Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Satan
Chương 22: Cố chấp chạy
- Ngu ngốc, đồ đần!
Lúc Duy Nhất sắp tin tưởng những điều Minh Dạ Phạm nói, bên tai truyền tới một giọng nói khàn khàn, dù âm thanh rất nhỏ nhưng đủ làm cho những người trong phòng đều nghe được, khiến cho thân thể bé lại trở nên cứng ngắc. Hi vọng những điều bé nghe là lầm, như vậy bé có thể thuyết phục chính mình chỉ là mộng.
Minh Dạ Phạm nghe được giọng nói kia, liền quay đầu nhìn người đang nằm trên giường, chỉ thấy người đó nhắm chặt hai mắt, tay vô lực vung lên, giống như là muốn bắt cái gì. Khóe môi hơi nhúc nhích, một mực la “ngu ngốc".
Cúi đầu xem một chút Duy Nhất đang nằm trong ngực mình, quay đầu lại nhìn người trên giường. Minh Dạ Phạm thở dài một cái, anh biết, cái người Tuyệt luôn miệng chửi ngu ngốc lúc này chính là người đứng ở trước mặt anh. Vốn là anh còn muốn đem Duy Nhất đến nghỉ ngơi ở một nơi khác, đợi ngày mai Minh Dạ Tuyệt ổn định hơn một chút, mới để cho bé tới đây, khi đó bé cũng sẽ không quá sợ nữa. Nhưng hiện tại xem ra không được rồi.
Tuyệt, trong cơn hôn mê vẫn nghĩ tới sự tồn tại của bé, vậy anh chẳng thể mang Duy Nhất đi, thà để cho bé khóc thút thít ở đây, như vậy cũng không khiến cho người nằm trên giường lo lắng thêm. Hiện tại anh chỉ có thể chọn người nằm trên giường mà thôi.
- Duy Nhất, anh Tuyệt đang gọi em đó, chúng ta qua đó với anh Tuyệt có được không? - Minh Dạ Phạm buông lỏng người trong ngực ra, nhẹ nhàng nâng mặt của bé lên, dịu dàng hỏi.
- Dạ. - Duy Nhất gật đầu một cái, nếu anh Tuyệt gọi bé, bé đương nhiên là muốn ở bên cạnh anh.
- Đừng sợ, giống như em nói, em là đang nằm mơ. Hiện tại anh Tuyệt của em bị thương, em sẽ chăm sóc thật tốt cho anh ấy, đúng không? - Minh Dạ Phạm nhẹ nhàng hỏi. Anh cũng không muốn để cho bé thấy Minh Dạ Tuyệt bị thương, nhưng hiện tại không có lựa chọn nào khác. Một người vừa cứu anh từ trong nguy hiểm và việc làm một đứa bé sợ máu tanh, anh chỉ có thể lựa chọn người trước mặt.
Anh luôn cho rằng, trong lòng Tuyệt bé và mọi người không giống nhau, bằng không sẽ không khiến bé ở bên cạnh anh hơn một năm như vậy. Trong một năm nay, Tuyệt từ từ biết cười cũng bởi vì bé. Thường xuyên nổi giận cũng bởi vì bé. Như vậy, hiện tại anh bị thương cũng cần có bé, bé nhất định phải ở bên cạnh anh.
- Em sẽ chăm sóc anh ấy ạ. - Duy nhất trịnh trọng gật đầu một cái, bé đương nhiên có thể chăm sóc anh rồi.
- Ừ. - Minh Dạ Phạm nhìn một chút vẻ mặt kiên quyết của bé, dắt tay nhỏ của bé, cùng với bé đi đến bên giường của Tuyệt.
Duy Nhất nhìn người nằm trên giường mặt trắng bệch, môi anh khẽ giương lên nhưng khô khốc, không có một chút sức sống nào.
Nhìn anh như thế, lòng của bé đột nhiên lại đau đớn, tay nhè nhẹ lau mặt của anh. Cảm giác lạnh lẽo lập tức theo lòng bàn tay vọt ra toàn thân thể.
Mặt của anh thật mát, so với trước kia bất cứ chỗ nào trên cơ thể anh cũng lạnh, có phải anh cũng giống như mẹ của bé muốn rời bỏ bé hay không? Không... không được như thế.
Bởi vì cảm nhận được sự lạnh lẽo ấy, Duy Nhất rốt cuộc cũng xác định tất cả không phải là mộng, mộng nào chân thật đến như vậy?
- Em. . . . . . sẽ chăm sóc thật tốt anh ấy chứ?
Minh Dạ Phạm nhìn tay run rẩy của bé, mặt mày trắng bệch giống như người trên giường, trong lòng có chút lo lắng. Nhưng bây giờ anh lại không thể để cho bé rời đi. Bởi vì lúc tay bé chạm vào mặt Minh Dạ Tuyệt, anh nhìn thấy vẻ mặt đang căng thẳng của Tuyệt từ từ buông lỏng, khóe môi thậm chí lộ ra một nụ cười. . . . Cũng vì lý do này, anh càng không cho bé rời đi.
Thật ra thì lo lắng của anh là dư thừa, hiện tại coi như muốn mang Duy Nhất đi chỗ khác, chắc chắn bé cũng sẽ không chịu rời đi.
Duy Nhất nhìn mặt mũi tái nhợt của anh, sững sờ một lúc lâu, mới thận trọng thu hồi cánh tay đang chạm vào mặt anh, động tác kia nhẹ nhàng giống như là sợ không cẩn thận sẽ đánh thức anh vậy.
- Ngu ngốc, trở lại cho tôi. - Duy Nhất mới vừa thu tay của mình về, cái người nãy giờ chưa từng mở mắt đột nhiên nhăn mày, ra lệnh. Khẩu khí kia cậy mạnh mà vô lực, nhưng trong giọng nói có sự hốt hoảng rõ ràng.
- Anh Tuyệt, em không đi, trên người của anh thật mát, em muốn truyền hơn ấm của em cho anh được không? - Duy Nhất nghe được lời nói của anh, nhẹ nhàng ngồi sát bên cạnh anh và nói, giọng nói êm ái làm cho người đang nóng nãy kia dẫn dịu lại.
- Hừ. - Anh nhắm mắt lại nhẹ nhàng “hừ" một tiếng, giống như không có chút nào quan tâm bé có ở lại hay không. Bởi vì anh hiểu rõ, cho tới bây giờ cái đồ đần này đều biết giữ lời hứa, những gì bé nói chưa khi nào không thực hiện. Coi như ở trong lúc mộng, anh cũng tin lời của bé.
Duy Nhất thấy anh không hề lên tiếng nữa, vì vậy đi tới bên kia giường, từ từ bò lên. Bé nhẹ nhàng vén chăn, kéo cánh tay anh ra, nằm ở trên khuỷu tay anh, cố gắng tránh vết thương ở trước ngực của anh, thân thể dán thật chặt vào cơ thể lạnh lẽo của anh, chân cũng choàng qua, dùng hơi nóng thân thể mình sưởi ấm cho anh.
Minh Dạ Phạm nhìn hai người đang nằm trên giường, nơi cổ họng có chút đau rát, anh chưa từng gặp qua bộ dạng như thế này của hai người, cũng không gặp qua chuyện Minh Dạ Tuyệt chịu ngủ cùng người khác. Hình ảnh bọn họ ôm nhau xem ra rất hài hòa và ấm áp làm cho người ta chỉ muốn khóc vì cảm động.
Hai người tựa sát vào nhau, không chỉ có Minh Dạ Phạm mà mấy người áo đen đứng bên cạnh cũng im lặng, bọn họ giống như cũng cảm nhận lây sự ấm áp ấy mà lòng chua xót, tâm ẩn hiện lộ ra vẻ xúc động, hình ảnh cậu chủ như thế họ chưa từng thấy qua. Bọn họ cho là cậu chủ vĩnh viễn đều là cao cao tại thượng, lạnh khốc không ai có thể chạm vào được. Nhưng bây giờ, chẳng thấy anh có vẻ gì lạnh lùng gì cả, dường như khí lạnh trên người biến mất hoàn toàn, bây giờ anh giống như một người bình thường vậy, lẳng lặng nằm, an ổn ngủ.
Tay Minh Dạ Phạm nhẹ nhàng giơ lên, khiến những người áo đen đang choáng váng vì cảnh tượng trước mặt im lặng đi ra ngoài, anh cũng từ từ đi ra ngoài, vì bọn họ đóng cửa lại.
Nơi này không nên có người quấy rầy .
Trong phòng khôi phục hoàn toàn vẻ yên tĩnh, trừ tiếng hít thở nhẹ nhàng của hai người, không còn có bất kỳ âm thanh nào khác. Chỉ có sao trên trời đang nhìn bọn họ, lẳng lặng cầu nguyện, sau này hai người sẽ là hạnh phúc.
Tay Duy Nhất vững vàng vịn anh, nháy mắt một cái cũng không thèm nháy chăm chú nhìn anh, không dám có bất kỳ một tia thư giãn nào, bé không dám ngủ, bé sợ sẽ xảy ra những chuyện giống như mẹ bé. Từ từ, bé phát hiện thân thể Minh Dạ Tuyệt có chút ấm áp, không hề lạnh lẽo như mới vừa rồi. Tâm cũng liền từ từ buông xuống, nhắm mắt lại ngủ cùng anh.
Nửa đêm, Duy Nhất đột nhiên tỉnh lại, bởi vì bé cảm thấy trên người nóng quá, đó không phải là nhiệt độ ấm áp mà như một cái lò lửa, làm cho bé ngủ cũng không an ổn.
Bé nhanh chóng ngồi dậy, phát hiện đó không phải là cháy nhà mà chính là nhiệt độ của cơ thể người, trong lòng một hồi mê mang, tại sao bé lại cảm thấy nóng như vậy? Từ từ, bé phát hiện, nguồn nhiệt này hình như là đến từ người bên cạnh. Cúi đầu nhìn về phía người bên cạnh, chỉ thấy gương mặt của anh đỏ bừng, cái trán cùng chóp mũi toàn là mồ hôi hột, hô hấp cũng biến thành dồn dập. Duỗi tay lần mò mới phát hiện trên người của anh vô cùng nóng .
- Ôi, anh sốt rồi. - Duy Nhất thở nhẹ một tiếng, trước kia bé cũng đã bị sốt, biết mùi vị đó. Cũng nghe dì Trương nói qua, một khi người ta bị sốt lên nếu như không kịp thời hạ sốt, sẽ biến thành người ngốc. Bé sợ anh Tuyệt của bé sẽ biến thành người ngu ngốc.
Vậy phải làm sao bây giờ? Bé cố gắng nhớ lại thời điểm bé phát sốt thì làm thế nào, đúng rồi, khi đó hình như là anh Tuyệt cho bé uống chút thuốc, mới khá lên được. Nhưng thuốc đó ở nơi nào? Bé phải tìm thuốc ở đâu?
Duy Nhất vội vã xoay quanh, nhưng vẫn không nghĩ ra biện pháp gì, đột nhiên bé nhớ tới, trước kia bé uống những thuốc kia đều là dì Trương lấy giúp, dì ấy chắc sẽ biết thuốc để đâu chứ?
Nghĩ tới đây, Duy Nhất không do dự nữa lập tức nhảy xuống giường, mở cửa chân không ngừng chạy ra ngoài.
Lúc Duy Nhất vừa chạy xuống lầu, ở một căn phòng khác, cửa phòng lại đột nhiên mở ra.
Đã trễ thế này, bé đến đây là đi đến nơi nào?
Minh Dạ Phạm nghi ngờ nhìn cái người bóng dáng vội vã chạy mất, xoay người đi vào nơi Duy Nhất vừa bước ra. Mới vừa rồi anh không hề rời khỏi nơi này. Dù sao Duy Nhất cũng là một đứa bé, Minh Dạ Tuyệt bệnh tình ngộ nhỡ chuyển xấu, bé sẽ chăm sóc không được, cho nên anh vẫn ở lại, đi nằm ngủ ở gian phòng bên cạnh.
Trong rừng âm u, trên đường nhỏ, có một bóng dáng nho nhỏ đang nhanh chóng chạy, hơi gió đêm thổi qua, thổi lên sợi tóc xốc xếch của bé, không khí lạnh lẽo làm cho người ta phát run, trong rừng cây thỉnh thoảng phát ra âm thanh kỳ quái, làm người ta kinh sợ. Nhưng tất cả những thứ này từ đầu đến cuối không có ảnh hưởng bé. Trên đầu của bé đã rỉ ra mồ hôi hột, thời điểm bé chạy đi. Cái chân nhỏ không cận thận liền ngã xuống, đường đá liền lên một những vết màu đen, không biết là mồ hôi hay là vết máu.
Duy Nhất mượn ánh sao yếu ớt, ở đường đá lồi lõm cố gắng chạy. Chân không biết từ lúc nào bị quẹt nên bị thương, chảy máu, bé lại không hề phát hiện. Bé chỉ biết, hiện tại bé muốn tìm dì Trương, bé phải cứu anh Tuyệt.
Lúc Duy Nhất sắp tin tưởng những điều Minh Dạ Phạm nói, bên tai truyền tới một giọng nói khàn khàn, dù âm thanh rất nhỏ nhưng đủ làm cho những người trong phòng đều nghe được, khiến cho thân thể bé lại trở nên cứng ngắc. Hi vọng những điều bé nghe là lầm, như vậy bé có thể thuyết phục chính mình chỉ là mộng.
Minh Dạ Phạm nghe được giọng nói kia, liền quay đầu nhìn người đang nằm trên giường, chỉ thấy người đó nhắm chặt hai mắt, tay vô lực vung lên, giống như là muốn bắt cái gì. Khóe môi hơi nhúc nhích, một mực la “ngu ngốc".
Cúi đầu xem một chút Duy Nhất đang nằm trong ngực mình, quay đầu lại nhìn người trên giường. Minh Dạ Phạm thở dài một cái, anh biết, cái người Tuyệt luôn miệng chửi ngu ngốc lúc này chính là người đứng ở trước mặt anh. Vốn là anh còn muốn đem Duy Nhất đến nghỉ ngơi ở một nơi khác, đợi ngày mai Minh Dạ Tuyệt ổn định hơn một chút, mới để cho bé tới đây, khi đó bé cũng sẽ không quá sợ nữa. Nhưng hiện tại xem ra không được rồi.
Tuyệt, trong cơn hôn mê vẫn nghĩ tới sự tồn tại của bé, vậy anh chẳng thể mang Duy Nhất đi, thà để cho bé khóc thút thít ở đây, như vậy cũng không khiến cho người nằm trên giường lo lắng thêm. Hiện tại anh chỉ có thể chọn người nằm trên giường mà thôi.
- Duy Nhất, anh Tuyệt đang gọi em đó, chúng ta qua đó với anh Tuyệt có được không? - Minh Dạ Phạm buông lỏng người trong ngực ra, nhẹ nhàng nâng mặt của bé lên, dịu dàng hỏi.
- Dạ. - Duy Nhất gật đầu một cái, nếu anh Tuyệt gọi bé, bé đương nhiên là muốn ở bên cạnh anh.
- Đừng sợ, giống như em nói, em là đang nằm mơ. Hiện tại anh Tuyệt của em bị thương, em sẽ chăm sóc thật tốt cho anh ấy, đúng không? - Minh Dạ Phạm nhẹ nhàng hỏi. Anh cũng không muốn để cho bé thấy Minh Dạ Tuyệt bị thương, nhưng hiện tại không có lựa chọn nào khác. Một người vừa cứu anh từ trong nguy hiểm và việc làm một đứa bé sợ máu tanh, anh chỉ có thể lựa chọn người trước mặt.
Anh luôn cho rằng, trong lòng Tuyệt bé và mọi người không giống nhau, bằng không sẽ không khiến bé ở bên cạnh anh hơn một năm như vậy. Trong một năm nay, Tuyệt từ từ biết cười cũng bởi vì bé. Thường xuyên nổi giận cũng bởi vì bé. Như vậy, hiện tại anh bị thương cũng cần có bé, bé nhất định phải ở bên cạnh anh.
- Em sẽ chăm sóc anh ấy ạ. - Duy nhất trịnh trọng gật đầu một cái, bé đương nhiên có thể chăm sóc anh rồi.
- Ừ. - Minh Dạ Phạm nhìn một chút vẻ mặt kiên quyết của bé, dắt tay nhỏ của bé, cùng với bé đi đến bên giường của Tuyệt.
Duy Nhất nhìn người nằm trên giường mặt trắng bệch, môi anh khẽ giương lên nhưng khô khốc, không có một chút sức sống nào.
Nhìn anh như thế, lòng của bé đột nhiên lại đau đớn, tay nhè nhẹ lau mặt của anh. Cảm giác lạnh lẽo lập tức theo lòng bàn tay vọt ra toàn thân thể.
Mặt của anh thật mát, so với trước kia bất cứ chỗ nào trên cơ thể anh cũng lạnh, có phải anh cũng giống như mẹ của bé muốn rời bỏ bé hay không? Không... không được như thế.
Bởi vì cảm nhận được sự lạnh lẽo ấy, Duy Nhất rốt cuộc cũng xác định tất cả không phải là mộng, mộng nào chân thật đến như vậy?
- Em. . . . . . sẽ chăm sóc thật tốt anh ấy chứ?
Minh Dạ Phạm nhìn tay run rẩy của bé, mặt mày trắng bệch giống như người trên giường, trong lòng có chút lo lắng. Nhưng bây giờ anh lại không thể để cho bé rời đi. Bởi vì lúc tay bé chạm vào mặt Minh Dạ Tuyệt, anh nhìn thấy vẻ mặt đang căng thẳng của Tuyệt từ từ buông lỏng, khóe môi thậm chí lộ ra một nụ cười. . . . Cũng vì lý do này, anh càng không cho bé rời đi.
Thật ra thì lo lắng của anh là dư thừa, hiện tại coi như muốn mang Duy Nhất đi chỗ khác, chắc chắn bé cũng sẽ không chịu rời đi.
Duy Nhất nhìn mặt mũi tái nhợt của anh, sững sờ một lúc lâu, mới thận trọng thu hồi cánh tay đang chạm vào mặt anh, động tác kia nhẹ nhàng giống như là sợ không cẩn thận sẽ đánh thức anh vậy.
- Ngu ngốc, trở lại cho tôi. - Duy Nhất mới vừa thu tay của mình về, cái người nãy giờ chưa từng mở mắt đột nhiên nhăn mày, ra lệnh. Khẩu khí kia cậy mạnh mà vô lực, nhưng trong giọng nói có sự hốt hoảng rõ ràng.
- Anh Tuyệt, em không đi, trên người của anh thật mát, em muốn truyền hơn ấm của em cho anh được không? - Duy Nhất nghe được lời nói của anh, nhẹ nhàng ngồi sát bên cạnh anh và nói, giọng nói êm ái làm cho người đang nóng nãy kia dẫn dịu lại.
- Hừ. - Anh nhắm mắt lại nhẹ nhàng “hừ" một tiếng, giống như không có chút nào quan tâm bé có ở lại hay không. Bởi vì anh hiểu rõ, cho tới bây giờ cái đồ đần này đều biết giữ lời hứa, những gì bé nói chưa khi nào không thực hiện. Coi như ở trong lúc mộng, anh cũng tin lời của bé.
Duy Nhất thấy anh không hề lên tiếng nữa, vì vậy đi tới bên kia giường, từ từ bò lên. Bé nhẹ nhàng vén chăn, kéo cánh tay anh ra, nằm ở trên khuỷu tay anh, cố gắng tránh vết thương ở trước ngực của anh, thân thể dán thật chặt vào cơ thể lạnh lẽo của anh, chân cũng choàng qua, dùng hơi nóng thân thể mình sưởi ấm cho anh.
Minh Dạ Phạm nhìn hai người đang nằm trên giường, nơi cổ họng có chút đau rát, anh chưa từng gặp qua bộ dạng như thế này của hai người, cũng không gặp qua chuyện Minh Dạ Tuyệt chịu ngủ cùng người khác. Hình ảnh bọn họ ôm nhau xem ra rất hài hòa và ấm áp làm cho người ta chỉ muốn khóc vì cảm động.
Hai người tựa sát vào nhau, không chỉ có Minh Dạ Phạm mà mấy người áo đen đứng bên cạnh cũng im lặng, bọn họ giống như cũng cảm nhận lây sự ấm áp ấy mà lòng chua xót, tâm ẩn hiện lộ ra vẻ xúc động, hình ảnh cậu chủ như thế họ chưa từng thấy qua. Bọn họ cho là cậu chủ vĩnh viễn đều là cao cao tại thượng, lạnh khốc không ai có thể chạm vào được. Nhưng bây giờ, chẳng thấy anh có vẻ gì lạnh lùng gì cả, dường như khí lạnh trên người biến mất hoàn toàn, bây giờ anh giống như một người bình thường vậy, lẳng lặng nằm, an ổn ngủ.
Tay Minh Dạ Phạm nhẹ nhàng giơ lên, khiến những người áo đen đang choáng váng vì cảnh tượng trước mặt im lặng đi ra ngoài, anh cũng từ từ đi ra ngoài, vì bọn họ đóng cửa lại.
Nơi này không nên có người quấy rầy .
Trong phòng khôi phục hoàn toàn vẻ yên tĩnh, trừ tiếng hít thở nhẹ nhàng của hai người, không còn có bất kỳ âm thanh nào khác. Chỉ có sao trên trời đang nhìn bọn họ, lẳng lặng cầu nguyện, sau này hai người sẽ là hạnh phúc.
Tay Duy Nhất vững vàng vịn anh, nháy mắt một cái cũng không thèm nháy chăm chú nhìn anh, không dám có bất kỳ một tia thư giãn nào, bé không dám ngủ, bé sợ sẽ xảy ra những chuyện giống như mẹ bé. Từ từ, bé phát hiện thân thể Minh Dạ Tuyệt có chút ấm áp, không hề lạnh lẽo như mới vừa rồi. Tâm cũng liền từ từ buông xuống, nhắm mắt lại ngủ cùng anh.
Nửa đêm, Duy Nhất đột nhiên tỉnh lại, bởi vì bé cảm thấy trên người nóng quá, đó không phải là nhiệt độ ấm áp mà như một cái lò lửa, làm cho bé ngủ cũng không an ổn.
Bé nhanh chóng ngồi dậy, phát hiện đó không phải là cháy nhà mà chính là nhiệt độ của cơ thể người, trong lòng một hồi mê mang, tại sao bé lại cảm thấy nóng như vậy? Từ từ, bé phát hiện, nguồn nhiệt này hình như là đến từ người bên cạnh. Cúi đầu nhìn về phía người bên cạnh, chỉ thấy gương mặt của anh đỏ bừng, cái trán cùng chóp mũi toàn là mồ hôi hột, hô hấp cũng biến thành dồn dập. Duỗi tay lần mò mới phát hiện trên người của anh vô cùng nóng .
- Ôi, anh sốt rồi. - Duy Nhất thở nhẹ một tiếng, trước kia bé cũng đã bị sốt, biết mùi vị đó. Cũng nghe dì Trương nói qua, một khi người ta bị sốt lên nếu như không kịp thời hạ sốt, sẽ biến thành người ngốc. Bé sợ anh Tuyệt của bé sẽ biến thành người ngu ngốc.
Vậy phải làm sao bây giờ? Bé cố gắng nhớ lại thời điểm bé phát sốt thì làm thế nào, đúng rồi, khi đó hình như là anh Tuyệt cho bé uống chút thuốc, mới khá lên được. Nhưng thuốc đó ở nơi nào? Bé phải tìm thuốc ở đâu?
Duy Nhất vội vã xoay quanh, nhưng vẫn không nghĩ ra biện pháp gì, đột nhiên bé nhớ tới, trước kia bé uống những thuốc kia đều là dì Trương lấy giúp, dì ấy chắc sẽ biết thuốc để đâu chứ?
Nghĩ tới đây, Duy Nhất không do dự nữa lập tức nhảy xuống giường, mở cửa chân không ngừng chạy ra ngoài.
Lúc Duy Nhất vừa chạy xuống lầu, ở một căn phòng khác, cửa phòng lại đột nhiên mở ra.
Đã trễ thế này, bé đến đây là đi đến nơi nào?
Minh Dạ Phạm nghi ngờ nhìn cái người bóng dáng vội vã chạy mất, xoay người đi vào nơi Duy Nhất vừa bước ra. Mới vừa rồi anh không hề rời khỏi nơi này. Dù sao Duy Nhất cũng là một đứa bé, Minh Dạ Tuyệt bệnh tình ngộ nhỡ chuyển xấu, bé sẽ chăm sóc không được, cho nên anh vẫn ở lại, đi nằm ngủ ở gian phòng bên cạnh.
Trong rừng âm u, trên đường nhỏ, có một bóng dáng nho nhỏ đang nhanh chóng chạy, hơi gió đêm thổi qua, thổi lên sợi tóc xốc xếch của bé, không khí lạnh lẽo làm cho người ta phát run, trong rừng cây thỉnh thoảng phát ra âm thanh kỳ quái, làm người ta kinh sợ. Nhưng tất cả những thứ này từ đầu đến cuối không có ảnh hưởng bé. Trên đầu của bé đã rỉ ra mồ hôi hột, thời điểm bé chạy đi. Cái chân nhỏ không cận thận liền ngã xuống, đường đá liền lên một những vết màu đen, không biết là mồ hôi hay là vết máu.
Duy Nhất mượn ánh sao yếu ớt, ở đường đá lồi lõm cố gắng chạy. Chân không biết từ lúc nào bị quẹt nên bị thương, chảy máu, bé lại không hề phát hiện. Bé chỉ biết, hiện tại bé muốn tìm dì Trương, bé phải cứu anh Tuyệt.
Tác giả :
Tử Yên Phiêu Miểu