Vợ Yêu Chuyên Sủng Của Tổng Giám Đốc Mặt Lạnh
Chương 58: Chỉ cần em là Tuyết nhi thì được rồi
Bên trong nhà ăn.
“Ông nội, gần đây thân thể khá hơn chút nào không ạ?"
“Khụ khụ, hừ, con còn quan tâm ta ư, đã đính hôn với Hiểu Hiểu lâu như vậy rồi, cũng không thấy con về nhà được mấy ngày, con cái đồ tiểu tử thối này." Ông cụ Diệp rõ ràng là không hài lòng với đứa cháu trai này, ông cũng biết Diệp Phi vẫn còn đang nhớ Tuyết Nhi, thật không hiểu đứa con gái đó có cái gì đáng để nó thích như thế, về phần Tuyết Nhi ông cụ Diệp thật sự rất không thích, mặc dù điều kiện trong gia đình đứa nhỏ đó cũng không tệ lắm, nhưng từ nhỏ cơ thể đã không khỏe lắm, Diệp Phi vì nó mới đi học bác sĩ, bỏ bê việc buôn bán trong nhà đã nhiều năm. Mà bây giờ lại vì cô mà lạnh nhạt với Hiểu Hiểu.
“Ông nội, đây là vị thuốc con nghiên cứu chế tạo, rất có ích cho tình trạng bệnh tật của ông, ông nhất định phải nhớ uống đó." Diệp Phi tự động trốn tránh vấn đề này, đối với người phụ nữ Lâm Hiểu này anh thật sự không muốn nói nhiều chút nào.
“Con lại đi nghiên cứu chế tạo thuốc, quản lý tốt công ty là được, bệnh của ta có bác sĩ quan tâm lo liệu, truyện của con cũng đừng lo lắng, ở chung với Hiểu Hiểu cho tốt, để ta sớm có chắt để bế là được rồi." Ông cụ Diệp nghe thấy chuyện cháu trai nghiên cứu chế tạo thuốc có chút né tránh, một là bởi vì tình trạng bệnh tật của mình vốn là giả vờ, hai là ông thật sự không muốn để cho cháu trai lại tiếp tục bắt đầu tiếp xúc với giới y học lần nữa, ông chỉ muốn quản lý tốt Diệp thị là được.
“Chuyện công ty con sẽ xử lý tốt, ngài cứ yên tâm đi." Thấy thái độ của ông nội như thế này, Diệp Phi có chút tức giận, ông chỉ quan tâm tới công ty của ông mà thôi.
“Ông nội, cháu không đúng khi tới trễ, Phi, anh đã về." Lâm Hiểu ngọt ngào gọi. Cô ta biết ông cụ Diệp này đã có tuổi thích nhất chính là người một nhà ở cùng một chỗ, cho nên đặc biệt lấy lòng ông cụ.
“Hiểu Hiểu tới đây nào, không muộn không muộn, nhanh ngồi xuống cùng ăn cơm. Mau sang bên cạnh Diệp Phi đi."
“Dạ, cám ơn ông nội." Vẻ mặt Lâm Hiểu làm dáng thẹn thùng .
“Quản gia, mang đồ ăn lên." Diệp Phi ngửi thấy mùi nước hoa trên người Lâm Hiểu, chau mày, từ trước đến giờ anh không thích nước hoa, vì Tuyết Nhi chưa bao giờ dùng nước hoa, trên người luôn là mùi sữa tắm nhàn nhạt thơm mát, rất dễ chịu, rất thoải mái.
