Vô Ý Vi Chi
Chương 119
Lâm Vu Hồng gác một chân lên, dùng tư thế tao nhã nhìn ba người một lượt, lúc này mới nói: “Hôm nay Giang Y Viện tới công ty tìm tôi, nói cho tôi biết một chuyện."
“Lúc Vô Ý còn nhỏ, ông nội đã dẫn cậu ấy đi xem mệnh, ông thầy đó đoán mệnh cho Vô Ý, nói cậu ấy phải ở cùng người thân mới có thể hạnh phúc cả đời, nếu không sẽ cô đơn cả đời, thê lương khi về già. Nói theo cách khác chính là, trong mệnh của Vô Ý đã định phải có tình cảm cấm kỵ cùng chúng ta. Đây là nguyên nhân để ông nội lựa chọn anh và Vu Chi."
“Cái gì?" Thẩm Tiếu Vi là người đầu tiên tạc mao. “Bạn trai trong mệnh của cậu nhỏ không có em?"
Lâm Vu Chu căng cứng hàm dưới, hiển nhiên cũng tức giận. Lâm Vu Chi lộ rõ vẻ kinh ngạc và mừng rỡ, hoàn toàn không có tâm tư để ý đến hai người đang giận dữ kia.
Lâm Vu Hồng liếc nhìn Thẩm Tiếu Vi như nhìn tên ngốc, tiếp tục giải thích: “Đại sư này nói Vô Ý là tiên tử ở Nguyệt cung hạ phàm, Nguyệt cung lạnh lẽo, nhất định không có nhân duyên, cách phá giải duy nhất chính là ở cùng người thân, hơn nữa ít nhất phải có hai người. Anh và Vu Chi làm con cả trong nhà, đương nhiên ông nội sẽ lựa chọn bọn anh. Bất quá nếu là bốn người, ông nội sẽ càng vừa lòng."
Ngũ quan đang nhíu lại của Thẩm Tiếu Vi đột nhiên dừng lại, Lâm Vu Chu nhíu mi: “Anh, anh đừng cố làm ra vẻ huyền bí. Trên thực tế là ông nội đã chọn anh và anh họ cả làm bạn đời của Vô Ý, còn em và Tiếu Vi phải đứng sang một bên!"
Lâm Vu Hồng lập tức lãnh đạm nói: “Lúc ông nội chọn bạn đời cho Vô Ý, em mới có hai tuổi, Tiếu Vi còn chưa được sinh ra."
“…" Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi câm nín, nhưng rất không phục, lúc đó hai người cũng đâu lớn lắm!
Lâm Vu Chi cong khóe miệng, vỗ vai Lâm Vu Chu đang ngồi bên cạnh, lên tiếng: “Chúng ta là người thân nhất của Vô Ý, nếu không phải yêu thương Vô Ý tự tận đáy lòng, ông nội sao có thể để con ông và cháu ông yêu nhau. Đại sư nói ít nhất là hai người, ông nội cũng chỉ chọn hai người, đó là bình thường, hai đứa cũng bỏ qua đi. Nếu hai đứa là con cả, ông nội cũng sẽ chọn hai đứa. Bất quá giống như Vu Hồng nói vậy, ông nội biết được cả bốn chúng ta đều yêu Vô Ý, mà Vô Ý cũng yêu chúng ta, nhất định sẽ càng cao hứng."
Thẩm Tiếu Vi chẳng thể cao hứng nổi, Lâm Vu Chu hừ một tiếng: “Anh, anh đang muốn khoe sao?"
Lâm Vu Hồng rất không khách khí mà nói: “Nếu hai đứa để ý, có thể rút lui."
“Đừng mơ! Vô Ý cũng là của bọn em!" Giờ khắc này, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi tuyệt đối đứng chung một chiến tuyến. Thẩm Tiếu Vi bất mãn nói: “Tại sao bà dì Giang đi tìm anh, mà không tìm bọn em?"
Lâm Vu Hồng không hề lo lắng nếu lại kích thích đến hai người, nói bằng ngữ điệu rất vừa lòng: “Vu Chi ly hôn, Ethan lại gọi Vô Ý là mummy, Giang Y Viện có thể khẳng định Vu Chi không thay lòng. Còn hai đứa, một người là nhiếp ảnh gia, hiện tại đang làm ở truyền thông, bên cạnh đầy oanh oanh yến yến; một người lại không chín chắn, còn là con trai độc nhất của Thẩm gia; còn anh, Giang Y Viện chỉ cần xác nhận anh có tình cảm với mẹ của Ryan và Andrew không là có thể yên tâm, đương nhiên bà ấy sẽ tới tìm anh. Nếu sau này hai đứa thay lòng đổi dạ, Giang Y Viện cũng sẽ không quá kinh ngạc."
“Hai anh đừng mơ độc chiếm Vô Ý!" Lâm Vu Chu tức đến nỗi nghiên răng, ít tuổi không phải lỗi của họ! Lại càng không phải lý do để gạt họ sang một bên!
Lâm Vu Hồng còn rất quá phận mà nói: “Vậy thì mỏi mắt trông chờ. Đừng quên, hai đứa vẫn chưa có con."
“Em không cần có con, anh có là đủ rồi." Lâm Vu Chu không hề do dự.
Thẩm Tiếu Vi chán nản, thở một hơi buồn bực: “Đến khi ba mươi tuổi em sẽ tìm người mang thai hộ. Em ít tuổi nhất, nhưng em biết rõ mình muốn gì. Em muốn cậu nhỏ!"
“Thật vui khi chúng ta có chung nhận thức trong chuyện này." Lâm Vu Hồng thu lại một ít ý lạnh, nói: “Nói cho hai đứa biết không phải để hai đứa ghen tỵ, mà là để tất cả hiểu rõ chuyện của chúng ta và Vô Ý không hề gặp trở ngại trong nhà. Ông nội đồng ý, Giang Y Viện không phản đối, vậy ý kiến của những người khác không cần chúng ta bận tâm đến. Việc chúng ta cần làm là bảo vệ tốt cho cậu ấy, không để cậu ấy thương tổn vì tình cảm của chúng ta."
Lâm Vu Chi nói tiếp: “Bảo vệ quanh nhà cũ phải được nâng cao, người hầu trong nhà cũng phải lọc ra một lần, mặt khác bên chỗ chú Dư chúng ta cũng cần xem chú ta nói sao, có nhận ra quan hệ của chúng ta và Vô Ý không. Trước đây lúc ông nội ở trên núi cùng Vô Ý, chú Dư là người duy nhất ở cạnh ông nội, anh cảm thấy rất có thể chú ta biết ông nội sắp xếp thế nào cho Vô Ý, nếu chú ta biết là tốt nhất, có chú ấy, trong nhà sẽ an toàn hơn nhiều. Nếu chú ấy không ấy, chúng ta còn phải nghĩ đến chuyện đổi ai làm quản gia ở nhà cũ. Ở bên ngoài, chúng ta chỉ cần chú ý không có những hành động quá thân mật với Vô Ý là được."
“Còn cả Ethan." Lâm Vu Hồng nhắc nhở. “Ethan coi Vô Ý là mummy, phải nói cho nó biết ở bên ngoài nhất định không thể gọi Vô Ý như vậy."
Lâm Vu Chi gật đầu.
“Đêm nay em ngủ cùng cậu nhỏ!" Thẩm Tiếu Vi vẫn rất buồn bực.
Lâm Vu Chi nhìn sang Lâm Vu Hồng, thấy đối phương nhấp một ngụm rượu, không tỏ vẻ điều gì, Lâm Vu Chi cười: “Được rồi, đêm nay và đêm mai hai đứa ngủ cùng Vô Ý. Tuy rằng ông nội chọn anh và Vu Hồng, nhưng chính anh cũng rất vui khi hai đứa có lựa chọn giống anh và Vu Hồng. Điều này chứng tỏ bốn anh em chúng ta có cách nhìn như nhau."
“Các anh bất quá chỉ là được lợi về tuổi tác." Lâm Vu Chu cũng tương đối để tâm.
“Kiếp sau hai đứa có thể chọn đầu thai trước bọn anh." Lâm Vu Hồng cũng là tương đối đả kích người khác.
Lâm Vu Chi làm lão đại cũng không nhẫn tâm giống Lâm Vu Hồng, vẫn nghĩ cách để trấn an Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi. Anh ngẫm nghĩ, nói: “Vu Chu, chuyện con cái, anh không ép buộc, dù sao Vu Hồng cũng đã có hai con trai. Bất quá Tiếu Vi, anh nghĩ em nên sớm có con một chút. Có con quá muộn cũng đồng nghĩa em phải làm việc lâu. Quan hệ của chúng ta và Vô Ý không thể công khai, ở Hongkong càng phải cẩn thận, nhưng anh không muốn cứ để Vô Ý ở Hongkong, chắc em hiểu ý anh."
Thẩm Tiếu Vi lập tức bình tĩnh trở lại, Lâm Vu Chu nhíu mi.
Lâm Vu Chi nói tiếp: “Công ty sớm muộn gì cũng giao cho bọn nhỏ, chúng nó có thể bắt đầu sớm một chút, chúng ta cũng có thể về hưu sớm một chút, ít nhất cũng không cần bận rộn như bây giờ. Anh rất muốn sau này có thể cùng Vô Ý ở trong lãnh địa tư nhân của chúng ta, để hôn cậu ấy, ôm cậu ấy mà không có những kiêng dè, giống như những đôi tình nhân bình thường."
Thẩm Tiếu Vi mím môi: “Chờ sau khi giải quyết xong chuyện của Vô Ý, em sẽ suy nghĩ chuyện này nghiêm túc."
Lâm Vu Chi gật đầu. Lâm Vu Hồng nói với em trai: “Em muốn có con hay không tốt nhất hỏi Vô Ý trước, hiện tại em không chỉ có một mình."
Vẻ mặt Lâm Vu Chu trở nên tốt hơn nhiều vì những lời này của anh trai, cũng gật đầu nói: “Em sẽ hỏi ý kiến cậu ấy. Nếu cậu ấy muốn, em sẽ suy nghĩ."
Mà Lâm Vu Chi lại đang nghĩ đến một chuyện khác. Ba người thấy anh như đang suy nghĩ sâu xa, cũng không lên tiếng quấy rầy anh. Qua một lát, Lâm Vu Chi thở dài một tiếng: “Anh muốn có nhất chính là con của Vô Ý, một tiểu bảo bối có ngũ quan của Vô Ý, huyết mạch của Vô Ý, tính tình của Vô Ý, người gặp người thích."
“…" Trong mắt Lâm Vu Hồng, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đồng thời dâng trào một cảm xúc nào đó, bất quá ngay sau đó, họ lại vô cùng khổ sở mà uống rượu tiếp. Họ đều biết, người kia không có khả năng sinh dục.
Lâm Vu Chi nói: “Vu Chu, Tiếu Vi, e là anh và Vu Hồng không thể đưa Vô Ý sang Anh để trị liệu. Hai miếng bánh ngọt Quách gia và Khổng gia, bọn anh không định để cho người khác chia cắt, cho nên anh và Vu Hồng phải ở lại Hongkong trấn thủ, tiếp đó còn cả gia tộc Redmond, đây là cơ hội của Lâm gia. Sở dĩ Bàng gia có thể trở thành nhà giàu nhất, vì họ có đầy đủ tài nguyên ở hải ngoại. Gia tộc Redmond xuống đài là cơ hội của chúng ta, chúng ta không chỉ phải duỗi tay ra thật xa, mà còn phải vượt qua Bàng Thị, trở thành số một Hongkong, thậm chí còn là số một châu Á. Đây là dã tâm của anh."
Lâm Vu Hồng chạm ly với Lâm Vu Chi: “Cũng là của em."
Tự biết trên lĩnh vực làm ăn mình không bằng hai anh trai, Lâm Vu Chu cũng nâng ly: “Em sẽ chăm sóc tốt cho Vô Ý vào lúc các anh không thể dành thời gian cho việc khác."
Thẩm Tiếu Vi nâng ly, cũng cười: “Thẩm gia không thể làm số hai của châu Á, bất quá số hai ở Hongkong chắc không có vấn đề gì."
Bốn cái ly chạm vào nhau, Thẩm Tiếu Vi nói: “Vì người yêu chung của chúng ta, cạn."
“Được."
Uống xong ly này, bốn người cùng cười, đến cả Lâm Vu Hồng và Lâm Vu Chu cũng cười. Vì người yêu chung của họ, không tồi. Có thể nói, sau khi biết được ông nội/ ông ngoại sẽ không phản đối, một chút đắn đo cuối cùng trong lòng bốn người hoàn toàn có thể buông xuống. Không có gì làm họ thoải mái hơn so với điều này. Tình yêu cấm kỵ vốn đã có biết bao nhiêu trở ngại, huống chi đây còn là một loại tình cảm không gì cấm kỵ bằng. Chỉ có thể nói, họ rất may mắn, rất may mắn vì có một người yêu con trai hơn cả sinh mạng của mình.
Lúc Thẩm Tiếu Vi rót rượu cho cả bốn, Lâm Vu Hồng nói với Lâm Vu Chi: “Lúc anh kết hôn, ông nội rất mất mát."
“Là lỗi của anh." Lâm Vu Chi tự phạt một ly.
Thẩm Tiếu Vi hỏi: “Anh họ Vu Hồng, anh làm thế nào để thư ký của anh ngoan ngoãn sinh con cho anh vậy? Truyền thụ chút ít kinh nghiệm đi."
Lâm Vu Hồng truyền thụ: “Đối phương cần tiền, rất nhiều tiền, hơn nữa còn tự mình biết mình."
“…" Thẩm Tiếu Vi uống rượu. “Coi như em không hỏi."
Bốn người đàn ông với những tâm tình khác nhau uống hết hai chai rượu đỏ mới về phòng. So sánh với tửu lượng có cũng như không của Lâm Vô Ý, tửu lượng của bốn người cực kỳ tốt, chừng đó rượu vẫn chưa đủ làm họ váng đầu. Thẩm Tiếu Vi và Lâm Vu Chu đến phòng của Lâm Vô Ý, xem như để bồi thường cho họ, mặc dù trong cái nhìn của Lâm Vu Hồng căn bản chả cần bồi thường gì cho họ hết.
Lâm Vu Chi không về phòng riêng ngủ một mình, mà là đến phòng của con trai. Nhìn đứa trẻ ngủ say trên giường, Lâm Vu Chi xốc chăn lên, nhẹ nhàng lên giường, ôm con trai. Anh biết rõ, trong tình yêu của anh và Vô Ý, con trai sắm một vai rất quan trọng, nếu anh không có Ethan, dựa vào tính cách buồn chán của anh, không biết đến lúc nào anh mới có thể có được tình yêu của Vô Ý. Nếu như nói điều duy nhất Quách Bội Bội có thể dùng để chuộc tội, chính là đã sinh Ethan cho anh. Sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, trong lòng Lâm Vu Chi lại có một chút tiếc nuối, sau khi anh biết được từ lâu ông nội đã chọn anh và Vu Hồng làm bạn đời của Vô Ý, anh thực sự rất khát vọng có được một đứa con của Vô Ý, nhất định cũng sẽ giống Vô Ý, một tiểu bảo bảo đáng yêu người gặp người thích.
Trong một gian phòng ngủ khác, Thẩm Tiếu Vi và Lâm Vu Chu nhìn người nằm ngủ say giữa hai người họ, không hề buồn ngủ ____ Rất ngột ngạt. Nghĩ trước nghĩ sau, Thẩm Tiếu Vi nói nhỏ: “Anh họ Vu Chu, từ bé cậu nhỏ đã được định cho anh họ cả và anh họ Vu Hồng, nụ hôn đầu tiên của cậu nhỏ cũng là cho anh họ Vu Hồng, em càng nghĩ càng không cam lòng."
Lâm Vu Chu không nói gì, nhưng biểu tình cũng giống vậy.
“Em muốn kháng nghị với cậu nhỏ. Không thể để mỗi một cái “đầu tiên" của cậu nhỏ đều không có duyên với chúng ta."
Lâm Vu Chu híp mắt, nói: “Em nói rất đúng."
“Ông ngoại không phản đối, bà dì Giang cũng không phản đối, vậy nhất định cậu nhỏ sẽ nguyện ý làm tình cùng chúng ta. Em muốn lần đầu tiên của cậu nhỏ." Thẩm Tiếu Vi rất thẳng thắn. Lâm Vu Chu trừng mắt với anh một cái: “Dựa vào cái gì mà “em" có được lần đầu tiên?"
Thẩm Tiếu Vi dừng một chút, nói: “Em và anh ai có được lần đầu tiên cứ để nói sau. Dù sao lần đầu tiên của cậu nhỏ không thể lại cho anh họ cả và anh họ Vu Hồng nữa, họ đã được lợi quá nhiều rồi."
Điều đó Lâm Vu Chu không phản đối.
“Ngày mai em nói với cậu nhỏ." Thẩm Tiếu Vi quyết định. “Nếu không khẳng định không đến lượt chúng ta."
“Được, chúng ta nói thẳng với Vô Ý, lần đầu tiên của cậu ấy, để lại cho chúng ta."
“Uhm!"
Lâm Vô Ý vẫn đang ngủ mơ không hề biết “nguy hiểm" sắp xảy ra.
…
Buổi sáng thức dậy, rất kinh ngạc khi thấy Tiếu Vi ở đây. Mặc cho đối phương hôn chào buổi sáng lên mặt mình, tâm tình Lâm Vô Ý vô cùng tốt hỏi: “Không đi làm à?"
Thẩm Tiếu Vi xốc chăn lên đưa Lâm Vô Ý vào phòng tắm, đặt người ở trước bồn rửa mặt, lúc này mới nói: “Hôm nay cháu lười đến công ty."
“Không muốn đi thì ở nhà nghỉ ngơi đi."
Mấy đầu ngón tay khó khăn cầm bàn chải đánh răng đã được Thẩm Tiếu Vi lấy kem, Lâm Vô Ý chậm rãi đánh răng. Thẩm Tiếu Vi đứng một bên nhìn, ánh mắt sâu xa.
Đợi rửa mặt xong, đi WC, rồi ăn sáng trên giường xong, Lâm Vô Ý cười tủm tỉm hỏi Thẩm Tiếu Vi: “Có chuyện gì muốn nói cùng cậu nhỏ sao?"
