Vợ Yêu Con Cưng Của Tổng Tài
Chương 228
21228.
Trái tim của Tô Lạc Lạc giật mạnh một cái, đây đã không chỉ là đang la mắng cô, mà là đến ba mẹ cũng bị lôi kéo vào la mắng cùng lúc, cô tuy rằng có thể nhiều lần nhẫn nhịn, nhưng mà câu nói này, cô thực sự không thể nhịn được nữa.
Cô không tự chủ đẩy cửa vào, nói với Đơn Doanh đang ngồi trên ghế sofa, “Xin cô nói chuyện khách sáo một chút, cô là tiểu thư của nhà họ Đơn, sẽ không có người giành giật với cô, cô còn có gì không mãn nguyện chứ?"
Đơn Doanh không ngờ là cô quả nhiên đứng ở ngoài nghe lén, cô cười lạnh một tiếng, “Cô quả nhiên dám nghe lén tôi nói chuyện sao?"
“Tôi không phải nghe lén, tôi là đến tìm ba mẹ cô chào tạm biệt đó, chỉ là tình cờ nghe thấy thôi."
“Đó là ba tôi, mẹ tôi, cô thân mật nhích gần quá làm gì chứ? Cô không biết xấu hổ hay sao?" Đơn Doanh lập tức la mắng.
“Cô…" Tô Lạc Lạc tức muốn điên lên.
“Tôi như thế nào hả? Chẳng lẽ cô muốn đợi khi, với ba mẹ tôi làm tốt quan hệ, để nhận làm ba mẹ nuôi gì đó hay sao? Cô còn muốn ỷ vào việc có gương mặt giống tôi, muốn có lợi ích từ nhà họ Đơn sao?" Đơn Doanh cười lạnh ra tiếng.
Tô Lạc Lạc cắn vào môi, cô đúng thực là muốn trực tiếp nói với cô, cô không cần thiết làm như vậy, cô cũng là người của nhà họ Đơn.
Nhưng mà, Đơn Doanh còn chê những lời cô nói lúc nãy không đủ kích thích cô, tiếp túc lớn tiếng nói, “Cũng không nhìn thử mình là loại hàng gì, con chó con mèo giống như cô vậy cũng muốn tiếp cận ba mẹ của tôi, giả vờ ngoan hiền trước mặt ba mẹ tôi, cô đây là không biết xấu hổ, có phải không?"
Sắc mặt của Tô Lạc Lạc tái nhạt, cô giận dữ quá đột nhiên cười ngược lại, cuối cùng cô không muốn nhịn nữa, sau khi cô cười, hít một hơi sâu và nói, “Tôi không phải chó mèo gì cả, tôi là em gái của cô."
Trên mặt chế giễu của Đơn Doanh chấn động ngạc nhiên nhìn vào cô, “Cô nói cái gì?"
Mà chính ngay lúc này, cánh cửa phía sau đẩy vào, vợ chồng Đơn phu nhân bước vào trong, nhưng mà, họ không nghe thấy những lời mà Tô Lạc Lạc nói lúc nãy. Tô Lạc Lạc quay đầu qua nhìn ba mẹ bước vào, khóe mắt của cô đột nhiên đỏ lên, nhưng Đơn Doanh càng cười chế nhạo hơn, “Cô quả nhiên còn dám tự xưng là em gái của tôi sao, quá nực cười rồi đó, cô rốt cuộc muốn làm gì đây? Cô đúng là muốn thay thế địa vị của tôi trong nhà họ Đơn hay sao? Tôi chính xác là có một người em gái sinh đôi, nhưng em ấy khi sinh ra đã thì đã chết rồi."
Đơn phu nhân thấy con gái nói chuyện khó nghe như vậy, bà vội trách mắng, “Tiểu Doanh, con nói bậy gì, sao con có thể nói chuyện với Tô tiểu thư như vậy chứ?"
Trước cửa, đang đứng một dáng người cao to, lúc nãy Long Dạ Tước đã có chút lo lắng cho Tô Lạc Lạc, giờ đây, anh đứng ngay trước cửa, đúng lúc nghe thấy câu nói này của Đơn Doanh, thân hình thon dài của anh đã bước vào trong. Tô Lạc Lạc nhìn thấy anh bước vào trong, sự uất ức của cô trong vô tình càng mãnh liệt hơn, khóe mắt cô đỏ lên, Long Dạ Tước bước qua đây, dịu dàng ôm vai của cô vào trong lòng, Long Dạ Tước quay đầu qua nhìn sang Đơn Doanh đang hung hăng bên cạnh, “Lạc Lạc luôn nhường nhịn không ảnh hưởng đến cuộc sống của cô, mà giấu lại chân tướng, nhưng quả nhiên cô một lần đến một lần ép buộc, cô rõ ràng không xứng đáng làm chị gái của cô ta."
Đơn phu nhân là người đầu tiên ngạc nhiên, bà vội nhìn sang Long Dạ Tước, “Ngài Long, ngài đang nói gì đó?"
Long Dạ Tước nhìn vào vợ chồng nhà họ Đơn, ánh mắt bình tĩnh nói, “Lạc Lạc là đứa con khác của hai người, cô ta không có chết, cô vẫn còn sống."
“Cái gì?" Đơn phu nhân ngạc nhiên che miệng lại, không dám tin vào nhìn sang Tô Lạc Lạc, “Con…Con là đứa con gái khác của dì sao? Sao có thể được chứ?"
“Nhưng mà đứa con gái nhỏ của chúng tôi sớm ngay lúc sinh ra thì…" Đơn chí Hòa nói.
“Đích thực, cô ta là con gái của hai người." Long Dạ Tước vô cùng khẳng định nói.
“Ba, mẹ, hai người đừng bị cô ta lừa gạc, cô ta mới không phải." Đơn Doanh hổn hển nói.
Tô Lạc Lạc cắn vào môi phản bác lại, “Dù cho cô có tin hay không, nhưng tôi chính là em gái của cô."
“Lạc Lạc, Con… Sao con có thể khẳng định như vậy, nói là con gái của dì vậy?"
“Lần trước bạn con có xin dì một cọng tóc dì còn nhớ không? Con đã tự ý đi xét nghiêm adn, hiển thị ra con và dì là quan hệ mẹ con, lúc đó con cũng không dám tin vào, nhưng mà, chân tướng lại là vô cùng chính xác đó." Tô Lạc Lạc kích động nhìn sang mẹ, nói ra chuyện này.
Nước mắt của Đơn phu nhân đột nhiên rơi ra từ khóe mắt, bà liền ôm lại Tô Lạc Lạc, “Con là con gái của mẹ, con đúng là con gái của mẹ, quá tốt rồi, quá tốt rồi."
“Đây khiến người không thể tin được…Sao con có thể vẫn còn sống chứ?" Đơn chí Hòa vui mừng ngạc nhiên chen lẫn với nhau.
“Con không biết năm đó như thế nào con có thể sống sót được nữa, có thể năm xưa mẹ con ở đó lượm con về đó!" Tô Lạc Lạc cũng chỉ có thể nói như vậy, chuyện đã qua hai mươi mấy năm rồi, ai còn có thể nói rõ chứ?
“Mẹ của con?" Ánh mắt của Đơn phu nhân tràn đầy cảm kích.
“Mẹ muôi của con." Tô Lạc Lạc thút thít.
Đơn Doanh ở bên cạnh trố mặt to lên, giấy phút này, trên mặt của cô nóng rát, giống như vô tình bị người khác dùng sức tát mấy bàn tay vào mặt, trong lòng của cô hoảng hốt, sợ hãi, chuyện cô sợ nhất, quả nhiên thành sự thật rồi đó, Tô Lạc Lạc đúng là em gái của cô.
“Trời ơi! Đứa con của tôi, đứa con của tôi còn sống trên đời này." Khoảnh khắc này Đơn phu nhân, đối mặt với đứa con gái còn sống, trong lòng tràn đầy sự áy náy và tự trách.
Khóe mắt của Tô Lạc Lạc cũng ướt mờ đi, nước mắt đã thấm ra, cô giấu quá mệt mõi rồi đó, cô đúng là rất muốn quay trở lại bên cạnh của ba mẹ, họ tốt như vậy, thân thiết như vậy, cô đúng là không muốn rời xa họ.
“Mẹ…" Tô Lạc Lạc nhẹ tiếng hô lên, ập vào trong lòng của Đơn phu nhân.
“Con ơi…" Đơn phu nhân ôm lại Tô Lạc Lạc ngạc nhiên vui mừng khóc lên.
Long Dạ Tước cũng thở phào một hơi, nhìn thấy Tô Lạc Lạc từ đầu quay về nhà họ Đơn, anh đúng là mừng thay cho cô, như thế này, trái tim của cô sẽ không cô đơn nữa.
Mà bên cạnh, còn đang đứng mấy chị em tốt của Đơn Doanh, cũng đều oa một tiếng trong lòng, em gái sinh đôi của Đơn Doanh quả nhiên đã sống lại rồi đó, thì đang đứng trước mặt họ, sau này, ngày tháng của Đơn Doanh không dễ sống rồi đó.
Khoảnh khắc này Đơn Doanh đang nắm chặt lại nấm đấm, cô thực ra cũng đang hy vọng đây là một giấc mơ, đợi sau khi cô tỉnh dậy, cô vẫn là đứa con duy nhất của nhà họ Đơn.
Nhưng mà, chuyện này lại không đơn giản như vậy, cô biết đó đã là sự thật rồi.
Lại nhìn vào ánh mắt kích động mà áy náy của ba mẹ nhìn vào Tô Lạc Lạc, cô biết được, sau này, Tô Lạc Lạc sẽ trở thành đứa con mà họ yêu thương trong lòng nhất, còn cô, sẽ bị để sang một bên.
Tô Lạc Lạc và Đơn phu nhân công khai chuyện này, Đơn phu nhân sờ trên mặt của cô, “Con ơi, con sống có tốt không? Những năm qua, con sống có tốt không?"
“Tốt, con sống rất tốt." Tô Lạc Lạc nhếch môi cười, đối mặt với ba mẹ, cô tuyệt đối không thể biểu hiện ra uất ức nào cả.
Dù là nghe được cô nói như vậy, Đơn phu nhân vẫn là rất đau lòng đó, bà lập tức muốn bồi thường lại tình yêu của hai mươi mấy năm qua, muốn mang tất cả những gì bà có đều giao hết cho cô.
“Tiểu Doanh, mau, mau qua đây làm quen một cái, đây là em gái con đó, em gái ruột đó." Đơn phu nhân giới thiệu với con gái.
Đơn Doanh nhìn vào Tô Lạc Lạc, trong mắt rõ ràng không có chút vui mừng, cô lạnh mặt lại, khoanh lại đôi tay, hứ nhẹ một tiếng, “Ai biết có phải là thật không đây."
Tô Lạc Lạc nghe được câu nói này, cô trực tiếp nói, “Tôi có thể làm thêm một lần dna" Đơn phu nhân ở bên cạnh vội vàng nói, “Không cần xét nghiêm nữa, mẹ tin con." Không quan tâm thật hay là giả, bà cũng kiên định tin vào đây là đứa con nhỏ mất đi của bà. Xem thêm...
Trái tim của Tô Lạc Lạc giật mạnh một cái, đây đã không chỉ là đang la mắng cô, mà là đến ba mẹ cũng bị lôi kéo vào la mắng cùng lúc, cô tuy rằng có thể nhiều lần nhẫn nhịn, nhưng mà câu nói này, cô thực sự không thể nhịn được nữa.
Cô không tự chủ đẩy cửa vào, nói với Đơn Doanh đang ngồi trên ghế sofa, “Xin cô nói chuyện khách sáo một chút, cô là tiểu thư của nhà họ Đơn, sẽ không có người giành giật với cô, cô còn có gì không mãn nguyện chứ?"
Đơn Doanh không ngờ là cô quả nhiên đứng ở ngoài nghe lén, cô cười lạnh một tiếng, “Cô quả nhiên dám nghe lén tôi nói chuyện sao?"
“Tôi không phải nghe lén, tôi là đến tìm ba mẹ cô chào tạm biệt đó, chỉ là tình cờ nghe thấy thôi."
“Đó là ba tôi, mẹ tôi, cô thân mật nhích gần quá làm gì chứ? Cô không biết xấu hổ hay sao?" Đơn Doanh lập tức la mắng.
“Cô…" Tô Lạc Lạc tức muốn điên lên.
“Tôi như thế nào hả? Chẳng lẽ cô muốn đợi khi, với ba mẹ tôi làm tốt quan hệ, để nhận làm ba mẹ nuôi gì đó hay sao? Cô còn muốn ỷ vào việc có gương mặt giống tôi, muốn có lợi ích từ nhà họ Đơn sao?" Đơn Doanh cười lạnh ra tiếng.
Tô Lạc Lạc cắn vào môi, cô đúng thực là muốn trực tiếp nói với cô, cô không cần thiết làm như vậy, cô cũng là người của nhà họ Đơn.
Nhưng mà, Đơn Doanh còn chê những lời cô nói lúc nãy không đủ kích thích cô, tiếp túc lớn tiếng nói, “Cũng không nhìn thử mình là loại hàng gì, con chó con mèo giống như cô vậy cũng muốn tiếp cận ba mẹ của tôi, giả vờ ngoan hiền trước mặt ba mẹ tôi, cô đây là không biết xấu hổ, có phải không?"
Sắc mặt của Tô Lạc Lạc tái nhạt, cô giận dữ quá đột nhiên cười ngược lại, cuối cùng cô không muốn nhịn nữa, sau khi cô cười, hít một hơi sâu và nói, “Tôi không phải chó mèo gì cả, tôi là em gái của cô."
Trên mặt chế giễu của Đơn Doanh chấn động ngạc nhiên nhìn vào cô, “Cô nói cái gì?"
Mà chính ngay lúc này, cánh cửa phía sau đẩy vào, vợ chồng Đơn phu nhân bước vào trong, nhưng mà, họ không nghe thấy những lời mà Tô Lạc Lạc nói lúc nãy. Tô Lạc Lạc quay đầu qua nhìn ba mẹ bước vào, khóe mắt của cô đột nhiên đỏ lên, nhưng Đơn Doanh càng cười chế nhạo hơn, “Cô quả nhiên còn dám tự xưng là em gái của tôi sao, quá nực cười rồi đó, cô rốt cuộc muốn làm gì đây? Cô đúng là muốn thay thế địa vị của tôi trong nhà họ Đơn hay sao? Tôi chính xác là có một người em gái sinh đôi, nhưng em ấy khi sinh ra đã thì đã chết rồi."
Đơn phu nhân thấy con gái nói chuyện khó nghe như vậy, bà vội trách mắng, “Tiểu Doanh, con nói bậy gì, sao con có thể nói chuyện với Tô tiểu thư như vậy chứ?"
Trước cửa, đang đứng một dáng người cao to, lúc nãy Long Dạ Tước đã có chút lo lắng cho Tô Lạc Lạc, giờ đây, anh đứng ngay trước cửa, đúng lúc nghe thấy câu nói này của Đơn Doanh, thân hình thon dài của anh đã bước vào trong. Tô Lạc Lạc nhìn thấy anh bước vào trong, sự uất ức của cô trong vô tình càng mãnh liệt hơn, khóe mắt cô đỏ lên, Long Dạ Tước bước qua đây, dịu dàng ôm vai của cô vào trong lòng, Long Dạ Tước quay đầu qua nhìn sang Đơn Doanh đang hung hăng bên cạnh, “Lạc Lạc luôn nhường nhịn không ảnh hưởng đến cuộc sống của cô, mà giấu lại chân tướng, nhưng quả nhiên cô một lần đến một lần ép buộc, cô rõ ràng không xứng đáng làm chị gái của cô ta."
Đơn phu nhân là người đầu tiên ngạc nhiên, bà vội nhìn sang Long Dạ Tước, “Ngài Long, ngài đang nói gì đó?"
Long Dạ Tước nhìn vào vợ chồng nhà họ Đơn, ánh mắt bình tĩnh nói, “Lạc Lạc là đứa con khác của hai người, cô ta không có chết, cô vẫn còn sống."
“Cái gì?" Đơn phu nhân ngạc nhiên che miệng lại, không dám tin vào nhìn sang Tô Lạc Lạc, “Con…Con là đứa con gái khác của dì sao? Sao có thể được chứ?"
“Nhưng mà đứa con gái nhỏ của chúng tôi sớm ngay lúc sinh ra thì…" Đơn chí Hòa nói.
“Đích thực, cô ta là con gái của hai người." Long Dạ Tước vô cùng khẳng định nói.
“Ba, mẹ, hai người đừng bị cô ta lừa gạc, cô ta mới không phải." Đơn Doanh hổn hển nói.
Tô Lạc Lạc cắn vào môi phản bác lại, “Dù cho cô có tin hay không, nhưng tôi chính là em gái của cô."
“Lạc Lạc, Con… Sao con có thể khẳng định như vậy, nói là con gái của dì vậy?"
“Lần trước bạn con có xin dì một cọng tóc dì còn nhớ không? Con đã tự ý đi xét nghiêm adn, hiển thị ra con và dì là quan hệ mẹ con, lúc đó con cũng không dám tin vào, nhưng mà, chân tướng lại là vô cùng chính xác đó." Tô Lạc Lạc kích động nhìn sang mẹ, nói ra chuyện này.
Nước mắt của Đơn phu nhân đột nhiên rơi ra từ khóe mắt, bà liền ôm lại Tô Lạc Lạc, “Con là con gái của mẹ, con đúng là con gái của mẹ, quá tốt rồi, quá tốt rồi."
“Đây khiến người không thể tin được…Sao con có thể vẫn còn sống chứ?" Đơn chí Hòa vui mừng ngạc nhiên chen lẫn với nhau.
“Con không biết năm đó như thế nào con có thể sống sót được nữa, có thể năm xưa mẹ con ở đó lượm con về đó!" Tô Lạc Lạc cũng chỉ có thể nói như vậy, chuyện đã qua hai mươi mấy năm rồi, ai còn có thể nói rõ chứ?
“Mẹ của con?" Ánh mắt của Đơn phu nhân tràn đầy cảm kích.
“Mẹ muôi của con." Tô Lạc Lạc thút thít.
Đơn Doanh ở bên cạnh trố mặt to lên, giấy phút này, trên mặt của cô nóng rát, giống như vô tình bị người khác dùng sức tát mấy bàn tay vào mặt, trong lòng của cô hoảng hốt, sợ hãi, chuyện cô sợ nhất, quả nhiên thành sự thật rồi đó, Tô Lạc Lạc đúng là em gái của cô.
“Trời ơi! Đứa con của tôi, đứa con của tôi còn sống trên đời này." Khoảnh khắc này Đơn phu nhân, đối mặt với đứa con gái còn sống, trong lòng tràn đầy sự áy náy và tự trách.
Khóe mắt của Tô Lạc Lạc cũng ướt mờ đi, nước mắt đã thấm ra, cô giấu quá mệt mõi rồi đó, cô đúng là rất muốn quay trở lại bên cạnh của ba mẹ, họ tốt như vậy, thân thiết như vậy, cô đúng là không muốn rời xa họ.
“Mẹ…" Tô Lạc Lạc nhẹ tiếng hô lên, ập vào trong lòng của Đơn phu nhân.
“Con ơi…" Đơn phu nhân ôm lại Tô Lạc Lạc ngạc nhiên vui mừng khóc lên.
Long Dạ Tước cũng thở phào một hơi, nhìn thấy Tô Lạc Lạc từ đầu quay về nhà họ Đơn, anh đúng là mừng thay cho cô, như thế này, trái tim của cô sẽ không cô đơn nữa.
Mà bên cạnh, còn đang đứng mấy chị em tốt của Đơn Doanh, cũng đều oa một tiếng trong lòng, em gái sinh đôi của Đơn Doanh quả nhiên đã sống lại rồi đó, thì đang đứng trước mặt họ, sau này, ngày tháng của Đơn Doanh không dễ sống rồi đó.
Khoảnh khắc này Đơn Doanh đang nắm chặt lại nấm đấm, cô thực ra cũng đang hy vọng đây là một giấc mơ, đợi sau khi cô tỉnh dậy, cô vẫn là đứa con duy nhất của nhà họ Đơn.
Nhưng mà, chuyện này lại không đơn giản như vậy, cô biết đó đã là sự thật rồi.
Lại nhìn vào ánh mắt kích động mà áy náy của ba mẹ nhìn vào Tô Lạc Lạc, cô biết được, sau này, Tô Lạc Lạc sẽ trở thành đứa con mà họ yêu thương trong lòng nhất, còn cô, sẽ bị để sang một bên.
Tô Lạc Lạc và Đơn phu nhân công khai chuyện này, Đơn phu nhân sờ trên mặt của cô, “Con ơi, con sống có tốt không? Những năm qua, con sống có tốt không?"
“Tốt, con sống rất tốt." Tô Lạc Lạc nhếch môi cười, đối mặt với ba mẹ, cô tuyệt đối không thể biểu hiện ra uất ức nào cả.
Dù là nghe được cô nói như vậy, Đơn phu nhân vẫn là rất đau lòng đó, bà lập tức muốn bồi thường lại tình yêu của hai mươi mấy năm qua, muốn mang tất cả những gì bà có đều giao hết cho cô.
“Tiểu Doanh, mau, mau qua đây làm quen một cái, đây là em gái con đó, em gái ruột đó." Đơn phu nhân giới thiệu với con gái.
Đơn Doanh nhìn vào Tô Lạc Lạc, trong mắt rõ ràng không có chút vui mừng, cô lạnh mặt lại, khoanh lại đôi tay, hứ nhẹ một tiếng, “Ai biết có phải là thật không đây."
Tô Lạc Lạc nghe được câu nói này, cô trực tiếp nói, “Tôi có thể làm thêm một lần dna" Đơn phu nhân ở bên cạnh vội vàng nói, “Không cần xét nghiêm nữa, mẹ tin con." Không quan tâm thật hay là giả, bà cũng kiên định tin vào đây là đứa con nhỏ mất đi của bà. Xem thêm...
Tác giả :
Thượng Quan Nhiêu