Trên bàn cơm người một nhà lẳng lặng ăn cơm, gia giáo nhà họ Diệp chính là ăn không nói chuyện, tất nhiên Diệp Phi đã thành thói quen, mà Lâm Hiểu vì giữ gìn nền giáo dục thiên kim tiểu thư lại càng không nói ra một lời, bầu không khí như vậy cực kỳ áp lực, một lúc sau Diệp Phi ra khỏi bàn, không nhìn phản ứng của ông cụ cũng biết ông cụ sẽ mất hứng, phút chốc Diệp Phi rời khỏi bàn, Lâm Hiểu cũng không kìm nén được, ông cụ biết rõ tình hình thực tế của bọn họ cũng hi vọng bọn họ có thể bồi dưỡng tình cảm cho tốt, vì thế cũng kêu Lâm Hiểu ra khỏi bàn, nhìn một bàn đồ ăn này, trong mắt ông cụ có chút buồn bã, rốt cuộc là mình đúng hay sai đây, nghĩ tới tình huống ngày đó Tuyết Nhi quay về, Diệp Phi vui vẻ lao ra như thế, ôm cô, thật giống như một chàng trai trẻ tuổi, lúc lắc đầu, có lẽ không muốn nghĩ tới những chuyện này nữa, bây giờ cũng đã đính hôn với Lâm Hiểu, đứa nhỏ Lâm Hiểu này mặc dù hơi kiêu căng ngạo mạn, nhưng suy cho cùng cũng là thiên kim con nhà giàu, giúp ích cho công ty, chỉ hi vọng Phi nhi có thể sớm suy nghĩ cẩn thận.
“Phi" Lâm Hiểu gấp gáp đuổi theo Diệp Phi.
“Phi, anh muốn về công ty sao? Ông nội rất nhớ anh." Lâm Hiểu muốn nói là mình, nhưng mà vào trong miệng lại biến thành ông nội, cô ta biết bây giờ Diệp Phi chỉ lo lắng cho ông nội, nhưng vậy thì sao, ông nội chính là hi vọng hai vợ chồng son bọn họ ở chung một chỗ cho hòa thuận.
“Ừm, công ty khá bận rộn." Với Lâm Hiểu Diệp Phi cũng không muốn nhiều lời làm gì.
“Phi, chuyện lần trước là em không đúng, em biết anh không muốn nhìn thấy em, nhưng mà thân thể ông nội không khỏe, hi vọng anh có thể thường xuyên về nhà xem ông nội, em,,, em có thể về nhà mình, chỉ là em sợ một mình ông nội ở nhà trong lòng sẽ khó chịu." Trong mắt Lâm Hiểu có chút sương mờ, Diệp Phi hơi lộ vẻ cảm động, trong khoảng thời gian này mình rất ít về nhà, đều là Lâm Hiểu ở nhà chăm sóc ông nội, mặc dù bản thân mình rất không thích Lâm Hiểu, nhưng cô ta chăm sóc ông nội là thật lòng…
“Khổ cho cô, tôi sẽ cố gắng về nhà nhiều hơn." Nói xong Diệp Phi đi tới gara.
Phía sau Diệp Phi Lâm Hiểu chợt hiện nụ cười đắc ý, mẹ nói rất đúng, đàn ông ấy à, chính là thích phụ nữ yếu đuối khéo léo hiểu lòng người, sớm biết như vậy, dứt khoát diễn trò thế này để làm Diệp Phi trở về nhà, cô ta đã dùng rồi, bây giờ Lâm Hiểu chỉ nghĩ tới làm sao để đi trả thù Lăng Phỉ Tuyết, hừ, để tôi xem, sau khi trải qua chuyện kia, Diệp Phi còn có thể muốn cô không. Đàn ông giống nhau Âu Dương Thần thì lại càng không phải nói.
“Thần, đã về à." Tuyết Nhi đang đeo tạp dề gấu Poor mang món ăn cuối cùng lên, thì nghe tiếng mở cửa của Âu Dương Thần.
“Ừm, thơm quá đi, nghỉ ngơi xong rồi à, sao lại bắt đầu làm cơm hả." Âu Dương Thần ôm Tuyết Nhi từ phía sau, hôn lên làn tóc thơm dịu nhẹ của Tuyết Nhi, còn có món ăn thơm ngào ngạt trên bàn cơm, Âu Dương Thần có cảm nhận được từ ngữ chỉ khái niệm hạnh phúc, trong khoảng thời gian này Tuyết Nhi luôn bề bộn nhiều việc, cho nên cũng ít về nhà nấu cơm như thế này lắm. Âu Dương Thần cũng vì Tuyết Nhi không về mà tăng ca ở công ty, cuộc sống như vậy trước kia với Âu Dương Thần là rất bình thường, nhưng mà bây giờ với Âu Dương Thần là quá dày vò rồi.
“Em đã sớm biến thành con heo nhỏ lười biếng. Được rồi, nhanh rửa tay ăn cơm đi." Đối với hành động này của Âu Dương Thần Tuyết Nhi có chút quen nếp, nhưng mà vẫn không nhịn được đỏ cả mặt.
“Tuân lệnh, bà xã đại nhân." Âu Dương Thần trêu chọc, thấy làn da rỉ ra máu của Tuyết Nhi, thì rất muốn trêu chọc cô.
“Ai là bà xã của anh chứ, còn không mau đi đi."
Bữa cơm này cả hai người ăn đều rất vui vẻ, sau khi ăn cơm xong Âu Dương Thần vẫn cùng rửa sạch chén bát với Tuyết Nhi như trước, lúc đó Âu Dương Thần lại không tránh được trộm hương của Tuyết Nhi.
“Thần, chú dì đã về sao?" Tuyết Nhi ngồi trong lòng Âu Dương Thần, hai người xem kịch Trung Quốc trên tivi.
“Ừm, lần này họ đi Provence."
“Provence ư, chỗ đó nhất định rất đẹp, đáng tiếc,,,," Tuyết Nhi nghĩ tới có lần nhìn thấy cánh đồng hoa ở Provence trên tạp chí, thật sự rất đẹp.
“Làm sao thế, em muốn đi sao? Chúng ta chọn thời gian rồi đi." Âu Dương Thần nghe thấy trong giọng nói của Tuyết Nhi khó kìm nén kích động, thì biết đứa nhỏ này nhất định là muốn đi rồi.
“Thật vậy không? Nhưng không phải chúng ta đều đi làm sao, hơn nữa gần đây không phải anh bận rộn nhiều việc à, sau này rãnh rồi đi, thật hâm mộ chú dì quá, tình cảm của họ rất tốt." Tuyết Nhi không khỏi phát biểu cảm thán, về tình cảm của hai con người Trình Tâm và Âu Dương Tường cũng hiểu biết đôi chút từ Âu Dương Thần, tình yêu thủy chung không thay đổi như vậy thật rất đáng để người ta hướng tới.
“Được, chờ sau này con chúng ta lớn lên, chúng ta cũng đi chơi khắp các nơi như họ." Vẻ mặt Âu Dương Thần hợp tình hợp lý, nhưng mà nghe vào tai Tuyết Nhi, lại khiến sắc mặt đỏ lên, “Nói cái gì đó." Tuyết Nhi càng chôn mặt sâu hơn vào lòng Âu Dương Thần.
“Thần, anh yêu em của trước kia hơn hay là em của bây giờ." Tuyết Nhi hỏi những lời này, giống như trong lòng luôn rất muốn hỏi, nhưng mà chưa bao giờ cô dám hỏi ra miệng.
Trước kia hay là bây giờ, Âu Dương Thần không hề thấy ở đây có gì khác nhau, không phải đều là Tuyết Nhi sao.
“Đều yêu hết, chỉ cần em là Tuyết Nhi thì tốt rồi, bất kể em như thế nào, anh đều yêu." Âu Dương Thần nhìn Tuyết Nhi nghiêm túc nói, giờ phút này Tuyết Nhi giống như có chút yên tâm, Tuyết Nhi cũng thật không ngờ lúc mình không phải là Tuyết Nhi, những lời này còn có thể khiến cô an lòng. Bởi cô cũng đã chấp nhận chuyện bản thân mình đúng là Tuyết Nhi thật. Hai người nhìn nhau tình cảm, trong mắt họ đối phương chính là cả thế giới.
