Vợ Yêu Con Cưng Của Tổng Tài
Chương 11
2111.
Hạ Thấm liền bật cười, vỗ vai Tô Lạc Lạc, “ Được rồi được rồi! Bọn trẻ không phải giờ rất an toàn bên cạnh cậu rồi sao? Không cần dạy bảo nữa đâu."
Tô Lạc Lạc giận thực sự á! Bọn trẻ sao có thể dẫn dụ cô đến trước mặt người nhà họ Tô? Trong thâm tâm cô chỉ có thể cho đó là sự trùng hợp thôi.
Trùng hợp đến mức vô lý.
Sân bay
Luôn là nơi kẻ đến người đi, tại đây cũng có rất nhiều nhà hàng, quán cà phê lớn, Tô Lạc Lạc và Hạ Thấm mỗi người dắt theo một đứa trẻ đi vào một tiệm ăn trung hoa.
Là bữa ăn cuối ở trong nước nên Hạ Thấm mời khách, còn gọi ra một bàn đầy đồ ăn ngon, dự định vỗ béo ba mẹ con trước khi xuất ngoại.
Món ăn rất ngon, hai đứa trẻ đều ngoan ngoãn ăn cơm, Tô Lạc Lạc và Hạ Thấm không tiện nói một số chuyện trước mặt tụi nhỏ nên chỉ nói về chuyện công việc.
Trong phòng riêng của một nhà hàng món Tây sang trọng tại sân bay, thân hình tao nhã của người đàn ông thoải mái ngồi dựa trên sofa, điện thoại của anh ta đổ chuông đúng lúc.
“Alo! Tìm thấy bọn họ chưa?"
“Tìm thấy rồi, bọn họ đang ở một quán ăn trên tầng hai dùng bữa, ngài có cần qua đây bây giờ không?"
“ Không cần, tôi chút nữa mới qua, các người trông chừng cẩn thận."
“Dạ vâng!" Vệ sĩ trả lời.
Hai giờ bốn mươi, Tô Lạc Lạc và Hạ Thấm dắt bọn trẻ chuẩn bị qua cửa thông quan.
Mãi đến khi nhìn thấy khu vực kiểm tra thông quan ngay trước mặt Tô Lạc Lạc mới có thể cảm thấy nhẹ nhõm, chỉ cần rời khỏi quốc gia này cô sẽ yên tâm hơn khi sinh sống ở nước ngoài.
Còn cách khu vực kiểm tra thông quan cỡ hai mươi mét nữa.
Đột nhiên, hai người đàn ông to con mặc áo vest da xuất hiện, đưa tay chặn lại đường đi của các cô.
“ Tô tiểu thư xin dừng bước." Tiếng nói khách khí của vệ sĩ vang lên.
Tô Lạc Lạc đã bị giật mình lúc bị chặn, mà trong lời nói của bọn họ nhắc đến họ của cô, cô càng thấy kinh hoàng, nét mặt chùng xuống, tức giận nói “ Tránh ra."
Chẳng lẽ là người nhà họ Tô, nhanh vậy đã tìm thấy bọn họ rồi sao? Hạ Thấm cũng lo lắng ôm lấy Tiểu Hinh ở kế bên, ánh mắt cảnh giác nhìn hai tên vệ sĩ lạnh lùng đứng trước mặt, sợ bọn họ sẽ đột nhiên cướp mất bọn trẻ.
“Xin lỗi, thiếu gia nhà chúng tôi muốn gặp cô, mời cô theo chúng tôi đi một chuyến."
Tô Lạc Lạc nhìn khu kiểm tra thông quan ngay trước mắt rồi, cô không quan tâm ai muốn gặp mình, cô liền tức giận, “Tôi nói tránh ra, còn không tránh ra tôi báo cảnh sát nói các người quấy rối tôi."
Vệ sĩ thừ người một lúc, tiếp theo đó, họ đưa mắt nhìn lên, từ đỉnh đầu cô nhìn ra hướng phía sau lưng cô.
Tô Lạc Lạc nhìn thấy người vệ sĩ nhìn về phía sau mình, cô và Hạ Thấm liền vội quay đầu lại.
Chỉ thấy cách bọn họ khoảng mười mét, một thân hình cao thẳng đẹp bất phàm bước đi tao nhã giữa bốn người vệ sĩ.
Người đàn ông này mặc một bộ vest đen, dáng người cao to chắc nịch và một đôi mắt ngang dài sâu hút, cho dù đi trong đám đông du khách thì khắp người anh ta cũng tỏa ra một cảm giác lạnh lùng và xa cách khiến người thường phải e dè.
Đồng tử Tô Lạc Lạc mở to, không dám tin người đàn ông này đang có mặt tại sân bay, tim đập loạn lên, sao có thể? Đây không phải vệ sĩ của nhà họ Tô? Mà là của anh ta?
Vì sao người đàn ông này đến tìm cô? Chỉ mới chạm mắt với người đàn ông này Tô Lạc Lạc liền có một cảm giác như rơi vào động bang, toàn thân lạnh toát sợ hãi.
Anh ta đến làm gì?
Trái lại, hai đứa trẻ lúc này mừng rỡ mở to mắt, chúng nó có một dự cảm rằng người đến tìm chính là ba của chúng nó.
Long Dạ Tước với thân hình vững vàng cao lớn trực tiếp bước tới nơi cách cô chưa đến một mét mới dừng lại, anh nhìn từ phía trên xuống quan sát cô gái nhỏ nhắn đang kinh hãi không biết phải làm gì, tiếp đó lại nhìn qua diện mạo của hai đứa trẻ, cuối cùng, anh nheo đôi mắt lại nhìn chằm chằm cô gái, mở miệng nói với tông giọng thấp trầm, “Chúng ta nói chuyện chút đi!" Xem thêm...
Hạ Thấm liền bật cười, vỗ vai Tô Lạc Lạc, “ Được rồi được rồi! Bọn trẻ không phải giờ rất an toàn bên cạnh cậu rồi sao? Không cần dạy bảo nữa đâu."
Tô Lạc Lạc giận thực sự á! Bọn trẻ sao có thể dẫn dụ cô đến trước mặt người nhà họ Tô? Trong thâm tâm cô chỉ có thể cho đó là sự trùng hợp thôi.
Trùng hợp đến mức vô lý.
Sân bay
Luôn là nơi kẻ đến người đi, tại đây cũng có rất nhiều nhà hàng, quán cà phê lớn, Tô Lạc Lạc và Hạ Thấm mỗi người dắt theo một đứa trẻ đi vào một tiệm ăn trung hoa.
Là bữa ăn cuối ở trong nước nên Hạ Thấm mời khách, còn gọi ra một bàn đầy đồ ăn ngon, dự định vỗ béo ba mẹ con trước khi xuất ngoại.
Món ăn rất ngon, hai đứa trẻ đều ngoan ngoãn ăn cơm, Tô Lạc Lạc và Hạ Thấm không tiện nói một số chuyện trước mặt tụi nhỏ nên chỉ nói về chuyện công việc.
Trong phòng riêng của một nhà hàng món Tây sang trọng tại sân bay, thân hình tao nhã của người đàn ông thoải mái ngồi dựa trên sofa, điện thoại của anh ta đổ chuông đúng lúc.
“Alo! Tìm thấy bọn họ chưa?"
“Tìm thấy rồi, bọn họ đang ở một quán ăn trên tầng hai dùng bữa, ngài có cần qua đây bây giờ không?"
“ Không cần, tôi chút nữa mới qua, các người trông chừng cẩn thận."
“Dạ vâng!" Vệ sĩ trả lời.
Hai giờ bốn mươi, Tô Lạc Lạc và Hạ Thấm dắt bọn trẻ chuẩn bị qua cửa thông quan.
Mãi đến khi nhìn thấy khu vực kiểm tra thông quan ngay trước mặt Tô Lạc Lạc mới có thể cảm thấy nhẹ nhõm, chỉ cần rời khỏi quốc gia này cô sẽ yên tâm hơn khi sinh sống ở nước ngoài.
Còn cách khu vực kiểm tra thông quan cỡ hai mươi mét nữa.
Đột nhiên, hai người đàn ông to con mặc áo vest da xuất hiện, đưa tay chặn lại đường đi của các cô.
“ Tô tiểu thư xin dừng bước." Tiếng nói khách khí của vệ sĩ vang lên.
Tô Lạc Lạc đã bị giật mình lúc bị chặn, mà trong lời nói của bọn họ nhắc đến họ của cô, cô càng thấy kinh hoàng, nét mặt chùng xuống, tức giận nói “ Tránh ra."
Chẳng lẽ là người nhà họ Tô, nhanh vậy đã tìm thấy bọn họ rồi sao? Hạ Thấm cũng lo lắng ôm lấy Tiểu Hinh ở kế bên, ánh mắt cảnh giác nhìn hai tên vệ sĩ lạnh lùng đứng trước mặt, sợ bọn họ sẽ đột nhiên cướp mất bọn trẻ.
“Xin lỗi, thiếu gia nhà chúng tôi muốn gặp cô, mời cô theo chúng tôi đi một chuyến."
Tô Lạc Lạc nhìn khu kiểm tra thông quan ngay trước mắt rồi, cô không quan tâm ai muốn gặp mình, cô liền tức giận, “Tôi nói tránh ra, còn không tránh ra tôi báo cảnh sát nói các người quấy rối tôi."
Vệ sĩ thừ người một lúc, tiếp theo đó, họ đưa mắt nhìn lên, từ đỉnh đầu cô nhìn ra hướng phía sau lưng cô.
Tô Lạc Lạc nhìn thấy người vệ sĩ nhìn về phía sau mình, cô và Hạ Thấm liền vội quay đầu lại.
Chỉ thấy cách bọn họ khoảng mười mét, một thân hình cao thẳng đẹp bất phàm bước đi tao nhã giữa bốn người vệ sĩ.
Người đàn ông này mặc một bộ vest đen, dáng người cao to chắc nịch và một đôi mắt ngang dài sâu hút, cho dù đi trong đám đông du khách thì khắp người anh ta cũng tỏa ra một cảm giác lạnh lùng và xa cách khiến người thường phải e dè.
Đồng tử Tô Lạc Lạc mở to, không dám tin người đàn ông này đang có mặt tại sân bay, tim đập loạn lên, sao có thể? Đây không phải vệ sĩ của nhà họ Tô? Mà là của anh ta?
Vì sao người đàn ông này đến tìm cô? Chỉ mới chạm mắt với người đàn ông này Tô Lạc Lạc liền có một cảm giác như rơi vào động bang, toàn thân lạnh toát sợ hãi.
Anh ta đến làm gì?
Trái lại, hai đứa trẻ lúc này mừng rỡ mở to mắt, chúng nó có một dự cảm rằng người đến tìm chính là ba của chúng nó.
Long Dạ Tước với thân hình vững vàng cao lớn trực tiếp bước tới nơi cách cô chưa đến một mét mới dừng lại, anh nhìn từ phía trên xuống quan sát cô gái nhỏ nhắn đang kinh hãi không biết phải làm gì, tiếp đó lại nhìn qua diện mạo của hai đứa trẻ, cuối cùng, anh nheo đôi mắt lại nhìn chằm chằm cô gái, mở miệng nói với tông giọng thấp trầm, “Chúng ta nói chuyện chút đi!" Xem thêm...
Tác giả :
Thượng Quan Nhiêu