Vợ Uchiha Không Dễ Làm
Chương 34
“Anh nghiêm túc một chút cho tôi!" Ryoma thiếu niên thật tức giận!
“Anh vẫn thật nghiêm túc." Ôn hòa Itachi đại thần.
“Nhưng anh nhường tôi!" Ryoma thiếu niên nghiến răng nghiến lợi.
“Không có, vẫn là trình độ này!" Itachi đại thần cười cười.
“Bốp!" Bóng lại bay ra ngoài, một ván kết thúc.
Kira phất phất lá cờ nhỏ: “Trận đấu chấm dứt, 6-5, Itachi đại thần thắng."
Ryoma thiếu niên phát điên tháo mũ xuống: “Itachi! Anh cố ý! Anh mỗi lần đều để cho tôi thắng 5 set!"
Itachi lau lau mồ hôi, con ngươi yêu dã lóe lên ý cười: “Trùng hợp."
Không có chuyện gì so với chuyện này càng làm cho người ta tức giận, hoặc là trực tiếp thắng, nhưng Itachi thế nào cũng phải khống chế điểm số, một lần hai lần, Ryoma thiếu niên còn đắc chí, số lần tăng lên, liền biết sự thật, sau đó đã bắt đầu nổi điên!
“Các anh chàng vừa mới đỗ mồ hôi, mau tới đây ăn dưa hấu!" Kira đang cầm một miếng dưa hấu.
Ryoma thiếu niên hô to một câu: “Không ăn!!!!"
Itachi ôn hòa nhìn Ryoma, con ngươi cũng là thần sắc thản nhiên: “Không ăn?"
Giật mình một tí, Ryoma lập tức chạy tới gặm dưa hấu, vì cái lông gì cậu sẽ nghe lời như vậy? Phải biết rằng Uchiha Kira chính là cục cưng bảo bối của Itachi, cô nói cái gì chính là cái đó, ngay từ đầu cậu cũng không biết, sau đó ngoài sáng trong tối bị chỉnh một lần, kế đến cậu liền hiểu được…
“Kira-nee, sao chị lại gả cho tên Itachi trứng thối này?" Con ngươi màu hổ phách của Ryoma lộ vẻ bất mãn.
Kira cắn dưa hấu, đáp: “Lệnh của cha mẹ, sau đó liền kết hôn." Là Fugaku chủ trương…
Ryoma vẻ mặt đồng tình nhìn Kira: “Không nghĩ tới chị đáng thương như vậy!"
Đáng thương? Kira có chút không rõ nguyên do, cô hỏi: “Vì sao nói chị đáng thương?"
Ryoma nhỏ giọng nói: “Chị dám nói chị không bị anh ấy chỉnh qua?"
Chỉnh? Kira lập tức nước mắt tuôn trào, cô nghẹn ngào nói: “Chỉnh nhiều rồi, em biết không, với vẻ bề ngoài họa thủy kia của anh ấy, mỗi lần đều có phụ nữ muốn giết chị, nếu chị mà không nghe lời, anh ấy liền đe dọa chị, em có biết cái gì gọi là đe dọa sao? Anh ấy chỉ đối với em cười ôn hòa, sau đó…"
Ryoma rất là tán thành gật đầu: “Đúng! Chính là như vậy!"
“Vốn muốn mang em đi chơi nhảy Bungee, xem ra là không cần." Thanh âm tràn ngập từ tính bỗng nhiên vang lên.
Kira cứng ngắc quay đầu, khóc không ra nước mắt: “Ông xã, vừa rồi em chỉ nói đùa với Ryoma!"
Itachi bất vi sở động: “Phải không."
Kira ném dưa hấu đi, trực tiếp nhào vào lòng anh cọ cọ, lấy lòng nói: “Đúng vậy đúng vậy, nói giỡn thôi! Ông xã ôn nhu săn sóc, khéo hiểu ý người như thế…"
Itachi không nhượng bộ đẩy cô ra, nói: “Anh không tốt, luôn đe dọa em."
Kira hạ quyết tâm, trực tiếp gục Itachi xuống mặt đất, tựa như ác bá nói: “Anh có cho em đi hay không!"
Itachi nhướng mày: “Không thù lao?"
Mặt Kira ửng đỏ, ấn một nụ hôn lên môi Itachi, nhẹ nhàng liếm mút, Itachi vòng tay ôm cô, hưởng thụ sự chủ động khó được của cô…
Dưa hấu trong tay Ryoma thiếu niên rớt xuống, bọn họ xem cậu không tồn tại sao! Cậu vẫn là vị thành niên được không!
Còn có, Uchiha Kira, vừa mới không phải oán giận không ngớt sao! Hiện tại như thế nào ôm ấp yêu thương rồi!
Quả nhiên phụ nữ đều là động vật không thể tin tưởng!
“Itachi… Em sợ…" Kira vẻ mặt cầu xin.
Itachi bất đắc dĩ xoa xoa đầu cô, nói: “Vậy không cần chơi trò này?"
Kira lắc lắc đầu: “Đều đã đến đây rồi."
“Tôi nói vị tiểu thư này, cô có thể rời khỏi người vị tiên sinh này không? Chúng tôi không có biện pháp giúp cô mang dây an toàn!" Nhân viên công tác rất là hắc tuyến.
Kira lưu luyến không rời buông Itachi ra, đỏ mắt nói: “Anh yêu, nếu em đi rồi, nhớ rõ tìm cô gái tốt…"
Khóe miệng Itachi có chút run rẩy, vì cái lông gì rõ ràng hạng mục lãng mạn như vậy, từ trong miệng cô nói ra liền trở thành bi tình như thế?
Sau khi chuẩn bị ổn thỏa, hai người liền ngã xuống, trong không trung không ngừng vang vọng tiếng thét chói tai của Kira: “A a a a…"
Itachi bất đắc dĩ thở dài, lần sau vẫn là tìm một trò chơi không có tính khiêu chiến đi.
“Hức… Ô… Ô…" Kira chấm chấm nước mắt.
Nhân viên công tác nóng nảy: “Tiểu thư, xin hãy buông dây an toàn ra!"
Kira gắt gao níu lấy quần áo Itachi, hoàn toàn nghe không vào lời nào khác, Itachi lưu loát tháo dây an toàn của anh ra, ôm cô an ủi: “Lần sau còn chơi trò này sao?"
Kira ôm cổ Itachi, gào khóc: “Không bao giờ chơi nữa…" Thời điểm ngã xuống cô thật sự cảm thấy mình sắp chết… Mẹ nó, rất khủng bố!
Itachi nhìn nhìn nơi nhảy Bungee, ừm, nếu lần sau không nghe lời liền dùng trò này để trừng phạt. [ Này! Thật sự được không!]
Trở về phòng trăng mật Kira cuối cùng cũng sống lại từ ác mộng vừa rồi, ca hát, xem kịch truyền hình, rất thích ý.
Tắm rửa xong Itachi nhìn cô gái trên giường, con ngươi trầm xuống.
Anh ngồi vào cạnh cô, ôm lấy thắt lưng cô, mặt Kira ửng hồng, nói: “Anh… Nếu không sấy khô tóc trước đi?"
Giọng nói có chút khàn khàn của Itachi quanh quẩn bên tai cô: “Bây giờ anh có vẻ muốn ăn em hơn."
Kira vừa xoay đầu liền chìm đắm trong nhu tình kia, hai người từ từ tới gần, trên môi truyền đến một trận ướt át, Kira chậm rãi nhắm mắt lại, răng môi dây dưa gắn bó để cho cô không tự giác hừ nhẹ vài tiếng.
Quần áo bị rút đi, hai thân thể cực nóng nương tựa cùng một chỗ.
“Em… Em sợ đau…" Đột nhiên toát ra một câu sát phong cảnh.
Chống lại con ngươi có chút sợ hãi của cô, Itachi cũng phóng nhẹ động tác, nhẹ nhàng liếm mút cổ cô, không đến chốc lát, cô liền quên hết tất cả, mười ngón tay kết chặt, hai người đều dồn dập thở gấp.
Nhưng anh vừa động, Kira dưới thân lập tức nức nở hô: “Trứng thối… Đều nói sợ đau…"
Itachi dừng lại động tác, khẽ dỗ dành: “Ngoan, nhịn một chút."
Không bao lâu, liền truyền đến tiếng khóc hu hu của Kira, nhưng nếu lắng nghe kỹ, trong thanh âm kia hỗn loạn áp lực sung sướng…
“Ryoma, Kira và Itachi đâu?" Rinko có chút kỳ quái nói.
Ryoma vô cùng tức giận ăn dưa hấu: “Đi ra ngoài qua thế giới hai người rồi!"
Rinko buồn cười nhìn Ryoma, nói: “Có phải Ryoma cũng muốn tìm bạn gái không?"
Ryoma lập tức lắc đầu, khẳng định nói: “Tuyệt đối không cần!"
Vì sao? Cậu đã muốn kiến thức qua tốc độ thay đổi sắc mặt của Kira! Thật sự là làm cho cậu mở rộng tầm mắt, hơn nữa cậu thật đúng là không kiên nhẫn dỗ dành.
“Nó không phải không cần, là không tìm được bạn gái!" Đây là giọng nói đáng đánh đòn của Nanjirou.
Ryoma ném dưa hấu, hô: “Mẹ, ba giấu rất nhiều tạp chí ở dưới sàn!"
Nanjirou vừa định giáo dục nhóc con nhà mình, bỗng nhiên cảm giác sau lưng có một trận gió lạnh! Hắn vừa quay đầu liền chống lại khuôn mặt đen sì của Rinko, Nanjirou nuốt nuốt nước miếng: “Thân mến… Nghe… Nghe anh giải thích a… A!"
Sau đó nhà Echizen liền truyền ra tiếng quát tháo thống khổ…..
“Anh vẫn thật nghiêm túc." Ôn hòa Itachi đại thần.
“Nhưng anh nhường tôi!" Ryoma thiếu niên nghiến răng nghiến lợi.
“Không có, vẫn là trình độ này!" Itachi đại thần cười cười.
“Bốp!" Bóng lại bay ra ngoài, một ván kết thúc.
Kira phất phất lá cờ nhỏ: “Trận đấu chấm dứt, 6-5, Itachi đại thần thắng."
Ryoma thiếu niên phát điên tháo mũ xuống: “Itachi! Anh cố ý! Anh mỗi lần đều để cho tôi thắng 5 set!"
Itachi lau lau mồ hôi, con ngươi yêu dã lóe lên ý cười: “Trùng hợp."
Không có chuyện gì so với chuyện này càng làm cho người ta tức giận, hoặc là trực tiếp thắng, nhưng Itachi thế nào cũng phải khống chế điểm số, một lần hai lần, Ryoma thiếu niên còn đắc chí, số lần tăng lên, liền biết sự thật, sau đó đã bắt đầu nổi điên!
“Các anh chàng vừa mới đỗ mồ hôi, mau tới đây ăn dưa hấu!" Kira đang cầm một miếng dưa hấu.
Ryoma thiếu niên hô to một câu: “Không ăn!!!!"
Itachi ôn hòa nhìn Ryoma, con ngươi cũng là thần sắc thản nhiên: “Không ăn?"
Giật mình một tí, Ryoma lập tức chạy tới gặm dưa hấu, vì cái lông gì cậu sẽ nghe lời như vậy? Phải biết rằng Uchiha Kira chính là cục cưng bảo bối của Itachi, cô nói cái gì chính là cái đó, ngay từ đầu cậu cũng không biết, sau đó ngoài sáng trong tối bị chỉnh một lần, kế đến cậu liền hiểu được…
“Kira-nee, sao chị lại gả cho tên Itachi trứng thối này?" Con ngươi màu hổ phách của Ryoma lộ vẻ bất mãn.
Kira cắn dưa hấu, đáp: “Lệnh của cha mẹ, sau đó liền kết hôn." Là Fugaku chủ trương…
Ryoma vẻ mặt đồng tình nhìn Kira: “Không nghĩ tới chị đáng thương như vậy!"
Đáng thương? Kira có chút không rõ nguyên do, cô hỏi: “Vì sao nói chị đáng thương?"
Ryoma nhỏ giọng nói: “Chị dám nói chị không bị anh ấy chỉnh qua?"
Chỉnh? Kira lập tức nước mắt tuôn trào, cô nghẹn ngào nói: “Chỉnh nhiều rồi, em biết không, với vẻ bề ngoài họa thủy kia của anh ấy, mỗi lần đều có phụ nữ muốn giết chị, nếu chị mà không nghe lời, anh ấy liền đe dọa chị, em có biết cái gì gọi là đe dọa sao? Anh ấy chỉ đối với em cười ôn hòa, sau đó…"
Ryoma rất là tán thành gật đầu: “Đúng! Chính là như vậy!"
“Vốn muốn mang em đi chơi nhảy Bungee, xem ra là không cần." Thanh âm tràn ngập từ tính bỗng nhiên vang lên.
Kira cứng ngắc quay đầu, khóc không ra nước mắt: “Ông xã, vừa rồi em chỉ nói đùa với Ryoma!"
Itachi bất vi sở động: “Phải không."
Kira ném dưa hấu đi, trực tiếp nhào vào lòng anh cọ cọ, lấy lòng nói: “Đúng vậy đúng vậy, nói giỡn thôi! Ông xã ôn nhu săn sóc, khéo hiểu ý người như thế…"
Itachi không nhượng bộ đẩy cô ra, nói: “Anh không tốt, luôn đe dọa em."
Kira hạ quyết tâm, trực tiếp gục Itachi xuống mặt đất, tựa như ác bá nói: “Anh có cho em đi hay không!"
Itachi nhướng mày: “Không thù lao?"
Mặt Kira ửng đỏ, ấn một nụ hôn lên môi Itachi, nhẹ nhàng liếm mút, Itachi vòng tay ôm cô, hưởng thụ sự chủ động khó được của cô…
Dưa hấu trong tay Ryoma thiếu niên rớt xuống, bọn họ xem cậu không tồn tại sao! Cậu vẫn là vị thành niên được không!
Còn có, Uchiha Kira, vừa mới không phải oán giận không ngớt sao! Hiện tại như thế nào ôm ấp yêu thương rồi!
Quả nhiên phụ nữ đều là động vật không thể tin tưởng!
“Itachi… Em sợ…" Kira vẻ mặt cầu xin.
Itachi bất đắc dĩ xoa xoa đầu cô, nói: “Vậy không cần chơi trò này?"
Kira lắc lắc đầu: “Đều đã đến đây rồi."
“Tôi nói vị tiểu thư này, cô có thể rời khỏi người vị tiên sinh này không? Chúng tôi không có biện pháp giúp cô mang dây an toàn!" Nhân viên công tác rất là hắc tuyến.
Kira lưu luyến không rời buông Itachi ra, đỏ mắt nói: “Anh yêu, nếu em đi rồi, nhớ rõ tìm cô gái tốt…"
Khóe miệng Itachi có chút run rẩy, vì cái lông gì rõ ràng hạng mục lãng mạn như vậy, từ trong miệng cô nói ra liền trở thành bi tình như thế?
Sau khi chuẩn bị ổn thỏa, hai người liền ngã xuống, trong không trung không ngừng vang vọng tiếng thét chói tai của Kira: “A a a a…"
Itachi bất đắc dĩ thở dài, lần sau vẫn là tìm một trò chơi không có tính khiêu chiến đi.
“Hức… Ô… Ô…" Kira chấm chấm nước mắt.
Nhân viên công tác nóng nảy: “Tiểu thư, xin hãy buông dây an toàn ra!"
Kira gắt gao níu lấy quần áo Itachi, hoàn toàn nghe không vào lời nào khác, Itachi lưu loát tháo dây an toàn của anh ra, ôm cô an ủi: “Lần sau còn chơi trò này sao?"
Kira ôm cổ Itachi, gào khóc: “Không bao giờ chơi nữa…" Thời điểm ngã xuống cô thật sự cảm thấy mình sắp chết… Mẹ nó, rất khủng bố!
Itachi nhìn nhìn nơi nhảy Bungee, ừm, nếu lần sau không nghe lời liền dùng trò này để trừng phạt. [ Này! Thật sự được không!]
Trở về phòng trăng mật Kira cuối cùng cũng sống lại từ ác mộng vừa rồi, ca hát, xem kịch truyền hình, rất thích ý.
Tắm rửa xong Itachi nhìn cô gái trên giường, con ngươi trầm xuống.
Anh ngồi vào cạnh cô, ôm lấy thắt lưng cô, mặt Kira ửng hồng, nói: “Anh… Nếu không sấy khô tóc trước đi?"
Giọng nói có chút khàn khàn của Itachi quanh quẩn bên tai cô: “Bây giờ anh có vẻ muốn ăn em hơn."
Kira vừa xoay đầu liền chìm đắm trong nhu tình kia, hai người từ từ tới gần, trên môi truyền đến một trận ướt át, Kira chậm rãi nhắm mắt lại, răng môi dây dưa gắn bó để cho cô không tự giác hừ nhẹ vài tiếng.
Quần áo bị rút đi, hai thân thể cực nóng nương tựa cùng một chỗ.
“Em… Em sợ đau…" Đột nhiên toát ra một câu sát phong cảnh.
Chống lại con ngươi có chút sợ hãi của cô, Itachi cũng phóng nhẹ động tác, nhẹ nhàng liếm mút cổ cô, không đến chốc lát, cô liền quên hết tất cả, mười ngón tay kết chặt, hai người đều dồn dập thở gấp.
Nhưng anh vừa động, Kira dưới thân lập tức nức nở hô: “Trứng thối… Đều nói sợ đau…"
Itachi dừng lại động tác, khẽ dỗ dành: “Ngoan, nhịn một chút."
Không bao lâu, liền truyền đến tiếng khóc hu hu của Kira, nhưng nếu lắng nghe kỹ, trong thanh âm kia hỗn loạn áp lực sung sướng…
“Ryoma, Kira và Itachi đâu?" Rinko có chút kỳ quái nói.
Ryoma vô cùng tức giận ăn dưa hấu: “Đi ra ngoài qua thế giới hai người rồi!"
Rinko buồn cười nhìn Ryoma, nói: “Có phải Ryoma cũng muốn tìm bạn gái không?"
Ryoma lập tức lắc đầu, khẳng định nói: “Tuyệt đối không cần!"
Vì sao? Cậu đã muốn kiến thức qua tốc độ thay đổi sắc mặt của Kira! Thật sự là làm cho cậu mở rộng tầm mắt, hơn nữa cậu thật đúng là không kiên nhẫn dỗ dành.
“Nó không phải không cần, là không tìm được bạn gái!" Đây là giọng nói đáng đánh đòn của Nanjirou.
Ryoma ném dưa hấu, hô: “Mẹ, ba giấu rất nhiều tạp chí ở dưới sàn!"
Nanjirou vừa định giáo dục nhóc con nhà mình, bỗng nhiên cảm giác sau lưng có một trận gió lạnh! Hắn vừa quay đầu liền chống lại khuôn mặt đen sì của Rinko, Nanjirou nuốt nuốt nước miếng: “Thân mến… Nghe… Nghe anh giải thích a… A!"
Sau đó nhà Echizen liền truyền ra tiếng quát tháo thống khổ…..
Tác giả :
Tống Mạn