“Ông nội, gần đây thân thể khá hơn chút nào không ạ?"
“Khụ khụ, hừ, con còn quan tâm ta ư, đã đính hôn với Hiểu Hiểu lâu như vậy rồi, cũng không thấy con về nhà được mấy ngày, con cái đồ tiểu tử thối này." Ông cụ Diệp rõ ràng là không hài lòng với đứa cháu trai này, ông cũng biết Diệp Phi vẫn còn đang nhớ Tuyết Nhi, thật không hiểu đứa con gái đó có cái gì đáng để nó thích như thế, về phần Tuyết Nhi ông cụ Diệp thật sự rất không thích, mặc dù điều kiện trong gia đình đứa nhỏ đó cũng không tệ lắm, nhưng từ nhỏ cơ thể đã không khỏe lắm, Diệp Phi vì nó mới đi học bác sĩ, bỏ bê việc buôn bán trong nhà đã nhiều năm. Mà bây giờ lại vì cô mà lạnh nhạt với Hiểu Hiểu.
“Ông nội, đây là vị thuốc con nghiên cứu chế tạo, rất có ích cho tình trạng bệnh tật của ông, ông nhất định phải nhớ uống đó." Diệp Phi tự động trốn tránh vấn đề này, đối với người phụ nữ Lâm Hiểu này anh thật sự không muốn nói nhiều chút nào.
“Con lại đi nghiên cứu chế tạo thuốc, quản lý tốt công ty là được, bệnh của ta có bác sĩ quan tâm lo liệu, truyện của con cũng đừng lo lắng, ở chung với Hiểu Hiểu cho tốt, để ta sớm có chắt để bế là được rồi." Ông cụ Diệp nghe thấy chuyện cháu trai nghiên cứu chế tạo thuốc có chút né tránh, một là bởi vì tình trạng bệnh tật của mình vốn là giả vờ, hai là ông thật sự không muốn để cho cháu trai lại tiếp tục bắt đầu tiếp xúc với giới y học lần nữa, ông chỉ muốn quản lý tốt Diệp thị là được.
“Chuyện công ty con sẽ xử lý tốt, ngài cứ yên tâm đi." Thấy thái độ của ông nội như thế này, Diệp Phi có chút tức giận, ông chỉ quan tâm tới công ty của ông mà thôi.
“Ông nội, cháu không đúng khi tới trễ, Phi, anh đã về." Lâm Hiểu ngọt ngào gọi. Cô ta biết ông cụ Diệp này đã có tuổi thích nhất chính là người một nhà ở cùng một chỗ, cho nên đặc biệt lấy lòng ông cụ.
“Hiểu Hiểu tới đây nào, không muộn không muộn, nhanh ngồi xuống cùng ăn cơm. Mau sang bên cạnh Diệp Phi đi."
“Dạ, cám ơn ông nội." Vẻ mặt Lâm Hiểu làm dáng thẹn thùng .
“Quản gia, mang đồ ăn lên." Diệp Phi ngửi thấy mùi nước hoa trên người Lâm Hiểu, chau mày, từ trước đến giờ anh không thích nước hoa, vì Tuyết Nhi chưa bao giờ dùng nước hoa, trên người luôn là mùi sữa tắm nhàn nhạt thơm mát, rất dễ chịu, rất thoải mái.
