Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Satan
Chương 23: Thương tâm
- Dì Trương, dì Trương, mở cửa. - Duy Nhất lảo đảo, nghiêng ngã, thật vất vả tới được nơi ở của dì Trương, giơ tay lên “bành bạch" vỗ cửa, mặc kệ nơi này yên tĩnh đến thế nào, mình có đang làm ồn tới những người xung quanh không.
- Dì Trương. . . . . . - Duy Nhất lo lắng gọi, nước mắt rơi dài trên má, tại sao bên trong không có động tĩnh gì? Chẳng lẽ dì Trương không có ở bên trong sao? Vậy thì bé nên đến nơi nào tìm?
- Tới, tới ngay - một lát sau, bên trong truyền ra có một cái chút âm thanh, ngay sau đó liền nghe tiếng bước chân cùng tiếng mở cửa.
Duy Nhất nghe được giọng nói kia lập tức ngừng khóc thút thít, giơ tay lên lau mồ hôi cùng nước mắt trên mặt, phấn chấn hơn đợi người trong nhà đi ra ngoài.
Trong lúc mông lung, Minh Dạ Tuyệt đã cảm thấy mình giống như đang nằm trong trong biển lửa, lại giống như đang nằm giữa vùng băng Tuyết lạnh giá. Một chốc lát anh nóng đến độ muốn rống giận, một lát lại lạnh đến độ anh muốn cắn chặt hàm răng. Lúc thì lại như đang ở trong lò nướng rất muốn đạp người khi lại lạnh lẽo đến cùng cực, lúc như thế anh lại rất muốn vật nhỏ truyền cho anh cảm giác ấm áp, lại không biết vì sao không thấy. Điều này làm cho anh càng thêm nóng nảy, ngủ càng thêm không yên ổn.
- Đồ đần, tới đây. - Minh Dạ Tuyệt nổi giận gầm lên một tiếng mở hai mắt ra, theo thói quen, cùng trực giác, bởi vì mỗi khi anh tỉnh lại chỉ cần nói như vậy, cái vật nhỏ kia lập tức xuất hiện trước mắt anh. Thế nhưng lần này vừa mở mắt, đập vào mi mắt anh lại là Minh Dạ Phạm.
- Cô bé đang ở đâu? - Minh Dạ Tuyệt chán ghét nhìn em trai mình một cái, quay đầu tìm kiếm vật nhỏ ồn ào của mình ở khắp nơi, không có bé anh ngủ không yên.
- Đồ đần kia đâu? - Minh Dạ Tuyệt dò xét một vòng không nhìn thấy người đâu, chân mày khóa sâu hơn.
- Cô bé đi ra ngoài. - Minh Dạ Phạm nghe anh vừa tỉnh lại tìm cô bé kia, mới đầu là cười lên rồi sao đó có điểm hơi lo lắng. Lúc nào thì ở trong lòng của Tuyệt cô bé kia có vị trí quan trọng như vậy?
Chỉ là, không cần gấp gáp, chỉ cần anh tỉnh là tốt rồi.
- Đi ra ngoài? Bé đi đến nơi nào rồi hả? - Minh Dạ Tuyệt nhìn một chút trên đồng hồ báo thức đầu giường nghi ngờ hỏi, buổi tối cô bé kia chưa bao giờ ra cửa, đã trễ thế này, bé lại muốn tới nơi nào?
- Không biết, em mới vừa rồi lúc tiến vào, chỉ thấy cô bé vội vã chạy ra ngoài, không biết bé phải đến nơi đâu. Anh nói có kỳ quái hay không, cô bé chạy với cái dáng vẻ như gặp quỷ vậy, tốc độ nhanh như bay đến độ em muốn nhìn theo cũng không nhìn kịp. Biết con bé hơn một năm, em còn không biết, thì ra là bé chạy nhanh như vậy! Tốc độ kia giống như là đang muốn chạy trốn vậy, nháy mắt cũng không trông thấy bóng người rồi, xem ra nhà chúng ta toàn là người giỏi chạy không. - Minh Dạ Phạm nói qua tình huống mới vừa rồi mình nhìn thấy, nhưng không có chú ý tới, lúc anh nói Duy Nhất chạy bán sống bán chết ra ngoài thì sắc mặt Minh Dạ Tuyệt liền trở nên âm trầm.
Minh Dạ Tuyệt từ từ nắm chặt đôi tay, ánh mắt trở nên âm u.
Lời nói của Minh Dạ Phạm làm cho anh nhớ tới mấy ngày trước, bé nói muốn đi xem mẹ của bé, bé nói bé có thể không đi học, nhưng bé muốn nhìn một chút mộ phần của mẹ mình. Mà anh nói:
- Cô là tôi mua được, cho nên, tất cả chuyện đều muốn nghe theo tôi. Tôi không cho phép, cô cũng đừng nghĩ sẽ đi. Trừ phi có một ngày tôi chết đi, cô liền có thể khôi phục tự do, muốn làm cái gì thì làm cái đó. Nhưng chỉ cần một ngày tôi không có chết, cô cũng đừng nghĩ tới việc rời xa tôi. Bởi vì tôi mua cô, mạng của cô chính là của tôi, cô không có quyền tự do của mình, cũng không được phép làm bất cứ chuyện gì.
Lúc ấy, anh cũng không biết tại sao mình phải nói như vậy, chỉ là cảm thấy như đó là chuyện đương nhiên, bé là người của anh, thì không thể rời khỏi anh. Khi đó, bé cũng không nói gì, anh còn tưởng rằng bé bỏ qua những ý nghĩ hoang đường ấy chứ. Lại không nghĩ rằng, thì ra là bé vẫn chưa từng buông tha những ý nghĩ kia.
Minh Dạ Tuyệt nhìn một chút bộ ngực quấn vải trắng, khổ sở cười một tiếng. Bé nhất định cho là anh đã chết? Bằng không cũng sẽ không vội vàng bỏ đi như vậy. Anh cho là, trong một năm nay trong lòng bé đã thật sự có anh, coi như không phải người thân thuộc, ít nhất cũng có thể là một chút tình bạn! Tối thiểu sẽ không giống cái loại phụ nữ độc ác, không chút do dự bỏ rơi anh. Anh cho là tiền có thể mua được lòng trung thành của bé, mua được sự cam tâm tình nguyện của bé. Thì ra là, tiền không mua được lòng của bé, anh không giữ được bé.
- Ha ha ha. . . . . . - Minh Dạ Tuyệt đột nhiên nở nụ cười, cười cuồng loạn, cười lạnh lùng.
Đứa bé chính là đứa bé, trước khi đi, cũng không nhìn một xem anh có thật sự chết chưa. Muốn chạy sao? Anh thật muốn xem bé có thể chạy đi đâu?
Tại sao anh có thể tin bé? Tại sao trong lòng anh lại muốn có bé? Trong lòng anh nếu như không muốn cho bé ở lại, không muốn ngày ngày đều nhìn thấy bóng dáng bé, có lẽ bây giờ trái tim của anh sẽ không bị thương như thế này.
Thương Tâm? Không, anh không có tâm, thì đâu có thương? Đây chẳng qua là vết thương mà thôi, người không có tâm như anh sao lại có cảm giác thương lòng được?
Minh Dạ Phạm nhìn anh mình đột nhiên cười, có chút kinh sợ. Anh thế nào? Trong tiếng cười của anh có sự thất vọng cùng chua xót, người khác nghe không hiểu, nhưng anh hiểu được. Anh ấy đang thất vọng cái gì? Đang chua xót cái gì?
Sau hồi lâu, Minh Dạ Tuyệt đột nhiên ngừng cười lại, chợt ngồi dậy xuống giường. Có thể là bởi vì mất quá nhiều máu, nên khi anh đứng lên thân thể có chút chao đảo, nhưng anh vẫn không có dừng lại, chăm chú nhìn chằm chằm phía trước, từ từ đi tới.
- Anh định đi đâu? Anh bây giờ vẫn không thể xuống giường. - Minh Dạ Phạm muốn đem anh trai mình kéo về trên giường, lại bị anh vươn tay ra ngăn lại, bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đi phía sau anh.
Bộ ngực đang bị thương của Minh Dạ Tuyệt bởi vì cử động của anh mà máu tươi lại bắt đầy rịn ra ngoài băng gạc. Dưới ánh đèn nó đẹp đẻ đến đáng sợ. Nhưng anh lại giống như chẳng hề cảm thấy đau đớn, chỉ từng bước, từng bước mà đi. Anh muốn đi tìm cái người can đảm dám chạy trốn kia trở về, mặc dù anh đối với bé có tình cảm hơn với những người khác, nhưng không thể cứ như vậy để bé chạy mất. Nếu như bị người khác biết chuyện này sẽ nghĩ anh như thế nào? Một người không có năng lực, ngay cả kẻ tôi tớ cũng quản không xong.
- Nhanh, Trương tẩu nhanh lên một chút a. -Duy Nhất đầu đầy mồ hôi lôi kéo tay dì Trương chạy vào đại sảnh.
- Được, dì biết rồi. - Dì Trương thở hổn hển nói, có thể là bởi vì bà đã lâu không có rèn luyện đi bộ, đoạn đường chạy tới, bà đều không theo kịp tốc độ của Duy Nhất.
- Ôi . . . . . – Dì Trương nhìn người nằm trên mặt đất bị ánh đèn sáng ngời chiếu vào kêu lên.
Một đường chạy tới, bên ngoài là tối đen như mực, bà căn bản không có thấy dáng vẻ của Duy Nhất. Hiện tại vừa đến đại sảnh, trong lúc vô tình thấy Duy Nhất đi phía sau mình, trên mặt sàn bóng loáng liền lưu lại những dấu chân nho nhỏ, dấu chân kia lại mang màu sắc đỏ tươi, nhìn kỹ mới biết đó là máu.
- Chân con có sao không? Thế nào thành ra như vậy rồi hả ? - Dì Trương kéo Duy Nhất lại, cúi người kiểm tra chân của bé, trên mặt chân tràn đầy vết thương, những đường tơ máu nhỏ không ngừng rỉ ra. Vậy hẳn là khi bé đi tìm bà, bị các bụi cỏ ven đường quẹt làm bị thương? Nhìn bàn chân nhỏ thảm hại đến không đành lòng nhìn, cặp chân kia để trần sẽ là như thế nào?.
- Dì Trương, con không sao, chúng ta tới nên lên lầu xem anh Tuyệt thế nào được không ạ. – Đang lúc dì Trương đem tay đưa đến chân bé, Duy Nhất đột nhiên lui về phía sau hai bước, tránh đi sự tiếp xúcc của bà, vội vàng kéo tay bà nói.
- Nhưng. . . . . . - Dì Trương đứng lên, đau lòng nhìn cái chân đầy máu trên mặt đất, cổ họng đau rát.
Tại sao đứa nhỏ này cũng không vì mình suy nghĩ một chút?
- Con không sao, chúng ta trước nên đi xem anh Tuyệt như thế nào, mau á..., mau đi ạ - Duy Nhất thúc giục đẩy thân thể của bà đi lên lầu, mà dì Trương lại là không yên lòng quay đầu lại nhìn bé.
Người ở phía sau đẩy, người ở phía trước đau lòng, những người khác xem cảnh này, lại giống như dì Trương đang lôi kéo Duy Nhất đi .
- Thế nào? Bị bắt trở lại? Không muốn trở lại tôi chỗ này thật sao? – Thời điểm họ xô đẩy, một giọng nói như từ trong địa ngục lạnh lẽo từ trên lầu truyền xuống.
- Dì Trương. . . . . . - Duy Nhất lo lắng gọi, nước mắt rơi dài trên má, tại sao bên trong không có động tĩnh gì? Chẳng lẽ dì Trương không có ở bên trong sao? Vậy thì bé nên đến nơi nào tìm?
- Tới, tới ngay - một lát sau, bên trong truyền ra có một cái chút âm thanh, ngay sau đó liền nghe tiếng bước chân cùng tiếng mở cửa.
Duy Nhất nghe được giọng nói kia lập tức ngừng khóc thút thít, giơ tay lên lau mồ hôi cùng nước mắt trên mặt, phấn chấn hơn đợi người trong nhà đi ra ngoài.
Trong lúc mông lung, Minh Dạ Tuyệt đã cảm thấy mình giống như đang nằm trong trong biển lửa, lại giống như đang nằm giữa vùng băng Tuyết lạnh giá. Một chốc lát anh nóng đến độ muốn rống giận, một lát lại lạnh đến độ anh muốn cắn chặt hàm răng. Lúc thì lại như đang ở trong lò nướng rất muốn đạp người khi lại lạnh lẽo đến cùng cực, lúc như thế anh lại rất muốn vật nhỏ truyền cho anh cảm giác ấm áp, lại không biết vì sao không thấy. Điều này làm cho anh càng thêm nóng nảy, ngủ càng thêm không yên ổn.
- Đồ đần, tới đây. - Minh Dạ Tuyệt nổi giận gầm lên một tiếng mở hai mắt ra, theo thói quen, cùng trực giác, bởi vì mỗi khi anh tỉnh lại chỉ cần nói như vậy, cái vật nhỏ kia lập tức xuất hiện trước mắt anh. Thế nhưng lần này vừa mở mắt, đập vào mi mắt anh lại là Minh Dạ Phạm.
- Cô bé đang ở đâu? - Minh Dạ Tuyệt chán ghét nhìn em trai mình một cái, quay đầu tìm kiếm vật nhỏ ồn ào của mình ở khắp nơi, không có bé anh ngủ không yên.
- Đồ đần kia đâu? - Minh Dạ Tuyệt dò xét một vòng không nhìn thấy người đâu, chân mày khóa sâu hơn.
- Cô bé đi ra ngoài. - Minh Dạ Phạm nghe anh vừa tỉnh lại tìm cô bé kia, mới đầu là cười lên rồi sao đó có điểm hơi lo lắng. Lúc nào thì ở trong lòng của Tuyệt cô bé kia có vị trí quan trọng như vậy?
Chỉ là, không cần gấp gáp, chỉ cần anh tỉnh là tốt rồi.
- Đi ra ngoài? Bé đi đến nơi nào rồi hả? - Minh Dạ Tuyệt nhìn một chút trên đồng hồ báo thức đầu giường nghi ngờ hỏi, buổi tối cô bé kia chưa bao giờ ra cửa, đã trễ thế này, bé lại muốn tới nơi nào?
- Không biết, em mới vừa rồi lúc tiến vào, chỉ thấy cô bé vội vã chạy ra ngoài, không biết bé phải đến nơi đâu. Anh nói có kỳ quái hay không, cô bé chạy với cái dáng vẻ như gặp quỷ vậy, tốc độ nhanh như bay đến độ em muốn nhìn theo cũng không nhìn kịp. Biết con bé hơn một năm, em còn không biết, thì ra là bé chạy nhanh như vậy! Tốc độ kia giống như là đang muốn chạy trốn vậy, nháy mắt cũng không trông thấy bóng người rồi, xem ra nhà chúng ta toàn là người giỏi chạy không. - Minh Dạ Phạm nói qua tình huống mới vừa rồi mình nhìn thấy, nhưng không có chú ý tới, lúc anh nói Duy Nhất chạy bán sống bán chết ra ngoài thì sắc mặt Minh Dạ Tuyệt liền trở nên âm trầm.
Minh Dạ Tuyệt từ từ nắm chặt đôi tay, ánh mắt trở nên âm u.
Lời nói của Minh Dạ Phạm làm cho anh nhớ tới mấy ngày trước, bé nói muốn đi xem mẹ của bé, bé nói bé có thể không đi học, nhưng bé muốn nhìn một chút mộ phần của mẹ mình. Mà anh nói:
- Cô là tôi mua được, cho nên, tất cả chuyện đều muốn nghe theo tôi. Tôi không cho phép, cô cũng đừng nghĩ sẽ đi. Trừ phi có một ngày tôi chết đi, cô liền có thể khôi phục tự do, muốn làm cái gì thì làm cái đó. Nhưng chỉ cần một ngày tôi không có chết, cô cũng đừng nghĩ tới việc rời xa tôi. Bởi vì tôi mua cô, mạng của cô chính là của tôi, cô không có quyền tự do của mình, cũng không được phép làm bất cứ chuyện gì.
Lúc ấy, anh cũng không biết tại sao mình phải nói như vậy, chỉ là cảm thấy như đó là chuyện đương nhiên, bé là người của anh, thì không thể rời khỏi anh. Khi đó, bé cũng không nói gì, anh còn tưởng rằng bé bỏ qua những ý nghĩ hoang đường ấy chứ. Lại không nghĩ rằng, thì ra là bé vẫn chưa từng buông tha những ý nghĩ kia.
Minh Dạ Tuyệt nhìn một chút bộ ngực quấn vải trắng, khổ sở cười một tiếng. Bé nhất định cho là anh đã chết? Bằng không cũng sẽ không vội vàng bỏ đi như vậy. Anh cho là, trong một năm nay trong lòng bé đã thật sự có anh, coi như không phải người thân thuộc, ít nhất cũng có thể là một chút tình bạn! Tối thiểu sẽ không giống cái loại phụ nữ độc ác, không chút do dự bỏ rơi anh. Anh cho là tiền có thể mua được lòng trung thành của bé, mua được sự cam tâm tình nguyện của bé. Thì ra là, tiền không mua được lòng của bé, anh không giữ được bé.
- Ha ha ha. . . . . . - Minh Dạ Tuyệt đột nhiên nở nụ cười, cười cuồng loạn, cười lạnh lùng.
Đứa bé chính là đứa bé, trước khi đi, cũng không nhìn một xem anh có thật sự chết chưa. Muốn chạy sao? Anh thật muốn xem bé có thể chạy đi đâu?
Tại sao anh có thể tin bé? Tại sao trong lòng anh lại muốn có bé? Trong lòng anh nếu như không muốn cho bé ở lại, không muốn ngày ngày đều nhìn thấy bóng dáng bé, có lẽ bây giờ trái tim của anh sẽ không bị thương như thế này.
Thương Tâm? Không, anh không có tâm, thì đâu có thương? Đây chẳng qua là vết thương mà thôi, người không có tâm như anh sao lại có cảm giác thương lòng được?
Minh Dạ Phạm nhìn anh mình đột nhiên cười, có chút kinh sợ. Anh thế nào? Trong tiếng cười của anh có sự thất vọng cùng chua xót, người khác nghe không hiểu, nhưng anh hiểu được. Anh ấy đang thất vọng cái gì? Đang chua xót cái gì?
Sau hồi lâu, Minh Dạ Tuyệt đột nhiên ngừng cười lại, chợt ngồi dậy xuống giường. Có thể là bởi vì mất quá nhiều máu, nên khi anh đứng lên thân thể có chút chao đảo, nhưng anh vẫn không có dừng lại, chăm chú nhìn chằm chằm phía trước, từ từ đi tới.
- Anh định đi đâu? Anh bây giờ vẫn không thể xuống giường. - Minh Dạ Phạm muốn đem anh trai mình kéo về trên giường, lại bị anh vươn tay ra ngăn lại, bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đi phía sau anh.
Bộ ngực đang bị thương của Minh Dạ Tuyệt bởi vì cử động của anh mà máu tươi lại bắt đầy rịn ra ngoài băng gạc. Dưới ánh đèn nó đẹp đẻ đến đáng sợ. Nhưng anh lại giống như chẳng hề cảm thấy đau đớn, chỉ từng bước, từng bước mà đi. Anh muốn đi tìm cái người can đảm dám chạy trốn kia trở về, mặc dù anh đối với bé có tình cảm hơn với những người khác, nhưng không thể cứ như vậy để bé chạy mất. Nếu như bị người khác biết chuyện này sẽ nghĩ anh như thế nào? Một người không có năng lực, ngay cả kẻ tôi tớ cũng quản không xong.
- Nhanh, Trương tẩu nhanh lên một chút a. -Duy Nhất đầu đầy mồ hôi lôi kéo tay dì Trương chạy vào đại sảnh.
- Được, dì biết rồi. - Dì Trương thở hổn hển nói, có thể là bởi vì bà đã lâu không có rèn luyện đi bộ, đoạn đường chạy tới, bà đều không theo kịp tốc độ của Duy Nhất.
- Ôi . . . . . – Dì Trương nhìn người nằm trên mặt đất bị ánh đèn sáng ngời chiếu vào kêu lên.
Một đường chạy tới, bên ngoài là tối đen như mực, bà căn bản không có thấy dáng vẻ của Duy Nhất. Hiện tại vừa đến đại sảnh, trong lúc vô tình thấy Duy Nhất đi phía sau mình, trên mặt sàn bóng loáng liền lưu lại những dấu chân nho nhỏ, dấu chân kia lại mang màu sắc đỏ tươi, nhìn kỹ mới biết đó là máu.
- Chân con có sao không? Thế nào thành ra như vậy rồi hả ? - Dì Trương kéo Duy Nhất lại, cúi người kiểm tra chân của bé, trên mặt chân tràn đầy vết thương, những đường tơ máu nhỏ không ngừng rỉ ra. Vậy hẳn là khi bé đi tìm bà, bị các bụi cỏ ven đường quẹt làm bị thương? Nhìn bàn chân nhỏ thảm hại đến không đành lòng nhìn, cặp chân kia để trần sẽ là như thế nào?.
- Dì Trương, con không sao, chúng ta tới nên lên lầu xem anh Tuyệt thế nào được không ạ. – Đang lúc dì Trương đem tay đưa đến chân bé, Duy Nhất đột nhiên lui về phía sau hai bước, tránh đi sự tiếp xúcc của bà, vội vàng kéo tay bà nói.
- Nhưng. . . . . . - Dì Trương đứng lên, đau lòng nhìn cái chân đầy máu trên mặt đất, cổ họng đau rát.
Tại sao đứa nhỏ này cũng không vì mình suy nghĩ một chút?
- Con không sao, chúng ta trước nên đi xem anh Tuyệt như thế nào, mau á..., mau đi ạ - Duy Nhất thúc giục đẩy thân thể của bà đi lên lầu, mà dì Trương lại là không yên lòng quay đầu lại nhìn bé.
Người ở phía sau đẩy, người ở phía trước đau lòng, những người khác xem cảnh này, lại giống như dì Trương đang lôi kéo Duy Nhất đi .
- Thế nào? Bị bắt trở lại? Không muốn trở lại tôi chỗ này thật sao? – Thời điểm họ xô đẩy, một giọng nói như từ trong địa ngục lạnh lẽo từ trên lầu truyền xuống.
Tác giả :
Tử Yên Phiêu Miểu