Vô Tính Phồn Diễn Thì Đại (Thời Đại Sinh Sản Vô Tính)
Chương 35: Nhà mới
Sau mười ngày, Lý Ích trực tiếp cầm chứng minh thân phận mới của Viên Hạo dẫn cậu đi ngân hàng lập một cái tài khoản rồi đem khoản dư chuyển cho cậu. Nông trường nhỏ kia cũng được sang tên cho cậu. Hiện tại Viên Hạo đã bước vào tầng lớp vừa có tiền lại vừa có nông trường. Cái nông trường này cách nơi của bọn họ chỉ hơn 200km, cũng coi như là cách rất gần rồi.
Dương Phi nói cho Viên Hạo chỗ kia rất hoang vu, cậu một chút cũng không để ý,bởi vì cậu tạm thời không muốn rời đi nơi này. Kỳ thực chủ yếu là không tiện giải thích về không gian của cậu. Ở loại địa phương hoang vu này, cậu cũng thuận tiện không ít a, đồng thời cậu muốn từ từ thử nghiệm xem những thứ đó. Chỉ dựa vào không gian, cuộc sống của bọn họ tổng cảm thấy có chút mờ mịt, nếu duy trì lâu sợ là muốn bạo phát. Vì vậy mà cậu nghĩ cần phải ở bên ngoài không gian thử nghiệm nhiều thứ, không gian coi như là trụ sở bí mật, để một ít đồ vật tạm thời không thể lấy.
“Cậu không phải là muốn bảo tiêu sao?" Dương Phi dẫn cậu trở lại trong xe xủa mình, chỉ chỉ hai người ngủ bên trong, thoạt nhìn, Viên Hạo còn tưởng bọn họ là người thật.
Hai người máy này, giá vô cùng đắt, đồng thời cũng thuộc loại sản xuất có hạn, vì vậy mà không phải là có tiền đều có thể có được. Vì vậy Viên Hạo tiêu một số tiền lớn khiến cho An Tâm cùng An Bình đau lòng không thôi, nhưng mà bọn họ tình nguyện để hai người máy này đến bảo vệ Viên Hạo, cũng không muốn tuyển người của Lý Ích cùng Dương Phi. Loại người máy này thế nhưng có thể nhận chủ, đồng thời mức độ trung thành của bọn nó sẽ không bị ngoại giới ảnh hưởng. Mà nhân loại, đều sẽ có ít nhiều nhược điểm.
“Đi thôi. Tôi mang các cậu đến nhà mới xem xem." Dương Phi cũng đã sớm cho người thu thập chỗ kia một chút, chuẩn bị nghênh đón chủ nhân đến.
Viên Hạo cùng hai người máy bảo tiêu kia lên xe của Dương Phi, Lý Ích mang An Tâm và An Bình cùng đi.
“Cậu theo tôi, chỉ có thể đi đường trên không. Đường trên mặt đất hoàn toàn không thể đi." Dương Phi nhắc nhở Lý Ích.
Sau một tiếng, xe hạ xuống một mảnh đất trống, đi xuống xe, ba người Viên Hạo đồng thời đánh giá nhà mới của chính mình, nơi này vẫn đúng là hoang vu, bốn phía tất cả đều là những tảng đá to bự, có nhiều chỗ đều mọc không ít cỏ dại, thậm chí còn có một vài loại cây nhỏ bé. Bốn phía hết thảy cho thấy, nơi này thực sự rất là hoang vu, là chân chính không có người.
Toàn bộ nông trường đều bị tường cao vây quanh, cửa lớn mở to, ẩn hiện trước mặt mọi người chính là một mảnh cỏ dại nhưng cũng mọc không được tốt lắm, lại có một mảnh đất nhìn như thảo nguyên vừa mới khôi phục sức sống vào mùa xuân khiến cho hai mắt Viên Hạo sáng lên, đây vẫn là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một mảnh đất lớn có thể mọc ra thực vật như vậy.
Một dãy phòng nhỏ ở phía đông, rất rõ ràng, nơi này mới được tu sửa xong. “Nói này chính là nhà của cậu." Dương Phi bắt chuyện với mọi người hướng về phía con đường nhỏ đi qua.
Cái nông trường này, nguyên bản vốn thuộc về Dương gia, chiếm diện tích tuy rằng không lớn, nhưng thổ chất không tồi, so với mảnh đất nhỏ của bọn họ thì tốt hơn nhiều lắm. Mảnh đất này vắng vẻ, chủ yếu là để tĩnh dưỡng, hai ba mươi năm không có ai ở đây, nhưng nhà bọn họ vẫn còn rất hài lòng về mảnh đất này, Dương Phi chỉ cần cho người thu thập một chút, mua chút đồ dùng cùng vật dụng hằng ngày, bọn người Viên Hạo có thể trước tiếp dọn qua đó.
Bởi vì bọn họ chỉ có ba người, vì vậy mà Dương Phi sai người dọn lại ba gian hai tầng lầu chính. Lần này bề ngoài nhìn qua có vẻ cũ kĩ, nhưng khi mở cửa ra thì mọi thứ bên trong rực rỡ hẳn lên. An Tâm vừa nhìn thấy, liền hoan hô nhảy lên ghế salông, đông vỗ vỗ tây sờ sờ, hưng phấn như một đứa bé, lúc này mới giống như một ngôi nhà.
Trong phòng khách trang trí cùng với tưởng tượng của Viên Hạo rất giống nhau, đồ vật to nhất chính là một cái sô pha, trên tường có các loại như TV. An Tâm đi tới, bật điều khiển, bên trong đang phát chương trình giải trí, Viên Hạo cẩn thận liếc nhìn qua, xác nhận đây là TV, chỉ có điều công năng nhiều hơn một chút, xem ra thời đại nào, nhân loại cũng cần có các tiết mục giải trí. Cái loại TV này cùng với máy tính chính là một, ngoại trừ tiết mục giải trí, vẫn có thể thu được rất nhiều tin tức, cũng có thể gọi điện thoại. Bởi vì đã sớm biết công năng của nó, bởi vậy Viên Hạo cũng không có phí tiền đi mua cái máy tính nhỏ, cậu hiện tại còn không có bao nhiêu chuyện phải xử lí ở ngoài, cũng không cần phải liên hệ với ai. Nếu như có yêu cầu, Dương Phi cùng Lý Ích cũng sẽ chủ động liên hệ với cậu. Cậu hiện tại cũng không có tiền mua những thứ này.
Bất quá cậu đi lại trong nhà, không có phát hiện mấy loại thu sóng như dây anten, xem ra là vô tuyến đi. Điều này làm cho cậu cảm thấy mới mẻ, không có đống dây điện,thu tín hiệu các loại, cũng chỉ có một nguồn điện, này so với TV cậu quen thuộc có vẻ đơn giản hơn rất nhiều.
“Trước tiên đem hai người máy khởi động đi." Lý Ích gọi mấy người Viên Hạo đang muốn đi thăm quan ngôi nhà một lượt.
Nói đến hai người máy này, còn duy trì tình trạng ngủ say, bọn họ là dựa vào chủ nhân đến khởi động. Những việc này kì thực rất đơn giản, dưới sự nhắc nhở của Dương Phi cùng Lý Ích, Viên Hạo rất dễ dàng liền tiến hành xong mấy loại thao tác này, thành công nắm giữ hai người máy bảo tiêu này.
Ngoại trừ năng lực chiến đấu siêu cường này, kỳ thực A Phúc, còn có thể kiêm luôn việc làm quản gia, A Vượng còn có thể trợ giúp một ít tri thức văn hóa tương đối cao, đồng thời hai người này đều là một loại vi tính bách khoa toàn thư, bọn họ có thể trực tiếp lên mạng tra được rất nhiều thứ, tuyệt đối xứng đáng với khoản tiền mà Viên Hạo bỏ ra. Đối với việc Viên Hạo có đặt tên cho hai người máy này, mọi người đều cười trộm một hồi, bất quá Viên Hạo một chút cũng không thèm để ý. Cậu hi vọng sinh hoạt sau này của mình, sẽ có phúc khí, cũng sẽ trải qua ngày tháng càng vượng.
A Phúc cùng A Vượng rất nhanh tiến vào trạng thái công tác, bọn họ đối với hoàn cảnh xung quanh tiến hành đánh giá một lượt, lại tới tới lui lui căn nhà một lần, cuối cùng đi tới trước mặt Viên Hạo nói,: “Chủ nhân, nơi này rất an toàn. Không có phát hiện bất kì người và vật mang tính nguy hiểm.
“Sau này trược tiếp gọi tên của tôi là được rồi, Viên Hạo." Viên Hạo rất không quan người khác gọi mình là chủ nhân, mặc dù hai người này là người máy, nhưng xem bề ngoài của bọn họ, cùng người thật không khác gì nhau, vì vậy mà cho bọn họ cùng vời An Tâm cùng An Bình gọi trực tiếp tên của mình.
“Viên Hạo." A Phúc cùng A Vương đồng thời kêu cậu một tiếng, biểu thị chính mình đã hiểu.
“Thế nào?" Dương Phi quay đầu hỏi Viên Hạo.
“Rất hài lòng." Viên Hạo gật đầu, cậu đem một nửa tài sản bán quyền trồng dưa chuột, 60 ngàn ngân tệ đi mua hai người máy này trở về, vẫn rất đau lòng, hiện tại rốt cuộc cảm thấy có giá trị. Lúc này Lý Ích cùng Dương Phi nói giá cả cho cậu, mỗi người tốn 50 nàng. Hộ khẩu cùng nông trường các loại 10 ngàn ngân tệ, điểm này nguyên bản Viên Hạo nói là cậu chi tiền, vì vậy mà Dương Phi cùng Lý Ích cũng không khách khí. Cầm tiền của cậu, Dương Phi không chỉ có giúp cậu tu sửa ngôi nhà, còn mua vật dụng, trên thực tế còn bỏ thêm vài ngàn ngân tệ. Mà Lý Ích cùng Dương Phi sẽ không chiếm tiện nghi của Viên Hạo, hai người máy này, chính là cậu đứng ra làm, lấy một cái nhân tình còn đáng hơn mấy ngàn mấy vạn tệ. Cho nên nói ra, Viên Hạo vẫn là chiếm tiện nghi không nhỏ, tuy rằng tiền mặt là trong tay cậu chỉ có 20 ngàn ngân tệ, trong đó 10 ngàn gửi ngân hàng, 10 ngàn khác đã đi hơn 7 ngàn, vì vậy mà cậu hiện tại vẫn còn là một quỷ nghèo. Nếu như ngồi ăn không, chút tiền này, chẳng mấy chốc liền hết.
(chỗ tiền bạc này hơi khó hiểu mọi người đọc thông cảm nhé)
Viên Hạo mỗi gian đều xem xét một lần, ba gian phòng ngủ bên trong đều có giường rộng, ngay cả đệm chăn cũng đầy đủ hết, ngoài ra còn có cái tủ quần áo đơn giản, điều này làm cho Viên Hạo cảm thấy tương đối thoả mãn. Chỉ có nhà bếp là cậu cảm thấy quá đơn giản, bởi vì nơi này đại đa số gia đình nhà bếp đều như vậy, Dương Phi cũng là dựa vào đó mà cho trang bị. Viên Hạo nghĩ hẳn là phải tăng thêm một số đồ gia dụng trong bếp khác, đương nhiên cậu vẫn không nói ra, vẫn chăm chú hướng về Dương Phi cùng Lý Ích biểu đạt lòng biết ơn.
“Phi thường cảm ơn hai người, lần sau đến, tôi mới mọi người một bữa cơm." Viên Hạo này hoàn toàn là theo quán tính, thời điểm ở quê nhà, mọi người ngỏ ý cám ơn đều là mời khách ăn cơm.
“Thật là tốt, bất quá, cậu đã đáp ứng đem thứ lần trước đã ăn, cái cao lương kia đưa một chút cho chúng tôi a." Dương Phi một chút không có khách khí. Lý Ích tuy rằng cảm thấy hắn rất vô liêm sỉ, nhưng đề nghị này không thể nói là rất hợp ý hắn, vì vậy mà hắn cũng chỉ là nhìn Viên Hạo một chút, chờ cậu trả lời.
Ngày hôm nay không có cách nào mời bọn họ ăn cơm, bởi vì hoàn toàn không có chuẩn bị gì. Nhưng bánh cao lương cay đã sớm rán qua, chia thành hai cái hộp nhỏ, hiện tại vừa vặn cho bọn họ.
Bởi vì lấy được đồ mình muốn, tuy rằng ít, Dương Phi cùng Lý Ích đều rất hài lòng, hơn nữa Viên Hạo đáp ứng lần sau mời bọn họ ăn cơm, có thể tưởng tượng, món Viên Hạo làm nhất định là mĩ vị bọn họ chưa từng được ăn.
“Chúng tôi cáo từ, có chuyện gì, có thể trực tiếp liên hệ với chúng tôi." Thời gian hai người bọn họ lưu lại cũng không ngắn, liền cùng nhau rời đi.
Bởi vì nơi này hoang vu nên xung quanh mười mấy km cũng không có hàng xóm, Lý Ích nhìn nông trường trống vắng này, trong lòng luôn cảm thấy không quá an toàn. Dương Phi thế nhưng cười cợt, nhỏ giọng nói: “Không bằng lưu lại mấy người của chúng ta ở xung quanh đi, thời khắc đều nhìn chằm chằm nơi này, thế nào?"
Lý Ích suy nghĩ trong chốc lát, gật gù nói: “Như vậy đi, người của ta lưu lại mặt trước, người của ngươi lưu lại mặt sau, có chuyện gì, báo lẫn nhau một tiếng."
Dương Phi biểu thị tán thành, nhưng lúc rời đi nhỏ giọng: “Cậu có ý gì, đừng tưởng rằng tôi không biết?"
Lý Ích hừ một tiếng, mặc kệ hắn quay đầu rời đi. Dương Phi nói hắn như vậy, kỳ thực, chính hắn không phải. Nhưng mà, hắn sẽ không đem câu này nói ra, hắn hiểu Dương Phi, Dương Phi cũng giống như vậy hiểu rõ hắn, hai người này từ nhỏ đến lớn, không biết đấu bao nhiêu lần. Những toan tính trong lòng, ai cũng không thể so với người khác hiểu hơn.
Bọn họ mang đi một ít hạt giống dưa chuột Viên Hạo đưa cho, nhanh chóng mang về bảo quản. cái hạt giống này trước mắt rất quý giá, bọn họ không dám tùy ý xử lí.
Đưa tiễn hai đại nhân vật, Viên Hạo nhìn A Phúc cùng A Vượng đang ngồi trịnh trọng, trong lòng cảm khái, hai người máy này, bề ngoài cùng bọn họ không khác nhau bao nhiêu, liền giống như người thật như vậy. Hơn nữa bọn họ có năng lực suy nghĩ nhất định,có thể tiến hành giao tiếp bình thường với mọi người, vì vậy mà Viên Hạo không cách nào đối xử với bọn họ như hai người máy, liền tự nhiên đối xử với bọn họ như người thật.
Dương Phi nói cho Viên Hạo chỗ kia rất hoang vu, cậu một chút cũng không để ý,bởi vì cậu tạm thời không muốn rời đi nơi này. Kỳ thực chủ yếu là không tiện giải thích về không gian của cậu. Ở loại địa phương hoang vu này, cậu cũng thuận tiện không ít a, đồng thời cậu muốn từ từ thử nghiệm xem những thứ đó. Chỉ dựa vào không gian, cuộc sống của bọn họ tổng cảm thấy có chút mờ mịt, nếu duy trì lâu sợ là muốn bạo phát. Vì vậy mà cậu nghĩ cần phải ở bên ngoài không gian thử nghiệm nhiều thứ, không gian coi như là trụ sở bí mật, để một ít đồ vật tạm thời không thể lấy.
“Cậu không phải là muốn bảo tiêu sao?" Dương Phi dẫn cậu trở lại trong xe xủa mình, chỉ chỉ hai người ngủ bên trong, thoạt nhìn, Viên Hạo còn tưởng bọn họ là người thật.
Hai người máy này, giá vô cùng đắt, đồng thời cũng thuộc loại sản xuất có hạn, vì vậy mà không phải là có tiền đều có thể có được. Vì vậy Viên Hạo tiêu một số tiền lớn khiến cho An Tâm cùng An Bình đau lòng không thôi, nhưng mà bọn họ tình nguyện để hai người máy này đến bảo vệ Viên Hạo, cũng không muốn tuyển người của Lý Ích cùng Dương Phi. Loại người máy này thế nhưng có thể nhận chủ, đồng thời mức độ trung thành của bọn nó sẽ không bị ngoại giới ảnh hưởng. Mà nhân loại, đều sẽ có ít nhiều nhược điểm.
“Đi thôi. Tôi mang các cậu đến nhà mới xem xem." Dương Phi cũng đã sớm cho người thu thập chỗ kia một chút, chuẩn bị nghênh đón chủ nhân đến.
Viên Hạo cùng hai người máy bảo tiêu kia lên xe của Dương Phi, Lý Ích mang An Tâm và An Bình cùng đi.
“Cậu theo tôi, chỉ có thể đi đường trên không. Đường trên mặt đất hoàn toàn không thể đi." Dương Phi nhắc nhở Lý Ích.
Sau một tiếng, xe hạ xuống một mảnh đất trống, đi xuống xe, ba người Viên Hạo đồng thời đánh giá nhà mới của chính mình, nơi này vẫn đúng là hoang vu, bốn phía tất cả đều là những tảng đá to bự, có nhiều chỗ đều mọc không ít cỏ dại, thậm chí còn có một vài loại cây nhỏ bé. Bốn phía hết thảy cho thấy, nơi này thực sự rất là hoang vu, là chân chính không có người.
Toàn bộ nông trường đều bị tường cao vây quanh, cửa lớn mở to, ẩn hiện trước mặt mọi người chính là một mảnh cỏ dại nhưng cũng mọc không được tốt lắm, lại có một mảnh đất nhìn như thảo nguyên vừa mới khôi phục sức sống vào mùa xuân khiến cho hai mắt Viên Hạo sáng lên, đây vẫn là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một mảnh đất lớn có thể mọc ra thực vật như vậy.
Một dãy phòng nhỏ ở phía đông, rất rõ ràng, nơi này mới được tu sửa xong. “Nói này chính là nhà của cậu." Dương Phi bắt chuyện với mọi người hướng về phía con đường nhỏ đi qua.
Cái nông trường này, nguyên bản vốn thuộc về Dương gia, chiếm diện tích tuy rằng không lớn, nhưng thổ chất không tồi, so với mảnh đất nhỏ của bọn họ thì tốt hơn nhiều lắm. Mảnh đất này vắng vẻ, chủ yếu là để tĩnh dưỡng, hai ba mươi năm không có ai ở đây, nhưng nhà bọn họ vẫn còn rất hài lòng về mảnh đất này, Dương Phi chỉ cần cho người thu thập một chút, mua chút đồ dùng cùng vật dụng hằng ngày, bọn người Viên Hạo có thể trước tiếp dọn qua đó.
Bởi vì bọn họ chỉ có ba người, vì vậy mà Dương Phi sai người dọn lại ba gian hai tầng lầu chính. Lần này bề ngoài nhìn qua có vẻ cũ kĩ, nhưng khi mở cửa ra thì mọi thứ bên trong rực rỡ hẳn lên. An Tâm vừa nhìn thấy, liền hoan hô nhảy lên ghế salông, đông vỗ vỗ tây sờ sờ, hưng phấn như một đứa bé, lúc này mới giống như một ngôi nhà.
Trong phòng khách trang trí cùng với tưởng tượng của Viên Hạo rất giống nhau, đồ vật to nhất chính là một cái sô pha, trên tường có các loại như TV. An Tâm đi tới, bật điều khiển, bên trong đang phát chương trình giải trí, Viên Hạo cẩn thận liếc nhìn qua, xác nhận đây là TV, chỉ có điều công năng nhiều hơn một chút, xem ra thời đại nào, nhân loại cũng cần có các tiết mục giải trí. Cái loại TV này cùng với máy tính chính là một, ngoại trừ tiết mục giải trí, vẫn có thể thu được rất nhiều tin tức, cũng có thể gọi điện thoại. Bởi vì đã sớm biết công năng của nó, bởi vậy Viên Hạo cũng không có phí tiền đi mua cái máy tính nhỏ, cậu hiện tại còn không có bao nhiêu chuyện phải xử lí ở ngoài, cũng không cần phải liên hệ với ai. Nếu như có yêu cầu, Dương Phi cùng Lý Ích cũng sẽ chủ động liên hệ với cậu. Cậu hiện tại cũng không có tiền mua những thứ này.
Bất quá cậu đi lại trong nhà, không có phát hiện mấy loại thu sóng như dây anten, xem ra là vô tuyến đi. Điều này làm cho cậu cảm thấy mới mẻ, không có đống dây điện,thu tín hiệu các loại, cũng chỉ có một nguồn điện, này so với TV cậu quen thuộc có vẻ đơn giản hơn rất nhiều.
“Trước tiên đem hai người máy khởi động đi." Lý Ích gọi mấy người Viên Hạo đang muốn đi thăm quan ngôi nhà một lượt.
Nói đến hai người máy này, còn duy trì tình trạng ngủ say, bọn họ là dựa vào chủ nhân đến khởi động. Những việc này kì thực rất đơn giản, dưới sự nhắc nhở của Dương Phi cùng Lý Ích, Viên Hạo rất dễ dàng liền tiến hành xong mấy loại thao tác này, thành công nắm giữ hai người máy bảo tiêu này.
Ngoại trừ năng lực chiến đấu siêu cường này, kỳ thực A Phúc, còn có thể kiêm luôn việc làm quản gia, A Vượng còn có thể trợ giúp một ít tri thức văn hóa tương đối cao, đồng thời hai người này đều là một loại vi tính bách khoa toàn thư, bọn họ có thể trực tiếp lên mạng tra được rất nhiều thứ, tuyệt đối xứng đáng với khoản tiền mà Viên Hạo bỏ ra. Đối với việc Viên Hạo có đặt tên cho hai người máy này, mọi người đều cười trộm một hồi, bất quá Viên Hạo một chút cũng không thèm để ý. Cậu hi vọng sinh hoạt sau này của mình, sẽ có phúc khí, cũng sẽ trải qua ngày tháng càng vượng.
A Phúc cùng A Vượng rất nhanh tiến vào trạng thái công tác, bọn họ đối với hoàn cảnh xung quanh tiến hành đánh giá một lượt, lại tới tới lui lui căn nhà một lần, cuối cùng đi tới trước mặt Viên Hạo nói,: “Chủ nhân, nơi này rất an toàn. Không có phát hiện bất kì người và vật mang tính nguy hiểm.
“Sau này trược tiếp gọi tên của tôi là được rồi, Viên Hạo." Viên Hạo rất không quan người khác gọi mình là chủ nhân, mặc dù hai người này là người máy, nhưng xem bề ngoài của bọn họ, cùng người thật không khác gì nhau, vì vậy mà cho bọn họ cùng vời An Tâm cùng An Bình gọi trực tiếp tên của mình.
“Viên Hạo." A Phúc cùng A Vương đồng thời kêu cậu một tiếng, biểu thị chính mình đã hiểu.
“Thế nào?" Dương Phi quay đầu hỏi Viên Hạo.
“Rất hài lòng." Viên Hạo gật đầu, cậu đem một nửa tài sản bán quyền trồng dưa chuột, 60 ngàn ngân tệ đi mua hai người máy này trở về, vẫn rất đau lòng, hiện tại rốt cuộc cảm thấy có giá trị. Lúc này Lý Ích cùng Dương Phi nói giá cả cho cậu, mỗi người tốn 50 nàng. Hộ khẩu cùng nông trường các loại 10 ngàn ngân tệ, điểm này nguyên bản Viên Hạo nói là cậu chi tiền, vì vậy mà Dương Phi cùng Lý Ích cũng không khách khí. Cầm tiền của cậu, Dương Phi không chỉ có giúp cậu tu sửa ngôi nhà, còn mua vật dụng, trên thực tế còn bỏ thêm vài ngàn ngân tệ. Mà Lý Ích cùng Dương Phi sẽ không chiếm tiện nghi của Viên Hạo, hai người máy này, chính là cậu đứng ra làm, lấy một cái nhân tình còn đáng hơn mấy ngàn mấy vạn tệ. Cho nên nói ra, Viên Hạo vẫn là chiếm tiện nghi không nhỏ, tuy rằng tiền mặt là trong tay cậu chỉ có 20 ngàn ngân tệ, trong đó 10 ngàn gửi ngân hàng, 10 ngàn khác đã đi hơn 7 ngàn, vì vậy mà cậu hiện tại vẫn còn là một quỷ nghèo. Nếu như ngồi ăn không, chút tiền này, chẳng mấy chốc liền hết.
(chỗ tiền bạc này hơi khó hiểu mọi người đọc thông cảm nhé)
Viên Hạo mỗi gian đều xem xét một lần, ba gian phòng ngủ bên trong đều có giường rộng, ngay cả đệm chăn cũng đầy đủ hết, ngoài ra còn có cái tủ quần áo đơn giản, điều này làm cho Viên Hạo cảm thấy tương đối thoả mãn. Chỉ có nhà bếp là cậu cảm thấy quá đơn giản, bởi vì nơi này đại đa số gia đình nhà bếp đều như vậy, Dương Phi cũng là dựa vào đó mà cho trang bị. Viên Hạo nghĩ hẳn là phải tăng thêm một số đồ gia dụng trong bếp khác, đương nhiên cậu vẫn không nói ra, vẫn chăm chú hướng về Dương Phi cùng Lý Ích biểu đạt lòng biết ơn.
“Phi thường cảm ơn hai người, lần sau đến, tôi mới mọi người một bữa cơm." Viên Hạo này hoàn toàn là theo quán tính, thời điểm ở quê nhà, mọi người ngỏ ý cám ơn đều là mời khách ăn cơm.
“Thật là tốt, bất quá, cậu đã đáp ứng đem thứ lần trước đã ăn, cái cao lương kia đưa một chút cho chúng tôi a." Dương Phi một chút không có khách khí. Lý Ích tuy rằng cảm thấy hắn rất vô liêm sỉ, nhưng đề nghị này không thể nói là rất hợp ý hắn, vì vậy mà hắn cũng chỉ là nhìn Viên Hạo một chút, chờ cậu trả lời.
Ngày hôm nay không có cách nào mời bọn họ ăn cơm, bởi vì hoàn toàn không có chuẩn bị gì. Nhưng bánh cao lương cay đã sớm rán qua, chia thành hai cái hộp nhỏ, hiện tại vừa vặn cho bọn họ.
Bởi vì lấy được đồ mình muốn, tuy rằng ít, Dương Phi cùng Lý Ích đều rất hài lòng, hơn nữa Viên Hạo đáp ứng lần sau mời bọn họ ăn cơm, có thể tưởng tượng, món Viên Hạo làm nhất định là mĩ vị bọn họ chưa từng được ăn.
“Chúng tôi cáo từ, có chuyện gì, có thể trực tiếp liên hệ với chúng tôi." Thời gian hai người bọn họ lưu lại cũng không ngắn, liền cùng nhau rời đi.
Bởi vì nơi này hoang vu nên xung quanh mười mấy km cũng không có hàng xóm, Lý Ích nhìn nông trường trống vắng này, trong lòng luôn cảm thấy không quá an toàn. Dương Phi thế nhưng cười cợt, nhỏ giọng nói: “Không bằng lưu lại mấy người của chúng ta ở xung quanh đi, thời khắc đều nhìn chằm chằm nơi này, thế nào?"
Lý Ích suy nghĩ trong chốc lát, gật gù nói: “Như vậy đi, người của ta lưu lại mặt trước, người của ngươi lưu lại mặt sau, có chuyện gì, báo lẫn nhau một tiếng."
Dương Phi biểu thị tán thành, nhưng lúc rời đi nhỏ giọng: “Cậu có ý gì, đừng tưởng rằng tôi không biết?"
Lý Ích hừ một tiếng, mặc kệ hắn quay đầu rời đi. Dương Phi nói hắn như vậy, kỳ thực, chính hắn không phải. Nhưng mà, hắn sẽ không đem câu này nói ra, hắn hiểu Dương Phi, Dương Phi cũng giống như vậy hiểu rõ hắn, hai người này từ nhỏ đến lớn, không biết đấu bao nhiêu lần. Những toan tính trong lòng, ai cũng không thể so với người khác hiểu hơn.
Bọn họ mang đi một ít hạt giống dưa chuột Viên Hạo đưa cho, nhanh chóng mang về bảo quản. cái hạt giống này trước mắt rất quý giá, bọn họ không dám tùy ý xử lí.
Đưa tiễn hai đại nhân vật, Viên Hạo nhìn A Phúc cùng A Vượng đang ngồi trịnh trọng, trong lòng cảm khái, hai người máy này, bề ngoài cùng bọn họ không khác nhau bao nhiêu, liền giống như người thật như vậy. Hơn nữa bọn họ có năng lực suy nghĩ nhất định,có thể tiến hành giao tiếp bình thường với mọi người, vì vậy mà Viên Hạo không cách nào đối xử với bọn họ như hai người máy, liền tự nhiên đối xử với bọn họ như người thật.
Tác giả :
Thiên Viễn Đại