Vợ Yêu Con Cưng Của Tổng Tài
Chương 137
21137.
Tô Lạc Lạc cùng Long Dạ Tước đã may xong vết thương đi ra khỏi bệnh viện, Long Dạ Tước bất ngờ nhớ ra gì đó, bàn tay lớn đột ngột đưa về phía cổ cô, Tô Lạc Lạc giật mình né tránh, ngón tay anh chỉ sờ trúng làn da nõn nà của cô, không mò trúng sợi dây chuyền, sắc mặt anh tức khắc không vui.
“Tôi không phải nói hôm nay cô phải đeo sợi dây chuyền mà tôi tặng rồi sao? Sao lại không đeo?"
Tô Lạc Lạc đưa ngay tay lên che phần xương đòn, “Tôi không đeo đâu! Lỡ bị giật mất thì sao?"
Long Dạ Tước nghe xong, cũng hết giận, mà lại thấy buồn cười, “Bị giật mất thì tôi mua lại sợi khác cho cô."
Tô Lạc Lạc lắc đầu, “Tôi không muốn đâu!"
Ánh mắt Long Dạ Tước lại sa sầm đi vài phần, hình như tâm trạng của anh có thể bị mỗi câu nói của cô dẫn dắt, cô nói câu thuận tai, anh sẽ thấy vui, cô nếu nói câu không dễ nghe, anh sẽ thấy tức giận ngay.
Cái cảm giác này thực là không vui vẻ gì mà, nhưng lại không còn cách nào khác.
“Tiếp sau đây chúng ta phải đi đâu?" Tô Lạc Lạc hiếu kỳ hỏi, “Anh có cần đến công ty làm việc không?"
“Hôm nay tôi tự cho bản thân nghỉ phép, cô muốn làm gì không?"
“Tôi không muốn làm gì cả, tôi chỉ muốn về nhà, ở nhà còn rất nhiều việc phải làm đó!"
“Được thôi, hôm nay tôi sẽ ở nhà cùng cô, đi siêu thị mua rau, để trưa nay tôi thưởng thức tài nghệ nấu nướng của cô." Long Dạ Tước nói với tâm trạng vui vẻ.
Tô Lạc Lạc quay đầu nhìn anh ta, nghĩ đến bình thường anh đều ăn những món nhà hàng cao cấp, miệng nhất định là đã bị nuông chiều hư rồi, cô phồng má nói, “Có thể sẽ khiến anh thất vọng đó."
“Thử rồi mới biết chứ." Đôi ngươi sâu thẳm của anh dịch chuyển, như thể có một tình cảm dịu dàng xuất hiện trong đó.
Đôi mắt trong vắt của Tô Lạc Lạc chạm với ánh nhìn của anh, cô vội né tránh, không biết tại sao nhưng cô không dám nhìn sâu vào mắt anh ta.
Tuy tiếp xúc cùng anh ta cũng một thời gian rồi, nhưng những trải nghiệm trước kia, đến bây giờ cũng được xem là không đánh không quen vậy!
Đặc biệt là việc hôm qua anh bất chấp nguy hiểm cứu cô khỏi tay bọn bắt cóc, cái cảm giác từ trong tuyệt vọng sinh ra ánh sáng của hi vọng khiến cả đời này cô khó mà quên được.
Khoảnh khắc thấy anh xuất hiện, vào lúc sinh mạng ngàn cân treo sợi tóc, anh trông thật sự rất oai.
Nhưng mà, chỉ là cảm giác cảm kích vô cùng mà thôi, ngoài ra, bây giờ Tô Lạc Lạc đối với anh cũng không có cảm giác nào khác.
Về đến trung tâm thương mại gần biệt thự, Tô Lạc Lạc đẩy xe đẩy, ở khu vực rau quả chọn thức ăn dùng cho bữa trưa, những món mà cô biết làm chỉ là loại món ăn gia đình mà thôi, hơn nữa, cô còn có chút căng thẳng, vì phải làm thức ăn cho người như Long Dạ Tước ăn.
Thế nên, cô chỉ nghĩ đến việc làm sao để nấu ăn ngon hơn, sau đó nghĩ như vậy khiến cả người cô ngơ ra, không biết phải mua gì nữa.
Tô Lạc Lạc lựa hết nửa tiếng, cuối cùng mới lựa xong, lúc này cũng mới chỉ khoảng mười giờ sáng, khi tính tiền thì Long Dạ Tước đưa ra thẻ ngân hàng nhanh hơn cô một bước.
Tô Lạc Lạc nhìn về phía anh ấy, Long Dạ Tước nói theo kiểu đương nhiên, “Là cô nói phí sinh hoạt đều để tôi lo còn gì."
Tô Lạc Lạc không có gì phản bác, lúc này, bên cạnh có một người đàn ông trung niên rất kích động quay người qua nói, “Anh là Long Dạ Tước tiên sinh phải không!"
Câu này khiến cho hàng ngũ những người đang đứng xếp hàng ở bên cạnh vỡ ồ, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn sang, Long Dạ Tước, không phải là người đàn ông giàu có nhất thành phố này sao?
Danh tiếng của Long Dạ Tước không hề thua bất cứ minh tinh nào, tuy bị nhận ra, nhưng Long Dạ Tước chỉ cười bình thản, nhìn người đàn ông đó gật đầu tỏ phép lịch sự, sau đó, dẫn Tô Lạc Lạc rời khỏi.
Tô Lạc Lạc cảm thấy ánh mắt xung quanh đều vây lấy cô, cô thầm mắc cỡ, tại sao ở cùng với Long Dạ Tước cũng có thể trở thành nhân vật của mọi ánh nhìn vậy?
Đi thẳng một mạch ra khỏi cửa lớn, Tô Lạc Lạc mới ngẩng đầu nhìn anh ta, nói đến ngũ quan, anh không thua bất cứ minh tinh nào, nói đến khí chất, và tiền tài, càng không cần phải bàn thêm.
Thế nên, người đàn ông này có thể nổi tiếng, cũng là chuyện đương nhiên thôi.
“Chuyện như thế anh thường gặp lắm nhỉ!" Khi Tô Lạc Lạc ngồi trên xe tò mò hỏi một câu.
“Tôi rất ít khi xuất hiện ở nơi đông người." Long Dạ Tước ngồi vào ghế lái, vui vẻ trả lời cô.
Tô Lạc Lạc chớp chớp đôi mắt to, “Anh không đi siêu thị à?"
“Một năm không đi quá mười lần."
Tô Lạc Lạc thầm kinh ngạc, xem ra được đi trung tâm thương mại một lần với anh ta, quá vinh hạnh rồi còn gì!
Đến biệt thự, Tô Lạc Lạc xách túi rau đi vào nhà bếp, thấy thời gian còn sớm, cô đi lên lầu lấy Ipad của cô xuống, trực tiếp tìm kiếm cách dạy làm món ăn, Long Dạ Tước thì vào thư phòng giải quyết công việc của anh.
Vào buổi trưa yên tĩnh, lòng Tô Lạc Lạc cũng chưa bao giờ nhàn nhã thanh thản đến thế, hình như thời gian thoắt cái nhiều ra rất nhiều.
Ngày trước cô cứ nghĩ phải cho bọn trẻ có cuộc sống tốt hơn, đi làm, kiếm tiền, suốt ngày nghĩ cách tìm việc có thể kiếm được nhiều hơn, nhưng bây giờ, có tiền của anh ta để nuôi bọn trẻ, cô thật sự là nhẹ nhàng thoải mái hẳn.
Tô Lạc Lạc nghĩ trong lòng không biết những ngày tháng như vậy có thể tiếp diễn được đến khi nào? Hai năm, ba năm, năm năm?
Thế nên, nghĩ xui nghĩ ngược, ngày sau có cơ hội thì cô sẽ tìm một công việc có thể nuôi sống bản thân, để phòng trường hợp già không nơi nương tựa.
Tô Lạc Lạc bắt đầu bắt tay vào việc nấu nướng, cũng có một thời gian không xuống bếp nấu nướng rồi, nhất thời có chút rối chân rối tay, cuối cùng, bận hơn nửa tiếng đồng hồ, chuẩn bị xong nguyên liệu nấu nướng, bắt đầu cho vào chảo.
Bên cạnh còn để mấy Ipad dạy nấu ăn, Tô Lạc Lạc vừa nhìn clip vừa xào rau, mất thêm nửa tiếng nữa thì chuẩn bị xong ba món rau một món canh, Tô Lạc Lạc nhìn mấy món ăn có vẻ cũng khá bắt mắt, trong lòng khá tự hào.
Sau khi bưng lên bàn, cô đi gõ cửa thư phòng Long Dạ Tước, gõ hai tiếng, sau đó cô mới đưa đầu vào xem, nhìn người đàn ông đang ngồi viết email trên bàn làm việc nói, “Ăn cơm thôi."
Long Dạ Tước trả lời một tiếng, “Được thôi! Ra ngay đây."
Tô Lạc Lạc quay về bàn ăn, sắp chén đĩa để ở hai bên bàn, sau đó, cô lại vào nhà bếp dọn dẹp.
Khi Long Dạ Tước đi ra, nhìn thấy ba món ăn một món canh trên bàn, nhìn không tệ, chỉ không biết ăn vào có ngon hay không, anh ngồi xuống cầm lên đôi đũa đã được xếp sẵn, tiện tay gắp dĩa tôm xào ớt chuông ở trước mặt.
Vừa thưởng thức mùi vị, Long Dạ Tước vừa chau mày.
Lúc này Tô Lạc Lạc đi ra, thấy anh đang nếm tôm, đây là món cô học làm theo hướng dẫn trên mạng, nên cười thành tiếng ngay, “Ngon không?"
“Ừ! Mùi vị không tệ." Long Dạ Tước gật đầu.
Tô Lạc Lạc ngồi xuống, cô cầm đũa lên cũng gắp một miếng tôm, chuẩn bị cho vào miệng.
Sắc mặt Long Dạ Tước hơi cứng nhắc, nhìn chừng cô.
Tô Lạc Lạc nhai vài giây, ngại ngùng đến đỏ mặt nhìn anh, “Món ăn này hình như tôi quên bỏ muối rồi."
Tô Lạc Lạc thấy xấu hổ quá, vừa nãy Long Dạ Tước rõ ràng có nếm qua rồi, anh ấy còn nói ngon, quả cho quá nể mặt cô rồi mà!
“Có muốn tôi mời anh ra ngoài ăn cơm không? Mấy món này đổ đi vậy!" Tô Lạc Lạc cảm thấy thất bại quá.
“Vậy thì thêm miếng muối rồi bưng ra." Long Dạ Tước không hề chê bai. “Vậy…vậy tôi quay về nấu một lần nữa." Tô Lạc Lạc nói xong, lại nếm hai món khác, cũng may, chỉ có món này quên bỏ muối thôi. Xem thêm...
Tô Lạc Lạc cùng Long Dạ Tước đã may xong vết thương đi ra khỏi bệnh viện, Long Dạ Tước bất ngờ nhớ ra gì đó, bàn tay lớn đột ngột đưa về phía cổ cô, Tô Lạc Lạc giật mình né tránh, ngón tay anh chỉ sờ trúng làn da nõn nà của cô, không mò trúng sợi dây chuyền, sắc mặt anh tức khắc không vui.
“Tôi không phải nói hôm nay cô phải đeo sợi dây chuyền mà tôi tặng rồi sao? Sao lại không đeo?"
Tô Lạc Lạc đưa ngay tay lên che phần xương đòn, “Tôi không đeo đâu! Lỡ bị giật mất thì sao?"
Long Dạ Tước nghe xong, cũng hết giận, mà lại thấy buồn cười, “Bị giật mất thì tôi mua lại sợi khác cho cô."
Tô Lạc Lạc lắc đầu, “Tôi không muốn đâu!"
Ánh mắt Long Dạ Tước lại sa sầm đi vài phần, hình như tâm trạng của anh có thể bị mỗi câu nói của cô dẫn dắt, cô nói câu thuận tai, anh sẽ thấy vui, cô nếu nói câu không dễ nghe, anh sẽ thấy tức giận ngay.
Cái cảm giác này thực là không vui vẻ gì mà, nhưng lại không còn cách nào khác.
“Tiếp sau đây chúng ta phải đi đâu?" Tô Lạc Lạc hiếu kỳ hỏi, “Anh có cần đến công ty làm việc không?"
“Hôm nay tôi tự cho bản thân nghỉ phép, cô muốn làm gì không?"
“Tôi không muốn làm gì cả, tôi chỉ muốn về nhà, ở nhà còn rất nhiều việc phải làm đó!"
“Được thôi, hôm nay tôi sẽ ở nhà cùng cô, đi siêu thị mua rau, để trưa nay tôi thưởng thức tài nghệ nấu nướng của cô." Long Dạ Tước nói với tâm trạng vui vẻ.
Tô Lạc Lạc quay đầu nhìn anh ta, nghĩ đến bình thường anh đều ăn những món nhà hàng cao cấp, miệng nhất định là đã bị nuông chiều hư rồi, cô phồng má nói, “Có thể sẽ khiến anh thất vọng đó."
“Thử rồi mới biết chứ." Đôi ngươi sâu thẳm của anh dịch chuyển, như thể có một tình cảm dịu dàng xuất hiện trong đó.
Đôi mắt trong vắt của Tô Lạc Lạc chạm với ánh nhìn của anh, cô vội né tránh, không biết tại sao nhưng cô không dám nhìn sâu vào mắt anh ta.
Tuy tiếp xúc cùng anh ta cũng một thời gian rồi, nhưng những trải nghiệm trước kia, đến bây giờ cũng được xem là không đánh không quen vậy!
Đặc biệt là việc hôm qua anh bất chấp nguy hiểm cứu cô khỏi tay bọn bắt cóc, cái cảm giác từ trong tuyệt vọng sinh ra ánh sáng của hi vọng khiến cả đời này cô khó mà quên được.
Khoảnh khắc thấy anh xuất hiện, vào lúc sinh mạng ngàn cân treo sợi tóc, anh trông thật sự rất oai.
Nhưng mà, chỉ là cảm giác cảm kích vô cùng mà thôi, ngoài ra, bây giờ Tô Lạc Lạc đối với anh cũng không có cảm giác nào khác.
Về đến trung tâm thương mại gần biệt thự, Tô Lạc Lạc đẩy xe đẩy, ở khu vực rau quả chọn thức ăn dùng cho bữa trưa, những món mà cô biết làm chỉ là loại món ăn gia đình mà thôi, hơn nữa, cô còn có chút căng thẳng, vì phải làm thức ăn cho người như Long Dạ Tước ăn.
Thế nên, cô chỉ nghĩ đến việc làm sao để nấu ăn ngon hơn, sau đó nghĩ như vậy khiến cả người cô ngơ ra, không biết phải mua gì nữa.
Tô Lạc Lạc lựa hết nửa tiếng, cuối cùng mới lựa xong, lúc này cũng mới chỉ khoảng mười giờ sáng, khi tính tiền thì Long Dạ Tước đưa ra thẻ ngân hàng nhanh hơn cô một bước.
Tô Lạc Lạc nhìn về phía anh ấy, Long Dạ Tước nói theo kiểu đương nhiên, “Là cô nói phí sinh hoạt đều để tôi lo còn gì."
Tô Lạc Lạc không có gì phản bác, lúc này, bên cạnh có một người đàn ông trung niên rất kích động quay người qua nói, “Anh là Long Dạ Tước tiên sinh phải không!"
Câu này khiến cho hàng ngũ những người đang đứng xếp hàng ở bên cạnh vỡ ồ, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn sang, Long Dạ Tước, không phải là người đàn ông giàu có nhất thành phố này sao?
Danh tiếng của Long Dạ Tước không hề thua bất cứ minh tinh nào, tuy bị nhận ra, nhưng Long Dạ Tước chỉ cười bình thản, nhìn người đàn ông đó gật đầu tỏ phép lịch sự, sau đó, dẫn Tô Lạc Lạc rời khỏi.
Tô Lạc Lạc cảm thấy ánh mắt xung quanh đều vây lấy cô, cô thầm mắc cỡ, tại sao ở cùng với Long Dạ Tước cũng có thể trở thành nhân vật của mọi ánh nhìn vậy?
Đi thẳng một mạch ra khỏi cửa lớn, Tô Lạc Lạc mới ngẩng đầu nhìn anh ta, nói đến ngũ quan, anh không thua bất cứ minh tinh nào, nói đến khí chất, và tiền tài, càng không cần phải bàn thêm.
Thế nên, người đàn ông này có thể nổi tiếng, cũng là chuyện đương nhiên thôi.
“Chuyện như thế anh thường gặp lắm nhỉ!" Khi Tô Lạc Lạc ngồi trên xe tò mò hỏi một câu.
“Tôi rất ít khi xuất hiện ở nơi đông người." Long Dạ Tước ngồi vào ghế lái, vui vẻ trả lời cô.
Tô Lạc Lạc chớp chớp đôi mắt to, “Anh không đi siêu thị à?"
“Một năm không đi quá mười lần."
Tô Lạc Lạc thầm kinh ngạc, xem ra được đi trung tâm thương mại một lần với anh ta, quá vinh hạnh rồi còn gì!
Đến biệt thự, Tô Lạc Lạc xách túi rau đi vào nhà bếp, thấy thời gian còn sớm, cô đi lên lầu lấy Ipad của cô xuống, trực tiếp tìm kiếm cách dạy làm món ăn, Long Dạ Tước thì vào thư phòng giải quyết công việc của anh.
Vào buổi trưa yên tĩnh, lòng Tô Lạc Lạc cũng chưa bao giờ nhàn nhã thanh thản đến thế, hình như thời gian thoắt cái nhiều ra rất nhiều.
Ngày trước cô cứ nghĩ phải cho bọn trẻ có cuộc sống tốt hơn, đi làm, kiếm tiền, suốt ngày nghĩ cách tìm việc có thể kiếm được nhiều hơn, nhưng bây giờ, có tiền của anh ta để nuôi bọn trẻ, cô thật sự là nhẹ nhàng thoải mái hẳn.
Tô Lạc Lạc nghĩ trong lòng không biết những ngày tháng như vậy có thể tiếp diễn được đến khi nào? Hai năm, ba năm, năm năm?
Thế nên, nghĩ xui nghĩ ngược, ngày sau có cơ hội thì cô sẽ tìm một công việc có thể nuôi sống bản thân, để phòng trường hợp già không nơi nương tựa.
Tô Lạc Lạc bắt đầu bắt tay vào việc nấu nướng, cũng có một thời gian không xuống bếp nấu nướng rồi, nhất thời có chút rối chân rối tay, cuối cùng, bận hơn nửa tiếng đồng hồ, chuẩn bị xong nguyên liệu nấu nướng, bắt đầu cho vào chảo.
Bên cạnh còn để mấy Ipad dạy nấu ăn, Tô Lạc Lạc vừa nhìn clip vừa xào rau, mất thêm nửa tiếng nữa thì chuẩn bị xong ba món rau một món canh, Tô Lạc Lạc nhìn mấy món ăn có vẻ cũng khá bắt mắt, trong lòng khá tự hào.
Sau khi bưng lên bàn, cô đi gõ cửa thư phòng Long Dạ Tước, gõ hai tiếng, sau đó cô mới đưa đầu vào xem, nhìn người đàn ông đang ngồi viết email trên bàn làm việc nói, “Ăn cơm thôi."
Long Dạ Tước trả lời một tiếng, “Được thôi! Ra ngay đây."
Tô Lạc Lạc quay về bàn ăn, sắp chén đĩa để ở hai bên bàn, sau đó, cô lại vào nhà bếp dọn dẹp.
Khi Long Dạ Tước đi ra, nhìn thấy ba món ăn một món canh trên bàn, nhìn không tệ, chỉ không biết ăn vào có ngon hay không, anh ngồi xuống cầm lên đôi đũa đã được xếp sẵn, tiện tay gắp dĩa tôm xào ớt chuông ở trước mặt.
Vừa thưởng thức mùi vị, Long Dạ Tước vừa chau mày.
Lúc này Tô Lạc Lạc đi ra, thấy anh đang nếm tôm, đây là món cô học làm theo hướng dẫn trên mạng, nên cười thành tiếng ngay, “Ngon không?"
“Ừ! Mùi vị không tệ." Long Dạ Tước gật đầu.
Tô Lạc Lạc ngồi xuống, cô cầm đũa lên cũng gắp một miếng tôm, chuẩn bị cho vào miệng.
Sắc mặt Long Dạ Tước hơi cứng nhắc, nhìn chừng cô.
Tô Lạc Lạc nhai vài giây, ngại ngùng đến đỏ mặt nhìn anh, “Món ăn này hình như tôi quên bỏ muối rồi."
Tô Lạc Lạc thấy xấu hổ quá, vừa nãy Long Dạ Tước rõ ràng có nếm qua rồi, anh ấy còn nói ngon, quả cho quá nể mặt cô rồi mà!
“Có muốn tôi mời anh ra ngoài ăn cơm không? Mấy món này đổ đi vậy!" Tô Lạc Lạc cảm thấy thất bại quá.
“Vậy thì thêm miếng muối rồi bưng ra." Long Dạ Tước không hề chê bai. “Vậy…vậy tôi quay về nấu một lần nữa." Tô Lạc Lạc nói xong, lại nếm hai món khác, cũng may, chỉ có món này quên bỏ muối thôi. Xem thêm...
Tác giả :
Thượng Quan Nhiêu