Vợ Trước Muốn Tái Hôn
Chương 102: Mami, cái chú này rất đẹp trai
Mùa đông Sùng Xuyên, luôn luôn cực kỳ dài lâu.
Đã là ba tháng Dương lịch, lại vẫn đón hai trận tuyết lớn, không khí lạnh lẽo u ám mà ẩm ướt.
Hai bên đường cây nhãn tỏa hương thơm ngát, vẫn lại là khoát lên mình màu xanh thẫm, ít đi sức sống, xem ra trầm lắng, nghiêm túc, làm cho cả thành phố bao phủ bởi một vẻ nặng nề, phiền muộn.
Cửa hàng đồ ngọt kia vẫn còn đang buôn bán, cho dù xung quanh sớm đã xây dựng sửa đổi trở nên ồn ào sầm uất.
Chỉ có của hàng nhỏ này, vẫn luôn duy trì diện mạo vốn có.
Đường Hạo Nam giống như thường ngày, vào cửa hàng đồ ngọt.
Người quản lý của cửa tiệm là một cô gái trẻ tuổi, là sinh viên của một trường đại học gần đó, tại đây kiêm chức quản lý. Tô Tiểu Quả vào ba năm trước đã đem cửa hàng này chuyển nhượng, cô không biết, người phía sau muốn mua cửa tiệm này là anh, nếu cô biết là anh, khẳng định sẽ không đem cửa hàng bán cho anh.
"Chào ông chủ!" Quản lý Nhạc Nhạc thấy anh vào cửa, vội chạy đến tiếp đón, lễ phép kêu hô.
Đường Hạo Nam nhàn nhạt gật đầu, anh đi đến vị trí gần cửa sổ quen thuộc hàng ngày ngồi xuống, Nhạc Nhạc giống như bình thường, pha cho anh một tách cafe Lam Sơn.
"Trong cửa hàng hai ngày nay làm ăn tốt không?" Anh nhẹ giọng hỏi.
"Uh"m, bình thường." Nhạc Nhạc biết, Đường Hạo Nam căn bản không quan tâm tình hình hoạt động cửa của hàng này, anh giống như vẫn đang ở đây chờ cái gì, cái tin tức gì, hoặc là người nào đó đi?
Cô không biết, cũng không tốt hỏi đến.
Nhạc Nhạc đột nhiên nghĩ đến cái gì, lập tức đi quầy thu ngân bên cạnh, "Ông chủ, mấy tấm bưu thiếp này, là kí gửi ra ngoài bị trả về lại, khách hàng không có điền địa chỉ nhận, cuối cùng, bưu cục liên lạc trả lại chúng ta rồi."
Đường Hạo Nam nhìn một túi phong bì, bên trong nhét bưu thiếp, nổi lên, rất chắc chắn.
"Trước cứ để lại trên kệ đi." Anh trầm giọng nói, Nhạc Nhạc đi bận việc rồi.
Anh uống cà phê, từ trong phong thư kia rút ra mấy tấm bưu thiếp, những thứ này đều là khách hàng kí gửi cho tương lai của chính mình.
Nhìn hai ba tấm, những thứ này là bưu thiếp sáu năm trước viết, hiện tại mới kí gửi ra đi, khẳng định là đến không được, sáu năm qua, Sùng Xuyên biến hóa quá nhanh, rất nhiều chỗ cũ đều bị dỡ xuống khai phá rồi...
Một tấm bưu thiếp cuối cùng, dùng loại bao thư giấy dai đựng, mà còn là phong thư chuyên dụng kí gửi đi nước Pháp, Đường Hạo Nam nhíu mày, rút ra...
Bút tích quen thuộc, bóp nghẹn trái tim anh.
Cảm giác đau lòng đã rất lâu kia, lại một lần nữa mãnh liệt ào đến.
Hi, sáu năm sau cô, có khỏe không?
Hạnh phúc không?
Đã quên được anh ấy rồi đúng không? Có phải ở nước Pháp sống rất tốt hay không?
Tình yêu à, cô phải thật hạnh phúc, đối xử tử tế chính mình.
Ít ỏi mấy lời, trong đầu giống như hiện lên gương mặt mặt cố gắng lạc quan mỉm cười, giây lát liền mơ hồ rồi.
Đường Hạo Nam ngẩng đầu, nhìn ngoài cửa sổ, một tay che miệng, mũi chua xót, ót giật giật.
Lại cúi đầu khi đó, thấy được địa chỉ trên phong thư, chỗ kia anh thường xuyên đi đến, không từng gặp qua cô, hiện tại bưu thiếp bị trả trở lại, chứng tỏ cô không ở nước Pháp...
Không chút tin tức.
Không biết tung tích.
Có đôi khi, thực cho rằng, cô hoàn toàn biến mất trên thế giới này.
Chảy nhiều máu như vậy, nói không chừng, cứu giúp không có hiệu quả, đã chết...
Nhưng anh chết cũng không thừa nhận điểm này, cô nhất định phải còn sống, nhất định phải còn sống, chờ anh tìm đến cô!
Nắm chặt bưu thiếp kia trong tay, anh ở bên đường thong thả bước, sáu năm trước, lúc cô viết bưu thiếp liền quyết định muốn quên anh rồi...
Hạ Nhất Nhiễm, kỳ thật, người tàn nhẫn nhất là em.
Anh cười, ở trong lòng lên án cô, có đôi khi nhớ tới, vậy mà lại oán hận cô!
Cái loại cảm giác này, hành hạ anh nổi điên.
...
Tập đoàn Đế Cảnh, bên cạnh cửa sổ sát đất trong văn phòng tổng giám đốc, người đàn ông tay trái cầm gạt tàn, ngón trỏ cùng ngón giữa tay phải kẹp một điếu thuốc, trong màn sương khói lượn lờ, người đàn ông giống như bức tượng, đứng sừng sững cạnh cửa sổ.
Vẫn không nhúc nhích.
Đây là toàn nhà cao nhất thành phố, đứng ở chỗ này, có thể quan sát tất cả Sùng Xuyên.
Cửa ban công bị người gõ vang, người đàn ông giương giọng một câu: Tiến vào!
Cũng không xoay người, vẫn như cũ đưa lưng về phía cửa, tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ.
Hứa Thành mặc áo choàng dài màu xám đứng ở phía sau lưng anh cách đó không xa, "Boss, phóng viên phỏng vấn tiếc mục lần này đã ở phòng họp chờ người rồi!"
Người đàn ông dụi tắt tàn thuốc, lúc này mới xoay người, "Hẳn không hỏi ra cái vấn đề gì quá đáng chứ?"
Người đàn ông 34 tuổi, thành thục mà trầm ổn, mặt không chút thay đổi, khuôn mặt anh tuấn lạnh nhạt nghiêm trang, giọng điệu nhàn nhạt.
"Vấn đề tôi đã giúp người kiểm tra qua một lần, không có vấn đề gì quá đáng." Hứa Thành cung kính trả lời, Đường Hạo Nam đi đến giá áo bên cạnh, gỡ xuống áo khoác dài, khoác lên trên vai.
Đường Hạo Nam mấy năm nay tác phong làm việc rất bề bộn, bình thường ít tham gia bất cứ cái hoạt động, party gì, đương nhiên, cũng không có bất luận cái hoạt động giải trí gì, càng miễn bàn xem tiết mục ti vi rồi.
Lần này người dẫn chương trình tiết mục phỏng vấn, anh có phần quen mặt, lúc nhìn đến tên của cô trên danh thiếp, anh mới nhớ tới là ai.
Diêu Lộ.
Trước kia từng nhậm qua chức giám đốc bộ phận quan hệ công chúng của Đường thị, ấn tượng khắc sâu nhất trong lòng anh chính là, lần đó sau khi tổ chức họp báo tuyên bố chuyện của anh và Hạ Nhất Nhiễm, cô liền từ chức rồi.
Không nghĩ tới, thời gian qua biến hóa nhanh chóng, thành người dẫn chương trình rồi.
Hứa Thành trước nhiều lần nhắc nhở anh, cái tiết mục này tỉ lệ người xem TV rất cao, mà còn, nghe nói rất có tiếng.
"Đường tổng, đã lâu không gặp, thật hân hạnh." Diêu Lộ cắt tóc ngắn, mặc bộ váy màu trắng đen tao nhã gọn gàng, nhìn anh, khách khí nói, trong sự khách sáo kia, lộ ra rõ vẻ lạnh lùng.
Đường Hạo Nam cảm thấy được, chính mình có thể là người nổi tiếng duy nhất không bị cô khen tặng.
Anh gật đầu ý chào hỏi, ở trên ghế sofa ngồi xuống, ngọn đèn sáng lên, phỏng vấn bắt đầu.
Diêu Lộ chỉ lãnh đạm nhắc nhở câu, là truyền hình trực tiếp, trước khi trả lời vấn đề, cần phải suy nghĩ kĩ, nếu không, hậu quả tự chịu.
Diêu Lộ tuy đối Đường Hạo Nam có thành kiến, nhưng cô cũng có sự chuyên nghiệp rèn luyện hàng ngày của chính mình, không có trực tiếp khiến cho Đường Hạo Nam khó xử, cũng đắc tội không nổi anh. Vài năm nay, giá trị con người anh đã lật chuyển vô số lần.
Nhưng trong lòng cô tinh tường nhớ rõ trong buổi họp báo năm đó, người đàn ông này, trước mặt màn ảnh, nói vợ mình là con rối...
Sau sự kiện kia, cô liền cùng An Lạp từ chức rồi.
Chuyện về sau của anh cùng Hạ Nhất Nhiễm, cô nhiều ít cũng đều hiểu biết một chút, có người nói, Hạ Nhất Nhiễm xảy ra tai nạn xe cộ, anh thấy chết mà không cứu, đều đã nhiều năm đi qua, Hạ Nhất Nhiễm vẫn là sống chết không rõ.
Hôm nay chủ đề phỏng vấn là -- Đường Hạo Nam vài năm nay, làm thế nào từ trong nghịch cảnh lại một lần nữa sáng lập ra một cái đế quốc buôn bán.
Nửa phần trước phần lớn những vấn đề cùng buôn bán có quan hệ, anh đắn đo có độ, nên đều nói, không nên nói, một chữ cũng không nói.
"Mami, mami, người tới nhanh nha, cái chú này rất đẹp trai!" Trong phòng khách sạn, một cô bé có máu tóc đen tuyền óng mượt, mặc toàn thân mặt áo ngủ lông hồng nhạt in hình phim hoạt hoạ, một đôi đen tuyền, vừa sáng vừa tròn, nhìn người đàn ông trên màn ảnh tivi, lớn tiếng kêu hô.
"Nini, con lại không ngoan, không được mami cho phép liền..." Người phụ nữ từ trong phòng đi ra, nhìn cô bé nhỏ đang ngồi trước tivi, cưng chiêu nói, nói còn chưa nói xong, liền dừng lại, trong TV là hình ảnh một khuôn mặt tuấn tú thành thục.
Hạ Nhất Nhiễm không nghĩ tới, sáu năm sau, lại cùng người này có cùng xuất hiện, là dưới tình huống như vậy.
Mặt không chút thay đổi, lòng như mặt hồ tĩnh lặng, tầm mắt của cô đã dời đến cô bé đáng yêu đang ở phía trước TV.
"Nini, còn chưa tới thời gian xem tivi, tại sao lại mở tivi rồi hả?" Cô đi tới trước mặt con gái ngồi xổm xuống, xoay người tiểu bảo bối lại, nhưng hai mắt tiểu bảo bối lại vẫn nhìn chăm chú xem tivi, trong cặp mắt to sáng trong kia, quả thực muốn nổi lên hình trái tim rồi.
Hạ Nhất Nhiễm bất đắc dĩ lắc đầu, cái Tiểu Hoa si này, liền thích xem soái ca.
Cô cầm lấy điều khiển từ xa, liền muốn tắt đi.
"Đường tổng, người vài năm nay cuộc sống tình cảm như thế nào? Có bạn gái chưa? Thuận tiện lộ ra không?" Giọng người dẫn chương trình truyền đến, Hạ Nhất Nhiễm liếc mắt một cái nhận ra Diêu Lộ trên TV, tại sao cô lại trở thành người dẫn chương trình rồi?
"Tôi độc thân, không bạn gái." Người đàn ông nhàn nhạt nói câu, nhìn màn ảnh, cặp con ngươi đen láy kia vừa lúc đối diện ánh mắt cô, Hạ Nhất Nhiễm hừ lạnh.
