Vợ! Xin Đừng Rời Xa Anh
Chương 52: Giúp anh trả thù
Ánh nắng ban mai nhẹ nhàng chiếu xuống ô cửa sổ, làn gió nhẹ thổi tung bay tấm rèm cửa màu lam nhạt, chiếu lên gương mặt xinh đẹp tựa như thiên sứ.
Thiên Thiên khẽ nhíu nhíu mày thức giấc, vươn tay ra che đi ánh nắng. Ngạc nhiên nhìn lên tay mình, không còn chiếc còng bạc đáng sợ kia nữa. Đôi môi nhợt nhạt khẽ gợi lên nụ cười yếu ớt.
Mắt đảo quanh căn phòng một lượt, cô lại bất động nhìn người đàn ông đang nằm bên cạnh mình, hơi thở vẫn đều đều, đôi lông mày nhăn lại khó chịu.
Từ từ đưa tay chạm nhẹ trên khuôn mặt đẹp như tượng tạc, khẽ vuốt ve đầu lông mày cho anh bớt đi sự khó chịu, nước mắt trong hốc mắt cô lại đảo quanh.
Cô muốn nhìn ngắm thật kĩ gương mặt này, gương mặt đã khắc sâu vào lòng cô, gương mặt mà mỗi khi cô nghĩ tới đều cảm thấy trái tim đau đớn.
Cô biết, đây có lẽ sẽ là lần cuối cùng mà hai người có thể ở cạnh nhau êm đềm như vậy. Giữa hai người, lúc nào cũng vậy, luôn luôn tồn tại một khoảng cách rất xa, một bức tường vững chãi. Anh là bầu trời, cô là mặt đất. Anh là mặt trời, cô lại là mặt trăng.
Cách xa nhau như vậy, đến khi nào mới có thể được gió đưa hai người đến với nhau?
Gió càng thổi, lỗ hổng giữa hai người càng lớn. Muốn bước tới hạnh phúc, người kia sẽ phải cố gắng chống lại sức mạnh của gió. Anh sẽ không bao giờ làm vậy, còn cô thì lại quá mệt mỏi để bước tiếp. Vậy nên, cô và anh, chỉ là hai đường thẳng song song không tìm thấy đích, chỉ có thể nhìn nhau nhưng bàn tay lại không thể chạm tới.
Nhẹ nhàng đặt lên môi anh một nụ hôn lướt nước, vậy mà không nghĩ tới anh thức giấc từ bao giờ?
“Thiên Thiên, cô là đang quyến rũ tôi sao?"
Sáng sớm, giọng nói của Dương Thế Minh vô cùng từ tính, lại mang theo chút khàn khàn. Ánh mắt anh nóng rực nhìn cô chằm chằm, như một ngọn lửa nóng đang dần thiêu đốt cơ thể nhỏ bé.
Thiên Thiên khuôn mặt đỏ bừng quay đi, bàn tay không tự chủ mà bấu chặt vào tấm ga giường.
Anh đè cô xuống, trong đáy mắt không khỏi lóe lên tia đau lòng. Hôn lên những giọt nước mắt cô còn chưa kịp lau khô, anh lại ngắm nhìn thật kĩ gương mặt này.
“Sao lại khóc?"
“..."
“Cổ còn đau không?"
“..."
“Tôi... xin lỗi"
Từ đầu đến cuối, cô vẫn giữ nguyên sự im lặng, lại bất ngờ bị câu nói của anh làm cho chấn động một hồi lâu.
Anh xin lỗi cô? Tại sao? Vì anh làm cô đau? Vì anh làm tổn thương trái tim cô?
Hay là tại vì, anh đã biết tất cả sự thật?
“Tại... tại sao anh lại nói như vậy?"
“Vì tôi không thể yêu cô. Bây giờ không thể, sau này không thể, mãi mãi cũng không thể"
Lời anh nói ra, tuy nhẹ nhàng nhưng lại có tính sát thương thật là lớn. Lẽ nào, anh không thể lừa gạt chính bản thân mình dù chỉ một lần trong cuộc đời?
Từng câu, từng chữ của anh thật là giống như từng lưỡi dao lam sắc bén, chà đi xát lại, giày vò lòng cô. Vết thương cũ chưa lành, vết thương mới đã vội vàng chồng lên.
Đau đớn như vậy, đến khi nào mới có thể vá lại? Làm thế nào để không để lại những vết sẹo đó, để nó không trở thành nỗi ám ảnh trong cuộc đời cô?
“Dương Thế Minh, bấy lâu nay, anh không để em chiếm giữ một chút vị trí nào trong lòng anh sao?"
Cô hỏi anh, bi thương, đau khổ như để anh giành cho cô lòng thương hại. Cô sợ, sợ chính bản thân mình phải đối mặt với sự tàn nhẫn của anh, sợ chính tai mình nghe được giọng nói tuyệt tình mà bị nhốt lại nơi hố sâu không đáy.
“Không hề! Trong lòng tôi, mãi mãi sẽ không bao giờ có khoảng trống nào dành cho cô. Người con gái tôi yêu, suốt đời này chỉ có thể là cô ấy. Cho nên, cô đừng có tự mình đa tình nữa"
Anh đã cố gắng rất nhiều, cố gắng buông bỏ nỗi hận thù, nhưng anh không làm được. Nếu như ngay từ giây phút ban đầu, anh có thể gặp cô trước mà không phải là cô ấy, chắc chắn bây giờ sẽ không ai phải chịu đựng những nỗi tổn thương ngày đêm giày xéo tâm can. Nhưng số trời đã định, dùng hai chữ “nếu như" để hình dung thì cũng có ích gì?
Muốn trách, vậy cũng chỉ có thể trách duyên phận. Sợi tơ hồng không buộc hai người lại cùng một chỗ, tình cảm cho dù có cố gắng vun đắp như thế nào cũng sẽ mãi mãi chỉ có thể dừng lại tại con số không. Nó là bức tường vô hình níu giữ bước chân một người ở lại, đẩy người còn lại đi về nơi xa.
Thiên Thiên cười chua chát, cố gắng nuốt xuống cơn đau đớn. Cô kiên định mà nhìn thẳng vào mắt anh:
“Vậy, sau này, anh có thể chừa lại cho tôi một đường sống sao?"
Cô hỏi anh, nhưng trái tim cũng đã mất đi hi vọng từ lâu. Sống hay không còn có ý nghĩa sao? Cô biết, một ngày nào đó không xa, chắc chắn anh sẽ rời xa cô, mãi mãi.
Cuộc sống không có anh, cô còn có thể tồn tại sao?
Dương Thế Minh lạnh lùng nhìn lại cô, rất khó để có thể nhận ra, trái tim anh đang thực sự rung động. Nó đập mãnh liệt như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực để tố cáo tội ác của anh.
Anh không nói gì, ánh sáng trong cô ngày càng mờ nhạt rồi vụt tắt.
Thở dài một cách đầy mệt mỏi, cô vô lực ngẩng mặt lên nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cố ngăn lại những giọt nước mắt quay trở lại.
Cô yếu đuối đến như vậy sao?
“Dương Thế Minh, anh rất hận Triệu Lâm Khang đúng không?"
Cô nói rất nhỏ, nhỏ đến nỗi chính bản thân mình cũng không nghe được. Vậy mà, anh lại có thể nhàn nhạt mà đáp lại cô:
“Tôi không hận Triệu Lâm Khang, mà tôi hận tất cả các người"
“Vậy anh tính trả thù chúng tôi như thế nào?"
Dương Thế Minh cười lạnh, ánh mắt chứa nồng đậm sát khí đẩy mạnh cô ngã xuống giường:
“Cô muốn biết như vậy?"
“..."
“Được, vậy tôi nói cho cô biết. Triệu Lâm Khang, tôi nhất định sẽ cho ông ta phải mọt gông trong tù, muốn sống không được, muốn chết lại càng không!"
“Tôi sẽ giúp anh"
Dương Thế Minh nhíu mày đánh giá xem lời nói của cô có bao nhiêu phần đáng tin. Một lúc lâu sau, anh mới hỏi cô, như để chắc chắn vừa rồi anh thực sự không có nghe lầm:
“Tại sao?"
Cô quay mặt lại nhìn thẳng vào đôi mắt nâu đỏ sắc lạnh của anh, miệng khẽ mấp máy:
“Tôi muốn giúp anh trả thù. Trả thù cho anh cũng chính là trả thù cho tôi. Đơn giản một điều, tôi hận Triệu Lâm Khang, tôi rất hận ông ta!"
Trước giờ, chưa một lần nào ông ta coi cô như một đứa con gái, chưa bao giờ quan tâm chăm sóc cô, cũng như cô chưa bao giờ nhận được tình cảm ấm áp mà cô vẫn hằng mơ ước.
Trả thù ông ta chính là cô tự tìm lối thoát cho bản thân mình!
“Tôi có thể tin cô sao?"
“Có thể!"
Giọng cô vô cùng kiên định và chắc chắn, trong lòng cũng cảm thấy thật nhẹ nhõm.
Hơn hai mươi năm gọi ông ta là ba, cuối cùng, chính tay cô lại là người đâm cho ông ta một nhát dao găm.
Dương Thế Minh dường như cũng cảm nhận được hận ý toát ra từ người cô, vô điều kiện mà thử tin tưởng cô một lần.
“Vậy cô định làm như thế nào?"
“Tôi muốn quay trở về Triệu gia"
Dương Thế Minh cau mày, nhìn cô có chút không kiên nhẫn. Quay về? Không phải là muốn ở cùng một chỗ với Triệu Thiên Kỳ sao? Có đánh chết anh cũng tuyệt đối không bao giờ tin!
“Không được! Cô đừng hòng mà lừa gạt được tôi!"
“Anh nên biết rằng,Triệu Lâm Khang mức độ cẩn thận của ông ta đã đạt đến trình độ nào rồi? Anh nghĩ ông ta có thể dễ dàng mà bị anh dắt mũi sao?"
Dương Thế Minh hít sâu vào một hơi, cố gắng nhẫn nhịn cảm xúc khác lạ đang dâng trào trong lồng ngực:
“Cô nghĩ mình có thể dễ dàng trở về Triệu gia sao?"
Thiên Thiên khẽ cười yếu ớt, mắt nhắm chặt lại để che giấu đi nỗi khổ sở trong lòng:
“Không, nhất định ông ta sẽ tìm mọi cách để giết chết tôi. Nhưng không phải có Thiên Kỳ ca ca rồi sao? Anh ấy chắc chắn sẽ không đứng im nhìn tôi bị đánh"
Dương Thế Minh tuy ghen tức vì vị trí của Thiên Kỳ trong lòng Thiên Thiên, nhưng cuối cùng, anh vẫn áp chế sự tức giận mà đồng ý.
Lập tức, hai người lên xe trở về Triệu gia.
Dương Thế Minh tập trung lái xe, còn Thiên Thiên mắt luôn dõi theo từng đoạn đường mà xe đã đi qua. Cả hai rơi vào trầm mặc, không ai nói với ai câu nào.
Xe rất nhanh liền phi tới địa điểm cần đến.
Thiên Thiên trên tay xách một đống hành lí lớn nhỏ trở vào.
“Cẩn thận"
Anh nói khẽ ở đằng sau, nhưng cũng đủ để cô nghe được. Trái tim chợt dâng lên một cỗ ấm áp. Cô đứng lại, xoay người nhìn về phía anh, mỉm cười, một nụ cười tươi đẹp và ấm áp nhất.
“Cảm ơn, nhất định tôi sẽ lo cho bản thân mình thật tốt"
Người đàn ông trong xe môi cũng khẽ nhếch lên một vòng cung hoàn hảo.
Trong nắng sớm, hai con người đứng cách nhau thật gần, nhưng cũng lại thật xa. Người con gái xinh đẹp với nụ cười thỏa mãn còn vương lại trên môi. Ngọn gió khẽ lay động thổi bay bay chiếc váy trắng tinh khôi, cô đứng đó, như thiên thần đứng dưới bầu trời xanh biếc, lại như một đóa hoa hồng bạch làm rung động lòng người.
Dương Thế Minh ánh mắt dõi theo từng bước chân cô, đến khi bóng dáng nhỏ bé khuất sau cánh cổng lớn, anh mới khởi động xe rời khỏi đó.
_________________
____________
“Minh, anh rốt cuộc cũng đã trở về. Anh làm em nhớ anh muốn chết a~~~"
Lâm Ngọc Lan mặc trên người bộ đồ ngủ mỏng manh, dính sát vào cơ thể, cái gì có thể lộ thì lộ, cái gì cần che đậy cũng vẫn lộ. Cô ta yểu điệu chạy đến ôm chầm lấy cánh tay anh làm nũng.
Dương Thế Minh mệt mỏi xoa xoa mi tâm, mày cũng khẽ cau lại với nhau thật chặt.
Phiền phức chết đi được!
Cố nén đi sự chán ghét cùng ghê tởm, anh vòng tay qua ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Lâm Ngọc Lan, hướng đến chiếc ghế sô pha trong đại sảnh.
“Minh, anh trông có vẻ thật là mệt mỏi a~, có chuyện gì sao anh?"
Cô ta bày ra một bộ dạng lo lắng, cố ý lấy lòng anh. Bàn tay hồ ly tinh lại không nhịn được mà vuốt ve khuôn ngực rắn chắc.
Dương Thế Minh chán ghét mà đẩy mạnh tay cô ta ra, tính quát mắng cho một trận, lại nhớ đến cuộc đánh cược cả tính mạng này, anh dịu giọng xuống, tiến lên đỡ lấy cô ta đang vờ khóc thút thít như một đứa trẻ:
“Lan nhi, thật xin lỗi! Tất cả là tại anh hiện giờ tâm trạng không được tốt, khiến em vất vả lo lắng cho anh rồi! Để anh xem, vết thương ở chỗ nào? Có đau lắm không?"
Lâm Ngọc Lan trong lòng âm thầm đắc ý, bề ngoài vẫn là giả tạo một bộ dáng ngây thơ.
Điều này có chứng minh được rằng anh để ý đến cô ta không? Như vậy thật là tốt! Công cô ta bày mưu tính kế, đến bây giờ đã được đền đáp xứng đáng, không phải sao?
Ngay lúc này, chính cô ta cảm thấy thực sự là quá khâm phục bản thân mình. Mấy năm trời lăn lộn trong giới giải trí, trình độ diễn của cô ta ngày càng tăng lên mạnh mẽ. Bây giờ, đứng trước mặt anh, màn kịch mà cô ta đóng hoàn hảo không tìm ra một khuyết điểm. Nhưng cho dù như vậy, cô ta không hề hay biết, có rất nhiều người cũng đang đóng cùng một kịch bản với mình.
“Minh, em không sao hết! Sao anh lại không có tâm trạng tốt? Anh thật khiến em lo lắng"
Dương Thế Minh ngả người xuống ghế, để mặc cho cô ta sờ loạn nơi lồng ngực, cặp mắt sắc bén chăm chú từng nét mặt cử chỉ của cô ta:
“Ừ, là tập tài liệu có liên quan đến Triệu Lâm Khang, nó cứ như vậy không cánh mà bay, thật khiến cho người ta nghi ngờ"
Tay Lâm Ngọc Lan cứng đờ lại một giây, sau lại tiếp tục ra chiều suy ngẫm:
“Minh, có chuyện này, không biết em có nên nói cho anh hay không?"
Cô ta ấp úng mở miệng, đôi môi đỏ đậm không ngừng mấp máy như hồ ly tinh đi quyến rũ đàn ông.
Trong lòng anh âm thầm cười lạnh, nhưng bề ngoài vẫn là một bộ dạng cưng chiều khiến tâm cô ta mềm nhũn:
“Lan nhi, có chuyện gì? Em mau nói cho anh biết, đừng để anh tò mò “
“Chuyện là... mấy bữa nay không thấy bóng dáng Triệu Thiên Thiên, anh thử nghĩ coi, liệu có khi nào..."
Cô ta nói đầy ẩn ý. Mặc dù không trọn vẹn câu, nhưng Dương Thế Minh có thể hiểu rõ cô ta muốn nói gì.
Cặp mắt sắc lạnh khẽ nheo lại, môi mỏng khẽ nhếch:
“Ý của em, chính là cô ta lấy cắp tập hồ sơ đó?"
_________________
___________
Choang...
Triệu Lâm Khang hất đổ hết mọi thứ nằm trong tầm với. Đôi mắt đỏ au long sòng sọc nhìn Thiên Thiên như muốn bóp chết cô ngay tức khắc.
“Ai cho mày vác cái mặt về đây? Hả? Đi làm phu nhân Dương thị thì không muốn, còn cút trở lại để làm gì?"
Cô cắn cắn môi chịu đựng nỗi uất ức. Hận thù trong cô mỗi ngày càng trỗi dậy mạnh mẽ hơn. Chừng nào chưa trả lại được ông ta món quà đó, cô đều cảm thấy thập phần tức giận.
“Ba, Thiên nhi mới về, không cần phải trách mắng em ấy nặng lời như vậy!"
Triệu Thiên Kỳ trong mắt vừa lộ ra sự vui sướng nhưng lại pha thêm chút đau lòng. Anh vui vì cô trở lại cạnh bên anh, đau lòng vì cô bị Triệu Lâm Phong nhục nhã.
“Nặng lời? Tao làm ba nó lẽ nài nặng lời một chút cũng phải xin phép chúng mày trước? Nực cười!"
Ông ta nói xong, quay mặt về phía Thiên Thiên, trợn trắng mắt:
“Tao bảo mày cút, này còn chưa chịu đi?"
“Ba, đây cũng là nhà của con, sao người nỡ đuổi con bơ vơ giữa dòng người đông đúc?"
Cô cố ý cắn cắn môi, để lộ ra sắc mặt nhợt nhạt cùng yếu ớt khiếm Thiên Kỳ ruột gan như bị xát muối.
Anh tiến lên một bước, ôm lấy thân hình nhỏ bé vào trong lòng, bàn tay vỗ nhẹ tấm lưng gầy yếu để an ủi cảm xúc hỗn loạn của cô.
“Thiên nhi, ngoan, không cần phải so đo với ông ấy, biết không?"
“Nhưng mà..."
Hốc mắt cô nhanh chóng ẩm ướt một tầng nước mắt. Những hạt trân châu quý giá lại cứ thế rơi lã chã, kêu vang như một hòn đá bị ném vào mặt hồ lặng nước.
“Không nhưng nhị gì hết! Thiên nhi, em lẽ nào không còn nghe lời ca ca nữa đúng không?"
Cô lắc lắc cái đầu khả ái, chu môi nhìn anh:
“Không, không đâu! Ca ca là tốt nhất, em hảo hảo yêu quý ca ca"
Triệu Lâm Khang lúc này đã không còn đủ kiên nhẫn nhìn một màn tình cảm diễn ta trước mặt, ông ta cầm lên cái gậy gỗ rắn chắc đập đập xuống sàn nhà lạnh lẽo, đôi mắt đầy sát khí lan tỏa tứ phía.
“Ba, người định đánh con sao? Con bị đuổi khỏi đây là vì ba, tại sao ba lại nỡ nhẫn tâm như vậy?"
Cặp mắt sắc bén híp lại thành một đường chỉ, ông ta nhìn chằm chằm vài mặt cô khiến Thiên Kỳ tức giận. Chuẩn bị cùng ông ta một phen nói lí lẽ, Thiên Thiên lại vội vàng lôi anh nấp về phía đằng sau lưng.
“Vì tao? Mày thử nói tao nghe xem, mày có thể làm được cho tao cái gì?"
“Chính là cái tập tài liệu mà con vô tình làm rơi ở trong phòng Dương Thế Minh. Tò mò nhặt lên, con thấy tên ba to rõ mồn một hiện ra. Con do quá hoảng sợ nên mới liều lĩnh đem cặp tài liệu này rồi may mắn chạy thoát được anh ta. Bây giờ, chắc anh ta đang lật tung cả thành phố lên để tìm con"
Thiên Thiên khẽ nhíu nhíu mày thức giấc, vươn tay ra che đi ánh nắng. Ngạc nhiên nhìn lên tay mình, không còn chiếc còng bạc đáng sợ kia nữa. Đôi môi nhợt nhạt khẽ gợi lên nụ cười yếu ớt.
Mắt đảo quanh căn phòng một lượt, cô lại bất động nhìn người đàn ông đang nằm bên cạnh mình, hơi thở vẫn đều đều, đôi lông mày nhăn lại khó chịu.
Từ từ đưa tay chạm nhẹ trên khuôn mặt đẹp như tượng tạc, khẽ vuốt ve đầu lông mày cho anh bớt đi sự khó chịu, nước mắt trong hốc mắt cô lại đảo quanh.
Cô muốn nhìn ngắm thật kĩ gương mặt này, gương mặt đã khắc sâu vào lòng cô, gương mặt mà mỗi khi cô nghĩ tới đều cảm thấy trái tim đau đớn.
Cô biết, đây có lẽ sẽ là lần cuối cùng mà hai người có thể ở cạnh nhau êm đềm như vậy. Giữa hai người, lúc nào cũng vậy, luôn luôn tồn tại một khoảng cách rất xa, một bức tường vững chãi. Anh là bầu trời, cô là mặt đất. Anh là mặt trời, cô lại là mặt trăng.
Cách xa nhau như vậy, đến khi nào mới có thể được gió đưa hai người đến với nhau?
Gió càng thổi, lỗ hổng giữa hai người càng lớn. Muốn bước tới hạnh phúc, người kia sẽ phải cố gắng chống lại sức mạnh của gió. Anh sẽ không bao giờ làm vậy, còn cô thì lại quá mệt mỏi để bước tiếp. Vậy nên, cô và anh, chỉ là hai đường thẳng song song không tìm thấy đích, chỉ có thể nhìn nhau nhưng bàn tay lại không thể chạm tới.
Nhẹ nhàng đặt lên môi anh một nụ hôn lướt nước, vậy mà không nghĩ tới anh thức giấc từ bao giờ?
“Thiên Thiên, cô là đang quyến rũ tôi sao?"
Sáng sớm, giọng nói của Dương Thế Minh vô cùng từ tính, lại mang theo chút khàn khàn. Ánh mắt anh nóng rực nhìn cô chằm chằm, như một ngọn lửa nóng đang dần thiêu đốt cơ thể nhỏ bé.
Thiên Thiên khuôn mặt đỏ bừng quay đi, bàn tay không tự chủ mà bấu chặt vào tấm ga giường.
Anh đè cô xuống, trong đáy mắt không khỏi lóe lên tia đau lòng. Hôn lên những giọt nước mắt cô còn chưa kịp lau khô, anh lại ngắm nhìn thật kĩ gương mặt này.
“Sao lại khóc?"
“..."
“Cổ còn đau không?"
“..."
“Tôi... xin lỗi"
Từ đầu đến cuối, cô vẫn giữ nguyên sự im lặng, lại bất ngờ bị câu nói của anh làm cho chấn động một hồi lâu.
Anh xin lỗi cô? Tại sao? Vì anh làm cô đau? Vì anh làm tổn thương trái tim cô?
Hay là tại vì, anh đã biết tất cả sự thật?
“Tại... tại sao anh lại nói như vậy?"
“Vì tôi không thể yêu cô. Bây giờ không thể, sau này không thể, mãi mãi cũng không thể"
Lời anh nói ra, tuy nhẹ nhàng nhưng lại có tính sát thương thật là lớn. Lẽ nào, anh không thể lừa gạt chính bản thân mình dù chỉ một lần trong cuộc đời?
Từng câu, từng chữ của anh thật là giống như từng lưỡi dao lam sắc bén, chà đi xát lại, giày vò lòng cô. Vết thương cũ chưa lành, vết thương mới đã vội vàng chồng lên.
Đau đớn như vậy, đến khi nào mới có thể vá lại? Làm thế nào để không để lại những vết sẹo đó, để nó không trở thành nỗi ám ảnh trong cuộc đời cô?
“Dương Thế Minh, bấy lâu nay, anh không để em chiếm giữ một chút vị trí nào trong lòng anh sao?"
Cô hỏi anh, bi thương, đau khổ như để anh giành cho cô lòng thương hại. Cô sợ, sợ chính bản thân mình phải đối mặt với sự tàn nhẫn của anh, sợ chính tai mình nghe được giọng nói tuyệt tình mà bị nhốt lại nơi hố sâu không đáy.
“Không hề! Trong lòng tôi, mãi mãi sẽ không bao giờ có khoảng trống nào dành cho cô. Người con gái tôi yêu, suốt đời này chỉ có thể là cô ấy. Cho nên, cô đừng có tự mình đa tình nữa"
Anh đã cố gắng rất nhiều, cố gắng buông bỏ nỗi hận thù, nhưng anh không làm được. Nếu như ngay từ giây phút ban đầu, anh có thể gặp cô trước mà không phải là cô ấy, chắc chắn bây giờ sẽ không ai phải chịu đựng những nỗi tổn thương ngày đêm giày xéo tâm can. Nhưng số trời đã định, dùng hai chữ “nếu như" để hình dung thì cũng có ích gì?
Muốn trách, vậy cũng chỉ có thể trách duyên phận. Sợi tơ hồng không buộc hai người lại cùng một chỗ, tình cảm cho dù có cố gắng vun đắp như thế nào cũng sẽ mãi mãi chỉ có thể dừng lại tại con số không. Nó là bức tường vô hình níu giữ bước chân một người ở lại, đẩy người còn lại đi về nơi xa.
Thiên Thiên cười chua chát, cố gắng nuốt xuống cơn đau đớn. Cô kiên định mà nhìn thẳng vào mắt anh:
“Vậy, sau này, anh có thể chừa lại cho tôi một đường sống sao?"
Cô hỏi anh, nhưng trái tim cũng đã mất đi hi vọng từ lâu. Sống hay không còn có ý nghĩa sao? Cô biết, một ngày nào đó không xa, chắc chắn anh sẽ rời xa cô, mãi mãi.
Cuộc sống không có anh, cô còn có thể tồn tại sao?
Dương Thế Minh lạnh lùng nhìn lại cô, rất khó để có thể nhận ra, trái tim anh đang thực sự rung động. Nó đập mãnh liệt như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực để tố cáo tội ác của anh.
Anh không nói gì, ánh sáng trong cô ngày càng mờ nhạt rồi vụt tắt.
Thở dài một cách đầy mệt mỏi, cô vô lực ngẩng mặt lên nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cố ngăn lại những giọt nước mắt quay trở lại.
Cô yếu đuối đến như vậy sao?
“Dương Thế Minh, anh rất hận Triệu Lâm Khang đúng không?"
Cô nói rất nhỏ, nhỏ đến nỗi chính bản thân mình cũng không nghe được. Vậy mà, anh lại có thể nhàn nhạt mà đáp lại cô:
“Tôi không hận Triệu Lâm Khang, mà tôi hận tất cả các người"
“Vậy anh tính trả thù chúng tôi như thế nào?"
Dương Thế Minh cười lạnh, ánh mắt chứa nồng đậm sát khí đẩy mạnh cô ngã xuống giường:
“Cô muốn biết như vậy?"
“..."
“Được, vậy tôi nói cho cô biết. Triệu Lâm Khang, tôi nhất định sẽ cho ông ta phải mọt gông trong tù, muốn sống không được, muốn chết lại càng không!"
“Tôi sẽ giúp anh"
Dương Thế Minh nhíu mày đánh giá xem lời nói của cô có bao nhiêu phần đáng tin. Một lúc lâu sau, anh mới hỏi cô, như để chắc chắn vừa rồi anh thực sự không có nghe lầm:
“Tại sao?"
Cô quay mặt lại nhìn thẳng vào đôi mắt nâu đỏ sắc lạnh của anh, miệng khẽ mấp máy:
“Tôi muốn giúp anh trả thù. Trả thù cho anh cũng chính là trả thù cho tôi. Đơn giản một điều, tôi hận Triệu Lâm Khang, tôi rất hận ông ta!"
Trước giờ, chưa một lần nào ông ta coi cô như một đứa con gái, chưa bao giờ quan tâm chăm sóc cô, cũng như cô chưa bao giờ nhận được tình cảm ấm áp mà cô vẫn hằng mơ ước.
Trả thù ông ta chính là cô tự tìm lối thoát cho bản thân mình!
“Tôi có thể tin cô sao?"
“Có thể!"
Giọng cô vô cùng kiên định và chắc chắn, trong lòng cũng cảm thấy thật nhẹ nhõm.
Hơn hai mươi năm gọi ông ta là ba, cuối cùng, chính tay cô lại là người đâm cho ông ta một nhát dao găm.
Dương Thế Minh dường như cũng cảm nhận được hận ý toát ra từ người cô, vô điều kiện mà thử tin tưởng cô một lần.
“Vậy cô định làm như thế nào?"
“Tôi muốn quay trở về Triệu gia"
Dương Thế Minh cau mày, nhìn cô có chút không kiên nhẫn. Quay về? Không phải là muốn ở cùng một chỗ với Triệu Thiên Kỳ sao? Có đánh chết anh cũng tuyệt đối không bao giờ tin!
“Không được! Cô đừng hòng mà lừa gạt được tôi!"
“Anh nên biết rằng,Triệu Lâm Khang mức độ cẩn thận của ông ta đã đạt đến trình độ nào rồi? Anh nghĩ ông ta có thể dễ dàng mà bị anh dắt mũi sao?"
Dương Thế Minh hít sâu vào một hơi, cố gắng nhẫn nhịn cảm xúc khác lạ đang dâng trào trong lồng ngực:
“Cô nghĩ mình có thể dễ dàng trở về Triệu gia sao?"
Thiên Thiên khẽ cười yếu ớt, mắt nhắm chặt lại để che giấu đi nỗi khổ sở trong lòng:
“Không, nhất định ông ta sẽ tìm mọi cách để giết chết tôi. Nhưng không phải có Thiên Kỳ ca ca rồi sao? Anh ấy chắc chắn sẽ không đứng im nhìn tôi bị đánh"
Dương Thế Minh tuy ghen tức vì vị trí của Thiên Kỳ trong lòng Thiên Thiên, nhưng cuối cùng, anh vẫn áp chế sự tức giận mà đồng ý.
Lập tức, hai người lên xe trở về Triệu gia.
Dương Thế Minh tập trung lái xe, còn Thiên Thiên mắt luôn dõi theo từng đoạn đường mà xe đã đi qua. Cả hai rơi vào trầm mặc, không ai nói với ai câu nào.
Xe rất nhanh liền phi tới địa điểm cần đến.
Thiên Thiên trên tay xách một đống hành lí lớn nhỏ trở vào.
“Cẩn thận"
Anh nói khẽ ở đằng sau, nhưng cũng đủ để cô nghe được. Trái tim chợt dâng lên một cỗ ấm áp. Cô đứng lại, xoay người nhìn về phía anh, mỉm cười, một nụ cười tươi đẹp và ấm áp nhất.
“Cảm ơn, nhất định tôi sẽ lo cho bản thân mình thật tốt"
Người đàn ông trong xe môi cũng khẽ nhếch lên một vòng cung hoàn hảo.
Trong nắng sớm, hai con người đứng cách nhau thật gần, nhưng cũng lại thật xa. Người con gái xinh đẹp với nụ cười thỏa mãn còn vương lại trên môi. Ngọn gió khẽ lay động thổi bay bay chiếc váy trắng tinh khôi, cô đứng đó, như thiên thần đứng dưới bầu trời xanh biếc, lại như một đóa hoa hồng bạch làm rung động lòng người.
Dương Thế Minh ánh mắt dõi theo từng bước chân cô, đến khi bóng dáng nhỏ bé khuất sau cánh cổng lớn, anh mới khởi động xe rời khỏi đó.
_________________
____________
“Minh, anh rốt cuộc cũng đã trở về. Anh làm em nhớ anh muốn chết a~~~"
Lâm Ngọc Lan mặc trên người bộ đồ ngủ mỏng manh, dính sát vào cơ thể, cái gì có thể lộ thì lộ, cái gì cần che đậy cũng vẫn lộ. Cô ta yểu điệu chạy đến ôm chầm lấy cánh tay anh làm nũng.
Dương Thế Minh mệt mỏi xoa xoa mi tâm, mày cũng khẽ cau lại với nhau thật chặt.
Phiền phức chết đi được!
Cố nén đi sự chán ghét cùng ghê tởm, anh vòng tay qua ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Lâm Ngọc Lan, hướng đến chiếc ghế sô pha trong đại sảnh.
“Minh, anh trông có vẻ thật là mệt mỏi a~, có chuyện gì sao anh?"
Cô ta bày ra một bộ dạng lo lắng, cố ý lấy lòng anh. Bàn tay hồ ly tinh lại không nhịn được mà vuốt ve khuôn ngực rắn chắc.
Dương Thế Minh chán ghét mà đẩy mạnh tay cô ta ra, tính quát mắng cho một trận, lại nhớ đến cuộc đánh cược cả tính mạng này, anh dịu giọng xuống, tiến lên đỡ lấy cô ta đang vờ khóc thút thít như một đứa trẻ:
“Lan nhi, thật xin lỗi! Tất cả là tại anh hiện giờ tâm trạng không được tốt, khiến em vất vả lo lắng cho anh rồi! Để anh xem, vết thương ở chỗ nào? Có đau lắm không?"
Lâm Ngọc Lan trong lòng âm thầm đắc ý, bề ngoài vẫn là giả tạo một bộ dáng ngây thơ.
Điều này có chứng minh được rằng anh để ý đến cô ta không? Như vậy thật là tốt! Công cô ta bày mưu tính kế, đến bây giờ đã được đền đáp xứng đáng, không phải sao?
Ngay lúc này, chính cô ta cảm thấy thực sự là quá khâm phục bản thân mình. Mấy năm trời lăn lộn trong giới giải trí, trình độ diễn của cô ta ngày càng tăng lên mạnh mẽ. Bây giờ, đứng trước mặt anh, màn kịch mà cô ta đóng hoàn hảo không tìm ra một khuyết điểm. Nhưng cho dù như vậy, cô ta không hề hay biết, có rất nhiều người cũng đang đóng cùng một kịch bản với mình.
“Minh, em không sao hết! Sao anh lại không có tâm trạng tốt? Anh thật khiến em lo lắng"
Dương Thế Minh ngả người xuống ghế, để mặc cho cô ta sờ loạn nơi lồng ngực, cặp mắt sắc bén chăm chú từng nét mặt cử chỉ của cô ta:
“Ừ, là tập tài liệu có liên quan đến Triệu Lâm Khang, nó cứ như vậy không cánh mà bay, thật khiến cho người ta nghi ngờ"
Tay Lâm Ngọc Lan cứng đờ lại một giây, sau lại tiếp tục ra chiều suy ngẫm:
“Minh, có chuyện này, không biết em có nên nói cho anh hay không?"
Cô ta ấp úng mở miệng, đôi môi đỏ đậm không ngừng mấp máy như hồ ly tinh đi quyến rũ đàn ông.
Trong lòng anh âm thầm cười lạnh, nhưng bề ngoài vẫn là một bộ dạng cưng chiều khiến tâm cô ta mềm nhũn:
“Lan nhi, có chuyện gì? Em mau nói cho anh biết, đừng để anh tò mò “
“Chuyện là... mấy bữa nay không thấy bóng dáng Triệu Thiên Thiên, anh thử nghĩ coi, liệu có khi nào..."
Cô ta nói đầy ẩn ý. Mặc dù không trọn vẹn câu, nhưng Dương Thế Minh có thể hiểu rõ cô ta muốn nói gì.
Cặp mắt sắc lạnh khẽ nheo lại, môi mỏng khẽ nhếch:
“Ý của em, chính là cô ta lấy cắp tập hồ sơ đó?"
_________________
___________
Choang...
Triệu Lâm Khang hất đổ hết mọi thứ nằm trong tầm với. Đôi mắt đỏ au long sòng sọc nhìn Thiên Thiên như muốn bóp chết cô ngay tức khắc.
“Ai cho mày vác cái mặt về đây? Hả? Đi làm phu nhân Dương thị thì không muốn, còn cút trở lại để làm gì?"
Cô cắn cắn môi chịu đựng nỗi uất ức. Hận thù trong cô mỗi ngày càng trỗi dậy mạnh mẽ hơn. Chừng nào chưa trả lại được ông ta món quà đó, cô đều cảm thấy thập phần tức giận.
“Ba, Thiên nhi mới về, không cần phải trách mắng em ấy nặng lời như vậy!"
Triệu Thiên Kỳ trong mắt vừa lộ ra sự vui sướng nhưng lại pha thêm chút đau lòng. Anh vui vì cô trở lại cạnh bên anh, đau lòng vì cô bị Triệu Lâm Phong nhục nhã.
“Nặng lời? Tao làm ba nó lẽ nài nặng lời một chút cũng phải xin phép chúng mày trước? Nực cười!"
Ông ta nói xong, quay mặt về phía Thiên Thiên, trợn trắng mắt:
“Tao bảo mày cút, này còn chưa chịu đi?"
“Ba, đây cũng là nhà của con, sao người nỡ đuổi con bơ vơ giữa dòng người đông đúc?"
Cô cố ý cắn cắn môi, để lộ ra sắc mặt nhợt nhạt cùng yếu ớt khiếm Thiên Kỳ ruột gan như bị xát muối.
Anh tiến lên một bước, ôm lấy thân hình nhỏ bé vào trong lòng, bàn tay vỗ nhẹ tấm lưng gầy yếu để an ủi cảm xúc hỗn loạn của cô.
“Thiên nhi, ngoan, không cần phải so đo với ông ấy, biết không?"
“Nhưng mà..."
Hốc mắt cô nhanh chóng ẩm ướt một tầng nước mắt. Những hạt trân châu quý giá lại cứ thế rơi lã chã, kêu vang như một hòn đá bị ném vào mặt hồ lặng nước.
“Không nhưng nhị gì hết! Thiên nhi, em lẽ nào không còn nghe lời ca ca nữa đúng không?"
Cô lắc lắc cái đầu khả ái, chu môi nhìn anh:
“Không, không đâu! Ca ca là tốt nhất, em hảo hảo yêu quý ca ca"
Triệu Lâm Khang lúc này đã không còn đủ kiên nhẫn nhìn một màn tình cảm diễn ta trước mặt, ông ta cầm lên cái gậy gỗ rắn chắc đập đập xuống sàn nhà lạnh lẽo, đôi mắt đầy sát khí lan tỏa tứ phía.
“Ba, người định đánh con sao? Con bị đuổi khỏi đây là vì ba, tại sao ba lại nỡ nhẫn tâm như vậy?"
Cặp mắt sắc bén híp lại thành một đường chỉ, ông ta nhìn chằm chằm vài mặt cô khiến Thiên Kỳ tức giận. Chuẩn bị cùng ông ta một phen nói lí lẽ, Thiên Thiên lại vội vàng lôi anh nấp về phía đằng sau lưng.
“Vì tao? Mày thử nói tao nghe xem, mày có thể làm được cho tao cái gì?"
“Chính là cái tập tài liệu mà con vô tình làm rơi ở trong phòng Dương Thế Minh. Tò mò nhặt lên, con thấy tên ba to rõ mồn một hiện ra. Con do quá hoảng sợ nên mới liều lĩnh đem cặp tài liệu này rồi may mắn chạy thoát được anh ta. Bây giờ, chắc anh ta đang lật tung cả thành phố lên để tìm con"
Tác giả :
Hà Tiểu Ngư