Vô Tính Phồn Diễn Thì Đại (Thời Đại Sinh Sản Vô Tính)
Chương 57

Vô Tính Phồn Diễn Thì Đại (Thời Đại Sinh Sản Vô Tính)

Chương 57

Cuối cùng Viên Hạo dưới sự đề nghị của An Tâm cùng An Bình, quyết định đến đô thị cách nơi đây hơn một ngàn dặm, nơi này là đô thị phồn hoa cách bọn họ gần nhất. Nhân khẩu thường trú đạt đến trên 10 ngàn vạn, công nghiệp nông nghiệp đều phát triển rất tốt. So với trấn nơi bọn người Viên Hạo ở không biết là tốt hơn bao nhiêu lần. Nói như vậy nơi có mật độ nhân khẩu lớn, môi trường tự nhiên cũng tốt hơn một chút. Vì vậy mà Viên Hạo muốn tới xem nơi đó.

Bọn họ xuất phát vào buổi tối, nửa đường Viên Hạo để cho A Vượng thay đổi với An Bình, An Bình Viên Hạo cùng An Tâm đều có thể nghỉ ngơi thật tốt, cũng không thấy được cảnh đêm tốt đẹp đẽ, vì vậy mà Viên Hạo chỉ phấn khích được một lúc liền nặng nề tiến vào giấc ngủ.

Sáng sớm bọn họ liền tới nhà ga trung tâm thành phố, đem xe đỗ ở bãi để xe, mọi người liền đi bộ đi du ngoạn. Một nhóm năm đại nam nhân,A Vượng cùng A Phúc đi hai bên trái phải của Viên Hạo, hơn nữa hai đội cận vệ sáng tối của Lý Ích, một đội công khai Viên Hạo đã gặp qua, vẫn luôn không gần không xa đi theo bọn họ, trong lòng cậu muốn gọi bọn họ đi cùng, ngẫm lại cảm thấy như thế cũng không tốt, quá nhiều người, cũng quá gây chú ý.

“Xem cây này." Viên Hạo đột nhiên có chút không dám tin chỉ vào một hàng cây xanh hóa.

An Tâm cùng An Bình đều nở nụ cười, “Đây là cây thật." An Tâm đi tới, nhỏ giọng nói với Viên Hạo.

So sánh với một số địa phương, cùng với không ít nông trường, điều kiện sinh hoạt của cư dân ở nơi đây tốt hơn nhiều.

Năm người đi bộ dạo xung quanh. Có thể vì là chủ nhật, quảng trường trung tâm thành phố có không ít người túm năm tụm ba, xem ra đều là ra ngoài chơi, thậm chí còn có không ít trẻ con nhảy nhót chơi đùa, cũng có nhiều phụ thân trẻ tuổi đẩy xe trẻ con đi qua.

Vì vậy mà nhóm người Viên Hạo đi trên đường cũng không có gì là lạ, mọi người đều là cùng nhau đi dạo. Nơi này nhìn qua rất bình thường, cùng với thời đại Viên Hạo sinh hoạt trước kia giống nhau, thậm chí ngay cả khoảng đất trống chỗ trung tâm quảng trường, đều có không ít người ngồi nghỉ chân, rất nhiều người trên tay còn xách không ít túi mua sắm. Hết thảy đều cho thấy những người dân ở đây sinh hoạt quả thực không tệ. 

“Qua bên kia đi dạo đi." Viên Hạo đi vào trước tiên, trung tâm mua sắm cao cấp, tuy rằng không thích hợp với bọn họ, nhưng đi nhìn một chút cũng không thành vấn đề. Lại nói, nơi này người phục vụ cũng không tồi, cũng không có người nào để ý đến ba người ăn mặc không thể nào nhìn như họ. Vì vậy mà ba người bọn họ cũng cẩn thận đi dạo xung quanh. Đồ vật cũng không dám mua, đều là quá đắt. Đến giờ ăn cơm, ba người chũng chỉ ăn một bao dịch dinh dưỡng cùng với uống chút nước tự mang đi. Bên trong cửa hàng đều là những hàng hóa rực rỡ muôn màu, đều không phải là hàng hóa mình có khả năng mua được, vì vậy mà có thể nhìn đã mắt cũng không tồi. Viên Hạo rất hứng thú nhìn xung quanh.

Đột nhiên hai người thanh niên đẩy một chiếc xe trẻ con đi tới, ánh mắt của Viên Hạo liền bị đứa trẻ kia hấp dẫn. Đứa bé nằm trong xe ước chừng một tuổi, cầm trong tay một bình sữa trắng, thỉnh thoảng mút mấy cái.

“Sữa bò?" Viên Hạo hỏi.

“Ừm." An Tâm đều cảm thấy rất bình thường đáp.

Hóa ra tiểu hài tử cũng là uống sữa, Viên Hạo nở nụ cười, lúc trước cậu còn đang suy nghĩ, trẻ con là ăn cái gì lớn lên a.

“Sao lại có sữa bò?" Viên Hạo hỏi.

“Bên kia có quầy chuyên doanh. Lẽ nào anh muốn mua sữa bò?" An Tâm giật mình mình nhìn cậu.

“Đi xem đi." Viên Hạo động lòng.

Khách hàng của quầy chuyên doanh sữa bò đều là những phụ thân mang theo trẻ con, thời điểm bọn họ mua, cũng đều lấy ra một giấy chứng nhận sau đó thanh toán chút tiền là có thể. Nói cách khác là bằng chứng cho trẻ con uống sữa bò, chỉ cần một chút tiền, nếu như không có chứng nhận, giá tiền liền rất đáng sợ.

“Tại sao mọi người mua sữa bò đều phải có chứng nhận?" Viên Hạo có chút hiếu kì.

“Đó chính là phúc lợi chính phủ cung cấp cho trẻ con. Mỗi trẻ con sinh ra đều có mức cung nhất định." An Tâm nhỏ giọng nói cho cậu. 

“Tốt như vây?" Viên Hạo càng thêm kì quái. Phải biết ở thời đại kia của cậu, loại thực phẩm như sữa bột trẻ con không biết đã khiến cho biết bao nhiêu bậc cha mẹ nát tâm, sau lại truyền ra sự tình trẻ em đầu to, rồi lại sữa có vấn đề, nói chung mà hại mọi người chỉ dám mua sữa bột nhập khẩu,  tuy rằng giá cả có chút cao, nhưng vì an toàn của hài tử, mọi người đều cắn răng tình nguyện bỏ tiền ra. Nhưng sau đó, bởi vì cùng là nhãn hiệu nước ngoài khi đưa vào trong nước không đủ tiêu chuẩn của nước ngoài, càng làm cho mọi người muốn dựa vào quan hệ để mua sữa từ nước ngoài, Hồng Kông bởi vì số lượng lớn người ở đại lục mua sữa bột, rất nhiều chuyện đã xảy ra. Trong nhất thời, vấn đề về sữa bột trở nên nóng hổi. Không nghĩ tới ở đây chính phủ lại cung cấp sữa bột cho trẻ con.

“Không còn cách nào, nuôi một đứa bé tốn rất nhiều, ngoại trừ những gia đình rất quyền quý ra, đại đa số mọi người nếu như không dựa vào chính phủ bỏ vốn, thực phẩm trẻ con thực sự là không mua nổi. Một bình sữa bột một kg liền mất hơn một ngàn ngân tệ, trẻ nhỏ mỗi tháng phải uống ít nhất hai bình, hơn nữa một số đồ dùng khác của trẻ con, mỗi tháng phải mất đến năm ngàn ngân tệ. Trẻ con hơi lớn một chút một tháng có thể uống bốn, năm bình sữa bột, nhà có tiền một đứa con nít phải tốn đến không ít hơn 10 ngàn. Nếu như chính phủ không cung cấp một ít phúc lợi cho trẻ con, đại đa số người đều tình nguyện không sinh con." An Tâm nói.

“Nếu nuôi lớn một đứa bé, muốn đánh đổi lớn như vậy, sao á nhân lại bị vứt bỏ. Có thể lúc lớn, nói không chừng còn có thể kiếm tiền, lại cẩn thận nuôi mấy năm, chẳng phải là càng có lợi hơn sao?" Viên Hạo càng ngày càng không hiểu.

“Anh a thực sự là rất ngây thơ." An Tâm thở dài một hơi. Á nhân đã kém hơn người một bậc, có mấy nhà còn nguyện ý dùng tiền nuôi đâu. Lại nói, tài nguyên xã hội có hạn, mấy loại hình công tác trước hết đều là dành cho người bình thường. Á nhân có mấy người có thể kiếm tiền a, có thể nuôi sống chính mình đã tốt lắm rồi, còn nữa thời kì trẻ con, hơn phân nửa đều là chính phủ bỏ tiền ra. Mà chi phí giáo dục sau 16 tuổi rất cao, muốn chân chính học một nghề nghiệp, còn phải mất không ít tiền,  cho nên  nói người lớn  muốn nuôi hài tử tiêu tốn chính là ở kì sau. Hơn nữa xác suất á nhân đến trường học rất thấp, muốn tới một trường học hơi hơi tốt một chút, vậy thì lại mất càng nhiều tiền. Hơn phân nửa gia đình đều không có nổi số tiền này, hơn nữa á nhân cũng có một nhược điểm, tố chất thân thể cùng tuổi thọ cũng không sánh được với người bình thường, dưới tình huống bình thường á nhân sống bất quá cũng chỉ hơn trăm tuổi, mà người bình hường có thể sống đến hai trăm tuổi, á nhân lớn tuổi thân thể rất kém, thường xuyên sinh bệnh, không được trị liệu, những á nhân này khoảng chừng chỉ sống được đến sáu mươi, bảy mươi tuổi. Vừa nghĩ như thế, nuôi lớn một á nhân thì càng không có phúc lợi.

“Em lần trước không phải nói cho anh biết, người  bình quân tuổi thọ là hai trăm tuổi sao, tại sao lại nói á nhân lại có tuổi thọ ít như vậy." Viên Hạo hô lên.

“Há, em lần trước nói là số liệu chính thức." An Tâm nở nụ cười. Tình huống thực tế của á nhân căn bản sẽ không nói ra nhưng mọi người trong lòng đều hiểu.

“Coi như vậy, nếu như á nhân có thể được giáo dục cùng công việc, khẳng định cũng là có thể sáng tạo rất nhiều của cải, so với hoàn toàn từ bỏ không phải tốt lắm hay sao?"  Viên Hạo vẫn là không hiểu.

“Trên thực tế, chính là có chút người quyền thế bình thường hi vọng á nhân nhanh chóng chết sớm một chút, bọn họ liền có thể được càng nhiều  tài nguyên xã hội. Hiện tại có thể nói tài nguyên to lớn nhất đều dùng để làm công trình di dân. Những người kia hy vọng có thể rời đi địa cầu này đến tinh cầu mới sinh hoạt. Bọn họ cảm thấy á nhân căn bản là không thể xem như là người, chỉ có thể làm nô lệ. Hết thảy đồ tốt, đều nên để bọn họ hưởng thụ." An Bình nói thật. Viên Hạo cuối cùng cũng coi như là nghe chỗ hiểu chỗ không. 

Nhìn dáng vẻ Viên Hạo còn có chút nghi vấn  , An Tâm thẳng thắn tìm chỗ yên tĩnh ngồi xuống, nói cho cậu: “Kỳ thực tình huống như thế cũng là mấy trăm năm gần đây nhất sinh ra, trước đây căn bản cũng không có á nhân nói chuyện, coi như không sinh được hài tử, cũng không có người quan tâm, ngược lại địa cầu tài nguyên ít, nhân khẩu ít một chút không phải càng tốt hơn sao. Chỉ là sau đó địa cầu càng ngày càng cằn cỗi, trứng cũng càng ngày càng ít, cũng có mấy người bắt đầu hô lên khẩu hiệu vì vấn đề sinh sản, quan trọng nhất chính là cùng lúc đó các bộ ngành chức năng của chính phủ cũng có tiếng nói chung, vì vậy mà tình huống liền thành như vậy."

“Cái này là chính phủ gì a, không có ai phản kháng sao?" Viên Hạo hỏi.

“Nực cười, nơi nào có áp bức nơi đó có phản kháng, chỉ là sức mạnh chênh lệch quá lớn, nên không gây tác dụng lớn. Coi như như vậy, cách mấy năm cũng sẽ phát sinh một cơn bạo động."

Viên Hạo nghe đến mấy cái này, không nói gì, có cảm giác hình thức xã hội này thật biến thái, cậu cũng không thể hiểu được suy nghĩ của một số người nắm quyền, cái này gọi là chuyện gì a. Bày đặt tốt không cần, động không động còn làm  vận động(?), này thật đúng là cùng nơi nào đó gọi là vận động văn hóa có chút tương tự. Bất quá nhìn như vậy, hình thái xã hội này phỏng chừng cũng không ổn định, sớm muộn gì cũng có chiến tranh, nghĩ tới đây Viên Hạo liền ngồi không yên.

“Biết chiến tranh sao?" Viên Hạo hỏi.

“Nơi nào lại không có, bằng không chúng ta vì sao chạy đến nơi hẻo lánh như vậy." An Tâm đáp. Không có năng lực tự vệ, chỉ có thể chạy trốn tới nơi không có ai.

“Thật đáng sợ." Viên Hạo lập tức không có  tâm tình du ngoạn, chỉ muốn nhanh về nhà một chút. Thật sự đáng sợ, mấy người bọn hắn chỉ có thể làm con tốt thí mệnh.

“Kỳ thực tin tức ngầm nói, có người đã tìm tới  tinh cầu có thể di dân đến, nhưng so với Địa cầu, cái tinh cầu kia thực sự là quá nhỏ, không cách nào chứa đựng quá nhiều người. Vì tranh thủ cơ hội di dân, e là còn có thể có náo động lớn." An Tâm này không phải cố ý doạ Viên Hạo. Kỳ thực loại tin đồn này có có từ sớm, nhưng vẫn không có hành động thực tế, vì lẽ đó đại đa số người tạm thời không coi là chuyện to tát gì, nhưng trong lòng kỳ thực đều rất rõ ràng, cuối cùng người có thể di dân  tuyệt đối là người có quyền thế, sớm muộn cũng có một hồi ác chiến muốn đánh. Địa cầu ở trong lòng mọi người, đã thành  quê hương sắp từ bỏ.

Kỳ thực Viên Hạo đã từng trải qua hai lần gặp chuyện đáng sợ, hơn nữa còn có một mùa đông, cũng xem rất nhiều tư liệu, hiểu rõ tình huống hiện tại, xã hội đã đến  mức rối loạn, trong lòng cũng minh bạch An Tâm nói tới  tuyệt đối không phải dọa người. Vì lẽ đó hiện tại thái độ của cậu đối với Lý Ích cùng Dương Phi tốt hơn rất nhiều, chủ yếu là nghĩ chính mình quá nhỏ yếu, nhất định phải tìm một hậu phương vững chắc. Hai người này lại rất mạnh mẽ, cũng bọn họ giữ gìn mối quan hệ, có rất nhiều chỗ tốt.

Đang nói chuyện, đột nhiên nhìn thấy một đám người đi tới, mọi người vội vã chuyển đổi đề tài, không nghĩ đến người đến lại phát ra mấy tờ truyền đơn đưa cho bọn họ. Viên Hạo cầm lấy nhìn, hóa ra là  hoạt động. Cậu có chút không hiểu nổi là chuyện gì xảy ra, cũng không muốn để ý, An Tâm cùng An Bình thấy liền lập tức đứng lên, đi theo, cầm tất cả tiền trên tay nộp toàn bộ ra ngoài. Còn bắt chuyện Viên Hạo lại đây, Viên Hạo không rõ vì sao, theo liền nộp một trăm ngân tệ.

“Đây chính là á nhân đang tổ chức hoạt động." An Tâm nhỏ giọng nói cho cậu.

Viên Hạo nhìn thấy đội người này nhanh chóng rời đi, đồng thời hoạt động của bọn họ lặng yên không một tiếng động, thu tiền liền đi. Rất nhiều người chỉ sợ căn bản cũng không có phát hiện. 

Nhân dịp thổ kim trứng được mùa lớn, Viên Hạo liền phát cho An Bình cùng An Tâm mỗi người một ngàn tệ làm tiền tiêu vặt. Hai người mới đầu không muốn, nhưng dưới sự khuyên bảo của Viên Hạo, cuối cùng nhận lấy  năm trăm ngân tệ. Hai người lần này đến, mỗi người cầm hai trăm, nguyên bản là xem có thể hay không mua chút đồ vật hợp ý, nhưng xem ra là không mua được rồi.

“Á nhân tổ chức phải dựa vào như vậy để lấy kinh phí hoạt động sao?" Viên Hạo thật tò mò, luôn cảm thấy như vậy căn bản là không lấy được bao nhiêu tiền.

“Đương nhiên còn có thể có một ít người có tiền chống đỡ. Bất quá chỉ cần là á nhân nhìn thấy, nhất định sẽ quyên tiền. Vì lẽ đó hoạt động như vậy, thu hoạch cũng không tồi." An Tâm giải thích  một chút, nhưng không có nói cho Viên Hạo, bọn họ là thế nào một chút liền nhận ra loại hoạt động này

Bất quá Viên Hạo vẫn là rất có thể hiểu được cảm xúc của  An Tâm cùng An Bình, bọn họ là á nhân đương nhiên sẽ hi vọng tổ chức của á nhân có thể đạt được một ít thành tích, để hết thảy á nhân có thể được một chút chỗ tốt.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại