Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Satan
Chương 15: Cô thật là phiền toái
- Làm sao vậy? - Minh Dạ Tuyệt liếc mắt nhìn Duy Nhất đang ôm gối, cúi đầu đứng ở giữa phòng. Anh không nói gì tiếp tục cúi đầu xem quyển sách trong tay của mình.
- Anh ơi! em có thể ngủ ở đây được không? - Duy Nhất thận trọng mở miệng, giọng nói thật nhỏ cơ hồ làm cho người ta không nghe rõ bé đang nói gì. Nhưng mà Minh Dạ Tuyệt vẫn nghe được.
- Trở về phòng của cô ngủ đi - Minh Dạ Tuyệt không thèm ngẩng đầu lên, chỉ nhất quyết lên tiếng cự tuyệt. Ngày hôm qua để cho cô ngủ ở lại đây, đã là đi quá giới hạn rồi, anh cũng không muốn để cho giường mình lại có mùi vị của người khác.
- Anh. . . . . .
- Tôi nói lại lần nữa, không được kêu tôi là anh này anh nọ, tôi không phải là anh của cô. - Đột nhiên Minh Dạ Tuyệt ngẩng đầu lên, cắt ngang lời nói của bé, trong mắt bắn ra một loạt khí lạnh. Mỗi khi nghe được bé gọi mình là anh, trong lòng anh lại có một loại cảm xúc giống như núi lửa sắp bộc phát.
- Em. . . . . . , em có thể làm ấm chăn cho anh, nhiệt độ cơ thể em rất ấm áp. - Duy Nhất miễn cưỡng chống đỡ, hai chân không ngừng run rẫy, không để cho mình lùi về phía sau. Bé không muốn cứ như vậy mà trở về phòng, bé chưa từng ngủ một mình, huống chi là một mình ở cái nơi xa lạ như thế này, nó làm bé càng sợ hơn.
Minh Dạ Tuyệt nghe được lời của bé..., cho là bé giống như các cô gái trong trường đang cố quyến rũ anh. Kinh ngạc, anh ngẩng đầu nhìn về phía bé, lại chỉ nhìn thấy trong mắt bé một mảnh trong suốt. Thấy đôi mắt ấy tựa một dòng suối trong veo, gương mặt anh liền đỏ lên, là anh đã suy nghĩ nhiều, làm sao một đứa bé sẽ hiểu những thứ kia.
- Tôi không cần, cô về phòng mình đi. - Minh Dạ Tuyệt thản nhiên nói.
- Nhưng nhiệt độ cơ thể anh rất thấp, ban đêm anh nhất định sẽ cảm thấy lạnh. Em sẽ truyền hơi ấm cho anh, anh sẽ ngủ rất thoải mái. - Duy Nhất nói qua, nhắm mắt lại, kiên quyết đi đến bên giường, muốn thuyết phục anh.
Minh Dạ Tuyệt nheo mắt, tim đập mọi lúc một nhanh.
Anh biết những lời bé nói có ý gì? Mặc dù, trong lời nó kia không mang ý tứ cụ thể, nhưng anh đã trưởng thành rồi, nên hiểu được cũng là điều dễ hiểu, lời như vậy, để cho anh không muốn hiểu lầm cũng khó.
Thấy anh không nói gì, Duy Nhất cho rằng anh đồng ý, từ từ bò lên giường, vén chăn lên liền muốn chui vào.
- Đi xuống. - Minh Dạ Tuyệt đang suy nghĩ miên man, đột nhiên cảm thấy chăn như có ai mở ra, giương mắt lên liền nhìn thấy Duy Nhất đang muốn chui vào chăn. Anh gầm lên giận dữ.
Duy Nhất bị tiếng rống giận của anh làm cho sợ đến thiếu chút nữa té ngã xuống đất, một nửa cơ thể ở trong chăn khẽ run rẫy, đôi mắt mờ mịch như đang ngân ngấn nước ngẩng lên nhìn anh, trong lòng tràn đầy uất ức. Nếu như có thể, bé cũng không muốn da mặt dày như vậy.
- Cút ra ngoài. - Minh Dạ Tuyệt thấy cảnh tưởng trước mắt liền gầm lên một tiếng, từ lúc nào bé đã không xem lời anh nói ra gì?
- Anh. . . . . .
- Đi xuống.
Không đợi Duy Nhất nói thêm gì nữa, Minh Dạ Tuyệt vén chăn lên, một cước liền đem bé đá bay đi.
Không đợi Duy Nhất kịp phản ứng, cả người bé cùng gối “bùm" một tiếng lăn xuống đất, trên người truyền tới đau đớn làm cho cái miệng nhỏ phải nhắn nhó, nước mắt đã từ nơi khóe mi tràn ra ngoài.
Bé chỉ là muốn tìm người ngủ cùng với bé mà thôi, bé sợ ngủ một mình tại cái phòng xa lạ kia, tại sao anh lại không muốn ngủ với bé?
- Không cho khóc, đi ra ngoài, đóng cửa lại. - Hai mắt của bé làm cho anh giật mình, giống như anh đã làm sai chuyện gì đó, chột dạ hất mặt quay đi, âm thanh dịu dàng hơn một chút.
Nghe được anh không muốn cùng bé nói chuyện, Duy Nhất nức nở từ từ bò dậy, bước từng bước một chậm chạp đi ra cửa, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn người đang ngồi ở đầu giường, hi vọng anh sẽ đột nhiên có lòng tốt cho bé ở lại. Nhưng cho đến khi bé đi ra khỏi cửa, đóng cửa lại, anh cũng không có mở miệng.
Duy Nhất ôm gối đầu dựa tường, từ từ ngồi xuống đất, nhìn xung quanh toàn một màu đen yên tĩnh, nước mắt liên tục chạy dài trên đất, giữa không gian yên tĩnh phát ra âm thanh của tiếng nức nở. Nước mắt giống như là triều cường không ngừng tuôn ra, ướt cả khuôn mặt nhỏ, ướt nhẹp ngực và gối của bé, nhưng bé vẫn không dám khóc thành tiếng, bởi vì anh không cho bé khóc.
Không gian đen như mực làm cho người ta không nhìn thấy điều gì, bên ngoài gió lớn liên tục thổi, ngọn gió thổi qua ngọn cây phát ra những âm thanh lả tả bên tai, tựa như một sinh vật khổng lồ đang chậm rãi đi tới gần bé, bé sợ, nhưng không có biện pháp tránh né những thứ kia. Bé cứ ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo, vùi đầu giữa hai gối, nhưng như thế cũng cô độc và vô dụng, lại không tìm được người nào khác có thể giúp bé.
Tất cả cực kỳ giống cái đêm mẹ qua đời, không ai có thể giúp bé. Người có thể giúp Duy Nhất, lại từ chối giúp bé.
Một lát sau, bé thật sự rất sợ, cái mông không nhịn được xích lại gần cánh cửa gỗ đang đóng, cặp mắt mờ mịch nhìn chằm chằm vào ánh sáng yếu ớt phát ra bên dưới cửa gỗ. Bé đưa tay tham lam vuốt vé ánh đèn ấy, giống như nó có thể giúp bé không còn sợ hãi nữa. Bởi vì, ít nhất bé biết trong cái phòng này còn có một người, bé không phải cô đơn một mình.
- Ta không cô đơn, không cô đơn, Duy Nhất không sợ hãi.
Duy Nhất si ngốc nhìn ánh đèn trên đất, ở trong lòng một lần lại một lần tự an ủi mình.
Minh Dạ Tuyệt nằm ở trên giường, ngơ ngác nhìn cánh cửa kia, kể từ sau khi Duy Nhất đi ra ngoài, mắt của anh cũng chưa từng trên cánh cửa dời đi.
Anh làm sai sao?
Trước khi bé đi vẫn cố nhìn vào ánh mắt anh, nhưng anh vẫn tỏ ra không để tâm. Bé đang khóc, anh biết; bé đang sợ, anh cũng biết. Nhưng bé có sợ hay không, khóc hay không khóc, bất kể là gì chuyện. Đã mua bé, chẳng lẽ còn phải làm bảo mẫu của bé sao?
Nghĩ tới đây, Minh Dạ Tuyệt lại cầm sách lên tiếp tục đọc, nhưng khi nhìn những trang giấy chi chít chữ, một từ cũng không vào được trong mắt của anh. Trong đầu đều là dáng vẻ đáng thương của Duy Nhất, động tác khiếp sợ, tựa như một con thỏ nhỏ bị lạc đường. Làm cho người ta không yên lòng.
Minh Dạ Tuyệt không nhịn được lại ngẩng đầu nhìn cánh cửa kia, một lát sau, chợt đem sách quăng ra khỏi giường, vén chăn lên che kín đầu.
Sống chết của bé không phải là chuyện của anh? Anh vốn cũng không có lương tâm; mua bé, cho bé một chỗ ở an toàn, để cho bé có thể sống thật tốt, đã là anh có tình người lắm rồi, lo chuyện bao đồng vốn cũng không phải là tác phong của anh. Hiện tại cần gì phải vì một đứa bé mua được mà hao tổn tâm trí. Sớm muộn cũng có một ngày bé phải trưởng thành, kể từ bây giờ sẽ để cho bé học cách sống tốt hơn.
Nhưng khi anh dúi đầu vào trong chăn, tâm lại như bị nhấn chìm xuống, ngực trái nhảy rất nhanh, giống như muốn đem cả người anh rung lên, không chịu nhảy chậm một chút, bình tĩnh lại một chút.
- Shit! - Minh Dạ Tuyệt vén chăn lên, nhảy xuống giường, sải bước xông thẳng cửa.
Bé thật là phiền toái, xem ra phải đem bé an bài xong, thì mới có thể ngủ được.
Khi Minh Dạ Tuyệt mở cửa ra, liền nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ đang nằm trên sàn nhà.
Khi anh thấy hai mắt sưng đỏ của Duy Nhất, thân thể liền giống bị sét đánh qua, chết lặng tại chỗ.
- Anh ơi! em có thể ngủ ở đây được không? - Duy Nhất thận trọng mở miệng, giọng nói thật nhỏ cơ hồ làm cho người ta không nghe rõ bé đang nói gì. Nhưng mà Minh Dạ Tuyệt vẫn nghe được.
- Trở về phòng của cô ngủ đi - Minh Dạ Tuyệt không thèm ngẩng đầu lên, chỉ nhất quyết lên tiếng cự tuyệt. Ngày hôm qua để cho cô ngủ ở lại đây, đã là đi quá giới hạn rồi, anh cũng không muốn để cho giường mình lại có mùi vị của người khác.
- Anh. . . . . .
- Tôi nói lại lần nữa, không được kêu tôi là anh này anh nọ, tôi không phải là anh của cô. - Đột nhiên Minh Dạ Tuyệt ngẩng đầu lên, cắt ngang lời nói của bé, trong mắt bắn ra một loạt khí lạnh. Mỗi khi nghe được bé gọi mình là anh, trong lòng anh lại có một loại cảm xúc giống như núi lửa sắp bộc phát.
- Em. . . . . . , em có thể làm ấm chăn cho anh, nhiệt độ cơ thể em rất ấm áp. - Duy Nhất miễn cưỡng chống đỡ, hai chân không ngừng run rẫy, không để cho mình lùi về phía sau. Bé không muốn cứ như vậy mà trở về phòng, bé chưa từng ngủ một mình, huống chi là một mình ở cái nơi xa lạ như thế này, nó làm bé càng sợ hơn.
Minh Dạ Tuyệt nghe được lời của bé..., cho là bé giống như các cô gái trong trường đang cố quyến rũ anh. Kinh ngạc, anh ngẩng đầu nhìn về phía bé, lại chỉ nhìn thấy trong mắt bé một mảnh trong suốt. Thấy đôi mắt ấy tựa một dòng suối trong veo, gương mặt anh liền đỏ lên, là anh đã suy nghĩ nhiều, làm sao một đứa bé sẽ hiểu những thứ kia.
- Tôi không cần, cô về phòng mình đi. - Minh Dạ Tuyệt thản nhiên nói.
- Nhưng nhiệt độ cơ thể anh rất thấp, ban đêm anh nhất định sẽ cảm thấy lạnh. Em sẽ truyền hơi ấm cho anh, anh sẽ ngủ rất thoải mái. - Duy Nhất nói qua, nhắm mắt lại, kiên quyết đi đến bên giường, muốn thuyết phục anh.
Minh Dạ Tuyệt nheo mắt, tim đập mọi lúc một nhanh.
Anh biết những lời bé nói có ý gì? Mặc dù, trong lời nó kia không mang ý tứ cụ thể, nhưng anh đã trưởng thành rồi, nên hiểu được cũng là điều dễ hiểu, lời như vậy, để cho anh không muốn hiểu lầm cũng khó.
Thấy anh không nói gì, Duy Nhất cho rằng anh đồng ý, từ từ bò lên giường, vén chăn lên liền muốn chui vào.
- Đi xuống. - Minh Dạ Tuyệt đang suy nghĩ miên man, đột nhiên cảm thấy chăn như có ai mở ra, giương mắt lên liền nhìn thấy Duy Nhất đang muốn chui vào chăn. Anh gầm lên giận dữ.
Duy Nhất bị tiếng rống giận của anh làm cho sợ đến thiếu chút nữa té ngã xuống đất, một nửa cơ thể ở trong chăn khẽ run rẫy, đôi mắt mờ mịch như đang ngân ngấn nước ngẩng lên nhìn anh, trong lòng tràn đầy uất ức. Nếu như có thể, bé cũng không muốn da mặt dày như vậy.
- Cút ra ngoài. - Minh Dạ Tuyệt thấy cảnh tưởng trước mắt liền gầm lên một tiếng, từ lúc nào bé đã không xem lời anh nói ra gì?
- Anh. . . . . .
- Đi xuống.
Không đợi Duy Nhất nói thêm gì nữa, Minh Dạ Tuyệt vén chăn lên, một cước liền đem bé đá bay đi.
Không đợi Duy Nhất kịp phản ứng, cả người bé cùng gối “bùm" một tiếng lăn xuống đất, trên người truyền tới đau đớn làm cho cái miệng nhỏ phải nhắn nhó, nước mắt đã từ nơi khóe mi tràn ra ngoài.
Bé chỉ là muốn tìm người ngủ cùng với bé mà thôi, bé sợ ngủ một mình tại cái phòng xa lạ kia, tại sao anh lại không muốn ngủ với bé?
- Không cho khóc, đi ra ngoài, đóng cửa lại. - Hai mắt của bé làm cho anh giật mình, giống như anh đã làm sai chuyện gì đó, chột dạ hất mặt quay đi, âm thanh dịu dàng hơn một chút.
Nghe được anh không muốn cùng bé nói chuyện, Duy Nhất nức nở từ từ bò dậy, bước từng bước một chậm chạp đi ra cửa, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn người đang ngồi ở đầu giường, hi vọng anh sẽ đột nhiên có lòng tốt cho bé ở lại. Nhưng cho đến khi bé đi ra khỏi cửa, đóng cửa lại, anh cũng không có mở miệng.
Duy Nhất ôm gối đầu dựa tường, từ từ ngồi xuống đất, nhìn xung quanh toàn một màu đen yên tĩnh, nước mắt liên tục chạy dài trên đất, giữa không gian yên tĩnh phát ra âm thanh của tiếng nức nở. Nước mắt giống như là triều cường không ngừng tuôn ra, ướt cả khuôn mặt nhỏ, ướt nhẹp ngực và gối của bé, nhưng bé vẫn không dám khóc thành tiếng, bởi vì anh không cho bé khóc.
Không gian đen như mực làm cho người ta không nhìn thấy điều gì, bên ngoài gió lớn liên tục thổi, ngọn gió thổi qua ngọn cây phát ra những âm thanh lả tả bên tai, tựa như một sinh vật khổng lồ đang chậm rãi đi tới gần bé, bé sợ, nhưng không có biện pháp tránh né những thứ kia. Bé cứ ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo, vùi đầu giữa hai gối, nhưng như thế cũng cô độc và vô dụng, lại không tìm được người nào khác có thể giúp bé.
Tất cả cực kỳ giống cái đêm mẹ qua đời, không ai có thể giúp bé. Người có thể giúp Duy Nhất, lại từ chối giúp bé.
Một lát sau, bé thật sự rất sợ, cái mông không nhịn được xích lại gần cánh cửa gỗ đang đóng, cặp mắt mờ mịch nhìn chằm chằm vào ánh sáng yếu ớt phát ra bên dưới cửa gỗ. Bé đưa tay tham lam vuốt vé ánh đèn ấy, giống như nó có thể giúp bé không còn sợ hãi nữa. Bởi vì, ít nhất bé biết trong cái phòng này còn có một người, bé không phải cô đơn một mình.
- Ta không cô đơn, không cô đơn, Duy Nhất không sợ hãi.
Duy Nhất si ngốc nhìn ánh đèn trên đất, ở trong lòng một lần lại một lần tự an ủi mình.
Minh Dạ Tuyệt nằm ở trên giường, ngơ ngác nhìn cánh cửa kia, kể từ sau khi Duy Nhất đi ra ngoài, mắt của anh cũng chưa từng trên cánh cửa dời đi.
Anh làm sai sao?
Trước khi bé đi vẫn cố nhìn vào ánh mắt anh, nhưng anh vẫn tỏ ra không để tâm. Bé đang khóc, anh biết; bé đang sợ, anh cũng biết. Nhưng bé có sợ hay không, khóc hay không khóc, bất kể là gì chuyện. Đã mua bé, chẳng lẽ còn phải làm bảo mẫu của bé sao?
Nghĩ tới đây, Minh Dạ Tuyệt lại cầm sách lên tiếp tục đọc, nhưng khi nhìn những trang giấy chi chít chữ, một từ cũng không vào được trong mắt của anh. Trong đầu đều là dáng vẻ đáng thương của Duy Nhất, động tác khiếp sợ, tựa như một con thỏ nhỏ bị lạc đường. Làm cho người ta không yên lòng.
Minh Dạ Tuyệt không nhịn được lại ngẩng đầu nhìn cánh cửa kia, một lát sau, chợt đem sách quăng ra khỏi giường, vén chăn lên che kín đầu.
Sống chết của bé không phải là chuyện của anh? Anh vốn cũng không có lương tâm; mua bé, cho bé một chỗ ở an toàn, để cho bé có thể sống thật tốt, đã là anh có tình người lắm rồi, lo chuyện bao đồng vốn cũng không phải là tác phong của anh. Hiện tại cần gì phải vì một đứa bé mua được mà hao tổn tâm trí. Sớm muộn cũng có một ngày bé phải trưởng thành, kể từ bây giờ sẽ để cho bé học cách sống tốt hơn.
Nhưng khi anh dúi đầu vào trong chăn, tâm lại như bị nhấn chìm xuống, ngực trái nhảy rất nhanh, giống như muốn đem cả người anh rung lên, không chịu nhảy chậm một chút, bình tĩnh lại một chút.
- Shit! - Minh Dạ Tuyệt vén chăn lên, nhảy xuống giường, sải bước xông thẳng cửa.
Bé thật là phiền toái, xem ra phải đem bé an bài xong, thì mới có thể ngủ được.
Khi Minh Dạ Tuyệt mở cửa ra, liền nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ đang nằm trên sàn nhà.
Khi anh thấy hai mắt sưng đỏ của Duy Nhất, thân thể liền giống bị sét đánh qua, chết lặng tại chỗ.
Tác giả :
Tử Yên Phiêu Miểu