Vô Tính Phồn Diễn Thì Đại (Thời Đại Sinh Sản Vô Tính)
Chương 55

Vô Tính Phồn Diễn Thì Đại (Thời Đại Sinh Sản Vô Tính)

Chương 55

“Thân thể Viên Hạo rất tốt, chỉ có điều tâm tình có chút không tốt thôi, không có chuyện gì lớn. Sau này tôi sẽ thường đến xem, đảm bảo hắn sẽ nhảy nhót tưng bừng trở lại." Trở lại nội thành, Lý Ích cẩn thận hỏi tình huống của Viên Hạo, Chu Lực An đáp lại để hắn yên lòng.

“Cậu muốn đến thăm hắn, bất quá là muốn ăn cơm đi." Lý Ích nhìn cái tên này, tâm tình liền thấy khó chịu.

“Ha ha, không thể không nói, nhà bọn họ làm cơm ăn ngon thật." Chu Lực An cười to lên, ở niên đại này, phần lớn mọi người đều ăn dịch dinh dưỡng, có thể ăn được thức ăn thịnh soạn như vậy, thực sự là quá khó khăn, coi như hắn có cái danh là bác sĩ y học, tiền lương cao, phúc lợi tốt, cũng không thể thưởng xuyên ăn a.

“Cậu phải biết, bữa cơm này, phỏng chừng là lương thực mấy ngày của bọn họ đấy. Còn muốn đến đó ăn." Lý Ích cười gằn. Sao hắn lại không biết Chu Lực An là một kẻ tham ăn.

“Có sao đâu a, lần sau tôi tới, mang chút thịt cùng cao lương diện đi. Cái món thịt chưng kia thực sự là quá ngon." Chu Lực An mới không để ý tới hắn a, ngược lại làm bác sĩ của Viên Hạo, sau này Lý Ích vẫn sẽ để cho hắn đến xem Viên Hạo. Bất quá, ăn không của người ta thật không tốt, vì vậy mà quyết định mang ít thứ đi.

Lý Ích mặc kệ hắn, trực tiếp đuổi người đi, Chu Lực An cầm bí đỏ, vô cùng phấn khởi về nhà. Bầu bạn Naxi của hắn là một hộ sĩ, còn là một á nhân, dung mạo rất đẹp, là bảo bối trong lòng hắn, bí đỏ này chính là mang về cho hắn. Lần trước ăn qua một lần, Naxi phi thường yêu thích, nhưng bí đỏ quý giá như vậy, hơn nữa có tiền cũng không mua được, vì vậy mà Chu Lực An vẫn đang suy nghĩ làm thế nào mang thêm một ít cho hắn.

“Anh đã trở về." Chu Lực An cầm bí đỏ đã được đóng gói đẹp đẽ đưa cho hắn.

“Đây là cái gì?" Naxi không rõ  hỏi.

“Mở ra nhìn." Chu Lực An  đến gần, hôn Naxi một cái.

“Bí đỏ, thật là tốt." Naxi cao hứng  giống như đứa bé, ôm Chu Lực An  vừa hôn vừa cười.

“Ăn xong cơm chưa?" Chu Lực An một bên hỏi một bên động thủ, ôm lấy Naxi hướng vào phòng ngủ.

Sau khi hai người thân mật xong, Naxi nằm ở trên giường nghe Chu Lực An nói chuyện về Viên Hạo, Chu Lực An nói một câu, “Lý Ích người kia a, bình thường lạnh như băng, tuổi không lớn, nhưng nhìn qua giống như lão già, ở trước mặt Viên Hạo lại có thể cười cười nói nói a. Thật là chuyện lạ."

“Anh thật ngốc a, chỉ sợ Lý Ích đã thích Viên Hạo." Naxi nói.

“Không thể nào, Lý Ích lại coi trọng Viên Hạo." Chu Lực An kinh ngạc.

“Có cái gì không thể? Viên Hạo ngoại trừ hình dáng phổ thông, tính tình có chút ngốc, cũng không có gì không tốt." Naxi chọc chọc đầu hắn, rất muốn nói anh hoàn toàn là đứa ngốc mới một chút cũng nìn không ra biến hóa của Lý Ích. Thời điểm Viên Hạo nằm viện, ánh mắt hắn nhìn Viên Hạo, Naxi đã sớm cảm thấy kì quái. Phỏng chừng Dương Phi cũng nhìn ra rồi, vì vậy mà chuyện liên quan đến Viên Hạo, hắn đều tận lực giao cho Lý Ích.

“Cũng đúng, người như Lý Ích, phải phối cho hắn người ngốc ngốc một chút." Chu Lực An bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhiều năm như vậy, bên người Lý Ích ngươi tới ta lui rất nhiều người, nhưng lại không có một người có thể lọt vào cặp mắt của hắn, xem ra lúc này cuối cùng cũng coi như là khai bao. 

Tâm tình Viên Hạo vốn kém, bởi vì Lý Ích cùng Chu Lực An tới mà biến mất. Ngày thứ hai, cậu dựa theo phương pháp dưỡng sinh Chu Lực An nói cho cậu, hoạt động thân thể trong phòng. An Tâm cùng An Bình cũng học theo cùng làm. Vận động ngày thứ nhất, không thể quá kịch liệt, vì vậy sau bốn mươi phút, bọn họ liền dừng lại, Viên Hạo có chút thở dốc, chảy chút mồ hôi.

“Ừm, xem mỗi ngày đều phải vận động. Dĩ nhiên một canh giờ cũng không được, liền mệt đến thở dốc." Viên Hạo có cảm giác trong khoảng thời gian này mình quá lười.

“Đúng vậy." An Bình An Tâm trăm miệng một lời nói.

Trong mùa đông càng ngày càng lạnh, Lý Ích cùng Dương Phi và Chu Lực An đến lại càng ngày càng nhiều. Viên Hạo có chút kì quái, có phải cái thời tiết này, mọi người không cần công tác, mấy người này mới nhàn hạ như vậy a.

Đương nhiên, bọn họ đến, cũng sẽ làm cho cuộc sống tẻ nhạt của Viên Hạo có thêm chút tiếng cười. Thậm chí sau đó Viên Hạo còn quen với việc bọn họ đến, mọi người cùng ngồi một chỗ chơi bài pu-khơ, nói chuyện trời đất giết thời gian. Thời gian dài, quan hệ của bọ họ càng ngày càng giống bằng hữu, trong lúc nói cười Viên Hạo cũng gián tiếp hiểu rõ không ít tin tức của thời đại này, bắt đầu chậm rãi hòa vào nó.

Mỗi người đều ở chỗ này một ngày, buổi tối liền trở về. ở lại đây ăn hai bữa cơm, bọn họ cũng không thể tay không mà đến, bất quá hai món ăn này, Viên Hạo đều sẽ làm phong phú hơn một chút. Ngoại trừ cháo, cao lương diện, còn có thể làm chút món ăn, giống như bánh gato.

“Ai nha, bánh gato. Đã lâu chưa từng ăn a." Lần đầu làm bánh gato, Dương Phi trợn to hai mắt. Không nghĩ tới Viên Hạo lại đi mua trứng gà. Đồ đắt như vậy, 20 ngàn ngân tệ kia đúng là không thể dùng được bao lâu.

“Này đôi khi cũng phải ăn thứ tốt a." Viên Hạo cười ha ha, nhanh chóng cho qua,có một lần để Lý Ích mang theo hơn mười quả trứng đến, chủ yếu là để bọn họ không hoài nghi. Trên thực tế hiện tại ăn đều là trứng mà gà cậu nuôi, nhưng cậu cũng không thể nói trứng hiện tại là không mất tiền mua, đồng thời trứng nhà tôi còn ăn không hết đây, thậm chí cậu còn muốn đem bán một ít a.

Kì thực Viên Hạo từng muốn lấy mấy con gà mang ra ngoài không gian nuôi, để bọn chúng sinh hoạt trong nông trường, trứng đẻ xuống là có thể trực tiếp ăn, cũng có thể nói cho bọn họ, là gà chính mình nuôi, trứng có thể bán cho bọn họ. Nhưng cậu mất rất nhiều công sức, chính là vẫn không thể mang ra nổi. Không hiểu nổi, An Tâm cùng An Bình cái số chó ngáp phải ruồi như thế nào, lại có thể theo mình tùy ý ra vào không gian. 

“Ha ha. Nơi của anh hữu duyên với hai người chúng em." An Tâm cười to. An Bình cũng ở một bên cười trộm. Viên Hạo vừa tức vừa buồn cười, nửa ngày cũng không nói ra lời, bọn họ thử mấy lần, chính là không bỏ ra nổi một con gà.

“Quên đi, vẫn là lấy một ít trứng có thể ấp ra gà, ở trong nông trường ấp vài con, chậm rãi nuôi lớn." Viên Hạo vẫn chưa từ bỏ ý định. Mỗi lần đều phải mua trứng làm bộ, cũng quá tẻ nhạt, đồng thời quá lãng phí tiền.

Mùa xuân đến rồi, đất trời cũng ấm lên, băng tuyết hòa tan, thổ kim trứng chôn trong tuyết cả một mùa đông, lập tức khôi phục sức sống, không đến vài ngày, liền lớn thêm không ít.

“Nếu như bón chút chất dinh dưỡng, sẽ lớn lên càng ngày càng tốt hơn." An Tâm cười híp mắt nhìn mấy mẫu thổ kim trứng.

“Nha, lần trước không phải chúng ta có một ít phân gà sao? Hiện tại vừa vặn phát huy được tác dụng." Viên Hạo vừa nghe nói  cần bón phân, lập tức nghĩ tới.

“Đúng vậy." Ba người vội vàng lấy phân gà ra, cẩn thận đặt trước đồng ruộng, bởi vì phân cũng không nhiều, vì vậy mà mọi người cũng rất cẩn thận, tận lực để mỗi gốc thổ kim trứng đều được một ít phân, vì vậy mà tiến trình làm việc vô cùng chậm. Năm người đi sớm về tối, cũng bỏ ra hai ngày, mới làm xong.

Mấy ngày sau, mấy mẫu thổ kim trứng quá nhiều chất dinh dưỡng, lớn đến mãnh liệt, mọc rất khả quan, lá đều bóng loáng. Viên Hạo nhìn mảnh ruộng xanh mượt, tâm tình rất tốt. Tuy rằng trong không gian khối thổ kim trứng này sinh trưởng vô cùng tốt, nhưng lại ít, cho dù tốt cũng không thể thu hoạch quá nhiều. Đại thu hoạch đương nhiên vẫn hi vọng vào vài mẫu ở nông trường này.

“Xem ra sẽ có thu hoạch tốt." Viên Hạo cao hứng sờ sờ mấy chiếc lá thô to, bón thêm phân quả nhiên không giống. Mà cũng bởi vì phân quá ít, bọn họ thậm chí còn đào cả một ít đất ra, trộn cùng với phân cho vào trong ruộng.

“Ừm." An Tâm cũng vô cùng hài long, cảm giác cuối cùng mình cũng có thể giúp chút ít cho Viên Hạo.

“Chúng ta có thể hái chút lá ăn, Viên Hạo không phải  cậu muốn ăn rau sao?" An Bình nhìn mảnh ruộng xanh mát hỏi.

“Tốt." Viên Hạo đã nhịn suốt một mùa đông dài, không có ăn rau dưa nếu như không phải còn có cây cam kia, phỏng chừng thân thể ba người đều thiếu hụt vi-ta-min. Viên Hạo vừa nghe thấy có rau xanh ăn, vội vàng gật đầu, cùng An Bình và An Tâm chọn một lượng lớn lá thổ kim trứng để làm.

Bữa tối, Viên Hạo như thường xào lá thổ kim trứng, nhai đến mấy lần, ngoại trừ cảm thấy có chút thô ráp, mùi vị cũng có thể chấp nhận, nói, “Sau này có thể làm thêm mấy món ngon ăn." 

“Ăn ngon đi." An Tâm nở nụ cười. mảnh ruộng thổ kim trứng này đặc biệt nộn, so với trước kia ăn qua, còn ngon hơn nhiều. Bằng không, Viên Hạo cũng sẽ không cảm thấy ăn ngon. Trên thực tế trước kia bọn họ từng ăn qua lá cây, nhưng đó là bởi vì thiếu lương thực, không phải bởi vì ăn ngon, hiện tại loại lá này tuy rằng không thể so sánh với  lá bí đỏ hay lá khoai lang, nhưng vẫn có thể coi là một món ăn.

“Ừm. Chính là phí dầu." An Bình cũng nở nụ cười. Xào một món ăn, phải cho một muôi dầu lớn a. Mà đây còn là là hắn bớt lại, nếu như là Viên Hạo, cậu có thể không chỉ là dùng một muôi như vậy.

“Lần sau hay là dùng ít một chút, nhỏ một chút dầu vào nước, như vậy có thể dùng một phần nhỏ a." Viên Hạo cũng nở nụ cười. Kỳ thực rau xào này, vẫn là cậu dạy An Bình, cũng bởi vì cậu cảm thấy rau luộc ăn không ngon bằng rau xào, An Bình mới làm cho cậu ăn. Nếu như hắn cùng An Tâm ăn, tuyệt đối sẽ không xào như vậy, thật sự quá nhiều dầu.

Mùa xuân mọi người đều rất bận, ba người Viên Hạo đến chăm sóc thổ kim trứng, đều quên mất một đoạn thời gian không thấy Lý Ích cùng Dương Phi không có đến. Lúc ăn cơm, ba người còn cười nói, “Bọn họ nếu thấy mảnh ruộng của chúng ta, nhất định đều sẽ giật mình."

Không nghĩ tới, ngày thứ hai, Lý Ích cùng Dương Phi liền đến, đột nhiên nhìn thấy mảnh thổ kim trứng tốt như vậy, quả thực không khỏi giật nảy cả người. Mới cùng lắm là một tháng mà thôi, mảnh ruộng này sinh trưởng khiến cho bọn họ suýt chút nữa đã không nhận ra.

“Thật không tệ, quả nhiên bọn Viên Hạo có kĩ thuật làm ruộng. Cho dù là mảnh ruộng tốt nhất của nhà tôi, cũng không thể mọc ra thổ kim trứng tốt như vậy." Lý Ích từ đáy lòng  than thở. 

“Đứng vậy, đây vẫn là lần đầu tiên tôi nhìn thấy thổ kim trứng dài đến như vậy." Dương Phi cũng tán thưởng một câu.

“Thổ kim trứng này thu hoạch, trực tiếp bán sỉ cho các anh, thế nào?" nghe thấy hai người nói chuyện, Viên Hạo hỏi.

“Đương nhiên được rồi. Bất quá, sau cậu không tự mình đi bán, giá tiền tuyệt đối nhiều hơn chút." Dương Phi không rõ hỏi.

“Bớt việc, quan trọng hơn chính là, tôi lười ra ngoài." Viên Hạo cười cợt, kỳ thực cậu hiện tại có chút sợ ra ngoài, đồng thời thổ kim trứng của mình chất lượng so với của người khác tốt hơn nhiều, quá nổi bật sợ rước lấy phiền phức. Lại nói thổ kim trứng lần này thu hoạch nhiều lắm, bán sỉ cũng bớt việc, trên phương diện tiền bạc thì cậu biết hai người này cũng không chiếm món hời lớn từ cậu.

“Được. Đến thời điểm, chúng tôi trực tiếp lái xe tới mang đi là được rồi." Lý Ích nói, hắn còn mong sao Viên Hạo không ra ngoài a, trời mới biết, Viên Hạo vừa đi ra sẽ gặp xui xẻo gì. Dương Phi đương nhiên cũng tán thành, đồng thời hắn cũng sợ Viên Hạo gặp chuyện. Lại nói, đây cũng là chuyện kiếm tiền, cớ sao không làm đây? Vì vậy mà ba người liền ước định bằng miệng. 
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại