơn Dạ Tước chăm sóc cho Lạc Lạc, hai con có kết hôn chưa?" Đơn phu nhân hiếu kỳ hỏi.
Long Dạ Tước nhìn sang Tô Lạc Lạc, cười nhẹ một cái, “Con thì rất muốn đó! Nhưng cô ta vẫn chưa đồng ý."
Giờ đây Tô Lạc Lạc, cũng cảm thấy có chút xấu hổ, cô nhếch mép môi không nói chuyện.
“Dạ Tước đối với con đúng là tốt đó, Lạc Lạc, đừng bỏ lỡ đó." Đơn phu nhân cười dặn dò con gái.
“Chúng con đã có hai đứa con bốn tuổi rồi đó." Long Dạ Tước một lần nữa mở lời.
“Cái gì? Chúng con có con rồi sao?" Vợ chồng nhà họ Đơn một lần nữa bị chấn động, đến con cũng có rồi sao, còn là bốn tuổi rồi sao?
Tô Lạc Lạc gật đầu, “Ừm, một cặp thai long phụng đó."
Tin tức này khiến cho vợ chồng nhà họ Đơn vừa vui mừng vừa ngạc nhiên, không ngờ là con gái đã có con của nhà họ Long, xem ra hôn nhân này chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
“Ba, mẹ, ba mẹ khuyên Đơn Doanh cho tốt nha! Con nghĩ đêm nay chị ấy có thể bị đả kích quá lớn rồi đó." Tô Lạc Lạc cũng không hy vọng làm đến gia đình không vui vẻ.
“Đứa con đó từ nhỏ đến lớn lớn lên bên cạnh ba mẹ, đã nuôi dưỡng bản tính ngang bướng, lúc nãy Dạ Tước nói, con luôn lo nghĩ đến cảm nhận của nó, mới không nhìn nhận ba mẹ, Lạc Lạc, lòng dạ của con đúng là tốt đó." Đơn phu nhân vui mừng lại đau lòng.
Tô Lạc Lạc được sự khen ngợi của mẹ, trái lại cô thấy có chút ngại, Long Dạ Tước nắm lại tay của cô nói, “Đi thôi! Chúng ta về nhà, ngày mai anh đưa em đến nhà họ Đơn."
“Được! Vậy chúng con quay về trước đi! Nghỉ ngơi sớm, ngày mai gặp."
“Ừm, ngày mai gặp." Tô Lạc Lạc vẫy tay chào tạm biệt với ba mẹ, cùng Long Dạ Tước bước ra phòng nghỉ ngơi.
Phía sau người, vợ chồng nhà họ Đơn luôn cười, sự vướng mắt nhiều năm trong lòng cuối cùng cũng được buông xuống. Khi bước ra sảnh lớn, nhân viễn lễ nghi đã đợi ở đó, họ mang sợi dây truyền mà hôm nay Long Dạ Tước đấu giá được giao cho họ, Long Dạ Tước cầm trên tay, đứa đến trước mặt của Tô Lạc Lạc, “Tặng cho em đó, anh cũng chưa tặng qua quà cho em, đây là món quà đầu tiên đó, sau này, em thích quà gì, anh sẽ không tiếc gì mà mua cho em."
Phần quà tám mươi triệu, thật tình khiến Tô Lạc Lạc khó mà chấp nhận được, nhưng mà, đây là đồ vật của mẹ, cô lại vô cùng muốn có được, cô đưa tay nhẹ nhàng nhận lấy, ngẩng đầu lên, chạm với ánh mắt sâu sắc của người đàn lòng này, trái tim của cô lập tức nhảy lên mấy cái.
Long Dạ Tước nhìn vào những sắc màu dưới đáy mắt của cô, anh mốc môi cười, chỉ cần có được sự yêu thích của cô, muốn anh làm gì cũng được.
Ngồi vào trong xe, Tô Lạc Lạc mở cái hộp ra, lấy ra sợi dây truyền đó, dù cho đã có những ánh sáng lung linh, nhưng sợi dây truyền này vẫn trắng sáng tinh khiết, giống như toát ra những ánh sáng nhẹ nhàng, vô cùng quý hiếm.
“Long Dạ Tước...Cám ơn anh." Tô Lạc Lạc nhìn sang cảm kích người đàn ông ở kế bên.
Long Dạ Tước híp lại đôi mắt nói, “Em mới gọi anh là gì đó?"
“Long..." Tô Lạc Lạc lập tức phát hiện, quả nhiên gọi anh ta bằng họ tên luôn, đây giống như không lịch sự cho lắm!
“Bỏ họ đi, gọi lại lần nữa." Long Dạ Tước bá đạo yêu cầu.
Tô Lạc Lạc ngay lập tức nhếch môi lại, nhẹ nhàng gọi lên một tiếng, “Dạ Tước."
“Gọi thêm lần nữa, anh không có nghe rõ." Long Dạ Tước cười và yêu cầu.
Tô Lạc Lạc biết anh đã nghe thấy, nhưng cô vẫn là thanh giọng một cái, nói với anh “Dạ Tước."
Long Dạ Tước nghe thấy giọng nói véo von của cô gọi tên của bản thân, trước ngực có chút dập dờn, vô cùng hưởng thụ. Sau khi Tô Lạc Lạc gọi xong, cũng có chút xấu hổ, khuôn mặt nhỏ liền nóng lên nhìn sang ngoài cửa sổ, bầu không khí tiếp theo, không tự chủ trợ nên có chút mờ ám tinh tế. Xem thêm...
Đơn phu nhân luôn nắm lại tay của Tô Lạc Lạc, cũng không chịu buông ra, bà cứ như vậy nhìn vào đứa con gái út của mình, trong ánh mắt toàn là áy náy và tự trách, năm đó sao bà có thể cứ nghĩ là đứa con gái đó đã không được cứu chứ?
Vậy sau đó làm sao mà sống sót được chứ, cô chỉ là trẻ sơ sinh, rốt cuộc là đắc tội với ai vậy chứ? Đơn phu nhân nhớ mại mại khi sinh đứa con thứ hai, chỉ có hơn bốn cân, nhỏ bé đến nổi bà cũng thấy đau lòng muốn chết, khi nghe được không có hơi thở, cả con người bà cũng suy sụp.
Hiện nay, bà đúng là không dám tin vào đứa con gái thì không bị tổn thương tí nào, đã trưởng thành đứng trước mặt bà, bà đúng là quá kích động rồi đó, quá kích động đó.
Đơn Doanh thấy ba mẹ luôn nhìn vào Tô Lạc Lạc, cô đột nhiên có chút tức giận cầm lên cái túi xách trên ghế sofa, “Ba, mẹ, con về trước."
Trong khẩu khí rõ ràng là giận dữ mà, Tô Lạc Lạc nhìn vào dáng quay lưng của Đơn Doanh, trái tim níu chặt lại, cô biết, sự trở lại của cô, tuyệt đối sẽ ảnh hưởng đến Đơn Doanh.
Đơn phu nhân phát hiện ánh mắt của cô lo lắng nhìn vào Đơn Doanh, bà vội an ủi nói, “Lạc Lạc, đừng lo lắng, chị con có thể chỉ là nhất thời chưa chấp nhận được con, sau này chúng ta sẽ cùng cô ta sống hoà thuận với nhau."
“Ba, mẹ... Xin lỗi..." Tô Lạc Lạc xin lỗi, bởi vì cô sớm đã biết được chân tướng, nhưng đến hiện nay mới chịu nói ra.
“Con ngốc qúa đi, người nên xin lỗi là ba mẹ mới đúng, năm xưa do ba mẹ quá sơ ý, không phát hiện con vẫn còn sống." Đơn chí Hoà nhìn vào con gái, cũng không nhịn được chảy rơi nước mắt.
“Đúng đó, con làm sao mà sống được vậy chứ, ba mẹ đúng là rất hối hận không đi nhìn thêm con một lần." “Không thể trách mẹ được, sau khi mẹ con sinh con, đột nhiên xuất huyết nhiều, ở lại trong bệnh viện hơn nữa tháng mới khỏe, mà lúc đó con là được ý tá bồng đi, ba biết trong mỗi bệnh viện, đều có một nơi để giữ lại những đứa trẻ đã qua đời, ba đúng là không nghĩ đến con vẫn còn sống đó." Đơn Chí Hoà nắm lại nấm đấm, vô cùng tự trách.
Tô Lạc Lạc đại khái có thể nghĩ đến, vì sao mẹ lại tìm được bản thân rồi, có thể năm đó đứa con mà mẹ sinh ra cũng mới qua đời, cho nên, mẹ tận tay đưa đến phòng trẻ sơ sinh đó, sau đó, mới tìm thấy bản thân năm đó vẫn còn hơi thở.
Có thể khi cô sinh ra không có hơi thở, nhưng sau đó đã đột nhiên hồi phục lại sức sống.
“Con không có trách ba mẹ, con biết ba mẹ là người tốt, nếu như ba mẹ biết được, chắc chắn sẽ không bỏ rơi con." Tô Lạc Lạc đỏ lên khoé mắt cười lên.
“Được rồi, con ơi, con quay về thì tốt rồi, ba mẹ sau này tuyệt đối không để con chịu khổ nữa đâu." Đơn Chí Hoà nhìn vào Tô Lạc Lạc, trong ánh mắt tràn đầy tình yêu thương của cha.
Nước mắt của Tô Lạc Lạc một lần nữa tràn ra, từ nhỏ đến lớn, cô chưa hề cảm nhận được một chút ít tình yêu thương từ ba, chỉ có lạnh lùng vô tình, nhưng hiện nay, cuối cùng cô cảm nhận được, ánh mắt dịu dàng mà hiền từ của ba, khiến cô cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp.
“Bác trai Đơn, bác gái Đơn, đêm nay Lạc Lạc cũng mệt rồi, con dẫn cô ta về trước, ngày mai con sẽ dẫn cô ta đến nhà họ Đơn gặp mặt với hai bác." Long Dạ Tước thấy trời đã tối rồi, dù sau đã nhìn nhận rồi, sau này thời gian vẫn còn dài, không gấp gáp giây phút này.
Đơn phu nhân lau đi nước mắt, đột nhiên bà hiểu rồi, “Hèn chi con nói sợi dây truyền ngọc trai đó của mẹ đối với con mà nói, ý nghĩa lớn như vậy, thì ra ý nghĩa quả nhiên ở đây, cực cho con quá."
Tô Lạc Lạc gật đầu, “Đúng vậy, bởi vì đó là của mẹ, cho nên, con rất thích."
“Mẹ nên tặng đó cho con."
“Không, bác gái, đây cũng là con cống hiến vì từ thiện." Long Dạ Tước mở lời.
“Cám ơn Dạ Tước chăm sóc cho Lạc Lạc, hai con có kết hôn chưa?" Đơn phu nhân hiếu kỳ hỏi.
Long Dạ Tước nhìn sang Tô Lạc Lạc, cười nhẹ một cái, “Con thì rất muốn đó! Nhưng cô ta vẫn chưa đồng ý."
Giờ đây Tô Lạc Lạc, cũng cảm thấy có chút xấu hổ, cô nhếch mép môi không nói chuyện.
“Dạ Tước đối với con đúng là tốt đó, Lạc Lạc, đừng bỏ lỡ đó." Đơn phu nhân cười dặn dò con gái.
“Chúng con đã có hai đứa con bốn tuổi rồi đó." Long Dạ Tước một lần nữa mở lời.
“Cái gì? Chúng con có con rồi sao?" Vợ chồng nhà họ Đơn một lần nữa bị chấn động, đến con cũng có rồi sao, còn là bốn tuổi rồi sao?
Tô Lạc Lạc gật đầu, “Ừm, một cặp thai long phụng đó."
Tin tức này khiến cho vợ chồng nhà họ Đơn vừa vui mừng vừa ngạc nhiên, không ngờ là con gái đã có con của nhà họ Long, xem ra hôn nhân này chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
“Ba, mẹ, ba mẹ khuyên Đơn Doanh cho tốt nha! Con nghĩ đêm nay chị ấy có thể bị đả kích quá lớn rồi đó." Tô Lạc Lạc cũng không hy vọng làm đến gia đình không vui vẻ.
“Đứa con đó từ nhỏ đến lớn lớn lên bên cạnh ba mẹ, đã nuôi dưỡng bản tính ngang bướng, lúc nãy Dạ Tước nói, con luôn lo nghĩ đến cảm nhận của nó, mới không nhìn nhận ba mẹ, Lạc Lạc, lòng dạ của con đúng là tốt đó." Đơn phu nhân vui mừng lại đau lòng.
Tô Lạc Lạc được sự khen ngợi của mẹ, trái lại cô thấy có chút ngại, Long Dạ Tước nắm lại tay của cô nói, “Đi thôi! Chúng ta về nhà, ngày mai anh đưa em đến nhà họ Đơn."
“Được! Vậy chúng con quay về trước đi! Nghỉ ngơi sớm, ngày mai gặp."
“Ừm, ngày mai gặp." Tô Lạc Lạc vẫy tay chào tạm biệt với ba mẹ, cùng Long Dạ Tước bước ra phòng nghỉ ngơi.
Phía sau người, vợ chồng nhà họ Đơn luôn cười, sự vướng mắt nhiều năm trong lòng cuối cùng cũng được buông xuống. Khi bước ra sảnh lớn, nhân viễn lễ nghi đã đợi ở đó, họ mang sợi dây truyền mà hôm nay Long Dạ Tước đấu giá được giao cho họ, Long Dạ Tước cầm trên tay, đứa đến trước mặt của Tô Lạc Lạc, “Tặng cho em đó, anh cũng chưa tặng qua quà cho em, đây là món quà đầu tiên đó, sau này, em thích quà gì, anh sẽ không tiếc gì mà mua cho em."
Phần quà tám mươi triệu, thật tình khiến Tô Lạc Lạc khó mà chấp nhận được, nhưng mà, đây là đồ vật của mẹ, cô lại vô cùng muốn có được, cô đưa tay nhẹ nhàng nhận lấy, ngẩng đầu lên, chạm với ánh mắt sâu sắc của người đàn lòng này, trái tim của cô lập tức nhảy lên mấy cái.
Long Dạ Tước nhìn vào những sắc màu dưới đáy mắt của cô, anh mốc môi cười, chỉ cần có được sự yêu thích của cô, muốn anh làm gì cũng được.
Ngồi vào trong xe, Tô Lạc Lạc mở cái hộp ra, lấy ra sợi dây truyền đó, dù cho đã có những ánh sáng lung linh, nhưng sợi dây truyền này vẫn trắng sáng tinh khiết, giống như toát ra những ánh sáng nhẹ nhàng, vô cùng quý hiếm.
“Long Dạ Tước...Cám ơn anh." Tô Lạc Lạc nhìn sang cảm kích người đàn ông ở kế bên.
Long Dạ Tước híp lại đôi mắt nói, “Em mới gọi anh là gì đó?"
“Long..." Tô Lạc Lạc lập tức phát hiện, quả nhiên gọi anh ta bằng họ tên luôn, đây giống như không lịch sự cho lắm!
“Bỏ họ đi, gọi lại lần nữa." Long Dạ Tước bá đạo yêu cầu.
Tô Lạc Lạc ngay lập tức nhếch môi lại, nhẹ nhàng gọi lên một tiếng, “Dạ Tước."
“Gọi thêm lần nữa, anh không có nghe rõ." Long Dạ Tước cười và yêu cầu.
Tô Lạc Lạc biết anh đã nghe thấy, nhưng cô vẫn là thanh giọng một cái, nói với anh “Dạ Tước."
Long Dạ Tước nghe thấy giọng nói véo von của cô gọi tên của bản thân, trước ngực có chút dập dờn, vô cùng hưởng thụ. Sau khi Tô Lạc Lạc gọi xong, cũng có chút xấu hổ, khuôn mặt nhỏ liền nóng lên nhìn sang ngoài cửa sổ, bầu không khí tiếp theo, không tự chủ trợ nên có chút mờ ám tinh tế. Xem thêm...
Tác giả :
Thượng Quan Nhiêu