"Chú ơi, con cũng không có bạn trai đâu... Con sẽ làm bạn gái của chú, có được hay không?" Tiểu Hoa si nhìn màn hình tivi, nói từng chữ từng câu.
Hạ Nhất Nhiễm cười lắc đầu, tắt tivi.
"Tôi vẫn tìm cô ấy..."
Chỉ nghe TV tắt đi nháy mắt, có âm thanh quen thuộc mà xa lạ truyền đến, như là nghe lầm, cô đã ôm lấy con gái bảo bối.
"Tiểu Hoa si, cùng mami đi tắm bồn!" Người phụ nữ ôm cô bé đáng yêu vào phòng ngủ, chỉ chốc lát sau, hai mẹ con ngồi ở trong bồn tắm lớn to như vậy.
"Mami, trên bụng người tại sao lại có một con rết to như vậy đang nằm chứ?" Ngón tay nhỏ của tiểu bảo bối chỉ chỉ lên vết sẹo trên bụng cô, ngây thơ hỏi.
Người phụ nữ mỉm cười, "Đó là lúc mami sinh Nini tiểu bảo bối để lại đó, lúc ấy, con liền từ nơi này của mami, bị bác sĩ bắt ra tới!" Cô cưng chiều nựng hai gò má phấn nộn trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, cười nói.
"Mami, có đau hay không?" Một cô bé nhỏ xinh, xem ra ngây thơ, lại hiểu lắm chuyện, thân mật quan tâm hỏi.
Hạ Nhất Nhiễm vội vàng lắc đầu, "Chỉ cần Nini tiểu bảo bối tiếp tục ngoan ngoãn nghe mami mà nói, mami liền không đau rồi."
Tiểu bảo bối vội vàng leo đến bồn tắm lớn bên kia, ôm lấy một chân của cô, bàn tay bé nhỏ càng không ngừng xoa xoa, miệng nhỏ lại vẫn thổi khí nóng, biết chân của mami cực kỳ lạnh.
Hạ Nhất Nhiễm nhìn tiểu bảo bối quan tâm mình, ý cười trên khóe miệng càng sâu rồi...
Nhắm mắt lại khi đó, bên tai giống như còn vang vọng câu nói cuối cùng của người đàn ông đó trong TV.
Cô cười lạnh.
Con gái bảo bối đã ngủ thiếp đi, cô đặt con bé ở trên giường, chính mình bọc áo ngủ, rót ly rượu đỏ, ngồi trên sofa bên cạnh cửa sổ sát đất, nhìn cảnh đêm của cả thành phố này mà đã lâu chưa được nhìn thấy.
"Sùng Xuyên, đã lâu rồi..." Cô đứng lên, quan sát cảnh đêm, lẩm bẩm nói, rồi sau đó, đem rượu đỏ trong ly uống một hơi cạn sạch.
Thành phố này, đã không là dáng vẻ trước kia, phần lớn các nơi trong thành phố này đều đã hoàn toàn thay đổi, so với trước kia càng phát đạt, cũng bớt chút cái gì.
Hạ Nhất Nhiễm ôm con gái, ngồi ở trong chiếc Rolls-Royce sang trọng, vẫn nhìn ngoài cửa sổ.
Có chút tiêu chí tính chất kiến trúc, cần cẩn thận phân biệt, mới có thể nhận được.
"Phu nhân, đã đến trung tâm thương mại, vệ sĩ ở xung quanh, âm thầm bảo hộ người cùng tiểu thư, xin yên tâm." Người đàn ông ngồi ở phía trước, quay đầu, cung kính nói với cô.
"Không cần đi theo chúng tôi quá sát sao, tôi chỉ muốn mang Nini ra ngoài đi dạo." Hạ Nhất Nhiễm cười nói, xe đã chạy vào bãi đỗ xe dưới đất của trung tâm thương mại.
Chỉ chốc lát sau, hai mẹ con mặc áo gió kiểu dáng giống nhau, vào thang máy trung tâm thương mại.
"Mẹ, bên kia có cái chú đẹp trai, giống như một mực nhìn chúng ta..." Ngồi trong nhà hàng, tiểu bảo bối miệng ngậm ống hút, chỉ vào bên ngoài cửa sổ sát đất, như trẻ con nói, Hạ Nhất Nhiễm theo phương hướng ngón tay của con gái nhìn qua...
Đã là ba tháng Dương lịch, lại vẫn đón hai trận tuyết lớn, không khí lạnh lẽo u ám mà ẩm ướt.
Hai bên đường cây nhãn tỏa hương thơm ngát, vẫn lại là khoát lên mình màu xanh thẫm, ít đi sức sống, xem ra trầm lắng, nghiêm túc, làm cho cả thành phố bao phủ bởi một vẻ nặng nề, phiền muộn.
Cửa hàng đồ ngọt kia vẫn còn đang buôn bán, cho dù xung quanh sớm đã xây dựng sửa đổi trở nên ồn ào sầm uất.
Chỉ có của hàng nhỏ này, vẫn luôn duy trì diện mạo vốn có.
Đường Hạo Nam giống như thường ngày, vào cửa hàng đồ ngọt.
Người quản lý của cửa tiệm là một cô gái trẻ tuổi, là sinh viên của một trường đại học gần đó, tại đây kiêm chức quản lý. Tô Tiểu Quả vào ba năm trước đã đem cửa hàng này chuyển nhượng, cô không biết, người phía sau muốn mua cửa tiệm này là anh, nếu cô biết là anh, khẳng định sẽ không đem cửa hàng bán cho anh.
"Chào ông chủ!" Quản lý Nhạc Nhạc thấy anh vào cửa, vội chạy đến tiếp đón, lễ phép kêu hô.
Đường Hạo Nam nhàn nhạt gật đầu, anh đi đến vị trí gần cửa sổ quen thuộc hàng ngày ngồi xuống, Nhạc Nhạc giống như bình thường, pha cho anh một tách cafe Lam Sơn.
"Trong cửa hàng hai ngày nay làm ăn tốt không?" Anh nhẹ giọng hỏi.
"Uh"m, bình thường." Nhạc Nhạc biết, Đường Hạo Nam căn bản không quan tâm tình hình hoạt động cửa của hàng này, anh giống như vẫn đang ở đây chờ cái gì, cái tin tức gì, hoặc là người nào đó đi?
Cô không biết, cũng không tốt hỏi đến.
Nhạc Nhạc đột nhiên nghĩ đến cái gì, lập tức đi quầy thu ngân bên cạnh, "Ông chủ, mấy tấm bưu thiếp này, là kí gửi ra ngoài bị trả về lại, khách hàng không có điền địa chỉ nhận, cuối cùng, bưu cục liên lạc trả lại chúng ta rồi."
Đường Hạo Nam nhìn một túi phong bì, bên trong nhét bưu thiếp, nổi lên, rất chắc chắn.
"Trước cứ để lại trên kệ đi." Anh trầm giọng nói, Nhạc Nhạc đi bận việc rồi.
Anh uống cà phê, từ trong phong thư kia rút ra mấy tấm bưu thiếp, những thứ này đều là khách hàng kí gửi cho tương lai của chính mình.
Nhìn hai ba tấm, những thứ này là bưu thiếp sáu năm trước viết, hiện tại mới kí gửi ra đi, khẳng định là đến không được, sáu năm qua, Sùng Xuyên biến hóa quá nhanh, rất nhiều chỗ cũ đều bị dỡ xuống khai phá rồi...
Một tấm bưu thiếp cuối cùng, dùng loại bao thư giấy dai đựng, mà còn là phong thư chuyên dụng kí gửi đi nước Pháp, Đường Hạo Nam nhíu mày, rút ra...
Bút tích quen thuộc, bóp nghẹn trái tim anh.
Cảm giác đau lòng đã rất lâu kia, lại một lần nữa mãnh liệt ào đến.
Hi, sáu năm sau cô, có khỏe không?
Hạnh phúc không?
Đã quên được anh ấy rồi đúng không? Có phải ở nước Pháp sống rất tốt hay không?
Tình yêu à, cô phải thật hạnh phúc, đối xử tử tế chính mình.
Ít ỏi mấy lời, trong đầu giống như hiện lên gương mặt mặt cố gắng lạc quan mỉm cười, giây lát liền mơ hồ rồi.
Đường Hạo Nam ngẩng đầu, nhìn ngoài cửa sổ, một tay che miệng, mũi chua xót, ót giật giật.
Lại cúi đầu khi đó, thấy được địa chỉ trên phong thư, chỗ kia anh thường xuyên đi đến, không từng gặp qua cô, hiện tại bưu thiếp bị trả trở lại, chứng tỏ cô không ở nước Pháp...
Không chút tin tức.
Không biết tung tích.
Có đôi khi, thực cho rằng, cô hoàn toàn biến mất trên thế giới này.
Chảy nhiều máu như vậy, nói không chừng, cứu giúp không có hiệu quả, đã chết...
Nhưng anh chết cũng không thừa nhận điểm này, cô nhất định phải còn sống, nhất định phải còn sống, chờ anh tìm đến cô!
Nắm chặt bưu thiếp kia trong tay, anh ở bên đường thong thả bước, sáu năm trước, lúc cô viết bưu thiếp liền quyết định muốn quên anh rồi...
Hạ Nhất Nhiễm, kỳ thật, người tàn nhẫn nhất là em.
Anh cười, ở trong lòng lên án cô, có đôi khi nhớ tới, vậy mà lại oán hận cô!
Cái loại cảm giác này, hành hạ anh nổi điên.
...
Tập đoàn Đế Cảnh, bên cạnh cửa sổ sát đất trong văn phòng tổng giám đốc, người đàn ông tay trái cầm gạt tàn, ngón trỏ cùng ngón giữa tay phải kẹp một điếu thuốc, trong màn sương khói lượn lờ, người đàn ông giống như bức tượng, đứng sừng sững cạnh cửa sổ.
Vẫn không nhúc nhích.
Đây là toàn nhà cao nhất thành phố, đứng ở chỗ này, có thể quan sát tất cả Sùng Xuyên.
Cửa ban công bị người gõ vang, người đàn ông giương giọng một câu: Tiến vào!
Cũng không xoay người, vẫn như cũ đưa lưng về phía cửa, tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ.
Hứa Thành mặc áo choàng dài màu xám đứng ở phía sau lưng anh cách đó không xa, "Boss, phóng viên phỏng vấn tiếc mục lần này đã ở phòng họp chờ người rồi!"
Người đàn ông dụi tắt tàn thuốc, lúc này mới xoay người, "Hẳn không hỏi ra cái vấn đề gì quá đáng chứ?"
Người đàn ông 34 tuổi, thành thục mà trầm ổn, mặt không chút thay đổi, khuôn mặt anh tuấn lạnh nhạt nghiêm trang, giọng điệu nhàn nhạt.
"Vấn đề tôi đã giúp người kiểm tra qua một lần, không có vấn đề gì quá đáng." Hứa Thành cung kính trả lời, Đường Hạo Nam đi đến giá áo bên cạnh, gỡ xuống áo khoác dài, khoác lên trên vai.
Đường Hạo Nam mấy năm nay tác phong làm việc rất bề bộn, bình thường ít tham gia bất cứ cái hoạt động, party gì, đương nhiên, cũng không có bất luận cái hoạt động giải trí gì, càng miễn bàn xem tiết mục ti vi rồi.
Lần này người dẫn chương trình tiết mục phỏng vấn, anh có phần quen mặt, lúc nhìn đến tên của cô trên danh thiếp, anh mới nhớ tới là ai.
Diêu Lộ.
Trước kia từng nhậm qua chức giám đốc bộ phận quan hệ công chúng của Đường thị, ấn tượng khắc sâu nhất trong lòng anh chính là, lần đó sau khi tổ chức họp báo tuyên bố chuyện của anh và Hạ Nhất Nhiễm, cô liền từ chức rồi.
Không nghĩ tới, thời gian qua biến hóa nhanh chóng, thành người dẫn chương trình rồi.
Hứa Thành trước nhiều lần nhắc nhở anh, cái tiết mục này tỉ lệ người xem TV rất cao, mà còn, nghe nói rất có tiếng.
"Đường tổng, đã lâu không gặp, thật hân hạnh." Diêu Lộ cắt tóc ngắn, mặc bộ váy màu trắng đen tao nhã gọn gàng, nhìn anh, khách khí nói, trong sự khách sáo kia, lộ ra rõ vẻ lạnh lùng.
Đường Hạo Nam cảm thấy được, chính mình có thể là người nổi tiếng duy nhất không bị cô khen tặng.
Anh gật đầu ý chào hỏi, ở trên ghế sofa ngồi xuống, ngọn đèn sáng lên, phỏng vấn bắt đầu.
Diêu Lộ chỉ lãnh đạm nhắc nhở câu, là truyền hình trực tiếp, trước khi trả lời vấn đề, cần phải suy nghĩ kĩ, nếu không, hậu quả tự chịu.
Diêu Lộ tuy đối Đường Hạo Nam có thành kiến, nhưng cô cũng có sự chuyên nghiệp rèn luyện hàng ngày của chính mình, không có trực tiếp khiến cho Đường Hạo Nam khó xử, cũng đắc tội không nổi anh. Vài năm nay, giá trị con người anh đã lật chuyển vô số lần.
Nhưng trong lòng cô tinh tường nhớ rõ trong buổi họp báo năm đó, người đàn ông này, trước mặt màn ảnh, nói vợ mình là con rối...
Sau sự kiện kia, cô liền cùng An Lạp từ chức rồi.
Chuyện về sau của anh cùng Hạ Nhất Nhiễm, cô nhiều ít cũng đều hiểu biết một chút, có người nói, Hạ Nhất Nhiễm xảy ra tai nạn xe cộ, anh thấy chết mà không cứu, đều đã nhiều năm đi qua, Hạ Nhất Nhiễm vẫn là sống chết không rõ.
Hôm nay chủ đề phỏng vấn là -- Đường Hạo Nam vài năm nay, làm thế nào từ trong nghịch cảnh lại một lần nữa sáng lập ra một cái đế quốc buôn bán.
Nửa phần trước phần lớn những vấn đề cùng buôn bán có quan hệ, anh đắn đo có độ, nên đều nói, không nên nói, một chữ cũng không nói.
"Mami, mami, người tới nhanh nha, cái chú này rất đẹp trai!" Trong phòng khách sạn, một cô bé có máu tóc đen tuyền óng mượt, mặc toàn thân mặt áo ngủ lông hồng nhạt in hình phim hoạt hoạ, một đôi đen tuyền, vừa sáng vừa tròn, nhìn người đàn ông trên màn ảnh tivi, lớn tiếng kêu hô.
"Nini, con lại không ngoan, không được mami cho phép liền..." Người phụ nữ từ trong phòng đi ra, nhìn cô bé nhỏ đang ngồi trước tivi, cưng chiêu nói, nói còn chưa nói xong, liền dừng lại, trong TV là hình ảnh một khuôn mặt tuấn tú thành thục.
Hạ Nhất Nhiễm không nghĩ tới, sáu năm sau, lại cùng người này có cùng xuất hiện, là dưới tình huống như vậy.
Mặt không chút thay đổi, lòng như mặt hồ tĩnh lặng, tầm mắt của cô đã dời đến cô bé đáng yêu đang ở phía trước TV.
"Nini, còn chưa tới thời gian xem tivi, tại sao lại mở tivi rồi hả?" Cô đi tới trước mặt con gái ngồi xổm xuống, xoay người tiểu bảo bối lại, nhưng hai mắt tiểu bảo bối lại vẫn nhìn chăm chú xem tivi, trong cặp mắt to sáng trong kia, quả thực muốn nổi lên hình trái tim rồi.
Hạ Nhất Nhiễm bất đắc dĩ lắc đầu, cái Tiểu Hoa si này, liền thích xem soái ca.
Cô cầm lấy điều khiển từ xa, liền muốn tắt đi.
"Đường tổng, người vài năm nay cuộc sống tình cảm như thế nào? Có bạn gái chưa? Thuận tiện lộ ra không?" Giọng người dẫn chương trình truyền đến, Hạ Nhất Nhiễm liếc mắt một cái nhận ra Diêu Lộ trên TV, tại sao cô lại trở thành người dẫn chương trình rồi?
"Tôi độc thân, không bạn gái." Người đàn ông nhàn nhạt nói câu, nhìn màn ảnh, cặp con ngươi đen láy kia vừa lúc đối diện ánh mắt cô, Hạ Nhất Nhiễm hừ lạnh.
"Chú ơi, con cũng không có bạn trai đâu... Con sẽ làm bạn gái của chú, có được hay không?" Tiểu Hoa si nhìn màn hình tivi, nói từng chữ từng câu.
Hạ Nhất Nhiễm cười lắc đầu, tắt tivi.
"Tôi vẫn tìm cô ấy..."
Chỉ nghe TV tắt đi nháy mắt, có âm thanh quen thuộc mà xa lạ truyền đến, như là nghe lầm, cô đã ôm lấy con gái bảo bối.
"Tiểu Hoa si, cùng mami đi tắm bồn!" Người phụ nữ ôm cô bé đáng yêu vào phòng ngủ, chỉ chốc lát sau, hai mẹ con ngồi ở trong bồn tắm lớn to như vậy.
"Mami, trên bụng người tại sao lại có một con rết to như vậy đang nằm chứ?" Ngón tay nhỏ của tiểu bảo bối chỉ chỉ lên vết sẹo trên bụng cô, ngây thơ hỏi.
Người phụ nữ mỉm cười, "Đó là lúc mami sinh Nini tiểu bảo bối để lại đó, lúc ấy, con liền từ nơi này của mami, bị bác sĩ bắt ra tới!" Cô cưng chiều nựng hai gò má phấn nộn trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, cười nói.
"Mami, có đau hay không?" Một cô bé nhỏ xinh, xem ra ngây thơ, lại hiểu lắm chuyện, thân mật quan tâm hỏi.
Hạ Nhất Nhiễm vội vàng lắc đầu, "Chỉ cần Nini tiểu bảo bối tiếp tục ngoan ngoãn nghe mami mà nói, mami liền không đau rồi."
Tiểu bảo bối vội vàng leo đến bồn tắm lớn bên kia, ôm lấy một chân của cô, bàn tay bé nhỏ càng không ngừng xoa xoa, miệng nhỏ lại vẫn thổi khí nóng, biết chân của mami cực kỳ lạnh.
Hạ Nhất Nhiễm nhìn tiểu bảo bối quan tâm mình, ý cười trên khóe miệng càng sâu rồi...
Nhắm mắt lại khi đó, bên tai giống như còn vang vọng câu nói cuối cùng của người đàn ông đó trong TV.
Cô cười lạnh.
Con gái bảo bối đã ngủ thiếp đi, cô đặt con bé ở trên giường, chính mình bọc áo ngủ, rót ly rượu đỏ, ngồi trên sofa bên cạnh cửa sổ sát đất, nhìn cảnh đêm của cả thành phố này mà đã lâu chưa được nhìn thấy.
"Sùng Xuyên, đã lâu rồi..." Cô đứng lên, quan sát cảnh đêm, lẩm bẩm nói, rồi sau đó, đem rượu đỏ trong ly uống một hơi cạn sạch.
Thành phố này, đã không là dáng vẻ trước kia, phần lớn các nơi trong thành phố này đều đã hoàn toàn thay đổi, so với trước kia càng phát đạt, cũng bớt chút cái gì.
Hạ Nhất Nhiễm ôm con gái, ngồi ở trong chiếc Rolls-Royce sang trọng, vẫn nhìn ngoài cửa sổ.
Có chút tiêu chí tính chất kiến trúc, cần cẩn thận phân biệt, mới có thể nhận được.
"Phu nhân, đã đến trung tâm thương mại, vệ sĩ ở xung quanh, âm thầm bảo hộ người cùng tiểu thư, xin yên tâm." Người đàn ông ngồi ở phía trước, quay đầu, cung kính nói với cô.
"Không cần đi theo chúng tôi quá sát sao, tôi chỉ muốn mang Nini ra ngoài đi dạo." Hạ Nhất Nhiễm cười nói, xe đã chạy vào bãi đỗ xe dưới đất của trung tâm thương mại.
Chỉ chốc lát sau, hai mẹ con mặc áo gió kiểu dáng giống nhau, vào thang máy trung tâm thương mại.
"Mẹ, bên kia có cái chú đẹp trai, giống như một mực nhìn chúng ta..." Ngồi trong nhà hàng, tiểu bảo bối miệng ngậm ống hút, chỉ vào bên ngoài cửa sổ sát đất, như trẻ con nói, Hạ Nhất Nhiễm theo phương hướng ngón tay của con gái nhìn qua...
Tác giả :
Lâm Hy