Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Satan
Chương 11: Lần đầu tiên
Cơ thể Minh Dạ Tuyệt không có thêm bất cứ hành động nào, lặng lẽ đợi cho đến khi bé bình tĩnh lại, bàn tay mới có chút buông lõng, nhẹ nhàng lùi thân thể mình về phía sau, muốn rời khỏi những đụng chạm cơ thể với bé. Nhưng vừa mới di chuyển, lại thấy tay bé nắm thật chặt áo của anh, không chịu buông ra, chân mày càng nhíu chặt hơn. Anh như thể là một chiếc phao của bé - trên khuôn mặt nhỏ nhắn càng thể hiện rõ ràng khát vọng ấy.
- Mẹ, đừng sợ nha. Duy Nhất ôm mẹ, mẹ sẽ thấy không lạnh. Mẹ ngoan ngoãn nhé. – Lời nói nho nhỏ phát ra từ miệng bé, trong lời nói mang theo sự chua xót.
Minh Dạ Tuyệt lấy làm kỳ quái nhìn bé, là cái gì làm cho bé mất đi ba mẹ, còn có thể vẫn quan tâm họ? Trong nháy mắt, một đứa bé mất đi cả ba lẫn mẹ, không phải nên khóc sướt mướt sao? Coi như không phải như vậy cũng có thể sẽ tự thu mình nha. Sao không thấy trên người bé xuất hiện những tình huống như thế, bé là ngu ngốc không biết khóc; hay là quá thông minh, đem tất cả che giấu bên trong?
Lúc này chính anh lại quên là anh không cho phép bé khóc, chứ không phải bé không muốn khóc.
Tay anh từ từ đưa về phía mặt của bé, thời điểm sắp đến gần, bất chợt anh dừng lại. Do dự một lúc lâu, sau đó tay nhẹ nhàng rơi xuống gương mặt của bé.
Chạm vào da thịt mềm nhũn, nhẹ nhàng ngắt nhéo, rất có độ co dãn, sờ rất thoải mái nha. Đây chính là da con gái sao? Không giống da của một người con trai, chẳng những thô ráp mà còn cứng như đá. Mặt của bé rất ấm áp, nó cũng giống nhiệt độ âm ấm của lòng bàn tay đang nắm chặt tay anh, thậm chí cả cơ thể và trên trái tim.
Nhiệt độ thân thể của anh luôn là rất thấp, dù là mùa hè nóng nực hay mùa đông lạnh lẽo. Sau khi sờ lên mặt của bé, anh mới phát hiện thân thể mình lạnh lẽo quanh năm trong phút giây không thể thích ứng kịp. Nhiệt độ ấm áp của bé làm anh không thể buông tay, giống như một cơn nghiện, anh không ngừng sờ nắn mặt bé, hết lần này đến lần khác cảm thụ cảm giác chưa từng có này.
Cuối cùng anh nằm xuống cạnh bé, nhẹ nhàng đem cơ thể nhỏ nhắn của bé đặt lên vòm ngực mình, cằm đè lên mái tóc mềm mại của bé, cố gắng không đụng chạm đến vết thương trên trán. Ngửi mùi hương đặc biệt trên người bé, dần dần anh cảm thấy buồn ngủ, chốc lát sau mắt của anh cũng nhắm lại, chỉ là tay ôm Duy Nhất không có buông ra.
Ánh mặt trời nghịch ngợm, lén trốn đi vào, chiếu sáng hai thân thể đang ôm lấy nhau, phát ra vầng sáng nhàn nhạt. Cảm giác ấm áp có chút không chân thật.
Tối qua, trong giấc mộng của anh không còn rét lạnh, không còn phải giật mình tỉnh giấc. Mười lăm năm qua, đây là lần đầu tiên anh ngủ được bình an như vậy, trong mộng không có sự phản bội, không có máu me, không có đuổi giết, không có mạo hiểm, chỉ là bình an, chỉ là ấm áp. Lần đầu tiên anh ngủ an ổn và sâu đến vậy.
Sáng sớm, Duy Nhất giật mình tỉnh dậy, cảm giác có một đôi môi áp trên đỉnh đầu mình, khóe môi lộ ra một nụ cười.
Minh Dạ Tuyệt kỳ quái nhìn mặt bé, bé đang cười cái gì? Chẳng lẽ bé ở trong mộng gặp chuyện vui vẻ sao? Chẳng lẽ bé nằm mơ gặp mộng đẹp sao?
Duy Nhất nghe được tiếng chim hót truyền từ bên ngoài tới, cho là vẫn còn ở nhà của mình, miễn cưỡng không muốn mở mắt.
Trước nhà bé có mấy cây đại thụ, mỗi buổi sáng đều là tiếng chim gọi bé tỉnh giấc. Bé không sử dụng chuông báo thức, bởi vì đã có tiếng hót của những chú chim nhỏ là đồng hồ báo thức của riêng bé.
Nghe tiếng chim hót líu lo, bé chui mặt vào ngực người bên cạnh, dùng cái mũi ngửi ngửi.
Ah? Không đúng, mùi vị không đúng!
Không đúng, cho tới bây giờ trên người mẹ đều chưa từng có mùi thơm này, trên người mẹ luôn là mùi hoa nhàn nhạt, nhưng bây giờ trong mũi bé truyền tới cũng không phải mùi hoa quen thuộc kia, mà là một mùi hương rất khác. Đưa tay sờ sờ người bên cạnh, thô ráp nhiều đàn hồi không có mềm mại như mẹ.
Á? Từ lúc nào thân thể mẹ trở nên cứng như thế?
Bé mở đôi mắt hoài nghi ra, đập vào mắt chính là đôi mắt đang tìm tòi nghiên cứu của anh, ánh sáng trong đó giống như là muốn đâm vào trong lòng của bé.
- Á. . . . . . Anh ạ - Định thần lại, Duy Nhất mới nhớ ra mẹ đã chết, mà bây giờ bé đã bị bán cho anh.
Minh Dạ Tuyệt nhìn thấy sự thất vọng cùng chấp nhận trong mắt bé, lòng có chút nặng nề, cho tới bây giờ anh chưa từng có qua cảm giác này.
- Đã tỉnh rồi hả? - Anh không tìm hiểu thêm tại sao lại như vậy, chỉ nhàn nhạt hỏi.
Không biết vì sao anh không muốn nhìn thấy những thứ đau lòng trong mắt bé.
- Dạ.
- Đứng lên, chúng ta đi ăn cơm. - Minh Dạ Tuyệt rút cánh tay đang ôm cứng người mình lại, đứng lên.
- Dạ, được ạ. - Duy Nhất trả lời, cũng nhanh chóng ngồi dậy.
- Anh ơi, quần áo của anh thế nào lại như vậy? - Sau khi đứng dậy, Duy Nhất nhìn thấy trên quần áo của anh có những vệt màu đỏ đã khô cứng, có chút kỳ quái hỏi.
- À? - Nghe được lời của bé..., Minh Dạ Tuyệt cúi đầu nhìn quần áo của mình, lúc này mới thấy trên áo làm vết máu sớm đã khô, nay trở thành một vệt màu đỏ sẫm trên áo sơ-mi trắng có vẻ rất chói mắt. Đây là tối qua bé nằm khóc trong ngực anh nên bị dính thì phải, đây là do bé ôm anh tạo thành.
Minh Dạ Tuyệt ngơ ngác nhìn chiếc áo dính đầy máu của bé, mùi của bé dính trên quần áo anh, đứng dậy đi tới tủ lấy một bộ quần áo mới ra. Nhanh chóng cởi quần áo trên người xuống, quên mất hiện tại trong phòng vẫn còn một người khác.
- Anh ơi, trên lưng anh sao có một vết sẹo vậy?
Đang lúc Minh Dạ Tuyệt thay quần áo, đôi tay nhỏ đã nhẹ nhàng chạm vào lưng của anh, sức lực giống như đang vuốt ve một vật quý giá nào đó, nó gây chút tê tê, lại ngứa ngứa ở phần lưng to lớn.
- Cô ở đây làm gì đấy? - Minh Dạ Tuyệt xoay người lại bắt gặp tay nhỏ của bé đang làm loạn, lạnh lùng quát.
Phụ nữ quả nhiên không có một người nào tốt, nhỏ như vậy cũng đã biết quyến rũ trai rồi sao?
- Mẹ, đừng sợ nha. Duy Nhất ôm mẹ, mẹ sẽ thấy không lạnh. Mẹ ngoan ngoãn nhé. – Lời nói nho nhỏ phát ra từ miệng bé, trong lời nói mang theo sự chua xót.
Minh Dạ Tuyệt lấy làm kỳ quái nhìn bé, là cái gì làm cho bé mất đi ba mẹ, còn có thể vẫn quan tâm họ? Trong nháy mắt, một đứa bé mất đi cả ba lẫn mẹ, không phải nên khóc sướt mướt sao? Coi như không phải như vậy cũng có thể sẽ tự thu mình nha. Sao không thấy trên người bé xuất hiện những tình huống như thế, bé là ngu ngốc không biết khóc; hay là quá thông minh, đem tất cả che giấu bên trong?
Lúc này chính anh lại quên là anh không cho phép bé khóc, chứ không phải bé không muốn khóc.
Tay anh từ từ đưa về phía mặt của bé, thời điểm sắp đến gần, bất chợt anh dừng lại. Do dự một lúc lâu, sau đó tay nhẹ nhàng rơi xuống gương mặt của bé.
Chạm vào da thịt mềm nhũn, nhẹ nhàng ngắt nhéo, rất có độ co dãn, sờ rất thoải mái nha. Đây chính là da con gái sao? Không giống da của một người con trai, chẳng những thô ráp mà còn cứng như đá. Mặt của bé rất ấm áp, nó cũng giống nhiệt độ âm ấm của lòng bàn tay đang nắm chặt tay anh, thậm chí cả cơ thể và trên trái tim.
Nhiệt độ thân thể của anh luôn là rất thấp, dù là mùa hè nóng nực hay mùa đông lạnh lẽo. Sau khi sờ lên mặt của bé, anh mới phát hiện thân thể mình lạnh lẽo quanh năm trong phút giây không thể thích ứng kịp. Nhiệt độ ấm áp của bé làm anh không thể buông tay, giống như một cơn nghiện, anh không ngừng sờ nắn mặt bé, hết lần này đến lần khác cảm thụ cảm giác chưa từng có này.
Cuối cùng anh nằm xuống cạnh bé, nhẹ nhàng đem cơ thể nhỏ nhắn của bé đặt lên vòm ngực mình, cằm đè lên mái tóc mềm mại của bé, cố gắng không đụng chạm đến vết thương trên trán. Ngửi mùi hương đặc biệt trên người bé, dần dần anh cảm thấy buồn ngủ, chốc lát sau mắt của anh cũng nhắm lại, chỉ là tay ôm Duy Nhất không có buông ra.
Ánh mặt trời nghịch ngợm, lén trốn đi vào, chiếu sáng hai thân thể đang ôm lấy nhau, phát ra vầng sáng nhàn nhạt. Cảm giác ấm áp có chút không chân thật.
Tối qua, trong giấc mộng của anh không còn rét lạnh, không còn phải giật mình tỉnh giấc. Mười lăm năm qua, đây là lần đầu tiên anh ngủ được bình an như vậy, trong mộng không có sự phản bội, không có máu me, không có đuổi giết, không có mạo hiểm, chỉ là bình an, chỉ là ấm áp. Lần đầu tiên anh ngủ an ổn và sâu đến vậy.
Sáng sớm, Duy Nhất giật mình tỉnh dậy, cảm giác có một đôi môi áp trên đỉnh đầu mình, khóe môi lộ ra một nụ cười.
Minh Dạ Tuyệt kỳ quái nhìn mặt bé, bé đang cười cái gì? Chẳng lẽ bé ở trong mộng gặp chuyện vui vẻ sao? Chẳng lẽ bé nằm mơ gặp mộng đẹp sao?
Duy Nhất nghe được tiếng chim hót truyền từ bên ngoài tới, cho là vẫn còn ở nhà của mình, miễn cưỡng không muốn mở mắt.
Trước nhà bé có mấy cây đại thụ, mỗi buổi sáng đều là tiếng chim gọi bé tỉnh giấc. Bé không sử dụng chuông báo thức, bởi vì đã có tiếng hót của những chú chim nhỏ là đồng hồ báo thức của riêng bé.
Nghe tiếng chim hót líu lo, bé chui mặt vào ngực người bên cạnh, dùng cái mũi ngửi ngửi.
Ah? Không đúng, mùi vị không đúng!
Không đúng, cho tới bây giờ trên người mẹ đều chưa từng có mùi thơm này, trên người mẹ luôn là mùi hoa nhàn nhạt, nhưng bây giờ trong mũi bé truyền tới cũng không phải mùi hoa quen thuộc kia, mà là một mùi hương rất khác. Đưa tay sờ sờ người bên cạnh, thô ráp nhiều đàn hồi không có mềm mại như mẹ.
Á? Từ lúc nào thân thể mẹ trở nên cứng như thế?
Bé mở đôi mắt hoài nghi ra, đập vào mắt chính là đôi mắt đang tìm tòi nghiên cứu của anh, ánh sáng trong đó giống như là muốn đâm vào trong lòng của bé.
- Á. . . . . . Anh ạ - Định thần lại, Duy Nhất mới nhớ ra mẹ đã chết, mà bây giờ bé đã bị bán cho anh.
Minh Dạ Tuyệt nhìn thấy sự thất vọng cùng chấp nhận trong mắt bé, lòng có chút nặng nề, cho tới bây giờ anh chưa từng có qua cảm giác này.
- Đã tỉnh rồi hả? - Anh không tìm hiểu thêm tại sao lại như vậy, chỉ nhàn nhạt hỏi.
Không biết vì sao anh không muốn nhìn thấy những thứ đau lòng trong mắt bé.
- Dạ.
- Đứng lên, chúng ta đi ăn cơm. - Minh Dạ Tuyệt rút cánh tay đang ôm cứng người mình lại, đứng lên.
- Dạ, được ạ. - Duy Nhất trả lời, cũng nhanh chóng ngồi dậy.
- Anh ơi, quần áo của anh thế nào lại như vậy? - Sau khi đứng dậy, Duy Nhất nhìn thấy trên quần áo của anh có những vệt màu đỏ đã khô cứng, có chút kỳ quái hỏi.
- À? - Nghe được lời của bé..., Minh Dạ Tuyệt cúi đầu nhìn quần áo của mình, lúc này mới thấy trên áo làm vết máu sớm đã khô, nay trở thành một vệt màu đỏ sẫm trên áo sơ-mi trắng có vẻ rất chói mắt. Đây là tối qua bé nằm khóc trong ngực anh nên bị dính thì phải, đây là do bé ôm anh tạo thành.
Minh Dạ Tuyệt ngơ ngác nhìn chiếc áo dính đầy máu của bé, mùi của bé dính trên quần áo anh, đứng dậy đi tới tủ lấy một bộ quần áo mới ra. Nhanh chóng cởi quần áo trên người xuống, quên mất hiện tại trong phòng vẫn còn một người khác.
- Anh ơi, trên lưng anh sao có một vết sẹo vậy?
Đang lúc Minh Dạ Tuyệt thay quần áo, đôi tay nhỏ đã nhẹ nhàng chạm vào lưng của anh, sức lực giống như đang vuốt ve một vật quý giá nào đó, nó gây chút tê tê, lại ngứa ngứa ở phần lưng to lớn.
- Cô ở đây làm gì đấy? - Minh Dạ Tuyệt xoay người lại bắt gặp tay nhỏ của bé đang làm loạn, lạnh lùng quát.
Phụ nữ quả nhiên không có một người nào tốt, nhỏ như vậy cũng đã biết quyến rũ trai rồi sao?
Tác giả :
Tử Yên Phiêu Miểu