Vợ Yêu Con Cưng Của Tổng Tài
Chương 22
2122.
Sau cùng, anh chỉ điều tra cô gái trong bức hình, đây là con gái riêng nhà họ Tô, một cô gái tên Tô Lạc Lạc.
Anh cũng biết đêm hôm ấy là vở kịch do nhà họ Tô sắp xếp, ít ra thì tại sao Tô Lạc Lạc lại đến phòng anh, cho anh lần đầu tiên của cô, sau khi sự việc phát sinh anh cũng không muốn biết, nói chung, năm năm nay, Tô Ngữ Phù tìm đủ cách để thân cận hơn với anh đều bị anh cự tuyệt.
Cho đến hôm nay tại bữa tiệc nhìn thấy sự xuất hiện của Tô Lạc Lạc, và cả hai đứa trẻ xinh đẹp, anh mới biết, đêm ấy năm năm trước, ngoài việc để lại cho anh nỗi nhớ mong về một đêm mỹ miều ra, anh còn lưu lại trong cơ thể người phụ nữ nhỏ bé này nòi giống của mình.
Một bất ngờ đáng mừng ngoài ý muốn.
“Mẹ, những điều mẹ vừa nói đều là Tô Ngữ Phù kể mẹ nghe sao?" Long Dạ Tước nheo mắt hỏi.
“Đúng vậy! Tô Ngữ Phù sắp khóc đến hết nước mắt rồi, tại buổi lễ đính hôn, con hủy hôn ngay tại chỗ, có cô gái nào không thương tâm? Con phải an ủi con bé đàng hoàng nhé."
“Dạ Tước, con dự định sắp xếp bọn trẻ như thế nào?" Long Sở Hùng hiếu kỳ.
“Dĩ nhiên là sẽ để bọn trẻ sống cùng con."
Vậy Tô Lạc Lạc thì sao? Con cũng để cô ta sống cùng con?" Tưởng Ân lập tức lo lắng hỏi, bọn trẻ thì bà chắc chắn sẽ nhận, nhưng cô gái này, bà hoàn toàn không muốn thừa nhận.
Long Dạ Tước lãnh đạm nói, “Bọn trẻ không rời khỏi cô ấy được, nên cô ấy chắc chắn sẽ cùng bọn trẻ, cùng con sinh sống."
Tưởng Ân lập tức gằn giọng, “Đó cũng chỉ là bây giờ, sau này chúng ta có thể từ từ đưa bọn trẻ đến bên cạnh chúng ta nuôi dưỡng, hơn nữa, hôn ước của con và Ngữ Phù vẫn còn! Cô ta là em gái cùng cha khác mẹ với Ngữ Phù, sống ở nhà con, thành ra thể thống gì?"
Long Sở Hùng đồng tình, “Mẹ con nói đúng, thân phận của cô ấy không thể sống chung nhà với con, nhất định phải dọn đi."
“Nếu cô ấy dọn đi, bọn trẻ nhất định sẽ đi theo cô ấy, ba, mẹ, hai người suy nghĩ cho bọn trẻ với, chúng chỉ vừa mới biết đến sự tồn tại của người cha là con đây không bao lâu thôi." Long Dạ Tước nhíu mày, tiếp tục nói, “Chẳng lẽ vừa gặp mặt là muốn con và bọn trẻ chia ly nữa!"
Lần này, vợ chồng Long Sở Hùng cũng khó xử rồi, hai đứa cháu này nhà họ Long nhất định sẽ nhận, hơn nữa, giống của nhà họ Long sao có thể cho người phụ nữ khác nuôi lớn được? Nếu bọn trẻ đủ thông minh, sau này còn phải kế nghiệp công ty nữa.
Tô Lạc Lạc vốn tâm địa nhiều mưu mô, lỡ như sau này tài sản kếch xù nhà họ Long đều đổi chủ thì sao? Thế nên, chia cách cô ta và bọn trẻ là việc nhất định phải làm.
“Ba, mẹ, hai người mau đi về đi, đợi qua hai ngày nữa con sẽ dẫn bọn trẻ đi gặp bà nội, hai người thay con khuyên bà nội, kêu bà đừng nổi giận."
Tưởng Ân đột nhiên gằn nhẹ giọng, “Sao cơ? Mẹ vẫn chưa được gặp mẹ của bọn trẻ sao? Ta và ba con hôm nay sẽ ở lại ăn cơm rồi mới đi."
“Mẹ, hai người bây giờ đừng làm khó cô ấy." Long Dạ Tước còn không biết ý định của mẹ anh sao?
Tô Ngữ Phù đã tẩy não bọn họ, bôi nhọ Tô Lạc Lạc tệ hại đến mức nào, bây giờ ba mẹ nhất định không thích cô ấy, còn mẹ thì chắc chắn muốn gây áp lực cho cô ấy.
“Sao thế? Cái cô Tô Lạc Lạc này có ma lực gì mà khiến con phải bảo vệ đến vậy? Năm năm trước, cô ta làm ra chuyện như vậy rồi mà con còn không hận cô ta?" Tưởng Ân có chút giận hành động bảo vệ Tô Lạc Lạc đến thế của con trai.
Long Dạ Tước bất ngờ bật cười, giọng cười trầm vang, anh nhìn về phía mẹ, “Mẹ, cho là năm năm trước cô ấy sắp xếp ngủ cùng con nhưng con trai mẹ cũng không có bị thiệt mà!"
Sắc mặt Long Sở Hùng sa sầm lại, nói với giọng hờn, “Nói chuyện kiểu gì thế."
“Được rồi, ba, mẹ, đi về đi ạ! Bọn trẻ chỉ vừa mới nhận lại con, hai người đừng tạo thêm phiền phức cho con nữa." Long Dạ Tước nói xong, quàng vai ba mẹ, đẩy họ đi về phía xe, mở cửa ghế lái để ba anh ngồi vào.
Khi Tưởng Ân ngồi vào trong vẫn không quên nhắc nhở con trai, “Dạ Tước, lời nói khó nghe mẹ sẽ nói trước, con phải nhớ kỹ không được để cô Tô Lạc Lạc này mê hoặc, con phải thực sự phòng bị cô ta đó."
“Mẹ, cô ấy chỉ là một cô gái bình thường mà thôi, không cần phải căng thẳng như vậy." Long Dạ Tước trấn an một tiếng, vẫy tay với họ, để bọn họ rời đi trước.
Xe của Long Sở Hùng và Tưởng Ân từ từ rời khỏi. Xem thêm...
Sau cùng, anh chỉ điều tra cô gái trong bức hình, đây là con gái riêng nhà họ Tô, một cô gái tên Tô Lạc Lạc.
Anh cũng biết đêm hôm ấy là vở kịch do nhà họ Tô sắp xếp, ít ra thì tại sao Tô Lạc Lạc lại đến phòng anh, cho anh lần đầu tiên của cô, sau khi sự việc phát sinh anh cũng không muốn biết, nói chung, năm năm nay, Tô Ngữ Phù tìm đủ cách để thân cận hơn với anh đều bị anh cự tuyệt.
Cho đến hôm nay tại bữa tiệc nhìn thấy sự xuất hiện của Tô Lạc Lạc, và cả hai đứa trẻ xinh đẹp, anh mới biết, đêm ấy năm năm trước, ngoài việc để lại cho anh nỗi nhớ mong về một đêm mỹ miều ra, anh còn lưu lại trong cơ thể người phụ nữ nhỏ bé này nòi giống của mình.
Một bất ngờ đáng mừng ngoài ý muốn.
“Mẹ, những điều mẹ vừa nói đều là Tô Ngữ Phù kể mẹ nghe sao?" Long Dạ Tước nheo mắt hỏi.
“Đúng vậy! Tô Ngữ Phù sắp khóc đến hết nước mắt rồi, tại buổi lễ đính hôn, con hủy hôn ngay tại chỗ, có cô gái nào không thương tâm? Con phải an ủi con bé đàng hoàng nhé."
“Dạ Tước, con dự định sắp xếp bọn trẻ như thế nào?" Long Sở Hùng hiếu kỳ.
“Dĩ nhiên là sẽ để bọn trẻ sống cùng con."
Vậy Tô Lạc Lạc thì sao? Con cũng để cô ta sống cùng con?" Tưởng Ân lập tức lo lắng hỏi, bọn trẻ thì bà chắc chắn sẽ nhận, nhưng cô gái này, bà hoàn toàn không muốn thừa nhận.
Long Dạ Tước lãnh đạm nói, “Bọn trẻ không rời khỏi cô ấy được, nên cô ấy chắc chắn sẽ cùng bọn trẻ, cùng con sinh sống."
Tưởng Ân lập tức gằn giọng, “Đó cũng chỉ là bây giờ, sau này chúng ta có thể từ từ đưa bọn trẻ đến bên cạnh chúng ta nuôi dưỡng, hơn nữa, hôn ước của con và Ngữ Phù vẫn còn! Cô ta là em gái cùng cha khác mẹ với Ngữ Phù, sống ở nhà con, thành ra thể thống gì?"
Long Sở Hùng đồng tình, “Mẹ con nói đúng, thân phận của cô ấy không thể sống chung nhà với con, nhất định phải dọn đi."
“Nếu cô ấy dọn đi, bọn trẻ nhất định sẽ đi theo cô ấy, ba, mẹ, hai người suy nghĩ cho bọn trẻ với, chúng chỉ vừa mới biết đến sự tồn tại của người cha là con đây không bao lâu thôi." Long Dạ Tước nhíu mày, tiếp tục nói, “Chẳng lẽ vừa gặp mặt là muốn con và bọn trẻ chia ly nữa!"
Lần này, vợ chồng Long Sở Hùng cũng khó xử rồi, hai đứa cháu này nhà họ Long nhất định sẽ nhận, hơn nữa, giống của nhà họ Long sao có thể cho người phụ nữ khác nuôi lớn được? Nếu bọn trẻ đủ thông minh, sau này còn phải kế nghiệp công ty nữa.
Tô Lạc Lạc vốn tâm địa nhiều mưu mô, lỡ như sau này tài sản kếch xù nhà họ Long đều đổi chủ thì sao? Thế nên, chia cách cô ta và bọn trẻ là việc nhất định phải làm.
“Ba, mẹ, hai người mau đi về đi, đợi qua hai ngày nữa con sẽ dẫn bọn trẻ đi gặp bà nội, hai người thay con khuyên bà nội, kêu bà đừng nổi giận."
Tưởng Ân đột nhiên gằn nhẹ giọng, “Sao cơ? Mẹ vẫn chưa được gặp mẹ của bọn trẻ sao? Ta và ba con hôm nay sẽ ở lại ăn cơm rồi mới đi."
“Mẹ, hai người bây giờ đừng làm khó cô ấy." Long Dạ Tước còn không biết ý định của mẹ anh sao?
Tô Ngữ Phù đã tẩy não bọn họ, bôi nhọ Tô Lạc Lạc tệ hại đến mức nào, bây giờ ba mẹ nhất định không thích cô ấy, còn mẹ thì chắc chắn muốn gây áp lực cho cô ấy.
“Sao thế? Cái cô Tô Lạc Lạc này có ma lực gì mà khiến con phải bảo vệ đến vậy? Năm năm trước, cô ta làm ra chuyện như vậy rồi mà con còn không hận cô ta?" Tưởng Ân có chút giận hành động bảo vệ Tô Lạc Lạc đến thế của con trai.
Long Dạ Tước bất ngờ bật cười, giọng cười trầm vang, anh nhìn về phía mẹ, “Mẹ, cho là năm năm trước cô ấy sắp xếp ngủ cùng con nhưng con trai mẹ cũng không có bị thiệt mà!"
Sắc mặt Long Sở Hùng sa sầm lại, nói với giọng hờn, “Nói chuyện kiểu gì thế."
“Được rồi, ba, mẹ, đi về đi ạ! Bọn trẻ chỉ vừa mới nhận lại con, hai người đừng tạo thêm phiền phức cho con nữa." Long Dạ Tước nói xong, quàng vai ba mẹ, đẩy họ đi về phía xe, mở cửa ghế lái để ba anh ngồi vào.
Khi Tưởng Ân ngồi vào trong vẫn không quên nhắc nhở con trai, “Dạ Tước, lời nói khó nghe mẹ sẽ nói trước, con phải nhớ kỹ không được để cô Tô Lạc Lạc này mê hoặc, con phải thực sự phòng bị cô ta đó."
“Mẹ, cô ấy chỉ là một cô gái bình thường mà thôi, không cần phải căng thẳng như vậy." Long Dạ Tước trấn an một tiếng, vẫy tay với họ, để bọn họ rời đi trước.
Xe của Long Sở Hùng và Tưởng Ân từ từ rời khỏi. Xem thêm...
Tác giả :
Thượng Quan Nhiêu