Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 240

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 240

Một chiếc vòng tay được treo trên một giá đỡ bằng pha lê ở chính giữa kệ.

Bước về phía trước và nhìn kỹ hơn, cô như thể bị sấm sét đánh trúng, toàn thân trở nên run rẩy kịch liệt

Làm sao có thể?

Đây là vòng tay của cô, là vòng tay mà cô đánh rơi trong khách sạn!

Khi đó là 520, Thạch đã tự tay xâu cho cô, tuy rằng có những cái tương đồng, nhưng tuyệt đối không thể nào có cái thứ hai giống hoàn toàn!

Sắc mặt cô tái nhợt, tất cả cảnh tượng của đêm hôm đó tràn ngập trong tâm trí cô.

Nhưng tại sao chiếc vòng lại nằm trong tay của Hứa Nhã Thanh? Cái vòng ở chỗ của Lục Lãnh Phong không phải là của mình sao?

Chuyện này là sao vậy, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?

Cô cảm thấy đầu óc sưng phồng, sống lưng lạnh ngắt, đầu gối run rẩy, đột nhiên không đứng dậy nổi, sắp ngã xuống.

Hứa Nhã Thanh nghĩ cô sẽ có phản ứng như vậy, kịp thời giơ tay đỡ cô: “Hy Nguyệt, cô đã từng nhìn thấy chiếc vòng này sao?"

Nó…nó sao có thể ở chỗ anh?" Cổ họng cô nghẹn chặt, đầu lưỡi cũng kết lại, gần như không nói nên lời.

“Tôi luôn tìm chủ nhân của nó, nhưng đến bây giờ vẫn không tìm thấy bất cứ điều gì, cô ấy dường như đã biến mất." Anh thở dài nặng nề, biểu cảm trên mặt có chút thất vọng.

Cô che ngực, tim đập dữ dội đến mức không thể chịu nổi nữa: “Anh còn chưa nói cho tôi biết tại sao anh lại có chiếc vòng này?"

Anh nhún vai, giọng nói cực kỳ trầm thấp: “Tôi nhặt được ở khách sạn Hilton."

“Nhặt được sao?" Cô chấn động kịch liệt, giương mắt nhìn về phía anh ta, vẻ mặt hơi thả lỏng một chút, giống như nhận được một tia an ủi.

“Cô có biết chủ nhân của nó không, có thể nói cho tôi biết được không? Tôi muốn trả lại cho cô ấy." Hứa Nhã Thanh nói với giọng điệu cầu xin.

Trông anh ta hiền lành và tốt bụng như vậy, cô coi anh như một người bạn tốt, như một thiên thần được thượng đế phái đến để giúp đỡ cô, cô không ngờ rằng hóa ra anh ta lại là …

“Thật không ngờ lại là anh!" Giọng nói của anh lại vang lên, mang theo sự sám hối sâu đậm: “Tôi… tôi rất xin lỗi, xin lỗi, Hy Nguyệt, tôi xin lỗi!

Cô bịt tai lại, giống như một con tuần lộc sợ hãi, bật dậy và chạy ra ngoài.

Có thứ gì đó trên mặt đất vướng chân cô, cô loạng choạng và ngã về phía trước.

Tác giả : Ren ny17
5/5 của 2 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại