Võ Tướng Cướp Cô Dâu
Chương 30
Người săn sóc dâu vui vẻ cầm hồng bao đi, cuối cùng xoay người thét to nha hoàn trong phòng đều cùng nhau rời đi.
Uất Trì Tú xem các nàng rời đi phi thường nhanh, cười cười, thật sự là thấy tiền sáng mắt, cầm tiền bỏ chạy nhanh như bay.
Hắn đi đến bên giường, lẳng lặng nhìn tân nương tử, lòng tràn đầy yêu say đắm như sắp lao ra ngực, không nghĩ tới chỉ nhìn nàng như vậy, hắn liền cảm thấy thực thỏa mãn.
“Tú ca, đầu ta thực nặng, chàng mau một chút." Trầm Lâu Đậu vốn dĩ muốn giống như tân nương tử, thẹn thùng cúi đầu, chờ đợi trượng phu tiến lên xốc lên hồng khăn trùm đầu của nàng, nhưng đầu nàng sắp ngẩng không nổi nữa, Tú ca còn đứng ở một bên bất động như núi, nàng đành phải nhỏ giọng thúc giục một chút.
Uất Trì Tú tươi cười rạng rỡ, cũng không để ý đến tân nương tử thẳng tính như vậy, hắn duỗi tay nâng khăn trùm đầu nàng lên, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc xinh đẹp tuyệt trần kia. Hôm nay, hai gò má của nàng ửng hồng nhàn nhạt, môi điểm hồng, càng quyến rũ phong tình hơn hẳn ngày thường làm hắn nhìn đến ngơ ngác.
Trầm Lâu Đậu mắc cỡ đỏ mặt, nàng có thể cảm nhận được lửa nóng từ ánh mắt Uất Trì Tú, nhất tưởng đến chuyện sẽ xảy ra trong chốc nữa, nàng càng thẹn thùng đến ngay cả đầu ngón chân đều cong lên.
Ánh mắt từ mặt của nàng dời xuống, đi vào trước ngực của nàng, vừa thấy đến khối kim trong ngực nàng, hắn thật sự rất khó không cười, bởi vì trên kim bài cư nhiên viết “Tặng huyện quân Giang Ninh", phía dưới còn thêm chú viết --“Trần Trầm hai nhà không bán ra được chút gì".
Lão thiên gia a! Dân chúng huyện Giang Ninh thật đúng là thú vị! Ha ha ha ha......
Lúc hắn vừa mới bái đường vẫn chưa nhìn kĩ, trách không được một đống mọi người cười không ngừng.
Không khí kiều diễm đều bị nụ cười sảng khoái của hắn phá hủy, Trầm Lâu Đậu mặt nhăn mặt nhăn mũi, không đợi hắn, tự mình đưa tay tháo mũ phượng xuống, lại đưa tay nhìn thấy khối kim bài lóe sáng kia.
“Cười cười cười...... Chán ghét!" Nàng đưa lưng về phía hắn, bất mãn lẩm bẩm.
Uất Trì Tú thấy nàng tức giận, từ phía sau ôm thắt lưng của nàng, tựa vào trên người nàng,“Đừng tức giận, hôm nay là ngày vui, không thích hợp tức giận." Tuy rằng rất buồn cười, nhưng tối nay muốn được ôm ai đó, thì tốt nhất nên ráng nín nhịn một chút vậy.
Trầm Lâu Đậu kỳ thật cũng thực bất đắc dĩ, lúc nàng nhận lấy khối kim bài này, vốn dĩ cũng cuồng tiếu không ngừng, nhưng sau đó cô cô lại nói muốn nàng lúc xuất giá mang ở trên cổ! Nói cái gì rất nhiều người ở Giang Ninh cũng đến đây, không mang lên sẽ thất lễ...... Bởi vậy, trên đường theo hắn ra cửa phòng Tống phủ đến gả vào tân phòng Uất Trì phủ, đã nghe không biết bao nhiêu tiếng cười.
“Nàng thay bộ xiêm y thoải mái đi, ăn vài thứ, tối nay ta sẽ trở lại."
Nàng buồn bực quay đầu nhìn hắn,“Chàng muốn đi đâu?" Không phải đã vào xòn, còn muốn đi đâu?
Uất Trì Tú bóp cái mũi nhỏ của nàng, nhắm ngay môi của nàng hôn sâu, một hồi lâu sau mới buông nàng ra,“Bên ngoài còn có tân khách! Hoàng Thượng cùng một ít vương công đại thần đều còn ở đây, ta không thể ở trong phòng lâu lắm." Là vì nhớ nàng, hắn mới tiến đến xem một chút.
Hắn biết Hoàng Thượng cùng một ít lão thần, cũng không có ý định để hắn tiến vào đêm động phòng hoa chúc đơn giản như vậy, Hoàng Thượng thậm chí còn dẫn theo hơn mười đại thần nổi danh uống rượu không say, hạ quyết tâm muốn cho hắn mềm nhũn khi bước vào tân phòng.
May mắn hắn không ngu ngốc, cũng tìm hơn mười người bạn thân cũng thuộc hàng uống rượu cực giỏi đến chắn rược để xem ai lợi hại hơn ai.
“Được." Nghe hắn nói như vậy, Trầm Lâu Đậu ngoan ngoãn gật đầu, dù sao nàng có thể thoát khỏi bộ xiêm y nặng nề này là tốt rồi.
Uất Trì Tú thấy nàng đáng yêu nghe lời như vậy, nhịn không được lại ở trong phòng cùng nàng vành tai và tóc mai chạm vào nhau một hồi lâu, thẳng đến Ngụy Tề vọt tới tân phòng tìm người, hắn mới tâm không cam lòng tình không muốn theo hắn ly khai.
Vẫy vẫy tay, Trầm Lâu Đậu vui vẻ đưa tiễn trượng phu, chờ bọn hắn đi xa, nàng nhìn mỹ thực món ngon trên bàn rực rỡ muôn màu, khóe miệng nhếch lên, ha ha......
Chúc quang phản chiếu, tân phòng trên bàn một mảnh bừa bãi, chỉ còn lại có một đôi nến long phượng là còn hoàn hảo như lúc ban đầu -- không đúng, ngọn nến cũng cháy hơn một nửa, không tính hoàn hảo.
Uất Trì Tú cả người đầy mùi rượu, bước chân tập tễnh đi vào giường, chỉ thấy trên giường đã có một vị tiểu mỹ nhân nằm co vù vù ngủ say, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, môi mọng cũng đỏ ửng, rất là mê người.
Tư thế ngủ của tiểu mỹ nhân không phải tốt lắm, một cái xoay người, đem chăn đá văng ra một nửa, lộ ra dáng người nàng giấu ở chăn phủ gấm.
Chăn phủ gấm, tiểu mỹ nhân chỉ mặc một chiếc áo lót, hai chân trắng noãn mềm mại thế nhưng cái gì cũng không có mặc, hai chân như ẩn như hiện...... Làm cho người xem huyết mạch sôi sục, cả người lửa nóng.
Đi theo, tiểu mỹ nhân vòng vo nửa vòng, cái chân nhỏ cũng đè lên trên chăn, cái mông trơn bóng đều lộ ra ngoài......
Đủ! Người tới quyết định đây là khả năng nhẫn nại cực hạn cao nhất mà hắn có, hắn liền vội vã thoát hết quần áo trên người mình, bổ nhào vào trên giường.
Nằm ở trên giường Trầm Lâu Đậu ngủ rất ngọt ngào, buổi chiều ăn uống no đủ sau, nàng thấy trên bàn hẳn là rượu lễ hợp cẩn chồng cùng nhau uống, tâm ngứa khó nhịn, nhịn không được trộm uống mấy ngụm, ngọt ngào, còn có mùi nho thơm ngát, kết quả càng uống càng cảm thấy uống thật ngon, cả bầu rượu đều bị nàng uống sạch.
Tiểu Lục chậm rãi bước vào, nhìn thiếu phu nhân say đổ, toàn bộ choáng váng, nhưng nàng thực thông minh đem thiếu phu nhân lột sạch sẽ, để cho thiếu gia buổi tối dễ làm việc, nhưng nếu cởi sạch lại sợ thiếu phu nhân nhiễm phong hàn, nghĩ nghĩ lại giúp nàng mặc vào nhất kiện áo lót, không nghĩ tới này chó ngáp phải ruồi, làm cho Uất Trì Tú quả thực chính là dục hỏa đốt người.
Ngủ thẳng một nửa, Trầm Lâu Đậu đột nhiên cảm giác được trên người giống như có cái gì đang di động, ẩm ướt, ram ráp, nóng nóng… Nàng không phải thoải mái mà giật giật, một cỗ trọng lực lại bài sơn đảo hải đánh úp về phía nàng.
Nàng mở đôi mắt buồn ngủ mơ màng, nhìn thấy Uất Trì Tú đang nằm ở trên thân thể của nàng, hơn nữa đầu lưỡi không an phận liếm nụ hoa trước ngực nàng, nàng cả kinh, trong đầu hiện lên rất nhiều lời mà cô cô đã từng dạy, biết hành động hiện tại của hắn chính là “Viên phòng".
“Tú ca?" Nàng cũng không phát hiện tiếng nói của mình ngọt ngào như tiếng rên rỉ, cảm nhận được bàn tay to của hắn lướt qua thắt lưng của nàng, nhẹ vỗ về chỗ tư mật làm người ta ngượng ngùng.
“Lâu Đậu, Lâu Đậu của ta." Kích tình khó nhịn, Uất Trì Tú chỉ có thể bằng vào bản năng sử dụng, hôn lần toàn thân của nàng, đem nhiệt tình nhất tịnh lây bệnh cho nàng.
Nến đỏ càng không ngừng nhảy lên, phản chiếu hình ảnh bên giường, chỉ thấy hai đạo thân ảnh gắt gao hòa cùng một chỗ, tiếng rên rỉ yêu kiều, thanh càng gầm nhẹ không ngừng vang lên, phổ thành một khúc nhạc tình làm người ta mặt đỏ tim đập.
Vượt qua lúc ban đầu đau đớn, chỉ còn lại nhiệt liệt triền miên, toàn tâm toàn ý tình yêu trao đổi, ở luật động cuối cùng, Uất Trì Tú đem sở hữu chính mình đều giao cho nàng, tràn đầy không chút nào giữ lại, mà hai chân Trầm Lâu Đậu gắt gao cuốn lấy thắt lưng hắn, đón nhận tất cả của hắn, nhịn không được cảm động đỏ mắt, nhìn nam nhân nàng yêu sâu nhất trước mắt, cũng là bầu trời duy nhất của nàng từ nay về sau
“Lâu Đậu, Lâu Đậu ta yêu nhất." Cúi đầu, Uất Trì Tú thật sâu dừng ở khuôn mặt nhỏ nhắn ẩm ướt của nàng, nhẹ nhàng thổ lộ yêu ngữ chôn dấu trong lòng đã lâu.
Nước mắt chảy xuống, nàng rốt cục đợi được những lời này, nàng ôm chặt hắn, môi đỏ mọng khẽ mở,“Chàng cũng là người mà ta yêu nhất, Tú ca, chúng ta vĩnh viễn không rời."
Uất Trì Tú chậm rãi, thận trọng gật đầu, hôn lên đôi môi mềm mà hắn yêu nhất, đem lời nói hòa tan vào trong miệng nàng --
“Vĩnh viễn......"
Yêu nhất Tiểu Tú ca, hội vĩnh viễn vĩnh viễn bồi ở bên người Tú ca.
Uất Trì Tú xem các nàng rời đi phi thường nhanh, cười cười, thật sự là thấy tiền sáng mắt, cầm tiền bỏ chạy nhanh như bay.
Hắn đi đến bên giường, lẳng lặng nhìn tân nương tử, lòng tràn đầy yêu say đắm như sắp lao ra ngực, không nghĩ tới chỉ nhìn nàng như vậy, hắn liền cảm thấy thực thỏa mãn.
“Tú ca, đầu ta thực nặng, chàng mau một chút." Trầm Lâu Đậu vốn dĩ muốn giống như tân nương tử, thẹn thùng cúi đầu, chờ đợi trượng phu tiến lên xốc lên hồng khăn trùm đầu của nàng, nhưng đầu nàng sắp ngẩng không nổi nữa, Tú ca còn đứng ở một bên bất động như núi, nàng đành phải nhỏ giọng thúc giục một chút.
Uất Trì Tú tươi cười rạng rỡ, cũng không để ý đến tân nương tử thẳng tính như vậy, hắn duỗi tay nâng khăn trùm đầu nàng lên, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc xinh đẹp tuyệt trần kia. Hôm nay, hai gò má của nàng ửng hồng nhàn nhạt, môi điểm hồng, càng quyến rũ phong tình hơn hẳn ngày thường làm hắn nhìn đến ngơ ngác.
Trầm Lâu Đậu mắc cỡ đỏ mặt, nàng có thể cảm nhận được lửa nóng từ ánh mắt Uất Trì Tú, nhất tưởng đến chuyện sẽ xảy ra trong chốc nữa, nàng càng thẹn thùng đến ngay cả đầu ngón chân đều cong lên.
Ánh mắt từ mặt của nàng dời xuống, đi vào trước ngực của nàng, vừa thấy đến khối kim trong ngực nàng, hắn thật sự rất khó không cười, bởi vì trên kim bài cư nhiên viết “Tặng huyện quân Giang Ninh", phía dưới còn thêm chú viết --“Trần Trầm hai nhà không bán ra được chút gì".
Lão thiên gia a! Dân chúng huyện Giang Ninh thật đúng là thú vị! Ha ha ha ha......
Lúc hắn vừa mới bái đường vẫn chưa nhìn kĩ, trách không được một đống mọi người cười không ngừng.
Không khí kiều diễm đều bị nụ cười sảng khoái của hắn phá hủy, Trầm Lâu Đậu mặt nhăn mặt nhăn mũi, không đợi hắn, tự mình đưa tay tháo mũ phượng xuống, lại đưa tay nhìn thấy khối kim bài lóe sáng kia.
“Cười cười cười...... Chán ghét!" Nàng đưa lưng về phía hắn, bất mãn lẩm bẩm.
Uất Trì Tú thấy nàng tức giận, từ phía sau ôm thắt lưng của nàng, tựa vào trên người nàng,“Đừng tức giận, hôm nay là ngày vui, không thích hợp tức giận." Tuy rằng rất buồn cười, nhưng tối nay muốn được ôm ai đó, thì tốt nhất nên ráng nín nhịn một chút vậy.
Trầm Lâu Đậu kỳ thật cũng thực bất đắc dĩ, lúc nàng nhận lấy khối kim bài này, vốn dĩ cũng cuồng tiếu không ngừng, nhưng sau đó cô cô lại nói muốn nàng lúc xuất giá mang ở trên cổ! Nói cái gì rất nhiều người ở Giang Ninh cũng đến đây, không mang lên sẽ thất lễ...... Bởi vậy, trên đường theo hắn ra cửa phòng Tống phủ đến gả vào tân phòng Uất Trì phủ, đã nghe không biết bao nhiêu tiếng cười.
“Nàng thay bộ xiêm y thoải mái đi, ăn vài thứ, tối nay ta sẽ trở lại."
Nàng buồn bực quay đầu nhìn hắn,“Chàng muốn đi đâu?" Không phải đã vào xòn, còn muốn đi đâu?
Uất Trì Tú bóp cái mũi nhỏ của nàng, nhắm ngay môi của nàng hôn sâu, một hồi lâu sau mới buông nàng ra,“Bên ngoài còn có tân khách! Hoàng Thượng cùng một ít vương công đại thần đều còn ở đây, ta không thể ở trong phòng lâu lắm." Là vì nhớ nàng, hắn mới tiến đến xem một chút.
Hắn biết Hoàng Thượng cùng một ít lão thần, cũng không có ý định để hắn tiến vào đêm động phòng hoa chúc đơn giản như vậy, Hoàng Thượng thậm chí còn dẫn theo hơn mười đại thần nổi danh uống rượu không say, hạ quyết tâm muốn cho hắn mềm nhũn khi bước vào tân phòng.
May mắn hắn không ngu ngốc, cũng tìm hơn mười người bạn thân cũng thuộc hàng uống rượu cực giỏi đến chắn rược để xem ai lợi hại hơn ai.
“Được." Nghe hắn nói như vậy, Trầm Lâu Đậu ngoan ngoãn gật đầu, dù sao nàng có thể thoát khỏi bộ xiêm y nặng nề này là tốt rồi.
Uất Trì Tú thấy nàng đáng yêu nghe lời như vậy, nhịn không được lại ở trong phòng cùng nàng vành tai và tóc mai chạm vào nhau một hồi lâu, thẳng đến Ngụy Tề vọt tới tân phòng tìm người, hắn mới tâm không cam lòng tình không muốn theo hắn ly khai.
Vẫy vẫy tay, Trầm Lâu Đậu vui vẻ đưa tiễn trượng phu, chờ bọn hắn đi xa, nàng nhìn mỹ thực món ngon trên bàn rực rỡ muôn màu, khóe miệng nhếch lên, ha ha......
Chúc quang phản chiếu, tân phòng trên bàn một mảnh bừa bãi, chỉ còn lại có một đôi nến long phượng là còn hoàn hảo như lúc ban đầu -- không đúng, ngọn nến cũng cháy hơn một nửa, không tính hoàn hảo.
Uất Trì Tú cả người đầy mùi rượu, bước chân tập tễnh đi vào giường, chỉ thấy trên giường đã có một vị tiểu mỹ nhân nằm co vù vù ngủ say, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, môi mọng cũng đỏ ửng, rất là mê người.
Tư thế ngủ của tiểu mỹ nhân không phải tốt lắm, một cái xoay người, đem chăn đá văng ra một nửa, lộ ra dáng người nàng giấu ở chăn phủ gấm.
Chăn phủ gấm, tiểu mỹ nhân chỉ mặc một chiếc áo lót, hai chân trắng noãn mềm mại thế nhưng cái gì cũng không có mặc, hai chân như ẩn như hiện...... Làm cho người xem huyết mạch sôi sục, cả người lửa nóng.
Đi theo, tiểu mỹ nhân vòng vo nửa vòng, cái chân nhỏ cũng đè lên trên chăn, cái mông trơn bóng đều lộ ra ngoài......
Đủ! Người tới quyết định đây là khả năng nhẫn nại cực hạn cao nhất mà hắn có, hắn liền vội vã thoát hết quần áo trên người mình, bổ nhào vào trên giường.
Nằm ở trên giường Trầm Lâu Đậu ngủ rất ngọt ngào, buổi chiều ăn uống no đủ sau, nàng thấy trên bàn hẳn là rượu lễ hợp cẩn chồng cùng nhau uống, tâm ngứa khó nhịn, nhịn không được trộm uống mấy ngụm, ngọt ngào, còn có mùi nho thơm ngát, kết quả càng uống càng cảm thấy uống thật ngon, cả bầu rượu đều bị nàng uống sạch.
Tiểu Lục chậm rãi bước vào, nhìn thiếu phu nhân say đổ, toàn bộ choáng váng, nhưng nàng thực thông minh đem thiếu phu nhân lột sạch sẽ, để cho thiếu gia buổi tối dễ làm việc, nhưng nếu cởi sạch lại sợ thiếu phu nhân nhiễm phong hàn, nghĩ nghĩ lại giúp nàng mặc vào nhất kiện áo lót, không nghĩ tới này chó ngáp phải ruồi, làm cho Uất Trì Tú quả thực chính là dục hỏa đốt người.
Ngủ thẳng một nửa, Trầm Lâu Đậu đột nhiên cảm giác được trên người giống như có cái gì đang di động, ẩm ướt, ram ráp, nóng nóng… Nàng không phải thoải mái mà giật giật, một cỗ trọng lực lại bài sơn đảo hải đánh úp về phía nàng.
Nàng mở đôi mắt buồn ngủ mơ màng, nhìn thấy Uất Trì Tú đang nằm ở trên thân thể của nàng, hơn nữa đầu lưỡi không an phận liếm nụ hoa trước ngực nàng, nàng cả kinh, trong đầu hiện lên rất nhiều lời mà cô cô đã từng dạy, biết hành động hiện tại của hắn chính là “Viên phòng".
“Tú ca?" Nàng cũng không phát hiện tiếng nói của mình ngọt ngào như tiếng rên rỉ, cảm nhận được bàn tay to của hắn lướt qua thắt lưng của nàng, nhẹ vỗ về chỗ tư mật làm người ta ngượng ngùng.
“Lâu Đậu, Lâu Đậu của ta." Kích tình khó nhịn, Uất Trì Tú chỉ có thể bằng vào bản năng sử dụng, hôn lần toàn thân của nàng, đem nhiệt tình nhất tịnh lây bệnh cho nàng.
Nến đỏ càng không ngừng nhảy lên, phản chiếu hình ảnh bên giường, chỉ thấy hai đạo thân ảnh gắt gao hòa cùng một chỗ, tiếng rên rỉ yêu kiều, thanh càng gầm nhẹ không ngừng vang lên, phổ thành một khúc nhạc tình làm người ta mặt đỏ tim đập.
Vượt qua lúc ban đầu đau đớn, chỉ còn lại nhiệt liệt triền miên, toàn tâm toàn ý tình yêu trao đổi, ở luật động cuối cùng, Uất Trì Tú đem sở hữu chính mình đều giao cho nàng, tràn đầy không chút nào giữ lại, mà hai chân Trầm Lâu Đậu gắt gao cuốn lấy thắt lưng hắn, đón nhận tất cả của hắn, nhịn không được cảm động đỏ mắt, nhìn nam nhân nàng yêu sâu nhất trước mắt, cũng là bầu trời duy nhất của nàng từ nay về sau
“Lâu Đậu, Lâu Đậu ta yêu nhất." Cúi đầu, Uất Trì Tú thật sâu dừng ở khuôn mặt nhỏ nhắn ẩm ướt của nàng, nhẹ nhàng thổ lộ yêu ngữ chôn dấu trong lòng đã lâu.
Nước mắt chảy xuống, nàng rốt cục đợi được những lời này, nàng ôm chặt hắn, môi đỏ mọng khẽ mở,“Chàng cũng là người mà ta yêu nhất, Tú ca, chúng ta vĩnh viễn không rời."
Uất Trì Tú chậm rãi, thận trọng gật đầu, hôn lên đôi môi mềm mà hắn yêu nhất, đem lời nói hòa tan vào trong miệng nàng --
“Vĩnh viễn......"
Yêu nhất Tiểu Tú ca, hội vĩnh viễn vĩnh viễn bồi ở bên người Tú ca.
Tác giả :
Nguyên Nhu