Vợ Xinh Đẹp Bí Ẩn: Ông Xã Cưng Chiều Trên Đầu Quả Tim
Chương 191: Muốn theo đuổi cô gái như Diệp Chanh cần nổ lực gấp 200 lần
Edit: Lựu Đạn
Diệp Chanh ngẩng đầu lên hừ với anh một cái rồi trực tiếp đi ra ngoài.
Mộ Dạ Lê nhíu mày, nhìn cô rời đi, nhất thời cứng họng, nhìn lại bàn tay đang giơ lên của mình, thậtmuốn đánh một cái lên mặt mình quá.
Sao lại hèn đến vây!
Vậy mà cũng có lúc không đánh được.
Mộ Đại ở phía sau ngơ ngác nhìn “Tiên sinh…"
“Cút!"
Mộ Đại nhanh chạy ra ngoài.
Lại thấy Diệp Chanh thẳng lưng rời đi, trong lòng không thành lời nghĩ, tiên sinh nhà bọn họ…thật quá nuông chiều Diệp Chanh!
cô vậy mà lại luôn đối xử tiên sinh như vậy.
Bây giờ lại cảm thấy tiên sinh nhà bọn họ thật đáng thương là cái quỷ gì vậy a?
Mà bên ngoài.
Sau khi Diệp Chanh đi ra liền xuống thuyền rời đi.
Có người đi vào hỏi Mộ Dạ Lê, phu nhân đi rồi giờ nên làm sao.
Mộ Dạ Lê trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn là hờ hững phẫy tay.
“Để cô ấy đi."
Sau đó ngã dựa ra phía sau không nói lời nào.
Lại ngay lúc này, Diệp Tử gọi điện đến cho anh.
anh buồn bực nhìn lướt qua, lười nghe máy.
Giang Úc Bạch đi vào, nhìn vẻ mặt chưa được thỏa mãn của anh, hỏi “Diệp Chanh làm sao vậy, cãi nhau à?"
Nhìn lướt qua hồ bơi trong phòng… Giang Úc Bạch dường như nghĩ đến điều gì, cười, anh ngồi xuống, trêu chọc"Này, cậu không phải là muốn tắm uyên ương, người ta không muốn, sau đó liền giận hờn bỏ đi."
Mắt lạnh nhìn qua, Giang Úc Bạch lập tức kết luận.
anh trực tiếp vỗ tay “Ai nha, chẳng lẽ là đúng rồi, ha ha, Mộ Dạ Lê, cậu mà cũng có ngày hôm nay."
Vẻ mặt Mộ Dạ Lê lại âm trầm, tựa như chỉ cần cậu nói một câu nữa là sẽ bị anh giết chết.
Giang Úc Bạch vỗ vỗ tay anh “Được rồi, cậu không cần đỏ mặt, tớ nói cậu nghe, con gái là muốn dỗ dàn, đặc biệt là cô gái như Diệp Chanh, cậu cũng không thể cứng đối cứng với cô ấy được."
Bây giờ là anh đang đối cứng với cô sao?
anh rõ ràng là bị đánh mà?
Nghĩ đến cái tát trên mặt, Mộ Dạ Lê còn muốn mắng người.
Giang Úc Bạch nói “Diệp Chanh cũng không phải là cô gái bình thường, cậu xem mấy cô gái bên ngoài đi, không cần cậu nói, một ánh mắt họ cũng sẽ điên cuồng vì cậu."
Mộ Dạ Lê nghĩ đến những cô gái đó, liền không khỏi nhíu mày.
Giang Úc Bạch nói “Nếu các cô là điểm O vậy thì Diệp Chanh chính là 200, cô gái như vậy, muốn có được trái tim cô ấy, tớ cảm thấy không cần quá cứng ngắc…"
Mộ Dạ Lê nhướng cao mày, làm như tâm trang đang rất không thoải mái.
Lúc này Diệp Tử lại gọi điện đến.
Bên trên hiện hai chữ Lá nhỏ là trước đây Diệp Tử lì lợm bắt anh sửa tên.
anh nhìn lướt qua, trực tiếp tắt máy.
Giang Úc Bạch cảm thấy tâm tình rất tốt, bây giờ còn không nhận điện thoại của Diệp Tử, rất tốt.
Xem ra, Mộ Dạ Lê là nghiêm túc với Diệp Chanh.
Giang Úc Bạch nói “Bằng không lần sau tớ nghĩ cách thật tốt cho cậu, để cậu theo đuổi Diệp Chanh …."
Mộ Dạ Lê nói “Được rồi, không cần cậu lo lắng."
nói xong, liền đi thẳng ra ngoài.
….
Diệp Tử vừa thấy, liền gọi điện thoại mấy lần, Mộ Dạ Lê đều không nhận máy, liền có chút nóng nảy.
“Lâm Thư, đi hỏi cho tôi, Mộ Dạ Lê đang ở đâu, tôi muốn đi tìm anh ấy."
Lâm Thư nói “Tôi đã hỏi qua, hôm nay Mộ thiếu cùng mọi người đi du thuyền ra biển."
Du thuyền?
……
Diệp Tử đi xe hơn một giờ mới đến được chỗ đó.
Du thuyền này là của Giang gia, Diệp Tử biết.
đi đến phía trên, cô lạ bị thiết kỵ quần cản lại.
Diệp Tử nhíu mày “Các người không biết tôi là ai sao, còn dám cản tôi."
Diệp Chanh ngẩng đầu lên hừ với anh một cái rồi trực tiếp đi ra ngoài.
Mộ Dạ Lê nhíu mày, nhìn cô rời đi, nhất thời cứng họng, nhìn lại bàn tay đang giơ lên của mình, thậtmuốn đánh một cái lên mặt mình quá.
Sao lại hèn đến vây!
Vậy mà cũng có lúc không đánh được.
Mộ Đại ở phía sau ngơ ngác nhìn “Tiên sinh…"
“Cút!"
Mộ Đại nhanh chạy ra ngoài.
Lại thấy Diệp Chanh thẳng lưng rời đi, trong lòng không thành lời nghĩ, tiên sinh nhà bọn họ…thật quá nuông chiều Diệp Chanh!
cô vậy mà lại luôn đối xử tiên sinh như vậy.
Bây giờ lại cảm thấy tiên sinh nhà bọn họ thật đáng thương là cái quỷ gì vậy a?
Mà bên ngoài.
Sau khi Diệp Chanh đi ra liền xuống thuyền rời đi.
Có người đi vào hỏi Mộ Dạ Lê, phu nhân đi rồi giờ nên làm sao.
Mộ Dạ Lê trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn là hờ hững phẫy tay.
“Để cô ấy đi."
Sau đó ngã dựa ra phía sau không nói lời nào.
Lại ngay lúc này, Diệp Tử gọi điện đến cho anh.
anh buồn bực nhìn lướt qua, lười nghe máy.
Giang Úc Bạch đi vào, nhìn vẻ mặt chưa được thỏa mãn của anh, hỏi “Diệp Chanh làm sao vậy, cãi nhau à?"
Nhìn lướt qua hồ bơi trong phòng… Giang Úc Bạch dường như nghĩ đến điều gì, cười, anh ngồi xuống, trêu chọc"Này, cậu không phải là muốn tắm uyên ương, người ta không muốn, sau đó liền giận hờn bỏ đi."
Mắt lạnh nhìn qua, Giang Úc Bạch lập tức kết luận.
anh trực tiếp vỗ tay “Ai nha, chẳng lẽ là đúng rồi, ha ha, Mộ Dạ Lê, cậu mà cũng có ngày hôm nay."
Vẻ mặt Mộ Dạ Lê lại âm trầm, tựa như chỉ cần cậu nói một câu nữa là sẽ bị anh giết chết.
Giang Úc Bạch vỗ vỗ tay anh “Được rồi, cậu không cần đỏ mặt, tớ nói cậu nghe, con gái là muốn dỗ dàn, đặc biệt là cô gái như Diệp Chanh, cậu cũng không thể cứng đối cứng với cô ấy được."
Bây giờ là anh đang đối cứng với cô sao?
anh rõ ràng là bị đánh mà?
Nghĩ đến cái tát trên mặt, Mộ Dạ Lê còn muốn mắng người.
Giang Úc Bạch nói “Diệp Chanh cũng không phải là cô gái bình thường, cậu xem mấy cô gái bên ngoài đi, không cần cậu nói, một ánh mắt họ cũng sẽ điên cuồng vì cậu."
Mộ Dạ Lê nghĩ đến những cô gái đó, liền không khỏi nhíu mày.
Giang Úc Bạch nói “Nếu các cô là điểm O vậy thì Diệp Chanh chính là 200, cô gái như vậy, muốn có được trái tim cô ấy, tớ cảm thấy không cần quá cứng ngắc…"
Mộ Dạ Lê nhướng cao mày, làm như tâm trang đang rất không thoải mái.
Lúc này Diệp Tử lại gọi điện đến.
Bên trên hiện hai chữ Lá nhỏ là trước đây Diệp Tử lì lợm bắt anh sửa tên.
anh nhìn lướt qua, trực tiếp tắt máy.
Giang Úc Bạch cảm thấy tâm tình rất tốt, bây giờ còn không nhận điện thoại của Diệp Tử, rất tốt.
Xem ra, Mộ Dạ Lê là nghiêm túc với Diệp Chanh.
Giang Úc Bạch nói “Bằng không lần sau tớ nghĩ cách thật tốt cho cậu, để cậu theo đuổi Diệp Chanh …."
Mộ Dạ Lê nói “Được rồi, không cần cậu lo lắng."
nói xong, liền đi thẳng ra ngoài.
….
Diệp Tử vừa thấy, liền gọi điện thoại mấy lần, Mộ Dạ Lê đều không nhận máy, liền có chút nóng nảy.
“Lâm Thư, đi hỏi cho tôi, Mộ Dạ Lê đang ở đâu, tôi muốn đi tìm anh ấy."
Lâm Thư nói “Tôi đã hỏi qua, hôm nay Mộ thiếu cùng mọi người đi du thuyền ra biển."
Du thuyền?
……
Diệp Tử đi xe hơn một giờ mới đến được chỗ đó.
Du thuyền này là của Giang gia, Diệp Tử biết.
đi đến phía trên, cô lạ bị thiết kỵ quần cản lại.
Diệp Tử nhíu mày “Các người không biết tôi là ai sao, còn dám cản tôi."
Tác giả :
Mộc Y Y