Thẩm Tiếu Vi cũng cười tủm tỉm hỏi lại: “Sao cậu nhỏ biết?"
Lâm Vô Ý nói: “Vì Ethan không ở đây mà. Nếu cháu không có chuyện muốn nói cùng cậu nhỏ, Ethan nên ở đây mới đúng."
“Vẫn là cậu nhỏ hiểu cháu nhất." Thẩm Tiếu Vi ngậm lấy miệng Lâm Vô Ý, muốn hôn thật sâu.
Thân thể vừa nóng vừa ngứa, Lâm Vô Ý rất khát vọng mấy người này sờ cậu, nhưng vì cậu bị thương, hai ngày nay duy nhất chỉ có thể hôn môi. Đầu lưỡi chủ động dây dưa cùng Tiếu Vi, Lâm Vô Ý ngâm nga đầy thoải mái.
“Ưm, cậu nhỏ." Thẩm Tiếu Vi ảo não lùi ra. “Không thể hôn nữa, cháu không nhịn được."
Lâm Vô Ý liếm nước miếng bên khóe miệng Tiếu Vi, thở hổn hển nói: “Tôi cũng muốn lắm."
“Không được, trên người cậu có vết thương." Hít sâu vào để áp chế dục vọng, Thẩm Tiếu Vi lập tức bất mãn nói: “Cậu nhỏ, cậu bất công."
“A? Cậu nhỏ làm sao cơ?" Cậu lại làm gì khiến Tiếu Vi tổn thương sao? Lâm Vô Ý lập tức xem xét lại.
Thẩm Tiếu Vi lên án: “’Lần đầu tiên của cậu nhỏ không phải của cháu, ngay cả lúc bé cháu cũng không có phần."
“Lúc bé?" Suýt nữa Lâm Vô Ý sặc nước miếng. “Lúc bé cái gì?"
Thẩm Tiếu Vi lập tức nói ra chuyện đại sư đoán mệnh, ngay cả chuyện từ rất lâu ông ngoại đã định bạn đời cho Lâm Vô Ý là hai anh họ cũng nói ra. Lâm Vô Ý nghe xong, tâm trạng lên xuống, cậu căn bản không biết chuyện này!
“Cậu nhỏ…" Thẩm Tiếu Vi vô cùng đáng thương tiến đến gần. “Có phải cậu yêu anh họ cả và anh họ Vu Hồng hơn không?"
Lâm Vô Ý vẫn đang đắm mình trong kinh hãi nên không thể trả lời, khắp đầu đều là ý nghĩ ba đồng ý cho cậu và họ ở cùng nhau! Khóe mắt Lâm Vô Ý đỏ lên, trong lòng chua xót.
“Cậu nhỏ…" Thẩm Tiếu Vi hôn lên mắt Lâm Vô Ý.
“Tiếu Vi, đây là, thực sao?"
“Uhm, thực đó, chính bà dì Giang nói với anh họ Vu Hồng mà. Cậu nhỏ, cháu ghen!"
Rúc vào ngực Tiếu Vi, Lâm Vô Ý sụt sịt mũi: “Cháu làm cậu nhỏ khóc rồi."
“Cháu cũng muốn khóc. Cậu nhỏ bất công."
Lâm Vô Ý bị đùa giỡn bật cười: “Cậu nhỏ không bất công, thực xin lỗi, cậu nhỏ lại làm cháu thương tâm. Cậu nhỏ phải làm sao để Tiếu Vi không thương tâm nữa?"
Làm một dấu hiệu chiến thắng trong lòng, Thẩm Tiếu Vi tiếp tục giả bộ đáng thương: “Cậu nhỏ, cháu muốn lần đầu tiên của cậu."
“Lần đầu tiên?" Lâm Vô Ý chớp mắt mấy cái.
“Cậu nhỏ, cháu muốn làm tình cùng cậu, cháu muốn lần đầu tiên của cậu."
“…" Lâm Vô Ý trừng lớn hai mắt, tim đập thình thịch.
“Câu nhỏ…"
Nuốt nước miếng, giọng nói Lâm Vô Ý bất ổn: “Tôi vốn, định, sau khi vết thương khỏi… sẽ cho các cậu mà."
Thẩm Tiếu Vi kinh hỉ giữ chặt hai vai Lâm Vô Ý: “Thật sao?"
Lâm Vô Ý cười thật sâu: “Uhm, thật. Vết thương khỏi rồi, sẽ cho các cậu." Ba, cám ơn ba.
“Cháu muốn lần đầu tiên của cậu nhỏ." Thẩm Tiếu Vi lập tức thêm vào. “Cậu nhỏ, cậu không thể bất công nữa."
Lâm Vô Ý hôn bên ngoài miệng Tiếu Vi một cái, cười ra: “Được, lần đầu tiên của cậu nhỏ, cho Tiếu Vi."
“Oa oa oa! Cháu thật hạnh phúc, cháu thật hạnh phúc!" Thẩm Tiếu Vi nhảy dựng lên kêu to. Nhìn anh cao hứng như vậy, Lâm Vô Ý cũng càng cao hứng, không hề lo lắng sự “nguyện ý" của cậu sẽ dẫn tới “cơn bão" như thế nào.
“Cậu nhỏ, cậu hứa với cháu! Không được đổi ý!"
“Uhm, hứa với cậu!"
“Oa oa oa! Cậu nhỏ, cháu yêu cậu!"
Thẩm Tiếu Vi cúi xuống hôn người mà anh yêu nhất, hận không thể ngay lập tức sử dụng quyền lợi lần đầu tiên của mình.
Tiếu Vi, vẫn rất để ý đó… Trong lúc đầu váng vất, Lâm Vô Ý cũng hiểu có vẻ mình ỷ lại vào Vu Chi và Vu Hồng còn hơn cả Vu Chu và Tiếu Vi. Cậu tự kiểm điểm, nhất định cậu phải nghiêm túc tự kiểm điểm.
Ngoài cửa, Giang Y Viện vốn định đến xem con trai, lúc này lại im lặng rời đi, khóe miệng mỉm cười. Mấy đứa trẻ kia, bà có cần nhắc nhở chúng không, dù là ở nhà cũng đừng phóng túng. Ngay cả dưới lầu cũng đều nghe rõ câu “Cháu yêu cậu" của Tiếu Vi!
__Hết chương 119__
“Lúc Vô Ý còn nhỏ, ông nội đã dẫn cậu ấy đi xem mệnh, ông thầy đó đoán mệnh cho Vô Ý, nói cậu ấy phải ở cùng người thân mới có thể hạnh phúc cả đời, nếu không sẽ cô đơn cả đời, thê lương khi về già. Nói theo cách khác chính là, trong mệnh của Vô Ý đã định phải có tình cảm cấm kỵ cùng chúng ta. Đây là nguyên nhân để ông nội lựa chọn anh và Vu Chi."
“Cái gì?" Thẩm Tiếu Vi là người đầu tiên tạc mao. “Bạn trai trong mệnh của cậu nhỏ không có em?"
Lâm Vu Chu căng cứng hàm dưới, hiển nhiên cũng tức giận. Lâm Vu Chi lộ rõ vẻ kinh ngạc và mừng rỡ, hoàn toàn không có tâm tư để ý đến hai người đang giận dữ kia.
Lâm Vu Hồng liếc nhìn Thẩm Tiếu Vi như nhìn tên ngốc, tiếp tục giải thích: “Đại sư này nói Vô Ý là tiên tử ở Nguyệt cung hạ phàm, Nguyệt cung lạnh lẽo, nhất định không có nhân duyên, cách phá giải duy nhất chính là ở cùng người thân, hơn nữa ít nhất phải có hai người. Anh và Vu Chi làm con cả trong nhà, đương nhiên ông nội sẽ lựa chọn bọn anh. Bất quá nếu là bốn người, ông nội sẽ càng vừa lòng."
Ngũ quan đang nhíu lại của Thẩm Tiếu Vi đột nhiên dừng lại, Lâm Vu Chu nhíu mi: “Anh, anh đừng cố làm ra vẻ huyền bí. Trên thực tế là ông nội đã chọn anh và anh họ cả làm bạn đời của Vô Ý, còn em và Tiếu Vi phải đứng sang một bên!"
Lâm Vu Hồng lập tức lãnh đạm nói: “Lúc ông nội chọn bạn đời cho Vô Ý, em mới có hai tuổi, Tiếu Vi còn chưa được sinh ra."
“…" Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi câm nín, nhưng rất không phục, lúc đó hai người cũng đâu lớn lắm!
Lâm Vu Chi cong khóe miệng, vỗ vai Lâm Vu Chu đang ngồi bên cạnh, lên tiếng: “Chúng ta là người thân nhất của Vô Ý, nếu không phải yêu thương Vô Ý tự tận đáy lòng, ông nội sao có thể để con ông và cháu ông yêu nhau. Đại sư nói ít nhất là hai người, ông nội cũng chỉ chọn hai người, đó là bình thường, hai đứa cũng bỏ qua đi. Nếu hai đứa là con cả, ông nội cũng sẽ chọn hai đứa. Bất quá giống như Vu Hồng nói vậy, ông nội biết được cả bốn chúng ta đều yêu Vô Ý, mà Vô Ý cũng yêu chúng ta, nhất định sẽ càng cao hứng."
Thẩm Tiếu Vi chẳng thể cao hứng nổi, Lâm Vu Chu hừ một tiếng: “Anh, anh đang muốn khoe sao?"
Lâm Vu Hồng rất không khách khí mà nói: “Nếu hai đứa để ý, có thể rút lui."
“Đừng mơ! Vô Ý cũng là của bọn em!" Giờ khắc này, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi tuyệt đối đứng chung một chiến tuyến. Thẩm Tiếu Vi bất mãn nói: “Tại sao bà dì Giang đi tìm anh, mà không tìm bọn em?"
Lâm Vu Hồng không hề lo lắng nếu lại kích thích đến hai người, nói bằng ngữ điệu rất vừa lòng: “Vu Chi ly hôn, Ethan lại gọi Vô Ý là mummy, Giang Y Viện có thể khẳng định Vu Chi không thay lòng. Còn hai đứa, một người là nhiếp ảnh gia, hiện tại đang làm ở truyền thông, bên cạnh đầy oanh oanh yến yến; một người lại không chín chắn, còn là con trai độc nhất của Thẩm gia; còn anh, Giang Y Viện chỉ cần xác nhận anh có tình cảm với mẹ của Ryan và Andrew không là có thể yên tâm, đương nhiên bà ấy sẽ tới tìm anh. Nếu sau này hai đứa thay lòng đổi dạ, Giang Y Viện cũng sẽ không quá kinh ngạc."
“Hai anh đừng mơ độc chiếm Vô Ý!" Lâm Vu Chu tức đến nỗi nghiên răng, ít tuổi không phải lỗi của họ! Lại càng không phải lý do để gạt họ sang một bên!
Lâm Vu Hồng còn rất quá phận mà nói: “Vậy thì mỏi mắt trông chờ. Đừng quên, hai đứa vẫn chưa có con."
“Em không cần có con, anh có là đủ rồi." Lâm Vu Chu không hề do dự.
Thẩm Tiếu Vi chán nản, thở một hơi buồn bực: “Đến khi ba mươi tuổi em sẽ tìm người mang thai hộ. Em ít tuổi nhất, nhưng em biết rõ mình muốn gì. Em muốn cậu nhỏ!"
“Thật vui khi chúng ta có chung nhận thức trong chuyện này." Lâm Vu Hồng thu lại một ít ý lạnh, nói: “Nói cho hai đứa biết không phải để hai đứa ghen tỵ, mà là để tất cả hiểu rõ chuyện của chúng ta và Vô Ý không hề gặp trở ngại trong nhà. Ông nội đồng ý, Giang Y Viện không phản đối, vậy ý kiến của những người khác không cần chúng ta bận tâm đến. Việc chúng ta cần làm là bảo vệ tốt cho cậu ấy, không để cậu ấy thương tổn vì tình cảm của chúng ta."
Lâm Vu Chi nói tiếp: “Bảo vệ quanh nhà cũ phải được nâng cao, người hầu trong nhà cũng phải lọc ra một lần, mặt khác bên chỗ chú Dư chúng ta cũng cần xem chú ta nói sao, có nhận ra quan hệ của chúng ta và Vô Ý không. Trước đây lúc ông nội ở trên núi cùng Vô Ý, chú Dư là người duy nhất ở cạnh ông nội, anh cảm thấy rất có thể chú ta biết ông nội sắp xếp thế nào cho Vô Ý, nếu chú ta biết là tốt nhất, có chú ấy, trong nhà sẽ an toàn hơn nhiều. Nếu chú ấy không ấy, chúng ta còn phải nghĩ đến chuyện đổi ai làm quản gia ở nhà cũ. Ở bên ngoài, chúng ta chỉ cần chú ý không có những hành động quá thân mật với Vô Ý là được."
“Còn cả Ethan." Lâm Vu Hồng nhắc nhở. “Ethan coi Vô Ý là mummy, phải nói cho nó biết ở bên ngoài nhất định không thể gọi Vô Ý như vậy."
Lâm Vu Chi gật đầu.
“Đêm nay em ngủ cùng cậu nhỏ!" Thẩm Tiếu Vi vẫn rất buồn bực.
Lâm Vu Chi nhìn sang Lâm Vu Hồng, thấy đối phương nhấp một ngụm rượu, không tỏ vẻ điều gì, Lâm Vu Chi cười: “Được rồi, đêm nay và đêm mai hai đứa ngủ cùng Vô Ý. Tuy rằng ông nội chọn anh và Vu Hồng, nhưng chính anh cũng rất vui khi hai đứa có lựa chọn giống anh và Vu Hồng. Điều này chứng tỏ bốn anh em chúng ta có cách nhìn như nhau."
“Các anh bất quá chỉ là được lợi về tuổi tác." Lâm Vu Chu cũng tương đối để tâm.
“Kiếp sau hai đứa có thể chọn đầu thai trước bọn anh." Lâm Vu Hồng cũng là tương đối đả kích người khác.
Lâm Vu Chi làm lão đại cũng không nhẫn tâm giống Lâm Vu Hồng, vẫn nghĩ cách để trấn an Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi. Anh ngẫm nghĩ, nói: “Vu Chu, chuyện con cái, anh không ép buộc, dù sao Vu Hồng cũng đã có hai con trai. Bất quá Tiếu Vi, anh nghĩ em nên sớm có con một chút. Có con quá muộn cũng đồng nghĩa em phải làm việc lâu. Quan hệ của chúng ta và Vô Ý không thể công khai, ở Hongkong càng phải cẩn thận, nhưng anh không muốn cứ để Vô Ý ở Hongkong, chắc em hiểu ý anh."
Thẩm Tiếu Vi lập tức bình tĩnh trở lại, Lâm Vu Chu nhíu mi.
Lâm Vu Chi nói tiếp: “Công ty sớm muộn gì cũng giao cho bọn nhỏ, chúng nó có thể bắt đầu sớm một chút, chúng ta cũng có thể về hưu sớm một chút, ít nhất cũng không cần bận rộn như bây giờ. Anh rất muốn sau này có thể cùng Vô Ý ở trong lãnh địa tư nhân của chúng ta, để hôn cậu ấy, ôm cậu ấy mà không có những kiêng dè, giống như những đôi tình nhân bình thường."
Thẩm Tiếu Vi mím môi: “Chờ sau khi giải quyết xong chuyện của Vô Ý, em sẽ suy nghĩ chuyện này nghiêm túc."
Lâm Vu Chi gật đầu. Lâm Vu Hồng nói với em trai: “Em muốn có con hay không tốt nhất hỏi Vô Ý trước, hiện tại em không chỉ có một mình."
Vẻ mặt Lâm Vu Chu trở nên tốt hơn nhiều vì những lời này của anh trai, cũng gật đầu nói: “Em sẽ hỏi ý kiến cậu ấy. Nếu cậu ấy muốn, em sẽ suy nghĩ."
Mà Lâm Vu Chi lại đang nghĩ đến một chuyện khác. Ba người thấy anh như đang suy nghĩ sâu xa, cũng không lên tiếng quấy rầy anh. Qua một lát, Lâm Vu Chi thở dài một tiếng: “Anh muốn có nhất chính là con của Vô Ý, một tiểu bảo bối có ngũ quan của Vô Ý, huyết mạch của Vô Ý, tính tình của Vô Ý, người gặp người thích."
“…" Trong mắt Lâm Vu Hồng, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đồng thời dâng trào một cảm xúc nào đó, bất quá ngay sau đó, họ lại vô cùng khổ sở mà uống rượu tiếp. Họ đều biết, người kia không có khả năng sinh dục.
Lâm Vu Chi nói: “Vu Chu, Tiếu Vi, e là anh và Vu Hồng không thể đưa Vô Ý sang Anh để trị liệu. Hai miếng bánh ngọt Quách gia và Khổng gia, bọn anh không định để cho người khác chia cắt, cho nên anh và Vu Hồng phải ở lại Hongkong trấn thủ, tiếp đó còn cả gia tộc Redmond, đây là cơ hội của Lâm gia. Sở dĩ Bàng gia có thể trở thành nhà giàu nhất, vì họ có đầy đủ tài nguyên ở hải ngoại. Gia tộc Redmond xuống đài là cơ hội của chúng ta, chúng ta không chỉ phải duỗi tay ra thật xa, mà còn phải vượt qua Bàng Thị, trở thành số một Hongkong, thậm chí còn là số một châu Á. Đây là dã tâm của anh."
Lâm Vu Hồng chạm ly với Lâm Vu Chi: “Cũng là của em."
Tự biết trên lĩnh vực làm ăn mình không bằng hai anh trai, Lâm Vu Chu cũng nâng ly: “Em sẽ chăm sóc tốt cho Vô Ý vào lúc các anh không thể dành thời gian cho việc khác."
Thẩm Tiếu Vi nâng ly, cũng cười: “Thẩm gia không thể làm số hai của châu Á, bất quá số hai ở Hongkong chắc không có vấn đề gì."
Bốn cái ly chạm vào nhau, Thẩm Tiếu Vi nói: “Vì người yêu chung của chúng ta, cạn."
“Được."
Uống xong ly này, bốn người cùng cười, đến cả Lâm Vu Hồng và Lâm Vu Chu cũng cười. Vì người yêu chung của họ, không tồi. Có thể nói, sau khi biết được ông nội/ ông ngoại sẽ không phản đối, một chút đắn đo cuối cùng trong lòng bốn người hoàn toàn có thể buông xuống. Không có gì làm họ thoải mái hơn so với điều này. Tình yêu cấm kỵ vốn đã có biết bao nhiêu trở ngại, huống chi đây còn là một loại tình cảm không gì cấm kỵ bằng. Chỉ có thể nói, họ rất may mắn, rất may mắn vì có một người yêu con trai hơn cả sinh mạng của mình.
Lúc Thẩm Tiếu Vi rót rượu cho cả bốn, Lâm Vu Hồng nói với Lâm Vu Chi: “Lúc anh kết hôn, ông nội rất mất mát."
“Là lỗi của anh." Lâm Vu Chi tự phạt một ly.
Thẩm Tiếu Vi hỏi: “Anh họ Vu Hồng, anh làm thế nào để thư ký của anh ngoan ngoãn sinh con cho anh vậy? Truyền thụ chút ít kinh nghiệm đi."
Lâm Vu Hồng truyền thụ: “Đối phương cần tiền, rất nhiều tiền, hơn nữa còn tự mình biết mình."
“…" Thẩm Tiếu Vi uống rượu. “Coi như em không hỏi."
Bốn người đàn ông với những tâm tình khác nhau uống hết hai chai rượu đỏ mới về phòng. So sánh với tửu lượng có cũng như không của Lâm Vô Ý, tửu lượng của bốn người cực kỳ tốt, chừng đó rượu vẫn chưa đủ làm họ váng đầu. Thẩm Tiếu Vi và Lâm Vu Chu đến phòng của Lâm Vô Ý, xem như để bồi thường cho họ, mặc dù trong cái nhìn của Lâm Vu Hồng căn bản chả cần bồi thường gì cho họ hết.
Lâm Vu Chi không về phòng riêng ngủ một mình, mà là đến phòng của con trai. Nhìn đứa trẻ ngủ say trên giường, Lâm Vu Chi xốc chăn lên, nhẹ nhàng lên giường, ôm con trai. Anh biết rõ, trong tình yêu của anh và Vô Ý, con trai sắm một vai rất quan trọng, nếu anh không có Ethan, dựa vào tính cách buồn chán của anh, không biết đến lúc nào anh mới có thể có được tình yêu của Vô Ý. Nếu như nói điều duy nhất Quách Bội Bội có thể dùng để chuộc tội, chính là đã sinh Ethan cho anh. Sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, trong lòng Lâm Vu Chi lại có một chút tiếc nuối, sau khi anh biết được từ lâu ông nội đã chọn anh và Vu Hồng làm bạn đời của Vô Ý, anh thực sự rất khát vọng có được một đứa con của Vô Ý, nhất định cũng sẽ giống Vô Ý, một tiểu bảo bảo đáng yêu người gặp người thích.
Trong một gian phòng ngủ khác, Thẩm Tiếu Vi và Lâm Vu Chu nhìn người nằm ngủ say giữa hai người họ, không hề buồn ngủ ____ Rất ngột ngạt. Nghĩ trước nghĩ sau, Thẩm Tiếu Vi nói nhỏ: “Anh họ Vu Chu, từ bé cậu nhỏ đã được định cho anh họ cả và anh họ Vu Hồng, nụ hôn đầu tiên của cậu nhỏ cũng là cho anh họ Vu Hồng, em càng nghĩ càng không cam lòng."
Lâm Vu Chu không nói gì, nhưng biểu tình cũng giống vậy.
“Em muốn kháng nghị với cậu nhỏ. Không thể để mỗi một cái “đầu tiên" của cậu nhỏ đều không có duyên với chúng ta."
Lâm Vu Chu híp mắt, nói: “Em nói rất đúng."
“Ông ngoại không phản đối, bà dì Giang cũng không phản đối, vậy nhất định cậu nhỏ sẽ nguyện ý làm tình cùng chúng ta. Em muốn lần đầu tiên của cậu nhỏ." Thẩm Tiếu Vi rất thẳng thắn. Lâm Vu Chu trừng mắt với anh một cái: “Dựa vào cái gì mà “em" có được lần đầu tiên?"
Thẩm Tiếu Vi dừng một chút, nói: “Em và anh ai có được lần đầu tiên cứ để nói sau. Dù sao lần đầu tiên của cậu nhỏ không thể lại cho anh họ cả và anh họ Vu Hồng nữa, họ đã được lợi quá nhiều rồi."
Điều đó Lâm Vu Chu không phản đối.
“Ngày mai em nói với cậu nhỏ." Thẩm Tiếu Vi quyết định. “Nếu không khẳng định không đến lượt chúng ta."
“Được, chúng ta nói thẳng với Vô Ý, lần đầu tiên của cậu ấy, để lại cho chúng ta."
“Uhm!"
Lâm Vô Ý vẫn đang ngủ mơ không hề biết “nguy hiểm" sắp xảy ra.
…
Buổi sáng thức dậy, rất kinh ngạc khi thấy Tiếu Vi ở đây. Mặc cho đối phương hôn chào buổi sáng lên mặt mình, tâm tình Lâm Vô Ý vô cùng tốt hỏi: “Không đi làm à?"
Thẩm Tiếu Vi xốc chăn lên đưa Lâm Vô Ý vào phòng tắm, đặt người ở trước bồn rửa mặt, lúc này mới nói: “Hôm nay cháu lười đến công ty."
“Không muốn đi thì ở nhà nghỉ ngơi đi."
Mấy đầu ngón tay khó khăn cầm bàn chải đánh răng đã được Thẩm Tiếu Vi lấy kem, Lâm Vô Ý chậm rãi đánh răng. Thẩm Tiếu Vi đứng một bên nhìn, ánh mắt sâu xa.
Đợi rửa mặt xong, đi WC, rồi ăn sáng trên giường xong, Lâm Vô Ý cười tủm tỉm hỏi Thẩm Tiếu Vi: “Có chuyện gì muốn nói cùng cậu nhỏ sao?"
Thẩm Tiếu Vi cũng cười tủm tỉm hỏi lại: “Sao cậu nhỏ biết?"