Trên bàn cơm người một nhà lẳng lặng ăn cơm, gia giáo nhà họ Diệp chính là ăn không nói chuyện, tất nhiên Diệp Phi đã thành thói quen, mà Lâm Hiểu vì giữ gìn nền giáo dục thiên kim tiểu thư lại càng không nói ra một lời, bầu không khí như vậy cực kỳ áp lực, một lúc sau Diệp Phi ra khỏi bàn, không nhìn phản ứng của ông cụ cũng biết ông cụ sẽ mất hứng, phút chốc Diệp Phi rời khỏi bàn, Lâm Hiểu cũng không kìm nén được, ông cụ biết rõ tình hình thực tế của bọn họ cũng hi vọng bọn họ có thể bồi dưỡng tình cảm cho tốt, vì thế cũng kêu Lâm Hiểu ra khỏi bàn, nhìn một bàn đồ ăn này, trong mắt ông cụ có chút buồn bã, rốt cuộc là mình đúng hay sai đây, nghĩ tới tình huống ngày đó Tuyết Nhi quay về, Diệp Phi vui vẻ lao ra như thế, ôm cô, thật giống như một chàng trai trẻ tuổi, lúc lắc đầu, có lẽ không muốn nghĩ tới những chuyện này nữa, bây giờ cũng đã đính hôn với Lâm Hiểu, đứa nhỏ Lâm Hiểu này mặc dù hơi kiêu căng ngạo mạn, nhưng suy cho cùng cũng là thiên kim con nhà giàu, giúp ích cho công ty, chỉ hi vọng Phi nhi có thể sớm suy nghĩ cẩn thận.
“Phi" Lâm Hiểu gấp gáp đuổi theo Diệp Phi.
“Phi, anh muốn về công ty sao? Ông nội rất nhớ anh." Lâm Hiểu muốn nói là mình, nhưng mà vào trong miệng lại biến thành ông nội, cô ta biết bây giờ Diệp Phi chỉ lo lắng cho ông nội, nhưng vậy thì sao, ông nội chính là hi vọng hai vợ chồng son bọn họ ở chung một chỗ cho hòa thuận.
“Ừm, công ty khá bận rộn." Với Lâm Hiểu Diệp Phi cũng không muốn nhiều lời làm gì.
“Phi, chuyện lần trước là em không đúng, em biết anh không muốn nhìn thấy em, nhưng mà thân thể ông nội không khỏe, hi vọng anh có thể thường xuyên về nhà xem ông nội, em,,, em có thể về nhà mình, chỉ là em sợ một mình ông nội ở nhà trong lòng sẽ khó chịu." Trong mắt Lâm Hiểu có chút sương mờ, Diệp Phi hơi lộ vẻ cảm động, trong khoảng thời gian này mình rất ít về nhà, đều là Lâm Hiểu ở nhà chăm sóc ông nội, mặc dù bản thân mình rất không thích Lâm Hiểu, nhưng cô ta chăm sóc ông nội là thật lòng…
“Khổ cho cô, tôi sẽ cố gắng về nhà nhiều hơn." Nói xong Diệp Phi đi tới gara.
Phía sau Diệp Phi Lâm Hiểu chợt hiện nụ cười đắc ý, mẹ nói rất đúng, đàn ông ấy à, chính là thích phụ nữ yếu đuối khéo léo hiểu lòng người, sớm biết như vậy, dứt khoát diễn trò thế này để làm Diệp Phi trở về nhà, cô ta đã dùng rồi, bây giờ Lâm Hiểu chỉ nghĩ tới làm sao để đi trả thù Lăng Phỉ Tuyết, hừ, để tôi xem, sau khi trải qua chuyện kia, Diệp Phi còn có thể muốn cô không. Đàn ông giống nhau Âu Dương Thần thì lại càng không phải nói.
“Thần, đã về à." Tuyết Nhi đang đeo tạp dề gấu Poor mang món ăn cuối cùng lên, thì nghe tiếng mở cửa của Âu Dương Thần.
“Ừm, thơm quá đi, nghỉ ngơi xong rồi à, sao lại bắt đầu làm cơm hả." Âu Dương Thần ôm Tuyết Nhi từ phía sau, hôn lên làn tóc thơm dịu nhẹ của Tuyết Nhi, còn có món ăn thơm ngào ngạt trên bàn cơm, Âu Dương Thần có cảm nhận được từ ngữ chỉ khái niệm hạnh phúc, trong khoảng thời gian này Tuyết Nhi luôn bề bộn nhiều việc, cho nên cũng ít về nhà nấu cơm như thế này lắm. Âu Dương Thần cũng vì Tuyết Nhi không về mà tăng ca ở công ty, cuộc sống như vậy trước kia với Âu Dương Thần là rất bình thường, nhưng mà bây giờ với Âu Dương Thần là quá dày vò rồi.
“Em đã sớm biến thành con heo nhỏ lười biếng. Được rồi, nhanh rửa tay ăn cơm đi." Đối với hành động này của Âu Dương Thần Tuyết Nhi có chút quen nếp, nhưng mà vẫn không nhịn được đỏ cả mặt.
“Tuân lệnh, bà xã đại nhân." Âu Dương Thần trêu chọc, thấy làn da rỉ ra máu của Tuyết Nhi, thì rất muốn trêu chọc cô.
“Ai là bà xã của anh chứ, còn không mau đi đi."
Bữa cơm này cả hai người ăn đều rất vui vẻ, sau khi ăn cơm xong Âu Dương Thần vẫn cùng rửa sạch chén bát với Tuyết Nhi như trước, lúc đó Âu Dương Thần lại không tránh được trộm hương của Tuyết Nhi.
“Thần, chú dì đã về sao?" Tuyết Nhi ngồi trong lòng Âu Dương Thần, hai người xem kịch Trung Quốc trên tivi.
“Ừm, lần này họ đi Provence."
“Provence ư, chỗ đó nhất định rất đẹp, đáng tiếc,,,," Tuyết Nhi nghĩ tới có lần nhìn thấy cánh đồng hoa ở Provence trên tạp chí, thật sự rất đẹp.
“Làm sao thế, em muốn đi sao? Chúng ta chọn thời gian rồi đi." Âu Dương Thần nghe thấy trong giọng nói của Tuyết Nhi khó kìm nén kích động, thì biết đứa nhỏ này nhất định là muốn đi rồi.
“Thật vậy không? Nhưng không phải chúng ta đều đi làm sao, hơn nữa gần đây không phải anh bận rộn nhiều việc à, sau này rãnh rồi đi, thật hâm mộ chú dì quá, tình cảm của họ rất tốt." Tuyết Nhi không khỏi phát biểu cảm thán, về tình cảm của hai con người Trình Tâm và Âu Dương Tường cũng hiểu biết đôi chút từ Âu Dương Thần, tình yêu thủy chung không thay đổi như vậy thật rất đáng để người ta hướng tới.
“Được, chờ sau này con chúng ta lớn lên, chúng ta cũng đi chơi khắp các nơi như họ." Vẻ mặt Âu Dương Thần hợp tình hợp lý, nhưng mà nghe vào tai Tuyết Nhi, lại khiến sắc mặt đỏ lên, “Nói cái gì đó." Tuyết Nhi càng chôn mặt sâu hơn vào lòng Âu Dương Thần.
“Thần, anh yêu em của trước kia hơn hay là em của bây giờ." Tuyết Nhi hỏi những lời này, giống như trong lòng luôn rất muốn hỏi, nhưng mà chưa bao giờ cô dám hỏi ra miệng.
Trước kia hay là bây giờ, Âu Dương Thần không hề thấy ở đây có gì khác nhau, không phải đều là Tuyết Nhi sao.
“Đều yêu hết, chỉ cần em là Tuyết Nhi thì tốt rồi, bất kể em như thế nào, anh đều yêu." Âu Dương Thần nhìn Tuyết Nhi nghiêm túc nói, giờ phút này Tuyết Nhi giống như có chút yên tâm, Tuyết Nhi cũng thật không ngờ lúc mình không phải là Tuyết Nhi, những lời này còn có thể khiến cô an lòng. Bởi cô cũng đã chấp nhận chuyện bản thân mình đúng là Tuyết Nhi thật. Hai người nhìn nhau tình cảm, trong mắt họ đối phương chính là cả thế giới.
Tác giả :
Hạ Thủy Liên Y