Vợ Trước Bị Mù Của Tổng Giám Đốc Ác Ma
Chương 32: Bị bắt
Cảnh Thiệu Đình nhìn sang, chỉ thấy ánh mắt cô mù mờ, hận thù tích luỹ chất chứa đầy rẫy bên trong, bàn tay không kìm được mà kéo sát cô vào lòng mình hơn, trong lòng mây mưa một trận lo âu, trái tim theo đó mà cũng liên hồi đập nhanh không có chừng mực kết thúc.
Anh chính là đang sợ, sợ rằng cô vẫn còn tình cảm với người đàn ông đó.. sợ rằng cô sẽ rời bỏ anh, trở về với anh ta?
Tuyết Hạ Huyên lúc này mới nhìn nhận ra người bên cạnh tâm tình thấp thỏm lo âu bất an.
Cô mím môi, tròng mắt tinh quang khẽ đảo, cánh tay mềm mại sắc nước khẽ khoác vào cánh tay rắn chắc của Cảnh Thiệu Đình.
Cô khẽ mỉm cười nhìn anh, nụ cười hàm chứa một cơn gió xuân e ấp, nụ cười ấm áp điên đảo chúng sinh, sau mê lòng người, điếu đổ vạn vật..
Một nụ cười nhẹ nhàng này, rốt cuộc cũng đã trấn an được tinh thần thấp thỏm của Cảnh Thiệu Đình, anh cười, một nụ cười hoàn toàn ấp áp.
Hai người sánh vai nhau đi đến nơi tổ chức buổi hội nghị đấu giá hôm nay!
Khách sạn Dicard không những hoàn hảo về vẻ ngoài mà còn hoàn hảo lẫn bên trong.
Ở phía trên được trang trí bởi một chùm đèn lồng xa hoa, tỏa ra một làn ánh sáng màu vàng ảo nề xa xăm.
Tiếng nhạc du dương nhẹ nhàng làm người ta như muốn hoà mình vào nó..
Phút chốc, hai người cũng đã sánh vai nhau đi đến nơi tổ chức hội nghị đấu giá.
Hiện tại vẫn còn sớm, khách mời vẫn chưa đến đầy đủ.
Điều làm Tuyết Hạ Huyên kinh ngạc hơn là buổi hội nghị đấu giá này vốn không có phóng viên paparazi!
Cô vẫn không hề hay biết, Cảnh Thiệu Đình cố tình không mời paparazzi đến.
Tuyết Hạ Huyên trước nay vẫn không muốn lộ diện ra ngoài công chúng, anh làm việc này cũng chỉ là vì cô.
Hai người đi đến ghế ngồi đã được chuẩn bị sẵn, sau đó liền ngồi xuống.
Chỗ ngồi của họ vốn ở ngay hàng đầu tiên, ít nhiều cũng không quá thu hút sự chú ý của mọi người.
Phục vụ đem rượu đỏ đến, Cảnh Thiệu Đình bảo họ lấy một ly nước trái cây, anh vẫn luôn biết, cô không thể uống rượu.
Giờ phút này, Tuyết Hạ Huyên chỉ cảm thấy bản thân thực hạnh phúc, an nhiên đến không tả.
Cảnh Thiệu Đình cái gì cũng quan tâm đến cô, thứ cô thích anh đều ghi nhớ, thứ cô ghét anh ẩn sâu vào đại não.
Còn người đàn ông kia, cái gì cũng không quan tâm để ý đến cô, vậy mà lúc trước cô lại điên rồ đem lòng yêu anh ta đến say đắm!
Chợt, ánh mắt tinh xảo khẽ vểnh lênh, hàng mày lá liễu có hơi nhíu lại, hai thân ảnh quen thuộc nhanh chóng xộc vào mắt cô.
Hai người này, cô, làm sao mà quên được đây a?!
Khương Minh Nghiệp hôm nay diện âu phục đen lịch lãm, sắc mặt anh ta vẫn như cũ, lạnh nhạt với mọi thứ.
Tuyết Hạ Vy diện một chiếc váy voan dài màu trắng, không quá cầu kì, Tuyết Hạ Huyên liền nhanh mắt nhận ra, đây là mẫu váy giới hạn của Chanel.
- Hạ Huyên, em đã sẵn sàng chưa?
Cảnh Thiệu Đình nhìn theo tầm mắt Tuyết Hạ Huyên, nhanh chóng hiểu ra vấn đề, anh bất an nhìn khuôn mặt cô.
- Vâng!
Tuyết Hạ Huyên gật đầu nhè nhẹ, cô tất thảy đều đã chuẩn bị kĩ càng, cái ngày này, cô chờ đã là sáu năm!
Bây giờ, rốt cuộc cũng đã đến thời cơ.
Chỉ thấy một người phục vụ đi đến, đưa cho Khương Minh Nghiệp cùng Tuyết Hạ Vy hai ly rượu đỏ, Khương Minh Nghiệp khẽ nhấp vài ngụm rượu, bất chợt mày anh ta nhíu lại, con ngươi thâm sâu khẽ nheo lại đầy thần bí, rồi anh ta thì thầm gì đó vào tai Tuyết Hạ Vy.
Tuyết Hạ Vy nhíu mày, nhìn anh ta đầy đăm chiêu nghi hoặc, sau đó liền có chút bất đồng mà gật đầu nhè nhẹ.
Khương Minh Nghiệp đứng dậy khỏi ghế, cước bộ nhanh chóng rời khỏi.
- Hạ Huyên, đã đến lúc rồi!
Cảnh Thiệu Đình nhẹ giọng nhắc nhở, trái tim anh không ngừng đập mạnh đến run rẩy.
- Em biết, anh chờ em nhé!
Tuyết Hạ Huyên hít sâu một hơi, đưa mắt nhìn anh.
- Ừ, anh sẽ chờ em!
Cô cười, nhẹ nhàng đáp xuống môi anh một nụ hôn phớt lờ, sau đó liền đứng dậy rời khỏi.
Khuôn mặt Cảnh Thiệu Đình lúc này rõ ràng là kinh ngạc không ngớt, hơi ấm của đôi môi cô vẫn còn lưu lại, tư vị ngọt ngào đến khó tả, đơn thuần chỉ là một nụ hôn phớt lờ nhẹ nhàng nhưng lại vô tình cắm rễ sâu sắc vào tim anh.
Khoé môi vốn không bao giờ cong lên nay lại vô thức nở nụ cười ấm áp, anh vui, lúc này không có thứ gì có thể sánh được niềm vui này..
Cô chủ động hôn anh, nếu thời gian ngưng đọng lại thì tốt biết mấy, anh có thể hưởng thụ được sự truyền cảm hơi ấm từ đôi môi ngọt ngào của cô..
*
Khương Minh Nghiệp mở cửa, đi vào phòng, cả người anh ta hiện tại nóng ran, khô khốc đến khó chịu.
Ly rượu vang vốn có vấn đề!
Ánh mắt Khương Minh Nghiệp ngày càng trở nên nặng nề, tròng mắt đen nhánh vô tri vô giác được bao phủ bởi một lớp sương ảo muội mê man.
Cơ thể anh ta như bị thiêu đốt, nóng bức đến tột độ.
"Cạch"
Cửa phòng được mở, thành công thu hút sự chú ý của Khương Minh Nghiệp.
Con ngươi thâm trầm khẽ nheo lại, cô gái trước mặt một thân váy trắng tinh khiết, xương quai xanh như có như không ẩn hiện huyền bí..
Đôi môi đỏ mọng nước, ánh mắt e ấp ngượng ngùng..
Máu nóng trong người Khương Minh Nghiệp như sôi sục, ánh mắt ấy rõ ràng quen thuộc đến lạ, nó đã ám ảnh anh ta suốt sáu năm nay..
Thực giống người phụ nữ đó, Tuyết Hạ Huyên..
Chỉ là, không phải cô ta đã mù rồi sao?
Khuôn mặt biến dạng ghê tởm!
Nhưng trước mắt, cô gái này có khuôn mặt mỹ miều đến lạ, làn da trắng muốt hồng hào, không hề có một vết sẹo!
Đôi mắt ấy sáng như đóa hoa tinh quang, e ấp ngượng ngùng nhẹ cơn gió xuân ùa vào tim anh..
Hiện tại, anh ta vốn không quan tâm đến xuất thân của cô gái này, cả người anh nóng ran đến khó chịu, trước tiên phải thỏa mãn dục vọng!
Khương Minh Nghiệp vốn muốn đi về phía cô gái kia nhưng cô gái ấy lại như có như không, ùa mình vào lồng ngực vạm vỡ của anh ta.
Hương thơm thoang thoảng ngọt ngào của người con gái nhanh chóng xộc vào mũi, thân hình mềm mại ngát nước làm ngọn lửa trong lòng anh như muốn bộc phát.
- Em tên gì?
- Em.. là Roxy!
Tuyết Hạ Huyên cúi đầu, nhẹ giọng trả lời.
Không những sở hữu khuôn mặt tuyệt sắc khuynh thành, giọng nói lại dịu dàng không ngớt, thành công làm cho Khương Minh Nghiệp nao núng.
- Roxy..
Anh ta ôm chặt cô vào lòng, nhu tình mật nước gọi tên cô, bàn tay ma quỷ đã nhanh chóng mò mẫm khắc mọi nơi trên cơ thể mềm mại.
Tuyết Hạ Huyên hiện tại chỉ cảm thấy thực kinh tởm, bàn tay của hắn không chút do dự sờ nắn khắp mọi nơi trên cơ thể cô.
Khương Minh Nghiệp hiện tại thực sự đã chịu không nổi, chỉ là màn dạo đầu nhưng lại vốn làm cho anh như đang trên mây.
Cô gái này quả thực có một loại ma lực thu hút rất lớn!
Ba vòng trên cơ thể đều hoàn mỹ, làn da trắng bạch không chút tì vết, mềm mại đến lạ, làm anh như không muốn thoát ra khỏi nó..
Anh nhanh chóng thoát y cho cả hai, chuẩn bị đạt đến đỉnh điểm của cao trào thì..
Tuyết Hạ Huyên đánh một quyền lên lưng hắn, lực đạo cô vốn dùng hết trong tay, thành công làm cho Khương Minh Nghiệp bất tỉnh nhân sự.
Khoé môi khẽ nhếch lên, cô nhanh chóng mặc lại váy vào, ý tứ khinh miệt nhìn người đàn ông đang nhắm chặt mắt trên giường.
- Khương Minh Nghiệp, anh vĩnh viễn không có tư cách để chạm vào người tôi! Bàn tay của anh chạm vào người tôi, tôi chỉ cảm thấy thực ghê tởm! Hừ!
Tuyết Hạ Huyên hừ lạnh một tiếng, cước bộ nhanh chóng rời khỏi.
*
Ánh sáng mù mờ chói chang khẽ xộc vào mắt Khương Minh Nghiệp, anh ta nheo mi tâm, một màn trước mắt này khiến anh ta kinh ngạc không ngớt.
Cảnh sát hiện tại đang bủa vây xung quanh anh ta!
- Khương Tổng, chúng tôi có bằng chứng ngài gian lận cổ phiếu, mời ngài về đồn hợp tác điều tra!
Anh chính là đang sợ, sợ rằng cô vẫn còn tình cảm với người đàn ông đó.. sợ rằng cô sẽ rời bỏ anh, trở về với anh ta?
Tuyết Hạ Huyên lúc này mới nhìn nhận ra người bên cạnh tâm tình thấp thỏm lo âu bất an.
Cô mím môi, tròng mắt tinh quang khẽ đảo, cánh tay mềm mại sắc nước khẽ khoác vào cánh tay rắn chắc của Cảnh Thiệu Đình.
Cô khẽ mỉm cười nhìn anh, nụ cười hàm chứa một cơn gió xuân e ấp, nụ cười ấm áp điên đảo chúng sinh, sau mê lòng người, điếu đổ vạn vật..
Một nụ cười nhẹ nhàng này, rốt cuộc cũng đã trấn an được tinh thần thấp thỏm của Cảnh Thiệu Đình, anh cười, một nụ cười hoàn toàn ấp áp.
Hai người sánh vai nhau đi đến nơi tổ chức buổi hội nghị đấu giá hôm nay!
Khách sạn Dicard không những hoàn hảo về vẻ ngoài mà còn hoàn hảo lẫn bên trong.
Ở phía trên được trang trí bởi một chùm đèn lồng xa hoa, tỏa ra một làn ánh sáng màu vàng ảo nề xa xăm.
Tiếng nhạc du dương nhẹ nhàng làm người ta như muốn hoà mình vào nó..
Phút chốc, hai người cũng đã sánh vai nhau đi đến nơi tổ chức hội nghị đấu giá.
Hiện tại vẫn còn sớm, khách mời vẫn chưa đến đầy đủ.
Điều làm Tuyết Hạ Huyên kinh ngạc hơn là buổi hội nghị đấu giá này vốn không có phóng viên paparazi!
Cô vẫn không hề hay biết, Cảnh Thiệu Đình cố tình không mời paparazzi đến.
Tuyết Hạ Huyên trước nay vẫn không muốn lộ diện ra ngoài công chúng, anh làm việc này cũng chỉ là vì cô.
Hai người đi đến ghế ngồi đã được chuẩn bị sẵn, sau đó liền ngồi xuống.
Chỗ ngồi của họ vốn ở ngay hàng đầu tiên, ít nhiều cũng không quá thu hút sự chú ý của mọi người.
Phục vụ đem rượu đỏ đến, Cảnh Thiệu Đình bảo họ lấy một ly nước trái cây, anh vẫn luôn biết, cô không thể uống rượu.
Giờ phút này, Tuyết Hạ Huyên chỉ cảm thấy bản thân thực hạnh phúc, an nhiên đến không tả.
Cảnh Thiệu Đình cái gì cũng quan tâm đến cô, thứ cô thích anh đều ghi nhớ, thứ cô ghét anh ẩn sâu vào đại não.
Còn người đàn ông kia, cái gì cũng không quan tâm để ý đến cô, vậy mà lúc trước cô lại điên rồ đem lòng yêu anh ta đến say đắm!
Chợt, ánh mắt tinh xảo khẽ vểnh lênh, hàng mày lá liễu có hơi nhíu lại, hai thân ảnh quen thuộc nhanh chóng xộc vào mắt cô.
Hai người này, cô, làm sao mà quên được đây a?!
Khương Minh Nghiệp hôm nay diện âu phục đen lịch lãm, sắc mặt anh ta vẫn như cũ, lạnh nhạt với mọi thứ.
Tuyết Hạ Vy diện một chiếc váy voan dài màu trắng, không quá cầu kì, Tuyết Hạ Huyên liền nhanh mắt nhận ra, đây là mẫu váy giới hạn của Chanel.
- Hạ Huyên, em đã sẵn sàng chưa?
Cảnh Thiệu Đình nhìn theo tầm mắt Tuyết Hạ Huyên, nhanh chóng hiểu ra vấn đề, anh bất an nhìn khuôn mặt cô.
- Vâng!
Tuyết Hạ Huyên gật đầu nhè nhẹ, cô tất thảy đều đã chuẩn bị kĩ càng, cái ngày này, cô chờ đã là sáu năm!
Bây giờ, rốt cuộc cũng đã đến thời cơ.
Chỉ thấy một người phục vụ đi đến, đưa cho Khương Minh Nghiệp cùng Tuyết Hạ Vy hai ly rượu đỏ, Khương Minh Nghiệp khẽ nhấp vài ngụm rượu, bất chợt mày anh ta nhíu lại, con ngươi thâm sâu khẽ nheo lại đầy thần bí, rồi anh ta thì thầm gì đó vào tai Tuyết Hạ Vy.
Tuyết Hạ Vy nhíu mày, nhìn anh ta đầy đăm chiêu nghi hoặc, sau đó liền có chút bất đồng mà gật đầu nhè nhẹ.
Khương Minh Nghiệp đứng dậy khỏi ghế, cước bộ nhanh chóng rời khỏi.
- Hạ Huyên, đã đến lúc rồi!
Cảnh Thiệu Đình nhẹ giọng nhắc nhở, trái tim anh không ngừng đập mạnh đến run rẩy.
- Em biết, anh chờ em nhé!
Tuyết Hạ Huyên hít sâu một hơi, đưa mắt nhìn anh.
- Ừ, anh sẽ chờ em!
Cô cười, nhẹ nhàng đáp xuống môi anh một nụ hôn phớt lờ, sau đó liền đứng dậy rời khỏi.
Khuôn mặt Cảnh Thiệu Đình lúc này rõ ràng là kinh ngạc không ngớt, hơi ấm của đôi môi cô vẫn còn lưu lại, tư vị ngọt ngào đến khó tả, đơn thuần chỉ là một nụ hôn phớt lờ nhẹ nhàng nhưng lại vô tình cắm rễ sâu sắc vào tim anh.
Khoé môi vốn không bao giờ cong lên nay lại vô thức nở nụ cười ấm áp, anh vui, lúc này không có thứ gì có thể sánh được niềm vui này..
Cô chủ động hôn anh, nếu thời gian ngưng đọng lại thì tốt biết mấy, anh có thể hưởng thụ được sự truyền cảm hơi ấm từ đôi môi ngọt ngào của cô..
*
Khương Minh Nghiệp mở cửa, đi vào phòng, cả người anh ta hiện tại nóng ran, khô khốc đến khó chịu.
Ly rượu vang vốn có vấn đề!
Ánh mắt Khương Minh Nghiệp ngày càng trở nên nặng nề, tròng mắt đen nhánh vô tri vô giác được bao phủ bởi một lớp sương ảo muội mê man.
Cơ thể anh ta như bị thiêu đốt, nóng bức đến tột độ.
"Cạch"
Cửa phòng được mở, thành công thu hút sự chú ý của Khương Minh Nghiệp.
Con ngươi thâm trầm khẽ nheo lại, cô gái trước mặt một thân váy trắng tinh khiết, xương quai xanh như có như không ẩn hiện huyền bí..
Đôi môi đỏ mọng nước, ánh mắt e ấp ngượng ngùng..
Máu nóng trong người Khương Minh Nghiệp như sôi sục, ánh mắt ấy rõ ràng quen thuộc đến lạ, nó đã ám ảnh anh ta suốt sáu năm nay..
Thực giống người phụ nữ đó, Tuyết Hạ Huyên..
Chỉ là, không phải cô ta đã mù rồi sao?
Khuôn mặt biến dạng ghê tởm!
Nhưng trước mắt, cô gái này có khuôn mặt mỹ miều đến lạ, làn da trắng muốt hồng hào, không hề có một vết sẹo!
Đôi mắt ấy sáng như đóa hoa tinh quang, e ấp ngượng ngùng nhẹ cơn gió xuân ùa vào tim anh..
Hiện tại, anh ta vốn không quan tâm đến xuất thân của cô gái này, cả người anh nóng ran đến khó chịu, trước tiên phải thỏa mãn dục vọng!
Khương Minh Nghiệp vốn muốn đi về phía cô gái kia nhưng cô gái ấy lại như có như không, ùa mình vào lồng ngực vạm vỡ của anh ta.
Hương thơm thoang thoảng ngọt ngào của người con gái nhanh chóng xộc vào mũi, thân hình mềm mại ngát nước làm ngọn lửa trong lòng anh như muốn bộc phát.
- Em tên gì?
- Em.. là Roxy!
Tuyết Hạ Huyên cúi đầu, nhẹ giọng trả lời.
Không những sở hữu khuôn mặt tuyệt sắc khuynh thành, giọng nói lại dịu dàng không ngớt, thành công làm cho Khương Minh Nghiệp nao núng.
- Roxy..
Anh ta ôm chặt cô vào lòng, nhu tình mật nước gọi tên cô, bàn tay ma quỷ đã nhanh chóng mò mẫm khắc mọi nơi trên cơ thể mềm mại.
Tuyết Hạ Huyên hiện tại chỉ cảm thấy thực kinh tởm, bàn tay của hắn không chút do dự sờ nắn khắp mọi nơi trên cơ thể cô.
Khương Minh Nghiệp hiện tại thực sự đã chịu không nổi, chỉ là màn dạo đầu nhưng lại vốn làm cho anh như đang trên mây.
Cô gái này quả thực có một loại ma lực thu hút rất lớn!
Ba vòng trên cơ thể đều hoàn mỹ, làn da trắng bạch không chút tì vết, mềm mại đến lạ, làm anh như không muốn thoát ra khỏi nó..
Anh nhanh chóng thoát y cho cả hai, chuẩn bị đạt đến đỉnh điểm của cao trào thì..
Tuyết Hạ Huyên đánh một quyền lên lưng hắn, lực đạo cô vốn dùng hết trong tay, thành công làm cho Khương Minh Nghiệp bất tỉnh nhân sự.
Khoé môi khẽ nhếch lên, cô nhanh chóng mặc lại váy vào, ý tứ khinh miệt nhìn người đàn ông đang nhắm chặt mắt trên giường.
- Khương Minh Nghiệp, anh vĩnh viễn không có tư cách để chạm vào người tôi! Bàn tay của anh chạm vào người tôi, tôi chỉ cảm thấy thực ghê tởm! Hừ!
Tuyết Hạ Huyên hừ lạnh một tiếng, cước bộ nhanh chóng rời khỏi.
*
Ánh sáng mù mờ chói chang khẽ xộc vào mắt Khương Minh Nghiệp, anh ta nheo mi tâm, một màn trước mắt này khiến anh ta kinh ngạc không ngớt.
Cảnh sát hiện tại đang bủa vây xung quanh anh ta!
- Khương Tổng, chúng tôi có bằng chứng ngài gian lận cổ phiếu, mời ngài về đồn hợp tác điều tra!
Tác giả :
Thanh Xuân