Lâm Vô Ý nói: “Vì Ethan không ở đây mà. Nếu cháu không có chuyện muốn nói cùng cậu nhỏ, Ethan nên ở đây mới đúng."
“Vẫn là cậu nhỏ hiểu cháu nhất." Thẩm Tiếu Vi ngậm lấy miệng Lâm Vô Ý, muốn hôn thật sâu.
Thân thể vừa nóng vừa ngứa, Lâm Vô Ý rất khát vọng mấy người này sờ cậu, nhưng vì cậu bị thương, hai ngày nay duy nhất chỉ có thể hôn môi. Đầu lưỡi chủ động dây dưa cùng Tiếu Vi, Lâm Vô Ý ngâm nga đầy thoải mái.
“Ưm, cậu nhỏ." Thẩm Tiếu Vi ảo não lùi ra. “Không thể hôn nữa, cháu không nhịn được."
Lâm Vô Ý liếm nước miếng bên khóe miệng Tiếu Vi, thở hổn hển nói: “Tôi cũng muốn lắm."
“Không được, trên người cậu có vết thương." Hít sâu vào để áp chế dục vọng, Thẩm Tiếu Vi lập tức bất mãn nói: “Cậu nhỏ, cậu bất công."
“A? Cậu nhỏ làm sao cơ?" Cậu lại làm gì khiến Tiếu Vi tổn thương sao? Lâm Vô Ý lập tức xem xét lại.
Thẩm Tiếu Vi lên án: “’Lần đầu tiên của cậu nhỏ không phải của cháu, ngay cả lúc bé cháu cũng không có phần."
“Lúc bé?" Suýt nữa Lâm Vô Ý sặc nước miếng. “Lúc bé cái gì?"
Thẩm Tiếu Vi lập tức nói ra chuyện đại sư đoán mệnh, ngay cả chuyện từ rất lâu ông ngoại đã định bạn đời cho Lâm Vô Ý là hai anh họ cũng nói ra. Lâm Vô Ý nghe xong, tâm trạng lên xuống, cậu căn bản không biết chuyện này!
“Cậu nhỏ…" Thẩm Tiếu Vi vô cùng đáng thương tiến đến gần. “Có phải cậu yêu anh họ cả và anh họ Vu Hồng hơn không?"
Lâm Vô Ý vẫn đang đắm mình trong kinh hãi nên không thể trả lời, khắp đầu đều là ý nghĩ ba đồng ý cho cậu và họ ở cùng nhau! Khóe mắt Lâm Vô Ý đỏ lên, trong lòng chua xót.
“Cậu nhỏ…" Thẩm Tiếu Vi hôn lên mắt Lâm Vô Ý.
“Tiếu Vi, đây là, thực sao?"
“Uhm, thực đó, chính bà dì Giang nói với anh họ Vu Hồng mà. Cậu nhỏ, cháu ghen!"
Rúc vào ngực Tiếu Vi, Lâm Vô Ý sụt sịt mũi: “Cháu làm cậu nhỏ khóc rồi."
“Cháu cũng muốn khóc. Cậu nhỏ bất công."
Lâm Vô Ý bị đùa giỡn bật cười: “Cậu nhỏ không bất công, thực xin lỗi, cậu nhỏ lại làm cháu thương tâm. Cậu nhỏ phải làm sao để Tiếu Vi không thương tâm nữa?"
Làm một dấu hiệu chiến thắng trong lòng, Thẩm Tiếu Vi tiếp tục giả bộ đáng thương: “Cậu nhỏ, cháu muốn lần đầu tiên của cậu."
“Lần đầu tiên?" Lâm Vô Ý chớp mắt mấy cái.
“Cậu nhỏ, cháu muốn làm tình cùng cậu, cháu muốn lần đầu tiên của cậu."
“…" Lâm Vô Ý trừng lớn hai mắt, tim đập thình thịch.
“Câu nhỏ…"
Nuốt nước miếng, giọng nói Lâm Vô Ý bất ổn: “Tôi vốn, định, sau khi vết thương khỏi… sẽ cho các cậu mà."
Thẩm Tiếu Vi kinh hỉ giữ chặt hai vai Lâm Vô Ý: “Thật sao?"
Lâm Vô Ý cười thật sâu: “Uhm, thật. Vết thương khỏi rồi, sẽ cho các cậu." Ba, cám ơn ba.
“Cháu muốn lần đầu tiên của cậu nhỏ." Thẩm Tiếu Vi lập tức thêm vào. “Cậu nhỏ, cậu không thể bất công nữa."
Lâm Vô Ý hôn bên ngoài miệng Tiếu Vi một cái, cười ra: “Được, lần đầu tiên của cậu nhỏ, cho Tiếu Vi."
“Oa oa oa! Cháu thật hạnh phúc, cháu thật hạnh phúc!" Thẩm Tiếu Vi nhảy dựng lên kêu to. Nhìn anh cao hứng như vậy, Lâm Vô Ý cũng càng cao hứng, không hề lo lắng sự “nguyện ý" của cậu sẽ dẫn tới “cơn bão" như thế nào.
“Cậu nhỏ, cậu hứa với cháu! Không được đổi ý!"
“Uhm, hứa với cậu!"
“Oa oa oa! Cậu nhỏ, cháu yêu cậu!"
Thẩm Tiếu Vi cúi xuống hôn người mà anh yêu nhất, hận không thể ngay lập tức sử dụng quyền lợi lần đầu tiên của mình.
Tiếu Vi, vẫn rất để ý đó… Trong lúc đầu váng vất, Lâm Vô Ý cũng hiểu có vẻ mình ỷ lại vào Vu Chi và Vu Hồng còn hơn cả Vu Chu và Tiếu Vi. Cậu tự kiểm điểm, nhất định cậu phải nghiêm túc tự kiểm điểm.
Ngoài cửa, Giang Y Viện vốn định đến xem con trai, lúc này lại im lặng rời đi, khóe miệng mỉm cười. Mấy đứa trẻ kia, bà có cần nhắc nhở chúng không, dù là ở nhà cũng đừng phóng túng. Ngay cả dưới lầu cũng đều nghe rõ câu “Cháu yêu cậu" của Tiếu Vi!
__Hết chương 119__
Tác giả :
Neleta