Vô Tính Phồn Diễn Thì Đại (Thời Đại Sinh Sản Vô Tính)
Chương 47

Vô Tính Phồn Diễn Thì Đại (Thời Đại Sinh Sản Vô Tính)

Chương 47

Trận tuyết rơi đầu tiên của mùa đông rốt cuộc đúng giờ mà tới. Hầu như là trong một đêm, toàn bộ nông trường đều được phủ bởi tuyết trắng.  Những bông tuyết lớn vẫn còn rơi không ngừng, Viên Hạo thở một hơi, tuy rằng đều đem y phục mùa đông lấy ra, mặc toàn bộ trên người, nhưng vẫn cảm thấy có chút lạnh. An Tâm cùng An Bình vẫn luôn không có quần áo mới, quần áo mặc vẫn là quần áo cũ, so với cậu còn lạnh hơn.

“Hiện tại mới bắt đầu lạnh,sau này sẽ càng lạnh hơn." An Tâm chà xát tay, nhìn Viên Hạo rồi nói.

“Đến ăn điểm tâm." An Bình gọi. Luộc một nồi cháo bí đỏ lớn, uống nóng, sẽ không còn lạnh như thế nữa.

Ba người ăn xong bữa sáng, Viên Hạo mới vội vàng dẫn bọn họ tiến vào không gian, tuy rằng cũng là trời thu, nhưng so với bên ngoài còn muốn ấm hơn rất nhiều.

Viên Hạo nhìn đám lúa, An Bình cùng An Tâm thì đi trồng chút thổ kim trứng còn lại. Bởi vì đất đã sớm đào, Viên Hạo căn bản không đem A Vượng cùng A Phúc mang vào, vì tiết kiệm năng lượng, cậu thậm chí còn để A Phúc ngủ say. Chỉ có một mình A Vượng lưu lại trông coi nông trường, thời gian sinh hoạt ở nông trường không ngắn, Viên Hạo cảm thấy nơi bọn họ ở rất an toàn, ngoài trừ Dương Phi cùng Lý Ích, căn bản không có người phát hiện bọn họ ở đây. Hiện tại đã rơi vào thời gian có tuyết, càng không thể có thêm người đến tìm phiền toái. An Tâm cùng An Bình cũng cảm thấy chỉ cần một bảo tiêu, như vậy cũng đủ ứng phó.

Sau khi trồng tiểu mạch cùng thổ kim trứng xong, khoai lang cũng phải đào. Nhìn khoai lang hình dáng rất được, lại muốn đào hết cây lên. An Tâm cùng An Bình đều có chút không rõ, cho rằng có thể ăn thêm lá khoai lang mấy ngày nữa, không nhiều nhưng cũng là lương thực a. Lại nói, hiện tại cũng không có rau dưa xanh gì, ngoại trừ lá khoai lang thì chính là lá bí đỏ, sau này cũng không còn lá bí đỏ ăn a.

“Khoai lang sau khi dính sương sẽ luộc không mềm, ăn không ngon a." Viên Hạo giải thích.

“Ồ. Những lá khoai này thật tiếc a. còn tốt như vậy." An Bình sờ sờ lá khoai lang xanh mượt nói.

“Chọn chút lá nộn nộn, ngày hôm nay luộc một nồi lớn lá khoai lang ăn." Viên Hạo cười cười,  cùng hai người cắt một đống lớn lá khoai lang xuống. Chuẩn bị ăn một nữa, lưu lại một nửa để mai ăn. Lá khoai lang không để được lâu, qua hai, ba ngày liền ăn không ngon. Hiện tại lương thực quý giá,cũng không nên lãng phí a. liền ngay cả lá già cũng có ném cho gà ăn, hiện tại chúng nó so với trước đó lớn hơn rất nhiều,nếu như được ăn no liền đẻ trứng.

Khoai lang được mùa, đào một lần xuống, bỏ chút bùng đất, một củ khoai lang nộn nộn liền hiện ra. Viên Hạo hưng phấn gạt bùn đất ra, đem khoai lang lấy toàn bộ. Đào khoai lang cũng cần chú ý, bằng không, rất dễ làm cho khoai lang bị thương tổn, khoai lang bị thương tổn liền không thể bảo quản. Viên Hạo không dám để cho bọn họ đào loạn, chính mình liền tự động thủ, đào từng chút một, mọi người liền vội vàng nhìn khoai lang lộ ra. Khoai lang nơi này mọc thật sự rất to, lớn có ba, năm cân, nhỏ cũng phải hơn một cân.

Hai khối nhỏ đào được bốn, năm trăm cân khoai lang, có thể nói so với ớt nhà cậu thu hoạch khoai lang có lẽ phải đến gấp ba. Nhìn đống khoai lang này, chỉ ăn tươi, có thể ăn rất lâu, hoặc lưu lại một ít ăn trong mùa đông. Khoai lang không dễ bảo quản, trực tiếp bảo quản sẽ không tốt, hơn nữa còn hỏng từ bên trong, bên ngoài nhìn thì không sao, cắt ra liền biết toàn bộ đều biến đen. Vì vậy mà Viên Hạo nghĩ trước hết nghiền ra thành bột khoai lang, phơi khô, từ từ ăn.

Viên Hạo lấy mấy củ có chút rách da, chuẩn bị đêm nay luộc ăn. Trực  tiếp đem khoai lang lột vỏ, cắt thành khối, thả vào trong nồi luộc, lại xào hai chảo lá khoai lang. Nước khoai lang sau khi đun sôi, có chút dính, có chút ngọt.

“Như thế nào, có ăn được hay không?" Viên Hạo nếm trước một miếng, cảm thấy so với bí đỏ thì ngon hơn nhiều, kỳ thực cũng là bởi vì dạo này bọn họ ăn bí đỏ quá nhiều. Hai người này kì thực cũng không có khả năng so sánh.

“Ăn ngon, ăn quá ngon." An Tâm cùng An Bình điên cuồng gật đầu.

“Vậy thì ăn nhiều một chút." Viên Hạo nở nụ cười, kỳ thực bí đỏ cùng khoai lang đều là hoa màu, thời điểm đi làm, có mấy người còn cố ý ăn ít hoa màu, nói là có lợi cho thân thể lại còn giảm béo, chỉ có điều hiện tại chỉ ăn hoa màu, Viên Hạo vẫn là hết sức tưởng niệm gạo cùng bột mì a.

“Nhiều khoai lang như thế, muốn bảo quản làm sao?" An Bình hỏi. Nhiều khoai lang như vậy đủ cho ba người bọn họ ăn một hai tháng.

“Có thể phơi khô khoai lang, lại còn có thể nghiền thành bột, chỉ là không có máy móc." Viên Hạo ăn xong miếng cuối cùng, nghĩ nghĩ cũng không biết nơi này có máy nghiền bột hay không?

“Máy nghiền bột, có bán, có thể để cho A Vượng tra một chút, giá cả cùng kiểu dáng công năng." An Tâm chỉ chỉ A Vượng.

A Vượng căn cứ vào công năng mà Viên Hạo nói rất nhanh liền tìm ra được một máy nghiền bột, cần tám trăm ngân tệ, không đắt hơn nữa cũng rất khéo léo.

“Chúng ta ngày mai liền đi mua, thuận tiện mua mấy bộ quần áo." Viên Hạo lập tức quyết định ngày mai đi ra ngoài. Bây giờ thời tiết càng ngày càng lạnh, nguyên bản không đủ quần áo giờ lại càng ngày càng thiếu, hơn nữa chăn cũng không đủ, cần thêm một ít chăn nữa.

Lần đầu tiên ra ngoài lúc tuyết rơi, Viên Hạo liền hỏi, “Có thể kẹt xe hay không, trước đây nơi của chúng tôi chỉ cần có tuyết rơi, trên mặt đất lại trơn trượt, tai nạn xe cộ phát sinh rất nhiều." Cậu nhớ tới có một lần ra ngoài vào trời tuyết, nguyên bản chỉ cần hai giờ đi xe lại mất sáu tiếng thì không nói, lại còn xảy ra tai nạn trên đường cao tốc nữa khiến cho rất nhiều người đề phòng, sau này không có chuyện gì đặc biệt phải làm, cậu đều sẽ không ra ngoài vào trời tuyết. Kỳ thực là ngày tuyết rơi, hay là từng rơi đều cực kì dễ phát sinh tai nạn xe cộ. Đáng sợ nhất là tối mùng 8 tết trong lúc xảy ra một trận tuyết lớn, những lữ khách bị ngăn cản trên đường, tin tức báo đăng nói, có người đã ở trên đường hơn mười năm ngày, vô cùng đáng sợ a.  Cậu theo phản xạ liền nghĩ đến điều này, vì vậy mà có chút do dự có nên ra ngoài vào lúc này hay không.

“Không phải đi trên đường đất, anh quan tâm đến mấy cái đấy làm gì." An Tâm cười. Tuy rằng trời có tuyết rơi, lái xe trên trời xác định là cũng nên chú ý, nhưng cũng không đến nỗi đáng sợ như cậu tưởng tượng.

“Ồ." Viên Hạo nghe nói vậy, cuối cùng cũng coi như hiểu được, xấu hổ cười.

Dọc theo đường đi xe vẫn là ít hơn rất nhiều, có lẽ là trời lạnh, mọi người cũng không quá tình nguyện chạy ra ngoài.

Mục tiêu của Viên Hạo đã rõ ràng liền đi thẳng đến siêu thị lớn, cậu nghĩ là mua cho ba người một cái áo khoác, một đôi găng cùng một cái chăn, nhưng sau nhìn thấy giá cả, cậu không quyết định chắc chắn được, An Tâm cùng An Bình lại càng không muốn. Coi như là giá tiện nghi nhất, bọn họ cũng không mua nổi.

Kỳ thực lúc bọn họ vừa vào siêu thị, những người phục vụ cũng không quá nhiệt tình, liếc mắt liền nhìn ra, mấy người này cũng không có tiền gì, làm sao mua được đồ quý như vậy. Bốn người đi dạo quanh siêu thị một vòng, cẩn thận so sánh giá cả, Viên Hạo cuối cùng cũng dứt khoát, những thứ kia cậu không mua nổi, nhưng thôn trấn này dường như cũng còn một siêu thị khác, chỉ có điều nơi đó không có đủ hàng hóa.

Nhìn thấy dáng vẻ quẫn bách này của bọn họ, mấy người phục vụ cố ý bắt đầu nghị luận, trong lời nói, bất quá chính là cười nhạu bọn họ.

Đặc biệt là An Tâm ăn mặc có chút không vừa người, vóc dáng của hắn khá nhỏ mặc quần áo cũ của Viên Hạo xác thực là không ra hình dạng gì, cái dài cái ngắn, khiến cho người khác nhìn một lần liền có thể nhận ra đây không phải quần áo của hắn. Nói trắng ra là một tên ăn mày. Chỉ có điều trên người vẫn sạch sẽ, bằng không căn bản là không thể đi vào đây. Nhìn những ánh mắt khinh bỉ kia, An Tâm hết sức tức giận, rồi lại cố ý ưỡn ngực, làm bộ không để ý, chỉ có điều Viên Hạo cũng cảm thấy được tay hắn đang gồng hết sức. An Bình liền nắm lấy tay hắn, không hề có tiếng động an ủi.

Ngay cả Viên Hạo cũng khẽ cắn răng, chuẩn bị mua một cái áo khoác cho An Tâm, nhưng nhân viên phục vụ căn bản không cho cậu thử, còn nói, “Muốn mua liền trực tiếp mua, không thể thử."

“Làm sao lại không được thử, không thử nếu như mặc không vừa thì làm sao bây giờ?" Viên Hạo tức giận vô cùng, hỏi ngược lại hắn. Cái này không phải nội y, bên trong góc còn có một phòng thử quần áo, còn có khách hàng cầm quần áo vào trong thử. Cái này không phải là cố ý bắt nạt bọn họ sao?

“Chính mình mặc cái gì cũng không biết sao?" Ngữ khí người kia lộ vẻ trào phúng.

“Người không mua quần áo, làm sao biết số đo của mình." Mấy người phục vụ khac ở một bên cười nói, vốn là cố ý làm cho bọn họ lúng túng.

Sắc mặt An Tâm đều trắng, lôi kéo Viên Hạo nói: “Chúng ta không mua." Sau khi hắn nhìn thấy giá cả, vốn là không muốn mua, quý như vậy, làm sao mặc được a, hiện tại lại càng không thể chấp nhận được rồi. Viên Hạo trên người có bao nhiêu tiền, hắn không phải là người biết rõ sao, không cần thiết vì người khác nói mà mua quần áo quý như thế.

“Đúng vậy, tôi cũng không tin những nơi khác không mua được quần áo." An Bình nói, cũng lôi kéo Viên Hạo rời khỏi.

“Ha ha ha ha." Mấy người phục vụ cười to lên, một bộ dáng vẻ chúng ta đều biết ngươi không mua nổi, trong lòng Viên Hạo hết sức tức giận, rồi cũng biết cùng bọn họ nói cũng vô ích. Hơn nữa, trước đây cậu cũng từng như vậy, bất quá cậu khi đó đều rõ rầng, loại cửa hàng nào có thể tiến vào, loại nào không thể tiến vào. Vì vậy sau khi nhận được một ánh mắt khinh thường, cậu liền học khôn, chỉ đến những nơi có đồ mình có thể mua được. Lại nói, trong ấn tượng của cậu, ngoại trừ quầy chuyên doanh, siêu thị lớn bán quần áo đều là khá rẻ, làm gì như nơi này. Không nghĩ tới, coi như là hàng rẻ, bọn họ cũng không thể mua nổi.

“Ai, ngày hôm qua mình tôi thấy một cái áo khoác, hơn ba ngàn, chuẩn bị nghỉ ngơi cùng chồng tôi đi mua." Một ngừoi có dáng dấp đẹp cố ý lớn tiếng nói.

“Ai nha, một tháng lương của chúng ta cũng không đủ mua bộ quần áo đó a." Một người khác cũng là cố ý thở dài. Tiền lương của bọn họ chính là hơn ba ngàn, quần áo nơi này bình quân cũng là khoảng một ngàn, bàn về quần áo, tiền lương của bọn họ cũng không mua được vài món.

“Đúng vậy, hiện tại cái gì cũng đều tăng, chỉ có tiền lương là không tăng a, mình cũng không muốn đi làm nữa."

Đi ra khu quần áo, đoạn đối thoại của bọn họ vẫn vang vào tai bọn họ, Viên Hạo thở phì phò, “Ghê gớm a, làm bộ."

“Đúng vậy, các cậu không nên mua quần áo của chỗ này a, hình thức không đẹp còn không nói, còn không rẻ. Đi Tây Nhai đi, đi bên đó tiện nghi hơn nhiều." Một nhân viên phục vụ có lòng tốt chỉ điểm cho bọn họ. Mấy người phục vụ ở đây, một số người quen thuộc một chút đều biết. Nhưng bọn họ lại biết ăn nói, lại luyện được một đôi hỏa nhãn kim tinh, người nào có tiền nhìn cái là biết, rất có tài năng dụ khách hàng móc tiền ra, vì vậy mà nhân viên phục vụ đều nhắm một mắt mở một mắt bỏ qua cho bọn họ, chỉ cần có thể kiếm tiền cho bọn họ là tốt rồi. Dù sao bây giờ làm ăn cũng khó khăn a.

Ở Tây Nhai, Viên Hạo thành công mua cho ba người ba cái áo khoác ba đôi găng tay, tuy rằng kiểu dáng chất lượng đều không ra sao, nhưng hơn ở giá cả. Tổng cộng bỏ ra 1900 ngân tệ. Nhưng chăn lại không thể quá kém, vẫn là ở siêu thị chọn một cái, lại bỏ ra bốn trăm tệ, ba tấm cũng không mua nổi, An Tâm cùng An Bình đều nói hai người có thể ngủ cùng nhau, đem chăn của từng ngừoi hợp lại sẽ không lạnh nữa, lại mua chút đồ vật lẻ tẻ, bỏ ra chừng 500 ngân tệ. Thêm vào máy nghiền bột, tổng cộng tiêu gần bốn ngàn ngân tệ. Năm ngàn ngân tệ trên tay, cũng chỉ còn lại một ngàn. Viên Hạo mạnh mẽ cảm thán, tiền phải dùng rất nhiều a nhưng kiếm tiền lại vô cùng khó.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại